Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

263 947

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

578 2454

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

590 3005

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

152 3118

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

287 6535

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

109 1177

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 34: Cô ấy liếc trộm cái móng giò heo trên đất

Không còn một giọt, nhưng vẫn còn 18.5 chai.

Lúc Lục Dĩ Bắc ra ngoài vào ban ngày, anh đã mang theo một nửa trong số sáu chai Họa Thủy còn lại ở nhà, tổng cộng là 3 lít.

Xét đến việc bán toàn bộ cho Nhị Gia Béo có thể không ổn, nên sau khi rời khỏi Tư Dạ Hội không lâu, anh đã mua ba mươi cái chai thủy tinh 100ml, tiến hành chia nhỏ số Họa Thủy mang theo.

Nhưng mà, lúc chia nhỏ, không cẩn thận làm đổ một ít, chai cuối cùng không thể đổ đầy, nghĩ lại cũng thấy tiếc.

Nhị Gia Béo nhìn chằm chằm vào mười một chai Họa Thủy trên bàn, khóe mắt dần liếc về phía ba lô của Lục Dĩ Bắc, lướt qua một cái.

Thằng này chắc chắn vẫn còn, nhưng chắc không nhiều.

Nếu mà lấy ra thêm mười chai nữa, mìnhe là sẽ sợ chết khiếp ở đây.

Trong nhận thức của Nhị Gia Béo, Họa Thủy vượt quá 100g đã được coi là số lượng lớn, nhưng Lục Dĩ Bắc bây giờ lại một lúc lấy ra mấy kg.

Làm cho trái tim nhỏ bé của người ta đập thình thịch, không chỉ vì có thể kiếm được tiền, mà còn vì thật sự sợ hãi.

Sợ rò rỉ, sợ nổ, sợ ngộ độc!

Hắn không rõ trong nhận thức của Lục Dĩ Bắc "số lượng lớn" là bao nhiêu, nhưng hắn có thể chắc chắn, nhận thức của Lục Dĩ Bắc không giống hắn!

Có điều.

Mười một chai Họa Thủy này, theo trọng lượng của Họa Thủy có cùng thể tích gấp hơn bốn lần nước tinh khiết, số Họa Thủy Lục Dĩ Bắc lấy ra, trừ đi trọng lượng chai chắc khoảng năm kg.

Nếu thao tác hợp lý, chắc sẽ có được lợi nhuận ròng là một kg vàng.

Mặc dù con số này so với những nguyên liệu linh năng đắt đỏ thì không quá cao, nhưng cũng đủ để ham muốn kiếm tiền của Nhị Gia Béo tạm thời lấn át đi nỗi sợ hãi.

Tính toán một lúc, Nhị Gia Béo từ từ nói: "Lục tiểu gia, có thể cho tôi biết, cậu đã lấy được nhiều Họa Thủy như vậy từ đâu không?"

"Cái này..." Lục Dĩ Bắc cảnh giác nói, "Là Thủy ca đưa cho tôi, tôi cũng không rõ lắm."

Nếu còn thắc mắc, cứ tìm Bạch Khai.

Chân mày nhíu chặt của Nhị Gia Béo từ từ giãn ra, gật đầu.

Nếu là đồ của Bạch Khai, vậy thì giải thích được rồi.

Nếu không, một linh năng giả mới vào nghề, một lúc lấy ra nhiều Họa Thủy như vậy, nguồn gốc tám phần là không chính đáng, hắn không dám thu, sợ rước thêm phiền phức.

Lục Dĩ Bắc lén lút đánh giá biểu cảm của Nhị Gia Béo, nửa thật nửa giả bổ sung: "Nghe nói hai ngày trước chú ấy đang truy bắt một Chủng Ma Nữ nào đó, chắc là do Ma Nữ đó để lại?"

"Chờ đã!" Nhị Gia Béo mắt sáng lên, như bắt được thông tin quan trọng nào đó, "Cậu nói số Họa Thủy này là do Ma Nữ để lại?"

Chẳng phải chỉ là ma nữ thôi sao? Rất kỳ lạ à? Tên mập này tại sao tựnhiên lại kích động như vậy? Lục Dĩ Bắc không hiểu rõ tình hình hiện tại là gì, chỉ có thể bình tĩnh nói: "Chắc, chắc là vậy, tôi cũng không rõ."

"..."

Nhị Gia Béo im lặng suy nghĩ một lúc, quay đầu hét vào trong tiệm: "Tiểu Lâm, cậu ra đây một chút!"

Lời vừa dứt, sâu trong tiệm vang lên một loạt tiếng bước chân lê thê, không lâu sau một người đàn ông thân hình còng xuống, mặt đầy mụn nhọt từ từ đi ra, cung kính cúi người chào Nhị Gia Béo.

Nhị Gia Béo liếc nhìn người đàn ông mụn nhọt, cẩn thận lấy một chai Họa Thủy trên bàn mở nắp ra, sau đó từ trong ngăn kéo tìm ra một cây kim pha lê, chấm một chút Họa Thủy, đưa đến trước mặt người đàn ông mụn nhọt.

"Cậu ngửi thử xem, có phải là Họa Thủy do Ma Nữ tạo ra không."

"Ực—!"

Người đàn ông mụn nhọt đáp lại bằng một giọng khàn khàn kì quái phát ra từ cổ họng, ghé sát vào cây kim pha lê, co mũi, hít hít.

Sau đó.

Gã liền xuất hiện triệu chứng mắt lờ đờ, miệng sùi bọt mép, thân hình loạng choạng hai cái rồi ngã xuống đất, trước khi hoàn toàn ngất đi, còn không quên đưa một tay ra về phía Nhị Gia Béo, giơ ngón tay cái lên.

"Vãi! Anh ta..." Lục Dĩ Bắc trong lòng kinh hãi, muốn nói lại thôi.

"Không sao đâu, nó thích món này, nằm một lúc là khỏe lại thôi." Nhị Gia Béo giải thích.

Lục Dĩ Bắc: "???"

Còn có người thích món này?

Anh nhìn người đàn ông mụn nhọt ngã trên đất không dậy nổi, nghĩ đến một số lời nói không đứng đắn của Câu Manh khiến thanh danh của anh tổn hại, lại cảm thấy có chút buồn nôn.

Chết tiệt, đều tạicon nhóc thúi đó làm suy nghĩ của mình lệch lạc cả rồi! Lục Dĩ Bắc hung hăng chửi thầm trong lòng.

Nhị Gia Béo lại đậy nắp chai Họa Thủy đó lại, cầm trong tay nghịch một lúc, gật đầu: "Ừm~! Xem ra, đây thật sự là do Bạch gia vắt ra từ người Ma Nữ."

Lục Dĩ Bắc: "..." Có thể đừng dùng từ "vắt" được không, từ này mà liên hệ đến Thủy cakhiến người ta cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.

"Đúng rồi, Lục tiểu gia, lúc Bạch gia đưa cho cậu số Họa Thủy này, có đính kèm ảnh hay tranh vẽ của Ma Nữ đó không?" Nhị Gia Béo hỏi dồn.

"Cái này có liên quan gì sao?" Lục Dĩ Bắc nghi hoặc hỏi.

"Có! Đương nhiên là có!" Nhị Gia Béo có chút kích động nói, một khuôn mặt đầy thịt mỡ rung lên, "Nếu là Họa Thủy do Ma Nữ tạo ra, lại kèm theo ảnh hoặc tranh vẽ thì giá có thể tăng thêm 50%!"

"Chủng Ma Nữ ai cũng là tuyệt sắc, nếu là Họa Thủy do các nàng ấy sản xuất... hê hê, luôn có một vài kẻ có sở thích kỳ lạ về phương diện này."

"Cái này cũng giống như những thứ bình thường trên mạng, một khi được khoác lên một lớp vỏ anime sẽ đắt hơn rất nhiều. Tuổi trẻ như Lục tiểu gia, chắc là hiểu rõ lắm nhỉ?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Ôngim đi, đừng có nói bậy, tôiđây không có bỏ ra hơn năm trăm tệ để mua gối ôm Bạch Tiểu Hoa bằng người thật đâu!

Thôi được, thực ra tôi cũng biết, thứ đó đúng là hút máu, nhưng ai bảo tôilà fan chân chính chứ?

Suy nghĩ của Lục Dĩ Bắc sau khi trải qua quá trình từ phủ nhận đến thỏa hiệp, liền gật đầu, mặt không biểu cảm đáp một tiếng: "Tôi hiểu ý của chú rồi, nhưng tôi không có ảnh."

Chưa nói đến việc đính kèm ảnh có tiềm ẩn nguy cơ an toàn nào không, chỉ riêng hành vi bán rẻ nhan sắc này.

Mới tăng giá 50%? Phẩm hạnh của ông đây là thứ đầu tiên không cho phép!

"Vậy thì thật đáng tiếc." Nhị Gia Béo mặt đầy tiếc nuối lắc đầu, "Như vậy, tôi chỉ có thể thu mua với giá thấp hơn 5% so với giá giao dịch gần nhất trên thị trường thôi. "

Lục Dĩ Bắc gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, người ta làm ăn, chắc chắn phải kiếm lời.

Nhưng, anh tin tên mập này sau khi thu Họa Thủy về, nhất định có cách bán ra với giá cao hơn giá giao dịch thị trường một chút.

Ví dụ, hắn có thể tùy tiện tìm một quái đàm Ma Nữ nào đó, dán ảnh của cô ta lên?

Cho nên, khâu giảm giá vẫn không thể bỏ qua.

"Vậy nếu tôi muốn mua một ít đồ ở chỗ chú thì sao? Phải có chút ưu đãi chứ?"

Nghe vậy, Nhị Gia Béo nhíu mày, đám mỡ trên mặt dúm lại thành một cục, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đảo qua đảo lại, "Ừm—! 3%, đây là giá hữu nghị rồi."

Tầm mắt của Lục Dĩ Bắc hướng về những kệ hàng trong tiệm, bình tĩnh nói: "Thật sự không thể thấp hơn nữa à? Nếu tôi muốn dùng toàn bộ số tiền bán Họa Thủy hôm nay đổi với hàng hóa ở chỗ chú thì sao?"

"Cái này..." Nhị Gia Béo sững sờ, trầm ngâm một lát rồi nghiêm mặt nói: "Vậy thì tôi có thể thu mua với giá thấp hơn 2% so với giá giao dịch thị trường!"

"Lần này thật sự không thể thấp hơn nữa, Họa Thủy thứ này dễ hao hụt, thấp nữa là tôi không có lời."

Lục Dĩ Bắc nhìn chằm chằm Nhị Gia Béo, trầm ngâm vài giây, rồi gật đầu.

"Chốt đơn!"

————

Nửa giờ sau.

"Năm viên tinh thể núi lửa, hai mươi sợi lông bánh ú trắng, ba gram Ngưu Thương Thảo. Lục tiểu gia, nguyên liệu cậu muốn đều ở đây cả rồi."

Nhị Gia Béo kiểm kê lại mấy loại nguyên liệu luyện kim trên bàn, tươi cười nói với Lục Dĩ Bắc: "Tôi có thể hỏi thêm một câu được không? Cậu mua những nguyên liệu này là muốn luyện chế thứ gì vậy?"

Trong thuật luyện kim có một khái niệm gọi là 'Quân – Thần – Phụ – Sứ'

Chủ dược được gọi là Quân, Thần dược hỗ trợ phía sau, Sứ dược lại đứng sau nữa. Không thể để Thần lấn át Quân, Chỉ khi Quân và Thần sắp xếp đúng trật tự thì mới có thể thành công.

Nhị Gia Béo thấy Lục Dĩ Bắc chỉ mua Quân dược, không mua Thần dược và Sứ dược, quả thực có chút tò mò, nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn thu mua công thức của Lục Dĩ Bắc.

"Đều là Thủy ca dặn tôi mua, chú hỏi tôi sao tôi biết được? Dù sao tôi cũng chỉ là người chạy vặt." Lục Dĩ Bắc nói.

Đừng hỏi, hỏi thì chính là Thủy ca bảo tôi làm vậy!

Khuôn mặt không một gợn sóng của Lục Dĩ Bắc đã che giấu rất tốt những suy nghĩ trong lòng anh, khiến Nhị Gia Béo không đoán ra được hư thực, nhất thời rơi vào im lặng.

Có lẽ là Bạch Khai cố tình không muốn để người khác biết, ông ta muốn làm gì, nên mới không cho tên họ Lục này mua thần dược?

Ừm, cái này rất có khả năng!

Nếu chuyện này đã liên quan đến nhân viên Tư Dạ Hội, vậy thì cũng không nên hỏi quá nhiều.

Quân dược tuy là chủ dược, nhưng thần dược cũng rất quan trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến xu hướng thuộc tính của dược tề luyện kim.

Cái này cũng giống như bên cạnh hoàng đế thời xưa, trung thần, gian thần, sàm thần, nịnh thần v.v... số lượng các loại thần khác nhau, quốc gia dưới sự trị vì cũng sẽ hiện ra những khí tượng khác nhau.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Nhị Gia Béo ngồi thẳng người dậy, nở một nụ cười bóng nhẫy với Lục Dĩ Bắc: "Lục tiểu gia, hợp tác vui vẻ, lần sau nếu còn có mua bán gì, cậu phải ưu tiên tôi trước nhé! Hôm nay tôi chịu lỗ để giúp cậu đấy!"

"Hợp tác vui vẻ, lần sau nhất định." Lục Dĩ Bắc bình tĩnh đáp một tiếng, thu dọn những nguyên liệu đã được gói kỹ trên bàn vào chiếc túi vải mà anh đã xin của Nhị Gia Béo, đeo túi lên, quay người ra khỏi cửa.

Những nguyên liệu còn lại đều là những dược liệu bổ khí, bổ huyết thông thường, ban ngày đến tiệm thuốc là có thể mua được. Nhưng số Họa Thủy còn lại, thì nên đi đâu bán đây?

Sau khi bán hết tất cả nguyên liệu, mình nên luyện chế thế nào? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Lục Dĩ Bắc cảm thấy anh đã gặp phải một vấn đề khá nghiêm trọng.

Anh chưa bao giờ thực hành luyện chế bất kỳ loại dược tề luyện kim nào, trong kiến thức của Đại Xà Thần cũng chỉ có công thức, không có "video hướng dẫn thực chiến".

Mà công thức dược tề bổ sung khuyết điểm, đã được coi là công thức có độ khó tương đối cao, một tay mơ hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến như anh, rất có khả năng sẽ hao hết nguyên liệu, cũng không luyện ra được một lọ thuốc hoàn chỉnh.

————

Hai bên con phố cũ kỹ, bày đầy những gian hàng lớn nhỏ, trên những gian hàng đó, như đã hẹn trước, đều treo một chiếc đèn lồng giấy trắng, ánh sáng vàng đục hắt qua đèn lồng, phủ xuống một khoảng không gian mờ ảo.

Đến bốn năm giờ sáng, lưu lượng người ở Chợ Quỷ đạt đến đỉnh điểm trong ngày, nhưng trên phố lại không ồn ào như những khu chợ khác, không có tiếng rao hàng, không có tiếng trả giá, đặc biệt yên tĩnh.

Những bóng người đủ loại hình dáng đi lại trong đó, ánh mắt qua lại quét nhìn, mỗi người đều tính toán những ý đồ nhỏ trong lòng.

Lục Dĩ Bắc lượn lờ trên các con phố của Chợ Quỷ, tìm kiếm nơi tiếp theo có thể bán Họa Thủy, đúng lúc này, một màu đồng cổ quen thuộc, vô tình lọt vào khóe mắt anh.

Tầm mắt anh lướt qua, dừng lại một chút, ngay sau đó lại nhanh chóng dời lại, xuyên qua khe hở của đám đông, dừng lại trên bức tượng đồng có tạo hình quen thuộc, đường nét cơ bắp vô cùng thân thiết.

Vãi nồi! Không lẽ nào...

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, tăng nhanh bước chân, xuyên qua đám đông, đến trước gian hàng nhỏ không mấy nổi bật ven đường, nhìn thấy Cố Thiến Thiến đang ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ, tay ôm một cái móng giò heo nướng đang ăn ngon lành.

"Ưmmm... Anh chị cứ tự nhiên lựa thoải mái xem nhé "

Cố Thiến Thiến nhận ra có khách đến trước sạp, đặt móng giò xuống, trên mặt nở một nụ cười giả trân chuyên nghiệp, vừa ngẩng đầu lên thì nụ cười liền cứng đờ, cái móng giò trong tay "bép" một tiếng rơi xuống đất.

Trong phút chốc, cảm xúc của cô giống như một người bán hàng rong gặp phải đội quản lý trật tự đô thị bạo lực, một tên trộm đột nhập vào nhà đụng phải chủ nhà, một tên du côn bắt nạt nam nữ gặp phải vua lính giải ngũ trở về... những hình ảnh tự tưởng tượng hỗn loạn, bay loạn xạ trước mắt.

Tóm lại chính là "toang rồi".

Lục Dĩ Bắc nhìn Cố Thiến Thiến, đang nghi hoặc, cô ta làm thế nào mà mang được Tượng Minh Vương ra khỏi ảo cảnh trúc giản, chưa kịp mở miệng, hai mắt liền đột nhiên nóng lên, trong đầu lóe lên ý nghĩ dự đoán.

【Cô ta chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy】

Tại sao phải chạy?

Lục Dĩ Bắc nghi hoặc, đang chuẩn bị đè Cố Thiến Thiến sắp đứng dậy ngồi lại xuống chiếc ghế đẩu, để thảo luận kỹ lưỡng về vấn đề Tượng Minh Vương, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ dự đoán mới.

【Cô ấy hơi tiếc cái móng giò trên đất nên đã từ bỏ ý định bỏ chạy】

Lục Dĩ Bắc liếc nhìn cái móng giò đang ngâm trong vũng nước trên đất, trong đầu hiện ra một chuỗi dấu chấm hỏi.

Thứ đó dính đầy bùn đấtrồi, còn ăn được sao?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, bước tới, một tay đặt lên Tượng Minh Vương, ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Thiến Thiến: "Cố Thiến Thiến, lâu rồi không gặp?"

"Lâu, lâu rồi không gặp, gần đây anh vẫn khỏe chứ? " Cố Thiến Thiến cười gượng gạo, vừa nói, vừa không ngừng thúc giục hệ thống trong đầu.

"Hệ thống, hệ thống, nhanh lên, bây giờ phải làm sao?"

"Xui xẻo đến mức này rồi, còn có thể làm sao? Trả lại cho hắn đi!" hệ thống đáp lại bằng một giọng cực nhỏ.

"Thế sao được, vừa rồi có người ra giá hai lõi quái đàm, tôi còn chưa bán đó! Sao có thể cho không hắn chứ? Vương gia, tướng quân, đại thần – bọn họ đều tốt bụng đến vậy sao? Thiến Thiến bị chèn ép đến bao giờ mới có thể tự đứng lên?"

"Tổ tông của tôi ơi, bây giờ là lúc nào rồi, cô còn lo lắng cho chút tiền nhỏ của cô? Sớm muộn gì cô cũng chết trong đống tiền thôi! Cô có bản lĩnh thế thì tự mình liệu đi!"

"Tít—! 【Hệ Thống Siêu Cấp Mỹ Thiếu Nữ Diệt Ma】của bạn đã ngắt kết nối."

Cố Thiến Thiến và hệ thống lén lút trao đổi một hồi, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện, Lục Dĩ Bắc không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô, một tay đặt trên vai cô, như thể đang đề phòng cô bỏ chạy.

"Anh, anh muốn làm gì? Chợ Quỷ có quy tắc đó, trong phạm vi Chợ Quỷ nghiêm cấm tranh đấu bằng vũ lực!"

"Ồ?" Lục Dĩ Bắc liếc nhìn Cố Thiến Thiến bằng ánh mắt âm u, nhàn nhạt nói: "Nói cách khác, hạ chú, hạ cổ, hạ độc, những loại tranh đấu phi vũ lực không nhìn thấy được trên bề mặt là được phải không?"

"Ực—!"

Cố Thiến Thiến nuốt nước bọt dữ dội.

Đấu đáphi vũ lực ngầm quả thực là được.

Thấy Cố Thiến Thiến trợn to mắt, cảnh giác nhìn mình, Lục Dĩ Bắc trong lòng mừng thầm, đang chuẩn bị tiếp tục gây áp lực tinh thần cho cô, để hoàn thành kỳ tích tay không bắt Tượng Minh Vương, thì trong đầu anh đột nhiên lóe lên ý nghĩ dự đoán.

【Cô ấy liếc trộm cái móng giò trên đất】

Bị ý nghĩ dự đoán ảnh hưởng, Lục Dĩ Bắc hơi sững sờ, mới tiếp tục nói: "Hình như cô đổ mồ hôi rồi kìa, nóng lắm à?"

"Không, không nóng lắm." Cố Thiến Thiến co người lại nhỏ giọng nói, cả người trông như một con gà con bị dịch cúm, ủ rũ, run lẩy bẩy.

"Vậy thì..."

【Cô ấy liếc trộm cái móng giò trên đất】

Lục Dĩ Bắc hít một hơi thật sâu, điều chỉnh giọng điệu, bình tĩnh nói: "Vậy là cô đang sợ tôi à? Chúng ta không phải là bạn bè sao?"

"Ừm ừm, xem, xem như là..." Cố Thiến Thiến đầu gật như gà mổ thóc.

"Nhưng mà, tuy là bạn bè, nhưng tôi là người ghét nhất người khác lừa mình, cô có thể..."

【Cô ấy liếc trộm cái móng giò trên đất】

Dòng suy nghĩ của Lục Dĩ Bắc lại một lần nữa bị ý nghĩ dự đoán ngắt ngang, cuối cùng không nhịn được mà bùng nổ: "Chết tiệt! Cô có thể thôi nhìn cái móng giò trên đất nữa được không? Cái đó không ăn được nữa đâu, cô biết không?"

"Được mà."

"Cái quái gì?"

Cố Thiến Thiến nhìn Lục Dĩ Bắc, giọng điệu kiên định lặp lại một lần nữa: "Tôi nói là được, rửa sạch đi vẫn ăn được."

"Lúc tôi mới bắt đầu lang thang, thường xuyên nhặt những thức ăn như thế này về rửa sạch để ăn."

【Cô ấy muốn liếc trộm cái móng giò trên đất, nhưng không dám】

"..."

Lục Dĩ Bắc vỗ trán, cô gái này cũng quá đáng thương rồi, khiến người ta đau lòng.

Anh đột nhiên không nỡ tiếp tục bắt nạt, hành hạ Cố Thiến Thiến nữa, cảm thấy nếu tiếp tục làm như vậy, e là sẽ bị trời phạt.

Thôi kệ, nếu cô ấy đã mang đồ ra bán, mình cứ theo quy trình chính quy mua lại Tượng Minh Vương là được rồi.

Lục Dĩ Bắc nghĩ, đưa tay vỗ vỗ vào cái đầu của Tượng Minh Vương đang được đặt ở vị trí trung tâm trên gian hàng của Cố Thiến Thiến, nghiêm mặt nói: "Cố Thiến Thiến, thứ này..."

"Không thể cho anh được! Đây là tôi nhặt được! Tôi... tôi... nếu anh cướp, tôi sẽ liều mạng với anh!"

Lời của Lục Dĩ Bắc còn chưa nói xong, Cố Thiến Thiến đột nhiên hét lên, trong lúc nói chuyện vành mắt cũng ửng lên một màu đỏ hoe.

"Tôi nói tôi muốn cướp lúc nào? Không phải cô mang ra bán sao? Tôi mua là được chứ gì?"

"Ể?!" Những giọt lệ đang chực trào ra trong vành mắt Cố Thiến Thiến ngay lập tức co lại, cô nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc hỏi: "Anh thật sự định mua sao? Ít nhất phải cần ba lõi quái đàm đó!"

"Lõi quái đàm à?" Lục Dĩ Bắc nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Lõi quái đàm tôi không có, cô xem cái này được không?"

Trong lúc nói chuyện, Lục Dĩ Bắc liền từ trong ba lô lấy ra hai chai Họa Thủy, đặt trước mặt Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến đánh giá chất lỏng đen ngòm trước mặt, trong mắt dần hiện lên một tia ghét bỏ: "Đây là gì? Mực à? Anh đừng có mà lừa tôi!"

"Sao tôi lại lừa cô được chứ? Thứ này là một loại nguyên liệu linh năng đó, giá trị không thấp hơn lõi quái đàm đâu." Lục Dĩ Bắc kiên nhẫn giải thích.

Cố Thiến Thiến hé đôi môi nhỏ hồng hào, vừa định nói gì đó, trong đầu đột nhiên vang lên một đoạn âm báo đậm chất máy móc.

"Tít—! 【Hệ Thống Siêu Cấp Mỹ Thiếu Nữ Diệt Ma】của bạn đã kết nối lại!"

Ngay sau đó, Cố Thiến Thiến liền nghe thấy giọng nói của hệ thống: "Cố Thiến Thiến, đổi với hắn!"

"Ể?!" Cố Thiến Thiến sững sờ, quay đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, nghiêm mặt nói: "Hệ thống..."

"Hệ gì?" Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu.

" Mẹ nó! Anh cũng quá đáng quá rồi, hai chai không đủ, ít nhất phải ba chai!"

Thấy Cố Thiến Thiến làm ra hành động như vậy, hệ thống kinh hãi: "Cố Thiến Thiến, cô không muốn sống nữa à! Dám mặc cả với tai họa? Cô có phải là..."

"Ba chai thì ba chai!"

Lục Dĩ Bắc hơi suy nghĩ một lúc, liền đồng ý ngay, lại lần nữa lấy ra một chai Họa Thủy, đặt vào tay Cố Thiến Thiến.

Hệ thống: "???"

Mẹ nó nguyên văn là Shibal: Một câu chửi thề trong tiếng Hàn, tương đương với "chết tiệt" hoặc “Mẹ nó!”, “Đ*t m*!”, “Đcm!”, “Vãi l…” (Tùy ngữ cảnh và mức độ nặng nhẹ khi dịch sang tiếng Việt). Nguyên tác có thể đã dùng từ này để thể hiện sự bực tức của nhân vật một cách hài hước. Quân – Thần – Phụ – Sứ là lý luận bốc thuốc/luyện đan cổ truyền Trung Quốc, phân loại vai trò của từng vị dược liệu trong một đơn thuốc hoặc đan phương: Quân là Chủ dược – vị thuốc chính, tác dụng mạnh nhất, trị bệnh gốc; Thần là Phó dược – hỗ trợ quân dược, tăng hiệu quả trị bệnh; Phụ là Trợ dược – hỗ trợ, điều hòa tính vị, giảm độc, dẫn dược; Sứ là Trợ dược – hỗ trợ, điều hòa tính vị, giảm độc, dẫn dược. Dịch sát nghĩa: "Trong thuật luyện đan có một khái niệm gọi là 'Quân – Thần – Phụ – Sứ'. Vai trò chính là vua, tiếp theo là nội các, cuối cùng là triều đình. Nội các vĩnh viễn không được vượt qua vua. Chỉ khi vua và triều đình ổn định thì mới có thể thành công." Câu này dùng hình ảnh triều đình – vua – nội các – triều chính để ẩn dụ cho việc phối hợp các loại dược liệu trong luyện kim: Quân (vua) = chủ dược: quan trọng nhất. Thần (nội các) = thuốc phụ trợ: có thể mạnh, nhưng không được "lấn át" chủ dược. Phụ & Sứ (triều đình) = trợ giúp, điều hòa và định hướng. Nếu các thành phần “vua” và “triều đình” không đúng trật tự, thuốc sẽ không hiệu quả hoặc thất bại. Câu này có ý phản bác việc “cho không người khác”, bằng cách nêu ví dụ về những người quyền lực (vương gia, tướng quân, đại thần) rồi mỉa mai rằng ngay cả họ còn chẳng tốt bụng như vậy, thì người kia cũng không xứng đáng được cho không. Câu “Vương gia, tướng quân, đại thần – ai trong số họ tốt bụng đến vậy sao?” Là lời phản bác, mỉa mai, mang ý: "Người quyền thế còn không làm chuyện đó, thì tôi càng không!". Thiến Thiến lúc này Cảm thấy bất công, vì mình đang bị yêu cầu hy sinh mà không được đền đáp gì cả