Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 02 - 99. Thang máy (8)

Lúc đầu mọi người sợ hãi, nhưng giờ đây trong thang máy tối tăm, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài và tiếng người nằm xuống. Có vẻ như sau một thời gian, họ đã dần quen với nỗi sợ hãi ban đầu và học cách thích nghi.

Tôi nghe thấy James cười khúc khích với Sam ở bên cạnh.

"Chúa Jesus đã bỏ rơi mày rồi."

"Im đi!"

"Thậm chí người có thể bỏ mày xuống đất, chắc chắn là vì không được yêu thích nên mày mới ở đây."

Trong bóng tối, tiếng họ đấm nhẹ vào nhau vang lên. Tôi vặn núm đèn pin và bật sáng hướng lên trần nhà. Khi nhìn về phía Lee Jihyun, tôi thấy cô ấy đang nhắm mắt và cầu nguyện. Kevin ngồi đó, mắt nhìn Lee Jihyun một cách lơ đãng, rồi nhìn quanh trong thang máy một cách mơ hồ. Logan nói chuyện với Kim Gayoung và Yoo Geum, những người đang thì thầm.

"Này quý cô."

Kim Gayoung nhìn quanh, rồi nhận ra rằng ngoài cô và Yoo Geum, không còn ai khác là phụ nữ gần đó, cô liền nhìn Logan.

"Chuyện gì cũng được, nói gì đó thú vị đi."

Kim Gayoung cười một cách bất lực như đã chết lặng rồi xoay người và vươn vai khi nói.

"Có câu chuyện nào không?"

"Chuyện gì cũng được. Chuyện mà các cô đã nói với nhau trước đây cũng được."

"Đàn ông nghe được mấy chuyện đó có quá tàn nhẫn không?"

"Không biết mấy thằng khác thế nào, nhưng với tôi là đàn ông đích thực, nên không sao. Phụ nữ tụ tập lại và thầm thì, cười đùa với nhau, chẳng phải các cô đang làm vậy sao? Kể chuyện thú vị rồi cười đùa mà."

Kim Gayoung ngáp một cái trong bóng tối, rồi ngồi xuống và duỗi chân ra. Cô uốn người và gập người hoàn toàn rồi nói.

"Khi ai đó chết do rơi từ thang máy, xác chết sẽ trở thành một mớ hỗn độn."

"...Cái gì?"

"Geum nói rằng, nếu rơi từ độ cao này, thịt và xương sẽ bị nghiền nát đến mức khó mà nhận dạng được. Nó giống như món bánh kimchi bị nôn ra vậy. Anh biết món pizza Hàn Quốc ở nhà hàng chay khu Jungang không? Ăn xong nôn ra là vậy đấy. Con người sẽ thành thịt nát như thế."

Yoo Geum gật đầu đồng tình với lời Kim Gayoung. Biểu cảm của Logan há miệng ngơ ngác, có vẻ không được dễ chịu cho lắm. Kim Gayoung ngẩng đầu lên và nhìn lên trần nhà, rồi nói tiếp.

"Và nếu chết dưới đáy biển sâu, xác chết sẽ phân hủy rất nhanh. Để tôi nhớ lại xem, họ đã nói gì nhỉ?"

Kim Gayoung hỏi Yoo Geum, và Yoo Geum ngáp dài rồi trả lời.

"Kí sinh trùng biển (Sea lice). Mấy con ký sinh trùng biển đó."

"À đúng rồi. Hàng ngàn hay hàng chục ngàn con côn trùng và ký sinh trùng sống dưới biển sẽ bò ra và ăn hết thịt người. Và như vậy, lớp da và thịt sẽ bị phân hủy nhanh chóng. Các loài giáp xác như tôm, cua sẽ chui vào mũi và miệng để ăn nội tạng. Cá sẽ ăn hết phần thịt mềm như mắt và môi. Các sinh vật biển khác thì sẽ bơi từ xa đến và bảo ở có bữa tiệc thịnh soạn."

Logan nhăn mặt khi nghe. Sam và James ngừng đùa giỡn và lắng nghe câu chuyện của Kim Gayoung. Carter và Benjamin mặc dù ngồi xa và giả vờ không nghe, có vẻ như họ cũng đang chú ý.

Kim Gayoung hạ giọng và tiếp tục nói với một vẻ rùng rợn.

"Người ta nói rằng nhanh nhất là ba đến bốn ngày để xác chết biến thành xương ở đáy biển, hoặc lâu nhất cũng chỉ một tuần. Sau đó, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi nằm dưới đáy biển khoảng 3 đến 4 năm mà thôi."

Chết ở đáy biển thì quá trình hóa thạch nhanh đến vậy sao? Phải mất mấy năm khi cảnh sát phát hiện xác cha tôi, cơ thể đã phân hủy gần hết.

"Nó sẽ tiếp tục nằm đó cho đến khi một con cá nào đó thiếu lịch sự dùng vây hoặc con cua dùng đôi chân ngắn của nó đạp vào xương của bạn. Và nhờ vào một xác chết đã phân hủy như thế, hàng triệu sinh vật biển dưới đáy biển sẽ hấp thụ chất dinh dưỡng và sử dụng nó làm tổ để duy trì sống sót."

"...Thật cảm động. Ôi, thật đẹp đẽ."

Yoo Geum vừa nói vừa giả vờ lau nước mắt bằng mu bàn tay. Kim Gayoung quay người nói với Logan, người đang có vẻ như sắp nôn ra.

"Vòng đời. Một câu chuyện thú vị và cảm động đấy chứ."

"...Thật sự phụ nữ mấy cô nói chuyện với nhau như thế này à?"

"Vậy trong tình huống này, anh muốn nghe gì? Chuyện về tóc? Chăm sóc móng?"

Nếu Kim Gayoung tấn công thêm chút nữa, tôi nghĩ Logan sẽ khóc mất. Logan với vẻ mặt nhăn nhó, nói như thể rất khó chịu.

"Tại sao lại kể những câu chuyện như thế mà còn cười nữa?"

"Cười hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh."

Logan nhíu mày trước giọng nói giận dữ của Kim Gayoung, quay đầu lại và nhìn tôi ở bên cạnh, như thể muốn trốn tránh.

"Ê... tên anh là gì nhỉ?"

Hãy nhớ đi. Tôi đã nhớ tên của anh ngay từ lần đầu. Tên tôi không khó, phát âm cũng dễ mà... Không lẽ người tiếp theo là tôi?

"Park Moohyun. Tôi cũng không phải người giỏi kể chuyện thú vị đâu."

"Kể đi, kể gì cũng được."

Rồi anh ta nhìn Kim Gayoung và Yoo Geum và nói thêm.

"Chuyện gì đó vui vẻ và hy vọng."

Ờm... một câu chuyện vui vẻ và hy vọng trong tình huống này... Tôi nhớ tôi đã nghe điều gì đó về thang máy.

"Tôi nghe nói xác suất chết khi máy bay rơi rất thấp. Nhưng xác suất chết khi đi thang máy lại thấp hơn rất nhiều. Vì vậy chúng ta mới đi máy bay và thang máy, vì khả năng chết là rất ít. Xác suất chết khi thang máy rơi còn thấp hơn một phần mười triệu cơ đấy."

Khi tôi nói xong, ánh mắt của tất cả những người trong thang máy đều đổ dồn vào tôi.

"Vậy nếu thang máy chúng ta gặp sự cố, đó sẽ là một xác suất cực kỳ nhỏ, một tình huống mà không ai có thể gặp lần thứ hai trong đời... Nếu ai còn sống sót, cứ mua vé số đi, biết đâu lại trúng thì sao."

Khi tôi, một người nhút nhát, kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười ngượng ngùng, mọi người bắt đầu thở dài, cười nhẹ hoặc tỏ vẻ không quan tâm.

"Ha."

Có vẻ như họ đang buồn chán hoặc không chịu nổi sự im lặng trong bóng tối, Logan nhìn Lee Jihyun đang cầu nguyện như một con linh cẩu gầm gừ rồi quay sang nhìn Emma đang ngồi trong góc.

"Chắc là..."

"Không có câu chuyện nào có hi vọng đâu!"

"Ờm..."

"Trước hết, thế hệ của chúng ta chẳng qua chỉ là những bông hoa nở sai cách giữa mùa đông thôi. Trong 120 ngày lạnh giá, chúng ta lầm tưởng mùa xuân đến chỉ vì có một, hai ngày ấm hơn và bắt đầu vươn cành ra ngoài. Giống như những con thỏ hay sóc ngớ ngẩn, chỉ vì cảm thấy hơi ấm mà bò ra ngoài, rồi phải run rẩy dưới tuyết, vừa lạnh vừa đói, và cuối cùng lại phải chui vào hang tối lạnh lẽo để sống phần đời còn lại."

"...Này! Sao cô lại bi quan thế!"

"Chúng ta đang bị mắc kẹt trong thang máy mất điện, có thể lạc quan nổi sao?"

Emma cáu kỉnh quát lại, Logan im lặng ngay lập tức. Sau đó, anh ta quay đầu về phía đối diện với Emma, bỏ qua Lee Jihyun vẫn đang cầu nguyện và nhìn về phía Kevin.

Kevin khoanh tay và dựa vào bức tường thang máy phía sau, đối mặt với Logan. Logan lại quay sang nhìn Kanu. Kanu nhin Logan với đôi mắt ngái ngủ, rồi hỏi.

"Sao! Tôi kể một câu chuyện nhé?"

"... Hả? Không."

"Thật ra tôi có một câu chuyện. Cũng khá hy vọng đấy."

"Tôi vừa bị mấy người bị lừa một cách đau đớn đấy. Câu chuyện thật sự phải vui và hy vọng."

Kanu nhìn quanh những người đang chú ý nghe mà không thừa nhận, rồi mỉm cười nói.

"Anh có nghe nói về một người sống sót trong dự án Plannet không?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người sống sót. Đó là một dự án không gian quy mô lớn trước khi có các căn cứ dưới biển.

"Chắc anh biết về chuyện trạm không gian trên sao Hỏa bị phá hủy chỉ sau 10 năm, và khoảng 8200 người chết, phải không? Vì vụ đó mà các dự án không gian khác, ngoại trừ dự án Mặt Trăng, đều bị hủy bỏ."

Kiến thức của Logan cũng giống như những gì tôi có. Khi căn cứ dưới đáy biển chỉ vừa hoàn thành hình dáng của một tòa nhà, thì vào thời điểm đó, những người giàu có trên khắp thế giới lại coi việc đến sao Hỏa là một trào lưu.

"Chính thức thì đúng là vậy. Nhưng không chính thức, chỉ có một phụ nữ từ Haiti sống sót. Cô ấy sống sót mà không bị thương nặng, và khi ở trên tàu thoát hiểm, cô đã phát tín hiệu cầu cứu. Sau khi ngày lang thang suốt 15 ngày, tàu cứu hộ nhận được tín hiệu và cứu cô ấy."

Làm sao Kanu lại biết điều này? Đây có phải là câu chuyện có thật không? Hay lại là một thuyết âm mưu? Những suy nghĩ kiểu thế nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi quyết định gác lại để hỏi câu tôi thắc mắc nhất.

"Vậy tại sao lại là không chính thức?"

"Nghe nói cô ấy đã hoàn toàn mất trí. Hơn nữa, tất cả những thiên tài, tiến sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng, chính trị gia đều chết hết, chỉ có một người sống sót. Một người được tuyển dụng vì khỏe mạnh và chăm chỉ, chỉ làm công việc vặt vãnh của một nhân viên hợp đồng từ thế giới thứ ba."

Kanu bình tĩnh nói.

"Thêm nữa, do bị phơi nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, cô ấy là người sẽ được thay thế sau 2 tuần làm việc. Những người có chuyên môn cao được giao nhiệm vụ 'hỗ trợ hậu cần' với những công việc tốn công sức nhưng vô giá trị, được tuyển dụng dưới danh nghĩa 'xây dựng sự nghiệp', nhận lương rẻ mạt với thái độ trịch thượng và được quảng cáo là để tạo động lực, trong khi phải chịu đựng bức xạ đến mức cực hạn rồi cứ thế bị thay thế liên tục. Các quốc gia giàu có ở thế giới thứ nhất trước đây đã bắt các dân tộc thuộc địa làm nô lệ, giờ thì họ gọi đó là "tạo công ăn việc làm ở nước ngoài", rồi lợi dụng và vắt kiệt sức người ta. Hơn nữa, phụ nữ thì dễ bị nhiễm phóng xạ hơn đàn ông."

Vui vẻ hay hy vọng ở đâu trong câu chuyện này? Tất cả những gì tôi nghe được là thị trường lao động khủng khiếp trong thế kỷ 21. Nếu phải chịu đựng những bất công đó, có lẽ người đó chỉ là một người mới ra trường... Chết tiệt, tôi lại nhớ đến em trai tôi.

"Người ta phớt lờ lời nói của cô ấy, nói rằng là do thiếu oxy và ngộ độc nitơ dẫn đến hoang tưởng. Hơn nữa, công ty đã thuê cô ấy đã phá sản, và cô ấy phải trốn khỏi Mỹ vì phải trả những khoản tiền khổng lồ cho chi phí cứu hộ và viện phí. Tuy nhiên, có một vài người chú ý đến những câu chuyện cô ấy kể. Vào ngày căn cứ Ares trên sao Hỏa bị phá hủy thành bụi vũ trụ, cô ấy đã sống sót một mình nhờ kinh nghiệm tích lũy từ hàng chục lần chết đi sống lại. Cô ấy vẫn còn sống. Mặc dù tóc đã bạc trắng vì sốc, nhưng cô ấy vẫn sống khỏe mạnh."

Tôi cảm thấy như có một bàn tay lạnh giá từ trong bóng tối nắm lấy gáy mình. Tôi nhìn Kanu, người đang nói một cách bình thản, toàn thân nổi đầy da gà.

Thế giới thứ ba ở đây chỉ các quốc gia đang phát triển, kém phát triển hơn về mặt kinh tế và công nghiệp, chủ yếu nằm ở Châu Phi, Châu Á, và Mỹ Latinh. Thế giới thứ nhất: Các quốc gia phát triển, công nghiệp hóa, chủ yếu là các nước phương Tây. Thế giới thứ hai: Các quốc gia theo chế độ xã hội chủ nghĩa hoặc những quốc gia có nền kinh tế kế hoạch. Nhân viên hợp đồng từ thế giới thứ ba ám chỉ những công nhân đến từ các quốc gia có nền kinh tế thấp, những người có thể làm các công việc ít được coi trọng hoặc có mức lương thấp.