Tôi có thể đi đến bất cứ đâu, và tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai đuổi kịp tôi.
Tất cả mọi thứ xung quanh, mọi người đang vì những bước chạy của cô mà hoan hô, gửi gắm lời chúc phúc và kỳ vọng. Các Nàng Ngựa khác, để đuổi kịp đôi chân này, mà liều mạng nghiến răng đuổi theo.
Tinh thần chiến đấu, sự tự mãn và tự hào, niềm vinh dự, sự bay lượn tự do, một đường thẳng tiến không bị bất kỳ ai cản trở.
Những dòng suy nghĩ trỗi dậy hóa thành một vòng xoáy, cuốn vào nội tâm của Rei.
Cậu đã bước vào thế giới này, nếm được trái cấm của vườn địa đàng mang tên trường đua.
Trầm luân, sa vào, càng muốn nhiều hơn nữa——
Quên đi, vứt bỏ, sự nặng nề của kiếp người——
Phải nhanh... còn phải nhanh hơn nữa, vẫn có thể nhanh hơn nữa!
Tất cả tất cả, mọi thứ mọi thứ, đều đang vì màn khai mạc này mà hoan hô! Vì sự hiện diện chỉ thuộc về một mình cô mà cổ vũ!
Đột ngột, Rei dường như đã cảm thấy thắng thua chẳng còn quan trọng nữa. Rei bây giờ đang mang một dòng suy nghĩ mãnh liệt.
Đỉnh cao của đôi chân này ở đâu và Rei sẽ đưa đôi chấn ấy đến vạch đích nhanh như thế nào!
Rei lại một lần nữa dồn sức đạp xuống mặt đất. Dáng vẻ sấm sét của cô xuyên qua màn mưa, như thể không có giới hạn, không ngừng tỏa sáng, cho đến khi tất cả mọi người không thể chịu đựng được ánh sáng đó, bị vứt bỏ lại phía sau, vĩnh viễn không thể chạm tới, chỉ có thể vươn tay trong tuyệt vọng.
Tốc độ, lại một lần nữa tăng lên. Tiếng reo hò trên khán đài ngày càng mãnh liệt.
Lúc này, lời chúc phúc chỉ dành cho một người! Lúc này, tiếng hoan hô chỉ dành cho một người! Lúc này, trường đua cũng chỉ vì một người này mà xoay chuyển!
Tất cả mọi thứ đều thuộc về cô, bóng hình nhanh như sấm sét ấy. Ánh sáng của một người, thẩm thấu cả thế giới.
——
"Đùa cái gì thế——"
Tokai Teio nhìn Rei đang dẫn đầu tít tắp phía trước sắp không thấy cả bóng người, lau đi giọt nước trên trán không biết là mồ hôi hay nước mưa, rồi đột ngột nghiến chặt răng.
"Đại Đào Tẩu trong ngày mưa?! Đừng có coi thường người khác!!!!"
Nếu cứ chạy với tốc độ đó, rất nhanh sẽ tiêu hao hết thể lực. Nếu cho rằng có thể dùng cách đó để bỏ lại tất cả mọi người, thì hoặc là ngu ngốc tự tin thái quá, hoặc là đang khinh thường những người khác.
Đây là một cuộc đua cự ly trung có nhịp độ chậm rãi đó! Chỉ đứng sau cự ly dài. Chị Suzuka cũng chỉ vì ở cự ly ngắn và dặm không thể kéo dãn khoảng cách tốc độ với các tuyển thủ khác, nên mới dùng đến lối chạy Đại Đào Tẩu trong các cuộc đua có nhịp độ chậm hơn của cự ly trung.
Nhưng hôm nay là ngày mưa, dù cho môi trường là một trở ngại đối với tất cả các Nàng Ngựa, nhưng càng chống lại hiệu ứng tiêu cực do thời tiết mang lại, áp lực đó sẽ càng tăng lên gấp bội.
Vậy mà Rei lại tự tin rằng dù cho dưới bao nhiêu áp lực, cũng có thể bỏ lại đoàn ngựa phía sau, vẫn áp dụng Đại Đào Tẩu làm lối chạy cho cuộc đua này.
Đây không phải là coi thường người khác thì là gì? Căn bản không phải là sử dụng chiến thuật! Nàng Ngựa nào đầu óc bình thường đều sẽ không đi tranh đua! Cuối cùng cú Đại Đào Tẩu đó cũng chỉ có thể đánh mất tốc độ rồi kiệt sức mà thôi.
"Grừ——"
Nhưng nhìn bóng lưng ngày càng xa rời của Rei, biểu cảm của Tokai Teio co giật, cô lập tức lắc đầu để đè nén cảm xúc trong lòng xuống.
Sắp bị bỏ lại rồi. Ngựa Đại Đào Tẩu ở phía trước, cuộc đua này cô phải phân bổ giai đoạn bung sức và giai đoạn giữ sức như thế nào? Nếu phán đoán sai, có phải đối phương sẽ cứ thế dùng nhịp độ của mình mà về đích không? Nếu thời gian tăng tốc ở giai đoạn cuối quá muộn, có thể sẽ không thể vượt qua được ưu thế mà đối phương đã tạo ra ở thời điểm này! Phải làm sao đây?
Bình tĩnh nào! Teio, cứ giữ nhịp độ của mình là được. Những bước chạy điên cuồng như vậy mà cố gắng đuổi theo thì căn bản không có ý nghĩa gì, chỉ là trông đáng sợ mà thôi.
Cô sẽ không bị bỏ lại, cũng sẽ không thua. Vốn dĩ đây nên là màn kịch độc diễn của cô, cuộc cạnh tranh của các ngựa Dẫn đầu lại biến thành sự bất mãn và nôn nóng khi phải nhìn đối thủ từ phía sau, cảm giác này chỉ cần nhẫn nhịn một chút là sẽ qua thôi. Đừng sợ bị mất vị trí thứ nhất, nếu không sẽ bị cuốn vào nhịp độ của Đại Đào Tẩu.
"Hù——"
Hít một hơi thật sâu, Tokai Teio kiên định lại ánh mắt của mình.
Tuy nhiên, ngay lúc cô gái cố gắng bình ổn lại suy nghĩ, cô lại cảm thấy một luồng áp lực khác tăng mạnh. Ngựa Dẫn đầu cần phải luôn đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của ngựa hàng sau, cảm giác căng thẳng và như ngồi trên đống lửa đó vào lúc này lại càng ngày càng mãnh liệt.
(Cái gì——)
Cô gái lập tức quay đầu lại. Thứ cô thấy, là đoàn ngựa không biết từ lúc nào đã áp sát phía sau cô, cùng với cảnh tượng Nishio Winner, Goshawk và các ngựa Dẫn đầu khác đã đến bên cạnh cô rồi lập tức tăng tốc chạy lên phía trước.
Tokai Teio đột nhiên nhận ra mình đã có chút suy nghĩ quá đơn giản. Cô có thể giữ được nhịp độ của mình. Nhưng so sánh với cô, cái đám đông hỗn loạn kia thì chưa chắc.
Chỉ cần có một người vì cú Đại Đào Tẩu của Rei mà bị cuốn theo sự lo lắng và sợ hãi, không muốn bị bỏ lại mà vô thức tăng tốc, nhịp độ của cả đoàn ngựa sẽ bị kéo theo, kết quả là ngày càng nhanh.
Không phải Teio muốn ổn định là có thể ổn định được. Đôi khi người đưa ra quyết định không phải là bản thân, mà là đám đông. Sức mạnh không thể chống cự của đám đông. Kẻ thù thật sự, là ý chí của đám đông đang bành trướng vô hạn.
Toàn bộ, sẽ cùng nhau mất đi sự kiểm soát đối với tốc độ. Không muốn bị dòng nước xiết phía sau nuốt chửng, Tokai Teio chỉ có thể bất đắc dĩ tăng tốc, rồi cùng với Rei đối mặt với nguy cơ sụp đổ thể lực do "chạy trốn" mang lại.
Không một ai có thể giữ sức và duy trì nhịp độ của riêng mình. Không nên nói là. Bây giờ, người duy nhất duy trì được nhịp độ có thể điều khiển cục diện cuộc đua. Chỉ có Rei, người đã thoát khỏi đoàn ngựa phía sau và sẽ không bị đuổi kịp mà thôi.
"Người đó... nhắm đến mục đích này sao?!"