Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 01 - 50. Thủy Cung Biển Sâu

Trong lúc lặng lẽ bước đi trong thủy cung, Yoo Geum sau một lúc băn khoăn cuối cùng lên tiếng nói với tôi.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ về những gì tên tín đồ tà giáo nói lúc nãy rồi. Chắc chắn vì hôm nay là một ngày đặc biệt nào đó nên bọn họ mới làm việc này. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi chỉ nghĩ đến Ngày Đại dương ở Hàn Quốc vào ngày 31 tháng 5."

"Ở Hàn Quốc có ngày gọi là Ngày Đại dương sao?"

Trước câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, Shin Haeryang chau mày như đang nhìn về nơi xa xăm và nói.

"...Chắc là ngày Jang Bogo thành lập căn cứ Cheonghaejin."

Tôi không khỏi ngạc nhiên. Thật sao, ngày đó cũng được chọn làm ngày kỷ niệm ư? Vậy có Ngày Đất liền không?

"Vậy mà cũng có ngày kỷ niệm sao?"

Trước lời cảm thán của tôi, Yoo Geum ngạc nhiên hỏi Shin Haeryang.

"Anh Shin Haeryang, làm sao anh biết được chuyện đó?"

"Tôi có quen một người làm trong Hải quân. Còn cô Geum thì sao?"

"À, nhà tôi ở Wando."

Seo Jihyuk lẩm bẩm một cách khó chịu.

"Ngày Cấm Hút Thuốc! Ngày Cấm Hút Thuốc. Hôm nay là Ngày Cấm Hút Thuốc. Vậy có khi giáo chủ là người Hàn Quốc hoặc là hôm nay là sinh nhật của ông ta, điều đó có vẻ hợp lý hơn đấy."

"Chắc hẳn là ghét thuốc lá."

Yoo Geum lẩm bẩm rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Tôi cố giúp cô ấy ra khỏi dòng suy tư, đồng thời giữ chắc tay của Seo Jihyuk đang rủ xuống vai mình.

"Cô nghĩ gì thế, Geum?"

"Phải hiểu rõ về đối phương thì mới tăng cơ hội sống sót, nên tôi đang suy nghĩ về đám tà giáo này. Chúng đang làm tất cả những chuyện này để giành được cuộc sống vô hạn mà. Tôi nghĩ nếu hôm nay không phải ngày chắc chắn, có lẽ bọn tín đồ tà giáo sẽ dừng lại và về nhà."

Seo Ji Hyuk cười ha hả rồi nhăn mặt vì đau đớn.

"Trời ơi, Geum à, cô nghĩ đám tà giáo này sẽ nói 'Ồ, chúng tôi nhầm ngày rồi!' rồi ngoan ngoãn biến mất sao? Cô lầm to rồi. Chúng là bọn khủng bố có vũ trang, tấn công vào căn cứ sâu bốn tầng dưới đáy biển đấy. Những tên khủng bố kiểu này thường bỏ rất nhiều thời gian và tiền bạc để chuẩn bị."

Dù sao, Seo Jihyuk cũng không chỉ trích rằng Yoo Geum thật ngây thơ. Vì trong quá trình thoát khỏi căn cứ, có lẽ kẻ ngu ngốc nhất lại là tôi. Không biết về bọn khủng bố và tín đồ tà giáo chẳng có gì là đáng chê trách đối với Yoo Geum cả. Đa số mọi người không đi loanh quanh với những kiến thức kiểu đó trong đầu.

Yoo Geum vừa đi vừa hỏi tôi đang đỡ Seo Jihyuk.

"À... anh Moohyun, anh đã nói các yếu tố của tôn giáo là gì ấy nhỉ? Lúc ở Căn cứ số ba ấy?"

"Giáo lý, giáo chủ, giáo đoàn?"

"...Tôi có thể hỏi làm sao anh biết điều đó không?"

Tôi định giải thích về gia đình mình nhưng thấy quá dài dòng nên chỉ lắc đầu.

"Tôi không muốn trả lời cho lắm."

Yoo Geum tỏ vẻ bất ngờ nhưng lại rút lui dễ dàng.

"Vậy sao? Khi nào muốn trả lời thì kể tôi nghe nhé... Giáo chủ, chắc là người sáng lập tôn giáo ấy nhỉ? Giáo lý của tôn giáo là để giành được sự sống vô hạn. Nhưng tôi hơi bất ngờ vì có quy tắc rõ ràng như gắn gì đó vào răng hay là yêu cầu dùng súng đúng ngày hôm nay. Và có vẻ như giáo đoàn còn đầu tư khá nhiều tiền vào những người không mấy quan tâm đến nghi thức tôn giáo. Thường thì tôi nghe nói điều ngược lại, rằng các giáo hội mập mờ trong giáo lý để có thể che đậy khi gặp vấn đề sau này. Còn việc giáo phái tà giáo đầu tư cho tín đồ thì đây là lần đầu tôi nghe thấy đấy."

Nghe Yoo Geum phân tích, tôi nhanh chóng gật đầu và nói.

"Đúng rồi đấy, tôi cũng nghe lần đầu. Hầu hết các tôn giáo đều chỉ muốn hút cạn tiền của tín đồ như những con đỉa mà thôi, chẳng có ý định trả lại gì cho tín đồ đâu. Tôi ngạc nhiên về phần mấy con cá mập nữa. Nếu không cẩn thận, người ta dễ nhầm thành tổ chức bảo vệ môi trường."

"Tại sao chúng lại chọn chủ đề đó nhỉ? Thông thường tà giáo sinh ra để giáo chủ có thể lợi dụng sức lao động hoặc tài chính của tín đồ mà."

Tôi thử tưởng tượng một tôn giáo có rất nhiều tiền. Dù nghĩ thế nào cũng chỉ thấy là toàn kẻ điên tụ họp, nhưng nếu gia nhập mà được nhiều tiền thì người cần tiền chắc sẽ xếp hàng dài đấy. Cả từ "vô hạn" cũng thế. Tại sao lại hứa hẹn điều vô hạn? Trên đời này chẳng có gì là vô hạn cả.

"Vốn dĩ nếu giáo chủ có nhiều tiền rồi thì đâu cần phải hút thêm từ tín đồ chứ?"

"Vậy tức là có ai đó cực kỳ giàu tin rằng hôm nay là ngày thích hợp để đạt được cuộc sống vô hạn, và bằng chính tiền của mình, người đó đã tài trợ khám răng cho tín đồ, mang súng vào căn cứ và giết người hàng loạt để có được cuộc sống vô hạn."

"...Phải vậy không nhỉ?"

Yoo Geum suy nghĩ một lúc rồi cau mày lại và chỉ ra chính xác điều tôi đang băn khoăn.

"Nhưng cuộc sống vô hạn nghe có gì đó lạ lạ. Sống mãi mãi ư? Phải sống bao lâu thì mới được gọi là mãi mãi chứ? Trước thời gian, tất cả đều có giới hạn. Ngay cả trái đất cũng có giới hạn mà."

Nghe tôi và nhà sinh vật học biển nói chuyện, Shin Haeryang chậm rãi lên tiếng.

"...Không biết có lý do gì để phải sống mãi mãi hay không."

"Anh Shin Haeryang, nếu có thể sống mãi mãi, anh có muốn không?"

"Không."

Một câu trả lời dứt khoát. Có vẻ anh ấy không muốn sống mãi mãi. Đúng là cũng sẽ có người không thích điều đó. Khi tôi nhìn sang Seo Jihyuk, anh ta rên rỉ và nói:

"Có sống vĩnh viễn hay không tôi cũng kệ, tôi chỉ mong chân tôi sớm lành lại thôi. Giờ mà được tiêm một mũi morphine thì chẳng còn mong gì hơn."

Baek Aeyoung, người đứng đầu hàng, đảo mắt hai lần rồi nói:

"Sống lâu thì cũng tốt thôi chứ. Ma cà rồng trông ngầu mà, phải không? Nhưng sống mãi mà chỉ có một mình thì hơi..."

Rồi cô ấy lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa dài cũng nhẹ nhàng đung đưa. Yoo Geum suy nghĩ một chút rồi cau mày:

"Tôi không đủ can đảm sống như loài sứa đâu. Tôi thà sống một đời hữu hạn rồi chết đi còn hơn."

Tôi ngạc nhiên hỏi:

"Sứa sống mãi được sao?"

"Có vài loài gần như bất tử đấy."

Seo Jihyuk cũng ngạc nhiên hỏi:

"Vậy ngoài mấy con cá mập Greenland hay Ireland gì đó, vẫn còn có loài sống lâu nữa sao?"

"Nhưng sứa không có não và tim."

Tôi thở dài khi nghe lời của Yoo Geum. Trời ạ, không có những thứ quan trọng như vậy. Seo Jihyuk lắc đầu ngán ngẩm.

"...Có vẻ cái gì cũng phải trả giá. Cá mập Greenland lúc nãy cũng nói là không có mắt nữa."

"Vậy còn anh thì sao, Moohyun?"

"Sống mãi một mình mà không có gia đình sao? Nếu một ngày nào đó thấy chán sống thì sao? Tôi cũng chỉ muốn sống cho đủ rồi chết thôi."

Có lẽ nếu Giáo hội Vô hạn muốn chiêu mộ ai trong chúng tôi, họ phải đưa ra cái giá khác. Cái viễn cảnh sống mãi mãi có vẻ không đủ để thuyết phục chúng tôi. Chắc là tiền chăng? Nhưng hiện tại, thoát khỏi đây an toàn vẫn là mục tiêu hấp dẫn hơn nhiều.

Gần cuối khu thủy cung, Baek Aeyoung dừng lại và ra hiệu cho chúng tôi hạ thấp người xuống. Tôi và Seo Jihyuk nằm rạp xuống đất, còn Shin Haeryang và Yoo Geum chỉ cúi người. Baek Aeyoung rất cẩn thận hé đầu ra ngoài thủy cung rồi nhanh chóng quay lại. Cô ấy khẽ nói:

"Chỉ trong tầm mắt của tôi đã thấy mười sáu tên. Ba tên trước thang máy trung tâm, năm tên ở quảng trường trung tâm, ba tên ở cổng tàu thoát hiểm bên phải, hai tên trước quán cà phê Black Pearl và ba tên ở thang máy số 2. Chắc ở thang máy số 1 và số 3 cũng có ba tên mỗi nơi, tổng cộng ít nhất là 22 tên."

"Nếu tính cả khoảng hai mươi tên ở Căn cứ Dưới Biển số 3 và số 1 thì lời của Tyler cũng đúng nhỉ."

Khoảng 60 tên. Chúng tôi phải vượt qua bọn chúng để trốn thoát sao? Thôi nào, hãy nghĩ lạc quan hơn một chút. Nếu Căn cứ số 3 có khoảng 20 tên, thì số người có vũ trang phía trước chúng tôi còn khoảng 40 tên. Có vẻ có hy vọng hơn chút nào không?... Dù 60 hay 40, điều đó không làm thay đổi thực tế là tình hình vẫn rất tuyệt vọng.

Mọi người đều trông không vui vẻ gì. Yoo Geum mặt tái nhợt. Không ai trong số những người có vũ khí mơ mộng đến việc giành lại Căn cứ Dưới Biển số 2 qua một trận đấu súng với ít nhất 22 tên. Có lẽ Seo Jihyuk, với cái chân bị thương, hay Yoo Geum, lần đầu cầm súng, đều không tự tin lắm, nhưng có lẽ Baek Aeyoung và Shin Haeryang là những người gần đạt được điều đó nhất. Nghe những ảo tưởng giống như phim hành động của tôi, Baek Aeyoung mỉm cười, Shin Haeryang thì lắc đầu, còn Seo Jihyuk chỉ cười khùng khục.

"Thực tế không giống như phim ảnh. Nếu James Bond hay Ethan Hunt xông vào tình huống đó, thì đạn có lẽ sẽ tránh đường cho họ. Nhưng ngoài đời thực, số đông luôn có lợi thế. Mười người bắn một người khác hẳn một người bắn mười người."

"...Tôi sẽ đưa khẩu súng của mình cho anh, rồi ngoan ngoãn ngồi chờ anh Moohyun xử lý xong và quay lại."

Shin Haeryang xoa thái dương mệt mỏi mà nói.

Chỉ cách lối ra của thủy cung biển sâu vài bước chân, bạn sẽ được kết nối thẳng tới lối vào phòng triển lãm. Nếu qua khu triển lãm, sẽ đến được điểm đón cáp treo. Vấn đề là, khi bước ra khỏi thủy cung, chúng tôi sẽ tạm thời lọt vào tầm mắt của những người ở quảng trường trung tâm. Yoo Geum liếc qua khoảng cách bên ngoài cửa thủy cung rồi nói:

"Khoảng...5 mét. Nếu chạy, chúng ta sẽ lộ diện trong khoảng 4 đến 5 giây. Mong là không ai thấy chúng ta."

"Nếu có ai thấy thì sao?"

Nghe câu hỏi của tôi, Yoo Geum lúng túng, còn Seo Jihyuk chỉ thở dài như thể đang trút hết nỗi lòng.

"Thì bị bắt chứ còn sao nữa."

Tôi tự hỏi có phải anh ấy đang trút hết những tiếng thở dài cả đời vào lúc này không. Có lẽ anh ấy không muốn trở thành gánh nặng, nhưng với cái chân đau, không thể nhanh chóng vượt qua đoạn đường ngắn đó nếu không có người giúp.

"Để tôi cõng cậu đi."

"Rất cảm kích, đội trưởng."

Khi Yoo Geum hỏi nên làm gì với khẩu súng trong lúc chạy, Baek Aeyoung lặng lẽ đưa tay ra. Yoo Geum không do dự giao khẩu súng cho cô ấy. Chúng tôi giả định sẽ chạy qua quãng đường 5 mét đó, nhưng lỡ trong khu triển lãm có người thì sao? Lỡ ai đó có vũ khí và đang đợi sẵn thì sao.

"Nếu trong khu triển lãm có ai thì sao?"

Baek Aeyoung đơn giản đáp.

"Để tôi xử lý họ."

Ra vậy. Có vẻ Baek Aeyoung luôn giải quyết mọi vấn đề một cách đơn giản. Tôi muốn có dịp nói chuyện với cô ấy về triết lý sống giản dị đó. Có lẽ sẽ giúp tôi thấy mọi vấn đề đều dễ dàng hơn.

Khi Baek Aeyoung nhìn ra phía cánh cửa, bầu không khí quanh chúng tôi căng thẳng hẳn. Không biết cửa khu triển lãm đang mở hay đóng. Có khi đẩy không mở thì sao? Nhìn vào cánh cửa đóng kín, Seo Jihyuk lên tiếng với chúng tôi.

"Có lẽ cửa đang mở."

"Làm sao anh biết?"

Trước ánh mắt dò hỏi của mọi người, Seo Jihyuk ngập ngừng một lát rồi trả lời.

"Hôm qua tôi có ghé qua và thấy cửa mở."

Cheonghaejin (Trụ sở biển trong) là một trụ sở quân sự lớn và trung tâm thương mại nằm trên đảo Wando, tỉnh Nam Jeolla của Hàn Quốc , và được tướng Hàn Quốc Jang Bogo thành lập vào năm 828 ACE trong thời kỳ vương quốc Silla.