Vào buổi tối sau trận chiến.
Một đại tiệc được tổ chức ở Crossroad.
Gọi là đại tiệc cho hoành tráng thôi, chứ nói thẳng ra, nó chỉ có rượu bia và thức ăn được chất thành đống tại quảng trường ở giữa trung tâm thành phố.
"Bây giờ. Để ăn mừng chiến thắng của chúng ta trước đám quái vật mặc giáp đáng sợ đó..."
Tôi nâng cốc lên và hô vang.
"Dô!"
Những người lính cũng đồng loạt nâng cốc lên và hô vang theo.
"Dô!"
"Dô!"
"Cứ ăn uống bao nhiêu tuỳ thích! Hôm nay ta sẽ bao tất!"
"Hoan hô~!"
"Hoan hô chúa tể của chúng ta!"
Đại tiệc chính thức bắt đầu. Những người lính nói chuyện với nhau trong khi ăn thịt và uống bia.
Cái chết đã cận kề trước mắt chỉ mới vài giờ trước.
Nếu bây giờ muốn giải tỏa sự căng thẳng tột độ đó thì sẽ cần thịt và rượu bia.
Bên cạnh ngọn lửa lớn được thắp sáng ở giữa quảng trường trung tâm, thịt đang được nướng xèo xèo, còn những người lính thì đang hát vang bài ca mừng chiến thắng.
Ngồi xổm trong một góc quảng trường, tôi ngắm nhìn cảnh tượng đó từ xa.
"Điện hạ, ngài có sao không?"
Lucas đến gần tôi và hỏi với vẻ lo lắng.
"Cả ngày hôm nay ngài chưa ăn gì rồi. Tôi khuyên ngài nên ăn một chút."
"... Cũng đúng."
Dù trả lời vậy nhưng tôi thực sự vẫn không có tâm trạng để ăn.
Thở dài, tôi xoay xoay cái cốc trên tay.
Đồ uống có cồn trong cốc phản chiếu lại ngọn lửa ở trung tâm và tỏa ra ánh sáng đỏ lấp lánh.
Lucas ngồi xuống bên cạnh tôi và khẽ cười.
"Trông ngài không hề giống một chỉ huy vừa mới thắng trận gì cả."
"..."
"Chúng ta đã đánh bại hàng nghìn con Living Armor mà không có nhiều thương vong. Tôi nghĩ dù ngài có vui hơn một chút cũng không sao."
"Đúng là chúng ta không có nhiều thương vong nhưng..."
Tôi từ từ đưa cốc lên miệng.
"Khụ?!"
"Điện hạ?! Ngài có ổn không?"
"À. Ừ, Tôi ổn."
Tôi kinh ngạc nhìn xuống cái cốc.
Cái quái gì đây, nó không phải bia à? Thứ này có nồng độ cồn ít nhất là 20%.
'Chắc tại vì đây là thế giới khác. Thường thức về bia rượu của hai thế giới có lẽ vốn không giống nhau.'
Tôi đặt cốc xuống và cố gắng nói tiếp những gì đang nói dở ban nãy.
"Dù không có nhiều thương vong, nhưng bất kỳ mạng sống nào cũng đều quý giá."
Thật thiếu tôn trọng khi tranh luận về thương vong vào thời điểm mạng sống của ai đó bị mất đi.
Tất cả mọi người đều bình đẳng.
Tất cả mạng sống đều quý báu và đắt giá.
Tất nhiên tôi biết rằng tôi không thể cứu được tất cả mọi người. Đó là một suy nghĩ ngạo mạn trong trò chơi điên rồ này.
Dù vậy, một người anh hùng hay một người lính bình thường mà tôi không thể cứu được trong ngày hôm nay biết đâu sau này sẽ đóng vai trò quyết định trong việc bảo vệ thành phố thì sao.
Cuộc sống của họ tựa như những hạt giống đang nảy mầm. Mỗi người trong số họ đều có khả năng đạt được điều gì đó.
Nhưng những mầm non đó đều đã lụi tàn trước khi kịp đâm chồi và đơm hoa kết quả.
"Nếu tôi cẩn thận hơn... thì kết quả có thể đã khác."
Tôi hồi tưởng lại trận chiến vừa qua trong tâm trí.
Có thể làm tốt hơn.
Có thể mắc ít sai lầm hơn.
Nó khác với màn hướng dẫn khi mà không thể chuẩn bị được bất cứ điều gì. Màn chơi này rõ ràng còn có thể được chuẩn bị tốt hơn.
Bản thân tôi càng đau đớn hơn khi biết rõ những điều đó.
"Điện hạ đã làm rất tốt và ngài không cần phải tự trách bản thân mình. Tất nhiên tôi biết rằng những lời nói của tôi sẽ không đủ để xua đi sự hối tiếc trong lòng ngài."
Lucas nói.
"Nhưng, thưa Điện hạ. Chúng ta hiện đang ở trong một đại tiệc mừng chiến thắng."
Khi quay sang, tôi thấy anh ấy đang mỉm cười.
"Nếu Điện hạ cứ ủ rũ như thế này, sĩ khí của binh lính sẽ không thể nào nâng lên cao được."
"..."
"Hãy cười lên, ít nhất vào lúc này. Hãy ăn mừng chiến thắng cùng với chúng tôi. Đó cũng là nghĩa vụ của người chỉ huy."
Cười là nghĩa vụ của người chỉ huy. Điều đó vừa đúng vừa khá là hài hước.
Tôi thật sự định bật cười ngay sau đó nhưng...
"Không thể chính xác hơn được nữa!"
Aider vừa la hét ầm ĩ vừa nhảy ra từ phía sau lưng tôi. Cái quái gì vậy?!
"Thương tiếc cho hy sinh và mất mát quan trọng thật đấy, nhưng sĩ khí quân đội có phải được duy trì nhờ sự thương tiếc đâu. Những người còn sống cũng phải ăn mừng để có thể tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ nữa chứ!"
Aider ăn mặc như một đầu bếp, trên tay bưng một khay đựng các món ăn. Tên khốn này lại định bày ra trò gì nữa thế?
"Không tốt cho sức khỏe nếu chỉ ăn mỗi thịt. Vì vậy, tôi đã mang theo một số loại rau củ."
"Nhưng ta thậm chí còn chưa động vào miếng thịt nào..."
Ngay cả khi tôi càu nhàu như vậy, Aider vẫn đưa cho tôi một khay đầy rau nướng.
"Chúc mừng ngài đã vượt qua Màn 1, Chúa tể của tôi."
Đôi mắt xám của Aider nháy với tôi đằng sau cặp kính dày cộp.
"Đó là một màn chơi thực sự khó khăn, nhưng ngài đã làm rất tốt."
"..."
"Hãy tiếp tục giữ vững phong độ trong tương lai."
Cảm thấy hơi ngượng ngùng trước lời khích lệ của Giám đốc trò chơi, tôi chộp lấy bắp rang trên khay cho vào miệng.
Nhưng ngay khi tôi vừa cắn được một miếng.
"Điện hạ của chúng ta đang ăn rau củ kìa-!"
Aider đột nhiên hét lớn.
“Điện hạ của chúng ta chỉ có thể ăn rau vì không miếng thịt nào còn sót lại cả-!”
"C-cái gì? Anh đang nói cái quái gì thế?"
Trước khi tôi kịp nổi trận lôi đình, những người lính đã bu lại đông như kiến xung quanh tôi.
"Chúng tôi xin lỗi, thưa Điện hạ! Lẽ ra chúng tôi nên quan tâm đến việc chăm sóc ngài nhiều hơn!"
"Làm sao chúng tôi dám để Hoàng tử Ash, người nổi tiếng chỉ ăn mỗi thịt, phải ăn rau được!"
Tôi nổi tiếng theo cách quái quỷ gì vậy? Ash, tên khốn này! Anh ta đã sống kiểu gì thế?
"Mấy tên đần kia! Mang một ít thịt đến đây cho Điện hạ! Nhớ mang theo cả bia với!"
"Điện hạ! Hãy thử món thịt mà tôi nướng này!"
"Đồ ngu! Điện hạ có xuất thân từ Hoàng tộc đấy! Ngài ấy chỉ ăn thịt sống vẫn còn máu tươi!"
"Thật sao! Gia đình Hoàng gia Everblack thực sự đặc biệt!"
"Mẹ kiếp, ngừng ngay việc nói mấy thứ vớ vẩn đi, lũ ngu này! Ăn như bình thường thôi!"
Sau đó, những người lính thi nhau dâng thịt lên cho tôi đến mức khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Không thể chịu nổi đám phiền phức này, tôi gầm lên.
"Ta sẽ tự ăn, để đấy và biến đi!"
Dù vậy, những người lính vẫn không chịu để tôi yên. Chẳng bao lâu sau, một bữa tiệc rượu đã nổ ra xung quanh tôi.
"Rót bia nào!"
"Uống thôi!"
"Đêm nay chúng ta sẽ uống cho đến chết!"
Cách đám lính này đổ bia rượu vào miệng nhau với tâm thế như thể muốn giết chết đối phương khiến tôi không khỏi lắc đầu ngao ngán. Hừ, nếu trên chiến trường cũng được như thế thì hay biết mấy.
Thỉnh thoảng họ sẽ liếc nhìn tôi với đôi mắt giảo hoạt, chờ đợi cơ hội để rót bia vào cốc của tôi. Mấy tên khốn này quỷ quyệt giống như sói ấy.
Tôi run rẩy trong khi nhai đống thịt chất như núi trước mặt.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?! Tôi đã định suy ngẫm về trận chiến ngày hôm nay một cách âm thầm và lặng lẽ trong góc!
* * *
"Thưa Điện hạ."
"Ế? Lần này là chuyện gì thế?!"
Tôi nhìn sang một bên và trông thấy Lily. Cô ấy đang phát ra những âm thanh xoắn lưỡi với khuôn mặt màu đỏ giống như mái tóc của cô ấy. Từ lúc nào mà cô ấy say như vậy?
"Làm ơn, hãy để tôi... hãy để tôi nghỉ việc đi. Thưa Điện hạ, làm ơn..."
"Được rồi, chuyện đó... không có đâu. Ngược lại, cô sẽ phải làm việc nhiều hơn trong tương lai."
Tại sao lại xin nghỉ việc trong thời kỳ suy thoái như hiện nay? Cô ấy nên cảm thấy biết ơn vì đã nhận được một công việc ổn định mức lương cao mới phải.
Hức, hức.
"Tôi muốn nộp đơn xin thôi việc..."
Khi Lily bắt đầu khóc lóc nức nở, các nhà giả kim đã đẩy xe lăn đưa cô ấy đi và biến mất vào khoảng không. Hy vọng cô ấy sẽ có được một giấc ngủ ngon.
"Hehehe, thưa Hoàng tử."
"Trời ạ, giật cả mình! Bây giờ là ai thế?!"
Lần này, tôi nghe thấy âm thanh líu lưỡi của ai đó phát ra từ phía bên kia. Tôi quay lại để xem đó là ai.
Và đó là Damian.
"Nước này hơi đắng, Ehehe...''
Hiccup.
"Hả, cái này có phải nước éo đâu..."
Ai lại để một thằng nhóc uống bia như thế này?
Thủ phạm đang ngồi ngay bên cạnh cậu ta. Jupiter cười toe toét với khuôn mặt hoàn toàn tỉnh táo. Bà già này đang rót một thứ đồ uống bí ẩn vào cốc của Damian.
"Này, Jupiter! Bà đang làm cái quái gì với một đứa trẻ thế?!"
"Đứa trẻ cái gì? Nếu như thế mà cũng không làm được thì đâu phải lính đánh thuê."
Jupiter chậm rãi hút điếu xì gà và nháy con mắt độc nhất của mình một cách xảo quyệt.
"Cậu ấy cần học cách uống rượu, hút thuốc và đốt tiền. Vì tôi xem cậu ấy giống như cháu trai của mình nên tôi chắc chắn sẽ dạy cậu ấy rất nhiều điều."
"Ai lại dạy mấy thứ đó cho cháu trai của mình hả, bà già ngu xuẩn kia!"
Rồi vai tôi bỗng trở nên nặng trĩu. Damian, hoàn toàn say khướt, đang tựa trán lên vai tôi.
"Ehehe, thưa Hoàng tử... Hiccup. "
"Không ngờ cậu dám đặt tay, không, đặt trán lên người của hoàng thất cơ đấy. Có vẻ như cậu đã can đảm hơn nhiều rồi, Damian."
Thật khó có thể tưởng tượng một thường dân như Damian lại có thể làm ra được một chuyện như vậy. Con người vốn rất khó vượt qua rào cản của các định kiến thông thường. Sức mạnh của rượu thật là đáng kinh ngạc. Chà, dù sao thì tôi cũng không phải loại người sẽ trừng phạt ai đó chỉ vì những lý do vớ vẩn thế này.
Khi tôi định bảo cậu ta đi ngủ, Damian chậm rãi lẩm bẩm.
"... Mỗi khi ở một mình, khuôn mặt của người bạn đã mất sẽ xuất hiện và lởn vởn trong tâm trí tôi."
"..."
"Tôi không thể ngừng nhớ lại cảnh tượng vào ngày hôm đó. Cảm giác tội lỗi vì vẫn còn sống cứ đè nặng lên trái tim tôi."
Tôi yên lặng lắng nghe Damian. Cậu ấy tiếp tục lẩm bẩm với một giọng nói không rõ ràng.
"Nhưng thật kỳ lạ, khi ở gần Hoàng tử... tâm trí tôi không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái lạ thường."
Không phải do tôi là một người đặc biệt hay vĩ đại gì đâu. Đó chỉ là do kỹ năng bị động của tôi thôi. [Chỉ huy bất khuất] loại bỏ các trạng thái tinh thần bất thường.
Tuy nhiên, tôi không thể nói với cậu ấy điều đó.
"Vì vậy... tôi muốn ở lại bên cạnh ngài, Hoàng tử..."
Damian bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tôi liếc nhìn đứa trẻ đáng thương này. Cậu ấy đang ngủ gục đầu vào vai tôi và thở khe khẽ.
"Giờ nghĩ lại, tôi nhận thấy ma thuật của mình trở nên mạnh hơn khi làm theo mệnh lệnh của Điện hạ."
Jupiter nghiêng đầu nhìn tôi.
"Có phải là do sự chỉ đạo của ngài rất xuất sắc không?"
Không phải là do khả năng chỉ huy của tôi xuất sắc đâu, mà là do thuộc tính của tôi cùng với hệ thống sức mạnh tổng hợp của Tổ đội dành riêng cho Chức nghiệp Chỉ huy.
Tổng cộng có 25% buff sát thương có hiệu lực trong trận chiến.
Nhưng vì không thể nói với bà ấy điều này nên tôi chỉ có thể cười thầm.
"Tất cả đều là nhờ vào nhân cách tuyệt vời cùng với tài lãnh đạo bẩm sinh của Điện hạ."
Lần này thì tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau lưng. Tôi liền quay lại và thấy Lucas đang ngồi ở đó.
"Khi ở cùng Điện hạ, suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn, cơ thể tôi trở nên nhanh và nhẹ hơn. Đây chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất về nhân cách và tài năng của ngài hay sao?"
'Sao cậu lại tâng bốc tôi bằng cái giọng thẳng thắn như thế kia?'
Anh ấy vốn là kiểu người không bao giờ nói như thế. Trong suy nghĩ của tôi, anh ấy là hiện thân của sự nghiêm khắc và chăm chỉ trong công việc. Tôi để ý thấy một đống cốc rỗng bên cạnh anh ấy. Có vẻ như anh ấy cũng đã uống rất nhiều.
Tôi không khỏi bật cười. Lần đầu tiên nhìn thấy Lucas như vậy, tôi nhếch khóe miệng, hất cằm ra hiệu với anh ấy.
"Đó có phải là lý do cậu luôn bám dính bên cạnh tôi không, Lucas?"
Lucas, người đang uống một cốc bia, nhướng mày.
"Chắc là vậy?"
Tên khốn này vừa mới nói 'Chắc là vậy' à? Nếu là bình thường thì anh ta sẽ khẳng định một cách chắn chắn chứ không phải kiểu do dự nửa vời như thế này.
Khi tôi định hỏi thêm, những người lính khác đã vây quanh tôi. Họ cụng ly chúc mừng, uống bia và cùng nhau hô vang.
"Đây là cho những chiến hữu đã hy sinh của chúng ta!"
"Đây là cho chúng ta, những người đã sống sót!"
"Đây là cho Điện hạ, vị chỉ huy vĩ đại của chúng ta!"
Mọi người thay phiên nhau uống, rồi tất cả ánh mắt bỗng hướng về phía tôi.
Tôi sợ hãi nhìn quanh.
"Gì? Mấy anh đang nhìn cái gì đâý?"
"Thưa Điện hạ, cốc của ngài vẫn còn đầy kìa."
"Ờ, ờ. Đó là vì ta cảm thấy không khỏe..."
Khi còn ở trên trái đất, tôi cũng không thích rượu bia nên tôi luôn cố gắng tránh phải uống bằng mọi cách.
Những người lính quỳ gối trên mặt đất, giả vờ khóc lóc.
"Chúng tôi xin lỗi, thưa Điện hạ! Lẽ ra chúng tôi phải chú ý hơn!"
"Chúng tôi không ngờ rằng Hoàng tử Ash, người nổi tiếng với việc uống rượu cả tuần nếu muốn, lại không thể uống nổi dù chỉ là một cốc bia!"
Kiểu nổi tiếng quái quỷ gì đây? Cả cái chỉ ăn mỗi thịt kia nữa! Tên hoàng tử khốn nạn này đã sống cuộc đời như thế nào vậy, chết tiệt!
"Chúng tôi thật đáng tội chết! Xin hãy xử tử chúng tôi!"
"Đừng có làm quá lên, đứng dậy đi!"
"Vậy thì ngài hãy uống đi."
"Huh? Tại sao ta lại phải..."
"Nốc cạn đi! Nốc cạn đi! Nốc cạn đi!"
Những người lính vây quanh tôi và bắt đầu đồng thanh hô vang.
"Nốc cạn đi! Nốc cạn đi! Nốc cạn đi!"
"Chết tiệt."
Trong bầu không khí này, bạn sẽ không thể nào dùng địa vị của mình để thẳng thừng từ chối được.
Không có lựa chọn nào khác, cuối cùng, tôi đành uống cạn trong một ngụm.
Chất lỏng độc hại cứ thế chảy từ thực quản xuống dạ dày.
Phà!
"Thế nào! Các anh đã hài lòng chưa?"
Tôi thô bạo dùng tay lau bia còn sót lại trên khóe miệng và giơ chiếc ly lên cao quá đầu.
Những người lính đồng thanh reo hò và cụng ly với tôi. Lũ khốn này...
"Sao các anh dám ép ta, chỉ huy đồng thời là lãnh chúa của thành phố này, uống say hả? Chuẩn bị chịu phạt đi, lũ khốn! Tất cả hãy đổ đầy bia vào cốc của mình, nhanh lên!"
Theo lệnh của tôi, những người lính vui mừng mang cả một thùng bia tới.
Tôi hét lên trong khi rót đầy cốc cho từng người.
"Được rồi, tối nay chúng ta sẽ uống cho đến chết!"
Chúng tôi ăn uống, ca hát và trò chuyện ngay cả khi mặt trăng đã đi qua giữa bầu trời đêm.
Đêm chiến thắng ngày càng trở nên sôi động.
* * *
"Guh , mình say quá rồi..."
Đại tiệc kết thúc lúc rạng sáng.
Cuối cùng tôi đã trở về phòng của mình ở dinh thự, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường trong khi ôm lấy vầng trán đang choáng váng.
Đồ uống có cồn của thế giới này không hề thương xót tôi. Mặc dù tôi chỉ uống bia, nhưng nồng độ cồn khác xa so với bia tôi uống trên Trái đất.
Tôi muốn gục xuống và ngủ ngay lập tức, nhưng tôi vẫn cố nhấc mí mắt nặng trĩu lên và mở cửa sổ hệ thống.
'Mình phải mở mấy thứ này trước khi đi ngủ.'
Các hòm phần thưởng sau khi hoàn thành màn chơi nằm trong kho đồ.
Hai hòm Hạng R và ba hòm Hạng N.
Đã đến lúc kiểm tra có những gì bên trong mấy hòm thưởng này rồi!
Drama giữa hai thanh niên hơn 300 chap mới tiết lộ. Lý do Lucas ở bên cạnh Ash ngoài trung thành ra còn có cảm giác tội lỗi nữa