Chapter 9: Lý do ta chẳng thể bên nhau
“Điều gì làm cậu chắc chắn đến vậy?”
“Uhm, thì…”
Dù tôi có gặng hỏi như nào Misaki vẫn cứ tránh né ánh mắt của tôi, mà kể cả khi tôi thuyết phục được cổ thì nó cũng chẳng khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.
Như thể những lời cô ấy muốn nói cứ đến cổ họng rồi lại bị nuốt ngược vào trong vậy.
“Bộ chuyện này khiến cậu khó nói lắm sao…?”
“C-cũng không hẳn… chỉ là nó không đáng nói ra thôi.”
Là tôi thì tôi cũng chẳng muốn dí mũi vào chuyện của người khác đâu, đã thế đằng này bọn tôi còn chẳng thân thiết đến vậy. Cơ mà để chắc rằng tôi sẽ không vướng vào mấy cái “drama” mà có thể hủy hoại cả cuộc đời tôi, thì tốt nhất là cứ hỏi cho rõ.
Với cả… tôi cũng không muốn Kokoa bị liên lụy.
“Dù là vì lý do gì đi nữa, thì mình xin cậu hãy nói cho mình biết Misaki. Mình sẽ không ép cậu, nhưng để mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ. Thì tốt nhất là nên thành thật với nhau, dù là tình yêu hay tình bạn. Chỉ là một lời nói dối nhỏ nhất cũng đủ khiến mọi thứ vỡ vụn.”
“... Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy.”
Misaki ngẩng lên, đôi mắt chất chứa sự kiên định ấy hướng thẳng vào tôi.
Mà thật ra thì chuyện có lẽ cũng chẳng có gì to tát, cái ngữ điệu mà cô ấy dùng cũng đủ để thấy điều đó.
“Cậu vẫn lì ghê nhỉ…”
“Nếu cậu không nói thì mình chẳng biết làm cách nào khác đâu?”
“Mình biết cậu sẽ nói vậy mà…”
Misaki cười một cách khô khan, rồi tưởng chừng như đã bình tĩnh. Cô ấy lên tiếng.
“......M-mình sợ rằng… mình sẽ thích ai đó mất…”
Misaki ngồi sụp ở đó, giấu khuôn mặt của cổ sau đôi chân thon dài. Cô nói một cách chậm rãi.
“Ý cậu là… theo kiểu lãng mãn á…?”
Tôi không biết quá nhiều về cổ, ngoại trừ việc cô ấy hầu như là bạn với tất cả mọi người. Đặc biệt là Suzumine Hyouka.
Một cô gái ở lớp bên, người mà được cho rằng là có mối quan hệ thân thiết với Misaki.
Theo như tôi biết thì họ là bạn thuở nhỏ, và không ngoại trừ khả năng cô ấy thích Suzumine-san… với tư cách là bạn. Thế nên không thể nói cô ấy không biết “yêu”.
Cơ mà tôi cũng không thích Suzumine-san cho lắm… dù sao thì cô ấy cũng khá lạnh lùng đối với đám con trai.
“Mm…”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Misaki khẽ gật đầu.
“Cậu có một nỗi sợ về mặt tâm lý nào đó không..?”
Tôi quyết định hỏi như vậy vì lúc nãy cô ấy có nhắc đến từ “sợ”, cũng có thể coi nó là vậy.
“Nếu như người mà mình yêu thương rời đi… điều đó sẽ khiến mình khó mà sống nổi…”
“Sao chứ…?”
Nếu nói rằng cô ấy sợ… chẳng nhẽ là chia tay sao…? Không… thế thì thật vô lý.
Nếu nói rằng là chia xa thì cũng chẳng đến nỗi… Trong trường hợp đó thì những thành tựu công nghệ cho đến hiện nay cũng giúp chúng ta trò chuyện dù có cách xa cả ngàn dặm.
Vậy thì chẳng lẽ…
“Đã thấm thoát sau năm kể từ lúc đó… chị gái mình đã có một mối tình ngọt ngào cho đến khi… chồng của chị ấy mất trong một vụ tai nạn…”
Vậy ra nó đúng là về cái chết…
Khoảng khắc đẹp nhất của con người ta là khi họ bước vào lễ đường, cùng người mình yếu tận hưởng thời gian quý báu bên nhau. Như đóa hoa nở rộ trong một mùa xuân đầy ấm áp.
Nhưng bông hoa đẹp nhất cũng có lúc tàn, thời gian là một thứ chẳng ai có thể ngăn cản. Một đời người có thể kết thúc bất cứ lúc nào.
“Chị của mình từng là một người rất năng động và tốt bụng… chị ấy rất yêu chồng mình. Thế nên khi anh ấy ra đi, chị ấy đã nhận được một cú sốc lớn… và cứ thế cô lập bản thân trong tận ba năm.”
Giọng Misaki xen chút nghẹn ngào, gương mặt cô ấy càng lún sâu vào đôi chân trần. Cố che đi chút gì yếu đuối, hay là che đi sự đau đớn về một ký ức đau buồn.
“Thế nên mình không muốn như thế, chị ấy là một người kiên cường. Thế nên chị ấy có thể hồi phục, nhưng mình không dám chắc mình sẽ làm được như thế.”
Tôi hiểu được cảm giác của cổ, tin hay không thì tôi đã mất cha trong một vụ tai nạn cách đây bốn năm. Ngay trước khi Kokoa được sinh ra.
Chẳng dễ gì để hồi phục sau chấn thương tâm lý đó, nhưng may thay sự ra đời của Kokoa là một động lực lớn góp phần trong đó.
“Thế nên cậu cho rằng mình sẽ lại tổn thương giống như vậy ư…? Quả là một sự tự tin đáng khâm phục đấy?”
“Ừ thì… thế nên mình mới phải làm rõ mọi thứ…”
Nói cách khác thì cổ nghĩ rằng tôi sẽ thích cổ. Nói theo kiểu đó khiến tôi dấy lên một cảm giác khó tả.
Cô ấy được hâm mộ, tỏ tình từ biết bao nhiêu tên con trai cho đến bây giờ. Giả vờ trong một mối quan hệ giả mà không để ai phát hiện.
Và kể cả khi bọn tôi chưa là gì bây giờ, thì nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này. Mọi người sẽ chẳng còn nghi ngờ và cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
Thế nên đến khi đó, cô ấy sợ rằng tôi sẽ cảm thấy không thoải mái hay đoại loại vậy.
“Được thôi, nhưng không chắc rằng mình sẽ không “fall in love” với cậu đâu đó?”
“Nhìn kìa, cậu chẳng thèm đối chất về chuyện đó luôn hả…?”
“Không phải tự nhiên mà người ta có câu “nghe theo trái tim mách bảo” đâu?”
Chẳng có ý nghĩa gì khi cố gắng giấu đi thứ tình cảm vốn đã nở rộ, có thể đó là cách giấu đi sự ngại ngùng nhưng cũng có thể là để cứu rỗi cái sự kiêu hãnh của bản thân. Nhưng hãy có chừng mực… vì có lẽ đôi khi nó sẽ khiến bạn mất đi thứ mình trân trọng nhất.
“Một lần nữa thì xin lỗi đã kéo cậu vào chuyện này, rồi còn bắt để mình giả làm bạn gái của cậu nữa… Và kể cả nếu nó có là sự thật thì… chắc mình cũng không phải gu của cậu nhỉ…?”
Misaki nhìn tôi với gương mặt có chút tiếc nuối…?
Đôi khi đối mắt với những người tử tế có thể khá mệt mỏi…
“Cậu không cần phải lo lắng đến thế, không ai thực sự bắt chúng ta phải đi hẹn hò hay gì cả. Cậu thực sự nghiêm túc đến vậy à…?”
“K-không… chỉ là… thật là chẳng có chút ý tứ gì khi đòi hỏi sự giúp đỡ từ cậu…”
“Được rồi… vậy thì cậu hứa với mình một chuyện được chứ…?”
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã xong xuôi cơ mà… có vẻ Misaki còn rất nhiều chuyện muốn nói…
Đôi khi overthinking đúng là có chút không thoải mái…
Bên cạnh đó… tôi thực sự rất đói rồi..
“Chuyện đó là gì thế?”
“T-thì… kể cả khi nó có diễn ra thật thì cũng đừng có… thổ lộ với mình… nếu cậu làm thế thì mình sẽ…
Cô ấy lại vậy rồi…
Nghĩa là tôi chỉ cần khiến mối quan hệ này không quá nghiêm túc, hay nói cách khác khiến cho Misaki không để ý đến nó, thì mọi chuyện như đi hẹn hò sẽ không phải là một vấn đề nữa.
Mà điều đó là của tương lai, hiện tại thì tôi còn chẳng dám chắc rằng liệu mình có thích cổ hay không.
“Um được rồi.”
Nếu mà tôi không nói vậy chắc cổ sẽ còn làu bàu cho đến mai mất. Và thế là cổ thở một cách nhẹ nhõm. Bộ chuyện này khiến cô ấy suy nghĩ nhiều đến vậy hả?
“À đúng rồi, mình muốn hỏi một chuyện. Cậu chắc đã nói sự thật cho Suzumine-san rồi chứ?”
Chắc chắn rồi… họ là bạn thuở nhỏ cơ mà… đó là điều tôi đã nghĩ.
“M-mình… chưa…! Vì cô ấy sẽ phát cáu mất…!”
Misaki lắc đầu lia lịa, có vẻ cổ đang rất ngượng.
“Sao cơ…”
Thôi nào… đừng có kéo tôi vào thêm chuyện khác chứ… Làm thế nào đây…
(Iu cậu mất :3) Blah tôi chẳng biết đây là đang nói ai nên là... "fall in love" hay thích/yêu một ai đó aka "rơi vào lưới tình"