Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

72 1856

Tập 01 - 13. Rò rỉ nước (2)

Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng có con mèo, tôi thấy một người bước ra, có vẻ do tiếng báo động làm cho tỉnh giấc. Đó là Vladimir. Anh ta loạng choạng bước ra từ phòng số 65, có vẻ vẫn còn say.

Nhìn thấy nước ngập đến tận bắp chân, Vladimir nhấn gì đó trên thiết bị đeo ở cổ tay. Cửa phòng đồng loạt mở ra, và tiếng báo động "Weeeeeeeee" đang réo inh tai nay chuyển thành "Beepppppppppppp" khiến tai tôi như sắp rách. Hình như Vladimir là trưởng nhóm kỹ sư người Nga? Một người phụ nữ tóc vàng từ trong phòng anh ta bước ra, vừa buộc tóc vừa hỏi:

"Chuyện gì vậy?... Ôi trời, chết tiệt."

Nhìn thấy nước ngập đến bắp chân, cô ấy chửi thề bằng tiếng Nga. Vladimir hét lên với cô ấy:

"Nikita! Đến tàu thoát hiểm ngay!"

Vừa dứt lời, Nikita không chút do dự, tóm lấy cổ tay Yoo Geum bên cạnh tôi và chạy đi, kéo cô ấy cùng chạy theo. Nước ngập khắp sàn khiến tốc độ của họ không nhanh lắm. Yoo Geum quay lại gọi to, "Moohyun! Đi mau!" Tôi vẫy tay, ý bảo họ đi trước. Sau đó, tôi nhìn phòng 66, còn Vladimir đang kiểm tra phòng 67.

"Anh không định đi sao, Vladimir?"

"Đám người của tôi uống say quá rồi, đá vào người cũng chẳng dậy nổi."

Bên trong phòng 67, một người đàn ông say rượu đang ngủ mê mệt dù tiếng báo động ồn ào. Vladimir lao vào phòng, tát một cái mạnh bằng bàn tay to như nắp vung nồi vào mặt anh ta. Tôi đứng ngoài nhìn mà cảm giác chắc anh ta gãy răng rồi. Đầu anh ta bị đánh lệch qua lại mấy lần, cuối cùng cũng tỉnh.

"Nikolai! Tên khốn ngu ngốc này, dậy mau!"

Nghe tiếng chửi tục tiếng Nga từ sau lưng, tôi tiếp tục sang phòng 68 và thấy một người nằm trên giường. Trên biển tên ở cửa có ghi "Sophia." Cô ấy ngủ mà chẳng mặc áo. Tôi nhặt cái chăn dưới sàn phủ lên người cô, rồi giật gối ra khỏi đầu cô và gọi:

"Sophia!"

Cô ấy mở mắt lờ đờ, nhìn tôi và ngồi dậy. Tôi chạy sang phòng 69, thấy một người đàn ông cao chừng 2 mét đang ngủ trần truồng trên giường, xung quanh là mấy chai vodka lăn lóc. Tôi liếc sang bảng tên cạnh cửa: Viktor Basil...ev gì đó.

Tôi lấy một cái bút trên bàn cạnh giường, rút ngòi ra, rồi gãi mạnh vào lòng bàn chân trần của anh ta. Anh ta giật mình, mở mắt, mặt đỏ au vì say.

"Dậy mau! Nhanh lên!"

Vladimir đã kiểm tra đến phòng 72 nhưng không thấy ai. Tôi định chạy đến phòng 73 thì bỗng có một bàn tay mạnh mẽ túm lấy vai tôi từ phía sau, làm tôi suýt ngã.

"Bác sĩ! Chúng ta phải đến tàu cứu hộ!"

Nước đã dâng đến đùi. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang run cầm cập vì lạnh. Nước lạnh buốt. Nước biển thật sự lạnh như thế này sao? Khi tôi chơi té nước trên bờ biển, nước rất ấm. Tôi chỉ tay về hai phía, cố gắng giữ vững tinh thần:

"Vẫn còn phòng chưa kiểm tra!"

"Vậy thì cứ xem hết mà chết ở đó đi!"

Nói xong, Vladimir hất nước chạy về phía cầu thang trung tâm ở cạnh phòng 40, thay vì cầu thang gần phòng 80. Mấy người Nga còn lại cũng chạy theo anh ta. Đây là lựa chọn tốt nhất sao? Tôi chưa kiểm tra các phòng từ 1 đến 37. Còn 6 phòng nữa mới đến phòng 80.

Khoảng cách giữa mỗi phòng là 2.5 mét. Nước đã dâng đến đùi, nghĩa là tôi phải đi bộ ít nhất 21 mét rồi quay lại. Có thứ gì đó khẽ cử động trên lưng tôi. Tôi chợt nhớ đến con mèo trong ba lô. Nếu không nhìn thấy nó thì có lẽ tôi đã bỏ lại nó. Sẽ không quá muộn đâu! Tôi hét lên trong lòng và chạy ngược lại, kiểm tra phòng 74 và 75 nhưng không thấy ai. Ở phòng 76, tôi thấy một con rắn dài nằm đó. Tên điên nào mà lại thả rắn ở đây chứ! Không nghĩ ngợi nhiều, tôi dùng tay không túm lấy con rắn, mở túi nhét nó vào giữa những thanh kẹo và sô-cô-la rồi kéo khóa lại.

Phòng 78 và 79 trống không. Tôi chạy tới phòng 80, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ việc đi lại cũng khó khăn. Làm ơn đừng có ai! Làm ơn đừng!

Trong phòng 80, một cậu bé đang ngủ say trong phòng. Trời ơi, làm sao một đứa trẻ lại ở đây? Tiếng báo động inh tai mà nó vẫn ngủ ngon lành. Mặc dù não tôi muốn dừng hoạt động luôn nhưng tôi vẫn nhặt mấy lọ thuốc trên bàn, bỏ vào ba lô có con mèo, rồi đeo ba lô có rắn ra trước.

Tôi cõng cậu bé lên lưng và chầm chậm lội qua nước. Khi đến phòng 76, tôi không nghĩ được gì cả, điều duy nhất hiện lên là phải bước đi thật nhanh. Mực nước dâng lên đến đùi rồi nhanh chóng đến thắt lưng, khiến tôi càng ngày càng khó bước đi. Con mèo trong ba lô cứ quẫy đạp, và cậu bé vẫn không tỉnh dù chân ngập trong nước. Khi đi qua phòng 74 rồi 73, tôi tự nhủ rằng mình sắp đến rồi, không xa nữa đâu. Tôi phải giữ bình tĩnh. Chỉ cần không ngã là được.

... Đừng ngã. Nếu ngã, mọi chuyện sẽ kết thúc. Tôi đỡ cậu bé trên lưng, cắn chặt quai ba lô có con rắn, trong khi tiếng báo động vẫn vang lên chói tai.

Lúc chạy đến cầu thang, tôi mới nhận ra nước đang chảy xuống từ cầu thang cạnh phòng 80. Vladimir biết điều đó nên mới chọn lối thoát ở cầu thang trung tâm ư? Chết tiệt, nếu cầu thang trung tâm cũng ngập nước thì sao? Nhưng tôi đã đi quá xa để quay lại.

Khốn nạn! Tại sao lại có kẻ điên nào nuôi thú cưng ở căn cứ đáy biển dù biết rằng không được phép. Còn đứa bé là gì nữa?

Sau khi chửi thề đủ thứ, tôi vừa bước tới cầu thang trung tâm cạnh phòng 40 thì nước đã ngập đến quá thắt lưng. Gắng sức lội nước đến cầu thang, tôi gần như gục ngã khi bước chân lên những bậc đầu tiên. Mệt đứt hơi, tôi suýt trượt ngã hai lần, nhưng vẫn cố bám chặt lan can, giữ thăng bằng.

Cuối cùng, khi gần lên tới đỉnh cầu thang, tôi thấy lối đi bị chặn lại. Một cánh cửa khổng lồ đóng sập, ngăn chúng tôi thoát ra ngoài. Nó dường như để ngăn nước tràn vào cảng thoát hiểm và căn cứ khác. Tôi hoảng sợ đập cửa, gào lên:

"Mở cửa! Có người ở đây! Mở cửa mau!"

Nước đã chạm đến mắt cá chân. Ý nghĩ sắp chết chợt xâm chiếm tâm trí tôi.

"Đồ khốn! Các người chạy trốn mà khóa cửa lại sao? Có người ngoài này! Mở cửa! Mở cửa ra nhanh lên"

Tôi bật khóc.

"Mở cửa! Các người chạy trốn chỉ để sống sót à? Làm người có thể nhẫn tâm như vậy hả? Mở cửa! Đồ khốn!"

Cứ gào lên trong vô vọng, mắt tôi nhòa đi. Đúng lúc đó, trong cửa có tiếng động, từ phía bên kia, có một bàn tay to lớn thò vào kéo tôi qua khe hở, ném tôi vào trong. Té xuống sàn, tôi nhìn lên thấy Viktor - người đàn ông Nga cao lớn. Nhanh chóng, anh ta khóa cửa và đập vỡ bảng điều khiển bên cạnh.

"Anh không đi tàu thoát hiểm sao?"

"Không biết" anh đáp cụt ngủn, rồi cúi xuống, nhấc đứa bé từ lưng tôi sang vai anh ta và bước đi về phía cảng thoát hiểm.

Giờ tôi mới nhận ra, Viktor đã quay lại từ cảng thoát hiểm chỉ để đưa tôi ra khỏi đó. Chỉ một đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi vừa được đặt xuống, mà tôi đã cảm thấy nhẹ như trút bỏ được cả khối sắt nặng. Lúc này tôi mới nhận ra những bộ quần áo ướt sũng đang đè lên cơ thể mình.

Có lẽ adrenaline đang dần cạn kiệt, nên từng bước đi giờ đây thật khó khăn. Tôi vội vàng dùng tay áo lau mặt đầy nước mắt và nước mũi. Kìm nén cảm giác muốn ném hết mọi thứ ướt đẫm trên người đi, tôi bước về phía tàu cứu hộ.