Sau khi ném Trương Đức Hiền, Lục Dĩ Bắc quay người chạy một mạch ra xa, co mình trên mái của một nhà xưởng hẻo lánh, cách xa Giang Ly và Trương Đức Hiền.
Khi cô dừng bước, quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Đức Hiền giữa không trung, cầm vũ khí sắc bén đâm liên tiếp ba nhát vào ngực, trong lòng cô chợt dân lên một cảm giác kính phục, không nhịn được mà chắp tay thán phục.
"Biết chơi, biết chơi, không ngờ ông cũng là dân chơi cày ‘mạng’?"
Loại người như cô, cắt rau mà đứt tay cũng phải la hét nửa ngày, khâm phục nhất chính là những người một khi đã ra tay thì ngay cả thân mình cũng tàn nhẫn.
Dĩ nhiên, phương pháp sử dụng vật phẩm linh năng cấp cao, thông qua các thủ đoạn thô bạo thậm chí có thể nói là thảm khốc để nâng cao thực lực trong thời gian ngắn này, hiệu quả tự nhiên là rất tốt và rất mạnh mẽ.
Máu tươi từ những lỗ thủng trên ngực Trương Đức Hiền tuôn ra, trong chốc lát hóa thành lôi quang màu vàng, như một đàn rắn vàng rời tổ, uốn lượn cuồng loạn dọc theo cơ thể ông ta, ngưng tụ thành một mảng Phạn văn màu vàng không thể hiểu được, dao động linh năng của ông ta tăng lên vùn vụt, chỉ trong vài nhịp thở đã đạt đến mức độ kinh người.
Lợi hại thật, dao động linh năng này chắc mạnh bằng khoảng mười bảy mười tám lần Cô Thỏ hoặc nửa Đại Xà Thần nhỉ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Cô đột nhiên có chút thèm thuồng cây kim cang chùy cổ xưa của Trương Đức Hiền, nhưng nghĩ lại, thứ đó thời gian thi triển quá dài, còn phải tự làm hại bản thân mới phát huy được hiệu quả, liền lập tức mất đi hứng thú.
Một người đầu óc phải liều mạng cố chấp đến mức nào mới có thể ra tay với chính mình chứ?!
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Nhưng mà, sao mình cứ thấy loại lôi quang trên người ôngta mang lại cảm giác giống Tượng Minh Vương đến thế nhỉ?
Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, cô có chút nhớ những ngày tháng đã trải qua cùng Tượng Minh Vương.
Trên bầu trời, lôi quang màu vàng chói lọi, chính khí lẫm liệt trút xuống khiến hành động của ba con quái đàm trên mặt đất cũng cứng đờ trong giây lát, sương đen cuồn cuộn trên người chúng, cũng như bị một sức mạnh nào đó áp chế, co rút lại vào trong cơ thể.
"Thần truyền Tôn Thắng Đà La Chú, Phật thụ Kim Cang Bàn Nhược thân! Yêu nghiệt, chịu chết đi!"
Trương Đức Hiền hét lớn một tiếng, cầu vồng vàng từ trên trời giáng xuống, như sông ngân hà đổ ngược, ào ào trút xuống.
“Gào——!” Tiếng kêu thảm thiết của quái đàm ngay lập tức vang vọng khắp bầu trời lò mổ.
"Ui! Hay! Quá Đỉnh!"
Lục Dĩ Bắc triệu hồi Đại ca cơ bắp, Đại ca cơ bắp sử dụng một chiêu quyền pháp từ trên trời giáng xuống, hiệu quả vượt trội, Lục Dĩ Bắc không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Trương Đức Hiền vung nắm đấm bọc lôi quang vàng óng chiến đấu với ba con quái đàm, trong phút chốc, sóng khí cuồn cuộn quét ra bốn phương tám hướng, xen lẫn từng đợt tụng kinh.
Lục Dĩ Bắc nghe những đoạn kinh văn không rõ ý nghĩa đó, trong lòng không hiểu sao lại có một cảm giác khó chịu, cô khẽ nhíu mày, liền dời sự chú ý khỏi Trương Đức Hiền, nhìn sang bên kia, nơi Giang Ly đang kịch chiến với con quái đàm đầu người thân lợn.
Đúng vậy, bây giờ cô rất chắc chắn Meo Meo-chan chính là Giang Ly, ít nhất là chắc chắn chín phần.
Lúc cô tỉnh lại ở khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang, cô đã từng thấy trạng thái linh văn hoàn toàn khai triển của Giang Ly.
Hình ảnh nhân mã nửa người nửa ngựa, trên người khoác bộ ngân giáp khắc chú văn xanh lam, lông trắng như tuyết, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
Đặc biệt, lúc cô bị con ve sầu bắt đi, trong mơ còn từng cưỡi con ngựa trắng lớn...
Ờ, cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là dáng vẻ hiện tại của Meo Meo-chan: ngoài nửa khuôn mặt màu lúa mì lộ ra dưới lớp giáp và hai bím tóc vàng óng bay phấp phới như cờ chiến sau lưng — hai điểm khác biệt so với Giang Ly — thì những chỗ còn lại gần như giống hệt nhau.
Nếu đây không phải là Giang Ly, mình sẽ... mình sẽ... ờm, cho nên mới nói chỉ chắc chắn chín phần thôi mà!
Làm người, luôn phải chừa cho mình một đường lui.
Giang Ly và con quái đàm tên Đại Vương đó đánh nhau qua lại, giống như một con quái vật trong thần thoại truyền thuyết đang chém giết với một con quái vật chắp vá bò ra từ vực thẳm.
Chỉ trong khoảnh khắc nhanh như chớp, hai con quái vật đã va chạm qua lại nhiều lần, để lại vô số tàn ảnh, móc sắt và trường đao xé rách không khí tạo ra những vệt sáng mờ ảo mãi không tan.
Trên cơ thể khổng lồ như một ngọn đồi nhỏ của Đại Vương, những khối u hình mặt người chất chồng ngọ nguậy, môi hé mở, cùng với tiếng rít chói tai như tiếng còi, phát ra từng đợt hơi thở chứa đựng vô số oán niệm của những nạn nhân ở Lò mổ Nam Giao.
Còn trong đôi mắt lộ ra từ bộ giáp của Giang Ly, không có một chút sợ hãi, cô trầm tĩnh hai tay vung đao, ánh đao như dải lụa bạc, luồng đao quang tung hoành chém tan luồng hơi thở đánh tới, trên thân đao bốc lên khói đen, trong chốc lát liền bị ngọn lửa xanh lam thiêu dốt sạch.
Ở nơi mắt thường không thể thấy còn có sự va chạm của dao động linh năng, phát ra những tiếng nổ lớn như bom.
Lục Dĩ Bắc một tay chống cằm, quay đầu nhìn Trương Đức Hiền đang đánh nhau tay đôi với ba con quái đàm ở xa, rồi lại quay đầu nhìn Giang Ly, tự nói: "Xem ra, bên này tạm thời cũng không cần mình giúp..."
"Nhưng cứ thế này không được! Mình phải tìm việc gì đó làm chứ? Cứ đứng nhìn thế này, chẳng phải trông mình rất vô dụng sao?"
"Không được, không được, để mình xem nào, ở cái nơi quỷ quái này còn có con quái đàm nào dễ đối phó không, đã đến đây rồi, cảm giác tham gia luôn phải có."
Trong lúc nói chuyện, cô mượn sự ban phúc của Thần Hành Giáp Mã (hàng ngái), đột nhiên tăng tốc đến tối đa, biến mất tại chỗ, đến khi thân hình xuất hiện trở lại, đã ở trên điểm cao nhất của toàn bộ Lò mổ Nam Giao — sân thượng tòa nhà văn phòng.
Cô tìm một góc nhô ra ở mép sân thượng, học theo tư thế của những siêu anh hùng trong truyện tranh Mỹ ngồi xổm trên góc tòa nhà, canh giữ cả thành phố, hai mắt quét qua lại khắp khu nhà xưởng rộng lớn của Lò mổ Nam Giao, tìm kiếm mục tiêu có thể bắt nạt.
Sau đó.
Cô liền nhìn thấy Lý Duy Nhất đang lén lút, đi về phía một ngôi nhà nhỏ hẻo lánh của lò mổ, trên vai hắn còn vác một túi đựng xác màu xanh đậm.
Trong túi đựng xác như nhét một cơ thể sinh vật khổng lồ nào đó, bị căng phồng lên, thậm chí khóa kéo cũng không thể kéo hết, mơ hồ có thể thấy, nửa cái đầu lợn thối rữa rủ ra ngoài, chất lỏng màu nâu đỏ từ trên đó nhỏ giọt, vương vãi khắp sàn.
"Hử? Đó không phải là anh chàng gặp ban ngày sao? Anh ta quả nhiên cũng là người đến đây tham gia xét duyệt? Nhưng mà..."
"Anh ta đang làm gì vậy? Người khác thì ở bên kia đánh nhau sống chết, ảnh lại lén lút đi trộm lợn?"
Lục Dĩ Bắc tự nói, đúng lúc này, cửa của ngôi nhà nhỏ hẻo lánh đó mở ra, có người từ bên trong bước ra, đứng trước cửa, hơn nửa người bị cửa che khuất, không nhìn rõ mặt.
Lý Duy Nhất nói chuyện vài câu với người đó, vẻ mặt hoảng hốt nhìn quanh một lúc, ngay sau đó liền ném túi đựng xác trên vai vào trong nhà nhỏ, chính mình cũng theo vào, đóng cửa lại.
Đây là đang làm gì? Cảm thấy có chút không ổn! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, trầm tư một lát rồi đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi sân thượng tòa nhà văn phòng.
Cô quyết định đi theo xem thử, người đàn ông đã vào Lò mổ Nam Giao từ sớm nhưng mãi không xuất hiện kia, rốt cuộc đang giở trò mèo gì.
Nếu đang làm chuyện gì mờ ám, thì đừng trách VuaTra Tấn Hoa Thành, người bạn nhỏ chính nghĩa Lục Dĩ Bắc này ra tay vô tình!
Ai bảo ngươi trông giống một con gà mờ ngang cơ với ta chứ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
————
Ngoại vi Lò mổ Nam Giao.
Giữa núi rừng, một bầy thú dị dạng xương trắng và một đàn mèo hoang hóa sương đen đang chém giết thảm khốc.
Những con dị thú toàn thân do xương trắng tạo thành tụ tập lại, quả thực như một sở thú, chó hoang, khỉ, mãng xà, gấu xám, thậm chí còn có một con hổ răng kiếm có răng nanh như đao cong.
Nhìn qua, không có một con nào giống nhau.
Điểm chung duy nhất của chúng là thân hình khổng lồ, thân thể to lớn hoàn toàn do xương cốt tạo thành, xương trắng chồng chất lên nhau, như một bộ giáp dị đoan.
Và tạo thành sự tương phản mạnh mẽ là đối thủ của chúng — một đàn mèo hoang.
Đó là một đàn mèo hoang gầy trơ xương, lông màu tối sẫm, trên người mang những vết thương tật ở các mức độ khác nhau, trông như bị ai đó ngược đãi, toàn thân được bao bọc bởi luồng khí đen kịt sâu thẳm, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng báo thù.
Nhưng chính những sinh vật nhỏ bé đáng thương này lại đang giao chiến bất phân thắng bại với những con dị thú xương trắng trông hung tợn kia.
Giữa núi rừng, bóng trắng thoáng qua rồi để lại một vệt mở trên không, ngay sau đó bị một bóng đen chặn lại xé nát, vỡ tan thành từng mảng xương trắng.
Những mảnh xương như đạn ghém "phập phập phập" găm vào thân cây bên cạnh, cây liền gãy làm đôi, cùng với con dị thú xương trắng bị xé nát, đổ ầm ầm xuống.
Còn những con mèo hoang toàn thân lượn lờ sương đen, tuy cũng có không ít bị dị thú xương trắng xé nát, nhưng máu thịt của chúng vương vãi trên mặt đất, rất nhanh sẽ phân hóa ra nhiều con mèo hoang hơn rồi lại lao lên.
Trong thế giằng co này, dị thú xương trắng dần dần có cảm giác bị áp đảo.
Cùng lúc đó, thủ lĩnh của hai đội quân "quái đàm" có sự tương phản rõ rệt này, cũng đang giao tranh qua lại trên ngọn cây trong rừng.
Sau cú va chạm mạnh với cô gái tai mèo, giáp xương và đao xương bao bọc trên hai cánh tay của Thúc Ngạc vỡ nát, hắn mượn lực lùi nhanh về sau, tự do xuyên qua tán cây rậm rạp, vững vàng đáp xuống cành cây.
Hắn liếc mắt nhìn những con rối xương trắng đang bị giết đến mức liên tục lùi lại trên mặt đất, thầm kinh hãi.
Nhờ có được《Thanh Linh Dược Tề》, thực lực của hắn trong khoảng thời gian này đã tăng lên nửa bậc, nếu không phải không có đủ nguyên liệu, đã có thể khiến linh văn tiến cấp rồi.
Tuy nhiên, dù như vậy, hắn vẫn không phải là đối thủ của cô gái tai mèo, phía mình ứng phó khó khăn, cô ta lại trông ung dung, vẫn còn dư sức.
Nhưng đáng mừng là, thời gian cũng sắp hết, nghi lễ cũng sắp bắt đầu. Thúc Ngạc nghĩ.
"Vút—!"
Cô gái tai mèo đuổi sát theo, đang định tấn công, thì nghe Thúc Ngạc cười lạnh: "Ta thừa nhận cô là một đối thủ rất mạnh, nhưng, cô thật sự không lo lắng chút nào cho những người trong lò mổ sao?"
Cô gái tai mèo hơi dừng lại, nghiêng đầu nói: "Có gì đáng sợ? Người tham gia xét duyệt của chúng tôi, đã hoàn toàn áp chế được quái đàm trong lò mổ rồi mà?"
"Nói không chừng, quái đàm của Lò mổ Nam Giao, đều phải..."
Lời của cô gái tai mèo mới nói được một nửa, tiếng nổ từ cuộc giao tranh không xa đột nhiên dừng lại, ngay sau đó là tiếng la hét của một người phụ nữ.
Giọng điệu có chút lạc tông đó, mang theo vài phần run rẩy và hơi thở dồn dập, nghe như đang tiến hành một nghi lễ trao đổi nhiễm sắc thể cổ xưa và thiêng liêng nào đó không thể miêu tả được.
"A~ ! Ngươi... ngươi đừng qua đây a~!"
"Hê hê hê! Cô cứ la đi! Cô la càng lớn ta càng hưng phấn!"
"Chết tiệt! Tao nói tao muốn la lúc nào?"
"..." Cô gái tai mèo vỗ trán, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ không thể che giấu, quay đầu nhìn Thúc Ngạc nói: "Ngươi cũng thấy rồi đó, thay vì lo lắng cho người tham gia xét duyệt của chúng tôi, chi bằng lo lắng cho đồng bạn của ngươi đi, ta nghĩ cô ta sắp trở nên, ờ, trở nên không trong sạch nữa rồi."
Không trong sạch là sao? Thúc Ngạc sững sờ, rất nhanh đã thu lại tâm trí, cười lạnh: "Ta thì không lo lắng chút nào cho cô ta..."
Thành thật mà nói, hắn không quan tâm lắm đến sống chết của Cô Thỏ, cô ta và Nhật Thực Hội chỉ là quan hệ hợp tác, lúc cần thiết hoàn toàn có thể bị bỏ đi như một quân cờ thí.
"Hừ, hôm nay trước khi đến đây, ta đã nói với một người, đêm nay ở đây chỉ có một người được sống sót rời đi, cô có biết người đó là ai không? Chính là ta!"
"Ý gì?"
Cô gái tai mèo nghi hoặc hỏi, lời vừa dứt, một cảm giác bất an đột nhiên lặng lẽ dâng lên trong lòng cô.
Có thứ gì đó đang thức tỉnh, lặng lẽ mở mắt, nó ẩn náu ở một nơi nào đó bên trong Lò mổ Nam Giao.
Linh năng hỗn loạn vỡ nát đáng sợ đang ngủ say co ro, như trở về trong bụng mẹ, không ngừng lớn lên, lan tỏa bóng tối bất tường ra bốn phương tám hướng, như muốn biến mảnh đất này thành địa ngục.
Và trong luồng khí tức không ngừng biến đổi thành hình thái cao cấp hơn đó, cô gái tai mèo cảm nhận được, dao động linh năng của Lý Duy Nhất đã biến mất từ lâu và một luồng dao động linh năng khác không rõ lai lịch.
Hai luồng dao động linh năng đều rất yếu, nếu cố tình ẩn giấu, rất khó bị phát hiện, đây cũng là một trong những lý do cô và người đàn ông gầy cao trước đó không tìm thấy Lý Duy Nhất.
Cô sững sờ, ngay sau đó tim thắt lại.
"Các ngươi... các ngươi đã mê hoặc Lý Duy Nhất!?"
"Chỉnh lại một chút!" Thúc Ngạc giơ một ngón tay lên, lắc qua lắc lại trước mặt cô gái tai mèo, "Không phải mê hoặc, mà là hắn vì báo thù nên đã tự nguyện hợp tác với chúng ta và trở thành một phần của nghi lễ."
Nghi lễ? Cô gái tai mèo như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tái xanh.
Nghe lời của Thúc Ngạc, cô đột nhiên nhớ lại những nghi lễ tà ác để tạo ra quái đàm mà Đại ca từng đề cập với họ.
Một trong số đó, chính là thông qua việc phân tách nguồn gốc của quái đàm, rồi tái tổ hợp lại, làm giả quyền năng của quái đàm cấp cao có nguồn gốc tương tự, để đạt được mục đích tạo ra quái đàm hoặc người có năng lực linh năng cấp cao trong thời gian ngắn.
Trong Lò mổ Nam Giao có bốn câu chuyện ma. Một trong số đó kể về người chủ và ba người hầu, và tất cả những câu chuyện này đều có nguồn gốc tương tự như các truyền thuyết lâu đời hơn về quỷ Beelzebub. Lợn cũng là một trong những biểu tượng của Beelzebub.
Quả thực có thể thông qua nghi lễ này mô phỏng lại sức mạnh của Beelzebub và tạo ra “Đứa con của Sự Phàm ăn”
Không thể tiếp tục dây dưa với tên này nữa, phải nhanh chóng ngăn cản nghi lễ tiến hành mới được.
Cô gái tai mèo nghĩ, vừa định động thân, dưới chân đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó trong một loạt tiếng nổ lớn vang lên, vô số bức tường xương trắng từ bốn phía mọc lên.
"Hài Cốt Cạnh Kỹ! Mở!"
Thúc Ngạc đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, những bức tường xương trắng đó ngay lập tức tụ lại về phía hai người, cùng với tiếng xương cốt ma sát, khóa chặt vào nhau, bao vây cả cô và Thúc Ngạc lại.
"Mèo con, đã không kịp nữa rồi, mọi chuyện đã muộn rồi! Cô và đồng bạn của cô đều không kịp cứu viện đâu, hãy tận hưởng trận chém giết cuối cùng của cuộc đời đi!"
Thúc Ngạc nói, máu thịt trên sống lưng đột nhiên vỡ ra, thò ra những cánh tay xương trắng vươn dài ra, hòa vào những bức tường xương trắng xung quanh, ngay sau đó, bề mặt của những bức tường xương trắng liền theo nhịp thở của hắn mà ngọ nguậy, như hòa làm một với hắn.
Trong chốc lát, cô gái tai mèo cảm thấy như mình đã rơi vào một đấu trường đẫm máu do Thúc Ngạc tạo ra, chỉ có giết chết đối thủ mới có thể rời đi.
Tuy nhiên.
Trên mặt cô dường như không lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng như Thúc Ngạc dự tính, ngược lại còn nhếch miệng cười: "Vậy thì chưa chắc, ngươi đừng quên, trong đó còn một người nữa."
Trước đây cô vẫn không hiểu, tại sao Vương Bất Lưu Hành lại cứ trốn một bên quan sát Trương Đức Hiền và Thiếu Nữ Mạt Chược Thiên Tài chiến đấu, như thể hoàn toàn không liên quan đến mình.
Nhưng lúc này, cô cảm ứng được dao động linh năng của Vương Bất Lưu Hành đang tiến về phía nguồn gốc của nghi lễ đó, lập tức liền hiểu ra.
Cô ta rất có thể đã sớm nhận ra điều gì đó, cho nên...
Khi lựa chọn đối thủ, cô ấy đã chọn kẻ mạnh nhất!
Nghĩ kỹ lại, với tư cách là người tham gia xét duyệt mạnh nhất, đưa ra lựa chọn này, rất hợp lý.
————
Trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh sáng mờ ảo, tràn ngập mùi fomanđêhít nồng hòa quyện với mùi hôi thối nồng nặc.
Ba mẫu vật lợn nhà to lớn và một hộp sọ người được đặt ở trung tâm căn phòng, đó là những vật phẩm liên quan mật thiết đến sự tồn tại của chúng mà Lý Duy Nhất đã tìm thấy trong lúc hỗn loạn xảy do quái đàm trong lò mổ chiến đấu với Giang Ly và Trương Đức Hiền.
Trên mặt đất, những chú văn phức tạp được vẽ bằng thủy ngân trộn lẫn các vật liệu luyện kim phức tạp bao phủ toàn bộ căn phòng.
Ở bốn góc tường của căn phòng, đặt rất nhiều nến trắng, chúng lay động những ngọn lửa xanh lục yếu ớt, tạo thành một trường lực vô hình, ngăn chặn dao động linh năng khuếch tán.
Hai bóng người quỳ gối ở hai góc phòng trong một tư thế kỳ quái, miệng không ngừng phát ra những âm thanh từ cổ họng có âm tiết kỳ dị, như đang cầu nguyện với một sự tồn tại xa xôi nào đó.
Cùng với lời cầu nguyện của hai người, trên sống lưng trần của họ, hình xăm mặt trời đen kịt lóe lên ánh sáng bất tường. Dưới ánh sáng yếu ớt đó, thủy ngân trên mặt đất sôi lên, tỏa ra một làn hơi tàn độc khắp phòng.
Bị hơi độc bao bọc, bề mặt của các xác chết và xương cốt ở trung tâm phòng bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, tốc độ tan chảy của chúng rất nhanh, trong nháy mắt đã hóa thành một khối huyết tương tỏa ra mùi hôi thối, như có một hoạt tính kỳ dị nào đó.
Khối huyết tương lơ lửng giữa không trung, như một phôi thai đang thở, co bóp một cách có nhịp điệu. Cùng với sự co bóp, nó tỏa ra những tia sáng đỏ rực, những tia sáng đó chiếu xuống, từng cặp mắt như ở một không thời gian xa xôi dần dần trở nên rõ ràng, như khoảng cách đang không ngừng được rút ngắn.
Những nhãn cầu kỳ dị đó chuyển động không yên, trong mắt lóe lên ánh sáng mơ màng quyến rũ, như ảo giác, bên tai vang lên từng đợt tiếng ruồi bọ vo ve.
Ngay sau đó, Lý Duy Nhất và thành viên Nhật Thực Hội tự nguyện làm vật tế đột nhiên đồng loạt giơ hai tay lên, cầm lấy con dao găm nghi lễ bằng bạc đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, một trái một phải, hung hăng cắt vào cổ tay của mình.
"Phụt— phụt—!"
Máu tươi nóng hổi từ cổ tay họ phun ra, bắn lên quả cầu huyết tương ngưng tụ, ngọn lửa của những cây nến đột nhiên tắt ngấm, xung quanh đột nhiên tối sầm, không khí theo đó mà lan tỏa thành vô số sợi tơ đỏ sẫm nhớp nháp.
Chúng ùa về phía hai người trong phòng, gần như ngay lập tức đã quấn chặt lấy họ, như nhện dùng tơ bao bọc con mồi.
Đúng lúc này, một tiếng "choang" vang lên, có người ném một hòn đá to bằng cái tô nhỏ vào cửa sổ, trong thoáng chốc mảnh kính vỡ bay tứ tung
"Lũ chó chết, tao đã biết chúng mày không làm chuyện tốt mà! Giờ Ngọ đã đến, nhận lấy sự phán xét của công lý đi! Hây daaaa!"
Cùng với một tiếng quát, mấy lá bùa khói và mấy chai thủy tinh chứa Họa Thủy bay vào, ngay sau đó trong phòng khói bốc lên nghi ngút, những chai thủy tinh vỡ nát bắn ra chất lỏng tím đen, làm ô nhiễm nghi lễ, luồng dao động linh năng đang không ngừng biến đổi và tăng cường kia, đột nhiên ngừng lại.
Đứa con của sự Phàm ăn là một khái niệm liên quan đến Thất hình đại tội trong Kitô giáo, với Beelzebub thường được liên kết với tội Phàm ăn. "Hài Cốt Cạnh Kỹ! Mở!" = “Đấu trường hài cốt! Mở!”