Trong phòng triển lãm có một dòng chữ lớn được viết bằng tiếng Anh "Đại Dương, Sự Khởi Đầu và Thời Gian của Cuộc Sống Vĩ Đại." Bên cạnh đó, Yoo Geum ngồi cùng với Seo Jihyuk và Shin Haeryang. Seo Jihyuk thở hổn hển, còn Shin Haeryang thì nhắm mắt lại.
"Anh Shin Haeryang?"
Tôi hỏi vì nghĩ liệu anh ấy có đang ngủ không, thì Shin Haeryang mở mắt, mệt mỏi đáp:
"Đi thôi."
"Vâng."
Vừa đi vừa đỡ Seo Jihyuk, tôi kể lại những chuyện vừa xảy ra cho mọi người. Shin Haeryang thở dài nhìn về phía trước. Baek Aeyoung bâng quơ nói, "Chị đó tính cũng tốt thật nhỉ," rồi cầm lấy súng và đi trước chúng tôi. Seo Jihyuk rên rỉ đau đớn nhưng vẫn hỏi tôi có nhớ kiểu tóc của kẻ bị Jennifer cắn vào mắt cá chân không.
"Tôi không nhìn rõ lắm."
"Tôi chỉ tò mò xem đó có phải là Daniel hay là tên nào khác thôi."
Sau đó anh ấy cười khúc khích nhưng rồi lại nhăn mặt vì đau chân.
Bên ngoài triển lãm có ghi là triển lãm đá quý, với hình ảnh sóng biển của đại dương nguyên thủy bao phủ xung quanh 360 độ. Các đoạn giới thiệu mô tả cách Trái đất hình thành, biển cả xuất hiện khi nào, cách mà tế bào hình thành, và từ đó sự sống xuất hiện ra sao.
Nếu không phải tình huống hiện tại, có lẽ tôi đã rất hứng thú thưởng thức triển lãm này. Ánh sáng từ các màn hình chiếu lên người chúng tôi khi tôi đang dìu Seo Jihyuk đi. Bất ngờ, màn hình chuyển tối rồi dần chuyển sang màu nước biển, âm thanh sóng vỗ bắt đầu vang lên. Càng đi qua hội trường, như thể thời gian cũng trôi, số lượng loài cá trong đại dương ngày càng nhiều và đa dạng.
Càng đi vào sâu, triển lãm càng được bố trí như thể chúng tôi đang đi bộ trong lòng biển. Xung quanh đều là nước biển trong xanh. Yoo Geum trầm trồ nhìn các hình ảnh 360 độ chiếu lên cơ thể, tường, trần và sàn nhà.
"Làm tốt thật đấy nhỉ?"
Có lẽ thế. Vừa nãy tôi còn thấy đàn cá heo dạng hình ba chiều lướt qua bụng mình một cách kỳ ảo. Tôi nhìn thấy bầy cá chuồn bơi lội vượt qua đầu Shin Haeryang rồi xuyên qua tôi và Seo Jihyuk, những con cá đuối thì lướt qua hông Baek Aeyoung, và cá thu bơi qua bên cạnh Yoo Geum.
Khi đã đi được một quãng dài, ở khu vực mang tên "Truyền thuyết biển cả," tôi thấy một nàng tiên cá tóc vàng lướt qua người mình. Nàng tiên cá, có kích thước như người thật,xuyên qua cơ thể mọi người rồi biến mất cạnh bức tượng. Một nàng tiên cá tóc đen mỉm cười và xoay quanh bên cạnh Yoo Geum, còn Baek Aeyoung thì vẫy tay gạt những lọn tóc xanh lục của một nàng tiên cá khác khỏi mặt mình. Những truyền thuyết về tiên cá từ nhiều quốc gia hiện lên cùng với bản đồ. Đuôi cá của một nàng tiên cá lướt qua bên cạnh đầu của Shin Haeryang.
"Hàn Quốc cũng có truyền thuyết về tiên cá à?"
Tôi lẩm bẩm rồi đỡ cánh tay của Seo Jihyuk lên vai mình, nhìn thoáng qua những truyền thuyết về tiên cá ở châu Á. Đúng lúc đó, bức tượng bên cạnh tôi bỗng cử động.
"Các truyền thuyết tương tự trải rộng trên toàn thế giới."
Tôi đứng hình vì bất ngờ, trong khi Shin Haeryang và Baek Aeyoung lập tức chĩa súng vào bức tượng. Thứ mà tôi nghĩ là bức tượng hóa ra là một android. Đó là một người đàn ông tóc dài màu vàng, với vẻ ngoài trông không giống con người, mặc trang phục kỳ lạ. Nếu không nghe giọng nói, tôi sẽ tưởng là phụ nữ. Trang phục trông như vừa bước ra từ thời Hy Lạp cổ, chỉ quấn quanh người bằng những mảnh vải trắng. Có lẽ vì quá bất động, Baek Aeyoung mới nhầm anh ta là một bức tượng.
"...Chết tiệt"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Baek Aeyoung chửi thề. Có vẻ đó là cách cô ấy biểu đạt sự kinh ngạc. Nhìn kỹ lại, android này trông hoàn toàn không giống con người. Cả cơ thể lẫn khuôn mặt đều như được chạm khắc từ đá cẩm thạch tinh xảo. Đối với một android, khuôn mặt nó thật đẹp trai đến kinh ngạc. Có phải lấy cảm hứng từ khuôn mặt của một diễn viên nổi tiếng nào đó không? Vừa nhìn thấy, vài ngôi sao điện ảnh đã vụt qua trong đầu tôi.
Dù android được sử dụng ở nhiều nơi, khuôn mặt chúng thường không giống con người, nên nếu có bị nhầm lẫn thì chỉ là do thân hình. Nhưng android này lại trông giống con người một cách kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng các trưởng nhóm ở căn cứ dưới đáy biển được chọn không chỉ dựa vào năng lực mà còn cả ngoại hình, nhưng không ngờ ngay cả android ở triển lãm này cũng được thiết kế với vẻ ngoài đặt lên hàng đầu. Shin Haeryang vẫn chĩa súng vào nó và hỏi.
"Mày là ai?"
"Tôi là... một lữ khách. Tôi đã chờ đợi thời khắc khi các sinh vật sinh ra từ biển cả vượt qua dòng chảy của thời gian này."
Biểu cảm của mọi người lúc này vô cùng khác biệt. Baek Aeyoung và Shin Haeryang đứng yên, không hề nhúc nhích, vẫn chĩa súng vào kẻ lạ mặt, còn Seo Jihyuk thì lẩm bẩm đủ để mình tôi nghe thấy, kiểu như "Điên thật đấy." Yoo Geum thì há miệng định nói gì đó, rồi lại thôi, lặp đi lặp lại vài lần như không tin vào điều đang diễn ra. Tôi đành lên tiếng ứng phó.
"Vậy thì tôi cũng là một lữ khách. Chúng tôi đang cố tìm một nơi an toàn. Ngài có thể giúp chúng tôi không?"
"Không có nơi nào an toàn khỏi dòng thời gian."
Đôi mắt màu vàng kim, như được đúc từ vàng lỏng, nhìn chằm chằm vào tôi khi trả lời. Đó là đôi mắt lớn đến mức tôi không chắc liệu nó vốn dĩ đã như vậy hay chỉ là ảo giác của tôi. Nếu nhìn thấy đôi mắt ấy trong bóng tối, chắc tôi sẽ bị dọa chết khiếp mất. Nhưng đúng là lời nó nói cũng có phần đúng? Nhìn quanh, chẳng ai trong chúng tôi có vẻ sẽ đồng cảm nổi với phong cách "triết lý" của con android này. Thật chẳng hiểu sao lại lập trình nó như vậy. Nếu là tôi, tôi sẽ thiết kế nó để giúp đỡ người già, trẻ em hoặc phụ nữ mang thai ngay ở lối vào.
Seo Jihyuk cắt ngang bầu không khí ngơ ngác bằng một nhận xét sắc lạnh. "Con android này có vẻ bị lỗi lập trình rồi. Chẳng biết ai lập trình nữa, chắc là say xỉn khi làm việc."
Shin Haeryang đứng bên cạnh, còn Baek Aeyoung đứng phía trước, cả hai dường như ngầm đồng ý với nhận xét của Seo Jihyuk. Thời gian là vàng. Baek Aeyoung từ từ tiến đến gần android, đi một vòng kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh nó, thậm chí còn nhấc áo choàng trắng kiểu Hy Lạp của nó lên để xem xét. Khi thấy tôi ngỡ ngàng, Baek Aeyoung chỉ thốt lên, "Bom đấy, bom," rồi lắc đầu.
"Không có vũ khí nào cả."
"...Không liên quan gì đến giáo phái à?"
"Còn ai khác trong khu triển lãm này không?"
"Chỉ có 5 người, tất cả đều là con người, còn lại không có ai ở khu vực 'Truyền thuyết biển cả'. Quý vị có cần giúp đỡ không?"
"Toàn bộ khu triển lãm dài bao nhiêu mét và đã đi được bao xa?"
"Khu triển lãm số 1 có tổng diện tích là 2000m2, tổng chiều dài là 400m, hiện tại đã đi được 114,6m."
Nó dài hơn tôi nghĩ. Hay là vốn dĩ các khu triển lãm luôn rộng thế này, chỉ là tôi không đi nhiều nên không biết? Yoo Geum quay sang nhìn Seo Jihyuk rồi nói.
"Cần giúp đỡ đấy. Có người bị bắn vào đầu gối."
"Rất tiếc, tôi không có hệ thống cung cấp hỗ trợ y tế."
Seo Jihyuk thở dài lắc đầu, còn tôi thì vội vàng lên tiếng.
"Anh có thể giúp một người trưởng thành đi hết khu triển lãm không? Chắc chắn chương trình hỗ trợ người già đã được cài đặt rồi chứ?"
"Tôi có thể vận chuyển trọng lượng tối đa là 250kg."
Ngay lập tức, tôi nhìn sang Seo Jihyuk. Anh ấy nhìn lại tôi, rồi nhìn Shin Haeryang, Yoo Geum, và Baek Aeyoung.
"Không... Các người định giao tôi cho con robot xấu xí này thật à?"
Con robot xấu xí lặng lẽ quỳ gối, đưa tay ra trước mặt, lòng bàn tay ngửa lên trời. Seo Jihyuk nhìn Shin Haeryang, rồi lại thở dài, đặt tay lên vai android và nói.
"Này, chân tôi đang bị trúng đạn nên phải để thẳng đấy. Nếu gập lại là chết cả tôi lẫn anh. Tôi đã cố nẹp cẩn thận nên nếu anh cẩn thận thì sẽ không sao, nhưng nếu anh làm chân tôi cong lại thì tôi thề sẽ biến anh thành sắt vụn."
"Ngài có thể ngồi lên cánh tay tôi."
Android nhẹ nhàng nâng Seo Jihyuk lên, lúc ấy cậu ta ôm lấy đầu android bằng một tay và bám vào vai nó. Khi android giữ cánh tay mình ở một góc vuông, Seo Jihyuk khéo léo để nửa dưới người cho android giữ, còn phần thân trên thì bám vào người máy. Baek Aeyoung nhìn cảnh ấy, lắc đầu.
"Chả còn chút thể diện nào."
"Giờ mà nghĩ đến thể diện làm gì, miễn sống là được."
"Thế thì cứ sống mà không có thể diện đi."
Android chậm rãi đi về phía khu triển lãm tiếp theo, Baek Aeyoung giữ một khoảng cách an toàn để có thể dễ dàng kiểm soát nó nếu cần. Khu vực tiếp theo là phòng triển lãm các loại khoáng thạch, nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một triển lãm đá quý.
Thấy một viên đá đen to như thân người, tôi nhìn kỹ tên và thấy đó là [Obsidian]. Bên cạnh là [Olivine] và một viên [Quartz] còn to hơn cả người. Yoo Geum và tôi bị cuốn vào ngắm nhìn những viên đá lớn lấp lánh, còn Shin Haeryang và Baek Aeyoung vẫn cảnh giác, thỉnh thoảng liếc quanh để xem có ai ẩn nấp không. Yoo Geum chỉ vào một viên đá to và nói.
"Ở đây ghi là Carnotite này."
"Là gì vậy?"
"Thấy nó phát sáng màu huỳnh quang không? Tôi nhớ nó có liên quan đến uranium, và đèn chiếu ở đây là đèn UV."
"...Vậy nó có phóng xạ không?"
Yoo Geum nhăn nhó như đang suy nghĩ rồi nói không chắc chắn.
"...Chắc là có? Nhưng tôi cũng không rõ. Khoáng sản không phải chuyên ngành của tôi. Nhưng chắc là đắt đấy, vì từ mấy loại đá này có thể chiết xuất uranium."
"Vậy giá khoảng bao nhiêu?"
"...Tôi không rõ nữa."
"Uranium có giá khoảng 100 triệu won một kg."
Baek Aeyoung nói từ phía xa. Uranium đắt như vậy sao? Tôi nghe nói giá tăng vì cái gọi là 'Uranium shock', nhưng đắt đến mức này á? Thôi được, dù sao thì tôi đâu có chuyện phải mua uranium đâu. Nhìn một viên đá có thể nặng đến cả trăm kg, tôi bắt đầu tự hỏi nếu chiết xuất ra thì có được bao nhiêu.
"Sao cô biết giá uranium?"
"Hồi trước, tôi có tìm hiểu giá vàng và bạch kim nên biết thôi."
Sau đó, Baek Aeyoung quay đầu lại, cảnh giác nhìn xung quanh. Khu trưng bày những món đồ này rất rộng lớn, và ngoài những khu vực chiếu sáng trực tiếp vào các viên khoáng sản, mọi thứ đều tối đen. Nếu có ai đó ẩn nấp ở đây, chắc chắn sẽ không nhận ra được và Baek Aeyoung có vẻ đang lo lắng về điều đó.