Chúng tôi nghỉ ngơi khoảng một giờ ở lối vào của con đường bí mật.
Chúng tôi vừa vượt qua bóng tối với đầy những lời nguyền. Vì vậy, không nhất thiết phải vội vàng làm gì.
Chúng tôi nghỉ ngơi, uống nước và ăn một vài món ăn nhẹ đơn giản.
Khi mọi người đã bình tĩnh trở lại, tôi liền đứng dậy và cầm ngọn đuốc lửa xanh.
"Được rồi, chúng ta đến đây không phải là để nghỉ ngơi. Bắt đầu xuất phát thôi."
Mọi người trong nhóm nhanh chóng đứng dậy.
Lucas dẫn đầu, Damian đứng thứ hai, tôi ở giữa, Junior và Evangeline đi sau cùng.
Theo đội hình này, chúng tôi bắt đầu đi dọc hành lang.
Cách đây không lâu,
"Ư, ừ..."
Damian cúi đầu xuống thật thấp và thốt ra những lời cảm thán kỳ lạ. Tôi lo lắng hỏi cậu ta.
"Cậu có sao không, Damian? Vẫn còn sợ à?"
"Không, không phải vậy..."
Damian lấy hai tay che mặt và rên rỉ.
"Tôi chỉ là... cảm thấy hơi xấu hổ thôi."
"Có gì mà phải xấu hổ?"
"Tôi thực sự không thể hiểu tại sao mình lại cư xử như vậy trước đó, uhh ..."
"Không sao cả. Tất cả chúng ta đều đã phải trải qua những giây phút đáng sợ ở nơi đó. Thế nên ai cũng hiểu mà."
Tôi mỉm cười và nắm chặt tay lại rồi bày ra một động tác cổ vũ.
"Cố lên, Damien!"
"Mạnh mẽ lên!"
"Mạnh mẽ lên!"
"Hãy mạnh mẽ lên nào~!"
Theo trình tự như trước, các thành viên còn lại đều lần lượt hô khẩu hiệu.
"Làm ơn dừng lại... uhh..."
Damien xấu hổ muốn chết trong khi những những người còn lại đều cười một cách khoái trá. Rất vui.
Hành lang dài và lặp đi lặp lại không theo một khuôn mẫu nào. Thực sự không rõ chúng tôi có đang tiến về phía trước hay không.
Trong khoảng thời gian nhàm chán ấy, tôi đã giải thích những mẹo và mánh khóe của Đấu trường Liệt Hỏa mà tôi đề cập trước đó.
"Đấu trường Liệt hỏa khác với các ngục tối thông thường."
Các ngục tối ở Vương quốc Hồ này thường được tạo thành từ các phòng và hành lang.
Bạn hoàn thành các sự kiện khác nhau trong căn phòng và đi dọc hành lang để đến phòng tiếp theo.
"Đấu trường Liệt Hoả chỉ có một căn phòng, trong đó kẻ thù sẽ liên tục xuất hiện. Có tổng cộng bảy đợt tấn công."
Nghe chẳng khác gì loại sự kiện phòng thủ. Kiểu như chúng ta sẽ phải phòng thủ trong khi đám quái vật lũ lượt kéo đến.
Nhưng ngục tối này có một tính năng khác thường.
"Đấu trường Liệt Hỏa có một hệ thống được gọi là 'tiền cược'."
"Tiền cược?"
"Ở đó, họ đặt cược xem ai sẽ là người chiến thắng. Lấy ví dụ, giả sử tôi và Lucas chiến đấu với nhau trong đấu trường đó."
Trước lời nói của tôi, Lucas đang đi đầu hàng liền nhảy dựng lên.
"Vậy thì tôi sẽ ngay lập tức tự cắt cổ mình và dâng đầu cho ngài, Chúa tể!"
"Không... Tôi chỉ lấy ví dụ thôi... Đừng có làm quá lên..."
Tại sao anh ấy lại không để tôi nói xong cái đã?
"Dù sao thì, trở lại vấn đề chính. Giả sử tôi và Lucas đánh nhau. Mọi người nghĩ ai sẽ thắng?"
"Hừm..."
Damian nhìn tôi và thận trọng trả lời.
"Anh Lucas...?"
"Hai người thì sao?"
"Chú Lucas."
"Tôi cũng nghĩ anh Lucas sẽ thắng."
Evangeline và Junior cũng đưa ra dự đoán rằng Lucas sẽ thắng. Chỉ có Lucas là lắc đầu dữ dội.
"Chúa tể của tôi nhất định sẽ thắng!"
"Rồi. Được rồi. Vậy, tỷ lệ dự đoán chiến thắng là bao nhiêu? Là 3 chọi 1, có đúng không?"
Tôi tiếp tục lời giải thích với một nụ cười toe toét.
"Thế thì tỷ lệ chi trả cho chiến thắng là mấy? Giả sử mỗi người đặt cược 100 Vàng. Nếu Lucas thắng, ba người sẽ nhận được bao nhiêu?"
Evangeline cân nhắc và tính toán.
"Nếu tổng số tiền là 400 Vàng... mỗi người sẽ lấy 133 Vàng."
"Phải. Em đặt cược 100 Vàng và kiếm được 133 Vàng. Nói cách khác, tỷ lệ cược cho chiến thắng của Lucas là 1,33. Hiểu chưa?"
Tôi chỉ vào mình.
"Mặt khác, nếu tôi thắng, Lucas sẽ lấy bao nhiêu?"
"Tất cả 400 vàng, thưa Chúa tể!"
"Đúng. Tỷ lệ cược cho chiến thắng của tôi chính là 4."
Lucas nắm chặt tay lại.
"Tôi tin chắc rằng ngài sẽ thắng, Chúa tể của tôi!"
"Đôi khi lòng trung thành của cậu khiến tôi sợ đấy, Lucas ..."
Trung thành kiểu này có phải là một biểu hiện méo mó của sự điên rồ không? Đôi khi anh ta trông thật đáng sợ.
"Nhưng đây chỉ là một ví dụ đơn giản. Trong Đấu trường Liệt Hoả, mỗi người sẽ đặt cược với số tiền khác nhau. Các con số và phương trình trên thực tế có thể trở nên phức tạp hơn, nhưng chúng ta chỉ cần hiểu đại khái như thế là được."
Ngay bây giờ, việc chia tiền thường của Đấu trường Liệt Hoả không phải là vấn đề quan trọng, mà là mánh lới độc đáo của ngục tối này.
"Tỷ lệ cược bây giờ của bọn tôi là 1,33 và 4, phải không?"
"Đúng."
"Trong ngục tối Đấu trường Liệt Hoả mà chúng ta đang hướng tới, sức tấn công của mỗi người sẽ được tăng lên nhờ tỷ lệ cược này."
"Chờ đã, cái gì?"
"Sức tấn công của Lucas sẽ được tăng lên 1,33 lần, còn tôi sẽ được tăng lên 4 lần. Đó là cách trận chiến giữa chúng tôi diễn ra."
Mọi người nhìn tôi chằm chằm với vẻ hoài nghi trong khi tôi thì cười toe toét.
"Đối với tôi, chiến thắng đã trở nên khả thi hơn rồi, có đúng không? Người trông có vẻ yếu hơn và càng ít khán giả ưa chuộng hơn thì sẽ càng có lợi thế. Đó là một kiểu cân bằng, để làm trận đấu trở nên thú vị hơn."
"Nhưng như thế..."
Junior nghiêng đầu.
"Không phải bên yếu sẽ có lợi thế vô điều kiện sao? Tôi không nghĩ trận chiến như vậy sẽ thú vị."
"Phải. Điều đó sẽ quá bất lợi cho kẻ mạnh. Vì vậy, ngục tối này sẽ không liên tục tăng sức mạnh cho cả hai bên."
Tôi giơ ngón trỏ lên.
"Nó chỉ áp dụng cho đòn tấn công đầu tiên. Chỉ có đòn tấn công đầu tiên chúng ta mới được tăng sức tấn công dựa trên hệ số này."
Nói cách khác, đối với đòn tấn công đầu tiên, Lucas có thể đánh tôi mạnh hơn bình thường 1,33 lần và tôi có thể đánh Lucas mạnh hơn gấp 4 lần.
"Nghe có vẻ hơi phức tạp, nhưng tóm lại là..."
Lucas gật gù và tóm tắt lại.
"Bên yếu hơn và kém nổi tiếng hơn chỉ có thể chiến đấu với lợi thế trong đòn tấn công đầu tiên."
"Đúng thế. Sự phản kháng của kẻ yếu luôn thú vị để xem. Do vậy, bọn họ đã xây dựng nên hệ thống này nhằm thỏa mãn điều đó."
Đó cũng không phải là một bất lợi đáng kể cho bên mạnh hơn.
Mặc dù đòn tấn công đầu tiên của cả hai bên đều được tăng cường. Nhưng sau đó, mọi thứ đều sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
"Vậy thì."
Vỗ tay, tôi nhìn các thành viên trong nhóm.
"Chúng ta có thể lợi dụng quy tắc này như thế nào?"
"Đối với đòn tấn công đầu tiên ..."
Evangeline nắm tay lại và xoay nắm đấm.
"Đánh càng mạnh càng tốt?"
"Chính xác. Tung ra đòn tấn công mạnh nhất có thể! Hạ gục kẻ địch chỉ với một đòn duy nhất."
Tôi nhìn khẩu súng trường ma thuật mà Damian đang mang theo với niềm tự hào.
"Đó là lý do tại sao tôi quyết định mang theo nó."
Black Queen.
Vũ khí mạnh nhất của chúng ta.
Một vũ khí có sức tấn công cực cao. Nếu được tăng cường sát thương nhờ tỷ lệ cược.
Bất kể đối thủ là ai, kẻ địch chắc chắn sẽ bị giết chỉ trong một phát bắn.
"Đấu trường Liệt Hỏa là một ngục tối ở Khu vực 5. Với cấp độ hiện tại của chúng ta, bất kỳ chiến lược thông thường nào cũng đều không hiệu quả."
Tôi cười toe toét một cách độc ác.
"Nói cách khác, mọi người chắc hẳn đều sẽ nghĩ rằng chúng ta không có cửa thắng. Đồng nghĩa với việc tỉ lệ cược của chúng ta sẽ đặc biệt cao."
Mọi người đều mỉm cười sau khi đã hiểu được mánh khóe này. Tôi liền gật đầu.
"Hãy cho họ thấy sự phản kháng của kẻ yếu có thể ghê gớm đến mức nào."
Tôi nhanh chóng liệt kê những con trùm mà chúng tôi sẽ gặp ở Đấu trường Liệt Hoả.
Hầu hết trong số chúng đều sẽ gây nhiều khó khăn cho chúng tôi. Tuy nhiên, chúng hoàn toàn có thể bị xử lý dễ dàng với mánh lới này.
Vấn đề là con trùm của Đợt 7.
"Và cuối cùng là... người cai trị Đấu trường Liệt Hỏa, Vua đấu sĩ, Jackal."
Con trùm NPC, Jackal.
Một con trùm hình người hiếm có ở Vương quốc Hồ.
"Anh chàng này thực sự rất mạnh. Mạnh đến mức kinh khủng. Ở thời điểm hiện tại, chúng ta sẽ không thể nào giành được chiến thắng ngay cả khi chúng ta chết."
"Cho dù đã tính đến việc tăng cường sức mạnh nhờ tỉ lệ cược?"
"Đúng thế. Vẫn không có cửa thắng."
Bơi vì khả năng đặc biệt của Jackal là 'Tránh đòn tấn công đầu tiên vô điều kiện.'
Trùm của ngục tối có khả năng chống lại các mánh lới của ngục tối. Đó có vẻ là một thiết kế hợp lý.
"Tuy nhiên, lại có một mẹo nhỏ."
Tôi nhún vai.
"Tôi không có cách nào khác ngoài việc mong rằng mọi người sẽ tin tưởng tôi. Bởi vì nó quá phức tạp để giải thích."
Các thành viên trong nhóm đồng loạt gật đầu.
"Tôi luôn tin tưởng Chúa tể vô điều kiện."
"Bọn em đã đi sâu vào cái đầm rồng hang hổ này không phải là vì tin tưởng anh sao, Tiền bối."
"Cười. Tôi sẽ tin tưởng và đi theo miễn đó là ngài, Hoàng tử."
Sau khi nghe câu trả lời của các thành viên khác, Junior thì thầm với tôi.
"Không ngờ ngài được mọi người tin tưởng như vậy."
"Chà, đây là kết quả của việc cùng nhau vượt qua bao sóng gió."
"Nghe thật tuyệt vời."
"Cô rồi cũng sẽ cảm thấy như vậy sau một vài trận chiến phòng thủ thôi, cho dù cô có thích hay không."
"Ha ha."
Junior cười nhạt và khẽ thì thầm.
"Có lẽ là vậy... Tôi cũng mong mình sẽ cảm nhận được điều đó trong tương lai."
***
Chúng tôi đã dành bao nhiêu giờ để đi qua đoạn đường dài này?
Khung cảnh nhàm chán của hành lang đột nhiên thay đổi.
Bức tường đối diện với chúng tôi đang ngày càng gần hơn. Có một cái thang gắn trên bức tường đó.
"Có vẻ như chúng ta đã đến đích sau tất cả."
"Chúng ta đi bộ bao lâu rồi?"
"Hình như là hơn ba giờ."
Ở một nơi tẻ nhạt quá lâu đã làm lu mờ cảm giác về thời gian. Tôi lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra và kiểm tra lại
"Chà, tổng cộng chúng ta đã đi bộ khoảng năm tiếng đồng hồ."
Chúng tôi hầu như liên tục di chuyển, chỉ thỉnh thoảng nghỉ một chút giữa đường.
"Chúa tể, điều đó là thật sao? Thế thì chân của ngài có ổn không?"
"Tôi ổn. Nên đừng lo."
"Tôi không ổn chút nào. Chân tôi đau quá...owww."
"Ôi lưng tôi... Có ai cần ma thuật chữa trị không?"
Junior mở miệng hơi trễ một chút, trong khi những người khác đều đã nói gì đó.
"Khụ!"
"Đừng nói rằng cô lại ho ra máu đấy?!"
Tại sao cô ấy luôn ho ra máu, bất kể đau ở chỗ nào? Lẽ thường nằm ở đâu?
Dù sao thì, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi một lúc khi đi đến cuối hành lang.
Sự mệt mỏi mà chúng tôi không nhận thấy trong suốt quá trình đi bộ đột nhiên ập đến.
Chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, xoa dịu đôi chân đã bị hành hạ bởi chặng đường dài.
Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định cắm trại ở đây.
Khi sự mệt mỏi đã dần giảm bớt, tôi liền ra lệnh cho cả nhóm tiến về phía trước.
"Lần này sẽ không có lời nguyền như lần trước."
Tôi vừa nói vừa nhìn lên con đường thẳng đứng dẫn lên trên.
Ánh sáng rực rỡ đang từ trên cao chiếu xuống.
Chuẩn bị đi vào một nơi tràn ngập ánh sáng như thế này thoải mái hơn nhiều so với đi vào những nơi tối đen như mực.
Nới lỏng vai, tôi lớn giọng.
"Được rồi, đi lên thôi!"
***
Phải mất rất nhiều thời gian để chúng tôi vượt qua con đường thẳng đứng chìm trong bóng tối trước đó.
Tuy nhiên, việc đi qua con đường sáng sủa này lại mất không nhiều thời gian đến thế. Nó không cao như tôi dự đoán.
"Ha-ha! Chúng ta đã làm được rồi."
Theo sau Lucas đang dẫn đầu, tôi leo lên gần đến đỉnh của cái thang và kêu lên.
"..."
Lucas, người đã leo lên trước, im lặng một cách lạ thường. Thấy vậy, tôi đột nhiên có linh cảm rằng có gì đó không ổn .
"Lucas? Sao thế?"
"Chúa tể."
Lucas quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy căng thẳng.
"Chỗ này..."
"Chỗ này?"
"...là lãnh thổ của kẻ thù."
Huh? Ý anh ấy là gì?
Tôi liền thò đầu lên và nhìn xung quanh. Và ngay lúc đó.
Flash!
Ánh sáng chói lòa từ mọi phía tràn đến. Ế! Cái quái gì vậy!
Một lúc sau, khi mắt tôi đã dần quen với ánh sáng.
[Khu vực 5: Đấu trường Liệt Hỏa]
Một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi.
Và nơi chúng tôi đang đứng chính là... trung tâm của Đấu trường Liệt Hỏa.
Chúng tôi đã lên đây thông qua một nắp cống trên sàn đấu trường.
"Cái éo gì thế này."
Tại sao lại có một nắp cống ở ngay chính giữa đấu trường?!
Trèo lên ngay sau đó, Evangeline hỏi tôi với vẻ mặt ngờ vực.
"Ơ, tiền bối? Hình như anh chưa từng nhắc đến chúng ta sẽ phải vào giữa đấu trường!"
"Đúng thế..."
Cảm thấy hoang mang tột độ, tôi liền phun ra trong cơn bực tức.
"Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết, khốn khiếp!"
Trong trò chơi, đúng là tôi đã ngay lập tức chiến đấu mà không cần Loading. Nhưng tôi cứ tưởng đó là cách mà trò chơi vận hành! Ai mà ngờ được rằng trên thực tế cũng y đúc như vậy cơ chứ!