Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 11

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19435

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5928

Phần 6 - 313. Cơ hội (3)

Khi Baek Aeyoung bước vào thang máy, tôi đứng ở cửa thang máy cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Liếc nhìn vào trong thang máy, tôi thấy không có ai cả, bên trong chỉ có một chiếc ghế nhỏ đơn độc mà thôi. May mắn thay, người đàn ông to lớn ngồi trên ghế đó không có mặt.

Tôi nghĩ đó là điều may mắn, nhưng Baek Aeyoung khẽ tặc lưỡi khi thấy thang máy trống rỗng. Có vẻ cô ấy tiếc nuối khi không thể gặp người đàn ông đó ngay bây giờ. Cô ấy dường như rất không hài lòng khi có một mối đe dọa tiềm tàng đang rình rập ở đâu đó.

Khi Baek Aeyoung đang xem xét thang máy một lượt, những chiếc mũ của các tín đồ Vô Hạn bị rơi trên sàn đập vào mắt tôi. Tôi muốn nhặt chúng lên ngay lập tức và chia sẻ với Baek Aeyoung, nhưng tôi không hành động ngay mà đợi một lát. Bởi vì nếu tôi đi nhặt mũ, cơ thể của Baek Aeyoung bên trong thang máy sẽ bị lộ ra trước những người ở quảng trường trung tâm trong chốc lát. Tôi và Baek Aeyoung cứ như dính chặt vào lưng nhau, cố gắng bao quát càng nhiều không gian càng tốt và liên tục kiểm tra xem có ai tiếp cận không.

Tôi hỏi Baek Aeyoung, người đang khám xét thang máy và quay người về phía tôi, liệu tôi có thể nhặt những chiếc mũ đang lăn trên sàn không, và cô ấy đồng ý. Với sự cho phép, tôi nhặt những chiếc mũ lên, đội một chiếc lên đầu và đưa một chiếc cho Baek Aeyoung. Baek Aeyoung nhìn tôi một cái rồi không nói gì mà đội mũ lên đầu.

Chúng tôi không thể lấy trộm quần áo của các tín đồ đã chết. Không phải vì vấn đề đạo đức mà là vì quần áo của họ đã bị rách, thủng lỗ hoặc dính đầy máu do bị bắn, nếu chúng tôi mặc vào thì càng dễ gây nghi ngờ. Trước khi Baek Aeyoung kịp nói gì với tôi, người đang nhìn những người đã chết, thì khu Jungang chợt rung chuyển dữ dội.

Baek Aeyoung giật mình, lao ra khỏi thang máy như thể đang lăn. Thay vì đứng vững để chịu đựng, tôi chỉ đơn giản ngã xuống sàn và chờ đợi cơn rung chuyển ngừng lại. Và tôi bình tĩnh ngồi nguyên trên sàn trong tư thế ngã, quan sát xem có ai bất ngờ chạy ra quảng trường trung tâm không. Baek Aeyoung nhìn tôi một cái rồi cảnh giác nhìn về phía mà tầm nhìn của tôi không thể thấy được.

Khi đèn bên trong thang máy trung tâm tắt rồi lại sáng lên, Baek Aeyoung nhìn thang máy với ánh mắt ngờ vực, như thể nó là miệng của một con quái vật. Chỉ cần nhìn tình trạng của thang máy thôi mà tôi đã cảm thấy lo lắng ập đến như sóng thần. Vì vậy tôi hỏi Baek Aeyoung.

"Tình trạng thang máy có ổn không? Chúng ta có thể dùng nó để ra ngoài không?"

"Tôi không biết."

Trước câu trả lời rất tích cực của kỹ sư, ngay cả khi cơn rung chuyển đã ngừng lại, tôi cũng không còn muốn lên thang máy trung tâm nữa. Nhưng Baek Aeyoung quay vào thang máy với vẻ mặt khó chịu, nên tôi cũng đành phải run rẩy mà chen vào cái hộp mà không biết mình sẽ sống chết thế nào. Ngay khi bước vào, tôi đã nghĩ đến thang máy chở hàng ở khu Jujak và muốn xuống ngay, nhưng tôi đã kiềm chế lại.

Trong lúc chờ cánh cửa thang máy tự động đóng lại thì có ai đó vội vã đi tới từ cuối quảng trường trung tâm. Ba người đang từ từ đi về phía này, khi Baek Aeyoung hét lên bảo họ dừng lại, họ dừng lại ở quảng trường trung tâm và ngập ngừng nói.

"Aeyoung! Chúng tôi cũng muốn đi thang máy! Cho chúng tôi đi với!"

Chúng tôi sẽ không làm gì cả. Chúng tôi chỉ muốn đi thang máy và đến đảo Daehan. Các cô đã tự giết chóc lẫn nhau như vậy, chúng tôi hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, chúng tôi chỉ muốn ra khỏi đây. Chỉ cần cho chúng tôi dùng thang máy thôi. Chúng tôi sẽ không quan tâm các cô làm gì cả. Chúng tôi chỉ muốn ra ngoài thôi.

Nghe những lời họ hét lên, có vẻ như họ nghĩ rằng chuyện này xảy ra vì chúng tôi có thù oán với các tín đồ đã ngã xuống. Nhìn kỹ hơn, trong ba người đó, chỉ có một người tôi biết là Jennifer, đội trưởng đội Mỹ. Vừa nhìn thấy mặt cô ấy, tôi đã vui mừng đến mức vô thức nở mỉm cười rạng rỡ, nhưng giọng Baek Aeyoung bay tới ngay lập tức bảo tôi đừng làm vậy. Baek Aeyoung từng nói rằng nếu đang chĩa súng vào đâu thì đừng rời mắt khỏi đó, nên tôi không dám nhìn Baek Aeyoung mà chỉ khẽ hỏi.

"Sao... sao vậy?"

"Chúng ta đang chĩa súng vào họ. Trong tình huống đó, nếu nhìn đối phương và cười thì dễ gây hiểu lầm không cần thiết."

À. Tôi hiểu rồi... Đúng là vậy. Quả nhiên Jennifer mặt trắng bệch, ngập ngừng lùi lại. Ôi. Xin lỗi. Tôi không thể xen vào cuộc trò chuyện để xin lỗi, chỉ biết xin lỗi trong lòng. Baek Aeyoung vừa nghe lời đối phương thì ra lệnh đuổi khách ngay lập tức.

"Cút đi! Lại gần là tôi bắn đấy! Đi thang máy tiếp theo đi!"

Ngay lập tức, một người phụ nữ đứng đó hét lại về phía Baek Aeyoung.

"Chúng tôi phải đợi ở đây hơn 10 phút nữa!"

Cô ta có vẻ muốn chạy vào thang máy ngay lập tức, nhưng vì Baek Aeyoung đang chĩa súng nên cô ta không dám đến gần.

"Yeah! Đợi rồi đi chuyến tiếp theo đi! Chuyến này chúng tôi xếp hàng trước rồi! Cô muốn bị như kia không?"

Baek Aeyoung hất cằm chỉ vào hai tín đồ Vô Hạn đã ngã xuống. Tôi thận trọng hỏi Baek Aeyoung.

"Nếu chúng ta đi chung thang máy với những người đó thì có nguy hiểm không?"

Baek Aeyoung trả lời mà không nhìn về phía tôi.

"Thật lòng mà nói à?... Tôi không muốn đưa họ đi chút nào. An toàn nhất là anh Moohyun và tôi, hai chúng ta cùng đi thang máy. Khi lên thang máy, anh phải nghĩ rằng mình sẽ bị mắc kẹt trong đó một thời gian. Tôi không muốn bị kẹt trong một không gian kín như thang máy với những người đó đâu."

"Thang máy trung tâm rất rộng. Có thể chở hơn 30 người nữa mà. Và có vẻ những người đó cũng muốn bị mắc kẹt cùng chúng ta."

Thang máy trung tâm rộng hơn cả phòng của tôi ở Hàn Quốc. Nếu chỉ tính sức chứa theo thể tích mà không tính trọng lượng, nó có thể chở hơn 200 người. Baek Aeyoung suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

"Không biết chừng có tín đồ của Giáo hội Vô Hạn đang ẩn mình trong số họ. Sau này họ có thể lợi dụng lúc chúng ta lơ là mà tấn công hoặc phản bội chúng ta. Và... cá nhân tôi không thích cả ba người họ."

Tôi thì không biết ai ngoài Jennifer, nhưng Baek Aeyoung, người đã làm việc lâu năm ở căn cứ dưới biển, có lẽ biết tất cả những người đó.

"Cô không thích họ ở điểm nào vậy?"

"Tôi sẽ không nói họ là người như thế nào trong cuộc sống thường ngày. Chỉ nhìn tình huống hiện tại thôi. Những người đó không dám yêu cầu như vậy khi những kẻ khủng bố trông thực sự nguy hiểm đứng trước thang máy. Chỉ khi tôi và anh Moohyun tấn công hai người đó để đoạt vũ khí, cộng thêm việc căn cứ dưới biển số 4 rung chuyển, thì lúc đó họ mới xuất hiện và yêu cầu được đi thang máy trung tâm ra ngoài. Có phải họ đã đặt chỗ trước đâu? Bảo họ đợi chuyến tiếp theo đi. Tôi đã gặp quá nhiều loại người như vậy đến mức phát ốm rồi. Đối phương làm như vậy mà anh Moohyun không tức giận sao?"

Baek Aeyoung dường như nghĩ rằng những người đó đã coi thường chúng tôi khi họ không dám yêu cầu những kẻ khủng bố cho đi thang máy, nhưng lại dám yêu cầu chúng tôi. Tôi... không nghĩ những người đó coi thường chúng tôi và đưa ra yêu cầu như vậy. Nếu họ đã thấy tôi hoặc Baek Aeyoung dùng rìu đánh hoặc bắn chết ít nhất một người rồi lên thang máy, mà vẫn làm vậy thì có lẽ họ nghĩ rằng bị mắc kẹt trong thang máy với chúng tôi còn tốt hơn là với các tín đồ Vô Hạn. Có lẽ họ thấy hành động của Baek Aeyoung nên mới muốn đi cùng. Bởi vì họ sẽ không tin một người như tôi, người họ chưa từng gặp ở căn cứ dưới biển này.

"Nếu là bình thường thì tôi có thể tức giận, nhưng bây giờ là tình huống thảm họa mà. Chúng ta dũng cảm hơn họ rất nhiều nên hành động nhanh hơn. Và không thể không nói rằng việc ấn tượng của hai chúng ta tốt hơn những tín đồ giáo phái bịt mặt. Ngay cả khi tôi đi một mình, tôi vẫn băn khoăn về đội trưởng Jennifer của đội kỹ sư Ma. Chúng ta không thể đưa cô ấy đi cùng sao?"

Baek Aeyoung nhìn ra ngoài và im lặng trong vài giây.

"Trước đây tôi nghe nói Aeyoung từng muốn mở rộng phạm vi bảo vệ không chỉ những người của đội kỹ sư Ga mà còn cả dân thường có quốc tịch Hàn Quốc nữa. Tôi không nghĩ cô chỉ tính toán vì hiệu quả. Những người đó không có vũ khí và muốn đi cùng thang máy để ra ngoài. Họ sẽ không mạo hiểm làm hại chúng ta đâu."

"Tình hình bây giờ khác với lúc đó! Lúc đó tôi có nhiều thời gian rảnh hơn! Seo Jihyuk cũng ở đó! Cả đội trưởng nữa!"

Baek Aeyoung rên rỉ, nhăn mặt rồi nói.

"Tôi không thích đội trưởng Jennifer... Có cả Hailey, Hailey nữa"

"Đó là ai vậy?"

"Người bên cạnh Jennifer là đội trưởng đội Canada, Hailey Lancaster."

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy."

"Vậy sao? Vậy thì cứ tiếp tục là lần đầu tiên nhìn thấy thì tốt hơn."

Cô ấy có vẻ không thích tất cả các trưởng nhóm. Tôi hỏi Baek Aeyoung, đề phòng ngừa.

"...Có đội trưởng đội kỹ sư nào mà Aeyoung cảm thấy ổn không? Trừ đội trưởng Shin ra."

Baek Aeyoung nhìn họ với vẻ mặt như thể cô ấy không thích bất kì ai rồi thở dài nói với tôi.

"Các đội trưởng thường đẩy việc cho nhau để đội của mình không phải làm những việc khó khăn và vất vả. Tôi chỉ thấy họ la hét, đe dọa hoặc khó chịu thôi. Họ cũng chưa bao giờ giúp ích gì cho tôi cả."

"Có lẽ lần này chúng ta sẽ thấy một khía cạnh khác mà. Và một người mà tôi kính trọng từng nói rằng việc cứu người luôn không hiệu quả. Chúng ta đi lên và thang máy lại đi xuống, phải đợi hơn 10 phút nữa, lúc đó lực lượng vũ trang đã đi về phía khu Baekho có thể đã đến đây. Hoặc những người của đội kỹ sư La đang ở khu Cheongryong có thể đến, hoặc đội kỹ sư Na đã đi về phía khu Hyeonmu cũng có thể đến. Và chúng ta, những người đang đi thang máy trung tâm, có thể nguy hiểm hơn họ. Thang máy có thể dừng hoặc rơi xuống mà."

"Họ là những kẻ không đáng tin. Có thể nguy hiểm hơn nhiều so với việc chỉ có tôi và anh Moohyun đi cùng nhau."

"Những người không vũ trang đó có nguy hiểm hơn chúng ta đang cầm súng không?"

"...Được rồi. Vậy thì đổi lại, anh hứa với tôi một điều."

Baek Aeyoung ấn chiếc mũ của tôi xuống đến mức tôi không thể nhìn rõ phía trước rồi nói.

"Khi ở cùng những người đó, hãy cố gắng đừng nói gì cả."

"Vâng?"

"Ngay cả khi ai đó chào, cũng đừng trả lời. Cứ nhăn mặt... à không. Cứ tươi cười thôi. Cứ cười suốt như lúc nãy nhìn Jennifer vậy. Đừng trả lời. Ngay cả khi họ bắt chuyện, hãy phớt lờ. Anh hứa được không?"

"Được rồi. Tôi hiểu rồi"

Vậy thì trông tôi sẽ kỳ quặc lắm nhỉ? Baek Aeyoung nhíu mày rồi vung tay ra ngoài thang máy.

"Nhanh lên! Không đến ngay là tôi bỏ lại đấy!"

Ngay khi Baek Aeyoung cho phép, những người ở xa bắt đầu chạy và bước vào thang máy.