Có một cuộc nói chuyện với một cô gái đàng hoàng sau ngần ấy năm, tôi cảm thấy một chút phấn khích. Mặc dù tôi không nhắc đến thế giới khác, tôi ngẩng cao đầu, không che dấu sức mạnh của bản thân.
“... Chị không hiểu lắm. Nhưng nếu em thật sự mạnh–”
Xui thay, có vẻ như Mio không hiểu được sức mạnh của tôi.
“--Yura Natsuki-sama. Bọn tôi đến từ gia tộc Minazuki, bọn tôi xin gửi lời xin lỗi trung thành cho sự thô lỗ của chúng tôi.”
Một con quạ xen vào trước khi Mio kịp nói gì đó.
“Ồ! Trông quen quen!”
“Có vẻ như Yura-sama có kiến thức về các phù thủy phương Tây đấy.”
“À, không hẳn.”
“Con quạ này là một Shikigami. Không giống những động vật thông thường, nó được làm từ giấy.”
Tuyệt vời thật.
Tôi có thể cảm thấy một chút ma thuật, nhưng chỉ khi tôi tập trung thôi.
Cơ bản thì tôi luôn giữ cảnh giác ở mức tối thiểu. Thế giới toàn những tồn tại có sức mạnh: cây cổ thụ đã sống hàng thế kỷ, các đền thờ và chùa nơi mọi người thờ cúng, kể cả tượng Jizo nữa. Vài người sử dụng sức mạnh trong vô thức mà không nhận ra. Lo lắng về tất cả thứ đấy mệt lắm.
“Tôi là Hiragi. Tôi là người hầu phục vụ gia tộc Minazuki. Tôi xin lỗi vì không thể đến tận nơi mà chỉ có thể chuyển giọng nói của mình đi.”
“Không, không, cảm ơn vì lòng tốt của cô.”
Tôi cúi đầu trước con Shikigami đang bay vòng tròn.
Tôi không phiền việc cô ấy không thể gặp trực tiếp được. Trong xã hội hiện đại, tương tác với người lạ mà không cần gặp trực tiếp là hoàn toàn có thể qua, nên nếu họ giới thiệu bản thân và chào hỏi đàng hoàng thì không sao cả.
Nhưng nếu họ mà tấn công tôi, thì tôi sẽ đáp lễ giống như đã làm với Miyako vậy.
“Đầu tiên, chúng tôi xin lỗi vì hành động thô lỗ của Miyako-sama. Chúng tôi đã định lịch sự mời Yura-sama, nhưng… không, tôi sẽ không biện minh gì cả. Tôi sẽ xin lỗi trực tiếp khi chúng ta gặp mặt.”
“Không sao đâu, thật đấy. Vậy, mấy người cần gì từ tôi?”
Trước câu hỏi của tôi, con quá kêu lên.
“Nếu được, thì chúng tôi muốn mời cậu đến dinh thự của gia tộc Minazuki. Chúng tôi sẽ sắp xếp lịch trình phù hợp với Miyako-sama, nên làm ơn.”
(Chà, mình có nói rằng họ nên đích thân đến nếu họ có việc cần mình, nhưng nói thật thì, nếu họ mà làm thế thật thì cũng rắc rối đấy. Mình không muốn mẹ biết đến mấy chuyện này. Chắc mình sẽ đi vậy!)
Nếu gia tộc Minazuki là kẻ thù, tôi phải chuẩn bị hành động hợp lý.
Để cho chắc, mình nên báo cho chú Aoyama.
“Được rồi. Nhưng để ngày mai được không? Hôm nay tôi hơi mệt rồi.”
“... Hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ đến đón cậu vào ngày mai sau khi tan trường. Đón luôn ở trường có được không?”
“À, thế cũng được. Cảm ơn.”
“Vậy thì ngày mai, Hiragi sẽ đến đón cậu. Lời xin lỗi sẽ không chỉ đến từ tôi, mà còn từ trưởng gia tộc nữa. Chúng tôi chân thành xin lỗi vì hành vi của Miyako-sama.”
“Xin lỗi thế là được rồi. Cảm ơn, tôi sẽ đợi đến ngày mai.”
“Cảm ơn cậu. Vậy thì, Hiragi xin phép cáo lui.”
Và rồi con quạ shikigami kết thúc cuộc trò chuyện, kêu lên, rồi bay đi mất.
Tôi cố nhìn theo con shikigami, nhưng sau khi bay được một lúc thì nó biến thành tro bụi.
(Ơ, chán thật. Mình mà được xem thêm một chút, có lẽ mình đã học được cách làm rồi.)
Mặc dù tôi không có lý do gì để dùng chúng cả, nhưng có khả năng điều khiển Shikigami cũng ngầu đấy chứ.
Nó khiến tâm trí tôi, thứ vẫn giữ nguyên ở tuổi 14, cảm thấy hưng phấn.
“Giờ nghỉ trưa kết thúc rồi, đến lúc – À, đúng rồi. Mình nên làm gì với vũng máu này đây?”
“Cứ để cho chị, cậu đi được rồi.”
“Thế có ổn không?”
“Không sao đâu. Chị muốn đưa Miyako đi cùng khi em ấy tỉnh lại.”
“Thế thì em cảm ơn. Và, nếu được, thì chị có thể đến vào lần sau không? Em không muốn có thêm rắc rối.”
Tôi nhún vai, và Mio cười gượng.
“Xin lỗi. Nhưng chị nghĩ rằng để Miyako, bạn cùng lớp của cậu, đi thì sẽ tốt hơn.”
(Cô nàng gyaru này, mặc dù ăn mặc hào nhoáng, nhưng lại thiếu sức sống nhỉ?)
“Mà, Miyako lại hợp hơn.”
“... Hợp? Kể cả sau chuyện này á?”
“Ừm, về cơ bản thì em ấy là người kế nhiệm gia tộc Minazuki.”
“Ahahaha, chị đang đùa thôi, phải không?”
Nếu mấy lời của Mio là thật, tôi không thể không lo cho gia tộc Minazuki được.
(Chị ấy có vẻ như mặc cảm với em gái nhỉ? Mà thôi, cũng không phải việc của mình.)
Tôi thấy có chút hứng thú với Mio, nhưng không kéo dài lâu.
Nói lời chào tạm biệt với Mio, tôi rời tầng thượng.
Thời tiết rất tốt. Nếu được, tôi muốn nằm dưới nắng và ngủ.
Khi xuống cầu thang và tiến đến lớp học, tôi mỉm cười, nhớ lại mọi chuyện đã hỗn loạn đến thế nào kể từ khi tôi quay lại.
“--Natsuki!”
Giọng nói mà tôi không muốn nghe, gọi tôi.
“--Trời ạ. Mình gặp đủ chuyện trong hôm nay rồi.”
Dưới cầu thang, bạn thuở nhỏ của tôi, Miyahara Yuto, đang đợi, hình như cậu ta đang hơi tức giận.
“Sao thế?”
Mặc dù tôi có thể mặc kệ cậu ta, nhưng tôi lại tò mò, nên quyết định xem thử.
Rồi, Yuto nắm chặt tay và đấm vào má tôi.
“Có vẻ như mày làm Anzu khóc! Thế mà là anh trai à?”
“Không hiểu lắm, nhưng tôi phản đối bạo lực! ‘Cú sút anh hùng’!”
Mặc dù bị đánh, tôi phản hồi bằng cách đá vào háng Yuto.
“--Hyuuh”
Khi cảm thấy khó chịu ở chân, Yuto cúi xuống, mặt tái nhợt.