“Tất nhiên rồi. Lúc đó chúng ta sẽ cùng đi chơi ở quảng trường nhé.”
“Ừ.”
Hai tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau. Vào khoảnh khắc đó, màn pháo hoa bắt đầu bằng những tia pháo bắn lên trên bầu trời tạo thành những tiếng nổ lớn.
Những ngọn pháo tuyệt đẹp xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ căn gác mái rồi sau đó nhạt dần đi.
“Đẹp quá.”
“Đúng vậy, chúng rất đẹp.”
Tôi gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào cảnh tượng pháo hoa trước mặt. Rồi đột nhiên, tôi cảm thấy làn môi mềm mại của Blake trên má mình.
Tôi bất ngờ quay sang nhìn cậu. Blake đã vội vã quay đị chỗ khác nhưng tôi vẫn có thể thấy được tai và mặt của cậu đang đỏ bừng.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra.
“…Hôn.”
Hôn rồi. Blake vừa mới hôn lên má tôi. Cậu nghịch những ngón tay của mình và nói lí nhí.
“Ancia, ta yêu nàng.”
Giọng của cậu đã bị tiếng pháo hoa lấn át, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ từng từ một mặc dù cậu nói rất nhỏ.
“Sao cơ?”
Tôi giả vờ như chưa nghe thấy cậu nói gì. Bộ dáng ngượng ngùng của Blake càng khiến tôi muốn trêu cậu ấy hơn.
“…nói rồi.”
“Ta không nghe thấy người nói gì cả.”
“Ta…nàng”
“Nói to hơn chút nữa đi.”
“Ah, thật là!”
Da mặt cậu đã đỏ lại càng trở nên đỏ hơn trông giống như một quả táo.
Phu quân của tôi sắp khóc rồi. Chắc tôi nên dừng việc trêu cậu ấy ở đây thôi, nhưng lúc đó tôi vẫn bĩu môi lại.
“Ta yêu nàng, Ancia.”
Mặc dù vẫn còn ngượng nhưng Blake đã nói những câu từ có từ tận đáy lòng. Tôi không đùa nữa mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Ta cũng vậy. Ta đã rất vui vì được gặp Blake.”
Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã đến được thế giới này. Bởi vì như vậy tôi mới được gặp cậu. Với tôi như vậy cũng đủ rồi.
Chúng tôi đã dành một thời gian khá lâu để xem phá hoa rồi thiếp đi cùng nhau khi hai tay vẫn còn nắm.
***
Tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, Blake và tôi đang đi dạo cùng nhau trong một khu rừng. Mái tóc của Blake có màu đen sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Sống mũi của cậu ấy cao, quai hàm mềm mại nhưng có phần sắc sảo, chiếc cổ trắng ngần không có dấu vết của lời nguyền. Trong mơ, cậu ấy lớn lên trở thành một chàng trai tuyệt hảo.
Cậu ấy nhìn tôi. Tôi muốn nhìn mặt cậu kĩ hơn, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy xấu hổ.
“…Nhìn ta đi.”
“…”
“Nào.”
Cậu dùng tay đưa mặt tôi đối diện với cậu ấy.
***
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mắt mình ươn ướt.
Trong giấc mơ, Blake đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú và không phải chịu lời nguyền nữa. Blake trong giấc mơ của tôi có mái tóc đen, nhưng người đó chắc chắn là Blake.
Tương lai vẫn còn ở phía trước, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy đau buồn như thể giấc mơ ấy là những ký ức xưa cũ.
“Ancia, nàng khóc à?”
Blake đưa tay ra chạm vào mặt tôi.
“Không, ta có khóc đâu. Chắc là ta đã làm người thức…”
Tôi vội vã cúi mặt xuống để lau nước mắt, rồi đứng hình một hồi. Bàn tay của cậu mềm quá. Tay trái của Blake luôn sần sùi, đột nhiên lại mềm mại một cách kỳ lạ như thể không còn những câu chữ lời nguyền trên đó nữa.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu, cảm thấy kinh ngạc. Câu chữ lời nguyền hằn lên nửa mặt bên trái của Blake đã biến mất.
“Blake…”
“Hm?”
Chắc vừa mới tỉnh dậy nên cậu ấy vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt mình.
“Blake, lời nguyền đã được hóa giải rồi.”
“Sao cơ?”
Blake vội vã nhìn hai bàn tay của mình để kiểm chứng, rồi cậu đưa tay lên chạm vào mặt mình như thể vẫn chưa tin đây là sự thật.
“Biến mất rồi…”
“Đúng vậy, nó không còn nữa. Đã biến mất thật rồi. Lời nguyền đã biến mất rồi!”
Cậu đưa mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên lăng kính cửa sổ để xác nhận rằng những dòng chữ lời nguyền đã thực sự biến mất.
“Thật này. Ta có đang nhìn nhầm không?”
Cậu vẫn không thể nào tin được.
“Chờ chút! Để ta đi lấy gương.”
Ngay khi tôi vừa đứng dậy, Blake đã ôm lấy tôi.
“Blake…”
“Ancia, ta… ta… lời nguyền… ahh! Uhhh! Lời nguyền đã được hóa giải rồi.”
Cậu bật khóc. Blake đã khóc rất nhiều. Tôi chưa từng thấy cậu ấy khóc nhiều như vậy bao giờ.
Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu ấy khi thoát khỏi những đau đớn vừa qua.
Tôi ôm lấy Blake.
“Đúng vậy. Lời nguyền cuối cùng cũng được hóa giải rồi.”
“Ahh! A-Ancia… ta… ta có thể sống rồi… hức hức.”
Tôi cứ tưởng rằng mình hiểu rõ suy nghĩ của Blake hơn ai hết. Tôi cứ nghĩ mình có thể chữa lành được những đau đớn tủi hờn cho cậu. Đúng là tự tin thái quá rồi.
Blake cuối cùng cũng có thể bộc lộ những cảm xúc sợ hãi, nỗi sợ cái chết mà cậu đã che giấu sau những nụ cười tươi thời gian qua. Cậu ấy đã phải chịu đựng nhiều thế nào rồi? Tôi cũng cảm thấy thương cảm mà khóc theo.
“Ta… có thể ở bên cạnh Ancia… Ta có thể ở bên cạnh nàng… có thể tiếp tục…!”
Cậu vui mừng khi nghĩ tới việc có thể tiếp tục ở cạnh tôi và không bị ràng buộc bởi lời nguyền và cái chết nữa.
Vậy mà tôi lại từng có suy nghĩ sẽ rời xa Blake. Thật ích kỷ. Tôi ôm cậu ấy chặt hơn.
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không gì có thể chia cách chúng ta.”
Chúng tôi đã ôm nhau và khóc một hồi lâu.
***
Bị tiếng khóc từ trên tầng gác mái làm cho giật mình, Melissa vội vã mở cửa.
Ancia và Blake đang ôm nhau và khóc.
Đã có chuyện gì sao? Trái tim của Melissa trùng xuống.
Tối hôm qua, nhờ có Ancia mà cô có thể đi chơi Lễ hội Ánh Sáng cùng với Hans. Hai người họ đã hẹn hò với nhau được một năm rồi, nhưng đó là lần đầu tiên cả hai ra ngoài đi chơi cùng nhau.
“Hans. Chờ đã. Nghe bài hát đó kìa.”
“Đây là bài hát về Thái tử Điện hạ.”
Lời bài hát viết về một cô gái được Nữ thần gửi xuống để hóa giải lời nguyền cho Thái tử.
Nó không chỉ dừng lại ở đó. Sách truyện cho trẻ em, các mặt báo, mọi người ở quảng trường đều nói về chuyện Lời nguyền của Thái tử sẽ được hóa giải.
“Em mong rằng lời nguyền thực sự sẽ được hóa giải.”
“Chắc chắn là như vậy. Chẳng phải Thái tử phi Điện hạ là người kế thừa Ánh Sáng sao? Anh chắc chắn mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến thôi.”
Khi màn pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, hai người họ đã cầu nguyện cho lời nguyền của Blake sớm được hóa giải. Dù đang ở ngoài Hoàng cung nhưng trong tâm cả hai vẫn hướng tới Thái tử và Thái tử phi
Khi về tới cung điện, Melissa và Hans mới nghe được về sự việc Frank làm loạn. Điều đó khiến cho cả hai cảm thấy hối hận vì đã đi chơi, nhưng khi thấy Ancia và Blake đang ngủ cạnh nhau thật yên bình như vậy, Melissa đã thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Nhưng rồi, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc lớn phát ra từ căn phòng ấy. Melissa lập tức chạy lên để xem có chuyện gì, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Blake, Melissa không còn biết phải nói gì nữa.
Khuôn mặt của Blake sạch không tì vết. Những câu chữ lời nguyền đã biến mất. Lời nguyền đã được hóa giải rồi.
Giống như bài hát của người hát rong, Ancia đã hóa giải lời nguyền.
“Điện hạ! Có chuyện gì…!”
“Suỵt!”
Nghe thấy tiếng gọi lớn của Hans, Melissa đưa tay ra hiệu cho anh phải im lặng. Thấy vậy, anh buộc phải im lặng mặc dù vẫn đang hoang mang không hiểu chuyện gì.
Sau đó, hai mắt của Hans trợn tròn khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
“Lời nguyền của Điện hạ…!”
“Đúng vậy. Lời nguyền đã được hóa giải rồi.”
Melissa mỉm cười và kéo tay Hans.
“Chúng ta đi ra ngoài thôi, Hans. Nến để hai người họ có không gian riêng tư một chút.”
***
Tenstheon đã tức tốc tới cung Thái tử ngay khi vừa nghe tin lời nguyền của Blake đã được hoa giải.
“Blake!”
Ngài đưa tay ôm lấy mặt của con trai.
“Uung…”
Hai má của Blake bị ép lại như bột nén khi Tenstheon cẩn thận kiểm tra khuôn mặt của cậu.
“Là… Là thật rồi. Lời nguyền thật sự đã được hóa giải…”
“Âng, nó ã ược há mỏ rồi. Athia ã hóa ải nó ồi, vậy nên mệ hạ, thế này ngó hơi-“ (Vâng, nó đã được phá bỏ rồi. Ancia đã hóa giải nó rồi, vậy nên Bệ hạ, thế này có hơi-)
Khuôn mặt của Blake bị ép lại cả hai bên khiến cho phát âm của cậu trở nên méo mó.
Khác với lúc òa khóc buổi sáng, tông giọng của cậu bây giờ bình thản hơn. Cậu cố gắng thoát khỏi cha mình nhưng Tenstheon lại ôm chặt lấy cậu
“Được rồi. Có đau không? Con ổn chứ?”
“Không sao… Bệ hạ, thần, thần khó thở.”
“Ồ, ta xin lỗi.”
Hoàng đế vội vàng thả Blake ra. Sau đó, người lại đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của con trai để kiểm tra lại.
Khiến cho Blake không nói được gì thêm như vậy, ngài ấy đúng là một người cha hoàn hảo.
“Ancia, con đã hóa giải lời nguyền cho Blake. Cảm ơn con rất nhiều.”
Tenstheon nắm chặt lấy tay tôi.
“Không đâu ạ. Con có làm được gì đâu.”
“Bệ hạ nói đúng đó! Ancia đã hóa giải lời nguyền cho ta mà!”
Blake cũng cầm lấy tay còn lại của tôi.
Lời nguyền của Nữ thần đã được hóa giải. Chuyện này là thật sao? Không phải là mơ chứ?
Nhưng hơi ấm từ hai bàn tay tôi đã chứng mình rằng đây là thật chứ không phải mơ.
“Cảm ơn nàng, phu nhân.”
“Cảm ơn con, Ancia.”
Tenstheon và Blake liên tục cảm ơn tôi. Nhưng đó cũng là lời tôi muốn nói.
“Con là người cảm ơn mới phải.”
Lời nguyền của Blake đã được hóa giải và tôi rất biết ơn vì điều đó. Tôi biết ơn vì lời nguyền của Nữ thần được hóa giải và tôi có thể cảm thấy hạnh phúc trong lồng ngực như vậy
***
Trong khi đó, Richard đã phải hối lộ tên lính canh nhà ngục mới có thể vào bên trong
“Tất cả là tại ngươi! Đáng nhẽ ra ngươi phải ngăn Frank lại khi thấy nó uống say như thế!”
Công tước Cassil hét lên ngay khi vừa nhìn thấy Richard. Nếu như có đồ đạc xung quanh thì chắc chắn ông ta đã ném hết vào người Richard rồi.
Frank là người đã gây ra sự việc ở buổi dạ hội, nhưng Arnold Cassil lại đổ tội cho Richard việc đó mặc dù đang phải ngồi tù như vậy.
Richard cũng chẳng đưa ra lời bào chữa nào mà lặng lẽ cúi đầu.
“Con xin lỗi. Con cũng không nghĩ anh ấy lại làm tới vậy rồi dẫn tới sự việc này.”
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn, vậy nên hắn nghĩ như vậy cũng công bằng.
Mặc dù đã có nhiều lời phản đối, Hoàng đế vẫn tiếp tục tới Cung Thái tử.
Những tin đồn về việc lời nguyền được hóa giải càng ngày càng lan rộng khiến cho Arnold Cassil trở nên bất an.
Nhưng suy nghĩ của Frank thì lại khác.
“Sao phải lo cho đứa con nít sắp chết đó làm gì? Kiểu gì trưởng nữ nhà Bellacian chả thuộc về ta.”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại