Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

469 3318

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

149 1873

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

112 1388

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

153 1956

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

96 520

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

978 3820

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 21: Hãy đối mặt với lưỡi đao của ta rồi nhận lấy sự giải thoát!

Trong bóng tối, Giang Ly dừng chân trước cánh cửa kim loại đã bị hàn chết, dò xét thấy dao động linh năng truyền đến từ sau cánh cửa, đôi mắt cô lạnh đi, không chút do dự giơ tay chém một đao cắt đứt thanh thép và ổ khóa lớn trên cửa, "Rầm!" một tiếng đạp tung cánh cửa, rồi lách mình vào trong căn phòng sau cánh cửa.

Vừa xông vào phòng, một mùi hôi thối nồng nặc hòa quyện với mùi fomanđêhít xộc vào mặt, dao động linh năng ô uế và vẩn đục còn sót lại tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng.

Căn phòng trống rỗng, không có sự tồn tại của quái đàm, trên mặt đất có một mảng dấu chân lộn xộn, như thể vừa rồi còn có người hoặc quái đàm nào đó ở đây, nhưng bây giờ đã rời đi.

Trốn rồi sao? Hay là đã ẩn nấp? Giang Ly nhíu mày, dùng linh năng bao bọc hai mắt, ánh mắt quét qua căn phòng tối om.

Diện tích căn phòng rất lớn, nhưng bài trí lại rất đơn giản, trong căn phòng trống không đặt bốn bể kính rất lớn, có phần giống bể cá cảnh, đỉnh được niêm phong.

Có ba bể kính đã bị vỡ, như bị ai đó đập nát, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp sàn. Dưới đáy bể kính còn sót lại chút chất lỏng sền sệt màu nâu đỏ chưa khô hoàn toàn, đó hẳn là sản phẩm còn lại sau khi hỗn hợp dịch cơ thể của mẫu vật và fomanđêhít bay hơi hết nước.

Và bể kính duy nhất còn nguyên vẹn, như thể đã chuẩn bị sẵn nhưng chưa kịp sử dụng, bên trong đã tích đầy bụi.

Giang Ly một tay bịt mũi miệng, nhìn quanh một lượt, thấy bảng giới thiệu treo trên tường, cô bước tới, phủi đi lớp bụi trên mặt kính của bảng giới thiệu, chăm chú xem xét văn tự, phát hiện trên đó ghi lại thông tin về các đời Vua Lợn.

【Sơn Phong, lợn hoa Ninh Hương, 948KG...】

【Than Đá, lợn đen Tùng Liêu, 957KG...】

【Hormone, lợn đen Tùng Liêu, 1002KG...】

Giang Ly lặng lẽ xem xong thông tin về các đời Vua Lợn, phát hiện phía sau còn có một đoạn văn dài. Nội dung của những văn đó phần lớn đều là tâng bốc trình độ nghiên cứu khoa học và chăn nuôi của Lò mổ Nam Giao, không có giá trị thực tế, nhưng có một chi tiết trong đó khiến cô rất để tâm.

"Thức ăn đặc chế? Là chỉ phần thịt được cung cấp hàng ngày trên sổ đăng ký sao?"

Tự nói một câu, Giang Ly khẽ lắc đầu, phủ nhận suy đoán ban đầu của mình.

Nếu chỉ đơn thuần là thịt thì dinh dưỡng bổ sung hoàn toàn có thể dùng thứ khác thay thế, thậm chí còn có những sản phẩm thay thế tốt hơn, tuyệt đối không thể nuôi ra những con Vua Lợn có trọng lượng như quái vật thế này.

Cô suy nghĩ một lúc, đi đi lại lại trong phòng vài vòng. Sau khi xác định không thể thu thập thêm thông tin nào có giá trị, cô liền rời khỏi phòng, tiếp tục đi về phía phòng lưu trữ hồ sơ.

Căn phòng 【Phòng triển lãm mẫu vật Vua Lợn】 vừa rồi chắc là để cho các nhà đầu tư xem, bên trong chắc không có nhiều thông tin giá trị.

Lò mổ Nam Giao với tư cách là chủ nhân của danh hiệu Vua Lợn Hoa Thành ba kỳ liên tiếp, từng mang danh nghĩa "xây dựng khu nhà máy tích hợp nghiên cứu khoa học, chăn nuôi và giết mổ" để kêu gọi không ít vốn đầu tư.

Giống như Vua Lợn trong một tựa game nào đó có thể sản xuất ra vàng, những con Vua Lợn này theo một ý nghĩa nào đó, cũng đã thực sự "sản xuất" ra không ít vàng cho Lò mổ Nam Giao.

Thực tế, người bình thường khi nhìn thấy những sinh vật khổng lồ nặng gần một tấn đó, sự tác động thị giác mang lại, tuyệt đối có lý do để tin rằng, Lò mổ Nam Giao thật sự có công nghệ nào đó giúp lợn nhà lớn nhanh và to hơn.

Nhưng mà...

Giang Ly cảm thấy, cái gọi là công thức đặc chế đó, e là không đơn giản như vậy.

Đi qua hành lang dài, qua từng căn phòng cửa đóng im ỉm, Giang Ly nhìn thấy vài căn phòng đặc biệt ở gần cuối hành lang.

Các phòng khác hoặc là có cửa sổ gần hành lang, hoặc là trên cửa có cửa sổ nhỏ, tóm lại là ở bên ngoài có thể thấy được đại khái tình hình trong phòng.

Còn mấy căn phòng này thì có chút khác biệt, không những không có cửa sổ, mà khóa cửa còn là loại đặc chế, nếu không có chìa khóa đi kèm, thì ngay cả thợ mở khóa giỏi nhất cũng khó mà mở được.

Chính là đây, đây hẳn là nơi đặt phòng lưu trữ hồ sơ. Giang Ly nghĩ.

Mặc dù trên cửa không có bất kỳ biển hiệu nào, nhưng cô cảm thấy, chỉ có nơi lưu trữ hồ sơ, nhật ký công việc, và cái gọi là công nghệ đặc biệt kia, mới được bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy.

"Xoẹt xoẹt xoẹt—!"

Cùng với vài tiếng kim loại bị cắt và tia lửa bắn ra tung tóe, Giang Ly không chút do dự, hai ba nhát đao đã chém ra một lỗ hổng trên cửa chống trộm đủ cho một người đi qua.

Vào bên trong, căn phòng này rất lớn, sát tường đặt mấy chậu cây đã chết khô, bên cạnh là những kệ sách trống rỗng và bàn làm việc, ở một góc phòng đặt một tủ hồ sơ lớn đến mức khoa trương.

Trên cửa dán niêm phong của cảnh sát, xung quanh bị dán băng keo kín mít, dọc theo mép cửa tủ có khắc chú thuật phong tỏa cơ bản theo tiêu chuẩn của Tư Dạ Hội.

Tại sao lại phải niêm phong cái tủ này? Lẽ nào bên trong đã từng phát hiện thứ gì đáng sợ? Giang Ly nhíu mày, bước tới, giải trừ chú thuật phong tỏa cơ bản, xé niêm phong, mở cửa tủ.

Không có cảnh tượng kinh dị quái đàm đột nhiên lao ra như tưởng tượng, cũng không có vật phẩm tế lễ tà ác đẫm máu nào, trong chiếc tủ hồ sơ rộng lớn, các loại hồ sơ và tài liệu đều đã được dọn đi hết, chỉ có một chiếc USB đầy bụi, bình thường đến mức khiến Giang Ly có chút thất vọng.

Cô nhanh chóng dẹp đi sự thất vọng, nhặt chiếc USB lên, đến chiếc ghế bên cạnh, đưa tay vào trong cổ áo lục lọi một lúc, từ lớp lót của áo khoác lấy ra một sợi cáp chuyển đổi OTG, kết nối USB với điện thoại.

Không biết để lâu vậy còn dùng được không, nhưng chiếc USB được cất giữ đặc biệt như thế này, nội dung bên trong chắc chắn vô cùng quan trọng. Giang Ly nghĩ.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại đã hoàn thành việc đọc nội dung USB, hiện ra một đống mã lỗi.

"Bị mã hóa rồi sao?" Giang Ly tự nói một câu, mở chương trình giải mã của Tư Dạ Hội được giấu trong điện thoại, bắt đầu giải mã tệp tin đã được mã hóa.

7%... 12%... 21%...

Nhìn chằm chằm vào thanh tiến trình từ từ di chuyển sang phải, Giang Ly đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng.

Cô cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần.

Không có tiếng bước chân, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng lại có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang tiếp cận một cách kỳ lạ.

Nó từ dưới lầu đi lên, không nhanh không chậm, như một mảng bóng tối lớn không có sức sống.

Hừ! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao? Không muốn để ta biết bí mật của Lò mổ Nam Giao à? Giang Ly cười lạnh trong lòng, nhét điện thoại và USB vào trong áo, vớ lấy trường đao rồi đi ra ngoài hành lang.

Khi cô trở lại hành lang, hành lang đã hoàn toàn chìm trong một màu đen kịt chết chóc, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, không gian tràn ngập linh năng ô uế và vẩn đục.

Giang Ly bình tĩnh vận chuyển linh năng bao phủ đôi mắt mình, ngay sau đó, phía trước liền hiện ra hình ảnh như kính nhìn ban đêm, từng cái bóng quen thuộc nhưng lại mãi mãi không thể nhớ rõ khuôn mặt đang lặng lẽ đứng đó, bề mặt cơ thể phủ một lớp chất lỏng sền sệt nào đó, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cô.

Sau đó, chúng bắt đầu hành động, đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ rực, gào thét lao tới, như một đám quỷ hồn lạc lối, bị ác ma điều khiển.

"Trành quỷ sao? Không ngờ quái đàm ở đây lại nắm giữ được năng lực này."

Giang Ly khẽ tự nói một câu, ánh mắt trầm xuống, giơ ngang trường đao trước người, mũi đao hơi chúc xuống, không chút do dự bao bọc trường đao bằng linh năng, trên lưỡi đao lạnh lẽo, ngay lập tức phun ra một ngọn lửa màu xanh lam.

Như vậy mới đúng chứ! Trốn trốn tránh tránh có ý nghĩa gì?

Hãy đối mặt với lưỡi đao của ta rồi nhận lấy sự giải thoát!

————

Là ảo giác, là ảo giác, chắc chắn là cách mình nhìn nhận vấn đề có gì đó sai sai. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Mặc dù lúc Trương Đức Hiền và Meo Meo-chan vào lò mổ, Lục Dĩ Bắc đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng cô cũng đã lén lút quan sát động tĩnh của họ.

Theo động tĩnh của họ, lúc mới vào lò mổ, họ đã đi cùng nhau.

Vì vậy sau khi nghe thấy tiếng chém giết của Trương Đức Hiền với quái đàm, Lục Dĩ Bắc mới đưa ra phán đoán rằng Meo Meo-chan có khả năng cao đang ở cùng anh ta, và đã ngấm ngầm viết sẵn kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân.

Tuy nhiên, thực tế không phải là một câu chuyện viển vông đầy kịch tính, cũng không phải lúc nào cũng có anh hùng xuất hiện kịp thời để cứu mỹ nhân. Thậm chí, phần lớn thời gian chẳng những không cứu được ai, mà còn có thể bất ngờ 'vớ' phải một người đàn ông cơ bắp.

Lục Dĩ Bắc kinh ngạc nhìn những mảnh xác quái đàm trên mặt đất, xa xa là đám quái đàm dày đặc đang nhìn chằm chằm, dường như chúng sợ hành vi hiên ngang từ trên trời giáng xuống, vung dao loạn xa chém bay một loạt đầu của cô lúc nãy, nhất thời không dám tấn công vội vàng. Quay đầu lại nhìn thì thấy bên cạnh là một gã đàn ông cơ bắp đang nở một nụ cười ngạo mạn và ngang tàng với cô.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cái này... sao dạo này ai cũng có nụ cười đặc sắc thế nhỉ?

Mỹ nữ thì cười như một nhân vật phản diện nội tâm đen tối, gã cơ bắp thì cười như một vị chiến thần méo miệng.

Có thể nào... ờ, thôi bỏ đi, mình một người mặt liệt, cũng không có tư cách nói người ta. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Trương Đức Hiền nhìn Lục Dĩ Bắc đang im lặng không nói một lời, chắp tay, trầm giọng nói: "Ơn cứu mạng của cô nương, Trương mỗ không có gì báo đáp, chỉ có thể..."

Nghe được một nửa, Lục Dĩ Bắc nhướng mày, vội vàng ngắt lời: "Ê ê dừng lại! Ông đừng có nói là lấy thân báo đáp nhé! Kiểu của ông đối với tôi mùi quá nồng, tôi chịu không nổi đâu."

"..."

Trương Đức Hiền há miệng, vừa định nói gì đó nhưng đúng lúc này, đám quái đàm phía trước lại bắt đầu rục rịch, móng vuốt sắc nhọn cọ trên mặt đất tạo ra những âm thanh khiến người ta nhức răng.

Từng cặp mắt đỏ rực đánh giá qua lại Lục Dĩ Bắc và Trương Đức Hiền, như đang nhìn hai gói thức ăn vị thịt người được giao tận cửa.

"Không hay rồi, chúng nó hình như sắp không kìm được mà tấn công chúng ta rồi!"

"À?" Lục Dĩ Bắc sững sờ, hỏi lại: "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta ra tay trước?"

Ông đâybây giờ dù sao cũng là người có năng lực linh năng cấp B, mấy con tép riu này vẫn có tự tin đánh một trận. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

"Thực ra tôi có cách đối phó với chúng, chỉ là cần một khoảng thời gian chuẩn bị, tôi tin với thực lực của cô, hẳn là có thể giúp tôi câu giờ đủ lâu, xin nhờ cô!"

Ônglà nam chính Long Ngạo Thiên à? Sao lại không thèm bàn bạc với đồng đội mà tự ý quyết định vậy? Uổng công tôi hiếm khi dũng cảm một lần!

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, tuy cô không biết Trương Đức Hiền lấy tự tin ở đâu ra, nhưng vẫn gật đầu nói: "Không vấn đề, giao cho tôi."

Trời sập xuống cũng có gã ngốc to xác chịu đỡ, có gì không tốt?

Dù sao Thần Hành Giáp Mã (hàng nhái) mình cũng đã thử rồi, tốc độ khiến mình rất hài lòng, nếu ôngta không đáng tin, mình cũng đánh không lại, thì cứ bỏ mặc ôngta mà chuồn đi là được.

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, đột nhiên nghe Trương Đức Hiền hỏi một câu: "Đúng rồi, cô biết những gì? Chú thuật hẳn là biết một chút chứ?"

"Ừm, Hồng Diễm Thiểm." Lục Dĩ Bắc gật đầu.

Mặc dù cô cũng biết chú ngữ của Xích Hoàng Hỏa và Tứ Thú Hiệu Thiên Pháo.

Nhưng xét đến hiệu quả khuếch đại chú thuật, lỡ như quay ra khuếch đại năm mươi lần, chưa nói đến việc có bị cuốn vào phạm vi hỏa lực không, chỉ riêng việc tiêu hao linh năng kinh khủng cô đã không chịu nổi.

Trừ phi gọi "cày thuê", nhưng cày thuê phải trả bằng mạng, hơn nữa Meo Meo-chan lại có nghi ngờ là Giang Ly, tùy tiện gọi cày thuê, luôn cảm thấy có chút không ổn.

"Hả?" Trương Đức Hiền nhìn Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu, cảm thấy cái đầu trọc lóc sáng bóng của mình đầy những dấu hỏi, khí phách của một võ sĩ nhiệt huyết cũng không giữ được nữa, ngay lập tức sụp đổ.

"Cô chỉ biết Hồng Diễm Thiểm?"

"Ờ, đúng vậy... nhưng mà, Hồng Diễm Thiểm của tôi rất mạnh, hay là thử xem?" Lục Dĩ Bắc giọng điệu tự tin nói.

Trương Đức Hiền: "..."

Hồng Diễm Thiểm, một chú thuật cơ bản chỉ có thể dùng để chiếu sáng, thì có thể mạnh đến mức nào?

Chết tiệt, lần này lại phán đoán sai lầm!

Vốn tưởng là một cao thủ, kết quả sao lại là kẻ gà mờ?

Trương Đức Hiền im lặng một lát, nhìn về phía trước, sắc mặt trầm xuống, không động thanh sắc chắn trước mặt Lục Dĩ Bắc, "Thôi được, vậy thì chỉ còn một cách."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cứ thế chuyển chủ đề Hồng Diễm Thiểm đi rồi à?

Chết tiệt, khi nào thì Hồng Diễm Thiểm mới có thể ngẩng đầu lên đây? Tức giận, run rẩy, lạnh lẽo!

Lục Dĩ Bắc nghĩ, nhàn nhạt hỏi một câu: "Cách gì?"

"Đừng có sợ!"

Là một người đàn ông chân chính, sao có thể bỏ mặc cô nương mà chạy trốn? Lần này chỉ có thể liều chết! Trương Đức Hiền nghĩ.

"Cái gì? Anh chắc không?"

Trương Đức Hiền gật đầu: "Ừm, cô yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô, chỉ cần con người có thứ muốn bảo vệ, tiềm năng sẽ... Đệt!!?"

Hắn nhìn theo hướng Lục Dĩ Bắc chỉ, lập tức kinh ngạc.

Những con quái đàm mặc đồng phục cũ nát, không biết từ lúc nào đã tụ tập lại với nhau, chất nhầy trên cơ thể chúng ngọ nguậy, dính vào nhau, hóa thành những thân hình khổng lồ.

Những con lệ quỷ đã bị quái đàm của Lò mổ Nam Giao ăn mòn sâu sắc này, giống như những khối xếp hình Lego, trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, đã ghép lại với nhau.

Biến thành mấy sinh vật khổng lồ gầy gò, to đến mức sắp chạm đến mái nhà, đi bằng bốn chi, răng nanh sắc nhọn, tròng mắt đỏ tươi di chuyển theo dòng chất nhờn màu đen trên bề mặt cơ thể, chậm rãi lóe lên. Nhìn từ hình dáng bên ngoài, chúng giống như những con lợn rừng bị lột đi phần lớn da thịt, mọc ra nhiều chi dị dạng.

Ngay sau đó, chúng như thể đã đói khát một thời gian dài không thể nhịn được muốn ăn uống, mở to cái miệng lớn đầy thịt thừa, từ trong miệng nhỏ xuống chất lầy đen sền sệt, phát ra tiếng rít gào đáng sợ, bay bổ tới.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Đức Hiền ngây người, nhất thời lại không biết nên ứng phó thế nào, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm đầy mồ hôi.

Lần này nguy hiểm rồi... hắn thầm nghĩ, nhìn con quái vật khổng lồ đó không ngừng tiến lại gần, chuẩn bị quyết một trận tử chiến.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy hai chân mình đột nhiên rời khỏi mặt đất, cơ thể như bay lên, lơ lửng giữa không trung.

Trương Đức Hiền: "???"

Hắn sững sờ một lúc, đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện đã bị Lục Dĩ Bắc giơ quá đầu.

"Pha này à, pha này tôi hiểu rồi, đừng có nộp mạng."

Như để giải đáp thắc mắc của Trương Đức Hiền, giọng nói của Lục Dĩ Bắc khe khẽ lọt vào tai hắn.

"Cô muốn chạy? Nhưng tốc độ của chúng rất nhanh, hành động rất linh hoạt, chúng ta căn bản không có..."

"BÙM—!"

Lời của Trương Đức Hiền còn chưa nói xong, bên tai đã vang lên một tiếng nổ không khí, hai người như một quả đạn pháo dị hình, từ trong nhà xưởng chăn nuôi bắn vụt ra.

Trong phút chốc, cơn gió mạnh đến nghẹt thở xộc vào mặt, như một bàn tay khổng lồ đang kéo giật, khiến khuôn mặt của Trương Đức Hiền cũng bị thổi cho biến dạng, chiếc lưỡi không biết đặt vào đâu, như một lá cờ đang bay phấp phới trong miệng.

Ngay sau đó, tiếng nổ lớn vang lên phía sau, mấy bóng đen khổng lồ đã đâm thủng những lỗ lớn trên nhà xưởng chăn nuôi, cùng với đất đá bay tung tóe, đuổi sát theo Lục Dĩ Bắc.

————

Trên ngọn đồi nhỏ bên ngoài Lò mổ Nam Giao.

Người đàn ông gầy cao và cô gái tai mèo ngồi sóng vai trên ngọn cây, mỗi người một bên tai nghe, vừa dùng linh giác cảnh giới xung quanh, vừa tập trung lắng nghe chương mới về Đại Xà Thần trên kênh radio quái đàm, trầm trồ.

"Không ngờ Vương Bất Lưu Hành lại làm được một chuyện lớn như vậy trong lúc chúng ta không để ý, là di sản của thần linh đấy! Anh thấy câu chuyện của lão Trương này đáng tin được bao nhiêu phần?" cô gái tai mèo nói.

"Khá cao, ít nhất là sáu bảy phần chứ? Trừ điểm ông ta và thiếu nữ tóc trắng đã kết thành tình bạn sâu sắc vong niên." người đàn ông gầy cao nói.

"Nhưng tôi lo lắng hơn là cô ta có được di sản của chủng thần thoại đó liệu có xảy ra vấn đề không."

"Cho dù cô ta có quyền năng của chủng thần thoại, nhưng cũng chưa trưởng thành phải không? Lỡ như sa ngã, ngả về phía Nhật Thực Hội, thì phiền phức lắm."

"Điểm này anh yên tâm..." cô gái tai mèo đảo mắt, "Với sự quan sát ngầm của tôi về cô ta bấy lâu nay, cô ta ngay cả tiền quỷ cũng không dám nhặt, sao có thể tùy tiện nuốt chửng kiến thức của thần thoại chủng được?"

Người đàn ông gầy cao nghiêng đầu, "Thật sự có quái đàm nào chịu được sự cám dỗ đó sao?"

"Người khác tôi không biết, nhưng cô ta..."

"ẦM— ẦM— ẦM—!"

Lời của cô gái tai mèo mới nói được một nửa, hướng Lò mổ Nam Giao đột nhiên truyền đến vài tiếng động lớn, hai người nhìn theo âm thanh, thấy cảnh tượng trong lò mổ, khóe miệng đồng loạt giật giật.

Chỉ thấy trong lò mổ đổ nát xiêu vẹo đó, một thiếu nữ tóc trắng thân hình mảnh mai, hai tay giơ một gã đô con khỏe như gấu đang chạy như bay, bóng dáng linh hoạt luồn lách giữa các tòa nhà, nhảy lên rơi xuống, giữa lúc lên xuống để lại một chuỗi tàn ảnh.

Mấy bóng đen khổng lồ đuổi theo sau họ, thỉnh thoảng phun ra sương độc hôi thối để chặn đường, nhưng thiếu nữ đó như có thể dự đoán được điểm rơi của sương độc, luôn có thể giành trước một giây trước khi sương độc rơi xuống, khéo léo né tránh.

"Tốc độ của cô ta sao lại nhanh dữ vậy?" người đàn ông gầy cao nhỏ giọng hỏi.

Cô gái tai mèo trầm ngâm hai giây, "Chắc là nhờ đôi Thần Hành Giáp Mã giả mà cô ta không biết kiếm được từ đâu đó?"

"Ồ..."

Người đàn ông gầy cao nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi cùng cô gái tai mèo im lặng, tâm trạng có chút phức tạp.

Họ đã cùng nhau tổ chức hàng chục lần xét duyệt gia nhập nhóm, không phải là chưa từng thấy những kẻ lợi hại, thậm chí còn thấy có người coi xét duyệt như trò chơi giải đố khám phá hay game hành động, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người coi thẩm tra như trò parkour.

Một lúc lâu sau, người đàn ông gầy cao há miệng, đang định nói gì đó, đúng lúc này, hai luồng dao động linh năng không rõ nguồn gốc đột nhiên xâm nhập vào phạm vi linh giác của hắn.

Một luồng thì tanh mùi máu và hung bạo, luồng còn lại thì mục nát hôi thối, đang nhanh chóng tiến về phía này.

Cô gái tai mèo cũng cảm nhận được hai luồng dao động linh năng đó, như ý thức được điều gì, đôi tai lông xù cảnh giác lắc lư trái phải, đồng tử co lại thành một đường mỏng như lưỡi dao.

"Xem ra, người trong phòng livestream của Vương Bất Lưu Hành nói thật." người đàn ông gầy cao trầm giọng nói, vừa hoạt động cổ tay vừa đứng dậy.

"Ừ..." cô gái tai mèo gật đầu, cũng đứng dậy theo, nhìn về hướng hai luồng dao động linh năng truyền đến, chỉ thấy hai bóng đen lén lút từ xa bay tới, đáp xuống gần Lò mổ Nam Giao.

Người của Nhật Thực Hội đã xuất hiện.

"cày thuê" = "đại luyện". Bạn thích tên gọi "cày thuê" hay "đại luyện"? Trành quỷ: Trong văn hóa dân gian Trung Quốc, đây là hồn ma của những người bị hổ ăn thịt, sau đó trở thành tay sai dẫn đường cho hổ đi hại người khác. Long Ngạo Thiên: Một thuật ngữ mạng Trung Quốc để chỉ một loại nhân vật chính bá đạo, hoàn hảo, thường gặp trong các tiểu thuyết mạng "sảng văn". tình bạn sâu sắc vong niên: Mối quan hệ bạn bè gắn bó, thân thiết giữa hai người có sự chênh lệch tuổi tác lớn, nhưng không bị giới hạn bởi tuổi tác. Tình bạn này xây dựng trên sự hiểu biết, tôn trọng và chia sẻ lẫn nhau, vượt qua mọi rào cản thế hệ.