Thẳng thắn mà nhìn nhận thì tôi và Yoo Geum chỉ là những người mà Shin Haeryang vừa mới quen. Tôi có thể nghe thấy tiếng của Carlos vang lên trong đầu: "Anh ta chỉ quan tâm đến người của mình trước thôi."
... Kể từ sau khi cứu được Kim Gayoung, tôi đã nghĩ chúng tôi là một đội - nhóm những người không lên được tàu cứu hộ ở căn cứ dưới biển số 4 khu Baekho đã cứu người khác mà không đòi hỏi gì, cõng đứa bé đang ngủ đi cùng, che chắn nhau trước làn đạn, chia sẻ thức ăn, hỗ trợ người bị thương mà không cần hỏi lý do, giúp đỡ nhau thoát ra và cố gắng giữ gìn phẩm giá của con người dù đó là tình huống khẩn cấp. Tôi là người duy nhất nghĩ vậy sao?
Tôi nhớ lại lời của Baek Aeyoung nói ở quán cà phê: "Tôi không muốn làm đội trưởng Shin phải lo lắng. Anh ấy là người yếu đuối." Từ đầu đến giờ tôi vẫn không thể nhận ra Shin Haeryang có yếu đuối hay không, nhưng chắc chắn tôi và Yoo Geum là người yếu đuối... Nếu những gì Baek Aeyoung nói là thật, thì có lẽ Shin Haeryang cũng như vậy. Có lẽ cả Baek Aeyoung và Seo Jihyuk cũng thế.
Trái tim tôi không đủ mạnh mẽ để chứng kiến người bên cạnh tôi ra tay bạo lực với người khác. Có lẽ vì tôi chưa bao giờ thực sự thấy ai đánh nhau trong đời. Tôi không phải người quen với bạo lực.
Tôi không muốn thấy người mà tôi nghĩ là tốt bụng lại ra tay bạo lực với người khác. Không chỉ riêng Baek Aeyoung mà cả Shin Haeryang và Seo Jihyuk cũng thế. Và tương tự như vậy, tôi cũng không muốn thấy họ bị bạo lực. Có phải chỉ vì vài giờ đồng hành với nhau mà tôi đã gắn bó đến mức này? Ngay cả trong phim hành động, tôi cũng thường bỏ qua cảnh đánh nhau tay đôi và không xem cảnh máu me.
Tôi cũng giận Tyler. Tại sao lại hành xử như con chó và khiêu khích Baek Aeyoung khi cô ấy đang cầm súng? Cô ấy thậm chí từng hạ gục cả những người đàn ông cao hơn 180cm bằng tay không. Cô ấy cũng đang buồn bực vì bạn mình bị sát hại. Sao ngay từ đầu lại ngu ngốc đến mức gia nhập tà giáo và cầm súng định giết người?
"Baek Aeyoung à, hãy dừng lại. Giải quyết bằng lời nói thôi"
Tôi vừa nói vừa sụt sịt mũi. Chết tiệt thật. Khi tôi lau mũi bằng mu bàn tay, giọng tôi chẳng có chút uy lực nào. Giọng tôi run rẩy, nhỏ đến nỗi không rõ cô ấy có nghe thấy không, nhưng Baek Aeyoung đã lập tức dừng lại, ngừng đánh Tyler bằng súng, cánh tay và đầu gối mình. Cô ấy vẫn còn thở gấp nhưng đã lùi sang một bên.
Tôi đưa khẩu súng cho Yoo Geum. Đó là vì tay tôi đang run lẩy bẩy. Sau đó, tôi lấy chiếc khăn lau nam trong nhà vệ sinh vắt trên cổ mình và lau sạch mặt của Tyler. Mặt anh ta sưng phồng và đã ngất xỉu. Máu đang chảy ra từ nhiều nơi đến nỗi tôi không biết nên cầm máu chỗ nào trước. Nếu là trong miệng thì dễ, nhưng ở đây thì... Tôi nên cầm máu ở mũi trước hay má trước? Trán cũng bị rách.
Baek Aeyoung đang rửa tay ở bồn rửa. Khi tôi nhấn khăn vào mặt Tyler để cầm máu, Shin Haeryang lấy dây dù quấn quanh cánh tay trái của anh ấy và chìa tay ra cho tôi. Bây giờ tôi cũng biết đây không phải là bắt tay. Tôi cẩn thận đưa chiếc khăn dính đầy máu mà tôi đang giữ với vẻ do dự. Anh ấy xé đôi chiếc khăn một cách dễ dàng (không ngờ khăn lại dễ rách như thế), đưa lại nửa cho tôi và nhét nửa còn lại vào miệng Tyler, sau đó siết chặt dây dù quanh miệng rồi buộc chặt phía sau gáy. Tôi nhìn khi nhìn thấy Shin Haeryang đang kiểm tra xem nút thắt có được thắt chặt hay không và nghĩ, đây là... một cái rọ à?
"Làm vậy anh ta có thở được không?"
"Anh ta sẽ thở bằng mũi."
Giọng của Shin Haeryang lạnh lùng như thể không quan tâm đến việc anh ta có thở được hay không. Tôi đang giữ khăn để cầm máu bằng cách ấn một chiếc khăn vào vùng hõm trên má, nơi máu dường như chảy nhiều nhất. Shin Haeryang buộc dây từ cổ tay Tyler đến tay nắm cửa nhà vệ sinh. Nhìn cảnh đó, tôi hỏi anh ấy:
"Chúng ta không dẫn anh ta theo sao?"
"Ngay cả việc tự di chuyển cũng là một thử thách rồi. Anh ta muốn vào nhà vệ sinh nữ mà, chúng ta cứ để ở đây thôi."
À, thì ra lúc nãy chỉ là lời hù dọa. Ai sẽ theo dõi Tyler liên tục với một khẩu súng chĩa vào? Nếu tôi và Shin Haeryang phải dìu Seo Jihyuk đi cùng, thì chỉ còn lại Baek Aeyoung và Yoo Geum là người rảnh tay để cầm súng. Không thể giao việc trông Tyler cho Yoo Geum, người vừa mới cầm súng lần đầu tiên, nên chỉ còn Baek Aeyoung. Baek Aeyoung là người đã đi dò đường, trinh sát như một con mèo, không để lộ tung tích và giúp chúng tôi đến đây mà không bị ai phát hiện, vậy nên việc bắt cô ấy canh chừng con tin sẽ là một rủi ro quá lớn.
Baek Aeyoung đang rửa cánh tay và đầu gối của mình. Nhìn dòng nước rửa trôi vết máu, đầu tôi đau nhức và tôi nhắm chặt mắt lại. Chưa bao giờ tôi phải thấy nhiều máu như vậy.
Trong lúc tôi đang bận xử lý mặt của Tyler, Seo Jihyuk đang chỉ cho Yoo Geum cách bắn súng cơ bản, còn Baek Aeyoung và Shin Haeryang đang xem bản đồ. Nhìn bản đồ 3D hiện ra, ngay cả người không chuyên như tôi cũng lập tức nhận ra vấn đề.
Đầu tiên, có các tín đồ của Giáo hội Vô Hạn bố trí quanh ba thang máy, bao gồm cả thang máy trung tâm, cũng như xung quanh tàu thoát hiểm và tàu ngầm. Mặc dù quy mô của căn cứ dưới biển số 2 rất lớn, nhưng tất cả các con đường đều phải đi qua quảng trường Jungang. Dường như kẻ địch cũng biết điều đó nên đã bố trí một lực lượng lớn ở đây. Dù đi hướng nào, chúng tôi cũng khó tránh khỏi đối đầu. Nơi có vẻ ít người nhất là khu vực tàu ngầm, nhưng để đến đó, chúng tôi cũng phải băng qua quảng trường Jungang.
Quanh quảng trường là thủy cung biển sâu, bốn nhà hàng, hai cửa hàng tiện lợi, hai khu triển lãm, bốn quán cà phê, phòng triển lãm sứa, trung tâm thông tin, cửa hàng lưu niệm, cơ sở liên quan đến khai thác mỏ và tàu ngầm mà chỉ những người được ủy quyền mới có thể vào. Bên cạnh quảng trường Jungang là một khu thoát hiểm, các thang máy trung tâm và ba thang máy khác bao quanh nó. Có lẽ khi nơi này được mở cửa cho công chúng vào năm sau, người ta sẽ tham quan thủy cung, ăn uống ở nhà hàng, xem triển lãm, uống cà phê, ngắm sứa, mua quà lưu niệm... theo một lộ trình đã được sắp xếp sẵn.
"Ở khu khai thác có gì không?"
"Trước đây, họ xác nhận kết quả tạm thời của khí tự nhiên hoặc dầu mỏ được khai thác từ dưới biển tại đó, nhưng bây giờ tất cả đã được chuyển sang căn cứ dưới biển số 4 rồi. Giờ ở đó có cả rô-bốt vệ sinh bên ngoài và rô-bốt vệ sinh bên trong, cơ sở phát điện, thiết bị duy trì sự sống, và còn... À đúng rồi! Medic! Nếu Medic chưa đi cập nhật ở bệnh viện tầng 1, thì có thể nó đang ở đó! Cũng đã từng dự định đặt một cái ở căn cứ dưới biển số 2 nữa."
"Vị trí có thể đã thay đổi rồi. Theo kế hoạch ban đầu thì đáng lẽ nó cũng phải có ở cửa hàng tiện lợi của Căn cứ dưới biển số 3."
Nghe lời Shin Haeryang nói, khuôn mặt của Seo Jihyuk trở nên căng thẳng. Tôi thì gần như không có ký ức gì về Căn cứ dưới biển số 2 cả. Vì chỉ đi lại giữa căn cứ dưới biển số 4 và số 3 thôi cũng đã quá sức rồi. Giờ đây, tôi đặt khăn lên trán của Tyler, nơi bị rách và máu đang chảy ra. Khi bị thương trên mặt, máu chảy ra nhiều hơn tưởng tượng, khiến tay tôi thấm đầy máu. Tôi nén lại cơn thôi thúc muốn lau mồ hôi đang rịn trên trán mình và hỏi mọi người.
"Nghe nói đang xây cáp treo dưới biển nối với căn cứ dưới biển số 2, vậy nó kết nối đến đâu?"
"Đến căn cứ dưới biển số 1!"
Yoo Geum trả lời và cầm súng chĩa xuống, hỏi Shin Haeryang.
"Trước đây có nghe nói là sẽ xây, vậy nó đã hoàn thành chưa?"
"...Theo kế hoạch thì sẽ hoàn thành vào cuối tháng Tư, nhưng tôi không chắc lắm."
Shin Haeryang trông có vẻ không thực sự muốn. Trong giọng nói của anh ấy lộ rõ sự hoài nghi với nhà thầu xây dựng.
"Hiếm khi nào có nơi nào hoàn thành đúng hạn."
Thật vậy sao? Tại sao lại như vậy nhỉ? Nếu kế hoạch là hoàn thành vào cuối tháng Tư, thì chẳng phải họ phải hoàn thành trước tháng Năm sao? Baek Aeyoung xõa mái tóc dài của mình, rồi lại buộc lại, nhíu mày nói.
"Tôi có nghe từ người bên hệ thống điện, họ bảo là đã thử nghiệm vận hành rồi."
"Liệu bọn chúng có biết rằng cũng có thể sử dụng cáp treo để thoát từ căn cứ dưới biển số 2 đến căn cứ dưới biển số 1 không?"
Trong phần bản đồ mà Tyler đánh dấu không hề có thông tin về cáp treo. Có lẽ là phải hoàn thành xong mới được đưa vào bản đồ. Nhưng nếu một người từng làm việc tại Căn cứ dưới biển số 2 mà đã trở thành tín đồ của giáo phái, có lẽ họ sẽ biết về khả năng dùng cáp treo để trốn thoát chứ? Vì cáp treo chỉ kết nối với căn cứ dưới biển số 1 nên liệu có cần phải canh gác không? Nghĩ lại thì khả năng cao là không ai nghĩ rằng chúng tôi đã lẻn vào căn cứ dưới biển số 2 bằng cầu thang giống như chúng tôi. Thường thì mọi người sẽ dùng thang máy.
Nghĩ theo cách đó, nếu cáp treo vận hành đúng cách, thì nó là phương tiện tốt nhất để chạy trốn đến căn cứ dưới biển số 1, phải không? Shin Haeryang dường như đang suy nghĩ về các lộ trình khác nhau để đưa nhóm đến vị trí có ba thang máy, thang máy trung tâm, tàu thoát hiểm hoặc tàu ngầm. Nhìn biểu cảm lộn xộn của anh ấy thì có vẻ anh ấy chưa nghĩ ra phương án tốt nào. Baek Aeyoung nhìn xuống Tyler đang nằm dưới sàn và nói.
"Nếu lũ được vũ trang hiện giờ cũng chỉ toàn những tên vụng về như Tyler này, thì đội trưởng à..."
Shin Haeryang lắc đầu trước khi Baek Aeyoung kịp nói thêm điều gì. Không biết cô ấy định nói gì nhỉ? Phải chăng là cô ấy định xử lý tất cả bọn chúng một mình? Baek Aeyoung bĩu môi rồi nói.
"Kết thúc khu vực thủy cung là Hội trường Triển lãm số 1, nếu đi qua đó sẽ thấy cáp treo."
Tôi nói như thở dài. Miệng tôi khô khốc.
"Mong là ở hội trường không có ai."
Theo lời Shin Haeryang bảo ra ngoài, mọi người lần lượt rời khỏi phòng vệ sinh. Tôi và Shin Haeryang là những người cuối cùng bước ra, dìu theo Seo Jihyuk - người đang dựa một chân vào tường nhìn ra ngoài. Baek Aeyoung là người đi cuối, cô ấy nói sẽ xóa sạch dấu vết và đi theo mọi người sau, rồi vào lại phòng vệ sinh. Chỉ còn tôi, Seo Jihyuk, Shin Haeryang và Yoo Geum đang bước đi trong khu vực thủy cung vẫn chưa mở cửa.
Tôi hầu như chưa từng đến thủy cung và tôi vẫn luôn muốn đến thử, nhưng không ngờ giờ lại đến đây theo cách này. Bên cạnh tôi, những bể nước chứa đầy cá bơi qua lại. Cả bên phải lẫn bên trái, cá bơi lội khắp nơi, khiến tôi cảm thấy như đang bước đi giữa lòng đại dương. Nhưng ngay sau đó, tôi bắt gặp vài bể nước trống.
Đi qua khu vực thủy cung một đoạn, Seo Jihyuk bắt đầu nói những câu như, "Cái đó để làm sashimi được, cái kia nướng lên chắc ngon," rồi đột nhiên im lặng. Dường như cơn đau đang dồn lên, anh ấy nghiến chặt môi. Lúc đó, tôi mới hiểu tại sao Shin Haeryang lại để Seo Jihyuk nói bất cứ điều gì. Đội hình tạm bợ này nếu không có Seo Jihyuk nói thì sẽ chẳng có ai nói chuyện cả. Trông anh ấy ngày càng yếu đi.
Shin Haeryang chỉ trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của người khác, Yoo Geum thì cau mày như đang chìm vào suy nghĩ. Tôi chẳng biết gì về căn cứ dưới biển, cũng chẳng biết gì về đại dương. Sau vài phút, Baek Aeyoung quay lại dẫn đầu nhóm, nhưng ngoài tiếng bước chân thì mọi thứ vẫn yên lặng.