Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 1

Web Novel - Chương 36 - Hội chợ nhộn nhịp (3)

Anh Carl bảo tôi cứ đối xử thoải mái vì chị ấy là cấp dưới của anh, nhưng sao tôi làm vậy với người mới gặp lần đầu được chứ. Hơn nữa, chị ấy không giống những vị khách ngoại quốc được anh Carl nhờ đến giúp đỡ, mà trông cứ như bị bắt đến đây giữa đường, làm tôi càng thêm khó xử.

Thế nên, tôi đã ghé tai thì thầm với chị “cấp dưới” ấy, bảo chị cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Chị ấy liền gật đầu lia lịa như cảm động lắm, rồi rút một xiên que từ cái túi đang ôm khư khư trong lòng vì sợ bị anh ấy giật mất. Ánh mắt long lanh của chị ấy làm tôi thấy hơi bối rối.

“Em ăn thử không?”

“Dạ thôi. Em cũng nếm thử một chút lúc làm rồi.”

“Thế à? Ngon lắm đấy.”

“Vậy thì tôi ăn.”

Anh Carl không biết đã xuất hiện sau lưng chị ấy từ lúc nào, anh không lấy xiên que chị đang cầm mà giật phắt luôn cả cái túi. Thú thật, dáng vẻ thất thần của chị ấy khi nhìn chiếc túi rời khỏi vòng tay mình trông có chút đáng thương.

“Tôi đưa cô đến đây để làm việc, cô đang làm gì thế hả?”

“Trưởng phòng, tôi nghĩ việc ra lệnh ngoài giờ làm là một hành vi rất xấu đấy.”

“Ấm ức thì đáng lẽ cô phải được thăng chức trước tôi đi chứ.”

“Huhu...”

Chẳng mảy may để tâm đến bộ dạng ủ rũ của chị ấy, anh Carl còn dùng một tay giữ đầu chị rồi ấn xuống. Càng bị ấn, gương mặt chị càng như tan chảy ra và cơ thể thì run lên bần bật.

“A, đau, đau tôiiiiii...”

“Louise, đừng nương tay, cứ thoải mái sai bảo đi nhé. Cứ để yên là cô ta sẽ chạy đi gây rối khắp nơi đấy.”

“Em biết rồi, anh.”

Tôi gượng cười đáp lại lời anh. Bắt gặp ánh mắt não nề của chị ấy nhìn tôi như thể bị người mình tin tưởng phản bội, lòng tôi có chút nhói đau.

‘Chúng ta hôm nay mới gặp nhau lần đầu mà...’

Dù tôi vẫn không hiểu chị ấy đã xây dựng niềm tin như thế với một người mới gặp lần đầu như tôi từ khi nào.

“Nếu em thấy khó sai bảo thì anh sẽ dùng. Được chứ?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Dù sao cũng là người anh đưa tới mà.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh đang kéo chị ấy vào một góc. Anh ấy thì không ngừng quở trách, còn chị gái thì vai rũ cả xuống.

‘Trông họ thân thiết thật.’

Giữa hai người họ toát lên một sự thân mật sâu sắc. Dù vẻ ngoài anh cau có và quở trách, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự thoải mái. Một dáng vẻ gần gũi chưa từng thấy ở câu lạc bộ. Chị ấy cũng vậy, đằng sau vẻ mếu máo lại là sự tinh nghịch và thân quen.

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ đó của anh bao giờ. Ở câu lạc bộ, anh luôn tốt bụng và chu đáo, nhưng vẫn có một chút tiết chế và khoảng cách nhất định. Nhưng bây giờ, dường như anh đã gạt bỏ mọi sự tiết chế và ranh giới ấy, để lộ ra con người thật của mình.

Đó mới là con người thật của anh. Một con người mà anh không cho tôi thấy.

‘Đây là lần đầu tiên mình thấy.’

Tôi bất giác cắn nhẹ môi. Ý nghĩ rằng mình đã không thực sự hiểu một người mà mình vô cùng biết ơn, một người mình đang chịu ơn, khiến một góc lòng tôi nặng trĩu.

Lần gặp Tiểu thư Công tước dạo trước cũng vậy. Dù anh có vẻ giữ khoảng cách, nhưng ít nhất Tiểu thư Công tước dường như thực sự rất quý mến anh. Trước khi đến học viện, anh vốn có địa vị cao quý, không giống tôi, nên chắc hẳn anh cũng đã thân thiết với cả vị Công nương đó.

Càng nghĩ về những khía cạnh của anh mà tôi không biết, cảm giác ngột ngạt trong lòng càng lớn dần. Anh là một người thật đáng quý, là cố vấn quan trọng của câu lạc bộ, là... của riêng mình...

“A.”

Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đang trôi về một hướng kỳ lạ. Mình đang nghĩ gì thế này. Anh ấy có những người bạn thân thiết là chuyện đương nhiên. Anh cũng đâu có nghĩa vụ phải kể cho mình mọi thứ.

Chỉ vì mong muốn đáp lại sự tử tế của anh, mong anh sẽ dựa dẫm vào mình, mà trong chốc lát tôi đã có những suy nghĩ thật lạ lùng.

‘Thật sự... kỳ lạ quá.’

Tại sao lại thế này? Cảm giác ngột ngạt dường như đang biến thành một cơn đau nhói. Tôi cố gắng dời ánh mắt khỏi anh.

***

Chính tôi cũng thấy mình đang chèn ép Trưởng khoa 1 hơn mức cần thiết, nhưng thiết lập kỷ cương giữa cấp trên và cấp dưới là nghĩa vụ của một Trưởng phòng. Nghĩ đến việc các Trưởng khoa có thể đã lơ là kỷ luật trong lúc tôi vắng mặt khỏi Phòng Thanh tra, thì mức độ này là hoàn toàn cần thiết.

Vốn dĩ con người này có nói gì thì cũng chỉ nghe được một nửa, nửa còn lại cho trôi tuột đi mất. Thế nên muốn nhồi 100 vào đầu thì phải nện vào 200 mới mong huề vốn.

“Trưởng phòng này.”

“Lại gì nữa.”

Tôi nhíu mày đáp lại lời Trưởng khoa 1. Bây giờ cứ nghe cô ta gọi là tôi lại thấy bất an. Lúc nãy là chuyện Tam Hoàng tử, lần này lại là cái gì đây.

“Cô bé kia là ai thế? Tôi không nhớ ra.”

Tôi quay lại nhìn theo hướng mắt của Trưởng khoa 1 thì thấy Louise đang cắt bánh mì đưa cho Villar.

“Hội trưởng câu lạc bộ này.”

“Cái đó thì tôi biết. Nhưng so với các thành viên khác thì cô bé đó quá đỗi bình thường.”

Thắc mắc của Trưởng khoa 1, người đang nghiêng đầu thắc mắc, cũng có phần hợp lý. Ngay cả Erich, người yếu nhất trong số các thành viên, cũng là con trai thứ của một Bá tước trong Đế Quốc. Với tư cách là một cán bộ của Phòng Thanh tra, việc nắm bắt thông tin cá nhân cơ bản là điều hiển nhiên.

Ngược lại, Hội trưởng câu lạc bộ Louise lại chỉ là tiểu thư của một gia đình Nam tước tầm thường. Dù là Phòng Thanh tra đi nữa, việc nắm bắt thông tin đến tận tiểu thư nhà Nam tước cũng là điều khó khăn. Nếu không phải nhờ nguyên tác, chắc tôi cũng chẳng biết đến sự tồn tại của gia tộc Nam tước Naird.

“Đúng là một cô bé bình thường. Có đào bới cũng chẳng ra gì đâu nên đừng bận tâm.”

“Tôi đâu phải Trưởng khoa 2, sao lại làm mấy chuyện đó chứ.”

Theo tôi thấy thì cái tên đó với cô cũng một chín một mười cả thôi.

Tuy nhiên, bất chấp ánh mắt sắc như dao của tôi, Trưởng khoa 1 vẫn liếc nhìn Louise và thốt lên kinh ngạc.

“Oa, nhưng mà xinh thật đấy. Tôi lần đầu thấy mái tóc màu hồng đó luôn.”

“Đúng là màu không phổ biến.”

“Cơ mà chắc không hợp với màu đỏ lắm đâu nhỉ.”

“...”

Nghe câu đó, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại. Con người này nhìn màu tóc người khác mà lại nghĩ đến chuyện đó được sao. Cố nén tâm trạng phức tạp, tôi mở mắt ra thì thấy Trưởng khoa 1 vẫn đang nhìn Louise.

“Lại đây gần hơn xem nào.”

“Dạ?”

Tôi đã tuôn ra một tràng giáo huấn 400 chứ không phải 200 nữa.

Trong lúc tôi đang “giáo dục” Trưởng khoa 1 thì đợt khách thứ hai ập đến. Đợt thứ hai cũng không có gì khác biệt lớn. Vẫn là những khách hàng kéo đến ồ ạt như lúc nãy.

Điểm khác biệt duy nhất, nếu có, là sự hiện diện của Trưởng khoa 1 đang đứng sừng sững bên cạnh tôi như một pho tượng.

“Thật không ngờ lại được gặp những vị hiếm thấy ở đây.”

“Haha, tôi cũng không nghĩ sẽ được gặp lại anh ở học viện.”

Ánh mắt của vị quý tộc đang bắt tay tôi hướng về phía Trưởng khoa 1. Dù đang tươi cười rạng rỡ, Trưởng khoa 1 vẫn không mở miệng. Tôi đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được nói một lời nào, cứ đứng im thôi, và xem ra cô ấy cũng chịu làm theo.

Việc để Trưởng khoa 1 đứng cạnh là một dạng báo hiệu. Chuyện Trưởng phòng Thanh tra có mặt ở học viện thì lý do đã lan truyền đủ rộng nên không có gì lạ, nhưng Trưởng khoa 1 lại ở cùng Trưởng phòng Thanh tra vào ngày học viện mở cửa? Chắc chắn phải có chuyện gì đó.

Kẻ nào cho rằng việc Trưởng phòng Thanh tra và Trưởng khoa 1 đứng cạnh nhau chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần sẽ không thể tồn tại trong giới xã giao. Chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng đủ để trở thành một lời báo trước và cảnh báo cho giới quý tộc rằng sắp có biến.

‘Chắc họ sẽ tự biết đường mà cẩn thận thôi.’

Giả sử, một giả sử rất nhỏ rằng chúng ta thất bại trong việc đánh chặn “Vinh Quang Đệ Tam” và chúng xâm nhập thành công vào học viện, thì những quý tộc đã đoán trước được việc chẳng lành sẽ tăng cường hộ vệ. Như vậy có thể giảm bớt đáng kể sự chú ý đổ dồn vào họ.

Việc “Vinh Quang Đệ Tam” đang tiếp cận học viện là một thông tin khó có thể công bố chính thức. Lỡ thông tin bị rò rỉ, “Vinh Quang Đệ Tam” có thể lẩn trốn, học viện sẽ rơi vào hỗn loạn, thêm vào đó phe Tam Quốc khả năng cao sẽ làm ầm lên. Vì vậy, tôi đành phải dùng cách báo hiệu vòng vo phiền phức này.

May thay, Trưởng khoa 1 thực sự là cựu học viên của học viện, nên cũng có cái cớ rằng cô ấy đến đây để tận hưởng hội chợ chứ không phải vì công vụ. Dù sao thì danh nghĩa đối ngoại cũng chỉ đơn giản là tham gia lễ hội, không có gì phải sợ hãi.

Và cái cớ này thực sự đã có tác dụng với phe Tam Quốc, bao gồm cả Villar. Tuy không cố ý nhắm vào họ, nhưng hình ảnh Trưởng khoa 1 tay xách nách mang đồ ăn đi lại một cách vô tư đã mang tính quyết định. Nó đã gieo vào đầu họ một nhận thức mạnh mẽ rằng cô ấy thực sự đến đây để chơi.

‘Cảm ơn nhé, Villar.’

Thật may mắn khi ông là một kỵ sĩ chính trực, không suy nghĩ lòng vòng phức tạp. Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã lừa dối, nhưng không còn cách nào khác. Công chức nhà nước đặt lợi ích quốc gia lên trên tình nghĩa là chuyện đương nhiên mà.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, người đối diện đã thay đổi. Vị quý tộc vừa rời đi sẽ báo cho những người khác về sự xuất hiện của Trưởng khoa 1, và tin tức đó sẽ nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc. Miệng lưỡi của quý tộc vừa là thứ kín đáo nhất, nhưng đồng thời cũng là thứ nhẹ dạ nhất. Trong những trường hợp thế này, thường thì vế sau sẽ đúng.

“Ồ, đã lâu không gặp. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại kể từ lần ở Nghị viện.”

Vị này khi quay về cũng sẽ tự động lan truyền tin tức giúp tôi.

Gương mặt tươi cười bắt tay tôi một cái, rồi lại liếc nhìn Trưởng khoa 1 với ánh mắt đầy ẩn ý. Sau khi tiễn những vị quý tộc có cùng một phản ứng, chỉ còn lại một người cuối cùng.

‘Là ai đây?’

Nhưng người xuất hiện lại hoàn toàn xa lạ. Gương mặt, tên tuổi, tất cả đều không có trong trí nhớ của tôi. Nếu là lần đầu gặp thì không sao, nhưng nếu đã từng chào hỏi qua đường thì tình huống này sẽ rất khó xử.

Không biết có hiểu được lòng tôi hay không, người kia chủ động cất lời chào với một nụ cười.

“Trưởng phòng, anh vẫn khỏe chứ? Chẳng hay đã bao lâu kể từ lần chúng ta gặp nhau ở quán cà phê dạo trước.”

À, là cậu ta.

Nghe đến từ “quán cà phê”, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy nhỉ. Là quán cà phê ở phía nam kinh thành đúng không? Một nơi rất tuyệt.”

“Haha. Bánh ngọt ở đó khá ngon đấy.”

“Nếu có cơ hội, tôi muốn ghé lại lần nữa. Nhưng khổ nỗi, chẳng có thời gian.”

“Khi nào Trưởng phòng có thời gian thì tôi sẽ sắp xếp theo anh. Cứ cho tôi biết khi nào anh tiện là được.”

Sau đó, chúng tôi tự nhiên bắt tay rồi chào tạm biệt. Tôi nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên đang rời đi, rồi lại nhìn xuống bàn tay vừa bắt tay. Một mẩu giấy nhỏ đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi từ lúc nào. Trên đó có ghi vài chữ nhỏ.

[ 1 tiếng sau, tòa nhà chính, tầng 2. ]

Quán cà phê, phía nam kinh thành, bánh ngọt, không có thời gian, sắp xếp thời gian. Đó là một dạng mật mã thay đổi định kỳ. Mật mã mà Phòng Tình báo dùng để trao đổi khi liên lạc với ai đó.

‘Không biết bọn này còn định làm trò này đến bao giờ nữa.’

Thời đại đã thay đổi mà họ vẫn cố chấp giữ gìn truyền thống, đôi khi trông đến là thảm thương. Chắc chính họ cũng thấy phiền phức khi phải làm thế này, nhưng biết sao được, Phòng Tình báo vốn là một tổ chức cực kỳ bảo thủ.

Thậm chí, Phòng Tình báo vẫn còn nhiều vị lão thành còn sống sờ sờ, nên ngay cả Trưởng phòng cũng không thể tùy tiện xóa bỏ truyền thống. Dù cho đó có là một truyền thống phiền toái đến đâu đi chăng nữa.

‘Thật đáng thương.’

Dù sao thì người chịu trận lúc nào cũng là Trưởng phòng Tình báo. Cùng với lời chia buồn gửi đến Trưởng phòng, tôi tự nhiên đưa mẩu giấy trong tay vào miệng và nuốt xuống.

Dĩ nhiên, người phải chịu đựng truyền thống của Phòng Tình báo cũng bao gồm cả đối phương liên lạc. Phải chi Trưởng phòng Tình báo thành công trong việc xóa bỏ tục lệ xấu này thì tôi cũng đỡ phải làm cái trò này.

‘Cái vị kinh thật.’

Ít nhất cũng phải dùng loại giấy tốt một chút chứ, làm ơn đi.