Trở thành vợ của thái tử quái dị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 325

9: Đi theo tia sáng giữa bóng đêm - Chương 69: Đi theo tia sáng giữa bóng đêm (1)

Đàn Macul đưa tôi vào bên trong Cánh cổng Bóng đêm. Chúng định làm gì với tôi vậy? Nỗi sợ hãi bao trùm khiến cho tôi cảm thấy ngạt thở.

Lúc đó, những con Macul đang bay với tốc độ nhanh chóng mặt, dần chậm lại rồi nhẹ thả tôi xuống. Và thế là cơ thể tôi đáp xuống đất.

“Cảm ơn.”

Tôi nói cảm ơn. Mặc dù chúng đã đột ngột bắt tôi đi, nhưng dù gì chúng cũng không gây hại cho tôi. Rồi những con ma thú với thân hình dài ngoằng như cây giá đỗ, ngoe nguẩy đáp lại tôi.

Chắc chúng thấy vui khi nghe tôi nói cảm ơn đấy. Tôi thở phào, chúng có vẻ không có ý muốn hại tôi

[Ahh!!]

Tuy nhiên, tôi chưa bình tĩnh được bao lâu thì tiếng hét của Nữ thần lại vang lên.

Những con Macul run rẩy bất an và bắt đầu bay sang hướng bên trái. Tôi đứng đó nhìn bất động, thấy vậy, chúng ngoe nguẩy chiếc đuôi của mình như để ra hiệu muốn tôi đi theo.

“Các ngươi muốn đưa ta tới chỗ của Nữ thần Ánh Sáng sao?”

Nhưng con Macul gật đầu lia lịa. Vậy ra chúng muốn đưa tôi tới chỗ của Nữ thần. Tôi cũng muốn cứu Nữ thần nên đã lập tức đi theo sự dẫn đường của Macul.

Nơi này tối đen như mực, tôi đưa mắt nhìn trái rồi lại phải, trên rồi dưới, nhưng xung quanh chỉ độc có một màu đen.

Thế là tôi chỉ biết dựa vào thứ ánh sáng phát ra từ cơ thể của những con Macul mà bước đi.

Sàn thì nhầy nhụa nên rất khó đi. Bùn ở dưới khiến cho đôi giày của tôi lấm lem hết cả. Đi được một hồi thì tôi đánh mất một chiếc giày của mình từ lúc nào không hay.

Sau đó tôi đã tháo luôn chiếc giày còn lại của mình để bớt vướng víu rồi vén cao váy lên đi tiếp

[Ahh! Ahhh! Laontel, cứu ta! Nóng! Nóng quá!]

Tiếng nức nở của Nữ thần đan xen với tiếng gào thét. Mỗi khi ngài gào lên, mặt đất lại rung chuyển, những cảm xúc của ngài, buồn bã, giận dữ, đau đớn, tuyệt vọng, chuyển thành độc khí lan rộng không gian đen tối.

Cơ thể của tôi dần bị độc tố xâm chiếm. Đôi chân của tôi càng trở nên nặng nề hơn, hai bàn tay thì tê cứng. Tôi càng đi, một mùi hôi thối càng nồng nặc hơn khiến cho tôi càng ngày càng thấy khó thở khi phải đi trong bầu không khí u ám này.

Còn phải đi bao xa nữa? Khát quá, tôi không thở được, đôi chân thì nặng nề không muốn bước tiếp.

Bước lên một bước là cả cơ thể lại đau nhói, nhưng tôi phải nhanh lên để cứu Nữ thần và hóa giải lời nguyền cho Blake.

***

Tôi đã đi được bao lâu rồi? Một tiếng chăng? Một ngày? Hay là hai ngày?

Trong bóng tối vô tận, tôi chỉ biết đi theo ánh sáng của Macul.

Tôi không còn nhận thức được dòng chảy thời gian nữa. Khả năng xác định phương hướng của tôi cũng biến mất.

Tôi có đang đi đúng đường không? Từ nãy tới giờ cảm giác như tôi đang đi theo một vòng tròn lặp đi lặp lại vậy.

Tôi không thể nhìn thấy gì khác ngoài ánh sáng phát ra từ cơ thể của Macul. Và tôi cũng không nghe thấy gì cả ngoại trừ tiếng gào thét thi thoảng vang lên của Nữ thần và tiếng bước chân của mình.

 Thời gian trôi quá, nỗi sợ trong tôi càng dâng cao tới mức khiến tôi quên đi cơn đau trên cơ thể mình. Tôi sợ rằng mình sẽ bị chôn vùi trong bóng tối hoặc chết ở đây trước khi có thể hóa giải lời nguyền cho Blake.

Tôi chỉ muốn ngồi xuống nghỉ chân thôi. Nếu không phải vì Blake thì có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

Khi cơ thể và tâm trí dường như sắp đạt đến giới hạn, một cái hồ nước trong xanh đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Nơi đó là một nơi rất đẹp với những cánh hoa mùa xuân nở rộ. Tôi chạy một mạch tới cái hồ đó mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ngay khi vừa chạm tay xuống mặt hồ trong veo, tôi nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.

***

“Nữ thần, người tới rồi!”

“Laontel, ta đã hứa với cô rồi mà.”

Có một người phụ nữ đang đứng cạnh cái hồ, từ đầu tới chân một trắng muốt giống như một bông tuyết vậy. Tôi biết người này là ai, đó chính là Nữ thần Ánh sáng.

“Người tới đây để gặp tôi sao?”

“Đúng vậy…”

Nữ thần Ánh sáng nhẹ cười, nhưng Laontel làm gì có ở đây. Vậy thì tại sao?

Tôi đã nhìn thấy Nữ thần Ánh sáng và Phillip ngàn năm về trước đây rồi, nhưng tôi chưa bao giờ được nhìn thấy Laontel.

Laontel là tổ tiên của gia tộc Bellacian và là người sở hữu sức mạnh ánh sáng. Trong số đó, có lẽ Ancia là người giống với Laontel nhất, nhưng tại sao tôi vẫn không được thấy mặt ngài ấy nhỉ?

Lúc đó, Laontel bỗng xuất hiện bên cạnh hồ. Gương mặt ngài phản chiếu trên mặt nước trong veo. Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy khuôn mặt của Laontel sao?

Dù sao đây cũng không phải là thật, mà là từ ngàn năm về trước, dù biết là vậy nhưng tôi vẫn mở to đôi mắt đề nhìn kỹ hơn

Một cô gái tóc vàng với đôi mắt có màu giống như đá peridot hiện ra…

Người này… là tôi mà…?

Người này không hoàn toàn giống với Ancia ở hiện tại, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trên mặt hồ, tôi lập tức nhận ra ngay.

Người đó chính là tôi. Tôi từng là Laontel Bellacian.

Tôi cứ tưởng rằng mình nhìn thấy được những gì xảy ra từ ngàn năm trước là nhờ sức mạnh của một ai đó, nhưng hóa ra không phải như vậy.

Chúng thực chất là ký ức kiếp trước của tôi. Đó chính là vì sao tôi không thể thấy mặt của Laontel mặc dù vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng nói của cô ấy.

“Nữ thần, hãy lại đây đi.”

Laontel, hay cũng là tôi, kéo tay Nữ thần Ánh sáng đang đứng ở giữa hồ nước.

Tôi từng là một pháp sư Ánh sáng. Nữ thần Ánh sáng muốn nói chuyện với tôi vì nghĩ rằng tôi lúc luyện tập trông thật dễ thương. Từ đó chúng tôi thường xuyên gặp nhau ở cái hồ này.

“Laontel, cô định gọi ta là Nữ thần cho tới bao giờ nữa? Chúng ta là bạn mà.”

“Nhưng người là Nữ thần…”

“Tên ta là Serphania.”

“Serphania…”

“Ta chỉ cho Laontel biết thôi đấy. Nhớ giữ bí mật nhé?”

“Tôi biết rồi. Thưa Nữ thần.”

“Bạn bè với nhau mà nói kính ngữ vậy sao?”

“Được rồi, Serphania.”

Ngài cười thật tươi như một đứa trẻ.

“Cuối cùng chúng ta cũng thành bạn rồi.”

“Không, ngay từ đầu chúng ta đã là bạn rồi mà…?”

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động của một ai đó phát ra từ phía sau.

“Ai vậy?”

Tôi thận trọng lên tiếng. Khi định đứng dậy chuẩn bị làm phép phòng thủ thì một cậu trai đột nhiên xuất hiện sau bụi rậm.

Mái tóc bạch kim, đôi mắt hai mí đỏ au, hàng lông mày rậm, đôi môi mỏng, xương quai hàm có phần góc cạnh.

Khi Laontel nhìn thấy cậu trai tỏa ra nét nam tính ấy, cô thở phào rồi bật cười. Nhưng lúc đó tôi đã đứng hình.

Cậu trai đó là Richard, chỉ có điều tóc màu khác thôi chứ khuôn mặt vẫn thể. Không, không những khuôn mặt mà đến tâm hồn của họ cũng giống y đúc.

“Phillip!”

Laontel gọi cậu trai đó là Phillip.

“Sao cậu lại ở đây..?”

Phillip sao… Đúng rồi, Phillip chính là Richard. Kể từ khi gặp Richard tôi đã không thích hắn ta. Không phải vì nhân vật của hắn trong nguyên tác là kẻ mưu mô xảo quyệt chuyên đi làm những việc độc ác, mà bởi linh tính của tôi mách bảo rằng hắn chính là Phillip.

Ngay khi tôi nhận ra mình là Laontel, những ký ức từ hàng ngàn năm trước bắt đầu ùa về trong tâm trí tôi.

“Tôi tới tìm cậu vì cậu đột nhiên biết mất. Ngài Bá tước đang lo lắng lắm đấy. Mau quay về đi.”

Tôi đã lớn lên cùng Phillip. Mẹ của hắn là tình nhân của Hoàng đế.

Hoàng đế của Zelcan hồi đó khá trăng hoa, đã qua lại với nhiều phụ nữ. Chỉ có những người mang dòng máu Roum thì mới có thể trở thành Hoàng phi, nhưng hầu hết đều không phải nên những người phụ nữ đó chỉ được coi là tình nhân thôi.

Con của Hoàng đế và tình nhân thì không được công nhận. Richard quả nhiên từ trước cũng là một trong những đứa con mang dòng máu của Hoàng đế nhưng không được công nhận trong lịch sử.

Ngay khi mẹ của Phillip mang thai, bà đã bị Hoàng đế bỏ rơi. Bá tước Bellacian vì thấy thương cảm nên đã cho bà nương nhờ một thời gian.

Nhưng mẹ hắn đã mất sớm vì quá shock khi bị Hoàng đế bỏ rơi. Và thế là Phillip và tôi lớn lên cùng nhau như anh em trong nhà.

“Tôi đã nói là hôm nay sẽ về muộn mà.”

“Với ngài Bá tước sao?”

“Không, với anh cả.”

Tôi có hai người anh trai. Họ cũng đối xử với Phillip như chính em trai mình.

“Giờ thì đi về thôi.”

“Không, tôi đã hứa sẽ chơi với bạn mà.”

“Bạn sao?”

Lúc đó Phillip quay đầu sang nhìn Serphania.

“Ah, xin chào.”

Nữ thần ngượng ngùng nói lí nhí

“Rất hân hạnh được gặp cô. Tên tôi là Phillip.”

Phillip nói rồi đưa tay ra trước mặt Serphania. Ngài cũng nhẹ đưa tay ra cầm lấy tay cậu. Khi vừa nắm lấy tay cậu, mặt Serphania liền đỏ bừng. Trên khuôn mặt luôn vô cảm của Phillip xuất hiện một nụ cười.

Lúc đó tôi đã tưởng rằng hai người họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng lúc đó tôi đang mải chú ý tới Nữ thần mà không nhận ra được rằng Phillip đã biết hết về ngài ấy và chỉ đang cố tình tiếp cận thôi.

***

Qúa đắm chìm trong ký ức ở quá khức, tôi bỗng cảm thấy tay mình nhớp nháp. Tôi cứ nghĩ rằng mình đang chạm vào nước hồ, nhưng bây giờ nhìn lại thì chỉ thấy tay lấm lem bùn đất.

Đó không phải hồ nước mà chỉ là ảo giác. Cái hồ nơi tôi và Ser lần đầu gặp nhau, chúng tôi vẫn luôn nô đùa cùng nhau ở đó, nó chỉ là ảo giác thôi.

Đó có phải là ảo giác tôi tự tạo ra không? Nếu không phải thì có phải Ser đã cho tôi thấy nó để hồi phục lại ký ức?

Tôi không biết sự thật là gì, nhưng tôi không thể dừng chân ở đây được. Tôi đi tiếp.

Một lúc sau, cái hồ lại xuất hiện lần nữa. Nhưng không giống như lần trước, mặt hồ trong veo phản chiếu một khung cảnh mùa thu. Ngay khi tôi vừa đến đó, một ký ức khác lại hiện về.

***

“Tóc của Ser đẹp quá, thật ghen tỵ quá đi.”

Tôi chải lên mái tóc của Serphania. Hình ảnh hai người chúng tôi phản chiếu trên mặt hồ với lá vàng rơi rụng xung quanh. Serphania trông vẫn như vậy, còn tôi thì có vẻ như đã lớn hơn một chút.

“Của Laon cũng rất đẹp mà.”

Chúng tôi đã trở nên thân thiết tới mức gọi nhau bằng biệt danh.

“Vậy sao?”

“Ừ, chắc chắn Rakshul cũng nghĩ vậy đấy.”

“Sao tự dưng lại nhắc tới Rakshul vậy!”

Tôi hét lên vì xấu hổ.

“Cô sắp kết hôn rồi còn gì.”

“Ồ không… chuyện đó…”

“Ta đã nghe được là đã bàn chuyện cưới xin rồi.”

“Ai, ai nói vậy?”

“Phillip.”

Serphania và Phillip đã trở thành người yêu của nhau. Serphania đã ẩn mình để không cho ai biết về sự hiện diện của ngài ngoài chúng tôi ra, vì vậy nên tôi cũng là người duy nhất biết về mối quan hệ của họ.

“Không phải như vậy đâu. Là ta đơn phương thích ngài ấy thôi.”

Tôi thích Hoàng tử Rakshul, thích tới mức vì muốn thường xuyên gặp ngài ấy mà tôi đã đăng ký ứng tuyển trở thành pháp sư Hoàng gia. Nhưng ngài ấy chỉ xem tôi như một người bạn thôi.

“Thật sao?”

“Ừ, chỉ là tình cảm đơn phương thôi.”

“Yêu đơn phương cũng khổ nhỉ.”

Serphania thở dài.

“Người đang trêu tôi đấy à? Một người nhanh chóng đến được với tình yêu như người thì làm sao hiểu được chứ?

“Ừ ha. Làm sao mà ta hiểu được nhỉ?”

Ngài cười cay đắng. Nghĩ lại thì, có vẻ như hồi đó Ser đã biết về cảm xúc thật của Phillip rồi.

____________________________________________________________________________

Bản dịch được đăng tải chính thức trên docln.net., vui lòng không reup.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại