Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

263 947

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

578 2454

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

590 3005

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

152 3104

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

287 6535

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

109 1177

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 29: Đại ca của chúng tôi muốn đích thân gặp cậu!

Sau khi Gang Ly thi triển chú thuật 【Dẫn Hồn Quy】tiễn đưa bà lão vốn đã lẩn quẩn bên bờ vực sinh tử và chỉ còn lại một hơi tàn, tai cô cuối cùng cũng được yên tĩnh, Lục Dĩ Bắc rất nhanh đã rời đi.

Lúc cô rời đi, Gang Ly rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Lục Dĩ Bắc nhìn mình có chút khác thường, trông như lúc bạn gái đang giận dỗi vậy.

Những lúc thế này, hoàn toàn không có cách nào nói lý lẽ với cô ta được.

Nhìn theo bóng lưng của Lục Dĩ Bắc dần biến mất dưới màn đêm, Gang Ly không tiếng động mà thở dài một hơi.

Cô rất hiểu tâm trạng của Lục Dĩ Bắc lúc này, dù sao thì trước khi bà lão biến thành quái đàm, theo một ý nghĩa nào đó, vẫn là một con người sống sờ sờ.

Cảnh tượng này, lâu dần, cô ta chứng kiến thêm vài lần nữa, là sẽ ổn thôi.

Đợi đến khi Lục Dĩ Bắc đi xa, Gang Ly mới lấy điện thoại ra, mở một phần mềm chat, đọc tin nhắn riêng mà Miu Tiểu Thất gửi đến.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Ván cược mà bạn hỏi, quả thực sẽ xuất hiện trở lại ở Hoa Thành, và thời gian xuất hiện là vào khoảng Lễ Hàn Y năm nay. Còn về địa điểm xuất hiện và cách thức tham gia, đó là câu hỏi thứ hai rồi, chúng ta cần thêm thời gian để thu thập manh mối và thông tin. Trước đó, bạn cũng phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn, nhận điểm tích lũy, để sau này đổi lấy câu trả lời nhé! Cố lên! (Tái bút: Cách thức nhận điểm tích lũy, xin tham khảo tài liệu đính kèm.) 】

Xem xong tin nhắn đầu tiên của Miu Tiểu Thất, Gang Ly sững sờ, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, khẽ chửi một câu: "khốn khiếp! biết ngày mà!"

Lúc nhóm chat Quái đàm nói với cô, hoàn thành nhiệm vụ xét duyệt là có thể biết được ván cược đó năm nay có được tổ chức ở Hoa Thành hay không, cô đã đoán được người của nhóm chat Quái đàm sẽ không dễ dàng nói hết tất cả trong một lần cho cô biết.

Xem xong tin nhắn riêng đầu tiên của Miu Tiểu Thất, tâm trạng của Gang Ly có chút tồi tệ, tạm thời cũng không có tâm trạng tiếp tục nghiên cứu tài liệu đính kèm đó.

Cô tắt phần mềm chat, khóe mắt liếc nhìn thi thể của bà lão đã bắt đầu phân hủy nằm trên mặt đất, khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền mở danh bạ, gọi điện cho A Hoa.

Sau vài giây chờ đợi, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói rụt rè của A Hoa: "Alô? Là tiểu thư ạ?"

"Ừm, là ta."

"Hu hu hu—! Người không sao thật tốt quá, đi lâu như vậy, không có một chút tin tức nào làm em lo chết mất." A Hoa nói.

"Chút chuyện nhỏ này vẫn chưa làm khó được ta, khóc lóc sướt mướt ra cái thể thống gì?"

Mặc dù nhiệm vụ xét duyệt của nhóm chat Quái đàm vì sự xuất hiện đột ngột của Nhật Thực Hội mà xảy ra biến cố không nhỏ, nhưng may mà không sao, Gang Ly nói dối một chút để A Hoa yên tâm.

"Dạ dạ, tiểu thư vậy em đến đón người ngay!"

"Ừm." Gang Ly khẽ đáp một tiếng, ánh mắt bất giác hướng về phía bà lão bên đường, sau đó bổ sung: "Lúc đến, mang theo một ít dụng cụ và thuốc xử lý thi thể."

"Tiện thể liên hệ với người lần trước đã đặt trước mộ cho Lục Dĩ Bắc, mảnh mộ đó e là phải dùng đến sớm hơn dự tính rồi."

"A? Trời ơi! Tiểu thư người đã giết tên lắm mồm đó rồi sao? Sao hắn lại ở đó?"

A Hoa đột nhiên cảm thấy trái tim mình sắp không chịu nổi nữa, tiểu thư nhà mình tự ý tham gia hoạt động của tổ chức quái đàm đã là vi phạm rất nghiêm trọng rồi.

Tuy cô không rõ tại sao Lục Dĩ Bắc lại xuất hiện gần Lò mổ Nam Giao vào đêm hôm khuya khoắt, nhưng cô nghe Gang Ly nói như vậy, lập tức đã tự tưởng tượng ra kịch bản, tiểu thư nhà mình làm chuyện xấu, bị Lục Dĩ Bắc bắt gặp, sau đó giết người diệt khẩu, phi tang thi thể.

Nghĩ như vậy, nói không chừng hai người bọn họ, không lâu sau sẽ phải bắt đầu cuộc đời chạy trốn như bộ phim Thelma & Louise, phiêu bạc khắp nơi.

"Tiểu thư, hay là, hay là em thay người đi tự thú nhé? Cứ nói người là do em giết, không liên quan đến người."

Gang Ly vỗ trán, giọng điệu thấm thía nói: "Không phải như em nghĩ đâu, chi tiết cụ thể, lát nữa ta sẽ giải thích cho em."

"Ể? Không liên quan đến Lục Dĩ Bắc ạ? Em còn tưởng anh ta xuất hiện ở gần đó chứ."

"..." Gang Ly trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Cái đầu nhỏ của em cả ngày toàn nghĩ gì thế? Em tưởng loại túng bao như hắn có thể mò đến đây giữa đêm hôm sao?"

Mặc dù hắn quả thực đã xuất hiện ở đây trong một tình huống bất ngờ với xác suất cực nhỏ. Gang Ly nghĩ.

"Dạ, tiểu thư, người nói có lý!" A Hoa nói.

Cũng đúng, mặt dày mày dạn cầu xin tha thứ gì đó, đánh không lại thì chạy gì đó mới là phong cách của Lục Dĩ Bắc, còn tìm chết thì không phải.

"Ừm." Gang Ly khẽ gật đầu.

"Đúng rồi tiểu thư, mộ chuẩn bị cho Lục Dĩ Bắc đã dùng rồi, vậy chúng ta có cần chuẩn bị cho anh ta một cái mới không ạ?"

Gang Ly khẽ nhíu mày đáp: "Chuẩn bị đi, ta thấy bên cạnh mảnh mộ lần trước không phải còn trống sao? Cứ chỗ đó đi, chôn ở đó còn có bạn."

"Dạ biết rồi tiểu thư, em đi chuẩn bị ngay ạ!"

——————

Rời khỏi Lò mổ Nam Giao, Lục Dĩ Bắc chờ mãi đến khi trời sáng, tắm mình trong ánh bình minh, khôi phục lại nguyên dạng, lúc này mới quay lại khu vực trường đại học.

Khi trời dần sáng, những người dậy sớm đi làm, đi học qua lại, trong cơn gió nhẹ buổi sáng sớm, thoang thoảng hơi nước từ những nồi hấp của quán ăn sáng bốc lên, dưới ánh nắng ấm áp, khu Đại học hiện ra sức sống phơi phới vốn có của nó.

Mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, không ai để ý đến thiếu niên ngồi ở góc quán cháo ven đường.

Bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm trên bàn bốc hơi nóng hổi, Lục Dĩ Bắc không rời mắt khỏi điện thoại, nhíu mày trầm tư, vẻ mặt đầy mệt mỏi, trông như một thiếu niên nghiện net vừa cày game thâu đêm, từ quán net bước ra.

Sau khi hoàn thành xét duyệt của nhóm chat Quái đàm, anh đã nhận được tin nhắn riêng của Miu Tiểu Thất đúng như dự kiến.

Từ nội dung tin nhắn, xem ra cái chết của bố anh, quả thực không phải là tai nạn, mà là kết quả của một cuộc tấn công của Nhật Thực Hội, còn về nguyên nhân tấn công, là vì một món đồ quan trọng nào đó mà bố anh đã hộ tống suốt chặng đường.

Còn về món đồ đó là gì...

Người của nhóm chat Quái đàm cũng không biết, nếu muốn biết, thì phải sử dụng nền tảng ngầm do nhóm chat Quái đàm thiết lập, đăng treo thưởng, dùng một lượng lớn điểm tích lũy hoặc vật phẩm tương đương để đổi lấy thông tin.

Quả nhiên là Nhật Thực Hội sao?

Chả trách lần đầu tiên mìnhthấy hình xăm sau lưng người bí ẩn đó trên đại lộ Lâm Giang, lại xuất hiện hiện tượng ý thức mơ hồ, ký ức rối loạn, đó hẳn là di chứng do cuộc tấn công để lại.

Nhưng, một món đồ nào đó... Lục Dĩ Bắc nhíu mày.

Di vật của bố anh là do chính tay anh đến nhận, cũng là do chính tay anh đốt đi, gần như mỗi một món anh đều nhớ rất rõ.

Tuy nhiên, lúc xảy ra tai nạn xe, những thứ mà bố anh mang theo bên người, ngoài điện thoại và ví tiền ra, chỉ có quần áo thay giặt, không có thứ gì kỳ lạ.

Lẽ nào người của Nhật Thực Hội đã thành công, cướp đi món đồ đó rồi?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, thu lại dòng suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi gõ một dòng tin nhắn gửi cho Miu Tiểu Thất.

【Vương Bất Lưu Hành: Trước đây không phải đã nói rồi sao, hoàn thành xét duyệt xong, cử người đến đây, ký kết khế ước đồng minh với ta? Sao lại không có tin tức gì nữa vậy? 】

Trong tình huống không có sự đảm bảo, anh vẫn không mấy tin vào thông tin mà nhóm chat Quái đàm đưa ra.

Lục Dĩ Bắc vốn nghĩ sau những biến cố đêm qua, Miu Tiểu Thất e là một lúc lâu sau mới có thể trả lời tin nhắn của anh, tuy nhiên, điều khiến anh không ngờ là, Miu Tiểu Thất lại trả lời ngay lập tức.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: "Đại ca của chúng tôi nói, để thể hiện thành ý của chúng tôi, ngày khác ông ấy sẽ đích thân đến thăm, đến lúc đó ông ấy cũng sẽ đích thân ký kết khế ước với cậu, cậu cứ mừng thầm đi!" 】

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cái quái gì vậy? Muốn gì đây? Thếnày phải làm sao đây?

Một sự tồn tại đáng sợ nghi là đang lãnh đạo một đám quái đàm cấp caovà linh năng giả cao cấp, lại nói muốn gặp mặt trực tiếp với mình?

Tôimừng thầm cái con khỉ! Đang hoảng lắm đây này, có biết không hả?

Lục Dĩ Bắc đột nhiên cảm thấy, có phải là do mấy năm trước mình còn trẻ người non dạ, hóa thân thành anh hùng bàn phím ra sức tấn công cư dân mạng nên giờ bị báo ứng, cho nên bây giờ bạo lực mạng đã lan ra ngoài đời thực.

Nhưng mà, cái cảm giác sung sướng nhất thời khi chửi bậy, càng chửi càng sướng, ai lại có thể chống cự được chứ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

【Vương Bất Lưu Hành: Tôi thấy nhé, chuyện trên mạng thì nên giải quyết trên mạng, không cần phải gặp mặt đâu nhỉ? 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Không phải là anh muốn sao? 】

Lục Dĩ Bắc: "..."

Thì tôicũng đâu có yêu cầu Đại ca của các người đích thân đến đâu!

【Vương Bất Lưu Hành: Địa điểm gặp mặt có thể để tôi tự chọn được không? 】

Địa điểm do mình quyết đinh, ít nhất cũng không bị động như vậy. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, chờ đợi khoảng nửa phút mới nhận được tin nhắn trả lời.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Tôi đã hỏi Đại ca của chúng tôi rồi, ông ấy nói có thể. 】

【Vương Bất Lưu Hành: Vậy, Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành ở phố Mẫu Đơn có được không? 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: ???】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Anh nghĩ có thể không? Đừng tưởng tôi không biết đó là nơi nào! Anh muốn dẫn Đại ca của chúng tôi cùng nhau đi đầu thú à? 】

Lục Dĩ Bắc thản nhiên nhún vai.

Tôichỉ nói bừa thôi, đùa chút thôi mà, không đồng ý thì thôi, còn nếu  đồng ý thì...

Đùa gì chứ? Tôi không biết đâu nhé! Tôi rất nghiêm túc đấy!

【Vương Bất Lưu Hành: Vậy thì thư viện Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành nhé? 】

Không thể gặp mặt ở Tư Dạ Hội thì tìm một nơi đông người là được chứ gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, biết bao nhiêu đôi mắt nhỏ đầy trí tuệ đang nhìn, chẳng lẽ lại dám cướp của giết người sao? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Được. 】

Nhận được câu trả lời của Miu Tiểu Thất, Lục Dĩ Bắc khẽ gật đầu, tải về và lưu lại tài liệu đính kèm trong tin nhắn riêng, thành thạo nhấp vào "Chặn người liên hệ" và "Tố cáo người dùng này".

Mặc dù anh đã hoàn thành xét duyệt, đã bị kick khỏi nhóm xét duyệt, nhưng quy trình cần làm, vẫn phải làm.

Làm xong nhiệm vụ tố cáo hàng ngày, Lục Dĩ Bắc mở tệp tài liệu đính kèm vừa tải về.

Nghiên cứu kỹ nội dung tài liệu, anh mới bước đầu hiểu được sự tồn tại của nhóm chat Quái đàm.

"Thông qua nền tảng mạng, hoàn thành các treo thưởng do con người hoặc quái đàm đăng tải để nhận tiền công, cũng như đăng tải một số nhiệm vụ săn lùng các quái đàm sa ngã..."

Lục Dĩ Bắc tự nói nhỏ với âm thanh chỉ mình nghe thấy.

"Cũng gần giống như nhóm giao lưu của quái đàm, linh năng giả mà Cố Thiến Thiến đã nói, trông có vẻ khá chính quy, hình như không nguy hiểm như tưởng tượng..."

Nhưng rốt cuộc họ đã thông qua phương pháp nào để có được nhiều thông tin như vậy?

Lại làm thế nào để xác nhận, người hoặc quái đàm đã nhận treo thưởng, thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ?

Trong lúc suy nghĩ, anh nhấp vào liên kết trong tệp tài liệu đính kèm, chuyển đến trang web được nói trong tài liệu, ngay sau đó, hình ảnh trên màn hình thay đổi, hiện ra một đống quảng cáo biểu ngữ màu sắc rực rỡ, một đoạn nhạc ma mị liền từ loa điện thoại truyền ra.

"Sòng bạc Hoàng Gia Ma Cao đã ra mắt! Dealer quyến rũ chia bài trực tuyến..."

Đệt!

Lục Dĩ Bắc luống cuống tay chân tắt trang web, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện cả quán cháo đều bị âm thanh trong điện thoại của anh thu hút, ném về phía anh những ánh mắt kỳ lạ, không khí trong quán cháo lập tức trở nên vi diệu.

Lục Dĩ Bắc: "..."

——————

Ba phút sau.

Lục Dĩ Bắc xách theo bữa sáng đã gói lại cho Câu Manh, lủi thủi chạy ra khỏi quán cháo.

Đi trên đường trở về khu chung cư Tĩnh Di, anh lại một lần nữa lấy điện thoại ra.

Sau đó với tốc độ phản ứng như "đang trốn trong chăn xem phim đen, bố không gõ cửa mà đột nhiên đẩy cửa vào", anh chuyển giao diện, lẳng lặng nhìn trái ngó phải một lượt, cài đặt chế độ im lặng, lúc này mới lại mở trình duyệt.

Theo hướng dẫn của tệp tài liệu đính kèm, anh mất vài phút mới tìm thấy lối vào giao diện trang web thực sự trong cái trang web được ngụy trang đặc biệt giống như một trang web đầy quảng cáo rác, máy chủ đặt ở nước ngoài, hoàn toàn "không biết" dùng để làm gì.

Một biểu tượng đầu lâu hề nhỏ đến đáng thương, ẩn mình giữa vô số quảng cáo nhỏ với màu sắc rực rỡ.

Khi trang web chuyển hướng, Lục Dĩ Bắc không khỏi sững sờ.

Cái cách phối màu vàng đen này... cái cấu trúc trang web này... sao lại giống một trang P nào đó thể nhỉ...

Không không, mìnhhoàn toàn không biết đó là trang web gì!

Lục Dĩ Bắc nghĩ, ánh mắt vô tình lướt qua trang web, dừng lại ở mục 【Treo thưởng danh sách đen đã hoàn thành gần đây】 trên trang chủ.

Nội dung treo thưởng trong đó khiến anh có chút để tâm.

Treo thưởng đầu tiên là do một tài khoản ban đầu có ID là mã lỗi đăng tải, nội dung là săn lùng quái đàm trong Lò mổ Nam Giao, tiền công là mười năm tuổi thọ.

Không biết có phải là nghĩ nhiều không, khi Lục Dĩ Bắc nhìn thấy treo thưởng này, anh lập tức nhớ đến bà cụ đã ngã xuống trước mặt mình đêm qua.

Treo thưởng thứ hai là của một quái đàm ẩn danh, mục tiêu treo thưởng là một người đàn ông tên Lý Duy Nhất.

Lục Dĩ Bắc tuy chưa từng nghe qua cái tên Lý Duy Nhất, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra người trong ảnh, chính là một trong hai "con gà mờ" mà anh đã tóm được ở Lò mổ Nam Giao tối qua.

"Vãi cả chưởng?! Lừa tiền lừa tình, còn đăng video không đứng đắn lên mạng, ép cô gái người ta mang thai phải nhảy sông tự tử rồi biến thành quái đàm, thằng khốn này ác thật đấy! "

Sau khi đọc xong lý do đăng treo thưởng, Lục Dĩ Bắc không nhịn được chửi một câu.

Anh đột nhiên lại cảm thấy trang web đằng sau nhóm chat Quái đàm này có chút đáng sợ.

Nó đã hiện thực hóa câu nói cũ "tao làm ma cũng không tha cho mày!" theo đúng nghĩa đen.

Dù sao thì hầu hết các quái đàm mới thành hình, trong một thành phố được Tư Dạ Hội bảo vệ, muốn hại chết một người, không phải là chuyện dễ dàng.

Và...

Tuy là chuyện có xác suất cực nhỏ, nhưng thật sự sẽ không có kẻ xui xẻo nào khi tìm kiếm " driver cho tay cầm chơi game " trên mạng, lại vô tình lạc vào trang web này chứ?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, đang chuẩn bị cất điện thoại đi, đột nhiên điện thoại rung lên hai cái, nhận được một tin nhắn thoại do giáo sư Mã gửi đến.

"Tít—!"

"Khụ khụ! Lục Dĩ Bắc cậu bị sao vậy? Đã bao lâu rồi, bài tiểu luận tôi bảo cậu viết đâu rồi?"

A thì...

Lục Dĩ Bắc sững người một lúc, vội vàng trả lời giáo sư Mã một câu "Ngày mai em nộp trên lớp ", liền quay sang mở danh bạ, gửi tin nhắn cho Câu Manh.

【Lục Dĩ Bắc: Em gái thúi, cô bị sao vậy? Đã bao lâu rồi, bài tiểu luận tôi bảo cô viết đâu? 】

Mấy chục giây sau.

【Em gái thúi❤: Người ta mải chơi game nên quên mất rồi! (๑>؂<๑) 】

【Lục Dĩ Bắc: Cái gì cơ? 】

【Em gái thúi❤: Tuần sau! Trước thứ Hai tuần sau, nhất định sẽ viết xong cho anh! 】

Lục Dĩ Bắc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại im lặng hai giây, thân hình lóe lên, trốn vào một góc hẻo lánh, sau đó lấy ra lõi thể quái đàm trong túi chụp vài tấm ảnh gửi cho Câu Manh.

【Lục Dĩ Bắc: [Ảnh][Ảnh][Ảnh] Thêm cái này thì sao? 】

【Em gái thúi❤: ... 】

【Em gái thúi❤: Cho em hai giờ! 】

【Lục Dĩ Bắc: ??? 】

【Thông báo hệ thống: Bạn của bạn đã bật chế độ không làm phiền, có thể không trả lời tin nhắn của bạn ngay lập tức. 】

Lục Dĩ Bắc: ...

Thần linh bây giờ đều thực tế đến vậy sao, đều không có chút liêm sỉ nào sao?

Sao mình cứ cảm thấy, chỉ cần cho đủ lõiquái đàm, thậm chí có thể khiến cô ta giúp mình làm ấm giường nữa nhỉ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

————

Khi Lục Dĩ Bắc xách theo bữa sáng về đến căn hộ, vừa mở cửa đã nhìn thấy Câu Manh.

Lúc này cô đã thay đổi hoàn toàn, từ bộ dạng lôi thôi lếch thếch thường ngày, giờ đây đã mặc một chiếc áo phông sạch sẽ, mái tóc dài màu xanh mực búi lên thành hai củ tỏi, đeo một cặp kính gọng đen không biết lấy từ đâu ra, ngồi xếp bằng trước bàn trà, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím như bay.

Lục Dĩ Bắc nhìn Câu Manh từ một con nhóc lôi thôi lười ra đường biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đảm đang, và còn chuyên tâm vì bài tiểu luận của mình như vậy, trong lòng dâng lên một chút cảm động.

Sau đó.

"NICE! Một pha quét sạch!"

Lục Dĩ Bắc: "???"

Một ván game vừa kết thúc, Câu Manh ngẩng đầu lên, nhìn Lục Dĩ Bắc cười ngượng ngùng: "He he, sắp xong rồi, sắp xong rồi, anh chờ một lát!"

Cô ấy vừa nói nói, vừa nhanh chóng dưới sự chú ý của Lục Dĩ Bắc mà mở phần mềm chat, ngay sau đó Lục Dĩ Bắc liền nghe thấy trong phần mềm chat, âm báo tin nhắn vang lên dồn dập, không dứt.

Lục Dĩ Bắc nhíu mày: "Cô đang làm trò gì thế?"

"Ờ..." Câu Manh gãi gãi sau gáy, "Đợi mấy bé cưng trong Đào Nguyên gửi bài tiểu luận của cậu cho tui chứ gì!"

"Anh yên tâm, bài tiểu luận của anh không phải là về văn hóa Đông Di sao? Văn hóa Đông Di phần lớn đều liên quan đến tui, cho nên..."

"Cho nên sao?"

"Cho nên, tui đã bảo chúng nó mỗi đứa viết 500 chữ về lịch sử phát triển văn hóa của Đào Nguyên và các vùng lân cận, coi như tế phẩm dâng lên, lát nữa tui sắp xếp lại một chút là được."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Thế này cũng được à?!

Nhiệm vụ giáo sư Mã giao cho tôi, tôi giao cho cô, cô lại giao cho tín đồ của cô...

Mẹ nó chứ, cô đang chơi trò búp bê Matryoshka với tôi đấy à?

Lục Dĩ Bắc nhìn Câu Manh từ trên xuống dưới một lượt: "Tín đồ của cô còn có thể dân lên cả mấy thứ này nữa à?"

Câu Manh ngẩng đầu liếc Lục Dĩ Bắc một cái, xua tay nói: "Hầy! Anh không phải thần linh nên không hiểu đâu! Không chỉ có cái này, bia, đậu phộng, hạt dưa, quạt mini, sạc dự phòng..."

"Chờ đã, sao nghe giống như mấy người bán hàng rong trên tàu hỏa đang rao hàng vậy?" Lục Dĩ Bắc ngắt lời.

"Cũng gần giống vậy!" Câu Manh nhún vai, "Thực tế, tui muốn loại tế phẩm nào, chỉ cần nói rõ cho chúng, chúng sẽ dâng lên."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Đây có được coi là mình vừa lượm được một mẩu kiến thức kì lạ về Chủng Thần Thoại không nhỉ?

Học lỏm được rồi, lát nữa mìnhsẽ đi tìm Đỗ Tư Tiên đối chất!

Lục Dĩ Bắc nghĩ, nói với Câu Manh: "Ờ, nhớ nói với tín đồ của cô, đính kèm tài liệu tham khảo."

"Chuyện nhỏ!" Câu Manh khóe miệng hơi nhếch lên, gửi một tin nhắn hàng loạt.

[Tái bút: Mỗi người dân thêm một tài liệu tham khảo nữa nhé!]

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cái này... sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.

Lễ Hàn Y: Một trong những lễ hội ma truyền thống của Trung Quốc, diễn ra vào ngày 1 tháng 10 âm lịch. Vào ngày này, người ta thường đốt quần áo giấy cho tổ tiên để họ có đồ mặc ấm qua mùa đông. Thelma & Louise (1991) là một bộ phim chính kịch - hành trình của Mỹ, kể về hai người phụ nữ – Thelma, một bà nội trợ ngây thơ, và Louise, một cô hầu bàn mạnh mẽ – cùng nhau lái xe trốn khỏi cuộc sống tẻ nhạt. Chuyến đi trở thành hành trình chạy trốn pháp luật sau khi Louise giết một kẻ toan cưỡng hiếp Thelma. Trên đường đi, họ trải qua những khoảnh khắc tự do, tình bạn sâu sắc, và đối mặt với nhiều hiểm nguy. Cuối cùng, thay vì đầu hàng cảnh sát, họ chọn lao xe xuống hẻm núi, giữ lấy tự do theo cách của mình. Matryoshka là loại búp bê truyền thống của Nga, gồm nhiều con búp bê rỗng ruột, có thể xếp lồng vào nhau từ lớn đến nhỏ. Trò búp bê Matryoshka không hẳn là một "trò chơi" cụ thể, mà là cách nói hình tượng để chỉ thứ gì đó lồng ghép, tầng tầng lớp lớp, mở mãi không hết — như những con búp bê Nga chồng vào nhau.