Đêm khuya, bên trong Hổ Phách Quán, ngoại ô Hoa Thành.
Tiếng đàn nhị hồ từng hồi chập chờn truyền ra từ phòng đàn trên tầng cao nhất, ngắt quãng, bi thương mà hào hùng, chỉ nghe âm thanh cũng đủ khiến người ta mường tượng ra khung cảnh một con thuyền đơn độc chơi vơi chìm nổi giữa mặt biển bão bùng.
Người kéo đàn nhị hồ, chính là Giang Ly.
Kéo xong một khúc《Vũ điệu của ong nghệ》, cô đặt đàn nhị hồ và cây vĩ xuống, từ từ thở ra một hơi.
Bắt đầu với đàn nhị hồ, đối với một người đã học tám năm violin từ nhỏ như cô cũng không quá khó khăn.
Cô chỉ mất khoảng mười giờ là có thể biểu diễn một số bản nhạc có độ khó cao.
Còn về tại sao cô không trực tiếp dùng violin, mà lại chọn bắt đầu với đàn nhị hồ, chính cô cũng không nói rõ được.
Có lẽ là vì nhìn thấy Lục Dĩ Bắc ba ngày đã nắm vững một loại nhạc cụ, nên cô bất giác ngấm ngầm ganh đua.
Hồi lâu sau, cánh cửa lớn của phòng đàn được đẩy ra, A Hoa hai tay bưng một chiếc khay bạc, mang đến cho Giang Ly một tô mì gói nấu nóng hổi.
"Tiểu thư, đây chính là mì gói em đã nấu theo cách người nói, người mau nếm thử, hương vị thế nào ạ?"
"Ừm." Giang Ly đáp một tiếng, quay người lại, gật đầu với A Hoa, nhận lấy bát đũa từ tay cô, húp một ngụm nhỏ nước dùng, lại ăn một miếng mì nhỏ, sau đó khẽ cau mày, lắc đầu.
"Tiểu thư, hương vị không đúng ạ?" A Hoa đánh giá biểu cảm của Giang Ly, hỏi.
"Hình như thiếu một chút gì đó..."
A Hoa nhíu mày, lẩm bẩm: "Lạ thật, rõ ràng em là đã làm theo từng bước người nói mà!"
Giang Ly ôm bát mì nhìn A Hoa, khẽ thở dài an ủi: "A Hoa, đây không phải là lôi của em, e là lúc Lục Dĩ Bắc nấu mì còn có bước nào đó mà ta không biết."
"Dạ được ạ." A Hoa cúi đầu chán nản đáp một tiếng, ngay sau đó mím môi, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, mắt đảo một vòng nói: "Tiểu thư, Lục Dĩ Bắc thật sự là con của vị ân nhân đã từng cứu mạng người ạ?"
Nếu thật sự là vậy, tên khốn Lục Dĩ Bắc kia chẳng phải sẽ là cậu chủ tương lai của mình sao?
Tiểu thư còn vì anh ta mà đặc biệt học đàn nhị hồ nữa...
Trước đây mình đã bắt nạt anh ta nhiều như vậy, với tính cách nhỏ mọn của ảnh, chắc chắn sẽ ghi thù.
A Hoa nghĩ ngợi, cảm thấy những ngày tháng sau này của mình đang tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo tiểu thư thích anh ta chứ?
"Hôm nay em đã đến phố Mẫu Đơn tra giúp người danh sách các thành viên họ Lục từng ở Hoa Thành, quả thật có một nhân viên họ Lục."
"Thật sao?" Đôi mắt của Giang Ly khẽ run lên, giọng điệu bình thản hỏi tiếp: "Tên là gì?"
"Không có tên..." A Hoa khẽ lắc đầu, "Ngoài họ ra, các hồ sơ khác liên quan đến ông ấy đều đã bị xóa, cũng không biết đã xuất ngũ hay đã hy sinh rồi."
Thành viên của Tư Dạ Hội sau khi xuất ngũ hoặc vì một số tình huống đặc biệt mà hy sinh, hồ sơ cơ bản ở tại thành phố đang ở đều sẽ bị xóa, chỉ có trụ sở chính của Tư Dạ Hội ở Thịnh Kinh mới lưu giữ bản sao.
"Vậy sao?" Trong mắt Giang Ly lóe lên một tia thất vọng, khẽ vỗ vai A Hoa nói: "Không sao, ta đã chờ từng ấy năm rồi, đợi thêm ít ngày nữa cũng chẳng hề gì."
Cô luôn cảm thấy, Lục Dĩ Bắc nếu đã có thể làm ra món mì gói giống hệt như chú ấy, cho dù không có quan hệ huyết thống với ông, cũng nhất định sẽ biết chút gì đó, sau này có khối thời gian để nói bóng nói gió.
"A Hoa, ta còn phải luyện đàn một lát, em đi nghỉ trước đi?"
"Dạ, vậy em xin phép đi trước, người cũng nghỉ sớm kẻo mệt." A Hoa vén tóc, cúi người chào Giang Ly rồi rời khỏi phòng đàn.
Nghe tiếng bước chân trên hành lang, đợi đến khi A Hoa đi xa, Giang Ly mới lại cầm cây vĩ và đàn nhị hồ, lật giở giá nhạc trước mặt, chuẩn bị chơi thêm một khúc《Điệu Rhapsody Croatia》, nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên ghế bên cạnh đột nhiên rung lên hai cái, phát ra tiếng "rè rè".
Cô hơi nhíu mày, cầm điện thoại lên xem, trên đó hiển thị tin nhắn của "Vương Bất Lưu Hành".
【Tin nhắn đã được thu hồi】
【Vương Bất Lưu Hành: Có đó không? 】
Sao côấylại đột nhiên liên lạc với mình vào lúc này nhỉ...Giang Ly nhíu mày, cầm điện thoại trả lời.
【Thiên tài mạt chược thiếu nữ: Chuyện gì, nói đi? [Biểu cảm thả tim] 】
【Vương Bất Lưu Hành: Thực ra tôi có những điều đã giữ trong lòng từ rất lâu, luôn muốn nói với cô. 】
Giang Ly: "..."
Cô ta địnhgiở trò quỷ gì vậy, sao nói chuyện kỳ cục thế?
【Thiên tài mạt chược thiếu nữ: "Xin hãy nói tiếng người. [Biểu cảm thả tim] 】
【Vương Bất Lưu Hành: Từ trước đến giờ, tôi chẳng có nhiều bạn bè, chỉ có cô là luôn đối xử tốt với tôi nhất. 】
Giang Ly xoa xoa thái dương, cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mới khiến Lục Dĩ Bắc có sự hiểu lầm như vậy, rồi phát hiện ra, có lẽ cô thật sự chưa bao giờ tốt với Lục Dĩ Bắc.
【Thiên tài mạt chược thiếu nữ: Nửa đêm nửa hôm, cô đã nghe bài gì mà tự bật chế độ trầm cảm thế?】
【Vương Bất Lưu Hành: Không phải! Cô nghe tôi nói… Bây giờ tôi sắp phải đến một nơi vô cùng nguy hiểm, cũng không biết sau này còn có cơ hội nói với cô nữa hay không… cho nên…】
Đọc đến đây, Giang Ly mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
【Thiên tài mạt chược thiếu nữ: Cô định nói về chuyện gì?】
【Vương Bất Lưu Hành: Liên quan đến tình cảm! 】
Mấy cậu trai trẻ bây giờ, ờ cũng có thể là mấy cô gái nhỏ, có phải đều như vậy không? Giang Ly nhíu mày, hai tay ôm điện thoại, liên tục nhập vài đoạn văn bản, rồi lại xóa sạch.
Cô nhất thời cũng không biết phải làm thế nào để trong tình huống không làm tổn thương trái tim trong sáng và non nớt của Lục Dĩ Bắc, đưa ra một câu trả lời tương đối thích hợp.
【Vương Bất Lưu Hành: Cho nên, để có thể trực tiếp nói với cô những lời từ đáy lòng, lát nữa nếu tôi gặp nguy hiểm và cầu cứu, cô nhất định phải đến cứu tôi! [Xin xỏ] [Xin xỏ] 】
【Vương Bất Lưu Hành: [Chia sẻ vị trí] 】
Giang Ly: "..."
Nhờ hỗ trợ thì cứ đàng hoàng mà nói với mình đi chứ!
Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy để lừa mình, coi mình là con nít ba tuổi chắc?
【Thiên tài mạt chược thiếu nữ: Xem tâm trạng, rảnh thì đi. [Biểu cảm thả tim] 】
Sau khi trả lời Lục Dĩ Bắc, Giang Ly liền khóa màn hình, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đặt sang một bên.
Đặt điện thoại xuống, cô lại không bắt đầu luyện đàn nhị hồ mà hai tay chống cằm, nhìn ánh trăng như thủy ngân rót xuống bên cửa sổ, ngẩn người một lúc.
Tên đó rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Nghĩ vậy, cô lại cầm điện thoại lên, mở vị trí chia sẻ mà Lục Dĩ Bắc đã gửi.
"Khu biệt thự Hồng Sơn... cô ấy nửa đêm nửa hôm chạy đến đó làm gì?"
————
Khu biệt thự Hồng Sơn của Hoa Thành, có thể nói là khu biệt thự duy nhất còn tương đối an toàn sau khi đêm tối trở nên dài hơn, tuy nằm ở ngoại ô xa xôi, nhưng cho đến hiện tại, vẫn chưa từng xảy ra sự kiện quái đàm tấn công.
Người dân Hoa Thành đã từng đổ xô đến đây, rồi sau khi biết được giá nhà mà chùn bước.
Có lời đồn rằng lúc xây dựng khu biệt thự này, đã tham khảo một loại trận pháp nào đó, mỗi một căn biệt thự là một mắt trận, ba mươi sáu căn biệt thự ứng với số Thiên Cương, chính vì vậy mà tà ma không dám lại gần.
Tuy nhiên, cách nói này không một chút khoa học, cũng chẳng huyền học.
Những linh năng giả và quái đàm hơi thạo tin một chút đều biết, khu biệt thự này, là vì được bao bọc bởi dao động linh năng của một quái đàm chủng thần thoại cực kỳ mạnh mẽ, mới khiến những quái đàm thông thường không dám dễ dàng xâm nhập.
Đương nhiên, hai cách nói trên, Lục Dĩ Bắc đều không biết, điều duy nhất cô biết chính là những người sống ở đây không giàu thì cũng sang.
Và thế là sau khi biết được Lý Đường Hán trong truyền thuyết sống ở đây, cô lại lặng lẽ dán thêm một cái nhãn lớn thật to, thật nổi bật lên người hắn — một cây hẹ lớn tươi tốt.
Một cái nhãn khác là tàn nhẫn.
Mặc dù Lục Dĩ Bắc vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Lý Đường Hán, nhưng sau khi cô gặp người lái xe mà Lý Đường Hán cử đến, liền cảm thấy hắn chắc cũng khá lợi hại.
Không lợi hại sao cái gì cũng dám chở?
Dù sao thì ngoài chú Trương Sam ra, Lục Dĩ Bắc chưa từng thấy có người bình thường nào khác dám chở ba con quái đàm trên xe, mà còn có thể bình tĩnh tự tại, không một chút hoảng sợ.
Kỹ năng lái xe vững đến mức ngang ngửa với các lão tài xế trên phim khiêu dâm dày dạn kinh nghiệm.
Lục Dĩ Bắc còn chưa đến dinh thự của Lý Đường Hán, vừa nghĩ đến hắn có thể là một cây hẹ lớn cộng thêm một kẻ tàn nhẫn, cô đã bắt đầu có hơi hoảng sợ.
Con người cô trước nay luôn coi tiền bạc như cha mẹ, bây giờ có một kẻ tàn nhẫn, đã bắt cóc cha mẹ không cùng huyết thống của cô, nghĩ thôi đã thấy rất sợ hãi.
Vì sự an toàn của cha mẹ, nói không chừng cô sẽ làm ra những chuyện từ bỏ nguyên tắc.
Sau đó.
Khi Lục Dĩ Bắc vào khu biệt thự Hồng Sơn, nhìn thấy bức tượng lớn trước cổng, cô đột nhiên càng hoảng sợ hơn.
————
Đêm khuya, trăng sáng treo cao, màn đêm bao trùm những ngọn núi xanh trùng điệp, giữa vòng vây của núi non, một cánh cổng lớn cổ kính, mang phong cách tao nhã sừng sững hiện ra.
Từ xa, một chiếc xe địa hình màu đen không có biển số men theo con đường quanh núi lái tới, như đã cảm nhận được từ trước, cánh cổng lớn đã trượt sang hai bên, từ từ mở ra.
Sau khi chiếc xe lái vào cổng lớn của khu biệt thự Hồng Sơn, điều đầu tiên đập vào mắt cô là một đại lộ rợp bóng cây ngân hạnh, lúc này đang là cuối thu, những chiếc lá ngân hạnh vàng óng dưới ánh đèn đường bay lả tả rơi xuống, xa xa bụi cây rậm rạp, mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy nhưng không bóng thấy nhà cửa.
Lại đi thêm một đoạn, qua một khúc cua, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên quang đãng, một hồ nhân tạo lớn hiện ra dưới ánh trăng phản chiếu, mặt hồ tựa như một tấm gương bạc, trong đó có những hòn non bộ đá kỳ lạ đứng sừng sững, hành lang và đình nghỉ mát ẩn hiện, mang đậm phong vị của một khu vườn cổ điển.
Thế nhưng Lục Dĩ Bắc lại không có tâm trí thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy hồ nhân tạo, sự chú ý của cô đã dồn cả vào bức tượng kỳ dị trên hòn đảo giữa hồ.
Bức tượng đó dường như là một cụm mây, toàn thân có hình dạng méo mó không đều, từ một số góc độ trông như sắp tan ra thành sương mù, cùng với việc góc nhìn thay đổi, nó lại nhanh chóng ngưng tụ, phác họa ra một đường nét tựa như hình người, nhưng ngay sau đó lại hóa thành mây đen.
Nhưng loại mây đó lại không giống như tạo vật của tự nhiên mà toát lên một cảm giác gượng gạo đậm đặc của đồ nhân tạo.
Bức tượng cao khoảng mười mét sừng sững trên hòn đảo giữa hồ, đổ một mảng bóng lớn xuống mặt đất, bóng tối lan ra mặt hồ yên tĩnh không một gợn sóng, như thể nối liền bức tượng và mặt hồ lại với nhau, độc đáo nhưng cũng kỳ dị.
Ánh mắt Lục Dĩ Bắc ghim chặt vào bức tượng. Trong khoảnh khắc, dòng suy nghĩ bỗng hỗn loạn, và tận sâu nơi tiềm thức, có thứ gì đó đang điên cuồng va đập, như sắp phá tung mà thoát ra ngoài.
Cô không cảm nhận được bất kỳ dao động linh năng nào trên bức tượng đó, nhưng cô lại từ trên đó cảm nhận được một luồng địch ý mãnh liệt, như bị một loài dã thú nào đó để ý, sống lưng cô từng cơn lạnh toát.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có đột nhiên từ bốn phương tám hướng ùa về, trứng Ma Nữ bám trên tim cô đang khẽ run rẩy, hai mắt cũng truyền đến cơn đau bỏng rát dữ dội đã lâu không gặp.
Gay go rồi! Mắt đau đến mức này, chắc chắn sẽ có chuyện xấu! Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Theo kinh nghiệm của cô, lần đầu tiên hai mắt xuất hiện cơn đau như thế này là lúc cô nuốt chửng trứng Ma Nữ, lần thứ hai là khi lần đầu nhìn thấy toàn bộ hình dáng của Đại Xà Thần, cả hai lần đều suýt chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của cô.
Cô bất giác muốn dời tầm mắt đi, nhưng lại phát hiện hai mắt như bị đóng đinh vào bức tượng đó, không động đậy được.
Nhìn chằm chằm vào bức tượng đó lâu rồi, dòng suy nghĩ của cô như cũng bị kéo ra khỏi cơ thể, trở nên nhẹ bẫng, tương tự như đang mơ.
Nhẹ bẫng, cô đi xuyên qua một lối đi tối tăm và chật hẹp, ngột ngạt và nghẹt thở, ngay sau đó trước mắt đột nhiên sáng lên, cô lại lần nữa nhìn thấy khu biệt thự Hồng Sơn tĩnh mịch dưới bầu trời đêm.
Nhưng khác với trước đây, lúc này trong khu biệt thự, tất cả ánh đèn đều đã tắt, khắp nơi bao trùm một lớp sương mù màu xám dày đặc, như thể vĩnh viễn không tan.
Trong tiếng gió vang vọng những lời thì thầm khiến người ta phát điên.
Bầu trời như lúc hoàng hôn hoặc một buổi chiều ngày mưa, mây đen ùn ùn kéo tới, ánh sáng vàng vọt chiếu xuống từ những kẽ hở giữa các tầng mây.
Cô mơ hồ nhìn thấy những bóng người mờ ảo cao hơn cả tòa nhà cao nhất của Hoa Thành, ẩn hiện trong mây mù, chậm rãi di chuyển, phía sau là một đôi cánh được tạo thành từ khói đen cuồn cuộn đang vẫy vùng.
Giữa những cuộn khói đen kịt, bề mặt của nó thoáng chốc biến ảo thành đủ loại hình thù và kết cấu kỳ dị. Khi thì là những chi như cánh tay, móng vuốt hay xúc tu với tỷ lệ quái đản, lúc lại là những khe nứt tựa như miệng đang đóng mở.
Sau đó.
Bóng người khổng lồ đó dường như cũng nhận ra sự tồn tại của cô, ở đầu mút của tất cả các chi dị dạng, đột nhiên mở ra một khe hở, dưới khe hở đó từng con mắt xanh lục yếu ớt từ từ hiện ra, chi chít khắp bầu trời, ném về phía cô những ánh mắt soi mói và đầy ác ý.
Lục Dĩ Bắc đã từng trong giấc mơ gặp gỡ thiếu nữ bí ẩn kia, nhìn thấy những bóng người khổng lồ tương tự đi xuyên qua thành phố, nhưng đó là những bóng người khổng lồ ở xa tít chân trời, không thể mang lại cho cô những cảm nhận trực quan nào khác ngoài những đường nét mờ ảo.
Còn giờ đây, bóng người đó ở ngay trên đầu cô, không chút kiên dè mà trút xuống cô nỗi sợ hãi khổng lồ, dị thường, khiến người ta phát điên.
Cảm giác ngạt thở đến rất đột ngột, như thể đột nhiên lạc vào một không gian kín chứa đầy sương mù nồng độ cao, mũi và miệng cô cảm nhận từng đợt kích ứng dữ dội, như có một đôi tay vô hình, cầm một chiếc cào sắt có gai nhỏ, cào qua khí quản cô.
Bên tai, những âm thanh hỗn loạn như tiếng ồn của thành phố đột nhiên vang lên, dần dần trở nên chói tai mãnh liệt.
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc cảm thấy ý thức của mình sắp bị cảm giác ngạt thở tuyệt vọng và tiếng ồn như muốn xuyên thủng màng nhĩ đó khuấy nát, cô cắn răng, liều lĩnh ngâm lên những lời mô tả bắt nguồn từ trong cơ thể mình, cố gắng chống trả.
Sau khi tiếp xúc với Đại Xà Thần, cô rất rõ, đó là uy áp do quyền năng của một quái đàm cấp cao nào đó mang lại, chỉ có dùng sức mạnh của quyền năng quái đàm mới có thể chống lại.
“Hữu Chung Sơn giả. Hữu nữ tử mặc thanh y, sở kiến chi xứ đại hạn hán……”
“Du ngoạn Xích Thủy chi bắc, đăng Côn Lôn nam vọng, giang hữu yểu điệu, thủy sinh diễm……”
“Thị vụ dã thị tinh, thị tha hài tử, dã thị hắc ám trung xuy diệt đăng hỏa chi thần……”
Rồi sau đó.
Trong cơn mơ màng, cô cảm giác có thứ gì đó từ từ dâng lên từ trong cơ thể mình, ngưng tụ giữa không trung thành một vầng hào quang rực lửa, tựa như một mặt trời khuyết, tỏa hơi nóng kinh hoàng ra xung quanh.
Vầng thái dương đỏ thẫm ấy chống chịu áp lực khổng lồ của màn sương mù quái dị, không ngừng chấn động, hiện ra vô số khe nứt vụn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ngay sau đó, một tia sáng máu màu đỏ rực bùng phát từ trung tâm mặt trời, sức mạnh của trứng Ma Nữ hiện ra.
Cuối cùng, dưới sự cộng hưởng của hai luồng sức mạnh, quái đàm sương mù cũng chịu dừng tay, cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời dần dần nhạt đi, rồi đó tan biến, trở lại bình thường.
Nhưng, cái cảm giác đó không giống như bị đánh lui, mà giống như sức cạn lực kiệt, hoặc đã mất đi hứng thú.
Lục Dĩ Bắc ngây người nhìn bức tượng ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, định thần lại mới phát hiện Nhân Bì và Mặt bao tải không biết từ lúc nào đã co rúm ở góc hàng ghế thứ ba trên xe.
Nhìn bộ dạng run lẩy bẩy của chúng, nếu không phải hàng ghế thứ ba của mẫu xe này không thông với phía sau, chúng nó đã hận không thể trực tiếp chui vào cốp xe.
Thấy Lục Dĩ Bắc hai mắt nhắm nghiền hồi lâu mới từ từ mở ra, Nhân Bì giọng nói run rẩy thăm dò: "Cái, cái đó... ngài không sao chứ ạ?"
"Tại sao lại hỏi vậy?" Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
Mặt bao tải toàn thân run rẩy, làm rơi từng đám từng đám giòi bọ trắng bệch, đưa tay chỉ vào chỗ ngồi dưới người Lục Dĩ Bắc.
Lục Dĩ Bắc cuối đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, khi mình đối đầu với luồng quyền năng uy áp kia, bên cạnh đã vương vãi không ít Họa Thủy.
"..."
Tuy vừa rồi suýt nữa thì toang, nhưng cái khí chất mà mình khó khăn lắm mới tạo dựng được không thể mất đi!
Lục Dĩ Bắc hơi suy nghĩ một chút rồi xua tay, thản nhiên nói: "Họa Thủy thôi mà, cứ dăm ba ngày lại có một lần, không sao đâu."
Mìnhthừa nhận, lần này mìnhđã nói dối, không phải vài ngày, mà là mỗi ngày đều có. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Trong lúc suy nghĩ, cô liền cúi người từ trong túi đàn guitar tìm ra một cái chai chưa đầy, thu dọn Họa Thủy vào.
Nhân Bì và Mặt bao tải vô tình hít phải một ít Họa Thủy có độ tinh khiết cao bay hơi, suýt chút nữa đã tại chỗ phê pha, khi nhìn thấy cảnh tượng Lục Dĩ Bắc tay không thu dọn Họa Thủy, lõi bản thể của chúng suýt chút nữa đã sợ đến vỡ tan.
Họa Thủy thôi ư?
Vài ngày lại có một lần? Thứ này không phải là vắt kiệt một Ma nữmới có được chưa đến 100g hàng hiếm sao?
Cô ta... rốt cuộc là thứ gì vậy?
Ngay lúc Nhân Bì và Mặt bao tải đang kinh ngạc tột độ, Lục Dĩ Bắc lặng lẽ rút điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Ly.
【Vương Bất Lưu Hành: Chết mất! Cứu cứu cứu! Nguy nguy nguy! 】
Lục Dĩ Bắc: "..."
Làm vầy có hơi nhát quan quá không ta?
【Tin nhắn đã được thu hồi】
【Vương Bất Lưu Hành: Có đó không? 】
...
Một lát sau, nhìn câu trả lời cuối cùng mà Giang Ly đưa ra, sắc mặt Lục Dĩ Bắc sa sầm, tức đến mức suýt nữa đã ném điện thoại ngay tại chỗ.
Khỉ thật! Xem tâm trạng? Lạnh lùng đếnvậy sao?
Quả nhiên, mình mà đặt kỳ vọng gì vào người phụ nữ đó chắc chắn là có vấn đề rồi?
Sau khi biết mình là quái đàm, cô ta e là chỉ mong mình chết đi! Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Tác phẩm này là một đoạn nhạc nổi tiếng của nhà soạn nhạc Nga Nikolai Rimsky-Korsakov, thường được gọi bằng tiếng Anh là "Flight of the Bumblebee". Đây là bản "Croatian Rhapsody" của nhà soạn nhạc, nghệ sĩ piano Maksim Mrvica người Croatia. Số Thiên Cương: Khái niệm trong văn hóa Đạo giáo và thuật số Trung Quốc, chỉ 36 ngôi sao hay 36 vị thần sao trấn giữ bầu trời. Trong phong thủy và truyền thuyết, con số này tượng trưng cho sức mạnh trấn áp tà khí; thường được dùng để sắp xếp các “mắt trận” trong trận pháp nhằm bảo vệ một khu vực hoặc công trình. Câu này mang tính châm biếm, hài hước vì so sánh “tài xế” trong bối cảnh phim người lớn, ngụ ý vừa kỳ quặc vừa mỉa mai sự “ổn định” của người được nhắc đến. Nghĩa là “Có núi Chung Sơn. Có một thiếu nữ mặc áo xanh, nơi nàng đi qua thì đại hạn khô cằn… Lang thang phía bắc Xích Thủy, leo lên Côn Lôn nhìn về phương nam, sông có dáng yểu điệu, nước sinh nét kiều diễm… Là sương mù cũng là sao trời, là con của nàng, cũng là đôi môi thổi tắt ngọn đèn trong bóng tối…” Đoạn này t dùng Hán-Việt vì liên quan đến quyền năng của ma nữ, đọc nghe hay hén.