Với sự giúp đỡ từ người dân trong thị trấn, cuối cùng ngọn lửa đốt cháy quán ăn đã được dập tắt.
Tuy nhiên, rốt cuộc nhà ăn mạo hiểm giả hầu như đã bị cháy rụi.
Bởi hoạt động dập lửa, tầng một, nơi tới tận trưa hôm nay hãy còn đông đúc các vị khách, đã ngập tràn trong nước. Phần tường mỏng đã sụp đổ do lửa cháy, còn hầu như mọi thứ, ngoại trừ những thứ không cháy được, đã bị thiêu trụi.
Cả các dụng cụ nấu ăn, cả mấy giá sách, cả những căn phòng sinh hoạt trên tầng hai, cả những thực đơn, không chỉ bàn ghế mà cả quầy ăn, tất cả mọi thứ đều bị thiêu cháy sạch.
Denis cầm một cái ghế chưa bị cháy còn sót lại lên, gõ để kiểm tra lực và kiểm tra xem có ngồi nổi không, rồi ngồi lên chiếc ghế đã phủ tro bụi và cháy xém ấy.
Atelier cũng tự mình tìm một chiếc ghế hãy còn an toàn và ngồi đặt nó bên cạnh Denis, rồi ngồi xuống.
Bachell và Vivia đang lộ vẻ choáng váng, trong khi nhìn vết tích của quán ăn nay đã cháy rụi.
Còn Henrietta đang khóc lóc.
"Thậ, thật tàn nhẫn...... chu, chuyện như thế này ......"
Henrietta vừa khóc nức nở, vừa lẩm bẩm như vậy.
"Denis-san"
Vivia nói.
"Có lẽ, nếu tổng hợpcác câu chuyện từ những kẻ ấy ...... tên Joseph đó đã thông qua 『Đại quân Bạch Dực』và ra chỉ thị đốt cháy quán ăn của Denis-san và bé Atelier. 『Đoàn Sương mù đêm』 với tư cách nhà thầu phụ, đã thực hành việc phóng hỏa. Vụ việc lần này là do sự hợp lực của ba thế lực đó"
"Có vẻ như vậy ha"
Denis đã trả lời như vậy.
Giọng nói ấy không chan chứa sức mạnh như mọi khi.
"An, anh tính làm gì giờ, chủ tiệm ...... là, chuyện từ bây giờ trở đi ......"
"Ta không thể im lặng được đâu, Denis-san"
Vivia nói như vậy và tiến lại gần Denis.
"Nếu có thể góp sức, tôi muốn giúp đỡ, việc gì cũng được. Cùng, đánh bại đám đó thôi. Nào, phải vậy chứ? Giờ cứ thế này thì chẳng giải quyết được chuyện gì còn gì. Lần này, anh cũng làm như vậy phải không?"
Vivia hỏi như vậy.
Denis liếc nhìn Vivia bằng đôi mắt không mang hàm ý gì cả, rồi chẳng trả lời điều gì mà xoa trán Atelier ở bên cạnh.
"Nà, nào. Denis-san, tôi hiểu anh đang bị sốc, nhưng giờ phải nghĩ xem nên làm gì tiếp theo ......"
"Phải ha"
Denis bỗng nhiên mở miệng nói.
"Tôi ...... sẽ cùng Atelier trốn ở làng quê một chút nữa"
"............ há?"
Vivia vô tình thốt nên giọng nói như vậy.
"Tôi đã vênh váo quá ha ...... đã hơi nổi bật quá rồi"
Denis nói như vậy, rồi thở một hơi dài.
"Tôi sẽ ẩn thân ở một nơi nông thôn hơn, rồi lại lập một quán ăn nhỏ bé thôi. Không hiểu sao ...... tôi đã thấy hơi mệt mỏi rồi. Chẳng tốt sao. Thật, là may mắn, chẳng có người bị thương nữa"
"An, anh đang nói cái gì vậy, chủ tiệm ......"
"Hã, hãy đối mặt với nó thôi! Đại tướng!"
"A~ ...... dù có nói một cách đơn giản như vậy ha~"
Denis gãi đầu gan-gan.
"Đến cá nhân tôi cũng cho bản thân là người mạnh nhất, nhưng tôi chẳng thể làm được điều gì với mỗi mình mình thôi. Quý tộc lớn nhất vương quốc đã bắt tay với tổ đội mạo hiểm giả mạnh nhất, chưa kể còn có tay sai là 『Đoàn Sương mù đêm』nữa. Nếu phải đấu đầu một mình với chuyện đó ...... nó thật quá sức tôi rồi"
Denis nói như vậy, rồi nắm tay Atelier và đứng dậy.
"Hôm nay giải tán thôi. Chẳng phải bất cứ điều gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực ha. Đây là chuyện tôi đã học hỏi được. Vậy nào, mấy đứa. Về nhà cẩn thận đấy. Giữ sức khỏe nha"
Denis nói như vậy, rồi dẫn Atelier lên tầng hai.
Vivia hét lên về phía tấm thân ấy.
"Nà, này! Anh làm sao vậy! Denis-san của mọi khi đã đi đâu mất rồi! Denis-san đã quyết định trở thành kẻ địch của cả vương quốc vì Atelier đã trở nên thế nào mất rồi!"
"Đã trở nên hơi, bình tĩnh chút thôi. Vậy ha"
Vivia ở phía sau lại hét lên điều gì đó.
Nhưng Denis quyết định không lắng nghe cậu.
Khi đi lên tầng hai, mái nhà đã bị đốt cháy và rơi xuống, ánh trăng đang chiếu xuống chỗ họ, Denis sử dụng kĩ năng châm lửa, rồi tiếp tục tìm kiếm những gì còn dùng được.
Bởi doanh thu được cất trong két vẫn an toàn, nên cậu liền đóng gói hành lí.
"Có được không?"
Atelier hỏi như vậy.
Denis không nhìn về phía Atelier, mà vẫn đóng gói hành lí, trong khi trả lời.
"Được, là chuyện gì chứ"
"...... cứ để thế này"
"Được thôi. Kiểu gì nếu ta bộc lộ động lực, thì đám đó sẽ bám theo còn gì"
Denis đã hoàn thành phần lớn số hành lí.
Bởi hầu hết đã bị cháy mất rồi, nên những thứ có thể trở thành hành lí chẳng còn lại bao nhiêu.
Hành lí còn ít hơn lúc cậu đến nơi này.
"Chưa kể, nếu va chạm với bọn chúng, chắc chắn sẽ có người chết. Mọi người sẽ không thể bình an vô sự"
Denis cầm đống hành lí, nhìn về phía Atlier, rồi xoa trán cô.
"Để chuyện không thành ra như vậy, ta sẽ rời xa khỏi nơi đây. Nhóc cũng đi theo ta chứ? Dẫu nhóc có muốn lại đây cũng được thôi"
"Atelier sẽ đi theo ngài Denis"
"Vậy sao. Vậy, ta đi chứ"
"Nhưng mà"
Atelier nhìn vào mắt Denis và nói.
"Tôi không muốn nhìn thấy, ngài Denis trông buồn bã"
"Trong cuộc đời cũng có lúc như thế này mà. Đây là một thị trấn khá tốt nữa ha"
Atelier gật đầu hưởng ứng.
"Tôi thích nó hơn so với vương đô rất nhiều"
"Vài cuốn sách của nhóc cũng bị đốt cháy rồi ha. Xin lỗi"
"Ổn thôi"
Atelier đáp vậy.
"Bởi Atelier, muốn những vị khách được hạnh phúc"
"Vậy sao. Lúc nào đó khi sức nóng giảm nhiệt, ta lại đến thị trấn này du lịch nhé"
"Tuyệt đối, sẽ đi"
"Hiển nhiên, sẽ đi chứ"
Khi Denis dắt Atelier ra khỏi quán ăn nhà mạo hiểm, nay đã bị đốt cháy rụt, thì
Những người dân trong thị trấn đang đứng ở đấy.
Một đám đông lớn đang chặn con đường phía trước cửa hàng.
Tất cả bọn họ đều là khách hàng của tiệm Denis, những người đã ăn món ăn của Denis một cách ngon lành.
Ở trung tâm đám người ấy ...... đứng trước những người khác và đang khoanh tay là
Vivia và Henrietta, cùng với Bachell.
"Fưfưn ...... tôi đã không nghĩ đại tướng là một tên khốn tệ hại đến như vậy đâu"
"Dù tôi đã nghĩ chủ tiệm, là người anh hùng mà chúng tôi có thể nhờ cậy ha~"
"Denis-san ...... Tôi đã không rõ lắm việc Denis-san là một người như thế nào đó"
Vivia đã nói như vậy, rồi tiến lên một bước.
"Nói tóm lại, anh là kiểu người không chịu được việc người khác bị tổn thương, nhưng lại thờ ơ với những tổn thương với bản thân"
"Dù anh sẽ cứu giúp khi ai đó gặp rắc rối, nhưng lại không cứu giúp bản thân mình!"
"Dù anh không muốn nhìn thấy ai đó sầu khổ, nhưng anh lại chấp nhận nó, dẫu cho bản thân có cảm thấy buồn đau hen!"
Vivia, và Henrita, rồi Bachel lần lượt nói như vậy.
"Mà chuyện này là không được đâu! Đại tướng!"
"Bọn tôi, và những người đang tụ tập ở đây, là những khách hàng của quán ăn mạo hiểm giả! Mọi người tụ tập vì Denis-san! Anh có hiểu ý nghĩ của điều này không!"
"Anh có hiểu được những người dân thị trấn tụ tập vào đêm muộn như thế này đang nghĩ gì không!"
Vivia cao giọng và gào lên.
"Bởi Denis-san buồn, thì chúng tôi cũng buồn theo!"
"Nếu đại tướng bị thương thì bọn tôi sẽ cảm thấy đau đấy!"
"Cớ sao anh lại không hiểu được chuyện này chớ!"
Denis thất thần trong khi lắng nghe bài thuyết giảng của bọn họ.
"Mấ, mấy người ......"
"Bọn tôi đã bị trục xuất từ nhiều chỗ khác nhau và tập trung lại nơi đây! Đến cả Denis-san cũng bị trục xuất rồi đến đây còn gì!"
"Việc bị trục xuất là chuyện không còn cách nào khác rồi cũng nên. Nếu không muốn ở đó, nếu không cần thiết thì tôi cũng chẳng thấy phiền nếu có bị trục xuất! Cứ tìm một nơi nào khác để tỏa sáng là được!"
"Tuy nhiên, nếu nơi ấy là chỗ quan trọng, thì sẽ có người níu kéo lại ta từ tận đáy lòng! Nếu anh thực sự nghĩ rằng nơi chốn đó, những con người ở nơi đó quan trọng!"
"Ta phải đứng dậy! Ta phải bước lên và đương đầu với nó! Bọn tôi, Denis-san không muốn bị trục xuất thêm nữa! Không để cho bị đuổi đi nữa! Anh bảo sẽ chiến đấu một mình!? Chẳng phải còn có bọn tôi sao! Chẳng phải có tận từng này con người đang ở đây hay sao!"
Vivia gào lên.
Như thể hưởng ứng theo lời cậu, những người dân thị trấn đang lên tiếng từng chút một.
"Đưfưfư ...... a, kẻ làm bị thương bé Atelier ...... ta sẽ không tha thứ đâu ...... dưfưfư......"
"Ngươi là ...... tên bán tạp hóa biến thái dạo nọ ......!"
Denis ngạc nhiên nhìn thân hình béo nịch của hắn.
"Fưfư ...... tôi mà chịu nổi việc không được ăn món ăn của chủ tiệm chắc~!"
"Hay là chúng mình cũng góp sức nhỉ~!"
"Tóc hai bím và tóc đuôi ngựa!"
"Sư huynh xanh lục ...... chúng ta cũng đi chứ"
"Quả nhiên là đến vương đô à ...... bao giờ xuất phát? bọn tôi cũng sẽ đồng hành theo"
"Mấy người là ...... a, ai vậy!?"
Từ lúc nào, những người dân của thị trấn đang lập đội hình đứng xung quanh Denis và Atelier.
"A, a~ ...... thế này có hơi mất kiểm soát đó ha~"
Denis lẩm bẩm, tỏ vẻ gặp rắc rối, khi bị bao quanh bởi thứ nhiệt huyết đấy.
"Bọn tôi không để anh bỏ trốn trong đêm như vậy đâu đấy! Đại tướng!"
"Cùng chiến đấu thui! Chủ tiệm!"
"Ra vẻ đến đây thôi, Denis-san!"
Denis nhìn xung quanh, rồi gào lên.
"Hết cách rồi ha! Ta thử làm coi! A~!?"
Khi Denis thốt lên vậy thì đám người xung quanh trở nên ầm ĩ.
"Ô~! Chủ tiệm lên hứng rồi!"
"Tên tổ đội tính sao!? Đặt tên tổ đội thôi!"
"Tê, tên tổ đội ......? Cái gì vậy chứ"
"Đã tập hợp được tới thế này, thì cỡ như tên tổ đội cũng là cần thiết chứ?"
"Không có thì sao mà thắt chặt tinh thần được hen!"
Phân nửa đám đông xung quanh đã bỏ mặc Denis và lên tinh thần.
"...... Nhà ăn kẻ trục xuất"
Giữa đám đông, Atelier đã lẩm bẩm như vậy thật khẽ.
"Nhà, nhà ăn kẻ trục xuất~? Một cái tên khá ư hà khắc ha~"
"Chẳng tốt sao! Đằng nào mọi người toàn là những kẻ bị trục xuất còn gì!"
"Không tốt đâu, nghe không thích lắm ...... nào, nào~ ...... được chứ......?"
Denis nói vậy trong một cách hoàn toàn tuyệt vọng, thì nhận ra ánh mắt chờ đợi của những người xung quanh.
"T, ta ...... nên nói gì à? Chuyện này"
"Tất nhiên rồi!"
"Xin anh hãy làm lãnh đạo!"
Denis hắng giọng, rồi giơ cao nắm đấm.
"Nhó, nhóm 『Nhà ăn kẻ trục xuất』 ...... và 『Những người vui nhộn của thị trấn』~!"
"Ôô!"
"Hãy đè bẹp, lũ ác đảng! Không để cho cái ác trên thế gian này tràn lan!"
"Ôôô!"
"Thế này thì chuyện có tới đâu, thì cũng tiến tới đó đây! Bắt đầu phản công!"