Tựa như tuyết trắng, lặng lẽ rơi rồi chất đầy

Truyện tương tự

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

2 9

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

2 10

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

19 12

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

727 42604

Vol 1 - Prologue

Bằng cách giữ hình ảnh của một anh chàng “đủ tốt”, tôi có thể tận hưởng trọn vẹn cuộc sống của một học sinh trung học. 

 

Cái phần “đủ tốt” quan trọng đấy nhé.

 

80% cuộc sống của tôi là trở nên siêng năng và chỉn chu—mỉm cười với bạn bè, giữ vẻ ngoài tươm tất, và nói đồng ý với hầu hết mọi thứ. 

 

20% còn lại là để nói không. Từ ngủ nướng, đùa giỡn với bạn, đến việc lảng tránh rắc rối bằng kiểu “ờm, không hẳn”, và thỉnh thoảng khiến người lớn thở dài một cách hài hước, nghĩ rằng, *Nếu thằng nhóc này thẳng thắn hơn chút, chắc chắn nó sẽ là một đứa trẻ tốt*.

 

Sự hoàn hảo là bất khả thi với người bình thường. 

 

Nên ngay từ đầu, tôi đã cố ý để lại vài vết nứt, cho phép bản thân chểnh mảng một chút để cuộc sống trở nên thoải mái hơn.

 

Có những thời điểm tôi tự cô lập bản thân, chẳng làm gì hoặc cố gắng quá mức, chỉ để rồi đều sụp đổ cả. Nhưng từ khi áp dụng kế hoạch “ đủ tốt” kia, danh tiếng của tôi—với cả già lẫn trẻ—trở nên ổn định.

 

Đủ tốt. 

 

Nói cách khác, là tỉ lệ 4-1. 

 

Như hỗn hợp hoàn hảo của sữa và espresso trong một ly cà phê latte.

 

Cuộc đời đắng như ly cà phê. Nhưng không có nghĩa là bạn phải uống nó đen.

 

Nếu ai đó đang vật lộn với gánh nặng trong cuộc sống, tôi khuyên họ nên thư giãn—chỉ cần nhắm đến mức “đủ tốt” là được.

 

“Nhưng Watari, mày chưa có bạn gái đúng không?”

 

Một chiều tháng 11 lạnh giá. 

 

Nấn ná trong lớp sau giờ học, ngại đối mặt với cái lạnh bên ngoài, tôi đang trò chuyện với ba đứa bạn thì một đứa bất ngờ nói ra câu đó.

 

Đứa vừa nói là tên hề của lớp, là kiểu người luôn nằm giữa lằn ranh vi phạm quy định về màu tóc của trường.

 

“Sao lại ‘nhưng’? Tụi mày cũng có ai đâu.”

 

“Ừ đúng. Nhưng mà—mày khéo xử lý mà, sao không cố tìm bạn gái đi? Thật bí ẩn. Mẹ lo lắm đó.”

 

Tên thất tình, đứa vừa mới bị bạn gái thời cấp hai đá, gật đầu phụ họa.

 

“‘Mẹ’ là cái quái gì? Tao bận lắm. Tao sẽ nghĩ khi có thời gian.”

 

“Hả? Mày không muốn trải nghiệm tuổi trẻ à?”

 

“Chẳng phải đang trải nghiệm rồi hay sao? Tụ tập, nói chuyện thế này cũng là tuổi trẻ đúng không?”

 

“Seiichirou dễ thương bất ngờ đấy. Nhưng mà—”

 

Tên hề cười toe trước khi tiếp lời.

 

“Đừng nói với cái kiểu chỉ cần có thời gian là chắc cú có bạn gái thế! Cứ giữ thái độ đó thì sớm muộn gì mày cũng bị phũ thôi.”

 

“Ừ, bị từ chối đau lắm. Tệ vãi,” tên thất tình thêm vào.

 

Tôi cố ý cười khẩy.

 

“Tụi mày nghĩ tao sẽ mắc sai lầm giống hai đứa chúng mày à?”

 

Tên hề và tên thất tình nhìn nhau.

 

“Ai đó tự cao vì được mấy em gái thích chút xíu kìa.”

 

“Ừ, bớt lên mặt đi, Seiichirou. Đừng có mà kén ngoại hình nhé? Tính cách quan trọng hơn nhiều đó.”

 

“…Tụi mày bắt đầu xong giờ lại dạy tao là thế nào? Chả công bằng gì hết thế.”

 

Khi tôi than thở, cả hai đều cười, “Ừ, đúng nhỉ,” và tôi cũng cười theo. 

 

Không phải là vì thấy hài hước hay gì.

 

Nhưng cũng không hề ghét. Tôi thích tụi này.

 

Dù vậy, đôi khi những cuộc trò chuyện kiểu này có hơi trống rỗng.

 

Tên hề nghiêng đầu: “Vậy chúng mày thích kiểu con gái thế nào?”

 

Tên thất tình đáp ngay: “Rõ là phải cực xinh rồi.”

 

“Như Shirosuga?”

 

“Cậu ấy xinh, nhưng không thân thiện lắm.”

 

“Đã thấy Watari nói chuyện với Shirosuga lần nào chưa?”

 

“Giờ mày nói mới nhớ—hình như chưa.”

 

“Hôm nọ tao bị cậu ấy bơ luôn.”

 

Khi bọn họ vẫn mải mê nói chuyện, cậu bạn thứ ba, người nãy giờ im lặng ngồi trên bàn bất ngờ lên tiếng.

 

“…Còn Sumireno thì sao?”

 

Khi cái tên đó được nhắc lên, cả bọn đều im bặt.

 

Lý do tôi giữ vai một anh chàng “đủ tốt” rất đơn giản—tôi biết mình không đủ sức làm người tốt thật sự.

 

Lòng tốt của tôi khi sinh ra chắc chỉ có dung lượng cỡ bằng cái bát, đủ chứa những gì để gọi là “đủ tốt”.

 

Nhưng nếu có người sinh ra với một vật chứa đủ lớn để chứa mọi phẩm chất của một người tốt—thì đó là cô ấy.

 

Sumireno Sumika.

 

Không phải mọi học sinh trong trường đều biết tên cô ấy. 

 

Nhưng với những người quan tâm đến vị trí của mình, cái tên đó gần như được khắc in vào đầu.

 

Vì mỗi lần công bố top 10 sau thi, tên cô ấy luôn có mặt.

 

“Cậu ấy thường được chọn làm đại diện học sinh cho sự kiện nhỉ? Chưa bao giờ thấy từ chối cả. Ấn tượng thật.”

 

“Ngay cả lão thầy toán Tanizaki suốt ngày khó chịu là thế, nhưng mà hình như cũng nói lịch sự với cậu ấy đấy.”

 

“Không chỉ giỏi học hành đâu. Nghe nói cậu ấy còn chơi thể thao tốt nữa. Cứ như người từ thế giới khác ấy.”

 

“Ừ. Cả về khoảng cách nữa.”

 

“Đúng nhỉ? Ta ở tòa 2, còn cậu ấy học ở tòa 1.”

 

“Đám con trai lớp A chắc sướng lắm, học cùng người xinh như thế.”

 

“Cậu ấy còn phải giúp việc gia đình nữa đúng không?”

 

“Ừ,” tôi chen vào.

 

“Dù phải giúp đỡ gia đình nhưng cậu ấy vẫn luôn trong top xếp hạng vào mỗi kỳ thi. Tao cũng tự hỏi làm sao cậu ấy xoay sở được, nhưng nghe nói cậu ấy dậy sớm và học với bạn trước khi đến trường.”

 

Vừa nói xong, tôi cảm nhận ba cặp mắt nhìn tôi chằm chằm.

 

“Sao?”

 

“Mày lấy thông tin đó ở đâu vậy?”

 

“Hả? Chỉ là tin đồn tao nghe được…”

 

“Watari, đừng bảo mày đang nhắm đến Sumireno Sumika nhé?” tên hề của lớp cáo buộc tôi.

 

“Cái gì? Không đời nào.”

 

“Vậy sao mày biết nhiều về cậu ấy thế?”

 

“Tụi mày vừa gật đầu theo, nghĩa là cũng nghe tin đồn giống tao còn gì.”

 

“Nghe này, tỏ tình với một cô gái mày hầu như không quen chỉ tổ làm cô ấy sợ thôi, hiểu không hả Seiichirou?” tên thất tình nói.

 

“Đừng có đùa… Cậu ấy ngoài tầm với của tao.”

 

“Ồ, đúng rồi! Chính xác đó! Cậu ấy ở một đẳng cấp khác biệt, hiểu không hả?”

 

Tên hề chen vào, phá tan sự căng thẳng. 

 

Với tụi này, chủ đề nên chỉ gói gọn ở đám con gái trong lớp. Một học sinh giỏi hàng đầu của trường như Sumireno hoàn toàn vượt ngoài tầm quan tâm.

 

“…Xin lỗi, chủ đề hơi kỳ nhỉ,” cậu bạn im lặng lẩm bẩm.

 

“Không, nó làm tụi ngốc này tỉnh ra mà,” tôi đáp.

 

Không phải là kiểu trò chuyện vô tư thường lệ, và sự thay đổi này tuy mới mẻ—nhưng cũng làm tôi bất an. Có lẽ hôm nay là ngày tôi không bắt nhịp được cuộc nói chuyện.

 

Dù sao cũng muộn rồi. Liếc đồng hồ lớp, tôi lấy cặp từ ghế.

 

“Xin lỗi, tao phải đi đây. Có việc.”

 

“Ok, ở chỗ mày đang giúp à?”

 

“Ừ. Công việc có lương nên không lơ là được. Gặp tụi mày ngày mai.”

 

“Ừ, bye.”

 

“Tạm biệt, Seiichirou!”

 

Cậu bạn im lặng vẫy tay. 

 

Cậu bạn ấy không giỏi đọc tâm trạng, nên ít nhất tôi không lo về cậu ta.

 

Tôi giơ tay đáp lại, rồi bước ra khỏi lớp. 

 

Không khí lạnh luồn qua cổ áo khi đi dọc hành lang trường học. Tôi kéo áo khoác xám sát cổ.

 

Nhưng chẳng cách nào ngăn phản ứng tự nhiên của cơ thể với cái lạnh cả. Tôi co vai, rùng mình một cái rồi đi tiếp.

 

 

Với thời tiết khắc nghiệt gần đây, không khí lạnh từ phía bắc tràn xuống tận Kanto. Nhờ vậy, dự báo tuần trên ứng dụng thời tiết hiện lên vài biểu tượng tuyết rơi rải rác.

 

Phiền thật.

 

Dù hay cố tỏ ra ngầu nhưng cái lạnh là thứ tôi không thể chịu nổi, nên tôi luôn lên kế hoạch để dành ít thời gian nhất để đợi tàu. Đôi khi tôi lệch giờ, nhưng hôm nay thật may là đúng nhịp.

 

Vừa bước lên sân ga thì tàu đến, tôi thầm ăn mừng. Cửa tàu mở, tôi đứng trước ghế trống.

 

Khi tàu chuyển động, tôi nhận ra từ khi sống ở ngoại ô Tokyo vào mùa xuân này, khung cảnh ngoài cửa sổ tàu chẳng thay đổi nhiều lắm, dù ở đâu tại Nhật Bản. Nhà, nhà, tòa cao tầng, tòa cao tầng, thỉnh thoảng là đồng ruộng. Thế thôi.

 

Chán cảnh đó từ lâu, tôi lướt điện thoại, tìm bài báo nào thú vị ngồi đọc. Qua một, rồi hai ga, số hành khách dần tăng lên.

 

Đột nhiên, tôi thấy một bà cụ lưng còng nhìn quanh tìm chỗ ngồi. Không nói gì, tôi nhích sang để nhường chỗ.

 

Khi bà cụ vừa ngồi xuống, một cơn gió mạnh đập vào cửa tàu làm toa hơi rung. Tôi mất thăng bằng, cố để giữ vững.

 

Lúc đó, qua cửa sổ nối liền hai toa, tôi thoáng thấy toa bên cạnh. Và mắt tôi dừng lại.

 

Nói là gặp ngay.

 

Sumireno Sumika.

 

Cô ấy đứng gần cửa thứ ba toa bên, đang nhìn ra ngoài. Trong khoảnh khắc, tôi không rời mắt được khỏi cô ấy.

 

Dáng người nhỏ nhắn. Áo blazer mặc chuẩn chỉnh, không một nếp nhăn. Mái tóc đen dài toát lên sự thuần khiết. Tư thế thẳng hoàn hảo mà không cần phải cố gắng.

 

Cứ tưởng một cô gái xinh đẹp thế kia sẽ luôn bị con trai bắt chuyện đúng chứ, nhưng có vẻ là không phải. Có lẽ họ sợ ý đồ quá lộ liễu. Ừ, tôi hiểu mà.

 

Và nếu ai đó đủ can đảm tiếp chuyện, tin đồn nói rằng bạn của cô ấy sẽ chặn lại. Dù tin đồn không phải lúc nào cũng đúng.

 

Hôm nay cô ấy đi một mình à? Thật trùng hợp.

 

…Có nên nói gì không?

 

Tôi bước tới, hướng sang toa tàu bên cạnh. 

 

Tôi đẩy cánh cửa nối đầu tiên. Nó nặng hơn tôi nghĩ, có lẽ vì tôi hiếm khi dùng.

Tôi với tay mở lấy cửa thứ hai. Và lúc đó tôi nhận ra—

Có ba cô gái khác mặc đồng phục trường chúng tôi vây quanh cô ấy. Vậy là cô ấy đi cùng bạn.

Họ trò chuyện với nụ cười rạng rỡ. Hoảng loạn, tôi cố vội đóng cửa lại.

Nhưng ngay đúng lúc đó, tàu vào khúc cua, giật mạnh kèm tiếng lạch cạch. Cơ thể tôi nghiêng về một bên, tay suýt tuột khỏi tay nắm cửa.

Nếu buông tay bây giờ, cửa sẽ đập mở to, và cô ấy cùng bạn sẽ chắc chắn chú ý. Tôi bám chặt, cố hết sức giữ bản thân đứng thẳng.

Giữa sự lộn xộn này, mẩu hội thoại của họ lọt qua khe cửa.

“Sumika đúng chuẩn học sinh mẫu mực mà, chắc chẳng bao giờ—”

“Thôi nào, đừng nói thế. Ngay cả Sumika-chan cũng có lúc giận—”

Giọng họ hòa lẫn tiếng ồn xung quanh. Não tôi tự động sắp xếp, biến chúng thành tiếng Nhật rõ ràng.

Rồi ai đó gọi tên cô ấy.

“Sumika.”

Một thoáng ngưng.

“Cậu có thích ai không?”

Tim tôi lỡ một nhịp.

Việc nghe lén khiến tôi thấy tội lỗi, nhưng không hẳn là nghe lén nếu họ nói ở nơi công cộng như trên tàu… đúng không? Sự tò mò của tôi được biện minh.

Không, sẽ tệ lắm đây. Chắc họ không nghĩ sẽ có nam sinh trường mình quanh đây nghe thấy được, và chắc chắn cô ấy sẽ ghê tởm lắm nếu biết tôi là người nghe lén.

Tôi nên rút lui thì hơn. Phần lý trí—80% giữ tôi đúng mực—cảnh báo tôi lùi lại.

Nhưng thực tế thật tàn nhẫn. Vì ngay lúc đó, tôi nghe thấy câu trả lời.

Giọng nói điềm tĩnh. 

Âm sắc trầm ổn.

Khi tàu rung chuyển, lời cô ấy vang lên rõ như ban ngày.

“Lớp E—”

Cô ấy nói tên lớp tôi.

“Seiichirou-kun.”

RẦM—

Tiếng động chói tai vang lên khi cửa nối tuột khỏi tay tôi, đập mở. Cô ấy có thể đã quay lại nhìn. Có lẽ.

Nhưng tôi không biết nữa. Vì khoảnh khắc buông tay khỏi cửa, tôi chạy ngược lại, hoàn toàn theo bản năng.

Mặt tôi nóng bừng. Tim đập thình thịch. Tuy là giữa mùa đông, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tay và chân tôi, những thứ mà tôi cố gắng trong tuyệt vọng để di chuyển dần mất đi cảm giác. 

Nhưng tôi vẫn chạy.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã ở toa cuối cùng. Và tôi hoàn toàn lỡ ga của mình.

Tuyết bột rơi trắng tinh, thứ không có trong dự báo sáng nay. Tôi cảm nhận bông tuyết đáp xuống tóc, nhưng không còn đủ tâm trí để bận tâm.

Sau khi đi chuyến tàu ngược lại và đến ga địa phương muộn hơn 10 phút, tôi lê bước về nhà, não bộ như món đồ chơi hỏng, lặp lại mãi một lời.

Tệ rồi. Thật sự tệ.

Không. Sumireno thích tôi? Không đời nào—

Seiichirou-kun.

Giọng cô ấy vang lại trong đầu. Suy nghĩ tôi trắng xóa như tuyết rơi.

Một học sinh mẫu mực, luôn xếp đầu bảng, tử tế và điềm tĩnh. Nếu một người như thế thích tôi, phản ứng bình thường trước tiên sẽ là vui sướng.

Nhưng giờ, tôi như nghi phạm chờ phán quyết có tội.

Trước khi nhận ra, tôi đã đứng trước một ngôi nhà. Chính xác hơn, một cửa hàng kiêm ngôi nhà, nên gọi là cửa sau thì đúng hơn.

Tôi không nhớ mình đã đến đây thế nào. Đó là mức độ hoảng loạn của tôi.

Tôi không muốn mở cánh cửa này. Nhưng ca làm sắp bắt đầu.

Hít một hơi sâu, cổ họng khô khốc căng ra, tôi để không khí lạnh tràn vào phổi. Nhiệt độ giảm giúp tôi lấy lại chút bình tĩnh.

Chậm rãi, tôi kéo cửa. Và rồi—như linh cảm mách bảo—nỗi sợ tồi tệ nhất trở thành sự thật.

Tình cờ, cô ấy đi ngang qua hành lang nối với cửa sau.

 

“Chào mừng về nhà, Seiichirou-kun.”

 

Sumireno dừng lại, mỉm cười ngay khi thấy tôi. Đúng như tên gọi, cô ấy như đóa hoa violet nở lặng lẽ bên đường—mỏng manh nhưng bền bỉ đến lạ lùng.

3430fd89-2c38-48bb-ba38-99810581087d.jpg

 

Tình huống này không lạ. Biển tên trước cửa rõ ràng ghi “Sumireno”. Nhà của cô ấy chắc chắn là đây. Và địa chỉ tôi khai cho trường cũng là chỗ này.

 

Nói cách khác, chúng tôi sống chung nhà.

 

Cô ấy chớp mắt, ánh tò mò lóe lên, hàng mi dài khẽ động. Nếu tôi cứ đứng đây không làm gì, cô ấy sẽ nghĩ có gì đó không ổn.

 

“Seiichirou-kun? …Giờ mới để ý, cậu về muộn hơn thường lệ. Có chuyện gì à?”

 

“À, tớ lỡ ngủ gật trên tàu. Ghế đó ấm lắm.”

 

“Ồ, đúng ha, cái kiểu lắc lư kêu lạch cạch của tàu dễ chịu thật, đúng không?”

 

Cô ấy cười, nét mặt rạng rỡ theo câu chuyện—nhưng rồi, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng xuất hiện.

 

“Cậu không khỏe à?”

 

“…K-Không, tớ ổn. Dù sao cũng ngủ chút rồi.”

 

“Hmm, chắc không đấy?”

 

Cô ấy nghiêng đầu nhẹ. Mái tóc đen dài được chải gọn theo trọng lực rũ xuống, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

 

Cô ấy chậm bước tới gần. Với lối vào chia chúng tôi thành hai mức, ánh mắt tôi giờ ngang tầm Sumireno dù cho vóc dáng nhỏ nhắn của cô ấy. 

 

Đôi mắt lớn kia phản chiếu ánh sáng, khiến cặp đồng tử lấp lánh huyền ảo.

 

Tôi cảm giác ánh nhìn của bản thân như thể bị hút vào, không biết nên nhìn vào đâu. Nhưng nếu nhìn đi chỗ khác sẽ lộ sự bất an, và điều đó cũng đáng sợ không kém.

 

Tôi cố tìm câu đáp lại.

 

“Có gì để cậu nghi ngờ tớ à?”

 

“Kính ngữ”

 

“Hả?” Tôi hỏi, không hiểu ý cô ấy.

 

“Nhớ không? Lời hứa kỳ nghỉ hè! Ta đồng ý bỏ kiểu ăn nói lịch sự để gần gũi hơn rồi.”

 

“Ừm, xin lỗ— À ý tớ là, lỗi tớ…”

 

Tôi vô thức quay lại cách nói lúc mới gặp vì hoảng loạn sao? Tuy vẫn chưa quen, nhưng lời hứa là lời hứa. Dù vậy—

 

“Được rồi. Để tớ xem cậu có sốt không.”

 

Tay Sumireno vươn tới trán tôi với một động tác mượt mà, khiến tôi còn hoảng hơn.

 

“Tớ sẽ tự đo nhiệt độ trước khi đi làm! Cậu không cần làm thế.”

 

“Tớ muốn biết ngay bây giờ!”

 

“Tớ sẽ đo ngay khi vào phòng. Một hai phút chẳng khác gì nhau đâu.”

 

“Thấy mèo nhà không chịu thân sẽ chỉ khiến cậu muốn quan tâm nó hơn thôi.”

 

“So sánh gì thế? Cậu chỉ muốn chạm tớ thôi đúng không?!”

 

Sao cô ấy lại cố gắng tiến đến gần tôi thế? Với một vị khách sống nhờ như tôi, giữ khoảng cách chẳng phải tốt hơn sao?

 

Khi Sumireno tiến gần, tôi chớp lấy thời cơ.

 

“C—Cháu về rồi ạ!”

 

“Ah!”

 

Tôi đá giày ra ngay và nhét vào tủ giày, phóng lên cầu thang, rồi chạy thẳng về phòng.

Tựa người vào cánh cửa trong căn phòng mờ tối, tôi thở dài.

 

Không đời nào tôi có thể nói với Sumireno sự thật về chuyện trên tàu được. 

 

Cô ấy đã nghĩ tôi đang sốt khi chạm vào trán tôi vừa nãy. Mặt tôi nóng bừng đến thế đấy. 

 

Giọng nói nhẹ nhàng gọi tên tôi cứ lặp lại mãi trong đầu.

 

Tuyết đọng trên vai chậm rãi tan đi, thấm xuống sàn gỗ.

sumire