Khi Miyako ngất và tôi thở dài mệt mỏi, tôi cảm thấy sự hiện diện đang tiếp cận với tốc độ đáng kể.
Đó là một kẻ siêu năng giống như Miyako.
“-- Miyako, em có ổn không!?”
Người chạy lên tầng thượng là một cô gái lớn hơn tôi một chút.
Điều đầu tiên tôi nhận ra là mái tóc vàng hoe.
Rồi, chiếc vòng cổ, cúc áo cánh không được cài, trông hơi luộm thuộm, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, đi tất, giày lười, và một chiếc áo len quấn quanh eo.
(Trời! Một gyaru! Một gyaru ngoài đời thực! Mình nên làm gì đây, mình chưa từng nói chuyện với một gyaru nào trước đây cả!)
Không biết từ ‘gyaru’ có phù hợp hay không, tôi chưa từng có gì liên quan đến cô ấy cả.
“C-c-c-cô là ai?”
“Sao cậu nói lắp bắp thế? À, Miyako. May quá, em vẫn ổn. Mình cứ tưởng năng lực của em ấy biến mất trong một khoảnh khắc, và mình còn cảm thấy một nguồn sức mạnh vô lý nữa, nên cứ tưởng có gì đó đã xảy ra.”
(Chắc mình không nên nói rằng mình đã cắt đôi cô ấy đâu!)
Rõ ràng là cô gái này rất lo lắng cho Miyako, và tôi không thể thừa nhận rằng tôi suýt thì giết cô ấy, và tôi cũng không cần phải thừa nhận.
Không có gì đảm bảo cô gái này không hung hãn như Miyako cả.
(Mình cần phải cẩn thận với lượng sức mạnh mà mình dùng vào lần sau.)
Minazuki Miyako không quá mạnh.
Cô ấy có khả năng chiến đấu tốt, nhưng không đáng kể đối với tôi. Đây là kết luận dựa trên kinh nghiệm. Cô ấy không phải đối thủ của tôi.
Tôi nghĩ nữ cảnh sát đi cùng chú Aoyama còn mạnh hơn Miyako nhiều.
(Mặc dù Miyako có tiềm năng, nhưng cô gyaru này thì vượt trội hơn… Hừm, có lẽ Miyako vẫn chưa hoàn toàn phát triển, hoặc là phát triển quá kém chăng.)
Quan sát cô gái tóc vàng, tôi nghĩ như vậy.
Nhưng cô ấy, giống với Miyako, hiện tại không phải một thử thách đối với tôi. Không cần phải cân nhắc đến việc chiến đấu nữa.
“Cô… có liên hệ nào với gia tộc Minazuki không?”
“À, có. Tôi là Mio Minazuki, chị gái của Miyako.”
“Vậy là chị em à.”
“... Chị đã được mẹ, trưởng gia tộc, nhắc phải để mắt đến Miyako và chắc chắn rằng nó không làm gì hấp tấp.”
“Nhưng cô ấy đã làm rồi đấy.”
“Xin lỗi. Bọn chị đã định liên lạc sau giờ học, nhưng con bé chả bao giờ chịu nghe cả.”
(Họ là chị em. Thảo nào năng lực của cả hai khá tương đồng. Nhưng, ừm, có gì đó hơi… lạ?)
Trong khi cảm thấy vô lý với Mio, người tự nhận là chị gái của Miyako, tôi quyết định tiếp tục cuộc trò chuyện.
Dựa vào việc chị ấy đang ở đây, có lẽ chị ấy biết có chuyện đã xảy ra. Việc dùng ‘Heal’ liên tục và bất cẩn giải phóng ma pháp, không có gì bất ngờ nếu họ phát hiện cả.
Nếu Mio biết, có khả năng gia tộc Minazuki cũng đã biết rồi.
(Giờ thì, mình nên làm gì đây? Mình không có hứng thú gì với gia tộc đó cả, nhưng mình cũng hơi tò mò về siêu năng lực. Thêm nữa, nếu mình có thể sử dụng chúng, thì cũng đáng cân nhắc đấy chứ.)
Tôi không quá giỏi trong việc nói chuyện hay đàm phán. Tuy nhiên, có một gia tộc lớn như một hỗ trợ ở Nhật Bản có thể sẽ có lợi và khiến cho cuộc sống của tôi trở nên thoải mái hơn.
Nếu người đưa tin chỉ có trình độ như này, chắc là mẹ của họ, người đứng đầu gia tộc, cũng không phải vấn đề lớn đâu.
Mặc dù tôi không thích dùng vũ lực, nhưng tôi cũng nghĩ đến khả năng phải dùng đến nó như một lời đe dọa.
Nếu chỉ cần một món vũ khí từ thế giới khác là giải quyết được vấn đề, như là nữ cảnh sát, thì tôi hoàn toàn có thể chấp nhận.
“Giờ thì, em có câu hỏi. Chị có định tỏ ra thù địch không?”
“Không. Gia tộc Minazuki không hề có ý thù địch nào cả. Nên là, chị thật sự xin lỗi vì hành động của Miyako. Chị sẽ cho con bé một hình phạt thích đáng.”
“Cứ thế đi. Và, gia tộc Minazuki biết đến em bằng cách nào vậy? Kể cả là vì em dùng sức mạnh vào buổi sáng, có hơi nhanh để bắt đầu hành động không?”
Nếu Miyako tự tiện hành động, không liên quan đến gia tộc, thì cũng có lý.
Tuy nhiên, còn quá sớm để con gái của trưởng gia tộc Minazuki liên lạc với tôi.
Chú Aoyama đã nói sẽ không báo cáo lên ‘Viện nghiên cứu’, nơi có thẩm quyền về các vấn đề siêu năng lực, chắc là vấn đề bảo mật. Nhưng quan hệ của các gia tộc lâu đời thì rất khủng, có lẽ người nào đó đã liên lạc với họ, và tiết lộ danh tính của tôi. Nhưng, kể cả thế đi nữa thì cũng quá nhanh rồi.
Tôi tự hỏi là do họ tự tin vào năng lực của bản thân hay có một lý do nào khác khiến họ phải vội vàng đến vậy.
“Chị cũng nhận ra sức mạnh và sấm sét sáng nay. Nhưng hình như Mama nhận ra một thứ khác.”
“Ể?”
“Tối qua, cậu đã dùng một sức mạnh phi thường mà.”
(Mình đã dùng nhiều sức đến thế à?)
“À! Em chỉ vô thức dùng nó thôi! Nó mạnh đến thế cơ à? Em chỉ thản nhiên dùng nó thôi mà!”
Tôi nhớ lại bản thân đã dùng ma pháp trước bữa tối, không ngờ đến việc ma pháp đó bị phát hiện.
“Chị không hiểu lắm, nhưng cả Miyako và chị, hay bất cứ ai trong gia tộc cũng chẳng cảm thấy gì cả. Chỉ có Mama và vệ sĩ của bà ấy nhận ra thôi.”
“Ra là thế! Thì ra em bị phát hiện như vậy!”
“Sức mạnh của cậu quá lớn để bọn chị nhận ra. Này, cậu mạnh đến thế à?”
Câu hỏi của Mio giống như là mong đợi hơn là xác nhận.
Tôi, tự hào, trả lời.
“Ừ, đúng vậy. Em mạnh lắm đấy!”
~~Afterword~~
Nữ chính (chắc thế) đã xuất hiện rồi.