Tựa như tuyết trắng, lặng lẽ rơi rồi chất đầy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi là Một Cô Gái Ma Cà Rồng Sống Trong Hình Dạng Con Người

(Đang ra)

Tôi là Một Cô Gái Ma Cà Rồng Sống Trong Hình Dạng Con Người

狮子心脏

Hai ngày tiếp theo, Sơ Vũ cố ý tránh mọi tiếp xúc với Lạc Tuyết. Cậu đi học sớm, tan học về thì chui thẳng vào phòng mình, thậm chí ăn cơm cũng phải đợi Lạc Tuyết về phòng mới dám đi.

12 42

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

4 19

Sau chia tay, bạn gái hoàn hảo của tôi lộ bộ mặt hung dữ

(Đang ra)

Sau chia tay, bạn gái hoàn hảo của tôi lộ bộ mặt hung dữ

才不是喜欢大姐姐呢 (Tài bất thị hỉ hoan đại tả tả ni)

Hạ Ngọc Thu có một người bạn gái so với anh ưu tú hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp trăm lần. Cô ấy dịu dàng ôn tồn lễ độ, xinh đẹp mỹ lệ và hào phóng, và khả năng của cô ấy khá xuất chúng.

13 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

69 360

Vol 1 - Chap 2: Sự bối rối của Ibuki Touno

Bố của Sumika luôn nói rằng chú ấy về nhà một lần mỗi tháng, nhưng thực tế, chú ấy chỉ xuất hiện khoảng một lần mỗi mùa. Chú ấy để lại quán cà phê cho con gái chăm sóc trong khi liên tục đi công tác.

Vậy nên, dù chú ấy là người hợp pháp nhận tôi về, người thực sự chịu đựng tôi là Sumika, người đang trông coi gia đình Sumireno.

Tôi nợ chú ấy rất nhiều, nhưng món nợ với Sumika còn lớn hơn.

Đó là lý do, dù biết ơn chú ấy, tôi không khỏi cảm thấy hơi mâu thuẫn khi thấy ông lại để lại một cô gái đang tuổi trưởng thành ở nhà một mình—rồi lại ném một cậu trai cũng đang tuổi trưởng thành cùng sống chung dưới một mái nhà với cô.

Nhưng nhà Sumireno có một biện pháp an toàn tích hợp, được chính chú ấy phê duyệt.

Một người khác ở chung.

"Mmm, thơm quá! Không gì sánh bằng súp miso sau một đêm nhậu!"

Trong bếp buổi sáng của nhà Sumireno, người đang làm súp miso không ai khác chính là bà chị tên Ibuki Touno.

Chị ấy là nhân vật chủ chốt trông coi Sumire khi Sumika và tôi đi học. Là người lớn duy nhất trong nhà.

"Chào buổi sáng, Touno-san."

"Chào buổi sáng, Seiichirou~"

Mặc đồ thể thao toàn màu đen, chị Touno nếm thử súp miso trong lúc chào tôi.

Bếp ở trong nhà ở mang phong cách cổ điển, nhưng vì được trang bị dụng cụ và bát đĩa từ Sumire, nó mang một nét thẩm mỹ rất phong cách, gần như dàn dựng điện ảnh—như thể nằm trong một bộ phim độc lập cầu kỳ.

Vậy mà, giữa nội thất sang trọng này, chúng tôi lại đứng đó: hai người mặc đồ thể thao, tạo nên một cảnh tượng khá ngớ ngẩn.

Dường như chị Touno đã hoàn thành súp, đặt cái muôi lại vào nồi.

"Hửm? Em dậy sớm thế."

"Đây là giờ bình thường thôi. …Cần em giúp làm bữa sáng không? Chúng ta làm gì?"

Chúng tôi có lịch luân phiên làm bữa sáng, nhưng tôi vẫn muốn giúp đỡ. Tôi xắn tay áo sẵn sàng hỗ trợ, nhưng thay vì trả lời, chị Touno liếc nhìn chiếc đồng hồ tròn trên tường.

"Ồ, vậy đó là lý do cảm giác kỳ kỳ. Sumika vẫn chưa dậy."

"Có khi cậu ấy đi học sớm cũng nên? Chị biết đấy, vì nhóm học tập với bạn bè mà."

"Không đâu. Chị vừa dọn rác, giày của em ấy vẫn để ở cửa."

Chị Touno lấy một miếng cá hồi muối từ tủ lạnh.

"Seiichirou, thôi giúp đi—lên gọi cô bé quản lý dậy hộ chị cái. Chắc con bé thức khuya làm sổ sách hoặc ôn lại bài rồi."

"Không phải tốt hơn nếu chị gọi cậu ấy dậy sao?"

"Sao lại thế?"

"Ý là, một học sinh cấp ba như em gọi cậu ấy dậy không kỳ sao?"

"Ồ? Ý em là định vào tận phòng Sumika à? Đồ háo sắc~"

"Tất nhiên là không rồi!"

"Vậy thì ổn mà! Hơn nữa, chị không được can thiệp quá nhiều—đó là một phần thỏa thuận. Nên chuyện này giao cho em đó. Chỉ cần gõ cửa thôi."

"Thỏa thuận? …Được thôi, nếu chỉ là gõ cửa."

Tôi quay lại lối cũ và leo lên cầu thang. Ở trên cùng, ngay đối diện phòng tôi, tôi dừng trước cửa phòng Sumika.

Tôi do dự, lắng nghe.

Không nghe thấy tiếng thở bên trong, nhưng thấy hành động này có vẻ hơi xâm phạm, nên tôi nhanh chóng rời ra.

Tôi gõ cửa.

"Sumika-san, sáng rồi đấy. Cậu có trong đó không?"

Không có phản hồi. Tôi gõ lại.

"Sumika-san! Dậy đi!"

"…Ưm… Ơ?!"

Một tiếng động kỳ lạ vang lên sau cánh cửa.

"Vậy là cậu có trong đó. Sumika-san, dậy chưa?"

"T-Tớ! Cảm—khụ—cảm ơn! …Chờ đã, gì vậy?! Điện thoại bị cuốn vào chăn sao?! Sao lại thế này?!"

…Cô ấy có thói quen ngủ kiểu gì vậy? Tôi không muốn tưởng tượng quá kỹ càng. Dựa vào tiếng động lộn xộn bên trong, có lẽ là cô ấy đang hoảng loạn chạy xung quanh.

"Bữa sáng sẵn sàng rồi."

"T-Tớ sẽ xuống ngay! Cậu xuống trước đi! Làm ơn, làm ơn xuống trước đi mà!"

"Ừm… được thôi."

Tôi nghe lời và quay lại bếp.

"Khuôn mặt ngủ của quản lý có đáng yêu không? Em chụp ảnh chưa?"

"Chị biết em không vào phòng cậu ấy mà."

Chị Touno cười khúc khích với vẻ nghịch ngợm khi đặt súp miso lên bàn ăn.

Theo thói quen, tôi tham gia chuẩn bị phần còn lại.

"Ồ, vì em đã giúp rồi, pha cho chị cốc cà phê đi."

Bếp có thiết bị pha cà phê dành riêng cho chị Touno. Không như ở Sumire, chị ấy dùng bộ lọc giấy dùng một lần thay vì bộ lọc vải rườm rà.

"…Cà phê với súp miso không hợp đâu."

"Chị là người yêu cà phê tận tụy với sở thích rộng rãi! Chị có thể đón nhận sự hòa quyện của cả cà phê và miso!"

"Kinh khủng."

"Đừng nói vậy—pha đi mà! Chị biết mình giỏi nấu ăn hạng nhất, nhưng kỹ năng pha cà phê thì tệ lắm."

"Ai nói thế? Chị pha khá tốt mà, đúng không?"

"Chủ cũ."

"Bà của Sumika-san à… Người chỉ trích khó tính."

"Chị tệ hơn em, sáng nào cũng chẳng có động lực, và thành thật mà nói, pha cà phê phiền lắm."

"Vậy là chị chỉ lười thôi chứ gì."

Trong lúc nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã trên cầu thang, nhưng thay vì vào bếp, Sumika chạy về phía phòng tắm.

Rồi vòi hoa sen bật hết công suất.

"Cậu ấy ngủ quên mà vẫn tắm sao?"

"Đó là phần không thể thiếu trong cuộc sống của một cô gái trẻ."

Vậy nên, khi bữa sáng kết thúc, bàn ăn đã có cà phê và súp miso—nhưng Sumika không xuất hiện.

Sau khi thay đồng phục, tôi đang ở cửa đi giày thì chị Touno đến gần.

"Seiichirou~ Mua giúp chị chút nước gừng trên đường về nhé? Loại dùng một lần."

"Nước gừng? Không phải cho Sumire đâu nhỉ?"

"Cho chị. Nghĩ thử pha với thứ gì ngọt xem sao."

"…Ý là pha với rượu?"

"Em hiểu chị đấy~!"

Chị ấy cười, nhưng tôi nhíu mày.

"Em biết là không thể nào bảo Sumika mua đúng không? Em ấy còn kiểm soát cả lượng rượu chị uống nữa!"

"Có khi cậu ấy nên quản lý luôn."

"Đã pha với nước ép rồi mà! Nghĩa là ít rượu hơn mà! Thấy chưa? Hoàn toàn hợp lý!"

"…"

"Thôi nào, Seiichirou, chúng ta là bạn chung nhà, đúng không? Những kẻ ăn bám phải hỗ trợ nhau chứ!"

Chị ấy dùng giọng năn nỉ nhất có thể, nhưng tôi chỉ nheo mắt nhìn.

"Ồ? Cái nhìn đó. Gì đây? Em là kiểu cảm thấy có lỗi khi làm việc tốt cho người con gái khác khi đã thích ai đó sao?"

"Ai là ‘ai đó’?"

"Ồ? Muốn đấu không, Seiichirou?"

"E-Em không…"

Áp lực thật sự quá lớn.

"Nhưng mà? Có quá nhiều vấn đề với yêu cầu này, em không biết bắt đầu từ đâu! Chị muốn mua bao nhiêu? Em đi bộ, nên không thể mang cả thùng đâu!"

"Ba chai là đủ rồi. Đúng như kỳ vọng của Seiichirou, thật là một cậu bé ngoan mà~! Đây, 500 yên. Giữ lại phần thừa đi!"

Chị ấy đưa tôi đồng xu, rồi như giao phó một nhiệm vụ lớn lao, nắm cả hai tay tôi.

"Ít nhất thì làm ra vẻ oai phong sau khi đưa em tiền giấy đi, đừng chỉ đưa một đồng xu."

"Nếu làm vậy chị sẽ không có tiền nhậu sau này—vậy nên không được!"

Thật là một người lớn vô vọng.

"Em đi đây."

"Cẩn thận nhé."

Một người phụ nữ gần 30 tuổi, mái tóc nâu đỏ, mặc đồ thể thao và yêu bia. Nếu cuộc đời có một đường ray đúng đắn để đi, bà chị này chắc chắn đã lạc khỏi nó. Vậy mà, dù bất kể thế nào, chị ấy luôn tiễn tôi đi học.

Chị ấy đã làm vậy suốt 6 tháng qua.

Ngay khi tôi với tay ra cửa chính, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ cầu thang.

Một lát sau, Sumika lao xuống, tay cầm cặp xách. Cô ấy giờ đã mặc đồng phục, khoác thêm áo khoác bên ngoài.

"Ồ, xem ai cuối cùng cũng xuất hiện kìa—nàng công chúa ngủ trong rừng đây mà," chị Touno trêu chọc.

"Ư… Tệ nhất luôn…"

Cách cô ấy nói cứ như thể cô vừa phạm phải sai lầm thảm khốc lắm—không chỉ đơn giản là ngủ quên. Cô ấy lấy cái nạy giày rồi nhét vội vào giữa giày và chân, động tác khá thô bạo.

Cô gái mà em thích, à…

Lời nói lúc nãy thoáng qua tâm trí tôi, để lại một cảm giác kỳ lạ kéo dài.

Sau khi đi giày xong, Sumika nói, "Em đi đây," và cả hai chúng tôi rời nhà cùng nhau.

"Cậu không cần vội vàng thế đâu. Dù đi muộn hơn, chúng ta vẫn kịp tàu mà."

"Ừm…"

Bầu trời vẫn u ám với mây mùa đông. Nhìn Sumika với vẻ mặt u sầu khiến cái lạnh càng thêm thấu xương.

"Ngủ quên mà cậu buồn thế này có đáng không?"

"Tớ mong được trò chuyện với bạn bè trên tàu. Nếu lỡ chuyến, tớ sẽ không được nói chuyện với họ."

"Cậu có thể nói ở trường mà. Không nhất thiết phải là 10 hay 20 phút trên đường đi."

"Dù vậy, khoảng thời gian đó rất quan trọng với tớ."

Biểu cảm nghiêm túc của cô nhắc tôi rằng—Sumika luôn phải đối diện với áp lực, dù là ở Sumire hay ở trường.

"Ừ, chắc trường học bận rộn lắm. Xin lỗi, tớ vô ý quá."

"Gần đây tớ ít được gặp bạn bè. Đôi khi không theo kịp câu chuyện nên chỉ biết cười theo thôi. Tớ thật sự ghét những khoảnh khắc như vậy…"

"Ừ…như thế đúng là cô đơn thật."

Không như tôi, chỉ là một nhân viên quán cà phê bình thường, Sumika mang hàng loạt trách nhiệm.

Dù chị Touno lo phần mua sắm, cô ấy vẫn phải quản lý hàng tồn kho. Cô còn xử lý sổ sách, giấy tờ chính thức, nghĩ ra ý tưởng thực đơn mới để giữ khách hàng—công việc kéo dài tưởng như không bao giờ hết.

Cô ấy ngước nhìn tôi với vẻ mong đợi.

"Này, Seiichirou-kun, vì chúng ta đã ở đây… hôm nay đi học cùng nhau được không?"

Tôi không cảm nhận được ánh mắt của bà chị phiền nhiễu kia, nhưng nếu Sumika đề cập chuyện này, có lẽ thái độ của tôi có gì đó không ổn.

"Chúng ta sẽ chia tay ở ga."

"Gì cơ? Sao vậy?"

"Nếu người ở trường thấy chúng ta cùng nhau, sẽ nghĩ ra mấy tin đồn kỳ lạ đấy."

"Tớ không ngại đâu…"

Sự kiên trì của Sumika làm tôi dao động, nhưng tôi giữ vững lập trường.

Đây là vì lợi ích của cô ấy.

Tôi không gật đầu. Chỉ tiếp tục bước đi.

Cô ấy cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn bã hiếm thấy.

Đó là một cảnh tượng hiếm hoi, chắc chắn không bao giờ để lộ ra ở trường.

8d518a5c-0964-4704-9c94-6754554bc721.jpg

Sau khi chia tay Sumika ở ga, một vấn đề khác phát sinh.

Khi tôi lên tàu, có người gọi ở đằng sau, “Này.”

Tôi quay lại và thấy cô nàng tóc vàng cô độc trong lớp—một người tôi hiếm khi nói chuyện.

“Chào buổi sáng, Shirosuga.”

Tôi chào một cách tự nhiên, nhưng cô ấy không phản ứng.

“Vậy, Watari, cậu đi tàu từ ga này à? Cậu vào từ cửa bắc hay cửa nam?”

Tôi do dự một chút.

“Cửa bắc.”

“…Tôi hiểu.”

Thực ra là cửa nam.

Vì Sumire nằm ở phía nam, tôi nói dối về việc dùng cửa bắc để giảm thiểu bất kỳ liên kết nào với Sumika.

Ai mà biết được người nào có thể lan truyền tin đồn chứ. Cô gái cô độc trước mặt tôi được đồn là không có bạn trong lớp, nhưng cô ấy có thể có bạn ở các lớp khác. Và nếu cô ấy nhận ra mối liên hệ của tôi với Sumika, cô có thể lan tin đồn cho một người bạn không rõ danh tính với câu nói kinh điển, “Chỉ giữa chúng ta thôi…”

Thoải mái hơn, tôi kết luận việc chia tay với Sumika ở ga là một quyết định tốt.

Sau đó, tôi thờ ơ từ chối cô ấy, đi đến trường, và tiếp tục ngày như thường lệ.

Bạn bè của Sumika không đến lớp tôi, và bạn bè của tôi cũng không gây rối.

Dù sao thì, với kỳ thi sắp tới, hơn nửa lớp dành giờ nghỉ để học ở bàn. Tôi nhận ra điều này từ học kỳ đầu, nhưng trường này có tiêu chuẩn học khá cao trong tỉnh, nên học sinh ở đây tương đối chăm chỉ.

Lý do duy nhất tôi chuyển đến đây là nhờ một chỗ trống đột xuất và kỳ tích qua bài thi chuyển trường với điểm số vừa đủ.

Có lẽ là áp lực từ bạn bè, nhưng ngay cả tôi cũng cố gắng học hành nghiêm túc.

Dù vậy, mỗi khi tay tôi dừng lại, biểu cảm buồn bã của Sumika lại thoáng qua tâm trí, làm tôi mất tập trung.

Cô ấy có thể đã vui hơn nếu chúng tôi cùng nhau đi học, nhưng xét đến chuyện sáng nay…

Sau giờ học, tôi xuống ga gần nhà Sumireno và mua 3 chai nước gừng ở siêu thị trước ga. Vì quên mang túi eco, tôi mua một túi nhựa.

Tôi về nhà, vùi mặt vào khăn quàng cổ.

“Em về rồi.”

Vào nhà, tôi chào to, vẫn không chắc giọng mình nên lớn đến đâu.

Tất cả đèn ở tầng một đều tắt, chỉ còn ánh nắng yếu ớt lọt qua rèm. Hệ thống sưởi cũng không bật.

“Em về rồi.”

Tôi lặp lại và bước vào bếp trong phía nhà ở. Không có ai, có lẽ vì đang giờ làm việc.

Tôi đặt nước gừng vẫn trong túi nhựa lên bàn ăn.

Tiếng nói yếu ớt vang đến tai tôi. Không phải từ tầng trên—mà từ tầng dưới. Tò mò, tôi tiến lại gần một cánh cửa cụ thể.

『────』

Phía sau cánh cửa này là hành lang nối với Sumire.

Chị Touno dường như đang nói chuyện với ai đó. Chắc chị ấy muốn giấu chai nước gừng này khỏi Sumika. Dù không phải trách nhiệm của tôi, tôi vẫn lén nghe để biết đó là ai.

『Vậy về Seiichirou-kun… em nghĩ──』

Trái tim tôi đập thình thịch một cách bất an.

Người trò chuyện với chị ấy dường như là Sumika. Và hình như họ đang nói về tôi?

Để nghe rõ hơn, tôi áp tai vào cửa.

『Có chuyện gì khác xảy ra không?』

May mắn thay, chị Touno đã nói hộ câu hỏi của tôi.

Một khoảng lặng ngắn theo sau.

『Vâng… Có lẽ Seiichirou-kun đã nghe lén em nói chuyện với bạn khi đó.』

Trái tim tôi đập khó chịu.

Quả nhiên là Sumika. Và cô ấy đang nói về tôi?

Cố nghe thêm, tôi nghiêng người sát hơn.

『Có chuyện gì khác xảy ra không?』

Chị Touno tiếp tục hỏi, đáp ứng sự tò mò của tôi.

Một khoảng lặng ngắn khác.

『Ừm… Cậu ấy thấy em nói chuyện với một người bạn.』

Cô ấy biết? Cô ấy có thấy tôi chạy trốn không?

Trái tim tôi đập thình thịch, mạch đập nhanh hơn. Một cơn lạnh chạy qua cơ thể dù cho tôi đang ở trong nhà. Điều này có nghĩa cô ấy cảm thấy lúng túng giống tôi suốt thời gian qua sao?

Giữ hơi thở, tôi không thể rời tay khỏi miệng.

『Chúng ta đang nói về Seiichirou-kun, nên…』

Cô ấy muốn nói gì?

『Em nghĩ giờ cậu ấy có lẽ đã ghét em rồi…』

“Hả?!”

Tôi suýt trượt ngã.

Logic gì vậy chứ?

『Chị không nghĩ là vậy đâu.』

“Nhưng chúng ta đang nói về Seiichirou-kun mà, nên em lo cậu ấy đã giận…”

Những khoảnh khắc liên quan đến Sumika tua lại trong đầu tôi như một đoạn hồi tưởng.

Từ chối lời đề nghị đi cùng cô ấy.

Khuôn mặt buồn bã sáng nay khi tôi từ chối…

Trái tim tôi đập nhanh một cách đau đớn. Cảm giác tội lỗi tràn ngập lồng ngực. Không phải lỗi của cô ấy—tôi không giận cô. Nhưng tất cả chỉ vì tôi không nói gì, làm sao cô ấy biết được?

Tôi lặng lẽ rời khỏi cửa. Chị Touno dường như nói thêm điều gì, nhưng tôi không nghe rõ. Không thể nghe thêm được nữa, tôi rời khỏi nơi đó.

Những ngày sau đó trở thành địa ngục riêng của tôi.

Sumika ít cười hơn, ánh sáng rực rỡ thường ngày của cô mờ đi, và tôi càng cảm thấy lạnh giá khi tháng 12 đến gần.

Ngay cả thời gian uống cà phê quen thuộc sau giờ làm cũng trở thành cực hình.

Hai ngày khó chịu trôi qua như vậy.

Hành động của tôi đã làm tổn thương Sumika.

Một tiếng thở dài sâu thoát ra.

Thật kỳ tích khi tôi sống sót qua ca cuối tuần trong cái trạng thái lúng túng này.

Tôi đang kéo cô ấy xuống, đúng không?

Sau tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi, tôi vẫn làm tổn thương cô ấy.

Tôi thực sự là một kẻ ngốc.

“Ồ? Sao vậy, Seiichirou? Người ta nói thở dài sẽ xua đuổi hạnh phúc đấy, em biết không? Nếu em còn trông u ám hơn, có khi lại thu hút mấy tên cuồng kỳ lạ đấy.”

“Kiểu cuồng gì cơ chứ?”

Tôi gạt tay bà chị vừa đùa vừa vỗ vai mình.

Trong không gian chung như bếp nhà, không nên thể hiện yếu điểm.

“Có chuyện gì với Sumika sao?”

Chị ấy cười với vẻ hiểu biết, dù rõ ràng đã biết mọi thứ.

“Không có gì.”

“Thật sao? Chán lắm khi cả hai đứa bé dễ thương của chúng ta đều buồn.”

“Chị tưởng tượng thôi. Ảo tưởng của chị mãnh liệt thật đấy.”

“À, nhân tiện, Seiichirou, em có ghét cà phê không?”

“Tại sao chị hỏi vậy?”

“Quản lý nói có lẽ chúng ta không nên để em pha cà phê nữa.”

“Không hẳn… Em chỉ nghĩ cuộc sống đã đủ đắng rồi, nên tại sao lại uống thứ gì đắng như cà phê? Em chỉ nửa đùa thôi, nhưng không biết tại sao Sumika-san lại nghiêm túc thế…”

“‘Cuộc sống đã đủ đắng’? Đừng cố tỏ ra ngầu!”

“Thật mà! Đó là cảm giác thật của em!”

“…Thực ra, cuộc trò chuyện này xảy ra khi chị nói chuyện với quản lý trong hành lang hôm kia. Nó liên quan đến độ nổi tiếng của em.”

“Cái gì—… là vậy sao…?”

Tôi im lặng. Chị Touno nhẹ nhàng khoác tay qua vai tôi, như kiểm tra xem phía sau tôi đang căng thẳng đến mức nào.

“Sau cuộc trò chuyện đó, chị đến bếp—phía nhà ở, và thấy chai nước gừng chị nhờ em mua để trên bàn.”

“Ồ…”

“Em đã về nhà lúc đó, đúng không, Seiichirou?”

“À, ừm…”

“Em đã nghe lén, đúng không? Cuộc nói chuyện giữa chị và Sumika.”

Chị ấy áp sát hơn, nụ cười hiểu biết dần biến thành thứ giống như áp lực.

“Touno-san…”

“Sao vậy?”

Tôi nhắm mắt lại.

“…Làm ơn giúp em…”

Đó là lời cầu xin gần như van xin mạng sống.

Sumika là người tôi không thể yêu—hay để cô ấy yêu tôi—nhưng việc gây mâu thuẫn cũng không thể chấp nhận được.

“Được thôi! Để đó cho chị, em sẽ an toàn trên con tàu lớn này!”

Tôi không chắc có nên tin chị ấy không, nhưng tự mình xử lý là bất khả thi, nên tôi không còn lựa chọn nào ngoài lên con tàu lớn mang tên Ibuki Touno, tuy không rõ là thuyền cứu hộ hay con tàu đang chìm nữa.

Chị Touno tự tin ưỡn ngực.

“À, nhân tiện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Trên tàu về nhà từ trường, em vô tình nghe lén Sumika-san nói chuyện với bạn cậu ấy. Em không có ý xấu, nhưng cảm thấy lúng túng nên đã chạy đi…”

“Hiểu, hiểu.”

Chờ đã—chẳng phải câu hỏi vừa rồi của chị ấy hơi kỳ lạ sao?

“Vậy rốt cuộc mấy đứa nó nói gì?”

À, tôi hiểu rồi. Sumika cũng chưa kể cho chị ấy nội dung.

“Thật ra không có gì quan trọng—”

“Ồ, kiểu như con bé nói thích em hay gì đó?”

Chính xác.

“Không.”

Tôi đã thành công ngắt kết nối não với phản xạ của mình.

“Ồ, chán thế.”

“Đừng đùa mà. Chuyện này quan trọng với em lắm.”

“Vậy là gì?”

“Thật sự không có gì lớn lao cả. Cậu ấy chỉ kể với bạn về một nhân viên làm việc ở đây—tức là em.”

“Haa… chán thế…”

“Nghiêm túc đấy, chị đừng tự giải trí nữa!”

“Vậy em bắt đầu hành xử kỳ lạ, tự ý thức và giữ khoảng cách?”

“Ừm, đại loại vậy ạ. Dù chỉ có thế, nhưng giờ nói chuyện lại khó khăn…”

“Tuổi dậy thì, nhì?”

“Em đang ở giữa tuổi dậy thì, cảm ơn nhé.”

Tôi nói ra những lời đó một cách cay đắng. Chị Touno không phản ứng với lời tôi mà cau mày với biểu cảm nghiêm túc đến bất ngờ.

“Nhưng nó có thể ảnh hưởng đến công việc, nên em phải giải quyết nhanh.”

“Chị có ý tưởng nào không?”

Tôi tuyệt vọng hỏi, mong tìm được một cứu cánh.

“Những hiểu lầm nhỏ có thể được xóa sạch bằng những hành động giao tiếp tốt nhỏ. Hôm nay là thứ Hai—ngày nghỉ của chúng ta—nên không phải là ngày hoàn hảo cho ‘chuyện đó’ sao?”

“Ý chị là ‘chuyện đó’ gì?”

“Hãy nghĩ về thói quen trong nhà, Seiichirou. Đã đến lúc chơi game rồi.”

Quả thực, đề nghị của chị ấy nghe như một cơ hội tốt để sửa chữa tình huống lúng túng này.

Buổi tối thứ Hai, sau khi về nhà, vào 5 giờ chiều. Theo yêu cầu của người tổ chức, chúng tôi tụ tập ở phòng khách.

Sumika mặc một chiếc váy liền thân dày dặn, chân đi tất.

Cô ấy trông mềm mại và dễ thương, nhưng biểu cảm vẫn hơi u ám.

Ngược lại, người tổ chức, chị Touno, mặc áo nỉ đen quen thuộc và tràn đầy nhiệt huyết.

“Giải đấu game ngày nghỉ thường lệ của chúng ta bắt đầu ngay bây giờ! Người thua sẽ nấu bữa tối và chuẩn bị đồ ăn vặt cho chị!”

“Phần đồ ăn vặt là không cần thiết.”

Trong khi Sumika và tôi vỗ tay nhẹ, tôi dội gáo nước lạnh lên thông báo của chị Touno.

“Đây là hình phạt, nên người thua phải nghe lời người thắng!”

“Chị đã tự cho mình thắng trước khi bắt đầu rồi đấy.”

Sumika cười, dù có vẻ hơi do dự.

“Chúng ta không cần chơi game. Em có thể làm luôn.”

“Em không hiểu gì hết, Sumika! Cảm giác đẩy trách nhiệm cho nhau mới là phần hay nhất!”

“Nấu ăn cho 3 người không phiền bằng khối công việc thường lệ ở Sumire. Chúng ta nấu hơn 50 bữa mỗi ngày mà.”

“Thôi nào, Sumika! Dù có nghèo đi nữa, đôi khi chúng ta vẫn cần cảm giác cờ bạc!”

“Thật vậy sao? Ừm, có thể là vậy…”

“Đừng chấp nhận, Sumika-san! Chị ấy gọi là cờ bạc, nhưng chỉ muốn thống trị một trò chơi mà chị ấy đã giỏi mà thôi!”

“Seiichirou, im đi!”

Chết tiệt. Tôi đã rơi vào nhịp điệu quen thuộc của chúng tôi, nhưng mục tiêu ban đầu không phải quyết định việc nấu ăn. Tôi quay sang Sumika.

“Sumika-san, cùng hạ Touno-san nhé.”

“Đ-đúng! Vâng, tớ sẽ cố hết sức!”

Tôi nhớ lại buổi họp chiến lược với chị Touno trước khi trò chơi bắt đầu.

“Lắng nghe đây, Seiichirou. Sumika dở tệ trong game. Điều quan trọng là em phải nói nhiều, nhẹ nhàng hỗ trợ và trấn an em ấy. Em ấy đang nghĩ em ghét em ấy đấy. Bình thường, em sẽ tránh nói chuyện với người mình không thích, đúng không? Vậy nên hãy nói thật nhiều và để em ấy thoải mái!”

Em trông cậy vào chị, chị Touno.

Chị ấy ra hiệu về phía chúng tôi như cầm micro.

“Chơi trò gì đây? Là Nữ Hoàng Game Cổ Điển, chị sẽ để mấy đứa chọn.”

“Em không ngại gì cả. Cậu chọn đi, Sumika-san.”

“T-tớ không chơi game nhiều, nên không biết…”

Nhận thấy sự do dự của Sumika, chị Touno xen vào.

“Đây là lý do đống máy chơi game trong nhà Sumireno không được cập nhật sau hàng thập kỷ—vì cô con gái duy nhất như thế này đây.”

Đó là lời phàn nàn của chị ấy, dù chính bà chị là người chơi game nhiều nhất nhà.

“Đây là game còn sót lại từ thời bố cậu dùng sao?”

“Là những trò mang đến bởi nhân viên cũ. Seiichirou, đi chọn cái gì hay hay đi.”

Tôi mở tủ và lấy ra vài trò chơi.

“Chơi cái gì đó chúng ta đã chơi trước đây nhé, Sumika-san?”

“Tất cả những gì chúng ta từng chơi là game chiến đấu, mà tớ không giỏi mấy trò đó, nên tớ muốn thử cái mới…!”

“Vậy chơi game đua xe nhé? Cậu chưa thử cái này đúng không?”

“Ừ-ừm! Chơi cái đó đi!”

Tôi bắt đầu thiết lập máy chơi game cổ điển để lại bởi các nhân viên cũ.

Sumika chỉnh lại gấu váy và ngồi yên lặng, không phát ra tiếng động. Động tác của cô ấy tinh tế và thanh lịch, dù khi cầm tay điều khiển cô căng thẳng quá mức, có lẽ vì lo lắng, nhưng điều đó lại có nét đáng yêu riêng.

Cô ấy hoàn toàn khác với chị Touno, người dù là chủ nhà nhưng chỉ ngồi khoanh chân im lặng trên sofa.

Tôi bật trò chơi và ngồi xuống—không cạnh Sumika, mà bên cạnh chị Touno. Chị ấy lẩm bẩm rằng vị trí của tôi tệ, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác.

“Cậu biết nút ga là nút nào không, Sumika-san?”

“Ừm, nút xanh!”

“Đúng rồi!”

Sumika gật đầu nhiệt tình và kiểm tra lại nút.

“Nếu cậu nhấn khi đèn thứ hai sáng, cậu sẽ có khởi đầu tên lửa.”

“Ồ, thật sao? Tớ sẽ thử!”

Trò chơi đua xe đa giác cũ hiện lên màn hình TV độ phân giải cao, chia thành bốn ô, mỗi ô hiển thị nhân vật chúng tôi chọn.

Một tín hiệu sáng lên, rồi hai. Vì mải nhìn tay Sumika, tôi đã phản ứng chậm. Đèn thứ ba nhanh chóng sáng lên, và cuộc đua hình phạt của chúng tôi bắt đầu.

Nhân vật mà Sumika điều khiển ngay lập tức thực hiện kỹ thuật khởi đầu tên lửa lấy lợi thế và lao lên phía trước.

“Hả? Tớ làm đúng rồi sao?”

“Tuyệt lắm!”

“Hehe!”

Mình làm được rồi, mình làm được rồi! Sumika đung đưa vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ.

“Tớ sẽ cố hết sức!”

Sumika nói với vẻ tự tin, nhưng khởi đầu ấn tượng đó hóa ra chỉ là may mắn của người mới. Kỹ năng của cô rõ ràng là của một người hoàn toàn nghiệp dư, và ngay lập tức lạc khỏi đường đua.

Nhân vật cứu hộ đưa cô ấy trở lại đường đua liên tục, nhưng cô lại trượt ra ở những khoảnh khắc quan trọng. Kết quả là—

Thứ nhất: chị Touno. Thứ hai: tôi. Và rồi…

Sumika đứng dậy từ sofa, giơ tay đầu hàng.

“Cả hai giỏi quá! Tớ thua rồi! Được rồi, hình phạt đây! Tớ sẽ nấu bữa tối! Sẽ siêu ngon! Và đồ ăn vặt nữa đúng không?”

Cô ấy cười, nhưng có gì đó không ổn. Dường như cô đang cố ép mình.

“S-Sumika-san…”

“Ừm, làm mì Ý sốt thịt nhé? Mỗi khi chúng ta ăn mì vào bữa ăn cho nhân viên, luôn là Napolitan. Thay đổi chút sẽ thú vị hơn, đúng không? Tớ sẽ ra siêu thị mua thịt băm!”

Nói xong, cô ấy lấy ví gia đình từ tủ gần điện thoại bàn và nhanh chóng rời phòng khách. Sau khi chuẩn bị ở phòng mình, tôi nghe tiếng cửa chính đóng sầm, và ngôi nhà chìm vào yên lặng.

Tôi thả tay điều khiển, cảm thấy hoàn toàn thất bại.

“Em làm hỏng hết rồi! Em phải hỗ trợ em ấy, Seiichirou, không phải đánh bại em ấy!”

“Em xin lỗi… Em không ngờ rằng dù nhường cũng không giúp được, vì cậu ấy cứ liên tục lạc đường…”

“Đúng vậy! Em không nên để Sumika chọn trò chơi! Trong nhà Sumireno, luôn chọn Bomberman! Chỉ có trong trò đó, khi chúng ta đấu với nhau thì em ấy mới cơ hội thắng tốt!”

“Em xin lỗi…”

Chúng tôi đang họp rút kinh nghiệm ở phòng khách sau khi Sumika rời đi. Hay đúng hơn, chỉ có chị Touno chỉ trích, chỉ ra lỗi rõ ràng của tôi.

Tiếp tục đi, cứ mắng em thoải mái đi. Cảm giác như một nhân viên văn phòng sụp xuống ghế công viên sau khi mất việc, tôi cúi đầu im lặng, và chị ấy thở dài bất lực.

“Chuyện này nghiêm túc nhỉ?”

Chị ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Này, thật sự chỉ là khoảnh khắc lúng túng trên tàu thôi sao? Sumika có nói gì khác không?”

“Đó là…”

“Như kiểu em ấy tỏ tình với em chẳng hạn!”

Chính xác.

“Không.”

Rõ ràng không tin, chị Touno cau mày, rồi khoanh tay, nhìn sang chỗ khác một lúc. Sau khoảng lặng ngắn, chị ấy nói khẽ, nhìn chằm chằm vào màn hình TV trống.

“Em biết không, hồi trung học, chị từng giống như Sumika.”

Tôi cảm giác như chị ấy đột nhiên nói thứ tiếng nước ngoài.

“Ý chị là gì?”

“Siêu dễ thương, siêu gương mẫu.”

“Không thể nào.”

“Thật đấy.”

Chị quay sang tôi với vẻ phòng thủ, mắt nghiêm túc.

“Chị khá nổi tiếng đó. Nhận hàng đống lời tỏ tình và từ chối hết. Nhưng cuối cùng, ngay cả bản thân ngây thơ cũng bị cuốn theo không khí và bắt đầu hẹn hò với chủ tịch hội học sinh, một khóa trên chị.”

“Ồ? Anh ta tài giỏi vì là chủ tịch sao?”

“Anh ta siêu ưu tú luôn—học tập, gia thế, đẹp trai, chân thành, cực kỳ tốt bụng nữa.”

“Và một người như vậy hẹn hò với chị?”

“Đúng vậy! Nhìn chị kiểu đấy là sao? Thật mà.”

“Em không nghĩ chị nói dối, chỉ hơi phóng đại thôi…”

“Dù sao thì, chị chia tay anh ta năm thứ hai đại học.”

“Tại sao chị làm vậy?”

Chị ấy nhìn đi chỗ khác, rõ ràng khó chịu.

“Ý là, mọi thứ anh ta làm đều hoàn hảo. Không bao giờ ngủ quên, không trốn học, không chán nản, không phản kháng dù bị xúc phạm. Anh ta không phàn nàn, không uống quá chén, thậm chí còn chủ động khi đi ăn lẩu. Lúc nào đó, chị tự hỏi liệu mình đang hẹn hò với một bộ tổng hợp của kỳ vọng xã hội hay là một con người, nên quyết định chia tay.”

Chị Touno quay sang nhìn tôi.

“Em nghĩ chị phiền phức, đúng không?”

“Không hẳn…”

Chị ấy cười, dù tôi cảm nhận chút tự giễu trong đó.

“Nhìn lại, có lẽ chị chỉ muốn thấy anh ta bộc lộ điểm yếu.”

Tôi không hiểu chị ấy đang cố truyền đạt gì.

Thay vì đồng cảm với chị Touno, tôi lại đồng cảm hơn với bạn trai cũ của chị. Bộc lộ điểm yếu thật đáng sợ. Tôi cực ghét ý nghĩ ai đó kiểm soát mình bằng cách biết điểm yếu của tôi.

Nhưng tại sao chị ấy lại kể tôi nghe chuyện này?

“Em không định bắt đầu gì với Sumika-san.”

“Ồ, thật sao? Em ấy không tỏ tình với em à?”

Cô ấy có.

“Không.”

“Ặc, giờ chị thấy tiếc vì đã kể chuyện tình yêu lúc tỉnh táo.”

“Vậy chị thực sự cố biến chuyện này thành câu chuyện tình cảm.”

Tha cho em đi mà.

“Em nợ gia đình Sumireno—đặc biệt là Sumika-san—rất nhiều. Cậu ấy là một học sinh cấp ba chiến đấu mỗi ngày để thực hiện giấc mơ, vậy mà vẫn chào đón một người như em vào nhà. Dù chắc chắn cậu ấy không thích, cậu ấy vẫn chấp nhận mà không để lộ cảm giác đó. Đó là lý do cảm giác duy nhất em nên có với cậu ấy là lòng biết ơn…”

Chị Touno nghiêng đầu, mái tóc đỏ buộc gọn nhẹ nhàng rơi qua bộ ngực đầy đặn của chị ấy.

“Chỉ vì em cảm thấy biết ơn gia đình Sumireno, có nghĩa là em không thể yêu Sumika sao?”

“Ừm, có lẽ là như vậy.”

“Trong thời đại tự do này sao?”

“Tự do chẳng liên quan gì đến chuyện này.”

“Chị thật sự không hiểu đám trẻ mấy đứa luôn…”

Có lẽ thất vọng vì mọi thứ không thú vị như chị Touno hy vọng, chị ấy từ từ đứng dậy.

“Dù sao thì Sumika cũng sắp về, nên để sau đi. Thế này nhé—sau bữa tối, chị sẽ đến phòng em họp chiến lược.”

“Chúng ta vẫn làm vậy sao? Ý là tất nhiên, em rất cần sự giúp đỡ của chị…”

“Tất nhiên! Ở lại phòng sau bữa tối, không được viện cớ đâu đấy!”

Chẳng bao lâu sau, Sumika trở về, và chúng tôi ăn tối sớm hơn thường lệ.

Hành xử như vụ game chưa từng xảy ra, Sumika bình tĩnh chuẩn bị mì Ý sốt thịt, salad, và cả trứng ốp la phô mai làm đồ ăn vặt cho chị Touno.

Phiền phức thay, dù biết tôi lo lắng thế nào, bà chị vẫn cứ thản nhiên uống rượu vui vẻ. Nhưng hiện tại, chị ấy là người duy nhất tôi có thể dựa vào.

Suốt bữa tối, cả hai người họ tương tác tự nhiên như không có gì bất thường. Chỉ mình tôi cảm thấy lạc lõng. Thật đáng thương, nhưng tôi không thể không cảm thấy cô đơn.

Sau bữa ăn, tôi nhanh chóng về phòng và chờ chị Touno như đã dặn.

Tuy nhiên, dù chờ bao lâu, chị ấy cũng không đến. Khi tôi bắt đầu nghi ngờ chị ấy đã say và ngất xỉu, cân nhắc xem có nên xuống kiểm tra hay gọi hay không, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Được rồi, em ra đây…”

Tôi đứng dậy từ giường và mở cửa—và suýt ngừng thở.

“C-chào buổi tối…”

Không hiểu sao, Sumika đứng đó, e thẹn ngước nhìn tôi. Sự xuất hiện đột ngột của cô ấy khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, đôi mắt to tròn của cô hút tôi vào.

“S-Sumika-san? Cậu làm gì ở đây?”

“Ừm, à, Touno-san bảo cậu muốn nói chuyện gì đó với tớ…”

Tôi có thể hình dung rõ khuôn mặt đắc thắng của chị Touno. Nếu mục tiêu của chị ấy là làm tôi choáng váng, thì đã thành công rực rỡ rồi đấy.

“Cậu muốn nói chuyện… đúng không?”

Sumika trông lo lắng.

Giờ quay lưng với cô ấy sẽ quá tàn nhẫn. Nó giống như đóng cửa với một người bạn đã vượt qua tuyết dày để đến đây vậy. Nhìn cô đứng một mình trong hành lang lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy tội lỗi ngay cả trong tưởng tượng.

“Vậy thì, vào đi nào?”

“Ừm, cảm ơn.”

Khi tôi mời, Sumika thận trọng bước vào.

Tôi để cửa hé mở, cẩn thận để cô ấy cảm thấy thoải mái.

“Ngồi bất cứ đâu nhé.”

“Cảm ơn.”

“Chờ đã…”

“Sao vậy?”

“K-không có gì…”

Tôi hơi hoảng khi cô ấy ngồi lên giường. Tôi nói là có thể ngồi đâu cũng được, nhưng thật sự ý tôi là trên ghế. Sự vô tư của cô ấy khiến tôi càng căng thẳng.

Cảm giác thật kỳ lạ. Đây là lần đầu Sumika vào phòng của tôi, ngồi trên giường tôi.

“Cảm giác hơi kỳ đúng không? Đây là lần đầu tớ vào phòng cậu nhỉ?”

“Ừ-ừm. Có gì thu hút cậu không?”

Tôi chỉ là người ăn bám ở đây. Không có gì không phù hợp mà tôi mang vào phòng cả.

Dù vậy, tim tôi vẫn đập thình thịch như muốn vỡ tung.

“Ồ, đúng rồi… thì ra là phòng con trai trông như vậy.”

“Điều gì khiến nó giống phòng con trai?”

“Ừm, à… không khí!”

“Tớ sẽ đi mua chất làm thơm không khí!”

“K-không phải đâu! Tớ không nói mùi! Ý tớ là bầu không khí ấy!”

Sumika lập tức đỏ bừng mặt, luống cuống.

Không thể nào. Tôi không tin được cô ấy. Dù sao thì…

“Khi một người có thể phân biệt loại hạt cà phê bằng mùi lại nói vậy, tớ chỉ nghĩ đến việc phòng có mùi tệ.”

“Không! Ý tớ không phải thế! Cậu thơm lắm, Seiichirou-kun!”

“C-cậu đã ngửi tớ…?”

“Mình đang nói gì thế này…”

Cô ấy ngượng ngùng, và thành thật mà nói, tôi còn ngượng hơn.

Tôi thường làm hỏng cuộc trò chuyện với Sumika vì khó nắm bắt được khoảng cách giữa hai đứa. Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy vậy.

Tôi nên sửa ngay chuyện này.

“Này, muốn tớ tua lại thời gian 30 giây không?”

“Cậu làm được sao?”

“Chắc chắn.”

“Vậy làm đi.”

“Xong, tua lại!”

Tôi cũng ước mình không nghe phần trước đó.

“Tuyệt quá! Cậu là phù thủy à, Seiichirou-kun!”

Cô ấy cười, rồi nhìn quanh lần nữa trước khi nói.

“Được rồi, để tớ thử lại… Ừm, phòng cậu giống nơi ở của một người theo chủ nghĩa tối giản!”

“Thật sao?”

“Ừ, không lộn xộn.”

Phòng tôi chỉ có giường, bàn và ghế cùng máy lạnh. Nó đã như vậy kể từ ngày tôi đến.

“Bố tớ đã nói sẽ mua bất cứ thứ gì cậu cần—có ổn không?”

“Ừ. Ăn, mặc, ở—tớ đã có mọi thứ cần thiết, nên không có gì khác cần cả.”

“Không cần ngại đâu nhé? Cậu là gia đình rồi mà.”

“Tớ không ngại. Thành thật, tớ thích đồ nội thất ở đây. Nhìn cũng ngầu, giống như chỗ ẩn náu bí mật của một sát thủ trong phim nước ngoài ấy, nên tớ không muốn phá vỡ hình ảnh đó.”

“Ồ-ồ, thật sao? Chỗ ẩn náu của sát thủ… hả? Khá độc đáo đấy…”

“Cậu vừa lùi bước đấy…”

Xấu hổ quá. Tôi ước mình có thể tua lại 30 giây đó lần nữa.

“Dù sao thì, tớ không mua nhiều đồ.”

“Cậu thích sách điện tử sao?”

“Ừ, dạng kỹ thuật số—cả manga nữa.”

“Tớ hiểu. Cỏ vẻ hợp với cậu lắm.”

“Kỹ thuật số hợp với tớ?”

“Ừm, với sách điện tử, không ai thấy cậu mua gì, đúng không?”

“Đúng. Tớ chắc chắn không muốn ai thấy mình đọc gì.”

“Chính xác!”

Thay vì xấu hổ vì bị đoán ra, tôi lại thấy kỳ lạ là mình đang vui. Có lẽ vì đây dường như là lần đầu sau một thời gian—dù chỉ mới có 3 ngày—Sumika thực sự cười.

“Nhưng cậu thích sách giấy hơn đúng không, Sumika-san? Cậu thường đọc ở phòng khách mà.”

“Nếu chỉ đọc thì cái nào cũng được. Nhưng khi nhìn bìa trông phong cách khiến tớ muốn chạm vào, nên tớ thích sách giấy hơn.”

Khi tôi cười khẽ vì lời Sumika nói, cô ấy cũng mỉm cười nhẹ.

Nhưng nụ cười của cô dần biến mất, như sương mù tan vào không khí.

“Cho tớ xin lỗi.”

“Sao cậu lại xin lỗi?”

“Tớ nghĩ nếu cậu gặp rắc rối gì thì với tư cách quản lý, tớ có trách nhiệm giúp cậu giải quyết. Nhưng điều đó là sai. Tớ nên lắng nghe cậu với tư cách Sumireno Sumika, không phải là sếp của cậu mới phải.”

Sumika nghiêng người về phía tôi, đặt tay phải lên giường. Đôi mắt cô ấy đầy chân thành. Mái tóc dài như lụa của cô khẽ đung đưa.

“Tớ nghĩ cậu đã làm vậy rồi mà.”

“Cậu đánh giá tớ quá cao rồi. Tớ cũng rất lo lắng về cà phê cậu pha cho quán. Tớ xin lỗi vì không phải một quản lý tốt hơn.”

“Ý cậu là cậu cũng có động cơ riêng sao? Điều đó bình thường mà, đúng không?”

Cô ấy quả là tốt bụng quá mức nếu như lo lắng về một chuyện như vậy.

“Nhưng cậu luôn lắng nghe những câu chuyện ngẫu nhiên của tớ sau giờ làm, Seiichirou-kun.”

“Chuyện đó không có gì đặc biệt…”

Không phải là tôi không có ý định riêng. Tôi muốn duy trì mối quan hệ tốt với những người đang che chở cho tôi. Và nếu nói chuyện với một người như tôi có thể giúp cô ấy cảm thấy tốt hơn, thì tôi ổn với điều đó.

“Cậu cũng đánh giá tớ quá cao đấy, Sumika-san.”

“Nhưng mà, thời gian nói chuyện với cậu rất quan trọng với tớ. Nếu cậu thoải mái, tớ hy vọng cậu cũng có thể nói chuyện thường xuyên với tớ.”

Tất cả là lỗi của chị Touno.

Chị ấy đã hiểu sai. Sumika đáng lẽ ra phải là người lo lắng về việc bị ghét, nhưng không hiểu sao tôi lại trở thành người phải mở lòng. Với bản chất nhạy cảm vốn có của Sumika, nếu cô ấy nghĩ tôi đang gặp rắc rối, chắc chắn cô sẽ muốn giúp.

“Nỗi phiền muộn của tớ không đáng để làm phiền ai…”

“Ai cũng có những rắc rối mang theo bên mình, đúng không?”

Điểm yếu, nhỉ… Lời của chị Touno vang vọng trong tâm trí tôi.

Là niềm tin của tôi vào Sumika, hay chỉ là điểm yếu của chính tôi, khiến tôi cân nhắc mở lòng với cô ấy?

Có lẽ chỉ một chút…

“Lý do tớ vào trường chúng ta là vì năm cuối cấp 2, tớ không có gì khác để làm ngoài học.”

“Ừ, cậu chắc chắn phải học chăm chỉ để vào trường chúng ta rồi.”

“Nhưng tớ không thực sự nhắm đến một trường tốt. Đôi khi, đặc biệt khi mùa thi đến, tớ cảm thấy lạc lõng.”

“Lạc lõng?”

“Mọi người đã nghĩ về kế hoạch tương lai rồi, đúng không? Mục tiêu của tớ chỉ là trở nên độc lập—tớ không thực sự có giấc mơ nào cho tương lai. Vậy nên khi thấy mọi người học hành chăm chỉ, thậm chí hy sinh giờ nghỉ cho tương lai khiến tớ cảm thấy mình không thuộc về đó.”

Sumika dừng lại một chút để tiêu hóa những gì tôi nói, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Có rất nhiều người không có giấc mơ. Một số người chỉ học vì muốn vào công ty tốt, không phải là vì có tham vọng lớn. Mong muốn độc lập cũng quan trọng, nên tớ không nghĩ cậu cần lo lắng nhiều như vậy đâu…”

Khi cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy hơi ấm rời khỏi đầu ngón tay.

Thế giới dường như xoay nhanh quanh tôi.

Có lẽ tôi không nên đề cập chuyện này lúc sau cùng.

“Ừ, có lẽ cậu đúng. Xin lỗi vì đã nói chuyện kỳ lạ.”

Tôi cố nở nụ cười lịch sự để làm dịu tâm trạng, nhưng cô ấy lại cúi nhìn xuống và lắc đầu.

“Tớ mới là người cần xin lỗi… A, thật vô dụng quá đi mà.”

“Ý cậu là vô dụng thế nào?”

“Tớ vừa đưa ra một câu trả lời an toàn, đúng sách giáo khoa nhất có thể. Nó giống như tớ đang trả lời đáp án mẫu cho giáo viên vậy… Tớ cảm thấy tệ.”

“Cậu thực sự nói ra điều đó thật hả?”

“Chắc hẳn cậu thất vọng lắm nhỉ, Seiichirou-kun.”

“Hả? Trông tớ giống vậy lắm sao?”

“Ừ. Cậu đột nhiên nói chuyện trang trọng hơn hẳn.”

Bất ngờ trước nhận xét bất ngờ của Sumika, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm. Rồi cô ấy đột nhiên đứng dậy từ giường.

“Nếu cậu đã đủ dũng cảm chia sẻ nỗi lo với tớ, ít nhất tớ cũng nên có can đảm thành thật với cậu!”

“Được… Cứ nói đi.”

Đôi mắt cô ấy lấp lánh rực rỡ khi nghe câu trả lời của tôi. Không thể nhầm lẫn được.

Nụ cười của cô có sức mạnh làm sáng bừng mọi thứ xung quanh ngay lập tức, và tôi bị choáng ngợp bởi nó.

“Cậu biết không, tớ có rất nhiều giấc mơ!”

“V-ví dụ?”

“Mục tiêu đầu tiên của tớ là kế thừa Sumire đàng hoàng! Hiện tại, tớ chỉ xoay sở được nhờ sự giúp đỡ của nhiều người, nhưng một ngày nào đó, khi đã trưởng thành, tớ muốn bảo vệ quán cà phê đúng cách, giống như cách bà đã làm.”

“Ừm.”

“Và một ngày nào đó, tớ muốn biến Sumire thành mà chuỗi cửa hàng!”

“Chà.”

“Tớ muốn đặt biển hiệu của chúng ta khắp Nhật Bản, ở cả 47 tỉnh!”

“Ấn tượng thật.”

“Và tớ cũng muốn ghé thăm các đồn điền cà phê trên toàn thế giới nữa.”

“Vành đai Cà phê.”

—Ám chỉ khu vực gần xích đạo lý tưởng để trồng hạt cà phê.

“Đúng vậy! Colombia, Costa Rica, Ethiopia, Brazil, Hawaii—có quá nhiều nơi để đi!”

Tất cả những nơi đó đều là nguồn gốc của những hạt cà phê được xử lý ở Sumire.

“Và tớ chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới thôi!”

Ghé thăm Vành đai Cà phê có nghĩa là đi vòng quanh thế giới sao? Một số nơi nghe có vẻ nguy hiểm.

“Và còn… Tớ đã ngừng chơi quần vợt một thời gian rồi, nhưng một ngày nào đó tớ muốn cầm vợt lại. Và còn nữa…”

Giọng Sumika, vẫn còn hoạt bát trước đó, đột nhiên trở nên nhỏ hơn.

Nụ cười khô khan, gượng gạo.

“Nhưng trước tiên, tớ phải xử lý khoản nợ của bố… Ý là, nợ của gia đình Sumireno.”

Tâm trí tôi trống rỗng một lúc. Rồi lời cô ấy cuối cùng cũng rõ ràng trong đầu.

Đó không phải điều tôi có thể bỏ qua.

“Chờ đã, chú ấy có nợ sao? …Vậy thì đây không phải lúc để chăm sóc tớ!”

“Cậu không cần lo về tiền đâu. Sumire có lợi nhuận, và bố nói công việc mới của ông ấy đang tiến triển tốt. Thực ra, cậu cũng giúp rất nhiều đấy, Seiichirou-kun!”

“Công việc trước đây của chú ấy thất bại sao? Đúng là chú ấy có nhắc một công việc liên quan đến khởi nghiệp.”

“Ừ, đại loại vậy. Cách đây lâu rồi, một công việc liên doanh bố tớ bắt đầu thất bại, và đối tác kia biến mất, để lại ông ấy phải gánh toàn bộ nợ.”

“Thật là một kẻ vô trách nhiệm…”

Cơn giận trào lên trong tôi với một gã không rõ danh tính đã phản bội người đã giúp tôi rất nhiều.

“Ừ, nhưng giờ không quan trọng nữa.”

Sumika đứng dậy từ giường và tiến lại gần khi tôi ngồi trên ghế.

Cô ấy gần, đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô.

Nhận thức của tôi thu hẹp hoàn toàn vào sự hiện diện của cô ấy, khiến tôi bối rối.

Như một con bọ cánh cứng bị cuốn vào ánh sáng rực rỡ, tôi ngước nhìn Sumika. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, và dù hơi lo lắng, tôi không kháng cự.

“Tớ chỉ mong cậu ở lại cho đến khi cậu tìm được giấc mơ của mình. Trong thời gian đó, tớ muốn cậu giúp tớ thực hiện giấc mơ của tớ. Nếu chỉ có một mình, tớ sẽ không bao giờ đạt được những giấc mơ đó. Nhưng nếu có cậu ở bên cạnh, tớ chắc chắn sẽ đạt được. Seiichirou-kun, tớ cần cậu!”

Đầu ngón tay Sumika hơi lạnh, nhưng kiên định.

Cô ấy đang lo lắng.

Dù cô ấy lo sợ tôi ghét bỏ cô, cô đã mở lòng mà không do dự. Tất nhiên là cô ấy sẽ sợ. Tất nhiên là cô ấy sẽ ngượng rồi.

Tay cậu ấy thật mong manh và đẹp. Cậu ấy dùng đôi bàn tay này để nỗ lực vì mục tiêu mỗi ngày.

Tôi thật thảm hại mà…

“Tớ ở đây để giúp cậu, Sumika-san. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu.”

“Chỉ riêng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ không có ý định thay đổi nó.”

Tôi chọn lời cẩn thận, muốn cô ấy hiểu.

Một cái nhìn nhanh lên khuôn mặt cô cho tôi thấy rõ rằng ý muốn đã được truyền tải.

“Tớ trông cậy vào cậu, Seiichirou-kun.”

May quá, Sumika đã trở lại với vẻ thường ngày rồi.

Có lẽ vì chúng tôi đứng quá gần nhau, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn bình thường của cô ấy lấp đầy toàn bộ tầm nhìn của tôi.

Nụ cười của cô luôn khiến tôi muốn nhìn mãi, có lẽ vì nó có tác dụng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng tôi tự hỏi chúng tôi trông như thế nào với người ngoài ngay bây giờ.

Cô ấy đứng lên đầy tự tin, còn tôi ngồi xuống, tay chúng tôi kết nối.

Nó trông giống như một người quản gia—hoặc thậm chí là một người hầu—kính chào một quý cô cao quý… ngoại trừ việc cô ấy là người nắm tay tôi.

“Ừm…”

“Sao vậy?”

“Tay chúng ta…”

Nếu chị Touno thấy chúng tôi như thế này, chắc chắn chị ấy sẽ trêu chọc đến cùng. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Sumika đột nhiên sực tỉnh lại. Có vẻ cô ấy đã quá phấn khích nên không để ý trước đó, nhưng khi nhận ra tình huống, cô nhanh chóng rút tay lại.

“T-tớ xin lỗi… Tớ đang nghĩ gì vậy…? A, thật xấu hổ…”

“Cậu lại dùng cách nói lịch sự rồi.”

“À, xin lỗi… Giờ tớ còn xấu hổ hơn nữa rồi. Giữ bí mật nhé, được không?”

Tất nhiên tôi sẽ làm vậy.

Tôi muốn trân trọng những gì cô ấy vừa nói với tôi. Không đời nào tôi kể cho người khác cả.

“Tớ trông giống kiểu người không giữ được bí mật lắm sao?”

“Cậu trông như kiểu dễ nói chuyện, nhưng thực ra khá kín miệng. Đó là lý do tớ luôn thoải mái nói chuyện với cậu.”

Tôi không biết nên vui hay buồn với đánh giá đó.

“Từ khi đến Sumire, tớ luôn lo rằng có lẽ mình đang gây phiền hà cho cậu. Nhưng tớ mừng vì cậu đã nói cho tớ cảm giác thật của cậu. Cảm ơn.”

Sumika nghiêng đầu nhẹ.

“Cả về nợ nữa sao?”

Tôi không chắc lắm về chuyện nợ…

Sau đó, Sumika và tôi trò chuyện vặt một lúc.

Chúng tôi nói về trường học, về Sumire, và cả chị Touno.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện, bù đắp cho hai ngày ngượng ngùng trước đó.

Vì vậy, thời gian trôi qua muộn hơn giờ làm bài tập thường lệ, và Sumika xin lỗi vì ở lại lâu, vội vã rời phòng tôi.

Cô ấy dường như quyết tâm làm bài tập, nhưng tôi quyết định sẽ chép từ Saji sau hoặc chỉ xin lỗi giáo viên vì quên.

Quan trọng hơn hết, tôi hào hứng với công việc ngày mai.

Tôi trèo lên giường, bồn chồn và mong chờ ngày mai đến thật nhanh. Đã lâu lắm rồi tôi lại phấn khích đến mức không ngủ được như thế này—có lẽ là từ khi mẹ vẫn còn trên đời, khi gia đình ba người chúng tôi chuẩn bị đi công viên giải trí vào ngày hôm sau.

Gia đình, nhỉ…

Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó bằng cách nghĩ về Sumire.

Tôi có một chỗ đứng ở Sumire. Từ ngày mai, tôi sẽ nỗ lực hơn nữa.

Có lẽ vì tôi đang mải suy nghĩ, nên khi tỉnh dậy nhìn qua tấm rèm, trời bên ngoài vẫn còn tối.

Kiểm tra điện thoại, chỉ còn 10 phút nữa là đến 6 giờ. Quyết định thức dậy, tôi rời giường.

Bước ra hành lang, cái lạnh khiến tôi vô thức xoa tay.

Hôm nay là đến lượt nấu bữa sáng của chị Touno. Tôi sẽ giúp chị ấy để cảm ơn vì hôm qua.

Tôi lặng lẽ xuống lầu, cẩn thận không làm thức Sumika, có lẽ vẫn đang ngủ trong phòng phía bên kia hành lang.

Nhưng sự cẩn thận của tôi hóa ra là không cần thiết.

Tôi nghe thấy tiếng trò chuyện từ bếp dưới lầu.

“Vậy, em đã làm lành với Seiichirou chưa?”

“Chúng em thực ra không cãi nhau.”

Tôi cũng nghe thấy tiếng dụng cụ nấu ăn. Có vẻ Sumika đã dậy sớm để giúp chị Touno.

“Vậy chuyện em nghĩ Seiichirou có thể nghe lén là gì? Nào, kể cho chị gái này nghe đi.”

Tôi dừng lại trên cầu thang, chờ phản hồi của Sumika.

“Bạn em nói về người cậu ấy thích, nên em cảm thấy áp lực và cũng nói về người em thích. Có lẽ em không nên cố đọc tình huống như vậy… Nên giờ em cảm thấy bồn chồn.”

Tôi thở ra một lần. Hành lang lạnh đến mức hơi thở có chút trắng.

Tôi tự hỏi liệu mình có nhầm không—nhưng chỉ trong chốc lát.

Vậy thì tại sao tên tôi lại xuất hiện trong tâm trí cô ấy giữa tất cả mọi người? Một khoảnh khắc, ý nghĩ đó thoáng qua, nhưng tôi biết đó không thực sự là lý do tôi cảm thấy bất an.

Lý do thực sự khiến tôi bất an có lẽ là điều không thể diễn đạt thành lời.

Mình đang nghĩ gì vậy? Tôi muốn tự mắng bản thân.

Tôi nợ tất cả những người đã cho tôi một cuộc sống bình thường ở đây.

Tôi hiểu hơn ai hết, rằng “cuộc sống bình thường” không phải thứ có thể xem nhẹ. Đó chính là lý do tôi biết ơn gia đình Sumireno, và tôi sẽ không bao giờ phản bội lòng tốt của họ. Tôi tuyệt đối không muốn đáp lại lòng tốt bằng sự phản bội. Đó không phải cách tôi muốn đối xử với Sumika.

Ngay lúc đó, tôi thấy những bông tuyết bay lượn trong gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, cho tôi can đảm để tiến lên.

Bước xuống cầu thang với âm thanh rõ rệt, tôi đảm bảo họ nghe thấy tôi. Cuộc trò chuyện của họ lập tức dừng lại.

Tôi bước vào bếp, và Sumika, đang giúp chuẩn bị bữa sáng, nhanh chóng quay lại.

“—Seiichirou-kun!”

Cô ấy ngồi xổm xuống, rõ ràng bị giật mình. Tôi chưa từng thấy cô nữ sinh gương mẫu của trường lại trông luống cuống như vậy.

“Em định giúp, vì đằng nào cũng đã dậy rồi.”

“Vậy thì, em có thể làm trứng cuộn không?”

“Chị thích ngọt hay mặn?”

“Không phải để ăn vặt, nên thế nào cũng được. Sumika?”

Sumika hít một hơi sâu, vẫn luống cuống.

“À… cái nào cũng được… Chờ đã, ừm… ngọt, tớ nghĩ vậy.”

“Cậu lại nói lịch sự rồi.”

“À, xin lỗi… Xấu hổ quá.”

Tôi lấy trứng từ tủ lạnh, đập vào bát, và lấy chảo trứng cuộn từ tủ.

Khi quay lại, Sumika thận trọng ngước nhìn tôi, rụt rè như một con vật nhỏ.

Cô ấy thật dễ đỏ mặt. Có hơi tội nghiệp chút, nhưng thành thật, đó là một trong những điểm quyến rũ của cô ấy.

“Xin lỗi về chuyện đó. Ý tớ là chuyện khi ấy.”

Sumika nhìn tôi chằm chằm và làm rơi cái muôi vào nồi. Dù không hoàn toàn hiểu tôi đang ám chỉ gì, cô ấy rõ ràng xấu hổ vì tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện của cô trên tàu.

“Ah…!”

Câm lặng, Sumika đông cứng vì xấu hổ. Mặt cô nàng lập tức đỏ bừng. Một khung cành tuy vừa đáng thương nhưng cũng thật quyến rũ.

7e0fe666-55d1-4ff6-a747-3d6da3079708.jpg

Cảm thấy tội lỗi, tôi muốn thú nhận về số lần mình đã nghe lén cô ấy. Có lẽ đó là điều ít nhất tôi có thể làm để bù đắp.

Nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ đỏ mặt như bạch tuộc luộc cho đến tận khi chúng tôi rời nhà. Ngay cả trong bữa sáng, cô hoàn toàn phớt lờ tôi, phụng phịu và nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Với thời gian rảnh rỗi, tôi rời nhà sớm.

Dù không hẹn trước, Sumika cũng tình cờ rời nhà gần cùng lúc, nên chúng tôi tự nhiên đi cùng nhau đến ga mà không cần bàn bạc gì.

Khác với lần trước, cô ấy nói không ngừng suốt đường đi.

“Này, nghe này! Lúc đó, mọi người cứ trêu tớ, bảo tớ là học sinh gương mẫu hoàn hảo và không hiểu về tình yêu. Tớ chỉ bực mình và phản ứng bốc đồng thôi!”

“Vậy cái tên cậu nghĩ ra ngay lúc đó là của tớ hả.”

“Đúng vậy, chỉ có thế thôi! Vậy nên đừng hiểu lầm nhé!”

“Thật đáng tiếc.”

Sumika run lên, hơi luống cuống.

“Cậu cũng nghĩ vậy sao?”

“Chỉ là thấy vinh dự khi được chọn bởi học sinh xuất sắc của trường thôi mà.”

“Chính điều đó là thứ tớ không thích đấy! Seiichirou-kun, cậu biết rõ tớ chỉ đóng vai học sinh gương mẫu thôi! Vậy nên đừng đối xử với tớ như vậy mà!”

“Rồi, rồi.”

“Lắng nghe cho kỹ đi! Nếu cậu không hiểu, tớ sẽ giải thích từ đầu!”

“Thật lòng thì, tớ không phiền nếu nghe lại đâu.”

“Sao cậu lúc nào cũng nói những điều khiến tớ tự ý thức thế này?”

“Cậu có ý thức về tớ sao?”

“K-không! Ý tớ không phải vậy! Thôi được, tớ sẽ giải thích rõ ràng!”

Không biết cũng có cái hay của nó.

Mối quan hệ của tôi với Sumika thật đặc biệt. Không có tài liệu tham khảo hay hướng dẫn nào cho nó—không sách giáo khoa, không chỉ dẫn.

Đó là lý do tôi nghĩ chúng tôi nên từ từ cảm nhận và trải qua quãng đời trung học ngắn ngủi này.

Sáng nay cũng vậy, tuyết bột rơi nhẹ nhàng như đang khích lệ tôi. Ngay cả cái lạnh cũng không còn thấy tệ.

“Chúng ta nên cảm ơn Touno-san, đúng không? Có vẻ chị ấy đã cố tình xen vào vì quan tâm.”

Chủ động đổi chủ đề, tôi thấy Sumika hừ nhẹ trước khi đáp lại.

“Dù vậy, cũng không hẳn là phù hợp. Tớ và chị ấy có thỏa thuận.”

“Thỏa thuận? Touno-san đúng là từng nhắc gì đó về một thỏa thuận.”

“Thực ra, Sumire được đăng ký dưới tên Touno-san.”

“Chờ đã, gì cơ? Touno-san sở hữu nó sao?”

Sumika gật đầu chắc chắn.

“Ban đầu, bố tớ kiên quyết đóng cửa quán cà phê. Ông ấy không nghe lời, và tớ với bố cứ tranh cãi mãi. Rồi Touno-san đề xuất một thỏa thuận.”

“Ý cậu là quy tắc giữ điểm số và không nợ nần? Vậy là ý tưởng của chị ấy à.”

“Ừm. Nếu chúng tớ duy trì quán cà phê ổn định cho đến khi tớ trưởng thành, nó sẽ chính thức thuộc về tớ. Nhưng trước đó, nó mang tên của Touno-san.”

“Vậy về lý thuyết, Sumire hiện đang thuộc về Touno-san…”

“Chỉ tạm thời thôi,” cô ấy gật đầu.

“Touno-san có những tiêu chuẩn mà người chưa trưởng thành không thể có, lại là học trò cuối cùng của bà tớ—kỹ năng nấu ăn của chị ấy rất tuyệt vời. Chị ấy có thể dễ dàng bỏ qua sự ích kỷ của tớ, nhưng mà vẫn ở lại. Tớ biết ơn chị ấy vô cùng… Nhưng thỏa thuận là chị ấy sẽ không làm gì khác ngoài công việc nhân viên.”

“Vậy đó là lời hứa… Nhưng với cậu, chẳng phải Touno-san—”

“Ừ. Với tớ, chị ấy còn hơn cả một người chị.”

Ngay khi nói vậy, Sumika bất ngờ đỏ mặt dữ dội và run lên.

“Nhưng tớ không thể tha thứ cho chị ấy! Chính chị ấy đào bới đời tư của tớ trên tàu nữa! Tất cả là lỗi của bà chị chết tiệt ấy khiến tớ phải xấu hổ như bây giờ!”

“Chúng ta lại quay về chuyện đó à…”

Sumika bực bội giận dữ.

Còn tôi, tôi cảm thấy sảng khoái.

Không biết hết mọi thứ lại là điều an ủi. Mối quan hệ của chúng tôi thật độc đáo, và không có quy tắc hay hướng dẫn nào để tuân theo.

Vậy nên dù những lời trước đó của Sumika chỉ là điều cô ấy tự ép mình nói ra, cũng không có lý do để thất vọng.

Đừng nghĩ quá sâu vào vấn đề. Tôi nhẹ nhõm. Thật sự nhẹ nhõm.

Rồi chúng tôi chia tay ở ga.

Hôm nay Sumika gặp bạn bè, nên không cần đến tôi. Tôi đi vào lối khác, và cô ấy vẫy tay với tôi.

Cô ấy nhanh chóng biến mất trong đám đông trước khi tôi kịp vẫy lại.

“Seiichirou, hôm nay mày cứ ngẩn ra hoài nhỉ?”

Ngay cả Saji, một người thường thoải mái ở trường cũng nhận ra.

“Mày nghĩ vậy sao?” tôi đáp lại.

Nhưng nếu một người nhạy bén như Saji nhận ra, chắc hẳn là đúng rồi.

Bây giờ là giờ giải lao sau tiết 3. Còn khoảng 4 tiếng nữa tôi mới về Sumire.

Tôi muốn sớm trở lại làm việc. Tôi muốn pha cà phê. Tôi muốn gặp Sumika.—Ít nhất, tôi nghĩ vậy.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bất an vì không vẫy tay lại cô ấy lúc ở ga.

Khi trở về từ thư viện, sau khi trả sách dùng cho bài tập, có điều gì đó thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi thấy những học sinh không quen thuộc đi ngang qua.

Chắc họ từ tòa nhà thứ nhất.

Lớp tôi ở tòa nhà thứ hai, và tôi đang ở hành lang tầng hai.

Học sinh từ tòa nhà thứ nhất đi ngang hành lang phía trước, từ trái sang phải.

Bên trái là lối đi nối với tòa nhà thứ nhất; bên phải là cầu thang.

Việc học sinh chuyển lớp không phải điều bất thường, nhưng tôi dừng lại để quan sát.

Tôi không thấy người mình muốn tìm, và với tiết 4 sắp đến, tôi nên rời đi—nhưng một cảm giác kỳ lạ khiến tôi đứng nguyên tại chỗ.

Kìa, chính cô ấy. Là Sumika.

Tuy ngẫu nhiên, nhưng có vẻ như cô ấy cũng đang tìm tôi. Cô nhìn trái phải, rồi nhận ra và đi thẳng về phía tôi.

Sumika cầm một chồng giấy, chắc là tài liệu cho lớp của cô ấy. Có lẽ là do giáo viên nhờ phát.

Cô ấy ở đủ xa để tôi không nhìn rõ biểu cảm, nhưng khác với sáng nay, cô ấy trông bình tĩnh và điềm đạm, hoàn toàn trở lại hình ảnh học sinh gương mẫu thường ngày.

Sau khi chắc không ai ở xung quanh, tôi quay lại nhìn Sumika và vẫy nhẹ gần ngực.

Cô ấy đột ngột thẳng lưng, điều chỉnh chồng giấy, rồi rảnh một tay để vẫy lại.

Điều đó khiến tôi vui.

Chúng tôi nhìn nhau từ xa một lúc, không ai chắc ai nên đi trước.

Ngay lúc đó, một nhóm con gái tiếp cận từ phía sau cô ấy. Đó là mấy cô nàng bên lớp A từng đến lớp tôi trước đây.

Một cô nàng lấy vài tờ giấy từ Sumika, còn cô bạn khác nhẹ đẩy lưng cô ấy, thúc giục tiến lên. Được bao quanh bởi bạn bè, trông Sumika rất hạnh phúc.

Sumika liếc nhìn tôi lần cuối trước khi leo lên cầu thang với họ.

Tôi nhìn xuống tay phải mình.

Lại một lần nữa, tôi hối hận vì không vẫy lại cô ấy ở ga.

“Vừa nãy là ai vậy?”

Đột nhiên, một giọng nói gọi tôi—là giọng con gái, có phần lạnh lùng.

Tôi quay lại, giật mình. Đứng đó là cô nàng cô độc tóc vàng nổi tiếng.

Gần đây Shirosuga nói chuyện với tôi nhiều hơn, dù thường cô ấy chẳng nói chuyện với ai trong lớp.

Shirosuga Sara.

Một nữ sinh trong lớp tôi.

Cô ấy có mái tóc vàng được đồn là tự nhiên buộc thành hai bím, và đôi mắt nâu màu hổ phách. Khuôn mặt được chạm khắc tinh tế của cô luôn vô cảm như tượng đá, không để lộ chút cảm xúc nào.

Tôi không thể đoán cô ấy có ý đồ gì xấu với tôi hay không.

Shirosuga lại lên tiếng:

“Cậu có phải bạn của Sumireno Sumika không?”

Cô ấy đã thấy chúng tôi.

Với tôi, người đã cố gắng che giấu mối quan hệ với Sumika ở trường, đây là sai lầm tệ nhất có thể xảy ra.

Cảnh tuyết trắng rơi từng ăn mừng với tôi sáng nay giờ đã không còn, chỉ còn lại sự im lặng trong hành lang.