Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

263 947

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

578 2454

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

590 3005

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

152 3104

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

287 6535

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

109 1177

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 27: Tôi biết cô là ai

Thân ảnh của Giang Ly và Trương Đức Hiền lướt giao nhau trước trước đống thịt nát như bùn đó.

Nắm đấm lượn lờ lôi quang vàng óng và trường đao phun ra ngọn lửa xanh lam gần như đồng thời giáng xuống thân thể còn sót lại của Lý Duy Nhất.

Như đã được ủ men từ lâu, vài giây sau, tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Máu phun ra như thác, chưa kịp chạm đất đã hóa thành từng tấc thịt thối rữa, ngay sau đó tự bốc cháy.

Những con ruồi muỗi sinh ra từ trong máu bẩn, vo ve, như từng đám khói đặc, trốn chạy tứ tán.

Ngọn lửa trắng bùng lên từ ngực nó, nhanh chóng lan rộng, chỉ nghe một tiếng "rắc" vỡ tan, thân hình khổng lồ đó lại bị thiêu đốt thành khói đen, trong chốc lát tan biến không còn dấu vết.

Một lát sau, trên mặt đất chỉ còn lại một vòng tròn cháy đen.

Sự im lặng bao trùm.

Giang Ly và Trương Đức Hiền nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, như đang hỏi đối phương, nên xử lý con quái đàm đã cạn kiệt linh năng, không còn khả năng hành động kia như thế nào.

Sau một thoáng chần chừ, khóe mắt hai người bất ngờ cùng lúc liếc về phía Lục Dĩ Bắc, sau đó đồng loạt ngẩn người.

Chỉ thấy, Lục Dĩ Bắc không biết từ lúc nào đã đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người, vỗ tay, mặt không biểu cảm nói: "Hay lắm, hay lắm! BOSS đã giải quyết xong, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

"Cô không phải..." Giang Ly đột ngột quay người lại, kinh ngạc nhìn Lục Dĩ Bắc, khóe miệng giật giật một pixel.

"Không cử động được à?" Lục Dĩ Bắc chép miệng, vẻ mặt đương nhiên nói: "Lúc nãy không cử động được, bây giờ lại được rồi!"

"Cô nương, khả năng hồi phục này của cô..." Trương Đức Hiền nhíu mày.

Lục Dĩ Bắc xua tay: "Thể chất của mỗi người không thể đánh đồng được, không cho phép tôi hồi phục đặc biệt nhanh sao?"

Tsk! Nếu không phải thấy hai người các ngươi ở đó đưa tình bằng mắt dường như định giở trò mèo gì, thì tôicũng thực sự muốn nằm thêm một lúc... Lục Dĩ Bắc bổ sung trong lòng.

Linh năng đã hết, đương nhiên đều là cô giả vờ, tuy linh năng của cô tiêu hao cực lớn, nhưng vẫn chưa đến mức không thể cử động, thậm chí còn có thể thi triển thêm hai phát chú thuật nữa.

Nhưng, cũng chỉ đủ hai phát mà thôi, nếu tính cả linh năng cần thiết để khởi động Thần Hành Giáp Mã giả chạy trốn khi tình hình không ổn, nói không chừng chỉ đủ một phát.

Linh năng quan trọng như vậy, sao có thể dùng để kết liễu?

Sống trên đời, đâu đâu cũng là hiểm nguy, khi bên cạnh không có đồng đội, tôi giữ lại một chút mana cho chiêu cuối, cũng rất hợp tình hợp lý chứ?

Huống chi, con quái đàm kia trông tà ma vô cùng.

Lỡ như nó giả chết thì sao? Lỡ như nó nổi điên khi còn ít máu thì sao? Lỡ như trước khi chết nó tự nổ, muốn kéo hai người chết chung thì sao? Lỡ như sau khi linh năng cạn kiệt, hai tên kia có ý đồ xấu thì sao? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ra là đã chừa lại một tay sao? Giang Ly nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc trắng mặt không biểu cảm phía trước, muốn nói lại thôi... nếu cô ta quả thực là Lục Dĩ Bắc, trong tình huống có nguy hiểm, đưa ra lựa chọn như vậy, cũng là điều hợp lý.

Nhưng mà.

Vẫn cần phải xác nhận thêm một bước.

Trong lúc suy nghĩ, Giang Ly khẽ nhướng mày, đang định tiến lên bắt chuyện với Lục Dĩ Bắc, đúng lúc này, một luồng dao động linh năng âm u hỗn loạn, đột nhiên xâm nhập vào phạm vi dò xét linh giác của cô.

Sắc mặt cô hơi biến đổi, nhìn theo hướng dao động linh năng truyền đến, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng bay từ ngoài Lò mổ Nam Giao vào, đáp xuống trước mặt họ.

Chiếc áo choàng đen rộng lớn, huy hiệu đầu lâu hề, một đôi tai lông xù cảnh giác lắc lư trái phải, người đến lại là một thiếu nữ đáng yêu như một cục bột.

Thấy ba người ánh mắt cảnh giác, như gặp phải đại địch mà nhìn chằm chằm vào mình, thiếu nữ nhếch miệng cười: "He he, các bạn không cần sợ, tôi không phải là kẻ địch của các bạn, tên tôi là Miu Tiểu Thất, các bạn có thể gọi tôi là Tiểu Thất, cũng có thể gọi tôi là một trăm lẻ hai phần ba con mèo."

"Vì có sự cố bất ngờ, xét duyệt kết thúc sớm, chúc mừng các bạn đã vươt qua xét duyệt trước thời hạn!"

Ra là cô ta sao? Đôi mắt Giang Ly hơi run lên, lặng lẽ đánh giá thiếu nữ trước mặt, có chút đăm chiêu.

Lục Dĩ Bắc đứng một bên nhìn chằm chằm Miu Tiểu Thất, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn, môi hơi hé mở, do dự hồi lâu, đang chuẩn bị hỏi câu hỏi mà cô đã mong chờ từ lâu, thì thấy một bóng đen từ bên cạnh cô lướt qua, một bước lao lên, như một tòa tháp sắt, chắn giữa cô và Miu Tiểu Thất.

"Khốn khiếp! Mày chính là con một trăm lẻ hai phần ba con mèo? Chính mày đã kéo tao vào nhóm, không cho thoát nhóm, còn không cho tố cáo?" Trương Đức Hiền chỉ vào Miu Tiểu Thất nói: "Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy."

Thấy vậy, Miu Tiểu Thất trên mặt lộ ra nụ cười xã giao, giải thích: "Xin đừng kích động, tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, chúng tôi sở dĩ..."

"Thực ra là có thể tố cáo đó..." Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng nói với Giang Ly bên cạnh, như đang giải thích cho cô.

Lời của Miu Tiểu Thất mới nói được một nửa, nghe thấy giọng nói của Lục Dĩ Bắc khe khẽ bay tới, đột nhiên nhớ lại một số ký ức không tốt, khóe miệng giật giật, dừng lại nửa ngày mới tiếp tục giải thích với Trương Đức Hiền.

"Chúng tôi sở dĩ làm như vậy, là vì tính bí mật của tổ chức, ngoài ra..."

"Mặc dù toàn tố cáo không thành công..." Lục Dĩ Bắc tiếp tục nhỏ giọng lải nhải.

Miu Tiểu Thất: "..."

Cô im lặng mười mấy giây, cố nén lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngoài ra cũng là muốn xác minh thực lực của các vị, nếu thực lực không đủ..."

"Hơn nữa, chỉ cần đủ can đảm còn có thể trêu chọc quản trị viên..."

"Còn nữa, tôi dùng cái nhóm đó, chuyển tiếp mấy cái quảng cáo nhỏ, kiếm được hơn hai mươi tệ đó! Lát nữa cô cũng thử xem?"

"Cô có thôi đi không!?" Miu Tiểu Thất nổi giận đùng đùng.

Như không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Miu Tiểu Thất, Lục Dĩ Bắc vỗ vai Giang Ly: "Nói cô đó! Đừng có nói leo!"

Vẻ mặt nghiêm túc đó, như thể người vừa rồi thì thầm to nhỏ, căn bản không phải là cô.

Giang Ly nghiêng đầu nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của thiếu nữ bên cạnh, trong đôi mắt to tròn có những dấu hỏi to đùng.

"..."

Sau một đoạn nhạc dạo ngắn, Lục Dĩ Bắc cuối cùng cũng không nói nữa, Miu Tiểu Thất cuối cùng cũng kiên nhẫn nói xong đoạn mở đầu mà cô không biết đã nói bao nhiêu lần, và giới thiệu sơ qua về sự tồn tại của nhóm chat Quái đàm.

"...Trên đây là những gì tôi muốn nói, những vấn đề mà mỗi người các vị muốn biết, lát nữa, tôi sẽ gửi tin nhắn riêng cho các vị, đồng thời cũng sẽ gửi kèm trang web của Mạng Lưới Quái Đàm, trong thời gian tới, hy vọng mọi người có thể chung sống vui vẻ."

"Bây giờ, các vị có thể rời đi."

Miu Tiểu Thất nói, trên mặt lại lộ ra nụ cười xã giao, cúi người chào ba người, sau đó quay người đi, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, nhanh chóng rời đi.

Lục Dĩ Bắc nhìn theo bóng lưng của Miu Tiểu Thất đi xa, khẽ nhíu mày.

Cũng không biết khi nào họ sẽ cử người đến ký kết khế ước đồng minh với mình, bây giờ chắc chắn là không được, ký kết khế ước phải dùng tên thật, bây giờ bên cạnh có một cô gái bị nghi là Giang Ly, lỡ như lời thề khế ước bị cô ta nghe được, e là sẽ xong đời.

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, ngay khoảnh khắc thu lại tâm trí mới để ý thấy, thiếu nữ đứng bên cạnh vẫn luôn lén lút nhìn cô, một đôi mắt trong veo, cứ nhìn chằm chằm vào người cô, như muốn xuyên qua thân thể cô, nhìn thấy những bí mật nhỏ bẩn thỉu ẩn giấu sâu trong nội tâm cô.

"Khụ khụ..." Lục Dĩ Bắc hắng giọng, tránh ánh mắt của Giang Ly, lẩm bẩm: "Cũng không còn sớm nữa, cũng đến lúc về ngủ rồi."

Trong lúc nói chuyện, cô đang chuẩn bị rời đi, một bàn tay thon thả trắng nõn, đột nhiên đặt lên vai cô.

Lục Dĩ Bắc bất giác quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng sợ như đến từ địa ngục.

"Cô đừng đi vội, tôi muốn nói chuyện với cô một chút."

Lục Dĩ Bắc: "..."

————

Khi Miu Tiểu Thất tìm thấy người đàn ông gầy cao trong bụi cây gần cổng Lò mổ Nam Giao, anh ta đã hoàn toàn không còn ra hình người.

Anh ta như một đống bùn lầy nằm bên đường, quần áo xộc xệch, toàn thân đầy vết bầm tím, trên đầu đầy những cục u lớn do bị xà beng đập mạnh, miệng sưng vù như treo một cặp lạp xưởng dầu ớt trên mặt.

Cả người trông như bị trúng chiêu thức âm độc như Diện Mục Toàn Phi Cước, thảm không nỡ nhìn.

"Mèo... Mèo... tôi ở đây này!"

Thấy Miu Tiểu Thất đi qua bên cạnh, người đàn ông gầy cao giãy giụa cố đứng dậy, nói năng không rõ ràng mà hét lớn, vừa nói, khóe miệng vừa phun ra vài tia máu.

Khi Miu Tiểu Thất men theo hướng âm thanh truyền đến tìm kiếm, vén bụi cây ra, nhìn thấy người đàn ông gầy cao, cô lùi lại nửa bước kinh ngạc nói: "Á! Anh... sao lại thành ra thế này?"

"Thế này còn không nhìn ra sao? Bị đánh chứ gì!"

"..."

Miu Tiểu Thất im lặng hai giây, vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn người đàn ông gầy cao, lạnh lùng nói: "Đi đêm lắm có ngày gặp ma! Đáng đời anh!"

"Con ma mà cô nói, là ma nam hay ma nữ?"

Miu Tiểu Thất: "..."

Người đàn ông gầy cao ôm khuôn mặt sưng to gấp đôi, ngồi dậy, lẩm bẩm: "Chuyện xong hết chưa?"

"Xong rồi, chỉ tiếc là..."

Cô gái tai mèo nhớ lại đối thủ đã giao chiến với mình trước đó, ánh mắt dần lạnh đi.

Tuy cao tầng của Nhật Thực Hội mà Lý Duy Nhất kêu gọi đến đã không thể cứu được mạng hắn, nhưng lại tạo ra cơ hội trốn thoát tuyệt vời cho Thúc Ngạc.

Không lâu trước đó, ngay khi cô sắp giành được thắng lợi, Thúc Ngạc cảm nhận được sự giáng lâm của hình chiếu cao tầng Nhật Thực Hội, hắn không chút do dự mà dỡ bỏ bức tường xương trắng, để lộ hình xăm mặt trời đen trên lưng.

Cùng với việc hình xăm mặt trời đen cộng hưởng với sức mạnh của hình chiếu cao tầng Nhật Thực Hội của Lý Duy Nhất tạo ra, thân thể của Thúc Ngạc chuyển đổi giữa hư và thực.

Thứ còn lại tạ chỗ chỉ là một cái bóng.

Ngay sau đó, Miu Tiểu Thất đuổi tới, ảo ảnh vỡ tan, hắn cũng biến mất.

"Chạy rồi à?" Thấy Miu Tiểu Thất lâu không mở miệng, người đàn ông gầy cao hỏi dồn.

"Ừm."

"Ây! Thôi kệ, không sao, không phải Đại ca đã nói sao? Chúng ta bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, so về nền tảng căn bản không thể so với những thế lực khổng lồ như Tư Dạ Hội hay Nhật Thực Hội."

"Gặp người của họ, thắng được tất nhiên là tốt, thua cũng không mất mặt."

"Đúng rồi, cho tôi mượn điện thoại của cô một chút..."

"Làm gì?" Miu Tiểu Thất bực bội lườm người đàn ông gầy cao một cái.

"Đương nhiên là tìm ít ảnh 'nóng' xem, hồi chút máu chứ! Nếu không..." Đôi mắt của người đàn ông gầy cao xuyên qua hốc mắt sưng vù, dâm đãng lướt qua lại người Miu Tiểu Thất một lúc, lẩm bẩm: "Nếu không tôi còn có thể vuốt ve mèo hồi máu được chắc? "

"Gớm! Anh kinh tởm chết đi được! Con quái đàm lúc nãy sao không đánh chết anh đi?"

Miu Tiểu Thất nghe vậy, người khẽ run lên, mặt đỏ bừng vội vàng lấy điện thoại ném cho người đàn ông gầy cao, ngay sau đó thân hình thoáng một cái đã chạy thật xa.

"Này! Cô đi đâu vậy!?"

"Tôi đương nhiên là về trước rồi!"

"Phải nhanh chóng báo cho cô gái kia biết Lý Duy Nhất đã chết rồi! Người ta đã tốn bao nhiêu tiền là để báo thù tên tra nam này, kéo dài thêm nữa, cô ấy sẽ phá sản mất!"

"Huống chi, nếu tôi không đi, lẽ nào còn ở đây nhìn anh... anh... tự làm à?"

Người đàn ông gầy cao: "..."

Nói gì vậy! Sao tôi có thể làm chuyện đó trước mặt một cô bé chứ?

Huống chi, với tư cách là một lão dê xồm cao cấp, có trình độ, thứ mà tôi theo đuổi chưa bao giờ là sự sung sướng về thể xác, mà là sự phong phú về thẩm mỹ nghệ thuật và sự thỏa mãn về văn hóa tinh thần!

——————

Thế là, một cuộc náo loạn cứ như vậy mà kết thúc.

Xét duyệt của nhóm chat Quái đàm cũng kết thúc sớm.

Những câu trả lời mà những người tham gia xét duyệt muốn biết, không lâu sau, Miu Tiểu Thất cũng sẽ gửi cho họ qua tin nhắn riêng.

Và trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, biến cố của Lò mổ Nam Giao chắc chắn sẽ sớm bị Tư Dạ Hội phát hiện, e là không bao lâu nữa, trên khoảng sân trống của Lò mổ Nam Giao sẽ đứng đầy thành viên của đội hành động đặc biệt.

Tuy nhiên, những chuyện sau đó đều không liên quan đến Lục Dĩ Bắc nữa.

Lục Dĩ Bắc bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây sớm một chút, cô không biết gì cả, cái gì cũng...

"Lục Dĩ Bắc! Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô không nghe thấy sao?"

Ối, tiêu rồi... Lục Dĩ Bắc trong lòng thắt lại, sắc mặt không đổi, bước chân không đổi, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay lúc cô chuẩn bị giả ngơ, đi qua cổng lớn, rời khỏi phạm vi Lò mổ Nam Giao, một chiếc chân dài được bọc trong tất cotton đen từ bên cạnh chặn ngang tới, "Bốp!" một tiếng đạp lên cột đá, với tư thế kabe-don bằng chân, chặn đường đi của cô.

Lục Dĩ Bắc mặt không biểu cảm nhìn thiếu nữ chặn đường, cô nói với ánh mắt vô tội: "A? Cô vừa nói chuyện với tôi à? Xin lỗi nhé! Tôi vừa nãy cứ mãi suy nghĩ nên không nghe thấy."

Giang Ly nheo mắt, trầm ngâm một lát, thăm dò: "Không sao, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút chuyện thôi."

Xin hỏi.

Năng lực đặc biệt của một người là khuếch đại chú thuật, phạm vi giới hạn dưới lớn hơn 0 và nhỏ hơn 1, giới hạn trên lớn hơn 50, đặc biệt lắm mồm, nghi là mặt liệt, xác suất cô ta là Lục Dĩ Bắc là bao nhiêu?

Đáp án mà Giang Ly đưa ra là 90%, nếu không phải người đứng trước mặt cô là một thiếu nữ, hơn nữa còn là một thiếu nữ có thực lực mạnh mẽ, cô ngay cả mười phần trăm nghi ngờ đó cũng không có.

Người có đặc điểm giống Lục Dĩ Bắc rõ ràng như vậy, nếu là tội phạm cũng là loại bị bắt đầu tiên.

Tuy nhiên, vì lý do riêng, cô tạm thời không thể để lộ thân phận, không thể để người của Tư Dạ Hội biết cô đang làm gì, cũng cần nhóm chat Quái đàm tiếp tục tồn tại.

Dù sao, thành viên Tư Dạ Hội tự ý tham gia hoạt động của tổ chức quái đàm là trọng tội.

Cho đến khi.

Cô nắm giữ đủ thông tin, tìm thấy ván cược đã biến mất từ lâu đó.

"Cô cứ hỏi đi, chúng ta cũng xem như đã cùng nhau chiến đấu qua, miễn cưỡng cũng là bạn bè rồi phải không? Chỉ cần không phải câu hỏi quá đáng tôi đều có thể trả lời." Lục Dĩ Bắc bình tĩnh nói.

Giang Ly nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Ngươi là Lục Dĩ Bắc phải không?"

Chết tiệt! Vừa vào đã quá đáng như vậy sao? Lục Dĩ Bắc chửi thầm trong lòng, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lục Dĩ Bắc bây giờ có thể chắc chắn một trăm phần trăm, thiếu nữ trước mặt chính là Giang Ly.

Nếu không, cô ấy rảnh rỗi quá, đến đây thăm dò chơi à?

Và nếu cô ấy là Giang Ly, đối mặt với một quái đàm, theo lẽ thường mà nói, cô ấy đã sớm nên rút ra thanh trường đao dài bốn mét chém tới rồi.

Nhưng cô ấy không làm vậy, thậm chí vừa rồi trong Lò mổ Nam Giao, dù có có rất nhiều cơ hội đâm lén nhưng cô ấy cũng không ra tay, điều này cho thấy, cô ấy có lý do không thể ra tay.

Và cô ấy đến đây, còn không biết dùng phương pháp quỷ quái gì, ngụy trang thành bộ dạng của Miu Miu-chan, điều này lại cho thấy, cô ấy có lý do không thể để lộ thân phận.

Nếu đã như vậy...

Mọi người đều là ngôi sao điện ảnh, cùng nhau so diễn xuất chứ gì? Tôi đây là người đoạt giải nhất cuộc thi nói kịch của trường mẫu giáo Hướng Dương Hoa Thành đó!

Khác với Giang Ly, Lục Dĩ Bắc đơn thuần chỉ muốn lừa gạt cho qua, không bị đưa vào bệnh viện tâm thần Vân Khang, tiếp tục sống tạm.

Cô nghĩ, vẻ mặt mờ mịt nghiêng đầu: "Ai?"

"Lục Dĩ Bắc." Giang Ly nghiêm mặt nói, "Thành viên Tư Dạ Hội, giới tính nam, cỗ máy sản xuất rác rưởi mặt liệt hình người, có rất nhiều vết nhơ cần điều tra, nói không chừng trên người còn gánh mấy vụ án mạng đó!"

"Nếu cô quen biết hắn, cô phải cẩn thận một chút!" Giang Ly nói, cố tình nhấn mạnh vào mấy chữ "cẩn thận một chút".

Định gàitôià? Mẹ nó chứ, mìnhcó vết nhơ đáng ngờ lúc nào? Sao mìnhkhông biết? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, lắc đầu: "Tư Dạ Hội phải không? Cái này thì tôi có biết, tôi có một đồng nghiệp làm thêm ở đó, nhưng mà, cái gì Bắc mà cô nói, tôi hoàn toàn chưa từng nghe qua."

"Ờ đúng rồi, lần trước tôi đến đó, còn quen được hai cô gái, một người trông như cây nấm, người kia thì xinh xắn đấy, tiếc là bị què."

"Được rồi, câu hỏi của cô tôi đã trả lời xong, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Lục Dĩ Bắc nói, trong mắt anh thoáng qua một tia thiếu kiên nhẫn vừa đủ, chưa đợi Giang Ly trả lời, liền phóng khoáng vung túi đàn guitar, quay người đi ra ngoài.

Mìnhđã nói như vậy rồi cô ấycòn không nổi đóa, vậy chứng tỏ hôm nay cổsẽ không vạch trần mình, chỉ cần hôm nay không vạch trần, sau này cô ấy lại càng không có cơ hội. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Cô vừa đi được không xa, liền nghe thấy sau lưng một tiếng gọi lạnh lùng truyền đến.

"Lục Dĩ Bắc, tôi tặng cô một bộ mô hình đồ bơi lễ hội mùa hè của Bạch Tiểu Hoa, có muốn không?"

Lục Dĩ Bắc người cứng đờ một lúc, một chữ "muốn" suýt nữa đã buột miệng thốt ra, sau đó cắn mạnh vào hàm răng, cố nén khát vọng trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ đi xa, Giang Ly nheo mắt.

Quyết tâm giả vờ đến cùng sao?

Ngay lúc Giang Ly hơi thất thần, thiếu nữ phía trước đột ngột quay đầu lại, hỏi một câu: "Đúng rồi, có muốn đi chơi một ván mạt chược không?"

Nghe vậy, Giang Ly cắn mạnh vào đầu lưỡi, nuốt ngược câu "Được chứ!" vào trong bụng.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ý khen ngợi, như đang nói: "Không tệ nha! Thế này cũng nhịn được?"

Lại như đang trêu chọc nhau: "Tôi biết cô là ai, tôi cũng biết cô biết tôi là ai, nhưng tôi không nói đấy, tạm thời nước sông không phạm nước giếng, tốt cho cả hai."

Lại như đang cảnh cáo uy hiếp nhau: "Chuyện này, nếu ngươi nói ra, ngươi sẽ xong đời!"

Sau một hồi trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, lòng đã hiểu rõ mà không cần nói ra và vô cùng phức tạp, hai người đột nhiên cùng nhau cười lên.

Đúng lúc này, xem xong nội dung tin nhắn riêng của Miu Tiểu Thất, băng bó xong vết thương, Trương Đức Hiền từ trong Lò mổ Nam Giao đi ra, đi qua nơi giao ánh mắt hai ngươi giao nhau, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Sau đó ông ta nhìn trái nhìn phải, đột nhiên giật nảy mình, suýt chút nữa đã làm rách vết thương vừa xử lý xong.

Mẹ nó chứ, đây là đang làm gì vậy?

Đêm hôm khuya khoắt, hai cô gái, một người cười như tượng thạch cao cứng đờ, một người cười như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hai người đứng nhìn nhau chăm chú trước cổng lò mổ vốn đầy lời đồn ma quái, là muốn dọa chết người phải không?

Đệt, mìnhcòn tưởng có quái đàm mới mò đến chứ! Trương Đức Hiền nghĩ.

Nguyên văn là Mi lai nhãn khứ: Một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là đưa tình bằng mắt. Diện Mục Toàn Phi Cước: Một chiêu thức hư cấu trong phim của Châu Tinh Trì, có nghĩa là "Cú đá khiến mặt mày biến dạng". Kabe-don: Một tư thế thường thấy trong manga/anime Nhật, khi một người ép người khác vào tường bằng cách đập tay lên tường gần họ. Trong trường hợp này, phiên bản biến tấu dùng... chân, tạo ra một tư thế áp đảo và có phần tán tỉnh vừa bất ngờ, vừa thân mật Nguyên văn là Tâm chiếu bất tuyên: Một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là "lòng đã hiểu rõ mà không cần nói ra", tâm ý tương thông.