Trans: Torisaki Haruka
P/S: Mọi người đọc thấy xưng hô bị kì thì có thể đưa ra góp ý nhé <3
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Khặc.”
Tên bắn tỉa rơi khỏi thùng hàng, ho ra máu. Tim hắn đã bị xuyên thủng, cơ thể rơi thẳng xuống đất. Nhưng gương mặt y không biểu lộ đau đớn — mà là hoang mang.
Hắn không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Không biết cú tấn công đến từ đâu, cũng chẳng hiểu ai là kẻ đã ra tay.
Tên bắn tỉa phiền toái, kẻ từng gây không ít rắc rối cho tôi, đã chết mà không biết tại sao mình chết.
[Chuyện gì vậy?]
[Liên kết với Dwayne đã mất.]
Sau khi xác nhận hắn đã chết, tôi bước lại gần Jade. Giờ đây, dưới tác dụng của độc thần kinh, hắn hầu như không thể xoay đầu. Điều đó khiến hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn đồng đội bỏ mạng.
Không rõ hắn sẽ nghĩ gì khi chứng kiến cảnh đó. Liệu điều này có đau đớn hơn việc bị bẻ gãy tứ chi? Liệu hắn sẽ thù hận đến mức muốn báo thù, hay sẽ tuyệt vọng chờ chết?
‘Ngươi còn rất lâu nữa mới có thể chết’
Nỗi đau của hắn vẫn chưa kết thúc. Tôi sẽ lần lượt săn lùng từng đồng đội mà hắn đưa đến, rồi mới để hắn chết sau cùng.
Tôi nắm lấy thân thể Jade, xoay ánh mắt hắn về một hướng khác rồi tiếp tục tiến bước.
Bộ giáp cường hóa cao cấp mà tên bắn tỉa mặc liền trở lại trạng thái ban đầu. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ không có nhiều khác biệt giữa giáp cường hóa cao cấp và trung cấp, nhưng thực tế, sự chênh lệch là rất lớn.
Ví dụ, trong khi giáp trung cấp trông giống như quần áo bình thường, thì giáp cao cấp lại gần giống một loại khung xương ngoài tăng cường. Bộ giáp mà tên bắn tỉa mặc chính là một bộ giáp công nghệ cao.
‘Xem ra hắn đã hy sinh phương diện phòng thủ để đổi lấy nhiều tính năng khác.’
Tôi định kiểm tra thêm, nhưng đây vẫn là chiến trường. Tôi không còn hứng thú với bộ giáp cường hóa nữa, mà tập trung vào cái xác.
‘Lấy tay phải đi.’
Tôi dùng cánh tay chiến đấu của mình nắm lấy tay phải của cái xác và kéo thẳng ra. Có lẽ do sức mạnh siêu việt của Amorph, không chỉ bàn tay mà cả cổ tay cũng bị xé toạc.
Cầm lấy cổ tay đang rỉ máu bằng một tay, tay còn lại nhặt khẩu súng cuộn bắn tỉa nằm bên cạnh cái xác.
‘Cảm biến vân tay... à, đây rồi.’
Khẩu súng không có cò súng riêng biệt. Thay vào đó, bên phải súng có một thiết bị nhận diện vân tay, chỉ cho phép người dùng đã đăng ký sử dụng.
‘Hẳn họ thiết kế như vậy để đảm bảo an ninh.’
Tôi ấn ngón tay của tên bắn tỉa lên cảm biến của khẩu súng cuộn. Sau một lúc, một âm thanh điện tử vang lên, và khẩu súng sáng đèn.
‘Trước tiên kiểm tra đạn đã.’
Tôi chạm vào bảng điều khiển gắn trên súng cuộn bằng ngón tay. Một danh sách loại đạn hiện lên trên màn hình. Trong số đó, chỉ có đạn AP phát sáng màu vàng.
‘Tốt.’
Đạn AP là loại đạn đặc biệt do MegaCorp và StarUnion sản xuất dành cho chiến tranh tâm linh. Loại đạn này chứa một chất đặc biệt có khả năng chặn dòng chảy của năng lực tâm linh, khiến mục tiêu không thể sử dụng năng lực siêu nhiên trong một thời gian nhất định. Ngay cả khi bắn trượt, việc đạn phát nổ vẫn sẽ giải phóng chất này vào khu vực xung quanh, gây khó khăn trong việc sử dụng năng lực siêu nhiên trong phạm vi đó.
‘Số 26 và Adhai chắc đã rất vất vả.’
Cầm khẩu súng cuộn trong tay, tôi tập trung cảm nhận phía sau lưng mình. Khi lớp giáp trên lưng tách ra, đôi cánh khổng lồ giống cánh côn trùng mở rộng. Nó vỗ mạnh, đẩy cơ thể tôi bay vút lên không trung.
‘Mục tiêu thứ hai là kẻ tộc Kult.’
Từ trên trời, tôi nhắm khẩu súng cuộn về phía xa, nơi đám địch đang ở.
Một kẻ tộc Kult, đội vương miện, đứng phía sau kẻ địch.
Tôi ấn cảm biến của khẩu súng cuộn bằng ngón tay của tên bắn tỉa. Có lẽ do năng lực tâm linh, tộc Kult cảm nhận được một điềm gở và quay đầu về phía tôi đang bay tới.
Ngay khi cô ta hé miệng định hét lên vì phát hiện ra tôi, khẩu súng cuộn đã khai hỏa.
***
Gần đây, cô thường nhớ lại những ký ức cũ. Thực tế, đó không phải là những ký ức cô muốn hồi tưởng. Không phải vì chúng dễ chịu — ngược lại, chúng rất đau đớn. Mỗi khi cô hồi tưởng về thời thơ ấu, hình ảnh gia đình bị sát hại lại hiện về. Trong cái nơi bốc mùi hôi thối đó, cô đã phải tận mắt chứng kiến người thân yêu của mình chết đi.
Ký ức về cái chết của gia đình đã trở thành một lưỡi dao, tạo ra từ những khoảnh khắc cuối cùng của họ, đâm sâu vào cô. Nỗi đau ấy tưởng chừng vĩnh cửu, nhưng rồi đến một lúc nào đó, cô bắt đầu cảm thấy nó vơi dần. Dù thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng, nhưng đã khá hơn so với trước kia.
Cô biết điều gì đã chữa lành vết thương của mình — một gia đình mới. Gia đình, thứ mà cô không thể bảo vệ ngày xưa, nay đã trở thành điểm tựa xoa dịu nỗi đau.
Tất nhiên, cô hiểu rằng đứa nhỏ hiện bên cạnh và những người đã khuất là hai thực thể khác biệt. Nhưng gần đây, vì lý do nào đó mà cô bắt đầu cảm thấy một ham muốn lớn dần lên.
Một khát vọng được mạnh hơn để bảo vệ gia đình. Những khái niệm như “khát vọng” hay “mong muốn” là những quá trình tư duy cấp cao mà cô vốn không quen thuộc. Dù trước giờ cô vẫn ý thức được sự cần thiết phải bảo vệ đồng loại, nhưng đó giống như bản năng — ăn khi đói, ngủ khi mệt.
Cảm giác thèm ăn sẽ biến mất khi được thỏa mãn, còn khát vọng thì không. Những thứ chưa được lấp đầy thường sẽ dẫn đến điều gì đó lớn hơn.
Cô cảm nhận được rằng có một thứ gì đó không rõ đang khiến mình thay đổi. Không, không chỉ là thay đổi — là biến đổi.
Nỗi ám ảnh gần đây, lo âu, tình cảm, và khát vọng bảo vệ gia đình mới hình thành ấy đã vượt qua giới hạn loài của cô. Cô vừa sợ hãi, vừa chủ động đón nhận sự thay đổi to lớn này.
Cô cảm nhận được theo bản năng rằng, chính cảm xúc đang khiến mình mạnh mẽ hơn.
“Con Mountain Crawler đó xử lý xong rồi!”
“Mau kết thúc vụ này và đi cứu Jade thôi!”
[Grrr!]
Một con thú non gầm lên trước mặt cô. Cô liếc mắt nhìn về phía kẻ đang tấn công sinh vật tội nghiệp đó.
Dù hình dạng bề ngoài khác nhau hoàn toàn, nhưng tất cả bọn chúng đều tỏa ra một mùi giống nhau. Mùi hương từng nhẫn tâm sát hại giống loài của cô. Mùi đó khiến cô càng thêm khó chịu.
Ký ức đau đớn thúc đẩy cô, còn cơn giận thì kích thích sức mạnh.
“Được rồi! Đòn kết liễu đây... Hả?!”
“Frost!”
Ngay khi trận chiến bắt đầu, lần thứ hai, cô đã túm được thứ bốc mùi đó. Suốt trận đấu, sức mạnh của cô không hoạt động như bình thường. Tần số cô dùng để giao tiếp với đứa nhỏ thân yêu làm nhiễu năng lực của cô.
Việc đám khốn kia sử dụng chính phương tiện từng mang đến cho cô ký ức ngọt ngào khiến cô vô cùng phẫn nộ. Với sáu xúc tu, cô nhắm vào thứ bốc mùi đó. Sáu xúc tu tím quấn lấy chi thể của nó và kéo mạnh.
“Ugh!”
“Khốn kiếp! Jeanette, cô đang làm cái gì vậy?! Nhìn cô như cái lon sắt biết đi ấy!”
[Mẹ kiếp! Chờ đấy!]
Giữ chặt lấy thứ bốc mùi đó, cô gọi đứa nhỏ. Dù yếu hơn nhiều so với bé bự, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan, luôn nỗ lực trưởng thành.
[ZZ(Người lớn!! Hỗ trợ!)]
Đứa nhỏ không khiến cô thất vọng. Từ miệng nó phát ra sức mạnh tím giống cô. Luồng sức mạnh đó nhắm thẳng vào thứ bốc mùi kia và cắt đứt một trong các chi thể của nó.
“Aaargh!”
Thực thể đó, bị chặt đứt các chi, phun ra thứ chất lỏng có mùi kinh tởm. Dù mùi đó giống của những miếng thịt cô từng ăn vài lần, nhưng vẫn có sự khác biệt. Cô hoàn toàn không muốn ăn loại thức ăn nặng mùi như thế này.
“Frost!”
[Grrrr]
“Mountain crawler chết tiệt! Jeanette!”
Thứ bốc mùi đó bị con thú non còn lại, trong lần vùng dậy cuối cùng, xé nát ra.
[…Chúng ta sẽ chết cả lũ mất. Hope, sống sót quan trọng hơn kế hoạch.]
“Gì cơ?”
[Dù Gallagon sống hay chết, trước tiên hãy xử lý lũ này đã.]
"Đợi đã! Vì chúng ta đang đến chỗ đội trưởng, hãy bình tĩnh lại..."
“Dwayne, tay tôi vừa bị chặt đứt! Tôi cần cậu bình tĩnh và làm cái gì đó đi!”
Bọn kẻ xấu đang lầm bầm gì đó. Từ nãy đến giờ, chúng cứ lầm bầm như vậy, nhưng những âm thanh đó chưa bao giờ là dấu hiệu tốt.
“Chết tiệt, tôi cũng chẳng biết nữa.”
[Kiểm tra tình trạng của đội trưởng xong thì lập tức hỗ trợ.]
Chúng rút ra thứ gì đó giống một cây gậy cùn, với ít lông bám vào. Đây là lần đầu tiên cô thấy thứ đó, nhưng theo bản năng, tôi biết đó là một vật nguy hiểm.
Cô cố phản ứng lại, nhưng bọn chúng nhanh hơn một bước. Cây gậy ít lông đó được gắn vào một ống hình trụ dày rồi được dùng để tấn công tôi. Cây gậy nhô ra từ đầu ống bay về phía cô với tốc độ cực nhanh.
Cô giăng các xúc tua màu tím như một tấm lưới để phòng thủ, nhưng nó không có tác dụng gì với thứ mà kẻ kia bắn ra. Các xúc tua tím bốc hơi, cây gậy xuyên thủng chúng rồi lao qua.
“Người lớn!”
Suýt nữa thì bất tỉnh vì cơn đau dữ dội, nhưng khi nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, cô gắng gượng giữ lấy ý thức.
Cô cố phát ra xúc tua tím lần nữa để phòng thủ, nhưng có lẽ vì đau đớn quá, không thể tập trung được. Năng lực kỳ bí mà cô sở hữu không còn nghe theo lệnh của chủ nhân nữa.
Cô chợt nhớ lại.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra khi sức mạnh màu tím không phát huy tác dụng trong tình huống sống còn.
Cô không thể để mất gia đình thêm một lần nào nữa.
Cơn ác mộng muốn quên lại sống dậy. Sự thật ấy đè nặng lên cô, tạo ra cảm giác bức bách.
[Chờ đã? Nó đang cố làm gì đó!]
Bị cảm xúc mang tên "tuyệt vọng" thôi thúc, cô một lần nữa vượt lên. Cảm giác tuyệt vọng lan tỏa khắp cơ thể, và những thay đổi rõ rệt bắt đầu xuất hiện trên xúc tua và lớp da bên ngoài.
Nhưng tên khốn kia không để yên cho cô thay đổi.
“Frost!”
“Một sinh vật quái dị!”
Thứ hôi hám đã hạ gục đứa bé lao về phía tôi, quét bay một xúc tua bằng một thiết bị gắn trên tay. Cơn đau choáng váng ập đến, và quá trình biến đổi trong cơ thể tôi lập tức dừng lại.
“Đồ quái vật, tao sẽ lột sống da mày”
“Hope! Ngay bây giờ! Bắt Gallagon lại!”
“Rõ!”
Thứ hôi hám gầm lên rồi rút ra một cây gậy nhọn. Khi nó tiến gần, kẻ ít lông hơn lại nhắm vào đứa nhỏ.
Cô vội vã gửi vài tia sóng đến đứa bé, thúc giục nó bỏ chạy. Nhưng đứa nhỏ dường như không muốn chạy trốn một mình và không hề nhúc nhích.
[ZZZ(Chạy đi!)]
[ZZZ ZZ(Tôi? ?Người lớn? ?không? ?chạy.? ?Từ chối?]
[ZZZ(Nhanh lên!)]
Với toàn bộ sức lực, cô phát ra một luồng sóng mạnh mẽ, cuối cùng đứa nhỏ cũng bắt đầu di chuyển. Không giống cô, đứa nhỏ có thể bay trên mặt đất, nên lẽ ra việc bỏ chạy không nên khó khăn.
Thế nhưng bọn kẻ xấu đã đè bẹp hy vọng cuối cùng ấy..
“Ngươi định đi đâu!”
Tên ít lông bắn ra một thứ giống như lưới, bắt lấy đứa nhỏ. Đứa nhỏ cố phát ra năng lượng màu tím, nhưng vô ích. Tần số sóng kỳ lạ từ chiếc lưới đã kìm hãm sức mạnh của đứa nhỏ.
“Cắt mấy cái xúc tua chết tiệt đó trước.”
Cô nghĩ mình đã thất bại lần nữa.
Cô lại thất bại, bản thân và đứa nhỏ có lẽ sẽ chết ở đây. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất so với trước kia là bé lớn đã kịp thoát khỏi nơi này.
Nếu là bé bự, chắc chắn nó sẽ sống sót kể cả khi cô chết.
Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy một cảm giác tiếc nuối khó diễn tả.
Cô muốn được ở bên cạnh, chứng kiến bé lớn đang trưởng thành thật rực rỡ.
Đáng tiếc thay, điều đó sẽ không thành hiện thực.
Thứ hôi hám tiến lại gần, giơ cây gậy nhọn lên.
“Chết đi… Hả? Cái gì thế này?”
[Dwayne? Liên kết của Dwayne bị cắt rồi!]
Ngay vào khoảnh khắc cận kề cái chết, một phép màu đã xảy ra.
“Cái gì?”
[Có thể nào… hả? Á!]
“Jeanette?!”
“Khốn kiếp! Liên kết bị ngắt rồi!”
Trong khi bọn kẻ xấu đang lầm bầm với nhau, bầu không khí đã khác trước. Có vẻ như đang có chuyện gì đó không ổn.
“Kiểm tra Jeanette… Đồ hộp! Né ngay!”
“Hả?”
Và rồi, "Nó" rơi xuống từ bầu trời.
Sau khi "Nó" vô hiệu hóa thứ hôi hám, nó đứng dậy.
Sinh vật có tám xúc tua và chiếc đuôi dài ấy là một hiện diện quen thuộc.
Đứa bé tuyệt vời ấy đã trưởng thành thật nhanh, từ giai đoạn còn bé tí giống hệt như cô.
Bé bự mà cô yêu thương nhất trên đời.
[ZZZZ ZZZZZZ ZZ (Ta đến trễ rồi sao?)]
Nó, người mà cô gọi là bé lớn, cất lời.
Luồng sóng mà đứa trẻ phát ra mang theo chút ngại ngùng và xấu hổ.
Nếu hiểu được cảm xúc là gì, có lẽ cô đã nhận ra bản chất của cảm giác đang dâng lên trong lúc này.
Đó là một cảm giác gọi là "thoả mãn".
----------------------------------------------------------