Tập 01 - 43. Cầu thang (7)

Vừa leo cầu thang vừa nghỉ, tôi nghĩ về Kang Soojung và Yoo Geum. Dù nhìn một cách khách quan hay chủ quan, họ đều là những người tốt. Tôi không thể sống trong cảnh cứ nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh mình mãi được. Dĩ nhiên, cũng có người sống như thế đấy, nhưng tôi không thuộc kiểu người đó. Tôi không có tinh thần vững vàng để chịu đựng áp lực tâm lý như vậy mà vẫn sống tốt.

Tôi nên biết ơn và tin rằng lòng tốt mà họ dành cho tôi khi đó là thật. Tôi không muốn chìm đắm trong vũng lầy nghi ngờ sâu không đáy và bị mắc kẹt ở đó. Quan điểm của Seo Jihyuk giúp ích cho tôi khá nhiều. Nhưng nếu Seo Jihyuk mà... Thôi, đừng nghĩ nữa.

"Cô Geum!"

"...Vâng."

Từ xa vang lên một giọng yếu ớt. Trong khi leo cầu thang, tôi thấy dáng đen mờ nhạt của Yoo Geum đứng im như xác sống cách tôi khoảng hai mươi bậc. Bây giờ, cô ấy chẳng thèm đi xuống dù có ai gọi từ phía dưới hay phía trên. Cô chỉ chờ người dưới lên đến và nghỉ, còn nếu ai trên gọi thì lại thở dài rồi leo tiếp. Có vẻ khá hiệu quả. Tôi lấy lại hơi thở, nhìn cử động lắc lư như diều trước gió của cô ấy và hỏi.

"Chúng ta đã leo được bao nhiêu bậc rồi?"

"...Tôi đang đứng ở bậc 3025. Sai số khoảng cộng trừ 10 bậc."

Chúng tôi đã nghỉ tổng cộng năm lần, mà lên đến ba nghìn bậc sao. Có vẻ như Yoo Geum và Baek Aeyoung nói là cứ leo 450 bậc sẽ nghỉ, nhưng thực tế lại leo đến 500 hay 600 bậc mới dừng. Thảo nào tôi cảm thấy mệt đứt hơi. Trong bóng tối chẳng thấy gì nên dễ bị lừa phết. Giá mà họ nói dối thêm chút nữa, bảo rằng chúng tôi đang ở bậc 4000 chẳng hạn. ...Con người thật gian xảo. Không, phải nói là tôi thật gian xảo.

"Leo được nhiều hơn tôi tưởng đấy. Tôi nghĩ chỉ leo hơn 2000 bậc một chút thôi."

"Vẫn còn khoảng 1300 bậc nữa."

"Dù sao thì cũng đã qua được hơn nửa đường rồi."

Seo Jihyuk thở hổn hển nói.

"Tôi thề là sẽ không bao giờ đi cầu thang nữa. Chờ xem, khi chân tôi khỏi, tôi sẽ sống luôn trên thang máy. Thật đấy."

"Tốt đấy. Tôi cũng sẽ ở lại phòng thí nghiệm luôn. Ghét cầu thang rồi."

Nghe Yoo Geum nói, Shin Haeryang nhìn đồng hồ và bảo.

"Thời gian không bị trễ quá nhiều như tôi nghĩ."

"Mất bao lâu rồi?"

"Khoảng 40 phút."

"Thế là nhanh hay chậm?"

"...Với số lượng người như thế này thì là ổn."

Dù không nhìn thấy trong bóng tối, tôi cũng gật đầu. Miễn là người đàn ông này không nói những câu kiểu như "Chúng ta chết chắc rồi" thì mọi thứ vẫn ổn. Seo Jihyuk bắt đầu lầm bầm như đang rap, chủ yếu là mấy câu muốn trả đũa kẻ đã bắn vào chân anh, làm cho hắn còn đau hơn gấp ba lần. Anh nói rằng muốn hắn đau gấp mười lần, nhưng vì anh là người cao cả nên cố nén lại. Tôi bật cười đến trượt chân, hoặc nói đúng hơn là hụt bước.

"Ớ?"

Ngay khoảnh khắc tôi nghiêng người, Seo Jihyuk đang tựa vào tôi, còn anh ấy thì được Shin Haeryang đỡ. Một chân tôi hoàn toàn ở trên không, cả hai kịp kéo tôi lại, cứu tôi khỏi ngã xuống bóng tối. Shin Haeryang bảo chúng tôi tựa sát vào tường, sau đó soi đèn từ máy tính bảng xuống đất. Nhìn kỹ, tôi thấy bậc cầu thang chỗ tôi đứng hẹp hơn khoảng 2-3cm so với các bậc trước. Baek Aeyoung và Yoo Geum đi phía trước, có lẽ đi đúng giữa các bậc, và trong bóng tối, khó nhận ra sự khác biệt vài cm như vậy.

"Suýt thì tiêu rồi."

"Nguy hiểm thật... Cảm ơn hai người nhiều."

Shin Haeryang nhìn cầu thang rồi chau mày.

"Anh muốn đi vào bên trong không? Sẽ an toàn hơn."

Đi bên trong sẽ mệt hơn, nhưng tôi chẳng dám ho he, lặng lẽ đổi chỗ. Rõ ràng là an toàn hơn bị ngã.

Shin Haeryang chạm tay vào cổ và rút ra một vật gì đó. Trong bóng tối, thứ gì đó nhỏ bé lấp lánh trên cổ anh. Anh tháo nó ra và đưa lại gần. Khi đến sát, tôi nhận ra đó là một chiếc vòng cổ. Shin Haeryang mặc đồ bảo hộ che đến cổ nên tôi không biết là anh đeo vòng cổ. Tôi hơi lùi lại, nhíu mày trước tình huống khó xử khi một người đàn ông đưa tôi một chiếc vòng cổ.

"Không cần phải đến mức này đâu."

"Tôi cho mượn thôi. Ra khỏi bóng tối rồi trả lại."

Vòng cổ của Shin Haeryang nhẹ nhàng được đeo lên cổ tôi. Không rõ chất liệu gì, nhưng trong bóng tối, nó phát ra ánh sáng xanh nhỏ bằng móng tay. Với kiến thức hạn chế về khoáng sản, tôi chưa từng nghe nói về viên đá nào tự phát sáng trong bóng tối. Nhìn ánh sáng xanh đang tỏa ra từ cổ, tôi lo lắng hỏi.

"Chất liệu gì thế?"

Mong là không phải chất phóng xạ. Chứ chẳng phải mấy viên đá phát sáng thì thường là phóng xạ sao?

"Là lapis lazuli (ngọc lưu ly) có phủ chất phát quang."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng người đi trong bóng tối không chỉ có mình tôi. Tôi nhìn quanh, hỏi.

"Người đeo vòng cổ này có lẽ nên là Yoo Geum thì hơn, không phải sao?"

Chúng tôi đi cùng nhau, còn cô ấy phải đi một mình trong bóng tối. Chắc cô ấy cũng sợ lắm.

"Yoo Geum leo ba nghìn bậc mà không hề ngã một lần."

"Sao anh biết được?"

"Âm thanh."

Sau câu trả lời của Shin Haeryang, tôi không nói gì nữa. Bắp chân và đầu gối tôi đang nhức nhối, chắc sẽ bầm tím khắp nơi. Theo nhận định của Shin Haeryang, chắc hẳn tôi đã ngã quá nhiều lần. Bậc cầu thang cao thấp không đều, lại phải đỡ thêm một người, thật không dễ chút nào. Sợi vòng cổ lủng lẳng trên cổ tôi phát ra ánh sáng xanh dịu trong bóng tối. Nó trong như một chiếc đèn có kích thước nhỏ, nhưng chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Nhìn ánh sáng xanh tỏa ra từ vòng cổ, tôi hỏi Shin Haeryang.

"Tôi chưa từng thấy ai phủ chất phát quang lên vòng cổ cả."

Shin Haeryang đáp một tiếng "Ừ." Tôi nhận ra Seo Jihyuk đột nhiên im lặng leo tiếp. Tưởng anh sẽ chọc ghẹo tôi vì chuyện hụt chân và đeo vòng cổ của Shin Haeryang, nhưng không ngờ anh lại yên lặng.

Chúng tôi lặng lẽ leo thêm một lúc nữa. Shin Haeryang có vẻ là người ít nói, tôi cũng không phải là người hòa đồng cho lắm, và việc leo cầu thang đã là một thử thách lớn. Thường thì Seo Jihyuk là người mở đầu câu chuyện, nhưng dường như chủ đề cũng cạn rồi. Seo Jihyuk khịt mũi trong bóng tối và nói.

"Nhớ lại lúc đội trưởng làm vòng cổ này ghê."

Chạm vào viên đá trên vòng cổ, tôi cảm thấy nó bóng nhẵn. Lapis lazuli, nếu tôi nhớ không nhầm, chắc nó sẽ có màu xanh biển khi nhìn dưới ánh sáng.

"Anh tự làm sao?"

"Không."

"Đội trưởng kể rõ hơn chút được không? Tôi đang đeo nó trên cổ, ít ra cũng muốn biết rõ nó là gì."

Dường như các thành viên trong đội thường yêu cầu Shin Haeryang giải thích chi tiết hơn, và anh luôn làm theo. Nghe câu hỏi của tôi, Seo Jihyuk cười.

"Vì đội trưởng nói ít quá nên bọn tôi đặt ra quy tắc là phải giải thích dài dòng khi được yêu cầu và đội trưởng có nghĩa vụ phải trả lời. Như thế đỡ phải bực mình."

"...Tôi đã may mắn mua được viên lapis lazuli ở Afghanistan. Người ta nó khá nhỏ nên có thể làm vòng cổ. Có thể làm một hoặc hai chiếc. Sau khi được cắt thành hình, tôi phủ chất phát quang nhiều lớp, xử lý nhiều lần để có thể nhìn thấy ngay cả trong bóng tối, đợi khô rồi phủ thêm lớp bảo vệ. Sau khi hoàn thiện, tôi tặng một chiếc làm quà."

"Thế tức là cái này được làm thành một cặp sao?"

"Vâng. Ban đầu là có hai cái."

Lưng tôi nổi da gà. Chẳng lẽ cái dây chuyền tôi đang đeo này vốn là một cặp mà các cặp đôi đeo chung? Không phải chứ?

"Chẳng lẽ cái còn lại bây giờ đang ở trên cổ người yêu của anh à?"

Từ trong bóng tối, một giọng nói mơ hồ vang lên.

"À... không. Cái đó là của tôi."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Shin Haeryang trả lời một cách mơ hồ như vậy. Chết tiệt thật.

"Để tôi trả lại ngay. Ôi trời, nhỡ đâu bạn gái của anh thấy, tôi không biết phải giải thích thế nào."

"...Cô ấy đã mất rồi, nên sẽ không có vấn đề gì đâu."

Giọng nói trầm lặng của anh khiến cổ tôi, nơi đang đeo sợi dây chuyền, bỗng cảm thấy lạnh toát. Có vẻ như ngay cả Seo Jihyuk, người đang đứng trong bóng tối, cũng không mong đợi một lời giải thích như thế. Anh ấy thu lại tay đang vịn vào tôi, gãi gãi sau gáy và nói.

"Không phải là tôi chỉ muốn nghe một lời giải thích ngắn gọn về lý do tại sao lại làm cho nó phát sáng trong bóng tối thôi sao."

"...Anh bảo là muốn nghe giải thích dài cơ mà."

"Thôi thì cũng làm tỉnh ngủ thật đấy."

"Anh Jihyuk, anh buồn ngủ sao?"

"Cứ thử leo cầu thang trong bóng tối mãi xem, xem có buồn ngủ không."

Trong hoàn cảnh như vậy mà anh ấy còn buồn ngủ được sao?

"Không thấy buồn ngủ chút nào."

"Vậy thì anh với tôi chắc là khác nhau về thể chất rồi."

Im lặng lại bao trùm. Chiếc vòng cổ, vốn nhẹ bẫng, giờ bỗng chốc trở nên nặng trĩu trên cổ tôi. Cảm giác như có một người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào tôi từ bóng tối, khiến tôi lạnh sống lưng. Sau khi suy nghĩ đủ thứ, tôi quay sang hỏi Shin Haeryang. Thật ra... đến đây tôi mới nhận ra mình nhát gan đến thế. Bình thường tôi không hề cảm thấy vậy.

"Hiện tại, việc tôi đeo cái này khiến tôi thấy hơi áp lực."

"Vâng."

"Không phải bất kính, nhưng tôi có thể hỏi nguyên nhân người đó qua đời không? Giờ tôi không nhìn thấy gì cả và cứ vấp ngã từng bước một. Tôi chỉ muốn trả nó lại thôi, nếu đây là câu hỏi khó trả lời thì anh cứ lờ đi cũng được."

"Ba năm trước, cô ấy bị cuốn trôi khi đi bơi cùng bạn bè ở suối lúc nước dâng cao."

"Ồ... Mong người ấy được yên nghỉ."

"Vâng, tôi cũng mong vậy."

Shin Haeryang im lặng tiếp tục leo cầu thang, nhưng cảm giác khó chịu cứ làm tôi phát điên lên. Dường như Seo Jihyuk cũng cảm thấy tương tự. Anh ấy đang leo cầu thang thì bất ngờ vỗ mạnh vào lưng Shin Haeryang và nói:

"Không, là tôi bảo muốn anh giải thích dài hơn cơ mà! Đội trưởng gì mà giao tiếp kém quá!"

"...Đột nhiên tôi thấy rất đồng cảm với lời của anh Jihyuk."