"Vụt—— Vụt——!"
Cây roi cứng được làm từ xương sống của một loài bò sát nào đó vung lên, phát ra từng tràng không khí nổ vang, không chạm vào bốn bức tường, nhưng lại để lại trên đó những vết lõm sâu cạn khác nhau.
Lục Dĩ Bắc tuy có thể dự đoán được động tác của người đàn ông che mặt, nhưng tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh.
Dưới sự hạn chế của địa hình chật hẹp này, ngoài việc mạo hiểm chơi trò tay không bắt lưỡi dao, cô chỉ có thể khó khăn phòng thủ và né tránh.
Chú thuật thì cô không dám dùng bừa, cây roi xương trong tay người đàn ông che mặt tấn công liên tiếp, nhanh như sấm rền, nơi nó lướt qua, bức tường cứng cũng bị đập nát, Lục Dĩ Bắc căn bản không có cơ hội lấy đồng xu ra để bói biên độ khuếch đại chú thuật.
Không có biên độ khuếch đại tương đối chính xác, tùy tiện dùng bừa chú thuật, quỷ mới biết sẽ xuất hiện tình huống ngoài dự kiến nào.
Lỡ không cẩn thận một, chú thuật khuếch đại hơn năm mươi lần mà nổ tung trong đường hầm chật hẹp này, đòn phản công của cô sẽ biến thành một cuộc tấn công tự sát.
Cô thậm chí ngay cả việc mở túi đàn guitar lấy đồ ra phản công cũng không làm được, chỉ cần chậm một chút, trên da sẽ truyền đến cảm giác đau rát.
Cô đã thử qua mấy lần rồi, mỗi lần cô chuẩn bị kéo khóa túi đàn guitar, lấy chút đồ ra, cây roi xương của người đàn ông che mặt luôn có thể nhanh, chuẩn, độc nhắm vào mu bàn tay cô mà đánh.
Nếu cô cứ một mực cố chấp, e là cả bàn tay sẽ bị roi xương đánh cho nát bét.
Ngược lại, người đàn ông che mặt kia thì ung dung hơn cô nhiều.
Những động tác linh hoạt luồn lách trong hành lan chật hẹp, những chiếc vảy kỳ dị hiện ra trên trán, đồng tử dọc màu vàng kim khiến tim người ta đập mạnh...
Cộng thêm lúc roi xương vung lên, phát ra tiếng "xì xì" tựa như rắn độc thè lưỡi, khiến người ta cảm thấy, cả người hắn chính là một loài sinh vật bò sát kỳ quái quanh năm ẩn nấu trong hang ổ tối tăm, bảo vệ kho báu.
————
Mẹ nó, xui xẻo quá, mình không thể có một lần gặp vận may lớn sao?
Lục Dĩ Bắc vừa né tránh cây roi xương lại lần nữa gào thét lao tới, vừa tức giận chửi thầm trong lòng.
Thực tế, lúc bói ra được thanh cổ kiếm được giấu trong phòng bí mật của Lý Thuận Niên, Lục Dĩ Bắc đã đưa ra suy đoán, trong bóng tối có thể có lính canh.
Một phòng bí mật dùng để cất giữ vật phẩm linh năng cấp cao, trang bị vài linh năng giả hoặc quái đàm canh gác, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, do đó tình hình hiện tại cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhưng trong quá trình cô tiến về phía phòng bí mật, lại không cảm nhận được xung quanh có dao động linh năng rõ ràng truyền đến, lúc này mới ôm tâm lý may mắn, mạo hiểm thử một lần.
Lỡ như thì sao?!Không thử sao biết kết quả?
Sự thật chứng minh, cái gọi là "kẻ xui xẻo kinh niên", chính là một loại debuff bị động vĩnh viễn có thể khiến cho bất kể chuyện gì có xác suất xảy ra nhỏ đến đâu, cũng có thể biến thành chuyện chắc chắn xảy ra.
Chỉ có thể nói vận may của Lục Dĩ Bắc thực sự có hơi tệ.
"Hây—!"
Lục Dĩ Bắc khẽ hét một tiếng, nhảy vọt lên, kích hoạt Thần Hành Giáp Mã, hai chân đạp lên tường, vuông góc với mặt đất, trong lúc né tránh cây roi xương quét ngang tới, đồng thời kéo giãn khoảng cách với người đàn ông che mặt.
Chết tiệt, không thể cứ một mực né tránh mãi được, phải làm gì đó mới được, nếu không đợi đến khi người phụ nữ lúc nãy đối phó xong với các chú cảnh sát quay lại, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hay là... trước tiên thử thương lượng với tên này một chút?
Nói không chừng, hình tượng cường giả của mình bây giờ vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, biết đâu có thể câu giờ được một chút.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ổn định thân hình, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn gã đàn ông bịt mặt phía trước, quát khẽ một tiếng: "Đủ rồi, ngươi bây giờ dừng tay, bản cung còn có thể tha thứ cho hành vi mạo phạm của ngươi, nếu như..."
Lời của cô còn chưa nói hết, roi xương đã gào thét lao tới, trên đó còn tỏa ra một làn sương đen trông rất nguy hiểm.
Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc trong lòng kinh hãi, đành phải tạm thời ngậm miệng, vội vàng né tránh.
Đệt! Sao còn chơi trò bẩn nữa? Mẹ nó chứ ngươi không thể đợi ta nói xong à?
Người thích nói chuyện bày tỏ sự lên án mạnh mẽ!
"Anh bạn, anh nghe tôi giải thích! Tôi thực ra không phải đang làm chuyện xấu, tôi thực ra là cảm thấy bên này có dao động linh năng bất thường, nên qua xem thử thôi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng phải anh."
"Nếu anh cứ tiếp tục dây dưa với tôi, làm lỡ thời gian, e rằng tên trộm thật sự sắp chạy mất!"
"Thật đó, anh nhìn kỹ tôi xem, một cô gái xinh đẹp như tôi có giống loại người lừa đảo không?"
"Hừ!" Nghe đến đây, người đàn ông che mặt cuối cùng không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "ผู้หญิงสวยส่วนใหญ่ใช่แล้วคนหลอกลวง…… (Những bông hoa đẹp nhất thường giấu gai độc)"
"???"
Lục Dĩ Bắc nghe người đàn ông che mặt nói, giọng điệu y hệt lời thoại của nhân vật trong bộ phim Thái mà Câu Manh xem dạo trước, khiến cô ngơ ngác cả mặt.
Cái quái gì vậy? Sao lại là một tên Thái Lan?
Ý là không nói chuyện được nữa hả?
Chết tiệt! Thuật nói chuyện thất bại thảm hại rồi!
Lục Dĩ Bắc đột nhiên nhận ra, giữa người với người, ngoài việc âm dương cách biệt, rào cản lớn nhất có lẽ chính là bất đồng ngôn ngữ.
Cho nên, trên phạm vi toàn thế giới, việc quảng bá tiếng phổ thông tuyệt đối là một chuyện vô cùng quan trọng!
May mà người đàn ông che mặt mở miệng trả lời, đã tranh thủ cho Lục Dĩ Bắc một chút thời gian, để cô có thể kéo giãn một khoảng cách nhất định, cô kéo khóa túi đàn guitar, đưa tay vào trong, nắm chặt lấy chuôi dao Văn Võ, trong đầu dự đoán động tác của người đàn ông che mặt, trong mắt lóe lên vẻ u ám.
Đây đều là do ngươi ép ta... con người ta, thường thì không thích dùng bạo lực đâu!
"Xoẹt—!"
Ngay khoảnh khắc người đàn ông áp sát đến trước mặt cô, cô đột nhiên từ trong túi đàn guitar rút dao Văn Võ ra, đón lấy roi xương chém tới.
Ngay lúc đó tia lửa bắn tung tóe, âm thanh kim loại va chạm chói tai vang lên.
Sau đó?
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Tóm lại những chuyện đã xảy ra trong một giây đó có thể đơn giản chia thành ba giai đoạn.
Lục Dĩ Bắc rút dao chém về phía roi xương của người đàn ông che mặt.
kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô bị chấn đến tê rần, tay cầm đao buông lỏng.
Con dao phay gia truyền của Lục Dĩ Bắc lại mất rồi.
Con dao phay văng ra khỏi tay cô va chạm ngắn ngủi với roi xương, sượt qua cổ của người đàn ông che mặt bay về phía sau, để lại một vết máu không sâu không cạn trên chỗ hơi cao hơn xương quai xanh của hắn, sau đó "cạch!" một tiếng, cắm vào trong bức tường kim loại ở cuối hành lang.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Làm trò gì vậy! Quy luật vật lý của nơi này không giống những nơi khác à? Sao cứ mãi không dứtvậy?
Người đàn ông che mặt: "..."
Hắn liếc nhìn cây roi xương đã bị dao Văn Võ chém ra một mảng lớn, rồi lại nhìn bàn tay nhỏ nhắn hồng hào đang ở tư thế cầm đao cách mình chưa đầy nửa mét, trông như muốn dùng nắm đấm nhỏ xinh đấm vào ngực hắn, sắc mặt dần trở nên u ám.
"Cái này..." Lục Dĩ Bắc ngượng ngùng thu tay lại, "Anh khoang hãy nổi nóng, tình hình này tôi có thể giải thích, anh để tôi nghĩ xem nên bịa thế nào, ờ, không phải..."
Lục Dĩ Bắc ấp a ấp úng nói, đột nhiên ánh mắt lạnh đi, liếc xéo người đàn ông che mặt, gầm nhẹ một tiếng: "Đ*t mẹ mày!" rồi rút ra con dao phay gia truyền cuối cùng.
Ánh sáng bạc hình vòng cung bất ngờ lóe lên trước mắt, người đàn ông che mặt trong lòng kinh hãi, hai chân đạp mạnh xuống đất, lùi nhanh về sau mấy mét, kéo giãn khoảng cách với Lục Dĩ Bắc, từ xa nhìn chằm chằm vào con dao thái trong tay cô, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Dao phay bình thường không thể nào chém đứt được roi xương làm từ xương sống của Naga, cô ta nhất định đã dùng phương pháp gì đó...
Đúng vậy, không phải là con dao phay đó đủ sắc, mà là tên trộm này có một loại chú thuật đặc biệt nào đó. người đàn ông che mặt nghĩ.
Hắn hình như có hơi sợ con dao của mình... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ưỡn thẳng lưng, ra vẻ huênh hoang nói: "Nhóc con, ta đã nói với ngươi từ sớm rồi, ta không muốn xung đột với ngươi, ngươi mà cứ dây dưa nữa, đừng trách bản cung không khách sáo."
"Bản cung một khi đã ra tay, liền không có đường lui, một chiêu Vạn Đao Thiên Nhận Trảm chém xuống, ước chừng tòa nhà nhỏ này chỉ sợ là sẽ không còn tồn tại."
"Ngươi đi đi, bản cung không muốn tạo thêm sát nghiệt."
"..."
Vạn Đao Thiên Nhận... lẽ nào trong túi đàn guitar của cô ta chứa toàn là loại dao phay lúc nãy?
Người đàn ông che mặt nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc, không động đậy.
Xem ra thật sự bị dọa rồi? Cơ hội tốt, có thể chuồn! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, không động thanh sắc cất con dao thái vào trong túi đàn guitar, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông che mặt.
"Hừ, không biết điều! Người ở chỗ các ngươi đều như vậy sao? Xem ra cái nơi rách này, bản cung không ở cũng chẳng sao!"
Nói xong, mắt Lục Dĩ Bắc đảo một vòng, rồi nhanh như chớp kéo khóa lại, đeo bao đàn guitar lên, xoay người định chuồn.
Đúng lúc này, sau lưng cô đột nhiên truyền đến một loạt chú ngữ có âm điệu kỳ quái, như thể một diễn viên phim Thái nào đó đang đọc thoại.
“อย่าให้น้ำกระเพื่อม,ฉันต้องการที่จะเห็นมันชัดเจน……(Đừng để mặt nước gợn sóng, ta nguyện thấy nó trong vắt vô hạn...)”
Người đàn ông che mặt vừa nhỏ giọng ngâm nga, vừa dùng tay nắm chặt roi xương, những chỗ lồi lõm sắc nhọn trên roi xương đâm rách lòng bàn tay hắn, máu tươi đỏ thẫm trào ra nhuộm đỏ khúc xương trắng ởn trong nháy mắt.
Ngay sau đó, Lục Dĩ Bắc cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên ẩm ướt, như thể biến thành một thực thể sền sệt, trên mặt đất với tốc độ mắt thường có thể thấy được hiện lên từng mảng lớn bùn lầy và rêu xanh, từng đợt sương mù màu tím đen từ các khe hở của mặt đất và tường lan ra.
Chỉ cần hít vào một chút, liền cảm thấy một cơn chóng mặt hoa mắt.
Mặt đất cứng dưới chân đang dần mềm đi, như thể hành lang chật hẹp này, dưới ảnh hưởng của chú thuật người đàn ông che mặt thi triển, đang từng chút một biến thành một đầm lầy.
Hắn không dám tiến lên giao đấu trực diện với Lục Dĩ Bắc nữa, nhưng hắn cũng không muốn nhìn cô cứ thế chuồn đi, thế là đã đưa ra lựa chọn dùng chú thuật để kéo chân cô, chờ đợi viện trợ.
Lục Dĩ Bắc lùi lại vài bước, cảm nhận được một cảm giác tắc nghẽn truyền đến từ hai chân như thể bị lún vào đầm lầy, không khỏi nhíu mày.
"..."
Nhóc con à, ngươi nghĩ cái quái gì vậy?
Lục Dĩ Bắc đây giống loại người ngu ngốc đến độ trơ mắt nhìn kẻ địch niệm chú xong chiêu chắc?
Trầm ngâm một lúc, cô nghiêng đầu, lặng lẽ từ trong túi đàn guitar lấy ra một chai Họa Thủy, một tay giơ ngón cái lên, nhắm một chút, sau đó đột ngột ném về phía trán của người đàn ông che mặt.
Ngắt thi triển!
"ẦM—!"
Tiếng nổ vang tai và sự rung chuyển dữ dội truyền đến, như có thuốc nổ đã nổ tung trong không gian dưới lòng đất này, ánh lửa lập tức nuốt chửng bóng dáng của người đàn ông che mặt và Lục Dĩ Bắc.
Cho đến lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra, Họa Thủy là một thứ dễ cháy dễ nổ.
Nhưng mà...
Tại sao lại đột nhiên nổ tung chứ? Thật vô lý!
————
Biệt thự Hồng Sơn số 16, trên khoảng sân trống bên cạnh bể bơi.
Cảnh sát lần lượt hỏi han những người tham gia bữa tiệc, làm ghi chép đơn giản, lại cử hai người vào trong biệt thự tìm kiếm một vòng, không có phát hiện gì, đã chuẩn bị rút lui.
Là một trong những người khởi xướng bữa tiệc bể bơi ban đêm này, Bạch Khai đi bên cạnh vị cảnh sát dẫn đầu, không ngừng nói lời hay ý đẹp giải thích.
"Đồng chí xem này, mọi người chỉ là tụ tập lại chơi một chút, tuyệt đối không có hành vi vi phạm pháp luật nào, đây chính là một sự hiểu lầm."
"Chắc chắn là thằng oắt con nào đó không ưa chúng tôi sau lưng giở trò."
Cảnh sát liếc nhìn Bạch Khai, bực bội nói: " Là hiểu lầm thì tốt nhất, nhưng các cậu cứ nửa đêm nửa hôm tụ tập quậy phá thế này, khó tránh khỏi khiến hàng xóm bất bình, chúng tôi đã gặp mấy vụ tương tự rồi."
"Vâng vâng!" Bạch Khai liên tục đáp, "Sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn, tuyệt đối giải tán trước mười hai giờ."
Nói đến đây anh dừng lại, cười hề hề: "Vậy đồng chí xem, bây giờ..."
"Bây giờ giải tán hết đi!" cảnh sát gật đầu, "Anh theo chúng tôi về đồn lấy lời khai đơn giản.”
"Không vấn đề, một công dân tốt tuân thủ pháp luật như tôi chắc chắn sẽ phối hợp!"
Viên cảnh sát vừa mở miệng định nói thêm gì đó, khóe mắt lướt qua Bạch Khai, đột nhiên nhìn thấy trong bể bơi sau lưng anh như đang sôi sục, sủi lên một chuỗi lớn bong bóng. Viên cảnh sát không khỏi nhíu mày, đi tới, chuẩn bị quan sát kỹ.
Đúng lúc này, Bạch Khai đột nhiên cảm ứng được một luồng dao động linh năng mãnh liệt truyền đến từ dưới lòng đất, tầm mắt tìm kiếm một vòng, khóa chặt trên bể bơi, lại nhìn thấy viên cảnh sát đang đến gần bể bơi, sắc mặt anh ta đột ngột biến sắc.
"Không ổn! Nằm xuống!"
Cảnh sát: "???"
"Uỳnh——!"
Tiếng nổ trầm đục như sấm sét, từ dưới lòng đất truyền đến, ngay sau đó, bể bơi liền biến thành một đài phun nước khổng lồ, hàng tấn nước bị hất tung lên trời, rồi bung tỏa giữa không trung, sau đó lại như thác đổ, ào ạt trút xuống xung quanh.
"Ào ào——!"
Bị nước nóng dội lên người, viên cảnh sát kinh hãi tột độ, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, lại phát hiện nước trong bể bơi gần như đã cạn khô, một cái hố đen ngòm xuất hiện ở đáy bể bơi, tỏa ra khói đặc, còn Bạch Khai cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cảnh sát: "..." Người đâu rồi? Công dân tốt tuân thủ pháp luật đã hứa đâu?
————
Khi Giang Ly tìm thấy Lục Dĩ Bắc trong một không gian dưới lòng đất đầy khói bụi, cô đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, trong lòng ôm một thanh kiếm gãy có kiểu dáng kỳ lạ.
Tên khốn! Mới lơ cô một chútmà côđã muốn làm lớn chuyện rồi phải không?
Nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc, Giang Ly chửi thầm trong lòng một câu, rồi cô liền vác cả người cả kiếm và cả túi đàn guitar lên vai, thân hình lóe lên một cái liền biến mất tại chỗ.
Chết tiệt, sao lại nặng thế? Cô ấy vẫn luôn vác thứ nặng như vậy đi lang thang khắp nơi sao?
Cô vừa rời đi không lâu, trong hành lang liền truyền đến một loạt tiếng chửi rủa giận dữ của Lý Đường Hán.
"Ai! Rốt cuộc là ai?!"
"Lật trời rồi, lại dám ở nhà tao gây chuyện?"
"Để tao bắt được, mày chết chắc! "
...
Giang Ly vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn về phía tiếng chửi bới, nhún vai, rồi lập tức tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi dinh thự của Lý Đường Hán.
Lục Dĩ Bắc gây ra vụ nổ này cũng tốt, lần này Tư Dạ Hội đã có lý do quang minh chính đại can thiệp điều tra rồi. Giang Ly nghĩ.
————
Năm phút sau, cách khu biệt thự Hồng Sơn hai km, bên cạnh một con sông nhỏ.
Giang Ly đặt Lục Dĩ Bắc nằm thẳng trên mặt đất, khóe mắt liếc nhìn dòng nước sông không xa, lặng lẽ ngâm một đoạn chú thuật, dẫn một cột nước dội thẳng vào mặt cô.
"Ào——!"
Nhiệt độ của nước sông vào đêm cuối thu quả thật khiến người ta nhớ đời, Lục Dĩ Bắc bị dội cho một gáo lạnh thấu tim, người giật nảy mình ngay lập tức tỉnh giấc, mở mắt ra, còn chưa nhìn thấy ai thì đã nghe thấy một giọng nói hỏi han.
"Cô tỉnh rồi à, bây giờ cô đã biến lại thành Lục Dĩ Bắc rồi!"
Nghe vậy tim Lục Dĩ Bắc đột nhiên thắt lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, mặt không đổi sắc nói: "Ai? Lục Dĩ Bắc là ai?"
Giang Ly: "..."
Im lặng một lúc, cô từ bỏ việc tiếp tục dây dưa với tên mặt liệt Lục Dĩ Bắc này về vấn đề này, bước tới, ngồi xổm bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: "Lần này cô thu hoạch không nhỏ nhỉ?"
"Tôi chạy đến cứu cô, có phải cũng nên chia cho tôi một ít không?"
Tuy lần này có thể xem là kẻ ác đã gặp phải đối thủ xứng tầm, nhưng việc trao cho Lục Dĩ Bắc nhiều vật phẩm linh năng đến thế vẫn khiến Giang Ly cảm thấy bất an.
Ít nhiều cũng phải thu về cho Tư Dạ Hội một ít chứ? Giang Ly nghĩ.
Lục Dĩ Bắc nhìn thấy khuôn mặt của Meo Meo-chan đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, sững người một chút, ngay sau đó hoàn hồn lại, né tránh ánh mắt của Giang Ly, giả ngốc nói: "Ơ, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu!"
Người đâu, cứu mạng! Ở đây có một người phụ nữ muốn ăn chùa mớtiền nhỏ của tôi! Lục Dĩ Bắc hét lớn trong lòng.
"Giả ngốc à? Vừa rồi tôi đã đi hỏi thăm rồi, dinh thự nhà họ Lý đã có trộm vào, ước tính sơ bộ thiệt hại linh năng vật phẩm trị giá tương đương hai trăm kg vàng… "
Lục Dĩ Bắc sững sờ, nhíu mày.
Mấy thứ rách nát đó đáng giá nhiều tiền như vậy sao?
Tên nhóc Lý Đường Hán đó lại dám khai khống số lượng à?
Thế này mà bị tóm thì không những phải trả sạch cho hắn, còn phải đền thêm tiền nữa sao?!
Thấy Lục Dĩ Bắc không hề lay chuyển, Giang Ly bổ sung: "Chuyện này mà hắn báo lên Tư Dạ Hội, e là cô sẽ bị truy nã."
Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu nhìn Giang Ly, mặt không biểu cảm nói: "Tôi không sợ, người của Tư Dạ Hội sẽ không bắt tôi đâu!"
Lợn chết không sợ nước sôi, ai cũng đừng hòng động vào mớ tiền nhỏ của tôi!
"..."
Giang Ly hơi hé môi, đang định nói gì đó với Lục Dĩ Bắc.
Đúng lúc này, một luồng dao động linh năng đột nhiên xâm nhập vào phạm vi linh giác của Lục Dĩ Bắc.
Chết rồi! Có người đuổi đến!
Sắc mặt Lục Dĩ Bắc hơi thay đổi, một tay kéo Giang Ly vào lòng, vọt người dậy, "vèo!" một tiếng chui vào trong bụi cây bên cạnh.
Giang Ly nhìn Lục Dĩ Bắc đang giữ đầu mình với ánh mắt khó hiểu, đang định mở miệng thì thấy cô làm một động tác im lặng, nhỏ giọng nói: "Suỵt! Đừng nói chuyện, có người đến."
Lời vừa dứt, Giang Ly liền dò xét được luồng dao động linh năng đó, một giây sau liền nhìn thấy một vệt sáng bạc ở xa xa.
Là Bạch Khai? Sao anhta lại...
Tốc độ của Bạch Khai quá nhanh, đến mức trong đầu Giang Ly vừa lóe lên ý nghĩ như vậy thì anh ta đã đến trước mặt hai người.
"Để tao xem, hôm nay thằng khốn nào dám chơi tao!"
Bạch Khai dừng chân trước bụi cây, chửi bới vừa vạch cành lá, biểu cảm đột nhiên cứng đờ.
Trong bụi cây có hai người, một là Lục Dĩ Bắc và người còn lại là một cô gái mà anh ta chưa từng gặp.
Bạch Khai sa sầm mặt, chỉ vào Giang Ly nói: "Tiểu Vương, cô ta là ai?"
Lục Dĩ Bắc: "..."
Naga là sinh vật huyền thoại xuất hiện trong thần thoại Ấn Độ và Đông Nam Á, thường được miêu tả là rắn khổng lồ hoặc nửa người nửa rắn. Chúng được cho là sở hữu sức mạnh siêu nhiên, thân thể cứng rắn như thép và sống hàng ngàn năm dưới sông sâu hoặc hang động bí ẩn. Xương của Naga cực kỳ bền chắc, trong truyền thuyết có thể chống lại cả lưỡi kiếm sắc bén nhất.