“….”
Bà đang chế nhạo tôi nhiều tuổi hơn Blake đấy ạ?
Tôi còn phải bất ngờ khi thấy phu nhân Perion úp úp mở mở giới thiệu con gái nhỏ tuổi hơn Blake và châm biếm tuổi tác của tôi.
Có mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy câu nói 13 tuổi là lớn tuổi phát ra từ miệng ai đó.
Tôi không biết nói gì nữa mà chỉ đứng đó khoanh tay nhìn bà ta. Để xem bà ta còn như thế được bao lâu. Cơ mà Tử tước phu nhân còn không thèm đoái hoài đến phản ứng của tôi mà đẩy con gái mình lên phía trước.
“Sharon, chẳng phải con muốn chúc mừng Thái tử Điện hạ sao?”
“Vâng!”
Sharon cười tươi và chạy đến cầm tay Blake.
“Chúc mừng Điện hạ! Thần nghe mọi người nói rằng Thái tử là quái vật nên lúc đầu thần thấy hơi sợ, nhưng hóa ra người lại đẹp như vậy. Thần đã lo sợ vô ích rồi.”
“Này, tiểu thư Sharon…”
Dù cho cô bé có nhỏ tuổi tới mức nào thì cũng nên biết lễ nghi cơ bản chứ. Thật quá đáng. Đã gọi người đứng trước mặt là quái vật rồi, có mỉm cười nói chuyện đi nữa thì cũng không khiến cho con người vừa nói kia trở nên đẹp hơn đâu.
Tôi đang định lên tiếng thì đột nhiên Blake gạt tay Sharon ra.
“Bỏ ra.”
“Điện hạ, thần xin lỗi. Con bé vẫn còn trẻ con nên không biết, mong người thứ lỗi...”
Phu nhân Perion vội vàng xin lỗi, lúc đó khuôn mặt Blake lộ rõ vẻ giận dữ, cậu lấy khăn tay ra để chùi tay mình.
“Ai cho phép ngươi chạm vào ta?”
“Chuyện đó, là vì Sharon thích Điện hạ nên…”
“Với người đã kết hôn mà ngươi còn nói vậy được sao? Hay là do ngươi ở nhà không được dạy bảo đàng hoàng? Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi, cút đi.”
Blake lạnh lùng nói khiến cho Sharon bật khóc. Phu nhân Perion cố xoa dịu tình hình rồi không nói không rằng dắt cô con gái đang khóc lóc của mình ra ngoài.
Đến tôi còn thấy bất ngờ nữa là. Tôi chưa từng thấy Blake tức giận như vậy bao giờ.
“Blake, người giận sao?”
“Đúng vậy, chúng dám coi thường phu nhân của ta. Ta không muốn nhìn thấy mặt chúng nữa.”
Blake nắm chặt lấy tay tôi. Có lẽ cậu cũng biết được ý đồ của phu nhân Perion.
“Cảm ơn người vì đã giận cho ta.”
“Ta còn đang tức điên lên nữa là.”
Cơ thể nhỏ bé của Blake run rẩy. Trước đây dù bị nhiều người gọi là quái vật nhưng cậu ấy chưa từng nổi giận như thế này… Tôi ôm lấy cậu.
“Bây giờ Điện hạ cứ như thế này thì ta biết phải làm sao đây, ngoài kia vẫn còn nhiều cô gái thích người giống như Sharon đấy.”
“Vậy thì sao chứ? Ta đã kết hôn rồi mà.”
“Blake là Thái tử mà. Sẽ có rất nhiều người muốn đứng ở vị trí bên cạnh người, kể cả có là phi tần đi chăng nữa.”
Ngoài ra, việc vị trí Hoàng hậu bị thay đổi không phải chuyện lạ thường gì ở đây. Bởi vì cả hai vẫn chưa được chính thức đăng ký kết hôn ở nhà thờ nên vị trí Thái tử phi có thể thay đổi bất cứ lúc nào dựa vào quyết định của Thái tử và những tính toán liên quan đến vấn đề chính trị.
Tất nhiên là Blake sẽ không phản bội tôi đâu.
“Ta không muốn. Ta chỉ cần phu nhân thôi.”
“Thật sao? Ngoài kia vẫn còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn ta đó.”
“Ancia xinh nhất.”
“Chậc. Vậy thì người không được đổi ý đâu nhé.”
“Tất nhiên là không rồi. Ta chỉ thích có mình phu nhân thôi.”
Blake không do dự nói. Tôi cũng tin tưởng Blake.
Tôi mỉm cười và xoa lên những lọn tóc bóng mượt của cậu thì đột nhiên chợt nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ.
[Cứu!... Cứu ta! Ta sợ lắm!]
Tôi giật mình quay lại. Nhưng lại không thấy ai cả.
“Ancia, có chuyện gì vậy?”
“Người có vừa nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì cơ? Ta không nghe thấy.”
Blake lắc đầu. Là gì vậy nhỉ? Không lẽ là ảo giác…? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không nhận thấy điều gì bất thường cả.
“Chắc là ta nghe nhầm thôi.”
Tôi lại đưa tay lên vuốt mái tóc của Blake, trong đầu nghĩ rằng nên liên lạc tới một tiệm quần áo khác thôi.
***
Tenstheon đã bận rộn mấy ngày liền vì phải điều tra tội ác của nhà Công tước Cassil và trừng trị những quý tộc đứng sau hỗ trợ nhà Cassil. Tuy nhiên, công việc bận rộn là vậy nhưng ngài vẫn không quên tới thăm cung điện Amoria để luyện kiếm thuật cùng với Blake.
“Hôm nay tới đây thôi.”
Tenstheon bế Blake đã thấm mệt lên. Còn Blake thì cứ tự nhiên vòng tay qua cổ cha mình.
“Con không đẩy ta ra nữa à?”
“Thần có đẩy ra thì Bệ hạ vẫn tiếp tục làm thế thôi.”
Blake bĩu môi nói.
“Vậy thì ta thả con xuống nhé?”
“Chân thần đang đau.”
Cậu lẩm bẩm nói. Tenstheon mỉm cười khi thấy hành động trẻ con của con trai mình. Nếu như Ancia xuất hiện ở đây thì cậu con trai của ngài sẽ lập tức đòi Tenstheon thả xuống. Blake luôn muốn tỏ ra trưởng thành trước mặt Ancia.
Nhưng vì Ancia không có ở đây nên cậu có thể tỏ ra trẻ con tùy thích với Tenstheon.
Giống như bây giờ vậy.
Edon – kỵ sĩ hộ vệ của Blake lại gần hai người nhưng cậu cũng không để tậm cho lắm. Blake vẫn bám chặt và ngồi yên vị trên tay của Tenstheon.
“Điện hạ đã tập xong rồi ạ?”
“Đúng vậy, cũng nhờ ngươi mà dạo này Thái tử có vẻ tiến bộ đấy.”
“Không, Thái tử Điện hạ vốn đã có năng khiếu rồi. Thần có làm được gì nhiều đâu.”
“Không! Edon dạy giỏi lắm mà!”
“Điện hạ.”
Edon nhìn Blake bằng ánh mắt cảm động, Blake cũng cười đáp lại.
“Nhưng Bệ hạ, người tới đây mỗi ngày như vậy liệu có ổn không? Thần nghe nói người rất bận…”
Blake đã nghe được về vụ việc của nhà Cassil nên quay sang hỏi Tenstheon. Nhưng Tenstheon lại trả lời một cách qua loa.
“Không sao. Chuyện đó đã có Collin lo rồi.”
“Ừm, vậy ngài Collin không được nghỉ ngơi sao?”
“Không việc gì phải lo. Ta vốn trả lương cho tên đó rất cao rồi.”
“Biết là lương cao như vậy nhưng chẳng phải ngài ấy quá bận không có thời gian để tiêu chỗ tiền đó sao?”
Vì Collin thỉnh thoảng vẫn tới cung Thái tử nên Blake đã gặp anh ta vài lần. Trong đầu Blake vẫn nhớ như in quầng thâm đen ngầu dưới mắt của Collin mỗi lần gặp mặt. Thấy vậy, Tenstheon vỗ lưng con trai.
“Con nói cũng đúng nhỉ. Tốt lắm.”
“Hehe.”
“….”
Edon im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện vui vẻ của hai cha con.
Collin là một quý tộc. Anh ta không những đẹp trai, thông minh mà còn có lương tháng cao ngất ngưởng.
Nhưng dù vậy lúc này Edon lại cảm thấy thương hại cho Collin.
Collin chắc hẳn phải cả đời quay cuồng trong công việc vì Hoàng đế đây… Tài năng quá cũng không hẳn là tốt. Thật không may, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan đến anh.
Gạt những cảm xúc thương hại dành cho Collin đang vùi đầu vào công việc sang một bên, Edon nhìn hai cha con đang mỉm cười với nhau.
Thật may khi mối quan hệ của hai người họ đã tiến triển tốt hơn. Tất cả cũng nhờ vào nỗ lực của Thái tử phi Điện hạ. Nếu không nhờ Ancia thì dù cho lời nguyền có được hóa giải đi chăng nữa, mỗi quan hệ của cả hai cũng khó mà phục hồi được như bây giờ.
“Sao con không gặp mặt những đứa trẻ cùng trang lứa trước buổi dạ hội nhỉ? Có thêm nhiều bạn cũng có ích lắm đấy.”
“Chuyện đó…”
Blake tỏ ra thờ ơ trước lời khuyên chân thành ấy. Cậu liền quay sang hỏi Edon.
“Edon, ta còn nhỏ lắm sao?”
“Haha, người hỏi thần ạ? Theo như thần nhớ thì hồi còn ở Học viện, bọn trẻ có hơi hung hăng một chút. Chúng thường vừa chạy vừa cầm kiếm trên tay cả ngày, chẳng có ai dễ thương như Điện hạ hết. Ôi trời, thần xin lỗi.”
Edon chợt nhớ ra rằng Blake muốn tỏ ra người lớn nên vội vã xin lỗi.
“Không sao. Ta dễ thương mà.”
Blake có vẻ không để tâm cho lắm. Có lẽ cậu luôn được Ancia khen là đáng yêu nên chắc tâm trí của cậu cũng quen với điều đó rồi. Từng có một khoảng thời gian cậu nghĩ mình là một con quái vật, nhưng giờ thì khác rồi.
Ngược lại, cậu bắt đầu chấp nhận vẻ đáng yêu của mình. Giờ cậu không còn ghét ngoại hình của mình nữa.
Vậy cho nên mặc dù cậu rất vui khi lời nguyền được hóa giải, Blake cũng không cảm thấy ngoại hình của mình khác lạ so với trước đây là bao.
Tenstheon cười ấm áp với Blake khi thấy con trai đã trở nên tự tin hơn.
Cũng nhờ có Ancia mà Blake, một đứa trẻ từng bị nguyền rủa, có thể lớn lên trong sáng và tự tin như vậy.
“Bệ hạ, người sẽ mời một vài đứa trẻ quý tộc tới cung Thái tử sao?”
“Nếu con muốn vậy thì ta sẽ làm.”
“Um…”
Blake xoay người suy nghĩ hồi lâu. Tenstheon đang đứng đó thì mỉm cười khi bắt gặp bóng hình của Ancia từ đằng xa đang đi về hướng này, ngài thả Blake xuống.
Ngay khi vừa được thả xuống, Blake liền chạy về phía Ancia.
“Ancia!”
“Blake, hôm nay người luyện kiếm có vui không?”
“Có! Hôm nay ta không làm rơi kiếm nữa.”
“Ồ, vậy sao? Người giỏi quá!”
“Hehe.”
“Có khi Blake của chúng ta về sau sẽ là một bậc thầy kiếm thuật ấy chứ?”
“Sắp tới ta sẽ đi bắt rồng cho Ancia xem!”
“Như vậy nguy hiểm lắm! Không cần đâu.”
“Có gì mà nguy hiểm chứ.”
Blake khoác lác trước mặt Ancia. Tenstheon mỉm cười khi chứng kiến màn tương tác giữa con trai và con dâu của mình. Nhưng biểu cảm đó cũng nhanh chóng biến mất.
“Ồ, các nhân viên của tiệm thời trang khác sắp đến rồi đó.”
“Ghi lại số đo rồi gửi cho người ta là được rồi mà?”
“Sao vậy? Người không thích cửa tiệm đó à?”
“Không phải, có nhiều người nhìn như vậy làm ta xấu hổ…”
“Cửa tiệm y phục của Joel tất nhiên là có nhiều nhân viên rồi. Ngoài y phục ra người cần trợ giúp để thử giày và phụ kiện nữa chứ.”
“Ta chỉ muốn ở cùng Ancia thôi. Nhiều người quá ta ngại lắm.”
Tenstheon ngạc nhiên khi thấy Blake tỏ ra ngượng ngùng và dễ thương trước mặt Ancia như vậy.
“Edon.”
“Vâng thưa Bệ hạ.”
“Thái tử vẫn luôn hành động như thế này sao?”
“Câu hỏi đó nghĩa là sao ạ?”
Edon bối rối không hiểu ẩn ý của câu hỏi.
“Chẳng phải Blake muốn tỏ ra người lớn trước mặt Ancia sao?”
“Vâng, đúng rồi ạ. Ngài ấy đang ở tuổi đó, với cả Thái tử phi cũng cư xử rất trưởng thành nữa. Vậy nên hiển nhiên ngài ấy muốn tỏ ra người lớn trước mặt Thái tử phi thôi.”
“Vậy thì tại sao hôm nay thằng bé lại tỏ ra như thế này?”
Tenstheon đưa mắt nhìn Blake đang làm những hành động đáng yêu trước mặt Ancia. Tới lúc đó Edon mới hiểu được câu hỏi của Tenstheon và bật cười.
“Ngài ấy làm vậy để làm dáng với Thái tử phi Điện hạ đó ạ.”
“Như vậy trông chẳng trưởng thành tẹo nào cả.”
“Nhưng Thái tử phi Điện hạ lại thích vẻ đáng yêu của ngài ấy hơn. Mặc dù ngài ấy muốn tỏ ra người lớn trước mặt Thái tử phi, nhưng thật ra ngài ấy còn muốn làm hài lòng phu nhân của mình đấy ạ.”
“Ta hiểu rồi…”
“Haha, chẳng phải tình yêu là như thế này sao?”
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại