Tựa như tuyết trắng, lặng lẽ rơi rồi chất đầy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nourin

(Đang ra)

Nourin

Shiirow Shiratori

Vào một ngày đẹp trời, vị thần tượng đó bỗng chuyển về trường của cậu. Và thế là hành trình đu idol đúng cách của cậu bắt đầu từ đây.

5 5

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

7 23

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

35 240

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

22 139

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

(Đang ra)

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

Koori Hoono; こおりほのお

Xin mọi người hãy tận hưởng tác phẩm này như một bộ manga 4koma!

28 640

Vol 1 - Chap 5: Tựa như tuyết rơi, rồi chất đầy

Nitta Seiichirou. Đó là tên của tôi cho đến khi tôi 7 tuổi. Watari là họ thời con gái của mẹ tôi.

Nếu bạn tìm kiếm trực tuyến về Nitta Kazumasa, một vài bài báo nhỏ sẽ hiện lên. Những thứ như, "Barista Nhật Bản đang nổi lên," hoặc "Hướng dẫn pha cà phê ngon của một barista."

Một ngày nọ, khi ông ấy biến mất, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói:

"Bố con đã đi đâu đó rất xa."

Lúc đó tôi khoảng 5 hoặc 6 tuổi.

Ngay cả khi còn nhỏ, tôi cũng hiểu một điều buồn đã xảy ra.

Dù vậy, mẹ và tôi đã hỗ trợ nhau và tiếp tục sống. Cuộc sống ngày càng khó khăn, nhưng tôi vẫn chịu đựng được. Tuy nhiên, sức khỏe mong manh của mẹ ngày càng tệ hơn, và cuối cùng bà qua đời.

Trong phòng chờ bệnh viện, tôi hỏi một người phụ nữ trung niên, người được cho là họ hàng:

"Mẹ đi theo bố rồi sao a?"

Câu trả lời của bà—

"Con thật ngốc. Bố con đã bỏ rơi cả hai mẹ con và bỏ trốn."

Trong khi đi lang thang giữa các nhà họ hàng, tôi nghe được nhiều tin đồn về bố tôi.

Ông đã học tại một trường đại học danh giá ở Tokyo. Ông yêu cà phê đến mức từ bỏ con đường ưu tú. Dù vậy, ông đã mở một quán cà phê với vai trò barista và kiếm được kha khá.

Nhưng vì ông đã không còn trong cuộc sống của tôi, chuyện đó không còn quan trọng nữa—ít nhất đó là điều tôi nghĩ. Có lẽ tôi chỉ đang cố lờ đi.

Tôi hẳn đã biết từ đầu rằng bố Sumika có liên quan đến bố tôi.

Tại sao chú lại nhận con trai của người đàn ông đã đẩy nợ nần lên mình?

Sumika vô tư nhắc đến cái tên "Nitta," vậy chắc hẳn cô ấy không biết gì.

Dù chú ấy phải đóng cửa Sumire vì bố tôi.

Mỗi lần thấy nụ cười của Sumika sau đó, cảm giác tội lỗi lại gặm nhấm tôi.

"Hôm nay là ngày cuối cùng đấy, Seiichirou-kun!"

Sumika, mặc đồng phục học sinh, vỗ vai tôi.

Tôi thậm chí không theo kịp mấy bài thi đã làm trong vài ngày qua, nhưng hôm nay là ngày thi cuối cùng. Vì không có chuyện gì tệ xảy ra, chắc tôi đã hoàn thành chúng một cách vô thức. Có phải đó chỉ là thói quen lúc này?

"Cậu trông có vẻ buồn, Seiichirou-kun."

"…Thật sao? Có lẽ kỳ thi khó hơn tớ nghĩ."

"Chỉ cần đừng rớt là được nhé? Tớ đã mong chờ buổi ăn mừng sau kỳ thi của chúng ta lắm đấy!"

"Ồ, đúng rồi… Tớ quên mất."

Quên hoàn toàn luôn. Có lẽ sự hỗn loạn gần đây đã đẩy nó vào một góc trong tâm trí tôi.

"Sở thú, thủy cung, vườn thực vật, hay cung thiên văn—chúng ta nên đi đâu ta?"

Sumika vui vẻ ngân nga, đung đưa qua lại.

"Tớ được chọn sao?"

"Tớ muốn đi nơi cậu chọn! Sẽ rất vui đó! Lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau!"

"Tớ hiểu…"

Thành thật mà nói, tôi không có tâm trạng đi chơi với Sumika. Tôi không cảm thấy mình xứng đáng, với tình cảnh hiện giờ của bản thân. Việc yêu cô sâu đậm hơn khiến tôi sợ hãi.

"Có chuyện gì sao? Có gì xảy ra à?"

Tôi lắc đầu và cố nở một nụ cười. Những lúc như thế này, thói quen cố tỏ ra "một chàng trai tử tế, vui vẻ" của tôi lại có ích. Nhưng giờ tôi có nở nụ cười đúng không?

"Không sao đâu. Đi chơi với cậu sẽ làm tớ phấn chấn hơn."

"Ồ-ồ, tốt rồi…"

Dù tôi đã tập trung hết sức để an ủi Sumika, biểu cảm của cô vẫn có chút tối đi.

Nếu cô ấy biết bố tôi là Nitta, cô sẽ thất vọng đến mức nào? Đó là suy nghĩ làm tôi buồn nhất ngay bây giờ.

Dưới bầu trời đêm, ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng khuôn mặt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi cảm giác như nó có thể đốt thủng mắt tôi, rồi cuối cùng, với đôi tay lạnh cóng, tôi chọn nhật ký cuộc gọi gần nhất.

Chú Sumireno.

Chống lại cảm giác buồn nôn, tôi nhấn nút gọi và đưa điện thoại lên tai. Nhưng câu trả lời duy nhất là tiếng bíp điện tử.

Dù trời lạnh, lòng bàn tay ướt át khiến tôi ghê tởm, và tôi lau chúng vào đồng phục quán cà phê.

Tôi đã cố gọi chú ấy từ khi quán đóng cửa, nhưng chú ấy không bao giờ nghe máy. Lo rằng ai đó sẽ nghe lén nếu tôi gọi từ căn phòng đầy gió của bản thân, tôi đã ra ngoài—nhưng đó là lo lắng không cần thiết.

Hơi thở tôi hóa thành khói trắng trong không khí, bay lên trước khi gió thổi tan nó đi.

Có lẽ chú ấy chỉ không thể nghe điện thoại. Có lẽ chú ấy đang ở nước ngoài. Hoặc có lẽ chú ấy đang tránh tôi. Dù sao, cảm giác bất an này không hề phai đi chút nào.

Nhìn tấm biển Sumireno, tôi thấy hai người tuyết bên dưới.

Người tuyết nhỏ hơn—của Sumika—đứng vững vàng, nhưng người của tôi có thân bị nứt, và đầu trông như sắp rơi.

Không phải vì tuyết quá ướt hay không đủ chặt. Người tuyết đó là tôi. Nó đang sụp đổ vì tôi thiếu can đảm.

Tôi dùng mũi chân đẩy nhẹ đầu người tuyết lung lay, và nó rơi xuống, vỡ tan như một quả bóng bị nổ.

Nhìn xuống làm tôi buồn nôn, nên tôi nhắm mắt lại.

Rồi tôi nghe thấy âm thanh.

Tiếng tim đập. Hơi thở. Gió gào thét. Tiếng xe chạy trên đường chính.

Và tuyết rơi lặng lẽ, tan ra.

Người đồng sở hữu đã đẩy nợ lên chú Sumireno và biến mất là bố tôi.

Giờ khi đã biết, tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã sống thoải mái ở đây.

Tôi không thể yêu Sumika, hay để cô ấy yêu tôi? Nực cười. Tôi chưa bao giờ thuộc về Sumire ngay từ đầu.

Tôi gọi chú ấy để hy vọng gì chứ? Tha thứ? Có lẽ. 

Chú Sumireno đưa tôi đến đây; có lẽ chú ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Có lẽ chú ấy sẽ nói, "Cậu không phải chịu trách nhiệm cho hành động của bố cậu."

Đó là những lời tôi khao khát nghe nhất.

Nhưng chính vì vậy tôi phải rời đi.

Tôi là con trai của người đó.

Những người ở Sumire quá tốt bụng. Tôi không thể làm phiền họ thêm nữa. Tôi không thể tiếp tục dựa vào họ.

Và nếu Sumika biết bố tôi là Nitta, cô sẽ thất vọng đến mức nào?

Điều đó khiến tôi sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.

Tôi phải rời khỏi ngôi nhà này.

Tôi biết đó là ích kỷ. Nhưng tôi không muốn làm vấy bẩn những ngày tháng ở đây.

Tôi yêu Sumire. Tôi muốn ở lại đây mãi mãi.

Nhưng tôi không thể ở lại.

Vì đã muộn, tôi lặng lẽ quay lại phòng mình.

Trong phòng, tôi thu dọn đồ đạc, cố không nghĩ gì cả. Tôi thay ra khỏi đồng phục Sumire và gom những thứ hành lý ít ỏi của mình. Chỉ là balo, ví tiền và điện thoại—những thứ tôi mang theo khi lần đầu đến đây.

Nghĩ đến việc gây rắc rối cho Sumire và Sumika làm tôi đau đớn, nhưng tôi sẽ phải giải thích sau qua tin nhắn.

Tôi nhìn quanh phòng lần cuối.

Tôi thực sự thích nơi này, sau tất cả.

Tôi không muốn tin rằng bố tôi từng sống trong căn phòng này.

Tôi kìm lại thôi thúc muốn hét lên, tự hỏi tại sao ông ta đến giờ vẫn kéo tôi xuống. Cảm giác như một con rắn đang xoắn đau trong lồng ngực tôi.

Tôi bước ra khỏi phòng.

 

Ngay khi tôi bước ra, tôi thấy chị Touno đang đi lên cầu thang từ tầng một, với một chiếc chăn quấn quanh vai. Thật là thời điểm tệ nhất có thể. Bình thường sau khi uống rượu chị ấy luôn ngủ trong phòng, vậy sao tối nay, trong tất cả các đêm, chị ấy lại ra ngoài?

"Hửm? Em mặc đồ gì vậy, Seiichirou?"

"À, ừm… Em chỉ lo không biết đã khóa vòi nước ở quán kỹ chưa."

"Ồ, vậy là em mặc nguyên bộ đồ làm việc đó? Nhà bếp lạnh lắm, mà lại còn tuyết nữa… Chị thức dậy đi vệ sinh, giờ thì không ngừng hắt hơi đây…"

"Cố giữ ấm nhé, Touno-san? Mọi người sẽ lạc lối nếu không có chị đấy."

"Gì đây? Đột nhiên em lại thành thật thế. Em cũng nhớ giữ ấm nhé, Seiichirou."

"Vâng ạ. Chúc chị ngủ ngon."

"Hmm? Ừm…"

Nhìn có vẻ nghi ngờ, chị Touno đi sâu vào bên trong.

Tôi không thể để chị ấy bám theo tôi hôm nay được. Tôi đợi đến khi chị ấy khuất bóng rồi nhanh chóng xuống cầu thang, mang giày và bước ra ngoài.

Khi mở cửa, cái lạnh ập đến, nhưng cảm giác thật xa xôi như không liên quan gì đến tôi.

Tôi bước tới và dừng lại trước người tuyết đã sụp đổ. Lấy chìa khóa trong túi—chiếc chìa khóa Sumika đưa khi tôi chuyển đến—tôi thả nó vào hộp thư. Nó phát ra tiếng kêu lách cách.

Không, không đúng. Tiếng động lớn hơn nhiều so với chỉ thả một chiếc chìa khóa.

Bất ngờ, tôi quay lại phía tiếng động.

"Em định đi sao?"

Câu hỏi thẳng thắn vang lên ngay lập tức.

Đứng đó, giữ cửa mở, là chị Touno, người mà tôi nghĩ đã quay lại phòng.

"T-Touno-san, sao vậy?"

"Sao ư? Ai cũng đoán được là em định rời đi với bộ dạng đó."

Tôi cố gắng nghĩ ra một lý do.

"Không, em… chỉ không muốn ai biết em lén ra ngoài mua đồ ăn khuya…"

"Em bỏ chìa khóa vào hộp thư rồi. Bị bắt quả tang khi định bỏ trốn rồi đấy."

"Ừm, thì…"

"Em cãi nhau với Sumika à?"

"Không phải."

"Vậy tại sao?"

"Đó là…"

"Vậy là em biết chuyện về bố em và gia đình Sumireno rồi?"

"L-làm sao chị biết, Touno-san?"

Chị ấy thở dài nhẹ nhõm.

"Thực ra, bố của Sumika đã kể chị nghe tất cả về em và gã Nitta đó."

"Tại sao…?"

Tôi không kìm được mà nâng giọng. Cú sốc quá lớn.

"Chẳng phải rõ ràng sao? Nếu họ thêm một nhân tố bất ngờ vào chuyện tình cảm của Sumika, thì với tư cách là một người trung lập, chị cần biết chuyện gì đang xảy ra. Chị đã tự hỏi bố Sumika."

Chị ấy nói một cách thoải mái, với giọng đùa cợt như thường lệ. Nhưng ngay bây giờ, tôi không đủ bình tĩnh để cảm thấy bực bội.

"Sumika-san có biết không?"

"Không. Em ấy không biết, và chị chưa nói với em ấy."

"Em hiểu… Vậy thì tốt…"

"Tốt" có lẽ không phải từ đúng trong trường hợp này. Nó giống như biết ơn những điều nhỏ nhặt, dù tôi không biết chính xác ai mới được tha thứ ở đây.

"Nhìn phản ứng của em, có vẻ là chị đoán đúng nhỉ."

"Ừ…"

Tôi chỉ biết gật đầu. Nếu đây là một trò chơi tâm lý, tôi đã thua thảm hại rồi. Trái tim bất an của tôi đã để lộ quá nhiều.

"Bố em để gia đình Sumireno phải gánh nợ. Sumire là một nơi tuyệt vời, nhưng em không thuộc về đây. Vậy nên, em sẽ đi."

"Nhưng đó không phải điều em phải chịu đựng, đúng không? Bố của Sumika chắc cũng nghĩ vậy mà."

Tôi lắc đầu.

"Em không chịu đựng gì cả. Em chỉ không thể đối mặt với Sumika-san hay chú nữa. Em không chịu nổi khi ở gần những người tốt bụng như vậy khi em lại như thế này."

"Đồ ngốc. Đó chính xác là ý nghĩa của 'chịu đựng' đấy."

"Gọi nó thế nào cũng được. Nó không thay đổi quyết định của em."

"Em không nghĩ đó là vô trách nhiệm sao?"

Câu hỏi bình tĩnh, thẳng thắn của chị ấy khiến tôi không thể chịu nổi.

"Chị thậm chí không biết cảm giác của em khi rời đi! Em còn làm được gì nữa? Ông bố vô dụng, đáng khinh của em đã mang bất hạnh đến cho Sumika-san và mọi người! Ít nhất em có thể rời đi, để gia đình Sumireno không bao giờ phải nghĩ về gã rác rưởi đó nữa!"

Đôi tay tôi run lên vì giận dữ và thất vọng.

Nhưng chị Touno chỉ cau mày, không lùi bước.

"Em đang bỏ qua điểm chính đấy, Seiichirou."

"Điểm nào?"

"Ngày mai—hoặc đúng hơn là hôm nay—thực ra, khoảng 6 tiếng nữa, chúng ta sẽ mở cửa vào thứ Bảy. Sẽ rất bận rộn. Em nghiêm túc để lại chị và quản lý tự xử sao?"

Tôi không hoàn toàn bất ngờ.

Chị ấy vừa cố ý đâm vào điều tôi cố tình lờ đi.

"Em… định nhắn tin cho Sumika-san sau, nhờ cậu ấy gọi người khác…"

"Đã cuối tháng 12 rồi. Không dễ tìm người thay thế đâu. Hơn nữa, khách quen yêu cà phê của em."

"Nếu khách biết bố em đã làm gì với gia đình Sumireno, họ sẽ không muốn cà phê của em đâu."

"Chị sẽ để quản lý quyết định điều đó."

"Hả?"

Chị Touno hất cằm về phía cầu thang sau lưng.

"Em nghe hết rồi, đúng không, Sumika? Ra đây đi."

Đột nhiên, tôi nhớ lại mọi hành động gần đây của mình. Ngay cả không cố ý, tiếng nói to cũng vang khắp ngôi nhà cũ. Tầng trên chắc chắn sẽ nghe thấy được nếu cứ hét lên gần cửa ra vào như thế này.

"Không thể nào…"

Tôi cảm thấy bị đè nén bởi sự ngốc nghếch của chính bản thân mình.

"Ai cũng sẽ thức giấc khi chúng ta nói to ở đây."

"Chị cố tình giữ em lại đây, đúng không?"

"Chắc chắn rồi!" chị ấy nói tự hào.

"Em sẽ ghi thù đấy."

Tôi biết đó là sự oán giận không chính đáng, nhưng không thể tránh được.

"Thì cũng hợp lý thôi. Phần còn lại là giữa hai đứa. Một nhân viên luôn phải báo cáo với sếp khi nghỉ việc—đó là lẽ thường trong thế giới người lớn."

Nói xong phần của mình, chị Touno cuối cùng quay lại phòng.

Ai mới là người vô trách nhiệm, sau khi ép tôi vào tình huống này?

Tôi từng được chuyển qua nhiều ngôi nhà khác nhau, nhưng chưa từng gặp người nào như chị Touno cho đến khi đến Sumire—lười biếng, xảo quyệt, thông minh, và tốt bụng.

Dù vậy, không ai hiểu sự tốt bụng ấy có thể đau đớn thế nào.

Khi chị Touno đi lên cầu thang, tôi nghe thấy một loạt bước chân khác đi xuống hướng về phía tôi.

Sumika xuất hiện, vẫn mặc đồ ngủ.

Tôi không muốn gặp cô ấy—không phải bây giờ. Tôi thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt cô.

"Seiichirou-kun? Cậu vừa nói gì về việc rời đi à?"

Có lẽ cô ấy không nghe rõ qua cửa, hoặc có lẽ là cần xác nhận.

Dù sao, tôi phải nói với cô ấy.

Trái tim tôi không ngừng hét lên không, nhưng tôi kìm nén nó.

"Tên bố tớ là Nitta."

"…Hả?"

Giọng Sumika chậm rãi vang lên. Nói với cô những điều này là tồi tệ nhất.

"Watari là họ thời con gái của mẹ tớ."

"Chờ đã… Nitta, là Nitta đó sao?"

"Ừ. Gã khốn đã từng ở phòng tớ, trút nợ lên Sumire rồi biến mất. Tớ xin lỗi—chính tớ cũng không biết cho đến mới đây."

"Tớ… hiểu…"

"Sống ở nhà Sumireno thật tuyệt. Tớ được đi học mỗi ngày, và thậm chí còn có vai trò ở Sumire. Cậu và Sumire đã dạy tớ cảm giác thuộc về một nơi là như thế nào. Cậu từng hỏi tớ có thực sự thích cà phê không, nhớ không?"

"…Ừ, tớ đã hỏi."

"Tớ thích. Từ vị, đến mùi hương—tớ luôn yêu nó. Nhưng tớ không thể chịu nổi nó."

"Tại sao?"

"Đối với tớ, cà phê giống như gia đình. Mỗi khi gia đình tụ họp, cà phê luôn ở gần đó. Giờ khi ngửi thấy nó, tớ nhớ lại tất cả những gì đã mất. Chỉ vậy thôi."

Khi nói ra thành lời, nó thực sự đơn giản như thế. Điều tôi ghét không phải cà phê.

Mà là quá khứ của chính tôi—và sự yếu đuối ngăn tôi vượt qua nó.

Nếu tôi thực sự ghét cà phê, tôi đã từ chối chú Sumireno ngay từ đầu. Tôi đã biết điều đó từ lâu, nhưng tôi cứ tự dối mình, không muốn đối mặt.

"Sao cậu không nói với tớ? Cậu đã đau khổ suốt thời gian qua đúng không?"

Giọng Sumika run rẩy.

"Tớ muốn hữu ích cho cậu—cho Sumire. Tớ yêu việc pha cà phê cho cậu. Nó vui lắm. Mọi thứ tớ làm, tớ chọn vì chính bản thân muốn. Tớ chỉ muốn có nơi để thuộc về."

Tôi thở dài, ngửa mặt lên. Nếu không, tôi sợ những lời như "bên cạnh cậu" sẽ tuôn ra, vừa thảm hại vừa đau đớn.

"Tớ sẽ rời đi."

Ký ức của tôi ở Sumire tràn đầy sự ấm áp và rực rỡ.

Một căn phòng riêng, bữa ăn ấm cúng, những người bạn cùng nhà tốt bụng. Họ đã cho tôi biết cảm giác được cần đến.

Tôi đã cảm nhận sâu sắc điều đó quý giá thế nào.

"Có lúc tớ nghĩ có thể mình sẽ xây dựng lại mọi thứ, cảm nhận lại mùi hương ấy ở Sumire. Nhưng gã đó vẫn là bố tớ. Tớ không xứng đáng ở lại đây. Cậu là con của người bị tổn thương; tớ là con của kẻ gây ra điều đó. Biết được điều đó, tớ không thể coi mọi thứ như trước—không thể cười bên cạnh cậu được nữa."

Tôi luôn oán giận bố. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc oán giận ông ấy.

Có lẽ sâu thẳm trong lòng, tôi đã từng yêu ông ấy. Ông luôn trầm lặng, nhưng mỗi khi tôi thử pha cà phê, ông nhẹ nhàng cầm ấm và nhìn tôi chăm chú. Ông nếm những gì tôi pha với vẻ mặt dịu dàng.

Ông ấy là người bố hiền lành, điềm tĩnh, tuyệt vời của tôi.

Và chính vì thế tôi không thể tha thứ cho ông ấy. Tại sao ông lại phản bội Sumire? Tại sao ông bỏ rơi mẹ và tôi? Tại sao—tại sao—

Tôi dừng lại trước khi hoàn toàn sụp đổ. Tôi không thể mất kiểm soát, không thể trước mặt Sumika.

Vậy nên, tôi gom tất cả thành lời xin lỗi chân thành.

"Tớ xin lỗi vì không thể ở lại đến khi cậu học cách uống cà—"

Lời tôi vật lộn để nói ra bị thổi bay ngay lập tức—

"Từ hôm nay, Sumire sẽ đóng cửa vô thời hạn!"

—bởi thông báo đột ngột của Sumika.

"Cái gì—!"

Phải mất 10 giây kỳ diệu tôi mới hiểu cô ấy vừa nói gì.

"Cậu đang nói gì vậy?!"

"Nếu cậu đi, quán sẽ đóng cửa!"

"Nếu cần người, cậu cứ gọi nhân viên khác!"

"Người định trốn nhà không có quyền dạy tớ về quyết định kinh doanh!"

"Tớ không trốn—tớ tự đi!"

"Đó là trốn chạy!"

"Hôm nay là thứ Bảy! Cậu không thể đóng cửa được, sẽ mất khách mất!"

"Cậu không có quyền mắng tớ về những khách hàng đã phụ thuộc vào cà phê của cậu nếu cậu đi!"

Tôi muốn ôm đầu. Quyết định một lần trong đời của tôi giờ đây tan tành.

Chuyện gì đang xảy ra? Cô ấy nghĩ gì vậy? Họ sẽ ổn mà không có tôi thôi.

"Tớ biết đó là vô trách nhiệm. Nhưng điều cuối cùng tớ muốn là phá hủy giấc mơ của cậu."

"Tớ không nghĩ vậy chút nào. Nếu cậu định rời đi, chắc chắn cậu đã đau khổ vì điều đó."

"Vậy tại sao—?"

"Vì tớ không muốn một Sumire không có cậu nữa. Nếu cậu không ở đây, việc mở quán không còn ý nghĩa. Nếu chúng ta đóng cửa bây giờ, tớ sẽ chỉ là một nữ sinh trung học bình thường."

"Cậu không thể—"

"Cậu nghĩ tớ nói điều này một cách qua loa sao?"

Giọng Sumika vững vàng, tự hào—tựa như một hiệp sĩ cao quý.

Tôi biết cô đã dồn cả trái tim vào Sumire đến mức nào.

"Tớ bảo vệ Sumire vì tin gia đình tớ sẽ trở về nhà một ngày nào đó."

Tôi hiểu cảm giác của cô ấy vì tôi biết sự cô đơn khi không có bố mẹ bên cạnh.

Bố mẹ cô ấy còn sống nhưng không ở đây.

Dù vậy, cô vẫn tin họ sẽ trở lại, kiên cường bảo vệ Sumire suốt thời gian qua.

"Không phải cậu đang bảo vệ nơi này để bố và mẹ cậu có nhà để trở về sao?"

"Chắc chắn rồi. Giờ đây, tớ đang run rẩy như khi bà tớ qua đời… Nhìn này."

Dựa vào cột nhà, cô ấy giơ tay phải lên. Những ngón tay mảnh khảnh của cô run rẩy như thể đã mất hết sức lực.

Nhìn mà đau lòng. Tôi muốn quay mặt đi.

"Tớ sợ lắm. Tớ cứ nói chúng ta là gia đình, nhưng cậu không tin tưởng tớ đủ để nói ra. Điều đó đau đớn lắm. Nhưng nếu cậu đã suy nghĩ nghiêm túc, tớ phải tôn trọng điều đó."

"Tớ—"

Tôi cố chen vào nhưng không thể. Giọng Sumika rõ ràng, ngữ điệu không dao động. So với tôi, cô ấy ở một cấp độ hoàn toàn khác—Sumireno Sumika, bông hoa cao quý của trường học.

"Tớ muốn bảo vệ quán cà phê của bà tớ. Điều đó không thay đổi. Nhưng giờ nó còn hơn thế. Sumire không chỉ là quán cà phê của bà tớ nữa—nó là của chúng ta. Của cậu, của tớ, và của Touno-san. Không có đủ mọi người, nó không còn ý nghĩa."

Ánh mắt chân thành của Sumika giữ chặt tôi. Không thể nhìn vào mắt cô ấy, tôi im lặng nhìn đi chỗ khác.

Tất cả những gì tôi nghe được là hơi thở của chính mình.

Hành lang mùa đông lạnh đến mức hơi thở của tôi hóa thành khói trắng.

 

Tôi không biết sự im lặng kéo dài bao lâu sau đó. Tôi đứng đó, đông cứng trong sự khó chịu mà bản thân chưa từng trải qua.

Nó chỉ kết thúc khi Sumika phá vỡ im lặng, nhẹ nhàng nói, "Vậy đấy," rồi quay lại phòng mình.

Giờ tôi không thể rời Sumire một cách đơn giản.

Tôi không thể để Sumire biến mất. Điều đó tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Tôi không thể làm vấy bẩn Sumire, như người đàn ông đó đã làm.

Tôi phải ngăn Sumika lại. Nhưng cố nói trực tiếp với cô ấy chỉ dẫn đến bế tắc khác. Tôi sẽ phải nhờ chị Touno.

Tôi sẽ đợi đến sáng.

Tôi không muốn quay lại căn phòng mà bố tôi từng ở, nên tôi ngồi trên ghế sofa phòng khách cho đến khi bình minh đến. Đó dường như là đêm dài nhất trong đời tôi. Từng tiếng kim giây tích tắc trên đồng hồ treo tường đều nghe rõ. Sự cô đơn làm những ký ức không mong muốn trỗi dậy—những ký ức tôi hầu như không nghĩ đến kể từ khi đến đây.

Trước khi bình minh ló dạng, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Là Sumika, người luôn dậy sớm nhất.

Tôi căng thẳng, không biết đối mặt với Sumika sau cuộc trò chuyện đó thế nào, nhưng cô ấy không vào phòng khách mà đi thẳng về phía Sumire.

Một lúc sau, chị Touno xuống cầu thang.

Tôi đợi chị ấy dưới chân cầu thang.

"Touno-san!"

Chị ấy quay lại khi tôi gọi. Bình thường chị Touno bị huyết áp thấp vào buổi sáng, nhưng hôm nay mặt chị ấy trông đặc biệt tái nhợt.

"Touno-san!"

"Seiichirou..."

Giọng chị ấy trầm thấp, như vang lên từ dưới lòng đất.

"Hả?"

Chị ấy tiến lại gần, bước qua tôi, và đột nhiên ôm cổ tôi từ phía sau. Bình thường, một chàng trai tuổi teen sẽ rất thích khi được một mỹ nhân ôm từ phía sau, nhưng tôi nhận ra động tác này từ đấu vật—cụ thể là một tư thế khóa cổ.

Trước khi tôi kịp phản ứng, tôi cảm thấy áp lực đè trên cổ.

"Em làm quá rồi đấy!"

"Chị đang làm gì thế?! Em không thở được!"

"Em đang làm gì thế hả, Seiichirou?! Ugh!"

Tất nhiên, chị Touno không phải loại người sẽ nghiêm túc bóp cổ ai, cũng không ẩu đả để làm tổn thương người khác. Chẳng bao lâu, chị ấy nới lỏng tay và thả tôi ra.

Tuy nhiên, chị Touno không có vẻ đùa giỡn. Thay vào đó, chị ấy sụp xuống với vẻ thất bại rõ ràng.

"Chết tiệt… Làm hỏng rồi…"

"Chuyện gì vậy?"

Tôi thở hổn hển khi hỏi.

"Chị nghĩ hôm qua mình đã xử lý mọi thứ khá gọn gàng, nên đã tránh nghe lén… nhưng đó là một sai lầm lớn. Ai ngờ Sumika lại bùng nổ theo hướng kỳ lạ như vậy?"

"Chị… đã nghe về việc đóng cửa vô thời hạn rồi à."

"Ừ. Chị tình cờ gặp em ấy ở hành lang, và đột nhiên em ấy thả quả bom đó…"

Tôi nhăn mặt, cảm thấy một vị đắng trong miệng.

"Vậy là cậu ấy nghiêm túc thật…"

"Em ấy đúng là nghiêm túc. Tệ lắm đấy, Seiichirou. Em ấy định đăng lên Instagram rằng Sumire sẽ đóng cửa vô thời hạn vì 'lý do cá nhân' đấy."

"Chị đùa à…?"

Tôi run lên. Dù chưa sống trọn một năm ở đây, nhưng cảm giác như tôi đã ở Sumire hàng thập kỷ. Sumika đã làm việc chăm chỉ vì quán này, và giờ tất cả có thể biến mất trong tích tắc.

"Chị giật lấy điện thoại của em ấy và vừa kịp ngăn lại, nhưng điều đó chẳng giải quyết được gì."

"Chị không thể làm gì sao? Em nghĩ có lẽ chị có thể thuyết phục cậu ấy, Touno-san."

"'Làm gì'? Em là nguyên nhân của mọi chuyện đấy! Ở lại đi! Ổn định ở đây đi!"

"Em không thể làm thế…"

"Điều kiện cơ bản về lời hứa của Sumika với bố là động lực của chính em ấy. À, một khi em ấy như thế này thì sẽ không nghe gì hết cả, và người còn lại có lý trí cũng vô vọng. Vậy nên giờ chị sẽ thành kẻ vô gia cư…"

Chị ấy khịt mũi nhẹ.

"Em xin lỗi."

"Nếu em định xin lỗi thì sửa lại đi, Seiichirou!"

"Em không thể. Thật sự xin lỗi."

Chị ấy lau mũi vào tay áo hoodie của mình.

"…Nếu chị đã gây áp lực cho em, thì chị xin lỗi."

"Áp lực?"

"Em, Seiichirou. Chị biết Sumika thích em, nhưng em ấy luôn kiềm chế khi có chị. Vậy nên, chị để cảm xúc thật của em ấy cho em xử lý. Tất cả chỉ vì sự kiêu ngạo của người lớn."

Tôi không thể đáp lại, chỉ biết siết chặt nắm tay, móng tay đâm đau vào ngón trỏ.

"Nhưng chị không thể ép em được. Làm theo ý em đi."

"Tại sao chứ? Cuộc sống của chị cũng đang bị đe dọa đây. Sao chị có thể nói vậy?"

"Vì chị nghĩ nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến em hơn. Chị nói đúng chứ?"

"…Đúng là trò bẩn mà."

"Xin lỗi, nhưng đó là cách người lớn làm."

"Em sẽ thử nói chuyện với người khác."

"Ừ, cứ tiếp tục đấu tranh đi. Dù sao thì đó là cuộc đời em mà."

Bên ngoài, ánh sáng ban ngày đã đến, nhưng bầu trời bị bao phủ bởi một tấm thảm mây dày xám, và tuyết mới đã làm ẩm mặt đất.

Tôi đứng ngoài nhà Sumireno, run rẩy trong gió lạnh thấu xương lẫn tuyết, vì không muốn ai nghe thấy cuộc gọi của mình.

Lấy điện thoại ra, tôi tìm một liên lạc mới thêm gần đây và gọi. Cuộc gọi kết nối ngay lập tức.

"Có chuyện gì, Watari?"

Là Shirosuga.

"Chào. Hôm nay cậu rảnh không?"

"Hôm nay trường nghỉ, nên tôi định đi học thêm. Nếu ở nhà bà sẽ nuông chiều tôi quá mức mất."

"Xin lỗi, nhưng tớ cần nhờ chút. Cậu có thể giúp không?"

"Tùy vào việc mà cậu nhờ vả."

"Tớ cần cậu giúp Sumika-san. Ngay bây giờ…"

Tôi giải thích mọi thứ cho Shirosuga. Tại sao tôi không thể ở lại Sumire, và rắc rối mà Sumika đang gặp phải.

"Sumire đóng cửa? Chờ đã, cậu sống ở nhà Sumika-chan suốt thời gian qua sao?"

"Tớ xin lỗi vì đã không nói…"

Tôi không thể giấu bất kỳ chi tiết nào—tôi kể cho cô ấy mọi thứ. Tôi không đủ bình tĩnh để làm nhẹ đi tình tiết, và ngoài ra, làm mọi thứ mơ hồ bây giờ sẽ là bất công với Shirosuga.

"Làm ơn, đi gặp Sumika-san thay tớ."

"Vậy là cậu đi rồi, Watari?"

"…Ừ. Vậy nên làm ơn, Shirosuga. Thuyết phục Sumika-san thay tớ."

Đáp lại lời cầu xin tuyệt vọng của tôi, Shirosuga trả lời thẳng thắn.

"Tôi không đi."

"Làm ơn, đừng nói vậy. Cậu là bạn cậu ấy, đúng không?"

"Tôi không đi chính vì chúng tôi là bạn."

"C-cậu đang nói gì vậy?"

"Sumika-chan và tôi là bạn. Nhưng cậu và cậu ấy thì sao?"

"Cái gì với…?"

"Tôi không thể thay thế cậu."

"Không đúng! Tớ chỉ tình cờ ở lại nhà Sumireno. Chắc chắn có nhiều người có thể thay tớ."

"Cậu thực sự không hiểu, đồ ngốc."

Giọng cô ấy vui vẻ một cách khó chịu, như thể đã chờ nói chính điều đó.

Điều đó khiến tôi bực mình.

"Cậu không biết chọn lựa này đau đớn thế nào đâu! Tớ yêu Sumire! Tớ muốn ở lại! Nhưng chính vì vậy tớ không thể!"

"Vậy thì nói trực tiếp với người cần nghe điều đó. Không phải tôi, đúng không?"

Lời đáp tức thì của Shirosuga lập tức làm tôi tỉnh táo.

"Tớ…"

Tôi cố nói thêm, nhưng không lời nào thoát ra. Tất cả những gì tôi có thể làm là há miệng để thở.

"Cậu biết không? Vì có thể đây là cơ hội cuối cùng nên tôi sẽ nói luôn. Tôi đã rất vui. Cậu luôn chu đáo với tôi, dù tôi không hòa đồng. Tôi quên cảm ơn trước đây, nhưng cảm ơn vì lúc đó. Có thể cậu thấy khác, nhưng tôi coi cậu là bạn."

Trong khi tôi đứng đó sững sờ, tôi nghe Shirosuga khịt mũi nhẹ.

"Cậu thực sự không định đi gặp sao? Cậu không thể chỉ…"

"Gặp lại cậu, Watari. Tạm biệt."

"Chờ đã! Tớ chưa xong—!"

Cuộc gọi ngắt kết nối không thương tiếc.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi giao diện cuộc gọi biến mất.

Shirosuga không đến.

Không còn ai để liên lạc với Sumire.

Tôi đứng trước một ngã rẽ trong cuộc đời mình.

Chú ấy chắc chắn đã biết khi đưa tôi vào gia đình Sumireno.

Nhưng tôi không có sự vô liêm sỉ để phớt lờ và nói, "Ừ, thì sao đâu."

Đây là vấn đề của lòng tự trọng.

Con trai của kẻ gây hại không bao giờ nên nhận sự thương hại từ người bị hại.

Điều đó sẽ quá thảm hại. Tôi sẽ không bao giờ đứng ngang hàng với Sumika. Dù có đứng bên cạnh cô ấy, tôi sẽ luôn cảm thấy tội lỗi.

Mắt tôi dừng lại trên tấm biển nhà Sumireno—và bên dưới, phần còn lại của người tuyết đã sụp đổ.

Cái đống đổ nát đó là bằng chứng cho sự yếu đuối của tôi.

Liệu tuyết rơi có chôn vùi người tuyết hỏng đó không?

Tôi biết.

Mong muốn xóa bỏ như vậy là sự yếu đuối. Tôi biết điều đó.

Thật thảm hại, nhưng ngoài chị Touno và Shirosuga ra, tôi không còn ai để nhờ cậy. Vì tôi đã giấu kín mọi thứ về bản thân ở trường, không ai khác biết về mối quan hệ của tôi với Sumika.

Điều đó có nghĩa—tôi phải tự giải quyết chuyện này.

Dù vậy, tôi vẫn do dự đi lại trước cửa dẫn đến hành lang nối với Sumire.

Không chỉ là cảm giác khó xử—mà còn đáng sợ.

Trong 8 tháng qua, tôi thực sự đã cố gắng hỗ trợ cho giấc mơ của Sumika bằng cách giúp đỡ ở Sumire. Mối liên kết đó đã trở thành điều ấm áp và an ủi đối với tôi.

Tôi thậm chí đã nhớ lại cảm giác hạnh phúc—một điều tôi cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm nhận lại được.

Chính vì vậy tôi không muốn thấy mối liên kết đó tan vỡ. Tôi muốn lặng lẽ rời đi, để lại một tin nhắn, và tránh việc đối mặt.

Nhưng dù vậy, tôi phải đối diện cô ấy và thuyết phục cô ấy hủy bỏ việc đóng cửa quán. Và tôi phải nói lời tạm biệt, một cách đàng hoàng.

Việc tôi có thể cảm nhận được như vậy là vì tôi quan tâm—đến Sumika và cả Sumire.

Dù tôi không phải kiểu người có quyền nói điều đó sau khi cố chạy trốn.

Tôi bước xuống hành lang và vào bếp của Sumire.

Bên trong, chị Touno đã thay đồng phục làm việc, đang dựa vào tủ lạnh công nghiệp. Khi thấy tôi, mắt chị ấy sáng lên với vẻ mong đợi. Rồi chị ấy nghiêng đầu, ra hiệu bằng mắt về phía bên kia.

Ở đó, Sumika đang ngồi ở một bàn trong quán, mặc đồ thường ngày, nhìn bâng khuâng ra cửa sổ. Cả cô ấy lẫn chị Touno đều chưa bắt đầu bất kỳ công việc chuẩn bị nào, dù đã đến lúc họ nên bắt đầu.

Tôi bước ra khỏi bếp và tiến đến gần cô ấy.

"Sumika-san."

Cô ấy chớp mắt ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng không nói gì.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, và tôi cảm nhận được ánh mắt cô xuyên thấu qua tôi. Đứng trước mặt cô, tôi bỗng thẳng lưng lên.

Nếu chúng tôi định mở cửa, từng giây phút đều quan trọng—phải bắt đầu ngay lập tức.

Nhưng với cả hai chúng tôi, thời gian dường như đã dừng lại.

"Ừ, ừm…"

Tôi cố nói, nhưng cổ họng tôi như bị khóa lại.

Tôi đã chuẩn bị bị mắng, nhưng Sumika không biểu lộ cảm xúc nào. Khuôn mặt cô vẫn tĩnh lặng. Khi một người thường xuyên thể hiện cảm xúc trở nên vô cảm, trông họ giống như một con búp bê.

Nhưng đó chỉ là trái tim yếu đuối của tôi đang phóng chiếu lên cô ấy.

"Hôm nay tớ sẽ ở lại. Vậy nên hãy mở quán."

"Hôm nay?"

"Tớ xin lỗi vì đã định rời đi mà không nói gì. Vậy nên sau khi quán đóng cửa, chúng ta hãy nói chuyện."

"Những gì bố cậu—chú Nitta đã làm không liên quan đến—"

Khi tôi bắt đầu lắc đầu, cô ấy tiếp tục, như thể đã chuẩn bị sẵn lời nói.

"—Nhưng tớ đã nghĩ về việc nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau. Và tớ nghĩ mình cũng sẽ cố rời đi."

"Tớ xin lỗi. Tuy yêu nơi này, nhưng nếu ở lại thì cảm giác tội lỗi sẽ nghiền nát tớ mất."

"Vậy nếu vai trò đổi ngược, cậu sẽ nói gì khi tớ cố rời đi?"

"…Tớ không biết. Có lẽ chỉ cảm thấy cay đắng."

Tôi hiểu, nhưng không thể tự mình nói ra.

"Giống cà phê?"

"Ừ… loại quá đắng để uống."

"Cậu thật tệ, ngay cả vào lúc này."

Cô ấy nở một nụ cười nhỏ và đứng dậy.

"Được rồi. Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ mở cửa. Tớ đi thay đồ đây. Seiichirou-kun, nhanh lên nhé. Cả Touno-san nữa."

Đi ngang qua tôi với một động tác nhẹ nhàng, Sumika rời khỏi quán. Biểu cảm của cô trông thật cứng nhắc—gần như giả tạo.

Khi nhìn cô đi, chị Touno tiến lại gần.

"Không giống cảm giác như 'chào mừng trở lại' nhỉ?"

"Làm ơn đừng nói vậy mà…"

“Thì tùy thôi. Hôm nay chúng ta mở cửa. Nghĩa là chị còn giữ được nhà thêm một ngày.”

Chị ấy thở dài.

“Đã tự lâu chị chưa thấy em ấy như vậy. Khiến chị nhớ đến khi quản lý trước qua đời.”

Tôi không nắm rõ ý chị, nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như mình hiểu.

Sumika chắc cũng đang đau khổ.

Sau đó, tôi quay lại căn phòng mà mình từng thề sẽ không bao giờ trở lại và thay đồ. Tôi tự hỏi liệu bố mình có từng thay đồ ở đây không—kỳ lạ là, tôi không cảm thấy ghê tởm. Chỉ còn một sự trống rỗng.

Có lẽ là vì giờ tôi đang lo cho Sumika nhiều hơn.

Khi bước ra khỏi phòng, tôi đụng phải cô ấy đang đi ra từ phòng riêng.

“Được rồi, hôm nay chúng ta hãy cố gắng hết sức nhé.”

Chỉ để lại câu đó, cô vội vã xuống cầu thang.

Tôi theo sau cô và bắt đầu công việc chuẩn bị tại Sumire.

Luộc vài chục quả trứng, lấy nguyên liệu từ kho, thái rau mà chẳng suy nghĩ gì, rồi chuẩn bị salad phụ cho vào bát nhỏ và cất vào tủ lạnh.

Không lâu sau, đến giờ mở cửa.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại làm việc ở Sumire, nên mọi thứ đều có chút xa lạ.

Tôi quan sát kỹ quán cà phê hơn thường ngày, như thể đang cố khắc ghi mọi thứ vào tâm trí.

Trong số những người đang xếp hàng có một khách hàng từng phàn nàn lần trước—về chuyện cà phê pha quá lâu.

Vừa ngồi xuống, ông đã gọi phần bữa sáng kèm cà phê pha, còn sớm hơn những người khác. Tôi vội vã pha cà phê cẩn thận hơn bình thường, ít nhất là trong suy nghĩ.

“Xin lỗi về lần trước.”

Khi tôi đưa thực đơn, ông ngập ngừng nói.

“Hả? À dạ, đừng lo ạ. Là lỗi của quán vì đã làm chậm cà phê của ông.”

Người đàn ông khẽ cười.

“Cà phê vẫn ngon như vậy, nhưng thái độ của cậu trai chẳng giống quản lý cũ chút nào.”

“Thật sao?”

“…Ta là người nóng tính. Cũng đã từng nói điều tương tự với quản lý trước, và bà ấy quát lại—‘Lão muốn cà phê dở sao?!’ Đó là những gì bà ấy nói. Mỗi khi uống cà phê ở đây, ta lại nhớ đến bà ấy. Tất cả các ông già từng là khách quen ở đây đều mê mẩn bà ấy.”

Sau khi nhấm nháp một ngụm, ông ngân nga một giai điệu rồi rời đi.

Tôi không thấy tệ chút nào. Chẳng gì sánh bằng việc được nhìn thấy ai đó thưởng thức cà phê mình pha. Dù là bố mẹ hay Sumika—điều đó luôn khiến tôi vui.

Sau đó, một khách quen khác lên tiếng, người từng có tiền sử với cái đầu gối.

“Sumika-chan hôm nay tràn đầy năng lượng nhỉ? Cậu trai không nghĩ vậy sao?”

“…Ừm, có lẽ vậy ạ.”

Tôi biết năng lượng đó chỉ là vỏ bọc. Tôi hơi ngập ngừng khi gật đầu.

“Cậu trai biết không? Sumika-chan từng xin lỗi khách hàng suốt đấy.”

“Hả? Cậu ấy mắc nhiều lỗi sao?”

“Không. Sumika-chan xin lỗi vì không thể tự mình pha cà phê. Có khách quen cố ép cô bé làm vì là cháu của chủ cũ. Cô bé chưa từng được dạy, nên không phải lỗi của cô bé—nhưng vẫn cảm thấy có lỗi. Nhìn đau lòng lắm. Ta viện cớ đầu gối đau nên ít đến hơn.”

“Cháu hiểu.”

Có lẽ đầu gối ông ấy không tệ đến vậy.

“Nhưng gần đây, ta nghe nói cô bé trở nên vui vẻ hơn. Và chỉ một ngụm cà phê này đã nói cho tôi biết lý do. Nó khiến ta muốn quay lại làm khách quen.”

Ông khách giả vờ bị đau đầu gối nâng cốc lên.

“Đó là nhờ cậu, đúng không?”

Cảm giác được biết cà phê mình pha đang giúp ích cho ai đó thật tuyệt.

Cà phê thì ở đâu chẳng có. Không nhất thiết phải là của tôi—những quán khác với máy pha hiện đại còn mang lại nhiều lựa chọn hơn.

Nhưng ở Sumire, nó phải là của tôi.

Và với Sumika nữa—nhất định phải vậy.

Khi số lượng khách bắt đầu thưa dần, Shirosuga xuất hiện.

“Sumika-chan hôm nay hành xử khác lạ. Có chút đáng sợ.”

“Lỗi là ở tớ.”

Khi tôi đến lấy đơn hàng, cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Vậy là cậu không đi. May quá, tôi không phải lo lắng rồi.”

“Cậu không lo sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Cô cười đắc thắng rồi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc.

“Một cà phê pha, nhé. Ồ, và lần này mời tôi bánh ngọt đi.”

“Tại sao tớ phải mời cậu bánh ngọt?”

“Vì cậu suýt rời đi. Coi như quà chia tay đi. Tôi vừa học từ này—‘sanbetsu.’ Sumika-chan nói đọc tiểu thuyết giúp mở rộng vốn từ, nên tôi đang thử.”

“Quà chia tay là thứ người ta tặng cho người sắp đi.”

“Vậy chuyện này gọi là gì?”

“Đòi tiền.”

“Vậy thì một cái bánh kiểu đòi tiền nhé!”

Tôi nghĩ mình nợ cô ấy vì đã dạy mấy từ tiếng Nhật linh tinh, nên tôi đặt món luôn.

Tôi mang đến cho cô ấy một ly cà phê pha và một miếng bánh socola phủ ganache. Shirosuga có gu cà phê rất khó chiều, nên tôi luôn hơi căng thẳng khi phục vụ.

“Tớ chỉ ở lại hôm nay. Tớ muốn nói chuyện rõ ràng với Sumika-san trước.”

“Tôi hiểu.”

“Cậu không có vẻ quan tâm lắm.”

“Tôi chỉ quan tâm đến Sumika-chan. Cậu sẽ ổn thôi.”

“Đó là sự tin tưởng lớn đấy.”

“Không đúng sao? Cậu là kiểu người luôn hành xử như thể nhìn thấu mọi thứ. Như thể cậu có thể xử lý bất cứ điều gì. Tôi nói sai à?”

Shirosuga nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng đang trêu chọc.

Trả đũa cho lần trước? Tôi nhăn mặt.

“Tất nhiên. Tớ chính là kiểu học sinh trung học đấy mà. Tớ sẽ xử lý chuyện này đàng hoàng cho mà coi.”

Đúng vậy—tôi không thể chạy trốn nữa.

Mọi thứ vẫn đang diễn ra như bình thường, nhưng đó chỉ là sự bình yên mong manh, như thể đang đứng trên lớp băng mỏng.

Sự thật là, mọi thứ đã thay đổi.

Và chính tôi là người đã khiến nó thay đổi.

Không biết bằng cách nào, chúng tôi đã vượt qua được ngày thứ Bảy đầy rối rắm này.

Khi vị khách cuối cùng rời đi, cảm giác kiệt sức ập đến như một cơn sóng—nhưng những mệt mỏi thể chất giờ không còn quan trọng nữa.

Tôi xử lý rác, lau dọn bếp và khu vực tiếp khách, rồi quét dọn trước cửa quán. Dù chẳng có tác dụng gì nhiều—tuyết vẫn rơi phủ kín lối đi vừa dọn—tôi chủ yếu chỉ nhặt rác vương vãi.

Tay cầm kẹp rác và túi nilon, tôi bước ra ngoài, cố tìm xem có thứ gì cần dọn dẹp. Dù không ai cố ý xả rác, vẫn có những hóa đơn nhàu nát rơi từ túi áo hay vỏ chai rỗng bị gió thổi đến.

Khi vòng từ phía trước Sumire sang lối vào nhà, tôi dừng lại.

Ở trước hòm thư có hai người tuyết.

Tôi đã phá hủy người tuyết của mình, vậy mà nó lại ở đó—xếp bên cạnh người tuyết của Sumika như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi cúi xuống quan sát kỹ hơn. Cái đầu đã được nặn lại cẩn thận bằng tuyết mới. Có ai đó đã sửa nó.

Và tôi chẳng nghi ngờ gì về người đó là ai.

Một cơn đau âm ỉ dội lên trong ngực khiến tôi cúi đầu.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Tôi rút ra xem.

“Ra phòng khách đi.”

Là tin nhắn từ Sumika.

Ngay cả khi tôi quyết định ở lại, mọi thứ cũng không thể trở lại như trước—không phải sau sự thật về bố tôi.

Nó sẽ mãi là cái bóng che phủ cuộc sống hạnh phúc mà tôi đã tìm thấy.

Tôi ghét điều đó. Tôi chỉ mong Sumika hiểu.

Tôi băng qua hành lang và bước vào bếp của Sumire.

Ngay khoảnh khắc ấy, hương cà phê phảng phất chạm vào mũi tôi.

Tôi cứ tưởng chị Touno đang ở đó, nhưng trước mắt tôi là Sumika trong chiếc tạp dề, đang pha cà phê.

Tôi sững người, chớp mắt vài lần rồi lên tiếng.

“…Cậu đang làm gì vậy?”

“Cậu nhìn thấy rồi đấy. Tớ đang pha cà phê.”

“…Nhưng cậu đâu có nếm được.”

“Dù không nếm được, tớ vẫn biết đủ các bước. Tớ đã thử làm theo trước đây rồi bị khách mắng, nên vẫn chưa dám phục vụ. Nhưng nếu Seiichirou-kun rời đi, tớ sẽ gặp rắc rối. Vậy nên tớ phải ngừng sợ hãi và bắt đầu luyện tập đàng hoàng.”

Tôi lặng người nhìn cô ấy.

Đôi tay cô run lên—có thể vì căng thẳng, hoặc vì ấm nước quá nặng—dòng nước cũng dao động theo. Với cách đó, cô sẽ không bao giờ tạo được độ trong đặc trưng của Sumire Blend.

Nhưng các bước thì đúng. Cô di chuyển một cách thuần thục. Có lẽ cô đã lén luyện tập sau lưng tôi.

“Này, Seiichirou-kun. Có chuyện tớ muốn nói.”

Cô ấy lên tiếng khi cà phê nhỏ giọt vào bình.

“Hồi sáng chưa nói gì với cậu mà đã bắt đầu mở quán như thế—tớ biết như vậy không ổn.”

“Tớ cũng nghĩ thế…”

Tôi biết mình phải chịu trách nhiệm. Điều đó là hiển nhiên.

“Cậu trông như một quả bóng sắp bay mất, nên tớ nghĩ mình phải nói cho rõ.”

“Tớ sẵn sàng rồi. Cậu cứ nói bất cứ điều gì.”

Dù cô ấy có nói gì, tôi cũng phải chấp nhận. Kể cả nếu cô mắng tôi—tôi cũng đáng bị như vậy.

Sumika khẽ hắng giọng rồi bắt đầu.

“Seiichirou-kun. Tớ nghĩ thái độ làm việc của cậu rất tốt. Cẩn thận, không lười biếng, giữ mọi thứ sạch sẽ—cậu rất đáng tin cậy.”

Một lời đánh giá như của một quản lý. Cảm giác hơi xa cách, như thể cô đang nói về người khác vậy.

“Với cả chuyện của Sara-chan nữa, tớ thấy cậu rất tinh ý. Dù lý trí, cậu vẫn quan tâm đến cảm xúc người khác. Tớ nghĩ đó là một điểm rất tuyệt vời.”

Lời khen thật sự nhiều hơn những gì tôi xứng đáng. Nhưng nghe nó từ Sumika lại khiến tôi thấy rất hạnh phúc. Thế nhưng—

“Nhưng. Cái kiểu ‘tớ giỏi lắm, điềm tĩnh lắm’ ấy? Không ổn chút nào đâu. Seiichirou-kun, cậu không ngầu như cậu tưởng đâu.”

“…Hả?”

“Có lúc cậu tỏ ra lạnh lùng, tỏ vẻ biết hết mọi chuyện—nhưng thực ra thì chẳng ngầu tí nào cả. Đó không phải là điều khiến cậu đáng quý đâu.”

Tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi không ngờ lại bị chê một cách thẳng thắn và xấu hổ đến thế.

“Khoan, ý cậu là vậy à? Tớ cứ tưởng cậu sẽ nói về bố tớ cơ…”

“Tại sao tớ phải nói về chú Nitta?”

“Ý tớ là, chẳng phải chuyện này… cuối cùng cũng dẫn về đó sao?”

“Tớ đang nói về cậu đấy, Seiichirou-kun!”

“V-Vậy à…”

Tôi định lái câu chuyện đi hướng khác, nhưng lại như đổ thêm dầu vào lửa.

“Với lại tớ ghét việc cậu cứ cười đùa với chị Touno và Sara-chan! Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu cười vui vẻ với mấy cô bạn cùng lớp thôi là tớ đã thấy khó chịu rồi!”

“T-Tớ đâu có cười như thế đâu mà…”

“Và chúng ta đã hứa sẽ hẹn hò sau kỳ thi, đúng không? Tớ đã mong chờ chuyện đó lắm đấy…”

Giọng cô bắt đầu run rẩy, mất đi vẻ dứt khoát ban đầu.

Và khi ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Sumika không giận. Cô ấy đang tổn thương.

“…Tớ xin lỗi.”

“Tớ thà nhìn cái cốc của bà vỡ còn hơn thấy cậu bị tổn thương, Seiichirou-kun.”

“Tớ xin lỗi…”

“Còn việc cậu né tránh tớ ở trường—nó khiến tớ đau lòng. Tớ ghét điều đó…”

“Tớ thật sự xin lỗi…”

“Cậu có biết tớ đã lo đến mức nào khi nghe cậu nói sẽ rời đi không?”

“Tớ xin lỗi…”

Những lời xin lỗi cứ tuôn ra khỏi miệng tôi, không thể ngăn được.

“Có những lúc, hồi cậu chưa đến, tớ đã gần như sụp đổ khi cố gắng vận hành nơi này. Touno-san đã giúp giữ quán tiếp tục, nhưng tớ chẳng hiểu gì cả. Không có bà bên cạnh, tớ lạc lối hoàn toàn, còn bố thì gần như chẳng bao giờ về nhà.”

Cô ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục.

“Nhưng sau khi cậu bắt đầu pha cà phê ở đây, khách quen vui hơn, và tớ cũng thấy yên tâm hơn. Sumire bắt đầu trở nên vui vẻ trở lại, như khi bà vẫn còn sống. Vậy nên… cảm ơn. Cảm ơn vì đã đến Sumire.”

“Tớ cũng yêu Sumire. Tớ thấy rất vui khi được pha cà phê hôm nay. Tớ thật sự muốn ở lại.”

“Vậy tại sao?”

“Vì tớ cảm thấy đau đớn khi không thể là người ngang hàng với cậu. Tớ là con trai của người gây ra tổn thương, còn cậu là con gái của người phải chịu đựng. Nếu cậu đối tốt với tớ, tớ sẽ mãi thấy mình có lỗi. Nghe thật ngốc đúng không? Nhưng thật sự rất đau đớn khi đứng bên cạnh cậu trong cảm giác dằn vặt đó.”

“…………”

Nước mắt rơi từ mắt Sumika. Và khi thấy điều đó, tôi mới thực sự hiểu—tôi đúng là một thằng ngốc. Bảo sao chị Touno và Shirosuga cứ gọi tôi là đồ ngốc.

Rốt cuộc, tôi đã định rời khỏi Sumire chỉ vì bản thân mình—để trốn chạy khỏi cảm giác tội lỗi. Vì tôi không chịu nổi việc là con trai của người đã gây ra tất cả. Vì tôi sợ bị xua đuổi. Vì tôi sợ bị Sumika ghét. Tôi nghĩ nếu rời đi bây giờ, tôi có thể cất giữ Sumire và Sumika như những ký ức đẹp đẽ.

Tôi muốn đưa tay ra, an ủi cô ấy—nhưng không thể. Không thể sau khi chính tôi đã làm cô khóc. Ngay cả việc chạm vào cô lúc này cũng giống như một tội lỗi. Tôi thật đáng thương.

“Tớ hiểu cảm giác của cậu… Tớ cũng muốn trưởng thành. Tớ muốn trở thành một người quản lý thực thụ, một người lớn đúng nghĩa như bà để có thể bảo vệ quán này. Giờ tớ còn phụ thuộc vào nhiều người, nhưng tớ muốn tự lập. Trước đây tớ nghĩ mình có thể tự lo hết mọi chuyện. Nhưng… tớ không thể.”

“…Tớ…”

“Khi cậu nói sẽ rời đi… tớ đã run lên. Cậu luôn ở đây, lắng nghe tớ trong khi pha cà phê. Đôi khi trêu chọc, đôi khi làm tớ cười. Có thể mấy điều đó không lớn lao gì, nhưng với tớ nó rất quan trọng. Cậu từng nói ai cũng có thể thay cậu pha cà phê—nhưng điều đó không đúng chút nào.”

Từng lời cô ấy nói, như thể được cất giữ kỹ lưỡng trong lòng, khiến tôi chỉ muốn bật khóc vì vui mừng. Tôi đã quan trọng đến mức ấy với cô.

 

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi—nhẹ nhàng và đều đặn.

Cô ngẩng đầu nhìn tôi.

“Cậu muốn biến mất.”

“…”

“Nếu cậu cần một lý do để ở lại, thì tớ sẽ cho cậu. Giống như cách cậu đã cho tớ sức mạnh để bảo vệ Sumire… giờ đến lượt tớ cho cậu lý do để ở lại.”

Niềm tin của Sumika rất đơn giản: nếu lý do để ở lại lớn hơn lý do để rời đi, thì tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Cô ấy quá tốt bụng.

Dù dưới tiết trời đầy mây xám hay giữa màn đêm đen kịt, mặt trời của Sumire vẫn luôn ở ngay đây.

“Bố tớ là người đưa cậu đến Sumire. Vậy thì giờ, tớ là người chiêu mộ cậu. Làm ơn… hãy dõi theo tớ, từ nơi này, ở Sumire.”

Sumika không nhượng bộ.

Ánh mắt cô kiên định, không hề dao động.

Nhưng tôi biết—hơn bất kỳ ai—rằng đằng sau lớp vỏ học sinh gương mẫu hoàn hảo ấy là một cô gái dễ lo lắng, cũng biết than thở và hay khóc. Một cô gái bình thường.

Và ngay lúc này, cô đang dũng cảm—vì tôi.

Dù tôi ở lại hay rời đi, khó khăn vẫn sẽ chờ đón phía trước.

Nhưng điều duy nhất tôi không muốn… là làm tổn thương người đã thật lòng quan tâm đến tôi.

Tôi biết cảm giác mất đi một người quan trọng đau đớn đến mức nào.

Và vào khoảnh khắc này, tôi lại nhớ về điều đó…

Tôi không trả lời.

Thay vào đó, tôi nhìn vào bình nơi cà phê đã ngừng nhỏ giọt từ lúc nào.

“Tớ sẽ lấy cái này.”

Tôi rót cà phê vào cốc mà không nói lời nào.

Sumika sững người. Dĩ nhiên—tôi chẳng nói lấy một câu.

Nhưng với tôi, hành động ấy có ý nghĩa.

“…………”

Tôi nhấp một ngụm. Vị đắng và hương rang lan ra trước, rồi mới đến độ chua nhẹ đến muộn. Có chút thô ráp. Cũng đã nguội đi phần nào—nếu phải nói thật thì không thể gọi là ngon.

Thế nhưng, ly cà phê ấy sưởi ấm thứ gì đó sâu bên trong—như thể chính cô ấy đang ở đây, an ủi tôi.

“Ngon đấy.”

“…Hả?”

“Nhưng giờ thì, chắc vẫn nên để tớ pha cho khách thì hơn.”

“Vậy nghĩa là—!”

Trước kia, tôi từng ghét việc mỗi tách cà phê lại khiến tôi nhớ đến những điều không muốn nhớ.

Nhưng giờ tôi đã nhận ra—nơi của tôi là ở cạnh Sumika.

Kể cả khi tôi sống cùng một mái nhà với bố, kể cả khi tôi làm việc trong cùng một quán cà phê… tôi vẫn sẽ ở lại Sumire.

Không phải để chống đối, cũng không phải để chứng minh điều gì.

Mà bởi vì tôi đã được cứu—bởi cô.

Và không phải bằng một lời nào có thể miêu tả gọn gàng. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là con trai của người đã gây ra tổn thương, còn cô vẫn là con gái của người phải chịu đựng.

Nhưng việc cô ấy đối mặt với tôi một cách nghiêm túc—việc cô nghĩ đến tôi bằng cả tấm lòng—điều đó đã cứu lấy tôi.

Tôi muốn đền đáp cô. Tôi muốn ở bên và hỗ trợ cô.

Với tôi, cà phê luôn là hương vị của gia đình. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Vậy nên, từ giờ trở đi, mỗi lần uống cà phê, tôi sẽ nghĩ đến Sumire… và nghĩ đến Sumika.

Khi tôi uống hết ngụm cuối cùng, một cảm giác lạ bỗng vụt qua ngực.

“…!”

Sumika đã nhào vào người tôi.

Có thứ gì đó di chuyển dọc theo lưng tôi và dừng lại. Khi nhận ra đó là đôi tay, tôi cuối cùng cũng hiểu—cô ấy đang ôm tôi.

Cô ấy đang run rẩy.

Tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy, nhưng đôi tai, vùng cổ—mọi thứ đều đỏ rực.

Từ hơi ấm, hương thơm cho đến hơi thở của cô. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống theo trọng lực.

Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Sumika bằng toàn bộ giác quan.

“Sumika-san?”

“Hãy… để tớ như thế này… thêm chút nữa thôi.”

c01cf47f-cee7-44f0-9e02-9e629662b782.jpg

Tôi vòng tay ôm lấy Sumika.

Cô ấy nhỏ bé đến không ngờ, mong manh và dịu dàng.

Vậy mà với dáng người bé nhỏ ấy, cô đã phải ôm trọn những lo âu, luôn mỉm cười để vượt qua mọi chuyện, tiếp tục bước về phía trước… và đôi khi, chỉ đơn giản là không thể chịu đựng thêm được nữa.

“Trước đây mỗi lần tớ lại gần là cậu thấy không thoải mái lắm. Giờ thì ổn rồi à?”

“Đó là vì… ngại mà…”

“Nhưng giờ cậu không sao?”

Dù tay tôi chắc đang đổ mồ hôi nhiều lắm...

“Vẫn ngại lắm…”

“Ừ, tớ cũng đoán vậy.”

“Cậu thật sự có mùi cà phê đấy, Seiichirou-kun.”

“Đừng ngửi tớ.”

“…Xin lỗi,” Sumika nói, cười khúc khích rồi rúc mặt vào ngực tôi.

Cánh tay cô siết chặt lưng tôi một lần nữa. Và cảm giác đó… thật dễ chịu.

“Tớ mới là người cần xin lỗi. Cảm ơn cậu vì đã sửa người tuyết.”

“Không có gì…”

Có lẽ tôi—và cả Sumika—vẫn còn những điều chưa nói ra hết.

Nhưng hiện giờ, như vậy là đủ rồi.

Giây phút này, chúng tôi chỉ muốn cùng nhau tận hưởng chút hạnh phúc đang hiện hữu.

Và như thế, chúng tôi cứ lặng lẽ ôm nhau—lặng lẽ xác nhận rằng cả hai vẫn đang ở đây.

Âm thanh của tuyết rơi nhẹ vang lên trong im lặng, chậm rãi phủ trắng khung cảnh bên ngoài.