Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 01 - 9. Khám bệnh (5)

Sau khi trưởng nhóm rời khỏi thì số lượng đặt lịch hẹn bắt đầu tăng lên, có lẽ vì cả đội kỹ sư đều đang nghỉ ngơi. Tôi liên tục nhấn nút xác nhận từng cuộc hẹn. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đến đây, tôi cũng bắt đầu cảm thấy quen thuộc với công việc. Khi tôi gửi tin nhắn xác nhận, đúng giờ thì các bệnh nhân người Nhật lần lượt vào để được khám.

Năm người đầu tiên chỉ có các bệnh thông thường như sâu răng, miếng sứ đã được điều trị nhưng bị bong ra, loại bỏ mảng bám, và viêm nha chu – không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, bệnh nhân cuối cùng lại khá đặc biệt. Đó là một người đàn ông tên Tamaki Yuzuru, nhìn bên ngoài thì bình thường, nhưng đôi môi anh ta bị nứt nẻ nghiêm trọng như thể anh ấy đã cắn nó. Khi mở miệng ra, bên trong quả thật là một cảnh tượng lộn xộn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy miệng của ai đó bị viêm nhiều như vậy. Vết viêm phủ kín, từ lưỡi cho đến phần dưới lưỡi, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tôi nhíu mày. Cái gì có thể gây ra tình trạng này nhỉ? Có lẽ miệng anh ta đã nổ tung chăng? Khi tôi hỏi lý do tại sao miệng lại bị như vậy, anh ta không trả lời.

"Có phải anh đã nhai nhím biển hay nhím đất không?"

"...Không."

Sau đó là một sự im lặng kéo dài. Dù có hỏi thêm, anh ta cũng không trả lời hoặc trả lời rất chậm. Tôi gây tê và dùng laser để đốt từng vết thương. Trong lúc mùi thịt cháy lan tỏa, tôi nhận ra sẽ phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến để hoàn tất, vì vậy đã gửi tin nhắn thông báo xin lỗi vì sự chậm trễ đến bệnh nhân kế tiếp.

Sau đó, tôi cho anh ấy súc miệng và kê đơn thuốc giảm viêm cùng dung dịch súc miệng. Tôi cũng dặn dò anh ấy hạn chế ăn các món cứng, thô, sống, mặn và cay, tuyệt đối không được dùng rượu và thuốc lá, và cần ngủ đủ tám tiếng. Tamaki nghe tôi giảng giải trong trạng thái thẫn thờ, rồi chậm rãi gật đầu. Tôi lấy ra một ít kẹo vitamin từ túi của mình, đặt vào tay anh ấy.

"Kẹo này có vitamin, nếu cảm thấy căng thẳng, hãy dùng một viên. Anh có thể xin nghỉ phép không?"

"...Không."

Tôi tự hỏi họ xin nghỉ phép bằng cách nào. Với tôi thì ngày nghỉ đã được ấn định vào cuối tuần, nhưng tôi cũng không rõ với những người làm việc theo ca bốn đổi một thì việc nghỉ phép sẽ như thế nào.

"Nếu có thể nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ, súc miệng và ngủ nhiều thì sẽ tốt nhất. Nếu không được, không còn cách nào khác. Anh thử hỏi trưởng nhóm xem liệu tôi có thể cung cấp ý kiến của nha sĩ để giúp anh xin nghỉ phép không. Nếu được chấp nhận, anh hãy quay lại đây, tôi sẽ viết giấy xác nhận rằng anh cần hai ngày nghỉ ngơi."

Khi tôi đưa thêm chỉ nha khoa cho Tamaki, túi của anh ấy dường như không còn chỗ chứa. "Ba ngày nữa gặp lại nhé. Hãy chăm sóc sức khỏe." Tôi nói xong thì gọi bệnh nhân tiếp theo.

Trong lúc đang điều trị sâu răng cho một nhân viên trong đội kỹ sư Da, tôi nhận được tin nhắn từ một người đã từng được tôi khám, nhưng điều lạ là người đó không hỏi về tình trạng răng của mình mà lại hỏi về tình trạng của Tamaki Yuzuru. Tưởng đó là trưởng nhóm Sato của Na team, nhưng tên thì khác.

Trong lúc bệnh nhân đang súc miệng, tôi trả lời ngắn gọn: "[Tôi không thể cung cấp thông tin về hồ sơ y tế của người khác.]" Sau đó, không có thêm tin nhắn nào nữa.

Dù đã ở đây được bốn ngày, tôi vẫn không thể tin rằng mình đang làm việc dưới đáy biển. Dù cố phớt lờ cảm giác bị giam cầm, nhưng đôi khi cảm giác ấy vẫn hiện lên một cách rất rõ ràng. Thật kỳ lạ.

Nha sĩ là công việc mà một khi vào buổi sáng, bệnh nhân cứ liên tục đến mà không ngừng nghỉ cho đến chiều, trừ thời gian nghỉ trưa. Ở điểm này, công việc không khác mấy so với nhân viên văn phòng hoặc chủ doanh nghiệp nhỏ, luôn cố định ở một nơi, ngoại trừ thời gian ăn trưa, không có cơ hội đi lại nhiều.

Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống ở đây sẽ không khác nhiều so với cuộc sống trên đất liền. Nhưng khi đến đây, tôi mới thấy sự khác biệt rõ rệt. Ở căn cứ này, thậm chí cả không khí hít thở cũng khác biệt. Nó giống như cảm giác khi làm việc trên máy bay vậy. Như một con cá bị nhốt trong một bể nước nhân tạo, vừa đủ để sinh tồn.

Tôi thấy may mắn vì mình không phải là người giao tiếp rộng hay ưa hoạt động. Có lẽ những người ghét việc phải ngồi một chỗ sẽ phát điên nếu bị nhốt ở đây chỉ trong một ngày. Ngay cả một người trầm tính như tôi cũng có lúc cảm thấy thèm khát không khí tươi mới đến mức phát điên. Mà mới chỉ có bốn ngày thôi đó!

Thấy thời gian còn trống, tôi bước vào thang máy trung tâm mà không ngần ngại và lên tầng 0. Vừa ra khỏi đó, tôi bước đi vô định trên đảo nhân tạo. Gió thổi rất mạnh, những chiếc cánh quạt của tuabin gió màu trắng quay cuồng theo cơn gió. Tôi đi được vài bước, nghĩ rằng nếu mình nhẹ hơn một chút thì chắc tôi đã bị gió thổi bay mất, ánh nắng chói chang tấn công mắt tôi.

Sau khi tận hưởng nắng gió và bụi biển trong vòng năm phút, tôi lại khao khát trở về phòng khám yên tĩnh, ấm áp và vắng vẻ. Lạnh thật. Gió thổi mạnh quá. Tôi muốn uống thứ gì đó ngọt ngào. Tôi nhanh chóng vào thang máy trung tâm và trở xuống căn cứ, rồi chạy thẳng đến quán cà phê của khu trung tâm.

Quán "San Hô Đỏ" tại căn cứ số 4 do một phụ nữ Nhật tên Fumiko điều hành. Trong vài ngày qua, tôi đã uống hầu hết các loại đồ uống ở đây, mỗi ngày hai lần. Thứ ngon nhất là "Cà phê San Hô Đỏ", sau khi uống ba ngụm, tôi có thể cảm nhận caffein tràn vào mạch máu qua lớp bọt sữa. Nó thực sự rất ngon, nhưng uống xong, tay tôi cứ run lên vì lượng caffeine quá cao. Tôi muốn ăn gì đó ngọt ngọt, nhưng để chuẩn bị cho ca khám tiếp theo, tôi đã gọi một ly nước cam lạnh rồi ngồi chờ.

Bên cạnh quầy cà phê có rất nhiều ghế ngồi. Những người đến đây đặt đồ uống thường ngồi chờ, nói chuyện hoặc cãi nhau. Có vẻ như một người đàn ông và một người phụ nữ đã cãi nhau trước khi tôi đến. Tôi đã nghĩ nếu họ đánh nhau, có lẽ tôi sẽ can ngăn hoặc gọi nhân viên y tế, nhưng cho đến khi đồ uống của tôi được mang ra, họ vẫn ngồi đó nhe răng vào nhau, cãi nhau với giọng điệu nhanh và gay gắt.

Tôi ngồi xuống ghế, nhấm nháp từng ngụm nước cam lạnh, giả vờ như không thấy trận cãi nhau. Rồi tôi nhận thấy hầu hết những người xung quanh cũng đang làm như tôi, lặng lẽ theo dõi hai người kia. Cảm giác yên tâm hẳn khi biết mình không phải là người duy nhất quan sát. Sau đó, tôi đứng dậy và quay lại phòng khám, nơi chắc chắn bệnh nhân tiếp theo của tôi đang chờ.

Trên đường trở về phòng khám, tôi chợt nghĩ đến việc xử lý những xung đột phát sinh trong căn cứ này, không biết nếu ở đây xảy ra tranh cãi hoặc sự cố, mọi thứ sẽ được xử lý thế nào. Trong cuốn hướng dẫn về căn cứ dưới đáy biển này có đề cập đến các điều khoản bảo vệ di sản dưới đáy biển, nên có lẽ cũng sẽ có điều khoản bảo vệ nhân viên. Nhưng cho đến giờ, tôi vẫn chưa đọc hết các giấy tờ liên quan đến việc làm của mình ở đây. Nhìn vào cái sọ cá mập ở phía xa, tôi tự hỏi bản thân: "Có phải mình đang kiệt sức không?"

Tôi cầm ly nước cam lên với hai tay. Cảm giác làm việc ở một căn cứ dưới đáy biển vẫn còn lạ lẫm với tôi, có lẽ do công việc ở đây khác hoàn toàn so với trên đất liền. Không có kỹ thuật viên vệ sinh răng miệng, không có kỹ thuật viên nha khoa, nên tôi phải tự tay làm mọi thứ, thật sự rất mệt mỏi. May mà ở đây có thiết bị công nghệ cao và số lượng bệnh nhân cũng ít, nếu không tôi có lẽ đã bỏ cuộc ngay từ ngày đầu tiên. Nhưng... bỏ được thật sao? Với mức lương hậu hĩnh này?

Điều tôi nhận ra là luật pháp ở căn cứ dưới đáy biển này không hoàn toàn giống với luật trên đất liền. Ở đây, tôi có thể tự chế tác các bộ phận giả mà không cần kỹ thuật viên. Khi tôi hỏi Priya rằng liệu tôi có phải là người duy nhất sử dụng phòng khám này hay không và khi nào họ sẽ tuyển thêm người, cô ấy nói rằng họ đã đăng tuyển và đang chờ ứng viên từ Nga và New Zealand. Dựa vào quy trình tuyển dụng của tôi, có lẽ sẽ phải mất ít nhất hai tháng trước khi có người mới đến. Nhìn cái hàm cá mập đang dần tiến gần, tôi nghĩ thầm: "Được rồi, vậy thì mục tiêu trước mắt là sống sót trong hai tháng tới."

.

.

.

Ghi chú của tác giả

-2 ngày