Tôi vội vàng chắn trước Henry như một bức tường. Từ góc nhìn của một đứa trẻ, những cảnh này chẳng tốt đẹp gì cho sức khỏe tâm lý. Mà thực ra, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng chẳng dễ chịu gì. Đã bao giờ trong đời tôi thấy cảnh dùng dụng cụ tập gym để đánh người chưa? Tốt nhất là không bao giờ nhìn thấy.
Trên gương mặt Baek Aeyoung, sự vui thích thoáng qua không che giấu được khi cô cầm khẩu súng trong tay, nhưng nhanh chóng biến mất. Cô nhắm thẳng họng súng vào đầu Sumire, người đang ôm đùi rên rỉ đau đớn, rít lên những câu chửi thề đứt quãng.
Shin Haeryang nhanh tay lục soát qua người Sumire, lấy ra một băng đạn từ túi cardigan màu hồng của cô ta. Baek Aeyoung hỏi Shin Haeryang, người đang sờ soạng cánh tay và cổ tay Sumire để kiểm tra.
"Xong rồi chứ? Không còn gì khác à?"
"Không có."
Nhìn từ bên thứ ba, cuộc đối thoại giữa hai người trong lúc kiểm tra xem Sumire còn vũ khí nào hay không khiến họ trông giống như những kẻ cướp vũ trang. Baek Aeyoung có vẻ hơi tiếc nuối, bặm môi khi nghe câu trả lời. Lúc đó, Kang Soojung cầm quả tạ chuông bước đến, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng, nói với Shin Haeryang:
"Cậu... cậu ném cái đó như thế sao? Tôi cứ nghĩ cậu định cầm tạ đĩa mà vung lên cơ."
"Tôi nhắm vào thân người, nhưng vì trọng lượng nên không thể ném như ý được."
"Không... Đội trưởng à, tôi không có ý định ném thứ này đâu."
Kang Soojung lắc đầu lia lịa, như thể cố khẳng định rằng cô không có ý định dùng tạ chuông theo cách đó.
Chiếc đĩa tạ mà Shin Haeryang ném trúng đùi Sumire giờ lăn lóc trên sàn. Tôi tò mò nhặt nó lên thử, và không thể không thốt lên chửi thề trong đầu. Nhấc nó lên thì còn được, nhưng ném xa đến mức ấy với độ cao như vậy thì tôi chắc chắn mình không làm nổi. Dù sao, thứ này cũng không phải để ném vào người. Liệu đùi cô ta có gãy không nhỉ?
Đúng như tôi dự đoán, Sumire đang ôm đùi, gần như khóc nấc lên. Nhưng hai người đứng gần nhất dường như chẳng mảy may bận tâm.
Thực ra, Sumire đang dùng cả hai tay ôm lấy đùi, nên Shin Haeryang dễ dàng dùng dây dù để trói cổ tay cô ta lại. Tumanako, người đang chứng kiến cảnh tượng này, từ từ khép cái miệng đang há hốc của mình lại. Trong khi đó, Henry lại hì hục thử nhấc chiếc đĩa tạ 15kg, khiến tôi sợ thằng bé sẽ tự làm mình bị thương. Tôi đặt chiếc tạ xuống sàn cẩn thận rồi tiến lại gần ba người kia.
Ngoại hình của Uehara Sumire hoàn toàn khác với các tín đồ của Giáo hội Vô hạn mà tôi từng gặp ở Căn cứ số 2. Các tín đồ đó toàn mặc đồ đen, đội mũ bóng chày nhọn và chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy ngay họ là một nhóm vũ trang nguy hiểm. Hơn nữa, chỉ cần nhìn vào ánh mắt họ thôi cũng đủ thấy sự cuồng tín.
Nhưng Sumire thì khác hẳn. Cô ta mặc một chiếc áo cánh mỏng, khoác thêm cardigan màu hồng, quần jean bạc màu và giày cao gót. Mái tóc dài xoăn nhẹ được xõa xuống, khuôn mặt trang điểm kỹ càng.
Móng tay cô ta còn sơn màu hồng. Hơn nữa, móng tay dài khoảng 3-4cm, được đính nhiều sticker lấp lánh hình trái tim hoặc ngôi sao. Nếu không cầm súng, trông cô chẳng khác nào một cô gái bình thường đang chuẩn bị đi mua sắm hoặc hẹn hò, khiến cảnh này giống như Shin Haryang và Baek Aeyoung đang tấn công một người vô tội. Thấy Sumire không thể rời tay khỏi đùi và cứ khóc mãi, tôi lo lắng hỏi.
"Chân cô sao rồi? Đau lắm à?"
"Ư... Đừng chạm vào! Huhu...!"
Sumire Uehara khóc òa lên, hét lớn. Dường như chiếc đĩa tạ khi ném trúng đã xé rách lớp da mềm, khiến máu chảy ra. Tôi lấy một chiếc khăn từ túi mình, đưa vào tay cô ta. Sumire, dù hai tay bị trói, vẫn cố dùng khăn ép lên vết thương đang chảy máu, nước mắt lưng tròng nhìn Baek Aeyoung và oán trách:
"Chân tôi! Huhu... Sao các người làm thế này với tôi chứ! Huhu..."
Baek Aeyoung vẫn nhắm khẩu súng vào đầu Sumire, lạnh lùng trả lời:
"Cô mang súng."
"Nhưng... Đau lắm! Tôi có bắn đâu! Không bắn mà!"
Baek Aeyoung khẽ cười khẩy, nhếch mép nói:
"Không định bắn thì vứt đi. Chốt an toàn còn mở toang ra đấy, nói thế thì ai mà tin được? Cô đi cùng ai? Đám đàn ông đâu rồi?"
"Tôi... không biết!"
"Nếu không trả lời đàng hoàng, tôi sẽ bắn cho mặt cô thủng lỗ. Nói rõ ràng đi."
Giọng nói của Baek Aeyoung mang theo sự uy hiếp thật sự. Sumire nghiến răng, khuôn mặt méo mó vì đau đớn, cố gắng trả lời:
"Bọn họ... đi về hướng khu Baekho rồi! Sao lại hỏi tôi những chuyện này?!...Còn các người, sao lại ở đây?!"
Sumire vừa nói, vừa nhìn Shin Haeryang với khuôn mặt cau mày đầy nước mắt. Có lẽ cô ta không hiểu tại sao Shin Haeryang, người đáng lẽ phải ở khu Baekho, lại xuất hiện ở khu Jungang. Có vẻ như các thành viên của đội Na thực sự tin rằng Shin Haeryang vẫn đang đợi ở cảng thoát hiểm khu Baekho.
Seo Jihyuk, sau khi kiểm tra xung quanh, quay lại nói:
"Có vẻ cô ta chỉ đi một mình."
Nghe vậy, Shin Haeryang tiếp tục hỏi Sumire:
"Những người khác đâu?"
"Không biết! Huhu... Chân tôi... Các người định làm gì chân của tôi?"
Shin Haeryang đáp ngắn gọn trước câu hỏi của Sumire:
"Trả lời cho tử tế trước khi tôi làm nốt cái chân còn lại giống như thế này."
Dường như lời đe dọa đó không phải trò đùa, Sumire nuốt nước mắt và nước mũi, nghẹn ngào trả lời:
"Tôi... tôi đã tách nhóm ở khu Jungang. Tôi đi một mình."
"Takahashi Yurie và Tamaki Yuzuru thì sao?"
"Takahashi đi theo đội trưởng. Còn Tamaki... làm sao tôi biết được! Tôi không biết!"
Có lẽ các thành viên trong đội kỹ sư nhóm Na không thân thiết với nhau cho lắm. Trong tình huống thảm họa này mà lại hành động đơn lẻ như vậy. Thông thường, trong hoàn cảnh như thế này, người ta sẽ cố gắng phối hợp cùng nhau bằng mọi cách.
Shin Haeryang tiếp tục đặt câu hỏi cho Sumire.
"Tại sao lại phá hủy tàu thoát hiểm?"
"Không phải tôi, nên tôi không biết."
"Thế ai làm?"
"Không biết. Ai đó chắc đã làm. Tôi thực sự không biết."
Sumire lắc đầu liên tục khi trả lời... Có vẻ thực sự không biết. Ngay khi tôi nghĩ như vậy, Shin Haeryang kéo tấm tạ đĩa 10kg đang nằm trên sàn và nhấc lên. Thấy vậy, Sumire lập tức tái mặt, nhanh chóng nói:
"Không phải tôi! Tôi chỉ nghe thấy Yamashita bảo Tamaki phá hỏng nó thôi!"
"Cụ thể là cái gì, ở đâu?"
"...Tàu thoát hiểm ở khu Baekho."
Biểu cảm của tôi và những cư dân ở khu Baekho đều trở nên méo mó. Tumunako, người đang đứng như hóa đá, có vẻ muốn lao vào Sumire ngay lập tức, nhưng Yoo Geum đã cố ngăn lại. Shin Haeryang trầm giọng tiếp tục hỏi Sumire:
"Tại sao?"
"Họ nói rằng họ mong tất cả các người và nhóm Nga chết sạch. Nếu có chuyện xảy ra ở căn cứ dưới biển, mọi người sẽ chạy đến tàu thoát hiểm trước tiên."
Ở khu Baekho, có khoảng 80 cư dân, bao gồm cả nhóm kỹ sư. Tổng cộng hai đội kỹ sư thì có 14 người. Họ mong 14 người chết, và vì thế phá hủy tàu thoát hiểm mà người khác cũng có thể sử dụng? Shin Haeryang nhíu mày, hỏi tiếp:
"Ngư lôi phóng vào trung tâm nghiên cứu là do nước các người bắn sao?"
"Ngư lôi? Ý anh là bom? Không biết."
Yoo Geum vội bước đến bên canh Shin Haeryang và hỏi Sumire:
"Thế còn tàu thoát hiểm ở khu Jujak? Tại sao lại phá cái đó? Các nhà nghiên cứu chẳng liên quan gì đến kỹ sư các người cả."
"Tàu cứu hộ ở khu Jujak làm sao? Cả cái đó cũng bị phá hỏng rồi à?"
Yoo Geum ngơ ngác nhìn Sumire, rồi im bặt. Shin Haeryang liếc nhìn Yoo Geum vài giây, nhưng sau đó tiếp tục hỏi Sumire một cách u ám:
"...Làm thế nào mà có được khẩu súng?"
"Suzuki đưa cho tôi."
"Suzuki Senru? Làm sao anh ta tuồn được nhiều súng trường như vậy?"
"Không biết. Chỉ là anh ta bảo rằng nếu có tiếng súng ở khu Jungang, mọi người sẽ hoảng sợ và chạy đến tàu thoát hiểm. Anh ta bảo bắn vào mọi người. Tôi chẳng làm gì sai cả!"
Khi Shin Haeryang chăm chú nhìn Sumire mà không nói gì, cô ta nắm chặt chiếc khăn trong tay và nói:
"Tôi không biết đó là súng thật. Cho đến khi Dmitry hỏi nó thật không và lấy đâu ra, tôi chỉ nghĩ đó là mô hình nặng nề, gây tiếng ồn lớn thôi."
"Dmitry?"
"...Thật sự là tôi không biết đó là đồ thật. Và từ sáng sớm, anh ta đã say rượu, ném chai rượu lung tung rồi bực bội quát tháo đòi chúng tôi giao súng cho anh ta."
"Cô đã giết hắn?"
"...Tôi không biết."
"Còn Irina thì sao? Có gặp không?"
"...Không biết."
Shin Haeryang đang quan sát Sumire, bỗng phản bác ngay:
"Đừng nói dối. Có phải cô giết không?"
"Không phải tôi bắn!... Ichita bắn. Còn chết hay sống thì tôi không biết. Chỉ thấy ngã xuống rồi không động đậy nữa."
Khi Sumire trả lời từng câu một, Kang Soojung cau mày, đưa tay ôm trán như thể chóng mặt. Cô bắt đầu dùng máy tính bảng của Shin Haeryang để nhắn tin cùng một nội dung cho Vladimir và những người Nga khác: Dmitry và Irina bị nhóm kỹ sư Na bắn bị thương. Chưa rõ đã tử vong hay chưa, nhưng hãy ưu tiên việc đội của họ rút lui.
Nhìn lướt qua, hòm tin nhắn của Shin Haeryang đang đầy ắp với tin nhắn từ các nước khác, dường như không một tin nào được kiểm tra, đến mức việc nhận thêm tin nhắn cũng bị gián đoạn. Kang Soojung sau đó đăng nội dung tương tự lên bảng tin của căn cứ dưới biển. Bảng tin này đã đầy những bài viết chửi rủa nhắm vào Shin Haeryang. Kang Soojung đọc lướt qua vài bài, rồi bật cười khẽ trước khi tắt máy tính bảng.
"Cô đang đi đâu?"
"...Về phòng."
"Lý do?"
"Tôi định trốn trong đó, không làm gì cả."
Nghe xong, tôi thở dài. Lee Jihyun nhíu mày khi nghe giọng khàn đặc của Sumire, còn Shin Haeryang hỏi tiếp:
"Cô có liên hệ gì với Giáo hội Vô hạn không?"
Một người đàn ông tên John, đang im lặng quan sát cuộc đối thoại, bất giác rùng mình và lắc đầu nguầy nguậy. Sumire nhìn móng tay gãy đẫm máu của mình, khuôn mặt nhăn nhó hỏi lại Shin Haeryang với gương mặt đầy nước mắt:
"Đó là cái gì?"
"Là tôn giáo đã xuất hiện trên sóng phát thanh."
"Không biết. Tôi không tin mấy thứ đó."
Seo Jihyuk, người đang đứng gần đó, nhìn móng tay của Sumire và lên tiếng:
"Chà, với bộ móng tay đó thì chắc không bóp cò súng nổi."
Baek Aeyoung đáp lại Seo Jihyuk trong khi vẫn chĩa súng vào Sumire không hề dao động:
"Móng tay như thế cũng chẳng ảnh hưởng đến việc bắn đâu. Vấn đề là nạp đạn thôi."
"...Vậy à?"
"...Nạp được, nhưng chậm chạp. Nếu lơ là rồi bị mấy đứa như thế này xử lý thì anh chết chắc, hiểu chưa?"
"Bị xử xong lại còn phải chết dưới tay cô nữa à? Tha cho tôi đi."