Trở thành bạn trai trong "Vở kịch thanh xuân" của Nữ thần học viện, nhưng chẳng ngỡ từ bao giờ, nó đã chẳng còn là vai diễn nữa

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

55 111

I Am This Murim's Crazy Bitch

(Đang ra)

I Am This Murim's Crazy Bitch

정통무협조와요

Nhưng nói về Murim, tôi hoàn toàn mù tịt...

2 6

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

23 505

Hầu Gái của Nàng Công Chúa Bị Nguyền Rủa

(Đang ra)

Hầu Gái của Nàng Công Chúa Bị Nguyền Rủa

쿠사카베

[Khi câu chuyện cổ tích đi đến hồi kết, cuối cùng Người cũng sẽ phụ thuộc vào tôi.]

23 25

Former Hero, Solo Play Oriented

(Đang ra)

Former Hero, Solo Play Oriented

치킨좋아요

Nhưng... Game lại ép phải chơi theo nhóm?

19 220

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

44 458

Web novel - Chapter 4: Không phải mọi thứ quý giá, đều có thể đo bằng thời gian.

Tập 4: Không phải mọi thứ quý giá, đều có thể đo bằng thời gian.

“Woah, người đâu mà xinh dữ vậy.”

“Trời, có phải ngôi sao nào lạc xuống lễ hội này không thế?”

Đúng như lời đồn về cô gái nổi tiếng nhất trường, Kuroyuki-san thu hút mọi ánh nhìn bất kể là ai đi nữa. Đám đông xung quanh không ngừng ngoái đầu, những ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ đổ dồn về phía cô. Nhưng dường như, sự chú ý ấy lại khiến cô bối rối. Đôi má ửng hồng của cô khẽ cúi xuống, như muốn trốn khỏi những ánh nhìn.

Trong khi đó, Kokoa – cô em gái bé nhỏ nép trong vòng tay tôi – lại chẳng màng đến thế giới xung quanh. Con bé vô tư đung đưa đôi chân, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, hồn nhiên đến mức khiến lòng tôi ấm áp.

“Đừng có nói người đi cạnh là bạn trai cô ấy nhé?”

“Không đời nào! Chắc chỉ là người hộ tống thôi, đúng không?”

Tôi khẽ thở dài, thoáng có chút chạnh lòng. Trong mắt mọi người, tôi chẳng đủ tư cách để được xem là bạn thân của Kuroyuki-san, huống chi là bạn trai. Sự khác biệt giữa chúng tôi như trời và đất. Tôi chỉ là một bóng hình mờ nhạt bên cạnh ánh sáng rực rỡ của cổ thôi. Một bài học hơi đắng, chẳng trách tôi và cô ấy quá khác biết. Nói thật thì tôi cũng chẳng muốn đối diện với cái sự thật này đâu.

“Xin lỗi nhé…” Kuroyuki-san khẽ nói, ánh mắt lấp lánh vẻ áy náy, như thể cô tự trách mình vì đã kéo tôi vào tình huống này.

Tôi mỉm cười, cố giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Không cần xin lỗi đâu. Kuroyuki-san chẳng làm gì sai cả.”

“Nhưng… vì tớ mà Shirai-kun phải khó xử…”

Cô ấy thật sự quá đỗi tốt bụng, tốt đến mức khiến tôi vừa cảm động vừa lo lắng.Cho dù có nhìn từ góc độ nào, cô cũng chẳng có lỗi khi vô tình trở thành tâm điểm chú ý.

“Tớ nghĩ lòng tốt là một điều tuyệt vời,” tôi nói, giọng trầm ấm.

“Sao cơ…?”

“Tuy vậy…”, tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục.

“Nếu ta trở nên quá dễ dãi, đôi khi lại khiến bản thân mệt mỏi. Cảm thấy có trách nhiệm với mọi thứ là đáng quý, nhưng nếu cứ tự đổ lỗi cho mình, chẳng phải sẽ che dấu đi sự thật sao? Hơn nữa, điều đó còn lấy mất cơ hội để người khác tự nhìn lại chính mình.”

Với những người xa lạ hay chẳng đáng bận tâm, tôi nghĩ cứ để họ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Có khi để họ vấp ngã, lặp lại sai lầm cũng là cách để họ trưởng thành. Nhưng với những người thân thiết, tôi luôn muốn nhẹ nhàng giúp họ nhận ra và sửa đổi, như cách tôi chăm sóc Kokoa.

“Shirai-kun đối với Kokoa-chan lúc nào cũng dịu dàng,” Kuroyuki-san nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn ngưỡng mộ. “Nhưng có khi nào cậu nghiêm khắc với con bé không?”

“không~, niini hay giận lắm!”

Chưa kịp trả lời, Kokoa đã chen vào, giọng trong veo như chuông gió. Con bé ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh, như muốn khẳng định em ấy cũng có phần trong câu chuyện này.

Tôi bật cười, xoa đầu con bé. “Giận thì cũng chỉ là nhắc nhở nhẹ thôi. Anh đâu có quát tháo gì đâu nào.”

“Niini, đôi khi to tiếng mà!” Kokoa phồng má, giọng hơi hờn dỗi, khiến tôi không khỏi ngượng ngùng.

“Kokoa, nói thế làm anh buồn đấy!”

Thật ra, tôi chỉ nghiêm khắc khi con bé làm sai, kiên nhẫn nhắc nhở đến khi em ấy sửa được thói quen. Nhưng nghe cô em gái bé nhỏ nói vậy, lòng tôi không khỏi hụt hẫng, như thể vừa bị “phản bội” vậy.

“Nhưng niini, Kokoa biết anh rất tốt!” Kokoa vội chữa cháy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hướng về phía Kuroyuki-san như muốn kéo cô vào niềm vui của mình.

Tôi nhìn con bé, trái tim như tan chảy. Tôi muốn tin rằng đó là những lời chân thành từ sâu thẳm trái tim nhỏ bé ấy.

“Fufu, hai anh em thân thiết thật đấy,” Kuroyuki-san mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng rằm.

“Vâng~, Kokoa với niini là bạn tốt!” Kokoa gật đầu lia lịa, nụ cười tươi tắn như đóa hoa nở rộ.

Nhìn hai người họ cười đùa, tôi bất giác nghĩ họ trông như hai chị em ruột. Nụ cười của Kokoa và ánh mắt ấm áp của Kuroyuki-san hòa quyện, tạo nên một bức tranh thật đẹp, khiến lòng tôi nhẹ nhàng và bình yên lạ thường.

“Niini, kẹo bông kìa!”

Đang mải trò chuyện, Kokoa bỗng reo lên, bàn tay nhỏ chỉ về phía một quầy hàng lung linh ánh đèn. Đôi mắt con bé sáng lấp lánh, như phát hiện ra cả một kho báu.

“Không phải em nói muốn ăn táo kẹo sao?” tôi trêu, cố tình làm khó em ấy.

“Cả kẹo bông nữa!” Kokoa kéo áo tôi, giọng nài nỉ đáng yêu đến mức tôi chẳng thể từ chối.

“Được rồi, được rồi,” tôi bật cười, quay sang Kuroyuki-san. “Xin lỗi, có ổn không?”

“Đương nhiên rồi,” cô gật đầu, nụ cười dịu dàng như làn gió thoảng qua, khiến tôi cảm nhận được sự thoải mái trong từng cử chỉ của cô.

Giao tiếp với Kuroyuki-san thật dễ chịu. Cô ấy vừa thông minh, tinh tế, và luôn biết cách khiến người khác cảm thấy được quan tâm. Nhưng vì chúng tôi chỉ là bạn, tôi tự nhắc mình phải giữ khoảng cách, không được ỷ lại vào lòng tốt của cổ.

“Tớ cũng muốn thử,” Kuroyuki-san nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui, như một cô gái nhỏ đang háo hức trước lễ hội.

“Được chứ? Lễ hội mà, phải tận hưởng hết mình!” tôi đáp, cảm nhận niềm vui lan tỏa trong lòng.

“Shirai-kun không ăn à?” cô hỏi, ánh mắt tinh nghịch khi thấy tôi chỉ lấy ra năm trăm yên.

“Không sao, chỉ một phần thôi,” tôi trả lời, đưa tiền cho Kokoa.

Đây cũng là cơ hội để con bé học cách tự lập, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất.

“Chú ơi, cho cháu một kẹo bông ạ!” Kokoa rạng rỡ đưa đồng xu cho chủ quầy, nụ cười tươi tắn như ánh nắng. Ông chủ cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, như thể bị cuốn theo niềm vui của con bé.

“Giỏi lắm, Kokoa,” tôi xoa đầu con bé, lòng tràn ngập tự hào trước sự tự tin của nó.

Kokoa nhắm mắt, tận hưởng những cái vuốt ve của tôi, ngoan ngoãn như một chú mèo con đang được yêu chiều. Nhưng rồi, tôi nhận ra mình vừa bỏ lỡ một bài học nhỏ.

“Kokoa này, trong những lúc thế này, em nên gọi cả phần cho chị Kuroyuki-san nữa, nhé?”

“A…!” Kokoa tròn mắt, vẻ mặt sốc như vừa nhận ra một lỗi lầm to lớn. Rồi con bé cúi đầu, nhìn Kuroyuki-san với ánh mắt hối lỗi. “Xin lỗi chị…”

“Không sao, không sao mà,” Kuroyuki-san vội xua tay, ánh mắt thoáng chút lúng túng. Cô quay sang tôi, giọng pha chút trách móc đáng yêu. “Mà Shirai-kun, vừa nãy cậu hơi nghiêm khắc đấy!”

Tôi mỉm cười, giải thích thật nhẹ nhàng: “Khi Kokoa nhận tiền từ anh, em nghĩ chỉ mua cho mình, nên chỉ gọi một phần thôi, đúng không? Nhưng chúng ta có thể chia tiền, nên trong trường hợp này, em nên gọi cả phần cho chị ấy, đúng không?”

“Vâng~…” Kokoa gật đầu, ánh mắt sáng lên như vừa hiểu ra một điều gì quan trọng.

Con bé không hề tỏ ra bất mãn, chỉ lặng lẽ suy ngẫm, như một bông hoa nhỏ đang học cách vươn mình trong nắng.

“Giờ thì em sẽ làm gì trong tình huống này nào~?” tôi hỏi, giọng khuyến khích.

“Vâng~…! Chú ơi,cho con thêm một phần nữa ạ!” Kokoa nhanh nhẹn gọi, giọng đầy tự tin, như thể vừa vượt qua một thử thách lớn.

“Giỏi lắm,” tôi lại xoa đầu con bé, cảm nhận niềm vui lan tỏa trong trái tim mình.

Chỉ một hành động nhỏ cũng đủ khiến Kokoa rạng rỡ như ánh mặt trời. Ở độ tuổi này, con bé sẽ dễ dàng lấy lại niềm vui sau những lỗi lầm, nhưng nếu đã giận dỗi thì cũng khó dỗ lắm.

“Cậu luôn dạy Kokoa như thế sao?” Kuroyuki-san hỏi, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ xen lẫn tò mò, như muốn hiểu thêm về tình cảm giữa hai anh em chúng tôi.

“Ừ, bất cứ khi nào có cơ hội,” tôi đáp, giọng trầm xuống, mang theo chút suy tư. “Tớ không biết mình còn có thể ở bên con bé, dạy dỗ nó đến bao giờ.”

“Nghe cứ như cậu sắp đi xa vậy…” Kuroyuki-san khẽ nói, ánh mắt thoáng buồn.

“Thời gian bên nhau mong manh lắm,” tôi thì thầm, đủ nhỏ để Kokoa không nghe thấy, như một lời nhắc nhở dành riêng cho chính mình.

Lời nói ấy chạm đến Kuroyuki-san, nhưng phản ứng của cô không như tôi mong đợi. Tôi nghĩ cô sẽ cười trừ hoặc xem đó là lời bông đùa, nhưng ánh mắt cô lại lặng lẽ, như thể cô cũng từng trải qua nỗi mất mát nào đó, sâu sắc và không dễ sẻ chia.

“Niini, đây, aaa~!”

Kokoa bất ngờ đưa kẹo bông về phía tôi, đôi mắt long lanh chờ đợi, như muốn kéo tôi trở về khoảnh khắc hiện tại. Con bé muốn tôi nếm thử niềm vui của nó.

“Em ăn trước đi,” tôi nói, giọng dịu dàng.

“Vâng, em ăn rồi ạ~!” Kokoa cười rạng rỡ, hóa ra đã kịp nhấm nháp lúc tôi không để ý.

Tôi bật cười, cắn một miếng kẹo bông, cảm nhận vị ngọt tan trên đầu lưỡi. “Ngon thật đó. Giờ đến lượt em nhé.”

Kokoa vui vẻ tiếp tục ăn, miệng đầy kẹo bông, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Nhìn con bé, tôi như thấy cả thế giới đều sáng bừng lên.

“Hai anh em cậu hợp nhau thật,” Kuroyuki-san nói, ánh mắt ấm áp như ánh trăng dịu dàng, nhìn chúng tôi với sự trân quý. Cô cũng vừa nhận kẹo bông từ chủ quầy, tay cầm phần của mình, nụ cười nhẹ nhàng như hoa nở.

“Tớ có một khoảng cách tuổi khá lớn với con bé,” tôi đáp, giọng trầm ấm. “Dù là em gái, đôi khi tớ thấy con bé cứ như con mình vậy. Tình cảm này… vừa là anh em, vừa là trách nhiệm.”

“Shirai-kun, cậu thật sự rất tốt,” Kuroyuki-san mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.

“Chỉ với em gái thôi,” tôi cười nhẹ, cố che giấu chút ngượng ngùng.

“Không hẳn vậy đâu,” cô nói–, nụ cười vừa tinh nghịch vừa dịu dàng, như thể nhìn thấu trái tim tôi.

Tôi lắc đầu, khẽ cười. Lòng tốt của tôi chỉ dành cho gia đình, vì trái tim tôi không đủ lớn để ôm trọn cả thế giới. Nhưng những lời của Kuroyuki-san, dù chỉ là một câu nói, cũng khiến lòng tôi khẽ rung động.

“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi ăn để không làm phiền người khác nhé?” tôi đề nghị, muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này.

“Nghe hay đấy,” Kuroyuki-san gật đầu, trên môi vẫn nở nụ cười.

Chúng tôi tìm một góc yên tĩnh, ngồi trên những chiếc ghế trống giữa không gian rộn ràng của lễ hội. Cùng nhau thưởng thức kẹo bông, tiếng cười của Kokoa vang lên như chuông gió, hòa quyện với ánh mắt dịu dàng của Kuroyuki-san. Nhưng rồi…

“Niini, đây, aaa~!” Kokoa lại đưa kẹo bông về phía tôi, đôi mắt lấp lánh như muốn chia sẻ cả thế giới của mình.

“Em không ăn nữa à?” tôi hỏi, giọng trêu đùa.

“Aaa~!”

Hóa ra con bé không ăn hết được, nên muốn tôi “giải quyết” phần còn lại. Tôi bật cười, nhận lấy kẹo bông từ tay Kokoa, lòng tràn đầy yêu thương. Dù đã lớn hơn một chút nhưng có vẻ em ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn là cô em gái bé bỏng và đáng yêu 

Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng cười trong trẻo của Kokoa và ánh mắt dịu dàng của Kuroyuki-san, tôi nhận ra rằng, dù thời gian có mong manh đến đâu, những giây phút này sẽ mãi là những kỉ niệm đẹp đẽ trong trái tim tôi.