TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1067

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 5

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Arc 8 - Kì tích Argalia - Chương 138

Hận thù mang con người đến chiến trường.

Chiến trường là nơi có thể giết những kẻ thù đáng ghét.

Bạn ra tiền tuyến, chém giết kẻ thù, mất đi đồng đội, và lại tiếp tục hận kẻ thù.

Người lính cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn này.

Tốt và xấu không tồn tại tại những nơi như thế.

Chỉ có sự vật lộn giữa sống và chết trên chiến trường.

Mọi quân nhân hiểu điều này.

Kẻ thù cũng có gia đình, và giết họ cũng là một tội lỗi tày đình,

Người mà bạn giết cũng có cuộc sống của riêng họ.

Bỏ qua những ý nghĩ tốt đẹp ấy, chúng tôi cầm súng lên, thúc đẩy bởi hận thù với sự phẫn nộ.

Tin rằng những lời tuyên truyền của quê hương là đúng đắn.

Tôi thích những trò chơi FPS trong kiếp trước

Tôi tận hưởng cảm giác hồi hộp khi đánh bại và giết chết kẻ thù trong một cuộc phục kích.

Trong trò chơi, tôi giỏi giết người hơn bất kỳ ai khác.

Rồi, vào đêm tôi giết chú Gorski.

“Bản ngã” từ kiếp trước của tôi xuất hiện trong giấc mơ và nói chuyện với tôi trong tâm trí.

────Cô không thể tìm ra cách nào tốt hơn để giết Gorski sao?

────Giá như lệnh bao vây khu vực được đưa ra sớm hơn một chút và vị trí được xác định chính xác hơn.

────Cô không thể hạ gục Gorski một cách đáng tin cậy hơn mà không cần dựa vào may mắn của một phát bắn tỉa sao?

Anh ta nói những điều này và mắng mỏ tôi trong túi ngủ.

Anh ta đã đúng; anh ta hoàn toàn đúng.

Vào thời điểm đó, tôi đã thua chú Gorski về mặt chiến thuật.

Chú Gorski đã thoát khỏi cái bẫy của tôi và rút lui thành công cùng những người lính còn sống sót của mình.

Phát bắn tỉa cuối cùng trúng đích chỉ nhờ may mắn.

Với khả năng lãnh đạo kém cỏi như vậy, không có gì ngạc nhiên khi bản thân tôi trước đây lại tức giận.

Bản thân kiếp trước của tôi tức giận vì những hành động kém cỏi như thế là bình thường.

Vậy thì lúc đó tôi nên làm gì?

Tôi có nên tiếp cận đơn vị của chú Gorski gần hơn trong lúc rút lui và tấn công sâu hơn không?

Hay tôi nên tính toán thời gian cho đòn thọc sườn tốt hơn và đặt bẫy ma thuật?

“Ah.”

Đêm khuya, tôi không thể ngủ được.

Tôi đã nửa tỉnh nửa mơ tranh luận với bản thân mình trước đây, rồi nghĩ….

“Tôi không nghĩ đến việc mình đã giết ông Gorski, mà là về sự thiếu sót trong phương pháp của tôi.”

Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình là một con quái vật.

────Cô biết không, khuôn mặt cô bât giờ có vẻ hợp với súng trường rồi đấy.

Tôi tuyệt vọng lảng tránh bản chất xấu xa của mình.

Bern Valou, tên sát nhân tàn bạo cười sảng khoái và mời tôi “chơi với hắn”,

Như hắn đã nói, đây chắc chắn là một phần của tôi và chắc chắn nó đã giúp tôi đến tận bây giờ.

Và những gì Austin cần là phần ác quỷ của tôi.

“Cô ngủ ngon chứ?”

“…Không hẳn, Trung sĩ Gavel ạ.”

Từ ngày tôi giết chú Gorski và sống với cái chết của Lenalee trĩu nặng trong tim, tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Mỗi đêm, tôi từ kiếp trước luôn nói chuyện với tôi, và khoảng khắc cuối cùng của Lenalee lại hiện về, làm tôi hầu như không thể ngủ.

“Cô trông nhợt nhạt quá. Cô chưa ngủ nhiều lắm nhỉ?”

“Thành thật mà nói thì không nhiều.”

“Tôi hiểu rồi.”

Trước khi ngủ, trong bữa ăn, và ở bất kì lúc nào, biểu cảm cuối cùng của em ấy lại hiện về với tôi.

Đằng sau Lenalee là chú Gorski, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt oán giận.

Ah, những triệu chứng giống như hồi Rakya.

“Báo cáo thiệt hại của đơn vị đã được chuẩn bị. nên tôi sẽ đi báo cáo với Ông nội.”

“Đã hiểu.”

“Vì trên lý thuyết cô là phó chỉ huy theo cấp bậc, nên tôi nghĩ cô nên theo cùng, nhưng…”

Đại đội vận chuyển Gavel chịu thiệt hại khoảng 30% trong cuộc phục kích gần đây.

Chúng tôi còn không thể làm nhiệm vụ vận chuyển trong tình trạng này, nói gì đến chiến đấu.

Sẽ không có nhiệm vụ nào cho đến khi chúng tôi được tái cấu trúc.

“…Cô trông nhợt nhạt quá, tại sao cô không nghỉ ngơi chút đi? Không có khác biệt đáng kể cho dù cô có ở đây hay không.”

“Không.”

Trung sĩ Gavel nhìn vào mặt tôi với vẻ lo lắng.

Nhưng việc nhìn thấy ảo giác của người chết là điều tôi đã trải qua nhiều lần.

Tôi cần phải làm quen với điều này sớm thôi; tôi sẽ không thể sống sót nếu cứ suy sụp tinh thần mỗi khi mất đi một đồng đội.

“Tôi có thể chịu được.”

“Vậy thì cứ làm theo ý cô thôi.”

Tôi hơi ra vẻ khi nói điều này và đi theo Gavel.

Quân đội Austin vẫn đứng nhìn quân Đồng minh từ chân núi, không hề có động tĩnh gì.

Cả hai bên đều ở thế phòng thủ và không thể thực hiện bất kỳ động thái nào, nên tình hình chiến sự có vẻ như đang bế tắc.

Sự bế tắc này rất may mắn cho Austin vì nó cho phép họ phục hồi sau thiệt hại do Sylph gây ra.

“Tôi không biết đơn vị sẽ được tái cấu trúc như thế nào. Tôi thậm chí còn không biết Touri và tôi có được ở chung một đơn vị hay không.”

“Phải rồi.”

“Nhưng nếu cô ở cùng đơn vị với tôi… Tôi sẽ không giao cho cô quyền chỉ huy nữa đâu.”

Trung sĩ Gavel lẩm bẩm điều này với tôi trên đường.

“Tôi chỉ cho cô quyền chỉ huy vào lần trước vì nó là tình huống khẩn cấp, nhưng đó là điều tôi nên làm.”

“Vâng.”

“Tôi sẽ lắng nghe những đề nghị của cô, nên đừng ngần ngại nêu ý kiến. Nhưng lần sau, tôi mới là người chỉ huy.”

Trung sĩ Gavel hẳn phải hối hận lắm khi không được chỉ huy trong cuộc đột kích.

Tôi nghĩ là cũng đúng thôi, khi mới tại ngũ một năm và thiếu kinh nghiệm…

“Tôi là Gavel, cháu trai của Renvel vĩ đại, và là anh hùng tương lai của Austin.”

“…”

“Tôi sẽ đạt được những thành tựu quân sự trong cuộc chiến này và trở thành người mà cha mẹ tôi có thể tự hào. Tôi không thể dựa vào cô mãi mãi.”

Có vẻ như anh ta có đã nghĩ về điều đó và quyết tâm làm đúng cách vào lần sau.”

Sự tham vọng này hẳn phải đến từ tuổi trẻ của anh ta.

“Tôi biết cô rất tài năng, nhưng tôi muốn chỉ huy vào lần sau.”

“Đã hiểu. Tôi không biết tôi có thể hỗ trợ được bao nhiêu, nhưng tôi sẽ làm tốt nhất có thể.”

“Cảm ơn.”

Trung sĩ Gavel dù tốt hay xấu thì cũng có bản tính thẳng thắn.

Anh thường không đọc được bầu không khí, nhưng đó là một phần của sức hấp dẫn của anh ta.

Nghĩ lại thì Verdi cũng có phần khó khăn khi đọc bầu không khí.

“Chúng ta sẽ gặp khó khăn khi Thiếu tá Verdi bị thương. Tôi muốn phát triển nhanh nhất có thể và trở nên giá trị.”

“Chính xác.”

Tôi tôn trọng khát vọng cao cả của anh ta.

Được học các chiến thuật đúng cách ở học viện quân sự, anh ấy chắc chắn phù hợp để làm chỉ huy hơn tôi.

Tôi hi vọng anh ấy sẽ trưởng thành và là một vị chỉ huy tuyệt vời.

“Chúc may mắn, Trung sĩ Gavel. Tôi sẽ hỗ trợ hết sức mình.”

“Đúng vậy, hãy nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này thôi.”

Tôi chắc chắn anh ta sẽ trở thành một vị chỉ huy tuyệt vời trong vài năm.

Lúc đó, cuộc chiến đã kết thúc.

“Tôi sẽ chứng minh tôi là một người lính hoàn hảo.”

Chính những cá nhân trẻ này sẽ định hình tương lai của Austin.

“Ta, Trung tá Renvel, ở đây để đưa ra những mệnh lệnh sau: Trung sĩ Touri sẽ được thăng hàm thiếu úy vì những thành tựu gần đây của cô ấy. Đồng thời, cô sẽ thành lập Đại đội Du kích Touri.”

“…Vâng, đó là vinh dự của tôi.”

“Như một đại đội trưởng, cô sẽ thành lập một Đại đội Du kích xấp xỉ 150 quân nhân. Trung sĩ Gavel, anh sẽ hỗ trợ Touri việc tổ chức đại đội như phụ tá của cô ấy.”

“…”

Khi chúng tôi đến chỗ của Trung tá Renvel, tôi được cho xem một tài liệu bí ẩn mang tên “Lệnh Thành lập Đại đội Touri”.

Và Trung sĩ Gavel trở thành cấp dưới của tôi.

“Um, ông nội—”

“Gọi ta là Trung tá, đồ ngốc.”

Má tôi giật giật trước mệnh lệnh bí ẩn, tôi lo lắng lên tiếng.

Làm ơn, bằng mọi phương tiện, hãy phản đối.

“Trung tá Renvel… Tại sao một binh sĩ xuất thân thường dân được thăng chức thành thiếu úy? Thậm chí điều đó có được phép không?”

“Đó là bởi vì sự phục vụ xuất xắc của cô ấy.”

“Nhưng…”

Trung tá Renvel thẳng thừng hồi đáp lời phản đối bất mẵn của Trung sĩ Gavel.

Thông thường, những quân nhân không tốt nghiệp học viện quân sự chỉ có thể đạt đến chức trung sĩ.

Huấn luyện sĩ quan là cần thiết để trở thành sĩ quan cấp úy trở lên, hay đáng lẽ là thế.

“Công trạng và trách nhiệm của trận chiến đổ lên đầu người chỉ huy. Bởi vì anh đã giao quyền chỉ huy cho Touri nên kết quả là như này đây.”

“Cái gì!?”

“Cô ấy đã đạt được thành công đáng chú ý đến mức sẽ là không thích hợp nếu không thăng chức cho cô ấy.”

Ảnh hưởng đặc biệt (thói quen xấu) của Trung tá Renvel đã khiến tôi được phong hàm thiếu úy.

…Tha cho tôi đi.

“Touri trước đây từng là chỉ huy một trung đội quân y. Tôi đánh giá cô ấy có đủ kinh nghiệm chỉ huy.”

“…”

“Nhìn kìa, ngay cả cô ấy cũng nhăn mặt! Không nên dễ đến mức đấy để được thăng hàm thiếu úy”

“Thật vậy. Việc thăng chức thường không dễ dàng như thế này.”

Tuy nhiên, tôi nghe nói việc điều chỉnh quân hàm khá khó khăn.

Ngay cả Verdi cũng phải khó khăn lắm để hạ quân hàm của tôi.

Làm sao việc thăng cấp lên thiếu úy của tôi lại được chấp thuận nhanh chóng như vậy?

“Nói thẳng ra, mặc dù Đại tá Henri và ta là đồng chí, nhưng chúng tôi thường có quan điểm khác nhau.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Trong những vấn đề này, sức ảnh hưởng khá là quan trọng đấy. Nên bọn ta đều muốn thăng hàm những người thâm cận.”

“V-Vâng.”

Trung tá Renvel nói điều này với một nụ cười tinh nghịch.

…Tôi hiểu rồi, thì ra đó là lý do ông muốn thăng chức cho tôi.

Dù sao thì tôi cũng là một phần trong phe của ông.

“Tuy nhiên, việc thăng chức cho Touri lại được chấp thuận một cách dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên.”

“Hả?”

“Henri thường rất bướng bỉnh, nhưng ông ta đã trả lời ngay trong ngày hôm đó rằng đây là một thành tích xuất sắc và cô ấy phù hợp để trở thành thiếu úy.”

Ngay cả khuôn mặt của Trung tá Renvel cũng lộ rõ vẻ bối rối.

Có vẻ như ông không chắc chắn về lý do đằng sau việc này.

“Tuy nhiên, Henri muốn cô gặp trực tiếp vì ông ta không quen cô. Hãy đến lều của ông ấy lúc 2 giờ chiều mai để phỏng vấn. Việc thăng hàm thiếu úy của cô sẽ là chính thức nếu không có vấn đề gì.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Touri, cô có làm gì khiến Henri ấn tượng đến thế không? Ông ta còn nói là không biết cô nữa…”

Đúng là tôi chưa bao giờ gặp Đại tá Henri.

Tôi thậm chí còn không biết anh ta trông như thế nào và tôi chưa bao giờ làm việc với anh ta dưới bất kỳ hình thức nào.

“Trung tá Renvel, chuyện này có thể không liên quan, nhưng…”

“Đó là gì?”

“Mấy ngày nay, Thiếu tá Bern Valou cứ liên tục mời tôi gia nhập đơn vị của anh ấy. Có lẽ đó là lý do.”

“Cái gì!?”

Bern Valou là cánh tay phải của Đại tá Henri, chỉ huy Quân đội miền Nam.

Rất có thể chính hắn đã đưa ý tưởng đó vào đầu Đại tá Henri.

“À, vậy thì hôm nọ khi Bern lôi cô vào lều của anh ta, thì là vì chuyện này.”

“Bern đã nói gì với cô?”

“Đó là một lời mời vô nghĩa, như trao cho tôi cấp bậc đại úy và tiểu đoàn trưởng vậy.”

“…Cô trả lời thế nào?”

“Tôi từ chối. Nếu có thể, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Thiếu tá Bern Valou nữa.”

“Tên khốn mưu mô đó, chẳng trách hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy…”

Trung tá Renvel đứng dậy trong cơn giận dữ sau khi nghe tin.

Thì, tôi đoán nó luôn diễn ra như vậy.

“Ta đã nghĩ việc ông ta muốn gặp và nói chuyện trực tiếp với cô là điều bất thường, hóa ra ông ta đang cố gắng chiêu mộ cô!”

“B-Bình tĩnh nào, Ông nội.”

“Hắn không chỉ lấy đi Aria con gái ta, mà giờ còn định cướp đi cả cháu gái ta nữa! Ta không thể tha thứ cho hắn!”

“Hả? Cháu gái?

“Vì Aria đã mất, nên giờ ta là người giám hộ của Touri. Con giống như cháu gái của ta vậy.”

“Tôi hiểu rồi.”

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng Trung tá Renvel đã là người giám hộ của tôi kể từ khi Aria qua đời.

Với cái chết của Aria, tôi nghĩ rằng tôi lại một lần nữa mất đi toàn bộ gia đình mình.

“Thật ra, ta muốn con kết hôn với một người trong gia đình ta. Ta đã rất sốc khi bị từ chối hôm nọ.”

“Tôi xin lỗi… Tôi có một người chồng mà tôi phải chung thủy.”

“Ta đã nghe Verdi kể lại sự việc. Được thôi, ta sẽ đợi. Nếu cô đổi ý thì cứ báo cho ta biết nhé.”

Nếu Renvel là người giám hộ của tôi, tôi sẽ an tâm hơn nếu bị thương hoặc bị xuất ngũ.

Ông khá dễ tính với gia đình nên có lẽ sẽ chăm sóc tôi rất tốt.

“Gavel, anh cũng nên cố gắng chinh phục Touri đi. Hai người gần tuổi nhau đấy, chắc sẽ hợp nhau thôi.”

“Cố gắng chinh phục cô ấy ư…? Ông ơi, đây là chiến trường mà…”

“Đó là lý do tại sao ta phân công hai cô cậu vào cùng đơn vị.”

Có vẻ như Trung sĩ Gavel được phân công đến đơn vị của tôi với mục đích theo đuổi tôi.

Anh ấy trông có vẻ khá sốc khi nghe điều đó.

“Tôi nghe điều này được không?”

“Với bản tính của cô, tốt nhất là đừng giấu giếm. Cùng nhau trải qua khó khăn trong một đơn vị, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”

Ừ thì, như vậy vẫn tốt hơn là phải làm một cách bí mật…

Cách tiếp cận của Renvel đối với việc ghép đôi có vẻ khá trực tiếp và thẳng thắn.

“Tuy nhiên, tuyệt đối không được có con cho đến khi chiến tranh kết thúc.”

“Tôi sẽ không có bất cứ…”

Thì ông là một người khá cổ hủ, nên có lẽ đó là bản tính của Renvel.

Thực tế thì ý tưởng giữ gìn sự trong trắng suốt đời có thể được coi là không bình thường.

Có vẻ như nhiều góa phụ của những người lính đã hy sinh thường tái hôn sau vài năm.

“Tại sao cô không trở thành cháu gái của ta trên cả danh nghĩa lẫn thực tế?”

“…Ừm, tôi vẫn đang cố gắng chấp nhận mọi chuyện.”

“Vậy thì tốt. Một người vợ trân trọng chồng mình như vậy sẽ tạo nên một gia đình tốt.”

…Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ có ý định kết hôn.

Vậy nên, tôi rất tiếc cho Renvel, nhưng tôi dự định sẽ sống phần đời còn lại như thế này.

Rodri là ngoại lệ duy nhất.

“Trung tá Renvel, bất kể được đề nghị như thế nào, tôi cũng không có ý định chấp nhận bất kỳ lời mời tuyển dụng nào, vì vậy xin đừng lo lắng.”

“Ta rất cảm kích điều đó.”

“Tôi không muốn ở gần Bern Valou. Xin hãy hiểu cho.”

Nhờ vậy, tôi đã có thể điều hướng cuộc trò chuyện hôn nhân từ Renvel và giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

Với ông, ghép đôi dường như là một phương pháp để xây dựng phe phái của mình.

Có lẽ một số người tiếp cận Aria cũng chịu ảnh hưởng từ Renvel.

“Gavel thực sự tệ đến thế sao?”

“Anh ấy không tệ, nhưng, ừm… Tôi nghĩ anh ấy có một số phẩm chất dễ thương, ông biết mà?”

“Dễ thương?!”

Sau đó, tôi vô tình nói một điều khiến tâm trạng của Trung sĩ Gavel trở nên tồi tệ đáng kể.

---------------------------------

Eng TL: Gavel taking crazy L’s this chapter.

(Không biết dịch câu trên như nào.)

---------------------------------

Dịch những lời của Touri về hôn nhân trong chương này:

“Tôi chỉ yêu mình Rodri. Tôi không định kết hôn nhưng do tôi chỉ yêu mình Rodri nên Rodri là ngoại lệ.”

Mà nên để Touri với Renvel xưng hô như nào nhỉ?