Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 94

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 109

Web Novel - Chương 35 - Hội chợ nhộn nhịp (2)

Mái tóc dài trắng muốt tinh khôi nhẹ bay trong gió, đôi mắt đỏ tựa hồng ngọc lấp lánh và trong trẻo. Nụ cười luôn nở trên môi cũng là một đặc điểm của cô. Nếu bất kỳ ai qua đường mà hỏi, hẳn chín mươi chín phần trăm sẽ công nhận đây là một tuyệt sắc giai nhân.

Và người duy nhất thuộc một phần trăm còn lại chính là tôi. Vì biết rõ bản chất thật sau lớp vỏ bọc kia, tôi tuyệt đối không thể dành cho cô ta một lời tốt đẹp nào.

‘Cái tên chết tiệt đó sao lại mò đến đây chứ.’

Nếu có ngày tôi phải viết di chúc vì tức hộc máu mà chết, thì đây chính là một trong ba vị Trưởng khoa mà tôi chắc chắn sẽ réo tên. Trưởng khoa 1 của Phòng Thanh tra, kẻ khiến người ta phải đau đầu vì những trò trêu ngươi tai quái sau gương mặt tươi cười ấy, một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây, đã xuất hiện.

Tôi phóng ánh mắt sắc như dao về phía Trưởng khoa 1 đang thong thả bước tới. Dường như cảm nhận được, cô ta liền quay sang nhìn tôi. Nụ cười toe toét khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau trông mới ngứa mắt làm sao.

“Trưởng phònggggg ơi!”

Cô ta vất vả giữ lại đống đồ ăn trong lòng rồi vẫy tay lia lịa. Nhìn bộ dạng cười rạng rỡ kia, tôi bất giác thở dài. Người ta đang nhìn đấy, đừng có la to thế, xấu hổ chết đi được.

“Anh đi một lát.”

Bỏ lại ánh nhìn của các thành viên sau lưng, tôi tiến về phía Trưởng khoa 1. Nếu để cô ta đến tận gian hàng mà bắt chuyện, tôi không dám chắc cô ta sẽ nói những gì trước mặt mọi người. Kẻ đáng sợ nhất trên đời chính là những kẻ khó lường hay bày trò.

“Lâu rồi không gặp, Trưởng phòng! Anh vẫn khỏe chứ?”

“Ngay lúc nãy thì vẫn khỏe.”

Giờ nhìn thấy cô thì chắc là không khỏe nổi nữa rồi.

“Hehe, may quá.”

Dù tôi có nói gì, Trưởng khoa 1 cũng chỉ cười hì hì. Nhiều lúc tôi cũng muốn cho cô ta một đấm, nhưng lại phải cố nhịn vì sợ lỡ tay mạnh quá thì cô ta không dậy nổi nữa. Nhưng đành phải kiềm chế thôi. Nếu Trưởng khoa 1 mà biến mất thì tìm người thay thế cũng mệt.

Quan trọng hơn, tôi phải xác định lý do cô ta ở đây. Tôi tin cô ta không cả gan đến tận nơi Trưởng phòng đang làm việc chỉ để chơi bời.

“Mà này, cô đến đây có việc gì thế?”

“Ể? Bộ trưởng chưa nói với anh sao?”

Trước câu hỏi của tôi, Trưởng khoa 1 nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên. Bộ trưởng ư? Lão già đó đã nói gì chứ.

‘A.’

—Bên bộ phận hành chính cũng có mấy người ghé qua đấy, liệu mà chuẩn bị.

Đúng là trong buổi báo cáo trực tuyến lần trước, Bộ trưởng có nói vậy thật. Nhưng khốn kiếp, ý ông ta là cô ta sẽ đến sao? Tôi cứ ngỡ đó chỉ là lời dặn dò xã giao rằng sẽ có vài người bên ban hành chính ghé qua chào hỏi tôi thôi chứ.

Vẻ mặt tôi nhăn lại trước tình huống đột ngột, nhưng Trưởng khoa 1 chẳng hề để tâm mà nói tiếp.

“Bộ trưởng bảo đến đây sẽ có việc cho tôi làm.”

“Việc cho cô làm?”

Nghe Trưởng khoa 1 nói, tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng lờ mờ đoán ra được. Nếu là việc mà cô ta phải lặn lội đến tận đây để làm thì tôi cũng đoán được sơ sơ rồi.

“Ngài ấy bảo lát nữa sẽ có ‘xác chết’ xuất hiện, và người của Bộ Đặc vụ cũng sẽ tới nên chỉ cần đợi thôi. Nhưng mà ‘xác chết’ xuất hiện nghĩa là sao? Ý là undead hả anh?”

“Đến lúc thì sẽ biết, đừng hỏi nhiều.”

“Hic...”

Undead cái nỗi gì. Giáo Đoàn Bình Minh đã nắm quyền và quét sạch undead khỏi đại lục từ lâu lắm rồi. Tôi lườm Trưởng khoa 1 đang bĩu môi rồi sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

‘Đúng là thời điểm quá tốt để phá hủy Học viện.’

Quân phục hưng Apels, một trong những tổ chức cần chú ý, hay còn được gọi là ‘Vinh Quang Đệ Tam’, đã bị gán cho mật danh ‘xác chết’ chứa đầy ác cảm của Trưởng phòng Tình báo.

Việc ‘xác chết’ sắp xuất hiện có nghĩa là Vinh Quang Đệ Tam sẽ tấn công nhân lúc hội chợ đang hỗn loạn, và tôi chỉ cần chờ đợi lực lượng tiễu phạt mà Bộ Đặc vụ cử đến như lời Trưởng phòng Tình báo đã nói. Nhưng không ngờ chúng lại thật sự nhắm vào lúc hội chợ đang diễn ra.

‘Đúng là một lũ thần kinh có vấn đề.’

Mục tiêu rành rành, thời điểm cũng dễ đoán. Mọi thứ lộ liễu đến mức khiến người ta phải lo ngại liệu đây có phải là một kế phản công hay không. Mà thôi, chắc vì đầu óc như vậy nên chúng mới nổi điên đòi tái lập một quốc gia đã diệt vong từ 300 năm trước.

Trong lúc tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ, giọng nói của Trưởng khoa 1 vang lên từ bên cạnh.

“Mà Trưởng phòng ơi. Đây là gian hàng bánh kẹo đúng không?”

“Ừ. Đúng rồi, có chuyện gì?”

“Giữa bánh mì và bánh quy thì món nào ngon hơn?”

Nghe vậy, tôi bất giác liếc nhìn đống đồ ăn trong tay cô ta. Chừng đó đã quá đủ cho một bữa rồi, thế mà còn định mua thêm sao? Như đọc được suy nghĩ của tôi, Trưởng khoa 1 ưỡn ngực, dõng dạc tuyên bố.

“Bụng tráng miệng là một cái bụng riêng!”

Dù không hiểu lắm, nhưng nếu cô ta đã nói vậy thì chắc là vậy rồi. Dù sao thì, giữa bánh mì và bánh quy, món nào ngon hơn nhỉ.

“Bánh mì ăn cũng được đấy.”

“Vậy thì tôi sẽ mua bánh quy.”

Tôi im lặng nhìn Trưởng khoa 1 không một chút do dự mà chọn phương án còn lại, cô ta liền cười khúc khích rồi lè lưỡi.

“Tôi biết tỏng khẩu vị của Trưởng phòng kỳ cục lắm mà, nên bánh quy chắc chắn ngon hơn bánh mì rồi.”

Nói rồi, cô ta lướt như bay về phía gian hàng. Vị Trưởng khoa hỗn xược này đã lợi dụng cả Trưởng phòng chỉ vì cậy quen biết lâu năm. Cấp dưới mà dám trèo lên đầu cấp trên, đúng là loạn hết cả rồi.

‘Vậy thì sao chứ.’

Thế nên tôi mới cố tình bảo bánh mì ngon thay vì bánh quy đấy. Nhóc con, còn non và xanh lắm. Tôi thong thả bước đến gian hàng thì thấy Trưởng khoa 1 đang ngậm bánh quy với vẻ mặt mếu máo.

Có lẽ Trưởng khoa 1 lúc khóc trông vẫn xinh hơn lúc cười. Lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tôi lờ đi ánh mắt đầy vẻ phản bội của Trưởng khoa 1, bước vào gian hàng rồi cầm một chiếc tạp dề đi ra.

“Cô không có việc gì làm đúng không?”

Nghe câu đó, Trưởng khoa 1 đảo mắt lia lịa rồi ngượng ngùng mở lời.

“Tôi định đi gặp mấy hậu bối trong câu lạc bộ một chút...”

“Vậy là không có việc gì rồi.”

Tôi choàng chiếc tạp dề qua cổ Trưởng khoa 1, người đang bị khóa cả hai tay vì phải ôm đồ ăn. Dù cô ta có ngoảnh đầu tứ phía để né tránh thì cũng chỉ là vô ích.

Tôi cũng đã băn khoăn không biết có nên để cái miệng không biết lựa lời này ở lại gian hàng hay không, nhưng nếu cô ta phải ở lại Học viện thay vì chỉ ghé qua chơi, thì thà giữ bên cạnh giám sát còn hơn. Thà tôi phiền một chút còn hơn là để cô ta lượn lờ khắp Học viện ngoài tầm mắt của mình.

“Louise. Nếu em cần người phụ thì cứ sai bảo cô này nhé.”

“À, vâng, thưa anh.”

Louise ngượng nghịu nhìn Trưởng khoa 1 đang trưng ra bộ mặt ảo não như thể bị bọn buôn người bắt về bán, rồi lại quay sang nhìn tôi.

“Mà này anh, chị đây là ai vậy?”

“Là cấp dưới của anh thôi, em cứ thoải mái nhé.”

“Đây là bạo hành...”

Câm mồm.

Tôi dùng chút sức nắm lấy vai của Trưởng khoa 1 đang lầm bầm, cô ta liền rên lên một tiếng rồi khuỵu xuống.

***

Ainter lặng lẽ quan sát cảnh Carl đang đôi co với người phụ nữ mà anh gọi là cấp dưới.

“Cố vấn, không ngờ anh ấy lại thân thiết với cấp dưới như vậy nhỉ.”

“Đúng vậy. Đúng là bất ngờ thật.”

Nghe thấy giọng nói pha lẫn tiếng cười của Rutis từ bên cạnh, Ainter chỉ đáp lại cho có lệ rồi im lặng.

Rutis cũng không mấy để tâm đến Ainter, vì còn đang chú mục vào người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất rên rỉ. Nếu không biết gì, chắc người ta sẽ nghĩ đó chỉ là một tiểu thư đỏng đảnh đang hờn dỗi.

‘Là Trưởng khoa 1 sao.’

Dù Carl không nói rõ là ai, nhưng một cấp dưới nữ có mái tóc bạch kim thì chỉ có thể là Trưởng khoa 1. Sắc mặt Ainter có phần tối lại khi đã chắc chắn về danh tính của người phụ nữ.

Các khoa thuộc Phòng Thanh tra tuy cùng thực hiện những nhiệm vụ chung, nhưng mỗi khoa vẫn có một lĩnh vực chuyên môn riêng. Trong đó, Khoa 1 chuyên về thẩm vấn, hay nói thẳng ra là tra tấn.

Khoa này tai tiếng đến mức có câu nói rằng, thà chết còn sướng hơn là bị tóm đến Khoa 1, là nơi chỉ tạo ra những cái xác không hồn, một khi đã vào thì không bao giờ có thể tự bước ra. Thậm chí còn có lời đồn vui rằng, nguyên nhân nghỉ việc hàng đầu của các công chức Phòng Thanh tra thuộc Khoa 1 là do chấn thương tâm lý sau khi chứng kiến các hình thức tra tấn.

Không thể chắc chắn đó có phải chỉ là lời đồn vui hay không, nhưng có một điều rõ ràng là, dù bạn có tưởng tượng đến mức độ tồi tệ nào đi nữa thì những gì diễn ra ở Khoa 1 còn kinh khủng hơn thế.

‘Sự mâu thuẫn này thật quá lớn.’

Vậy mà người phụ nữ trước mắt lại là Trưởng khoa của Khoa 1 đó. Dù biết rằng độ tuổi trung bình của các cán bộ cấp cao trong Phòng Thanh tra hiện tại rất trẻ, nhưng cậu không ngờ một người như vậy lại có thể tỏ ra thảnh thơi đến thế ở ngoài đời.

Phù thủy, yêu phụ thích tắm trong máu, hay một người đàn bà có sở thích tra tấn tù nhân để nghe tiếng hét cho vui tai. Đó là những lời đồn của thiên hạ về Elizabeth Masalo, Trưởng khoa 1 của Phòng Thanh tra.

Dĩ nhiên, do tai tiếng của Phòng Thanh tra và đặc tính hiếm khi gặp mặt trong thời bình, các cán bộ cấp cao của nơi này thường bị gán cho đủ thứ tin đồn kỳ quái nên cũng cần phải biết chắt lọc thông tin.

“Trưởng phòng! Món đó là tôi mua mà!”

“Cảm ơn nhé. Có cấp dưới tốt thật là sướng cái miệng.”

“Aaa! Đừng ăn mà!”

“Louise, em ăn thử không?”

“Aaaaa!”

Nhưng dù có thế nào đi nữa, bộ dạng kia thực sự nằm ngoài dự đoán. Kể cả khi gạt bỏ hết những lời đồn, việc Khoa 1 chuyên về tra tấn là sự thật. Dù đã là chuyện của mấy chục năm trước, nhưng đã có thời nó được gọi là Khoa 1 Thủ tịch và đứng trên các khoa khác.

‘Gần đây đã khác rồi sao.’

Tin tức về Phòng Thanh tra khó mà được cập nhật nhanh chóng. Vì đó là một cơ quan vô cùng kín kẽ. Nói thẳng ra, ngay cả khi bây giờ họ đảm nhận một nhiệm vụ khác ngoài tra tấn, nếu Phòng Thanh tra không công bố thì cũng không có cách nào biết được. Đặc biệt là với một Hoàng tử không có thực quyền như cậu.

Khi Ainter đang suy nghĩ miên man, ánh mắt của cậu và Trưởng khoa 1 tình cờ giao nhau.

‘...Mình đã nhầm.’

Thay đổi cái nỗi gì.

Khoảnh khắc chạm phải đôi mắt đỏ thẫm gợi nhớ đến hồng ngọc, sắc đỏ tươi đẹp ấy bỗng chốc biến thành màu máu đặc quánh. Ánh mắt của Trưởng khoa 1 lướt qua Ainter nhanh đến mức chỉ người trong cuộc mới có thể nhận ra, rồi cô ta lại quay đi như không có chuyện gì xảy ra.

Ainter cố nén một tiếng cười khẩy sắp bật ra. Cậu thấy thật nực cười với chính bản thân mình khi đã nghĩ rằng Phòng Thanh tra đã thay đổi so với tai tiếng trước đây. Bởi lẽ, ánh mắt vừa rồi của Trưởng khoa 1 là một ánh mắt vô cùng quen thuộc và cũng vô cùng kinh hoàng đối với Ainter.

‘Ánh mắt đang cân nhắc xem nên xử lý thế nào.’

Đó là ánh mắt mà cậu từng nhận được từ vị Hoàng Thái tử đã chiến thắng trong cuộc tranh giành ngai vị, từ Nhị Hoàng tử thời kỳ đỉnh cao khi chiếm ưu thế trong cuộc chiến, và từ chính Carl hai năm trước.

Có lẽ việc Trưởng khoa 1 đến Học viện có liên quan đến mình. Khi đi đến kết luận đó, Ainter cảm thấy như máu trong người đang khô cạn dần.

***

“Trưởng phòng, Trưởng phòng.”

“Gì.”

Trưởng khoa 1, người lúc nãy còn mè nheo gần như sắp khóc, đột nhiên thì thầm vào tai tôi.

“Chẳng lẽ anh định ‘xử lý’ Tam Hoàng tử Điện hạ?”

Nghe câu đó, tôi vội vàng nắm lấy tai của Trưởng khoa 1 mà kéo.

“A, đau tôi!”

“Tuyệt đối không có, nên đừng có đi đâu mà nói năng linh tinh như thế.”

Người khác nói thì không sao, nhưng chính Trưởng khoa 1 nói câu đó khiến tôi sởn cả gai ốc. Hai năm trước, cô ta cũng đã từng bóng gió muốn động đến Nhị Hoàng tử khi hỏi ‘Khi nào thì anh xử lý Nhị Hoàng tử?’.

Ban đầu tôi cũng chỉ cho là qua chuyện, nhưng dần dần cô ta đề cập một cách trắng trợn hơn khiến tôi phải hoảng hồn. Tôi đã phải vất vả thế nào để dàn dựng vụ ám sát Nhị Hoàng tử (dù sao cũng chẳng có nhân chứng nào) một cách chóng vánh, trước khi tin đồn Hoàng tử bị tra tấn đến chết gây chấn động nổ ra.

“Cô có việc riêng phải làm, nên cứ im lặng ở yên đấy.”

“Vânggg...”

Kết thúc cuộc thì thầm, tôi buông tay ra, cô ta liền xoa xoa vành tai. Nhìn bề ngoài thì cấp dưới này đúng là một đứa bình thường mà.

Phải mang theo cô ta suốt thời gian hội chợ sao? Ở Học viện, một nơi bốn bề trống trải và đông nghịt người thế này?

‘Phát điên mất thôi.’

Đằng nào cũng phải có một Trưởng khoa đến. Giá như là Trưởng khoa 5 thì tốt, nhưng trớ trêu thay, Trưởng khoa 1 lại là người giỏi tra tấn nhất.

Nhớ Trưởng khoa 5 quá đi...