"Theo đi ngôn của ngài Famas đã khuất, Atelier Werkstatt mới là người thừa kế chính thức, được sinh ra bởi ngài với vợ và được thừa hưởng quyền nối nghiệp gia đình. Về 『của cải và quyền lực』 và 『tri thức và sách vở』 biểu tượng cho 『dòng máu』 và 『tri thức』 của nhà Werkstatt, người thừa kế trẻ tuổi Atelier sẽ nhận lấy 『dòng máu』, nói cách khác là 『của cải và quyền lực』, còn người em trai, ngài Joseph sẽ nhận phần chia là 『tri thức』, nói cách khác là 『tri thức và sách vở』"
Ông phán quan già nói liền một mạch như vậy, rồi thở một hơi và tiếp tục.
"Mục đích của phiên tòa chính thức là thẩm lí tính hợp pháp của bản di chúc này!"
"Ngài thẩm phán"
Pháp quan bên phía Joseph đứng lên phát biểu.
"Về vấn đề huyết thống của Atelier Werkstatt hẳn đã được đưa ra ở phiên tòa trước đây rồi. Nói cách khác, tuy rõ ràng cô ấy có mang dòng máu của ngài Famas, nhưng lại không phải đứa con chính thức với người vợ của ngài ấy. Cô ta chỉ là đứa con được dựng lên bởi một người tình có thứ hạng thấp đã quyến rũ ngài Famas, nên hoàn toàn không phải người mang dòng máu xứng đáng đứng đầu gia đình người sử dụng ma pháp"
Khi nghe vậy, Cestapeach liền đứng lên.
"Phiên tòa này được mở ra để xác minh lại vấn đề ấy. Tôi cho là có vấn đề gì đó nhầm lẫn xảy ra ở trong phiên xử lần trước. Nếu chúng ta lấy máu của tiểu thư Atelier trước mắt mọi người và chứng minh được mối quan hệ huyết thống với ngài Famas và người vợ, thì hẳn chẳng còn ai lên tiếng phản đối di ngôn của ngài Famas đâu"
"Có làm bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy thôi. Chỉ là một việc lãng phí thời gian"
Joseph nói như vậy.
Denis lấy tay bịt hai tai Atelier ngồi bên cạnh, để cô không phải nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Cứ im lặng lắng nghe là chuyện sẽ thành ra như vậy. Denis đang trong tâm trạng bực tức chỉ muốn phát cuồng lên.
Dẫu cho có là con của tình nhân thì sao chứ. Vẫn chẳng thay đổi việc cô là con gái còn gì. Chẳng phải vậy sao?
"Giờ thì tôi hiểu ra rồi. Ngài y quan!"
Khi Cestapeach gọi, người bác sĩ hôm qua liền đứng lên và cầm dụng cụ rút máu đến trước đám Denis.
Quả nhiên Atelier lại xanh mặt, nhưng so với hôm qua, có vẻ như cô đã chuẩn bị tinh thần.
Atelier nắm lấy tay Denis, người ngồi ở bên cạnh, trong khi nhắm mắt, ngậm miệng và chịu đựng mũi tiêm. Denis hiểu được cơn run vì sợ hãi và hồi hộp của Atelier. Cậu liền xoa lưng cho cô.
Sau khi rút máu xong, người y quan liền chia lượng máu đó vào hai chai nhỏ.
Một người pháp quan đang ngồi ở ghế thẩm phán liền đi xuống với một cái hộp nhỏ và nói bằng giọng trôi chảy.
"Bây giờ, mọi người hãy rút một cái thăm từ trong chiếc hộp nhỏ này. Đây là cách quyết định xem ai là người vận hành ma đạo cụ huyến thống lên số máu này, việc rút thăm này đảm bảo không có quyết định cố ý và phòng ngừa những hành động gian lận như tráo đổi số máu"
Ra là vậy, họ tiến hành theo cách này à. Denis nghĩ như vậy.
Tất cả thành viên ở trong tòa án liền rút một cái thăm từ trong cái hộp nhỏ mà người pháp quan cầm.
Thậm chí người rút còn bao gồm cả Denis hay Atelier, và kể cả Vivia, người ngồi ở ghế quan sát, cho đến những bác sĩ.
Cây thăm mà đám Denis và Atelier, Cestapeach rút là một cây gậy màu trắng chẳng có gì bất thường, tựa như có ý họ đã rút trượt rồi.
Ai là người rút trúng đây?
Denis nghĩ vậy và nhìn xung quanh thì Stevens đứng lên.
"Tô, tôi rút trúng rồi"
Stevens nắm một cây gậy trắng có sơn đỏ ở một đầu và nói vậy với thẩm phán.
Người thẩm phán già yêu cầu Stevens bước lên phía trước, thì Steven với khuôn mặt run rẩy, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, vừa rời ghế và đi về phía cỗ ma đạo cụ khổng lồ.
Nhờ ông đấy, Denis nghĩ vậy. Dẫu có hồi hộp quá, cũng đừng có đến nỗi nhầm lẫn mà làm rớt cái lọ nhỏ đựng máu đấy. Bởi sẽ thật khốc liệt nếu bắt Atelier chịu rút máu thêm lần nữa đâu.
Stevens hãy còn run rẩy và dùng khăn tay lau mồ hôi trên cổ hay trán không biết bao nhiêu lần.
Nhìn biểu hiện run rẩy đến dị thường ấy làm Denis cảm thấy nghi ngờ.
Dù cậu nghĩ nếu y mang lòng trung thành với Atelier thì việc cảm thấy hồi hộp khi được giao cho nhiệm vụ to lớn cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng chẳng phải ông ta đang căng thẳng quá hay sao. Ngược lại, so với cảm giác căng thẳng, trông như ông ta đang sợ hãi một điều gì đó.
"Trước hết hãy bắt đầu với tiểu thư Atelier và ngài Famas"
Stevens lấy hai cái lọ nhỏ đặt ở trên cái bàn ở bên cạnh và rót thứ bên trong lên trên đỉnh của ma đạo cụ.
Kiểu quả giống hệt như thứ họ thấy ngày hôm qua.
Bên trong ma đạo cụ phát sáng một hoa văn lốm đốm, rồi vẽ ra một hình tròn màu đỏ.
"Tiếp theo là máu của tiểu thư Atelier và vợ ngài Famas, bà Eliza"
Denis vừa nhìn Stevens rót máu, vừa mang chút căng thẳng, dù có phân nửa là cảm giác an tâm.
Kết quả tựa như thứ mà anh nhìn thấy cùng Cestapeach ngày hôm qua.
Nếu mọi chuyện diễn ra tương tự như thế, sẽ chẳng có ai có thể lên tiếng bất mãn về Atelier.
Bên trong ma đạo cụ lại phát sáng và diễn ra chu kì tương tự.
Kết quả là,
Một dấu × màu xanh.
"............ cái gì cơ!?"
Cestapeach vươn mình lên và nói như vậy.
Denis cũng cảm thấy nghi ngờ đôi mắt của bản thân.
"Yare yare, thế nên tôi đã bảo rồi còn gì"
Joseph đứng lên và nói như vậy với toàn thể mọi người, trong khi mỉm cười toe toét.
"Vậy ra chứng minh được rồi nhé. Đứa con gái đó không phải đứa con của anh trai ta với người vợ chính thức. Có thể nói đó là sự nhục nhã của nhà Werkstatt. Có thể nó là kết quả một một phút nhất thời của anh trai ta, nên chẳng thể coi nó là người thừa kế được"
"Rõ ràng Atelier là con gái của ngài Famas, nhưng ta đã chứng minh được việc cô không có mối quan hệ máu mủ với vợ ông"
Vị phán quan già nói như vậy, rồi nhìn xuống đống giấy tờ một lần nữa.
"Theo đó, ta có thể phán xét rằng: trong di chúc của ngài Famas đã có một phần dối trá. Tòa quyết định có vấn đề với tính xác thực của bản di chúc này và đưa ra quyết định vô hiệu hóa một phần của nó"
"Ch, chờ đã!"
Cestapeach đứng lên và phun ra nước miếng, thể hiện sự kích động.
"Khi tôi khởi động ngày hôm qua, rõ ràng đã cho ra kết quả cô bé có mối quan hệ máu mủ với cả hai người họ! Tôi cho rằng có điều gì bất hợp lí ở đây! Tôi yêu cầu tiến hành kiểm tra lại!"
"Có lặp lại chuyện đó bao nhiêu lần cũng vô ích thôi. Ngươi tính lặp đi lặp lại mãi mãi, cho đến khi ra kết quả mà mình mong muốn à"
Joseph nở nụ cười ác ý trong khi nói như vậy.
"Yêu cầu của pháp quan hạng hai Cestapeach bị từ chối. Việc kiểm tra đã được tiến hành một cách chính đáng theo trình tự hợp lí. Tòa không cho phép việc kiểm tra lại"
Denis đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Stevens.
Stevens mang bộ dạng nhẹ nhõm khi nhìn sang Joseph, rồi y lộ vẻ sợ hãi lúc nhận ra ánh nhìn của Denis.
"Thế nên ta đã bảo giờ. Có làm bao nhiêu lần thì kết quả vẫn giống hệt thôi"
Joseph cất giọng nói biểu thị vẻ hơi đồng cảm và hướng về phía quan tòa rồi bắt đầu nói.
"Anh trai tôi hẳn đã không muốn chà xát lên ...... câu chuyện về việc bản thân đã không chung thủy với vợ đâu. Tôi hiểu tâm trạng của ảnh. Nhưng mà, đâu thể đến mức viết điều dối trá lên di chúc chứ. Dẫu cho ảnh có là một người tuyệt vời trong số những người sử dụng ma pháp, hay ở vị trí người chủ gia đình, nhưng anh ấy đã mắc phải một sai lầm trong cuộc đời mình. Đó chính là đứa con gái này"
Khi Joseph nói vậy thì người thẩm phán già gật đầu.
"Tòa án thừa nhận có một phần không chính xác trong di chúc, nhưng đồng thời tòa cũng thừa nhận tiểu thư Atelier có mang trong mình dòng máu của ngài Famas, bất kể cho việc mẹ của cô ấy là ai"
Ông pháp quan già nói như vậy.
"Rõ ràng. Nó là như vậy rồi"
Joseph trả lời như vậy.
"Vậy nên, tôi nghĩ cần chỉnh sửa lại một phần di chúc của ngài Famas ...... về phần 「của cải và quyền lực」, hay「máu」 của nhà Werkstatt, sẽ tiếp tục để ngài Joseph thừa kế, tương tự cho đến bây giờ, còn phần 「tri thức và sách vở」 hay 「Tri thức」...... hay nói cách khác tòa biệt thự tri thứ sẽ được tiểu thư Atelier kế thừa, ngài Joseph có chấp nhận quyết định này không?"
"Êê, tôi không cảm thấy phiền. Dẫu có thối nát thì việc nhỏ là con gái của anh trai tôi đã được chứng thực mà. Cỡ đó thì tôi cũng nên nhân nhượng thôi"
Joseph nói như vậy và ngồi xuống với vẻ đầy hài lòng.
Sau đó, y nhẹ nhàng rỉ tai sang vị phán quan bên cạnh nói.
"Nhận tiện để nhỏ xử lí cái nhà kho đầy bụi bặm đố luôn. Thật là một hòn đá trúng hai con chim ha"
Denis đã sử dụng kĩ năng để nghe được giọng nói thì thầm của Joseph.
Denis đứng lên khỏi ghế, đi hùng hổ lại gần ma đạo cụ và bước thắng tới phía Stevens.
"Dừ, dừng lại ngay! Denis Black! Phiên tòa vẫn chưa kết thúc đâu!"
Denis phớt lờ lời nói của vị phán quan già và nắm lấy cổ áo của Stevens, người đang run rẩy, rồi nâng ổng lên không trung.
"Ưư, ưgaa!?"
"Dừng lại ngay! Denis Black! Anh tính làm gì vậy! Hãy trở về ghế ngay!"
Denis nhìn vào cánh tay đang giữ khăn tay của Stevens.
Có một vết cắt trong lòng bàn tay phải của Stevens, đó là một vết thương đang rỉ máu và thấm sang cả chiếc khăn tay.
...... Vào lúc đổ máu vô ma đạo cụ, y đã trộn lẫn cả máu của bản thân để làm sai kết quả sao .......
"Tại sao, ông lại làm trò như thế này?"
Denis hỏi.
"Xin hãy tha thứ cho tôi ...... Joseph bảo nếu tôi làm theo lời y thì sẽ được cho tôi trở lại cái ghế quản gia trương. Tôi xin lỗi ...... tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi cũng còn phải sống nữa mà"
Stevens đổ mồ hôi nhễ nhại trên trán, trong khi thổn thức như vậy.
Denis giật phắn cái áo jac-ket ngoài của Stevens ra và dùng kĩ năng ngọn lửa, đốt nó thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc.
"Nh, nhónh!? Gyaa!?"
Denis biến cái áo jac-ket trên tay thành tro, rồi quật mạnh Stevens xuống sàn nhà đá cảm thạch của tòa án.
Đồng thời vào lúc đó,
Hai cây gậy nhỏ rơi xuống sàn nhà, vang tiếng karan-karan.
Đó là lá thăm trượt màu trắng và lá thăm trúng màu đỏ ở một đầu.
"Quả nhiên là vậy ha"
Denis gào lên như vậy.
"Denis Black! Đây là cảnh cáo cuối cùng! Hãy ngay lập tức trở về ghế của bản thân ngay! Anh tính xỉ nhục phiên toàn sao!"
"Ngươi bảo xỉ nhục? Kẻ đang xỉ nhục phiên toà chính là lũ các người ấy!"
Denis nhặt hai cây thăm rớt ra từ người Stevesn và dùng một tay giờ nó ra cho tất cả thấy.
"Ngay từ đầu, lũ các người đã là tòng phạm với nhau rồi! Vốn trong cái hộp ấy không hề bỏ cây thăm trúng! Từ đầu các người đã tính để tên này rút thăm rồi tự dùng máu để biến nó thành cây thăm trúng!"
"Hãy ngưng việc buộc tội ngay, Denis Black! Chẳng tồn tại chứng cứ ở bất cứ đâu cả!"
Ông thẩm phán lớn tiếng nói như vậy.
"Nếu vậy, cớ sao tên này lại cầm cả cây thăm trúng và cây thăm trượt hả!? Đó là bởi ngay từ đầu tên này đã được trao cho cây thăm trúng còn gì!"
"Cái, cái đó ...... không thể trở thành bằng chứng cho điều gì cả! Bây giờ người đang tính làm loạn chính là anh đấy! Người tưởng cái gì cũng có thể làm được chính là anh đấy!"
"Đây là sai lầm lớn nhất đời ta khi tham gia cái trò hề ngu ngốc như thế này! Lũ các người tỏ vẻ mình là thánh nhân, trong khi nhận hối lộ từ tên Joseph đó và chơi trò chơi thẩm phán với kết quả đã rõ ràng ngay từ trước rồi!"
Denis tức giận, đến mức nghiền vụn hai cây thăm đang nằm trong tay anh.
"Gọi kị sĩ pháp quan ngay! Hãy kiềm chế người đàn ông này lại ngay!"
"Bởi một bản di chúc gây khó dễ cho bản thân, nên phải dựng lên một màn kịch sao! Tới mức lôi một cô gái mà các người đã đẩy xuống tận đáy của địa ngục lên, rồi bắt tham gia trò lừa đảo rẻ tiền chỉ làm tổn thương thêm cho cô ấy! Đó là bởi chẳng ai có thể phán nàn lại trước kết luận đến từ toà án ha~! Ha~! Phải thế còn gì!"
Vào lúc Denis hét lên, đồng thời từ hai cánh cửa phía sau, mười mấy kị sĩ mặc giáo đã lao vào và vây quanh lấy Denis.
"Kẻ đang xỉ nhục tòa án chính là lũ các người! Các người vây bắt rồi lăng mạ một người con gái! Rớt xuống địa ngục đê! Tất cả các người mau rớt xuống địa ngục đê! Cái tòa án chết tiệt như thế này, ta sẽ đốt cho ra tro!"
Đám kị sĩ đồng loạt nâng kiếm và cố kiềm hãm Denis.
Denis nắm lấy hai nắm đấm và tính đối đầu với tất cả bọn họ.
Vào lúc đó, Denis bị ôm từ phía sau, cậu liền dừng lại.
Người đang ngăn chặn Denis lại từ phía sau là Vivia.
"Dừng lại đi! Denis-san! Dừng lại đi!"
"Dừng lại nổi sao, Vivia! Giờ ta đang cảm thấy bực mình nhất trong cả cuộc đời đấy! Ta sẽ đánh rớt tất cả bọn chúng xuống địa ngục!"
"Anh làm chuyện đó thì sau đó sẽ ra sao chứ! Kết cục là anh sẽ bị bắt thôi! Anh tính trở thành kẻ địch của quốc gia, rồi chạy đến cùng trời cuối đất à!? Vậy Atelier sẽ thế nào chứ!"
"Ồn ào ghê! Chết tiệt ghê! Đấm chết tiệt!"
"Bình tĩnh lại đi! Denis-san! Bình tĩnh lại đi!"
Denis và Vivia đang cảm thấy rầu rĩ trên hành lang của tòa án.
Cestapeach tiến lại gần Denis, người đang thu mình trong góc hành lang.
"Tôi đã không biết bất cứ chuyện gì. Xin hãy tin tôi. Tôi đã không ngờ họ lại thối nát đến mức như vậy"
Denis không trả lời lại bất cứ lời nào.
"Tòa án bảo sẽ không đặt ra bất cứ câu hỏi nào về hành động ban nẫy của anh. Bình thường họ sẽ không bỏ qua, nhưng chắc họ không muốn làm to chuyện trong vụ việc lần này"
"...... tôi đã sai rồi"
Denis lẩm bẩm.
"Đúng như lời Atelier nói. Chúng ta không nên đi đến nơi như thế này. Đúng như lời nhỏ nó, cứ ngoan ngoãn núp mình trong quán ăn còn tốt hơn. Tôi đã làm chuyện thừa thãi rồi"
"Giờ có nói vậy, cũng vô ích thôi. Denis-san"
Vivia nói vậy, trong khi xoa vết bầm xanh trên má.
Mấy hiệp sĩ pháp quan tham gia đã xô đẩy với Denis, khiến cho đến cả Vivia cũng bị vài vết bầm tím.
"...... Tuy nhiên, bởi tiểu thư Atelier đã được thừa kế biệt thư tri thức. Ta hãy đến đó xem thôi"
Được Cestapeach dẫn theo, đám Denis đã tới được một căn dinh cơ nhỏ bé, nằm ở ngoại ô của vương đô.
Tuy nhiên, bề ngoài của nó ......
"Chỗ này là ...... biệt thự tri thức à?"
"Dù trông nó chỉ như một ngôi nhà hoang ......"
Khi bước thử vào bên trong, Denis cảm thấy bối rối.
Khắp nơi toàn bụi bặm và mạng nhện, có vẻ như đã lâu lắm rồi không có người ghé thăm nơi đây.
Bên trong dinh cơ là một căn biệt thư rác dành cho sách
Các giá sách cao được đặt ở khắp mọi nơi và những núi sách cũ chất đống trên hành lang. Đây là môi trường thích hợp cho lũ mọt sách phát triển.
"Đây là biệt thự tri thức, của nhà Werkstatt, sao ......"
Vivia vừa nhìn quang cảnh thảm khốc ấy, vừa thốt lên như vậy.
"Nơi này, ban đầu vốn là căn nhà sưu tập sách của các chủ nhà Werkstatt đấy. Dù theo thời gian, bộ sưu tập càng tăng thêm, nhưng nội dung của các cuốn sách đang trở nên cũ kĩ, nên nó hầu như đã trở thành một nhà kho để đồ"
Cestapeach nói như vậy.
"...... Dẫu thể, chắc nó cũng mang giá trị nào đó chứ? Chỉ cần có thế là được rồi"
"Đúng như anh nói, chỉ toàn đồ cũ thôi hen. Dù mấy cuốn sách ma đạo cũng có giá trị lịch sử, nhưng ...... thực tế, nó cũng không được như vậy"
"Chẳng thay đổi được chuyện là ta đã bị ấn cho một căn biệt thự rác ha. Vivia, sao vậy"
"Ư, ư~n ...... nếu tìm được, cuốn sách nào có giá trị thì ...... không có sao hen ......"
Vào lúc Vivia nói như thế, một tiếng ồn lớn vang lên sau lưng cậu.
Đám Denis quay người lại, có vẻ như Atelier, người đi đằng sau đã dẫm lên cái sàn nhà cũ nát và bị rớt xuống dưới.
"Ưô!? Ô, ôi! Có ổn không!"
"Ếếếh!? Có, có sao không ...... mà ......"
"Ưn ......ưn ưn......"
Atelier, người bị rớt xuống, đang quay mòng đầu do chấn động.
Nơi cô nhóc rơi xuống có vẻ là một căn hầm.
Denis chui xuống và kiểm tra xem Atelier có bị thương không.
"Nhóc ổn chứ ...... Thật là. Nhóc cũng có điểm hậu đậu đến bất ngờ đấy nha~"
"...... ưn ưm ...... đ, đau quá ......"
Denis khám cho Atelier, người hãy còn đang bị choáng váng, thì Vivia chui xuống và nói với giọng đầy kích động"
"I!? Ih ếếếh!? Cái gì thế này!? Cái gì thế này~!?"
Denis quay người lại và thấy Vivia đang nhìn chăm chú vào mấy cuốn sách mà cậu rút ra từ những kệ sách trong tầng hầm.
"Ne, Necronofico!? Bản viết Yuzuto!? Cớ sao chúng lại có ở đây? Đ, đồ thật sao? Là đồ thật sao!?"
"Gì, gì thế. Có báu vật à"
"Không phải ở cấp độ đó đâu! Là quốc bảo, không là ma đạo cụ quý giá cấp độ di sản thế giới ấy! Ếh!? Đợi đã!? Có khi nào, căn hầm này là!?"
Vivia nhìn xung quanh một cách phấn khích và gào lên.
"A, aa ...... quả, quả nhiên ...... nhữ, những giá sách sách trong căn hầm này, tất cả là ......"
"Tì, tìm thấy được thứ gì đó tuyệt vời rồi hen ......"
Cestapeach cũng để lộ khuôn mặt nghiêm trọng.
"Toàn tập Mangolmore, song thư Enuma ......ư, ưwaa ...... tr, trước mắt tôi là tất cả lịch sử của nhân loại và những người sử dụng ma pháp ...... ha, haha ...... cái hộp đen của ma đạo bị phong ấn đã ......"
Hai người bọn họ đang nhìn chăm chăm vô giá sách trong tầng hầm, với bộ dạng đầy bận rộn trông đầy phấn khích và như thể sắp ngất lịm đi.
Khi nhìn thấy cảnh đó, Denis vô thức bật cười và nhìn sang phía Atelier.
"Atelier. Có vẻ như nhóc, đã được kế thừa một thứ khá kinh khủng đấy"
"Có khi nào, bố của tiểu thư Atelier đã tính để cô kế thừa thứ này từ đầu cũng nên hen"
Cestapeach đã nói như vậy.
"Đây là căn phòng chứa kho báu được che giấu của nhà Werkstatt ...... đây cũng là căn hầm chứa di sản của nhân loại mà chỉ chủ nhân các đời mới biết được. Bởi tên Joseph đó chỉ hứng thú với tiền bạc và quyền lực, nên ngài ấy đã lên kế hoạch ...... trong trường hợp xảy ra chuyện gì đó thì theo nội dung di chúc, Joseph sẽ cướp lấy tiền bạc và quyền lực, và ẩn cho tiểu thư Atelier cái nhà kho này trong vô thức vì cho rằng nó không sử dụng làm gì ...... cũng nên......"
"Kuhaha, thế thì khá là thú vị. Đó quả là một kiệt tác ha. Ta cứ cho là như vậy đi. Nhỉ~ Atelier. Nếu nghĩ như thế thì sẽ vui hơn phải ha?"
Atelier gật đầu.
"Nếu vậy, ta tính sao với núi kho báu này giờ? Atelier, đây là đồ của nhóc, nên nhóc hãy quyết định đi"
"...... Đặt nó trong giá sách của nhà ăn. Trong lúc đợi món ăn ra, mọi người có thể đọc chúng"
"Thế cũng tốt đấy! Một ý kiến hay! Nhóc quả là thiên tài! Atelier!"
"Ếếh!? Việc đặt các di sản thế giới như thể đặt mấy cuốn tạp chí vậy!? Cái quán ăn gì chứ!? Trong thời gian đợi suất ăn lại có thể đọc được những cuốn ma đạo thư cấp độ thần thoại ấy!?"
Vivia vô thức bật lời của họ, thì Atelier đáp lại bằng dấu tay hòa bình mà lâu lắm họ mới nhìn thấy.
Cái biểu hiện vô cảm đó của Atelier, nếu theo phân tích của Denis,
Đó là biểu cảm tuyệt vời nhất trong số các biểu hiện vô cảm, thứ gọi là vô biểu cảm 『dương』.
(black box) (kho báu quốc gia)