Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 02 - 106. 19% (1)

Mọi người ngồi trong thang máy đều đứng dậy khi nhìn thấy màu sắc của biển đã sáng lên rất nhiều so với trước. Gương mặt họ bừng sáng, vẻ mặt đầy hy vọng rằng mình có thể ra khỏi đây. Ngay khi số sinh vật biển còn sót lại đạt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tiếng thở dài và cảm thán nhẹ nhõm của mọi người tràn ngập tai tôi.

Trong không gian chật chội này, nơi không thể trốn thoát, những người không hòa hợp với nhau va chạm liên tục, và điều đó thật khủng khiếp, điều này rõ ràng thể hiện trên khuôn mặt của họ.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là cảm thấy may mắn vì không có ai trong số những người ở đây bị chứng sợ không gian chật hẹp. Nếu có ai như vậy ở đây, chắc chắn họ đã ngất xỉu hoặc đã bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng rồi.

Việc bị mắc kẹt trong một không gian chật hẹp với những người lần đầu gặp mặt đã khiến tôi căng thẳng đến vậy. Ngày xưa khi dịch bệnh lây lan mạnh mẽ, người ta hầu như không thể ra ngoài, không biết họ đã sống như thế nào nhỉ? Liệu họ có ổn khi bị nhốt trong nhà? Những người không có nhà thì sao? Trong thời gian đó, gà, lợn, bò cũng bị nhốt trong không gian chật hẹp, không thể di chuyển và phải chết như vậy... Nghĩ lại thì cuộc sống văn phòng cũng giống như trong cái thang máy này."

Nếu so sánh việc bị mắc kẹt trong thang máy với Yoo Geum lúc trước và bây giờ, có lẽ nghe hơi kỳ lạ, nhưng về mặt tâm lý, lúc chỉ có hai chúng tôi bị mắc kẹt còn tốt hơn rất nhiều so với khi bị mắc kẹt với nhiều người thế này. Lúc này tôi cảm giác như mình đang ôm một cái xô nhựa trong phòng tắm và cố gắng vượt biển cả rộng lớn.

...Không, tôi phải nghĩ tích cực. Hãy suy nghĩ tích cực. Suy nghĩ tiêu cực và bi quan chỉ khiến tình hình tệ hơn. Tôi sẽ tìm cách tìm ra điểm mạnh trong tình huống này và cố gắng vượt qua khó khăn. Nỗi buồn và tuyệt vọng để sau này hãy giải quyết. Bây giờ tôi không muốn lãng phí năng lượng và thời gian vì những cảm xúc đó. Tôi hít một hơi thật sâu, ngồi một mình trên sàn và nhìn quanh những người đứng xung quanh.

Những người trong thang máy không phải ai cũng tốt bụng. À, tôi phải sửa lại. Đúng là có vài kẻ kỳ quặc và xấu tính, nhưng họ cũng chưa đến mức thành ác nhân. Những người hoàn toàn không có khái niệm về luật pháp, đạo đức hay sự đồng cảm, hoặc những người cảm thấy không cần phải tuân theo những điều đó tùy theo hoàn cảnh, thì đôi khi sẽ không ngần ngại làm hại người khác để theo đuổi lợi ích cá nhân. Dĩ nhiên, ở đây cũng có thể có một hai người như vậy.

Người ta nói có khoảng 4% nhân loại là những người rối loạn nhân cách chống đối xã hội (sociopath)? Tỷ lệ người thái nhân cách (psychopath) là từ 5% đến 15%. Vậy thì, những người có bộ não bình thường chiếm hơn 81% nhỉ.

Khi pháp luật và hệ thống không thể ngăn cản được hành vi của con người, những người vẫn giữ được các giá trị đạo đức sẽ là những người ngăn chặn hành động đó ngay từ đầu, giúp chúng ta bảo toàn thân xác và tinh thần mà không hủy hoại lẫn nhau, duy trì được một mức độ nhận thức đạo đức nhất định.

Chúng tôi là một mớ hỗn độn về nhiều mặt, đã tụ tập lại với nhau trong lúc nhất thời để sinh tồn. Nhưng trong tình huống căng thẳng này, liệu chúng ta có bị thương nghiêm trọng, làm tổn thương nhau, hoặc bị tổn thương tinh thần đến mức không thể cứu vãn được hay không?

Nhìn lại một và ngày dài và cảm thấy như đang nhai cát, tôi tự trả lời là không. Sau đó, tôi nhìn những người xung quanh, những người giống như những con mực nhỏ bé, những người giống như cá hồi, cá vược hay cá vàng. Được rồi, cố gắng lên. Tài sản quý giá nhất mà chúng ta có hiện nay chính là nguồn nhân lực. Tôi ngồi trên sàn và ói với những người đứng trong thang máy.

"Thang máy có thể sẽ lắc lư như trước, mọi người nên ngồi xuống đi."

"Không thích? Tôi sẽ là người đầu tiên lao ra ngoài!"

Benjamin, trông có vẻ phấn khích, hét to vào mặt tôi... Có vẻ như tôi đã đánh giá sai rồi.

Ngồi xuống vẫn an toàn hơn là đứng, và nằm xuống lại an toàn hơn là ngồi. Chúng ta chỉ là những cây tre yếu ớt cố gắng đứng trên đôi chân. Tư thế an toàn nhất để chịu lực là ngồi hoặc nằm. Khi thang máy hoàn toàn dừng lại, lúc đó mới đứng dậy để xuống mới an toàn. Nếu cái thang máy cũ này lại dừng đột ngột thì sao?

Kim Gayoung và Yoo Geum nghe theo lời tôi và nhanh chóng ngồi xuống. Kim Gayoung ngồi khoanh chân và tựa lưng vào tường thang máy, như đang ở phòng khách nhà mình. Sau đó cô ấy giơ tay lên trần, thư giãn cơ bắp ở vai và cánh tay. Lee Jihyun và Kevin nhìn những người đứng xung quanh rồi cũng ngồi xuống, những người khác cũng từ từ ngồi xuống hoặc phớt lờ lời tôi nói.

Màu nước bên ngoài thang máy ban đầu tối dần sáng lên, đến mức chúng tôi có thể nhìn thấy những sinh vật biển còn lại rõ ràng. Những tiếng thở phào và lời thán phục vang lên khắp nơi.

Thang máy đang đi lên êm ái nhưng đột nhiên dừng lại. Những người đứng đều ngã nhào xuống đất. Carter ngã lên người Logan, người đang ngồi, khiến có một cuộc trao đổi ngắn bằng những đấm đá và tiếng rên rỉ. Bây giờ mọi người không còn sợ bóng tối nữa, chỉ cảm thấy khó chịu vì thang máy lại dừng lại thôi.

Emma đang ngồi trong góc, nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những mô hình cá treo lủng lẳng, bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Nhìn ra ngoài kìa. Đây ngay dưới đảo Daehan. Cách tầng 1 rất gần!"

Thời gian dừng lại của đồng hồ bấm giờ trên máy tính bảng của tôi là 9 phút 42 giây. Nếu thang máy di chuyển xuống -3000m thì mất chính xác 10 phút, thì nó sẽ cách tầng 1 một khoảng cách tương đương với 18 giây. Hoặc có thể tôi đã quá ngạc nhiên hoặc hoảng sợ đến mức không ấn đúng vào đồng hồ bấm giờ. Dù sao, tầng 1 vẫn rất gần.

Với lời nói của Emma, mọi người đều đứng dậy và định tiến về phía cửa sổ. Thế nhưng, Emma hoảng hốt và nắm lấy vạt áo của Kevin và Lee Jihyun, ngăn họ lại.

"Chỉ nhìn thôi! Nếu tất cả trọng lượng dồn về một chỗ trong thang máy, thì sẽ mất thăng bằng đấy! Mấy thằng ngu này! Thật sự! Muốn chết hết à! @#$%&!"

Dưới những lời mắng mỏ trút xuống, Kim Gayoung và Yoo Geum đã ngồi xuống lại. Sau đó, Sam và James, Logan và Cano, Carter và Benjamin từ từ tản ra xung quanh cửa sổ, cuối cùng yên lặng ngồi xuống sàn. Lee Jihyun nhìn xung quanh những người trong thang máy rồi nói với James và chỉ vào trần.

"James, làm ơn giúp tôi làm cầu thang. Tôi cần xem nó gần đến mức nào."

James loạng choạng đứng dậy, đi đến chỗ Lee Jihyun chỉ định và quỳ một chân xuống. Lee Jihyun bước lên trên đầu gối của James, rồi anh ta đã đặt lòng bàn tay lên bụng tạo thành một bậc thang tiếp theo. Lee Jihyun bước lên tay và đầu gối của James, từ từ leo lên và ngồi vững vàng trên vai của James. Tuy nhiên, James có vẻ loạng choạng một chút, khiến Lee Jihyun trên vai giật mình. James nhẹ nhàng nói.

"Oops!"

Lee Jihyun bất ngờ kéo tóc James khiến anh ta kêu lên "Au! Au!" và la lên rằng đừng kéo tóc nữa. Lee Jihyun tức giận, kéo tai James rồi nói.

"Nếu anh còn làm trò này lần nữa, tóc hay tai gì tôi cũng sẽ nhổ hết!"

"Xin lỗi~"

Lee Jihyun cố gắng mở trần thang máy trong khi vẫn chửi thề. Việc xoay nó 90 độ không phải là điều khó khăn với cô ấy, nhưng cánh cửa trần có vẻ nặng, khiến cô phải cố gắng hết sức để nâng lên bằng cánh tay. Sau một lúc, Lee Jihyun bỏ cuộc và nói.

"Tôi không có sức, không mở cửa được."

Không có đâu. Dù đã ngồi trong thang máy và nghỉ ngơi nhưng Lee Jihyun hiện tại đang cố gắng chịu đựng tất cả tình huống này chỉ bằng sức mạnh tinh thần. Nhưng cái cửa ấy nặng đến vậy sao? James nhìn cô rồi nhìn xung quanh, cuối cùng chọn tôi. Có lẽ anh ấy không muốn nâng những người nặng hơn như Logan hay Kevin. Cũng không muốn nâng Carter hay Benjamin cho họ cưỡi lên cổ. James nhíu mày rồi nói với tôi.

"Đừng đá nó. Không, thay vào đó, tháo giày ra đi."

Tôi cởi giày ra và chuyển cái balo qua cho Kim Gayoung đang đứng bên cạnh, rồi cuộn tay áo lên.

"Làm một lần cho xong. Một lần thôi."

"Tôi sẽ cố gắng."

James rên rỉ đưa tôi lên vai và bắt đầu cõng tôi. Sam có vẻ lo lắng, đi tới bên chúng tôi và bắt đầu đi qua đi lại. Trừ khi là lúc nhỏ bố tôi cõng tôi, tôi chưa bao giờ ngồi trên vai ai khác.

Sau gần 20 năm, tôi lại ngồi trên vai James, cảm giác bất an đến mức tôi muốn xuống ngay lập tức. James cứ lẩm bẩm những câu "Tôi không thích cảm giác chạm vào cổ mình". Còn tôi thì đe dọa nếu anh lắc mạnh, anh ta sẽ biết cảm giác đi khám nha sĩ ngay trên Thái Bình Dương này.

Khác với lúc cõng Lee Jihyun, James đứng thẳng và bắt đầu kêu lên với giọng như sắp chết. Tôi cố gắng dùng sức đẩy cửa trên trần, nhưng lúc đầu không nhúc nhích khiến tôi khá ngạc nhiên. Cửa này nặng thật đấy. Tuy nhiên, khi tôi dùng cả hai tay để đẩy mạnh, cửa trần đã nhấc lên được. Có vẻ như trọng lượng của nó nằm trong khoảng từ 10kg đến 20kg. Lee Jihyun nói với tôi.

"Đẩy lên rồi hất sang một bên."

Khi tôi làm theo lời của Lee Jihyun và đẩy cửa trần lên rồi đẩy sang một bên, tôi thấy độ dày của cửa và nhận ra nó dày hơn tôi tưởng. Không thể tin được, cửa lại dày đến vậy. Độ dày này gần bằng với độ dày của thắt lưng người. Tôi bất giác nghĩ đến hình ảnh của người đã bị đập vào trần thang máy, máu và những chiếc xương trắng bị nghiền nát.

Cảm giác buồn nôn bất chợt dâng lên. Không biết tôi có nôn ra không, nhưng James hoảng hốt, đẩy tôi xuống đất như ném tôi vậy. Khi chân tôi chạm đất, chóng mặt và hoảng loạn tạm thời dịu đi. James loay hoay xoa đầu rồi hét lên với tôi.

"Anh nôn lên đầu tôi à?!"

Benjamin từ xa nghe thấy và cười khúc khích. Tôi lắc đầu nói và nằm xuống sàn.

"Không, tôi không nôn đâu...Chỉ là do bụi thôi. Do bụi đấy."

Yoo Geum đến gần tôi.

"Anh ổn chứ?"

Tôi vẫy tay để trấn an cô ấy. Tôi không phải người dễ bị nôn đâu. Tôi có thể lấy hết mủ trong miệng bệnh nhân bị viêm nướu nặng, nhổ hết răng và vẫn ăn uống bình thường vào giờ nghỉ trưa... Có lẽ những cảnh người ta chết là một cú sốc lớn đối với tôi.

Lee Jihyun nhìn tôi đang nằm sấp trên sàn và nhìn lên trần, rồi lại yêu cầu James đẩy cô ấy lên. Do không còn sức ở cánh tay, Lee Jihyun không thể tự kéo cơ thể mình qua cửa trần, phải nhờ mọi người giữ chân dưới để cô ấy mới lên được. Hai chân cuối cùng cũng rời khỏi thang máy và cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi không gian thang máy.

Rồi mọi thứ trở nên im lặng. Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn lên trần và nhìn về phía nơi Lee Jihyun vừa biến mất. Logan lo lắng hỏi.

"Sao rồi? Cách đảo Daehan bao xa? Có đủ gần để lên được không? Cô có một mình không đấy? Cô vẫn ở đó chứ?"

Chưa đầy một phút, Lee Jihyun cúi đầu xuống và nói.

"Tôi nhìn thấy cửa thang máy tầng 1. Thang máy đã không dừng đúng vị trí cửa mà bị lệch một chút so với cửa tầng 1. Chúng ta có thể ra ngoài từ đây."

Chưa nói hết câu, mọi người đã reo hò.

"Yeah!"

"Cuối cùng cũng ra ngoài rồi!"

"Cuối cùng cũng thoát khỏi cái thang máy đáng sợ này!"

"Tại sao cái thang máy chết tiệt này lại không dừng đúng cách thế nhỉ! Nhưng dù sao thì cảm ơn! Chết tiệt!"

"Ô! Chúa ơi! Tôi đã nghĩ là Ngài sẽ không quên tôi! Nhưng Ngài không cho tôi đường dễ dàng, phải không? Nhưng dù sao, tôi cũng rất biết ơn! Cảm ơn rất nhiều!"

Mọi người trong thang máy đều muốn ra ngoài ngay lập tức. Tôi đang bịt miệng bằng một tay, khi cảm giác ổn định trở lại thì tôi bỏ tay ra và hỏi Lee Jihyun.

"...Ở ngoài có ai không? Có ai giúp chúng ta không?"

Hoặc có phải là những người mang súng? Có một ô cửa sổ hình chữ nhật bằng kính trên cửa thang máy giúp nên cô ấy có thể nhìn ra ngoài. Giọng của Lee Jihyun vọng lại.

"Không có ai cả."

.

.

.

talia: 100% - 81% = 19%

Theo Hiệp hội tâm thần Mỹ (APA) thì Psychopath và Sociopath đều được phân loại là Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (ASPD - antisocial personality disorder)