Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 94

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 22

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 109

Web Novel - Chương 38 – Xác chết trái với lẽ thường (1)

Khoa 4 của Phòng Thanh tra, nơi giờ đã được đổi tên thành Mặc Quang Đội và sáp nhập vào Bộ Đặc vụ. Đây là khoa thiên về vũ lực nhất trong số năm khoa thuộc Phòng Thanh tra, cũng là nơi Bộ trưởng và tôi từng công tác. Vị trí mà gia chủ đã sắp đặt cho tôi bốn năm trước cũng chính là Khoa 4. Một khoa tập trung vào sức mạnh quân sự đến mức còn bị điều động ra chiến trường.

‘Ngay từ đầu, làm gì có chuyện gia chủ lại sắp xếp cho mình một vị trí tử tế cơ chứ.’

Một kẻ cuồng tín Hoàng đế đến tận xương tủy như vậy đời nào lại chuẩn bị cho tôi một chỗ ngồi mát ăn bát vàng được. Khi đó tôi đã không nghĩ đến chuyện này. Dù sao thì, từ Phòng Thanh tra, đặc biệt là Khoa 4, cho đến con đường quan lộ của tôi sau này, tất cả đều phức tạp và trắc trở đến cùng cực. Đây không phải là lời tôi nói trong cơn nóng giận, mà nếu xét một cách khách quan, con đường này đã éo le một cách kỳ quái ngay từ vạch xuất phát.

Từ khi thành lập cho đến nay, Phòng Thanh tra vẫn luôn công khai bị coi là một lũ chó săn của Hoàng đế. Thậm chí người ta còn phải đặt câu hỏi, tại sao một cơ quan như vậy lại thuộc Bộ Tài chính chứ không phải Bộ Đặc vụ - nơi quy tụ các cơ quan trực thuộc Hoàng đế.

Nghe có vẻ vô lý khi một cơ quan trực thuộc Hoàng đế lại có Bộ trưởng Bộ Đặc vụ đứng giữa, nhưng xét về bản chất, Phòng Thanh tra vốn là một đơn vị đáng lẽ phải thuộc về Bộ Đặc vụ chứ không phải Bộ Tài chính. Chỉ là, Phòng Thanh tra đã cài sai chiếc cúc áo đầu tiên.

Phòng Thanh tra được thành lập khoảng một trăm năm trước. Thời đó, không giống như bây giờ, hoàng quyền vẫn chưa hoàn toàn lấn át được thần quyền. Vì vậy, giới quý tộc luôn cảnh giác trước việc mở rộng quy mô của Bộ Đặc vụ - nơi Hoàng đế thao túng như tay chân, và vị Hoàng đế đương thời đã quyết định che giấu thứ vũ khí nhỏ bé mà quý giá của mình trong Bộ Tài chính.

‘Quả thực cũng cần một cơ quan để thực thi các chế tài liên quan đến ngân sách.’

Đó chính là lý do thành lập Phòng Thanh tra, và vì sự đồng thuận về tính cần thiết của một cơ quan như vậy đã có từ trước, nên Phòng Thanh tra đã ra đời một cách thuận lợi. Và rồi, Hoàng đế đã biến Phòng Thanh tra thành một đơn vị vũ trang chuyên về “chế tài” thay vì “giám sát dòng tiền”.

Lũ quý tộc bị “cây gậy lửa” bé nhỏ và quý giá của Hoàng đế đập cho vỡ sọ lúc bấy giờ mới nghiến răng ken két, “Mẹ kiếp, thằng chó Hoàng đế kia lại giở trò rồi”, nhưng việc loại bỏ một cơ quan đã được thành lập còn khó hơn gấp bội so với việc thiết lập một cơ quan mới. Cứ thế, Phòng Thanh tra tồn tại cho đến ngày nay và được Hoàng đế trọng dụng như một thứ vũ khí.

Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy Phòng Thanh tra là cơ quan được Hoàng đế lập ra để nghiền nát giới quý tộc, và bản chất của nó cũng thiên về vũ lực. Do đó, dù có địa vị cao, nó vẫn bị coi là phe thiểu số trong Bộ Tài chính. Trong mắt phe đa số của Bộ Tài chính - những kẻ trí thức chuyên nhúng tay vào tiền bạc - thì Phòng Thanh tra chỉ là một lũ tanh mùi máu.

Vì thế, theo thông lệ, các công chức thuộc Phòng Thanh tra sẽ về hưu sau khi giữ chức Trưởng phòng, hoặc chuyển sang Bộ Đặc vụ, Bộ Chiến tranh, hay quân đội. Tuy nhiên, thông lệ đó đã bị phá vỡ chỉ hai năm trước. Ngay sau khi được sắc phong, Hoàng Thái tử đã bổ nhiệm Bộ trưởng, khi đó là Trưởng khoa 4, lên làm Trưởng phòng Thanh tra, còn tôi, một đội trưởng thuộc Khoa 4, thì trở thành Trưởng khoa 4.

Mọi chuyện đến đó vẫn ổn thỏa. Bộ trưởng đã thầm mừng vì nghĩ rằng sự nghiệp của mình sẽ kết thúc ở chức Trưởng phòng rồi về hưu, còn tôi thì tâm trí đã ở nơi khác với ý định chuyển sang quân đội. Dù gì thì Toàn Thắng Công tước cũng đã hứa chỉ cần tôi đến là sẽ nhận.

‘Thằng khốn Hoàng Thái tử.’

Vấn đề nảy sinh khi Hoàng Thái tử bắt đầu cuộc thanh trừng phe phái của Nhị Hoàng tử. Với tham vọng thâu tóm Bộ Tài chính và Phòng Thanh tra, Hoàng Thái tử đã cố gắng cài cắm tay chân của mình vào các vị trí chủ chốt, và những tay chân đó không ai khác chính là tôi và Bộ trưởng. Cả hai chúng tôi đã phải trải qua thảm cảnh được thăng chức lần nữa chỉ sau chưa đầy nửa tháng.

Một sự thăng tiến thần tốc chưa từng có, một cuộc thâu tóm Bộ Tài chính của phe Phòng Thanh tra cũng chưa từng có tiền lệ. Đương nhiên, không chỉ phe đa số cũ của Bộ Tài chính mà cả nội bộ Phòng Thanh tra cũng náo loạn. Tôi đã phải trải qua một cuộc sống công chức đầy cay đắng, bên ngoài thì chiến đấu với phe Nhị Hoàng tử, bên trong thì đối phó với thế lực đa số của Bộ Tài chính và cả phe phản đối trong chính Phòng Thanh tra.

Trong quá trình đó, nơi tôi dành nhiều tình cảm đặc biệt chính là Khoa 4. Không chỉ vì đó là nơi tôi từng thuộc về, mà còn vì tôi đã tự tay tái thiết nó sau khi nó gần như bị xóa sổ ở phương Bắc, nên không thể không có tình cảm được. Ấy vậy mà, Khoa 4 mà tôi đã dày công vun đắp lại bị bán sang Bộ Đặc vụ. Lý do là gì nhỉ, để ở Bộ Tài chính thì quá lãng phí sức mạnh quân sự của nó ư?

“Chết tiệt.”

Nhớ lại chuyện cũ, tôi bất giác buột miệng chửi thề. Nếu đã vậy thì sao không mang cả Phòng Thanh tra đi, tại sao lại chỉ nhắm đúng Khoa 4 cơ chứ? Một năm trước, khi nghe tin Khoa 4 bị bán đi, tôi đã uất ức đến mức nào. Ngay cả Trưởng khoa 4 cũng tỏ ra không hài lòng. Người đó quả thực rất quý mến tôi.

Vừa nghe Phó phòng Tình báo nhắc đến cái tên Mặc Quang Đội, những ký ức vừa xa xăm vừa tồi tệ đã ùa về trong phút chốc. Người ta nói rằng ký ức buồn rồi cũng sẽ trở thành kỷ niệm đẹp theo thời gian, nhưng thật lòng, tôi không bao giờ muốn gắn hai từ “kỷ niệm” vào quãng thời gian đầy gian khổ này.

Trên đường trở về gian hàng, không có cuộc gọi nào từ Villar. May mắn là trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã không có chuyện gì xảy ra.

“A, anh. Về rồi à?”

“Ừ. Vất vả cho em rồi.”

Khi đến gần gian hàng, tôi thấy Erich đang bưng sữa đi ngang qua, liền vỗ vai thằng em vài cái rồi bước vào trong. Có lẽ nhờ khoảng thời gian sinh hoạt chung trong câu lạc bộ, chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn, có thể tự nhiên chào hỏi nhau mà không còn ngượng ngùng như trước.

Đáng tiếc là mới chỉ dừng lại ở mức độ đó. Mà cũng phải thôi, đã bao nhiêu năm trời sống trong sự ngại ngùng, mong muốn mối quan hệ tốt lên ngay lập tức thì đúng là quá tham lam.

“Trưởng phòng về rồi, vậy tiếp theo đến lượt tôi đi chơi một lát được không?”

“Bộ tôi đi chơi về đấy à.”

Trưởng khoa 1 lén lút tiến lại gần nói nhảm, tôi liền túm lấy môi cô ta mà lắc. Rõ ràng là người chứ có phải thú nhân đâu, sao cứ mở miệng là lại sủa bậy thế nhỉ? Thà cứ giữ khoảng cách ngại ngùng với cô ta thêm vài năm nữa còn hơn.

“Ưm ưm ưm—!”

Thấy cô ta giãy giụa, đập vào cánh tay đang giữ môi mình, tôi càng siết chặt hơn. Lần này có vẻ hơi đau, khóe mắt cô ta đã ngấn lệ. Quả nhiên, gương mặt khóc lóc mới hợp với Trưởng khoa 1...

“Anh à, đừng bắt nạt chị ấy quá. Chị ấy làm việc nhiều rồi nên chắc là muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”

Phía sau Trưởng khoa 1 đang giãy giụa, Louise cẩn trọng bước tới. Dù môi bị kẹp chặt, Trưởng khoa 1 vẫn nhìn Louise, người đang bênh vực mình, bằng ánh mắt cảm động. Chà, hình như tôi hơi quá tay rồi.

Vừa thả tay, Trưởng khoa 1 đã nhanh chóng nấp sau lưng Louise. Cái dáng vẻ chỉ ló đầu ra trông thật thảm hại. Một người đã hai mươi lăm tuổi lại đi trốn sau lưng một đứa trẻ mới mười bảy tuổi sao...? Trước ánh nhìn khó chịu của tôi, Trưởng khoa 1 lại bĩu môi nhìn lại.

“Trưởng phòng cần phải biết trân trọng người cấp dưới đáng yêu này hơn nữa chứ.”

Theo bản năng, hai chữ “câm mồm” suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, nhưng vì có Louise ngay trước mặt nên tôi đã cố nén lại. Thấy phản ứng đó của tôi, Trưởng khoa 1 cười khẩy rồi vỗ vỗ vào lưng Louise.

“Thấy chưa? Chị đã nói là Trưởng phòng yếu lòng với em mà.”

“He he...”

Louise ngượng ngùng gãi má trước lời nói của Trưởng khoa 1. Xin lỗi em, có vẻ như em đang phải khổ sở vì bị kẹt giữa anh và cái của nợ này rồi.

“Đừng trốn sau lưng đứa em nhỏ hơn nhiều tuổi nữa, ra đây.”

“Không thích.”

“Louise, em tránh ra một lát được không?”

“A, vâng.”

“Ơ...?”

Louise không chút do dự rời khỏi vị trí trước mặt Trưởng khoa 1 và di chuyển sang bên cạnh tôi. Trưởng khoa 1 thất thần nhìn theo bóng lưng của Louise. Giữa tôi và cô ta, Louise thân với ai hơn? Đến một phép tính đơn giản như vậy mà cũng không làm được thì thua là phải rồi.

Sau khi dẹp yên cuộc nổi loạn kéo dài ba phút của Trưởng khoa 1, tôi nghe theo lời Louise và cho mọi người nghỉ ngơi. Phải rồi, đã bắt làm việc thì cũng nên cho nghỉ một lát. Chỉ là, họ không được rời khỏi gian hàng mà chỉ được nghỉ tại chỗ.

“Còn gì vô nghĩa hơn việc nghỉ ngơi ngay tại chỗ làm không cơ chứ.”

Dù càu nhàu nhưng cô ta vẫn ngồi nghỉ ở một góc gian hàng. Thường xuyên nói những lời không cần thiết cũng là một loại tài năng đấy chứ.

“Mà này Trưởng phòng, ‘quạ’ nói gì thế?”

Trưởng khoa 1 lén nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ. “Quạ”, mật danh để chỉ các điệp viên của Phòng Tình báo hoạt động bên ngoài. Đây cũng là một trong vô số truyền thống của Phòng Tình báo. Bị người khác gọi là quạ sao, nếu tôi mà bị gọi bằng cái tên kỳ quặc đó, chắc tôi đã cắn lưỡi tự tử rồi.

“Ngày mai cô có việc phải làm với tôi rồi. Nghe nói Mặc Quang Đội cũng đến.”

“Wow, thật ư?”

Nghe đến hai từ Mặc Quang Đội, vẻ mặt thờ ơ của Trưởng khoa 1 bỗng rạng rỡ hẳn lên. Chắc cô ta cũng vui vì được gặp lại người của Khoa 4 sau một thời gian dài. Tôi nhớ là cô ta khá thân với Trưởng khoa 4.

“Mà có chuyện gì mà Mặc Quang Đội lại đến vậy?”

“Ngày mai Quân phục hưng Apels sẽ đến Học viện.”

“...Ai cơ?”

“Quân phục hưng Apels.”

Nghe đến cái tên Quân Phục hưng Apels, Trưởng khoa 1 thất thần, vẻ mặt như một nghiên cứu sinh vừa nghe tin vị giáo sư hướng dẫn đã hứa sẽ chịu trách nhiệm cho mình vừa về hưu. Quả là một tin khó tin. Cả tôi và Trưởng phòng Tình báo cũng đã ngỡ ngàng đến mức nào cơ mà.

Trong lúc tôi im lặng chờ Trưởng khoa 1 định thần lại, vẻ mặt cô ta đột nhiên biến đổi một cách kỳ lạ.

‘Con mắm này lại nổi máu ham công rồi.’

Hoạt động gần đây nhất của Quân phục hưng Apels cũng phải là hai trăm năm trước. Đương nhiên Trưởng khoa 1 chưa từng gặp, cũng chưa từng tra tấn bọn chúng. Một nhóm phản động mới toanh mà cô chưa có kinh nghiệm tra tấn ư? Thế là quá đủ để kích thích bản năng ham lập công của Trưởng khoa 1.

“Hì hì hì...”

Không biết đã nghĩ đến điều gì mà cô ta lại bật ra tiếng cười ghê rợn như vậy, tôi lặng lẽ quay đi.

Ngày đầu tiên của lễ hội đã kết thúc. Rõ ràng mới là ngày đầu tiên mà tinh thần đã mệt mỏi như thể trải qua ba, bốn ngày, thật đáng buồn.

“Trưởng khoa 1 có vẻ thích thú lắm. Lần này chắc lại làm loạn lên cho xem.”

—Dù sao thì Trưởng khoa 1 làm việc cũng rất tốt mà.

“Nếu không làm được việc thì tôi giữ cô ta ở bên cạnh làm gì?”

Tay cầm thiết bị liên lạc, tôi ngồi trên giường và trao đổi tình hình với Chỉ huy Mặc Quang Đội... gọi thế này không quen miệng chút nào, với Trưởng khoa 4. Vừa về đến ký túc xá là có liên lạc ngay.

“Có cô ở đây tôi còn thấy dễ thở, cô đi một cái là lũ điên kia lại lồng lộn cả lên. Chỗ trống mà cô để lại lớn quá.”

—Ngài quá lời rồi.

Nghe tôi nói, Trưởng khoa 4 cúi đầu. Mái tóc dài màu xám tro cũng mềm mại rũ xuống theo cái cúi đầu của cô.

“Thôi, mai chúng ta liên lạc lại nhé. Khoảng giờ trưa có được không?”

—Ngài cứ liên lạc lúc nào tiện. Tôi sẽ luôn nghe máy.

“Được rồi. À, Trưởng khoa 1 cũng nói là nhớ cô đấy, nếu rảnh thì liên lạc với cô ấy xem sao.”

—Tôi hiểu rồi.

Khi Trưởng khoa 4 bị bán sang Bộ Đặc vụ, người buồn thứ hai chỉ sau tôi chính là Trưởng khoa 1. Có lẽ vì trong số các cán bộ của Phòng Thanh tra, chỉ có Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 4 là phụ nữ nên họ thân thiết với nhau. Cô ta đã làm ầm lên rằng nếu Trưởng khoa 4 đi thì chỉ còn lại một mình cô ta là phụ nữ.

—Vậy tôi xin phép ngắt liên lạc tại đây. Thật vinh hạnh khi được hợp tác cùng ngài một lần nữa, thưa Trưởng phòng.

Trưởng khoa 4 lại cúi đầu rồi ngắt liên lạc. Thời gian trôi qua, tôi càng thấy nhớ cô ấy. Thật khó tìm được một người lễ phép và đúng mực như vậy.

Nghĩ đến ba kẻ bất trị hiện đang là cán bộ Phòng Thanh tra - Trưởng khoa 1, 2 và 3 - tôi bất giác thở dài. Nhưng may mắn là để đối chọi với ba kẻ điên đó cũng có ba người bình thường.