Chapter 8: Một khởi đầu mới...?
“Um! Vậy là xong~!”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì bọn tôi đã ở một khu đất trống vắng vẻ gần sân trường, thú thực thì tôi còn chẳng biết Misaki định làm gì nữa…
Sau khi tấm thảm được trải xuống, cố ấy tháo bỏ chiếc giày rồi nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nở nụ cười đáng yêu.
“Sao thế Raito-kun? Nhanh ngồi xuống đi.”
“Uhm… Cái này có cần thiết không thế…?”
“Tất nhiên rồi?, cậu có chắc mình nuốt nổi khi ngồi trong lớp và có cả tá người đang nhìn chằm chằm vào cậu không?”
“Ừ thì… Đ-đúng là vậy cơ mà…”
Ừ thì cô ấy nói đúng… Việc ăn trưa cùng nhau khác nào phát cơm chó cho họ xem đâu, tôi chẳng muốn sự hiểu lầm này đi xa hơn nữa…
Chẳng cần nói cũng biết chúng tôi đang là tâm điểm của mấy cuộc trò truyện giữa mấy cô, cậu học sinh.
Hiện tại sân trường và tầng thượng là nơi học sinh thường tụ tập, và cũng chẳng bất ngờ nếu bắt gặp mấy tốp học sinh ở đó tại thời điểm này, chẳng trách chúng lại là các địa điểm hay có trong các bộ anime học đường hay đại loại vậy.
Có lẽ vì lý do đó nên Misaki mới chọn chỗ này, yên tĩnh và vắng vẻ.
“Ahaha- Cậu luôn trong trạng thái sẵn sàng nhỉ?”
“Bộ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng là sai hả!? Cậu nên cảm thấy biết ơn vì sự chu đáo của mình đi…!”
Có vẻ nhận thấy nụ cười có chút gượng gạo của tôi, Misaki lập tức nhíu mày. Đôi má hồng hào của cô liền phồng lên đầy vẻ giận dỗi.
Trừi ưi đáng iu chết mất
“Mình đâu có than phiền hay gì đâu?”
“Với mình cậu như đang muốn nói vậy ấy?”
“Không chỉ là… mọi thứ nó cứ… quá suôn sẻ… và nói thật thì nó khá là đáng sợ.
Để mà nói khi tôi thấy có chút bất an khi mọi thứ cứ xảy ra một cách yên lặng, không phải là tôi không có thành ý với Misaki.
Ăn trưa một mình với nữ thần của học viện, lại còn là đồ do cô ấy tự tay làm lấy nữa. Không ngoa khi nói rằng đây là ước muốn của bất kể tên con trai nào.
“Rồi… Của cậu đây.”
Misaki có vẻ đoán được điều tôi sắp nói nên liền dí hộp cơm vào tay tôi, trông có vẻ hơi nhiều nếu nhìn vào kích thước của hộp cơm.
Trong khi đó hộp cơm của cô ấy có vẻ nhỏ hơn, trên đó còn có các chi tiết cánh hoa trông rất thanh tao và đáng yêu.
Hương thơm lan tỏa dịu nhẹ ngay khi tôi mở nắp chiếc hộp, có vẻ Misaki đã chuẩn bị một số món mà cô chắc rằng tôi sẽ thích.
“Cậu có chắc là mình nên nhận cái này không…?”
“Cứ coi nó là một lời xin lỗi cũng như là lời cảm ơn của mình đi nhé? Mà nếu cậu không ăn thì chắc mình phải cho người khác đó~…?”
Thôi thì người ta nấu rồi chẳng nhẽ lại không ăn…
“Vậy thì, chúc ngon miệng và cảm ơn.”
Nói rồi tôi đáp lại với một nụ cười, Misaki đúng là một cô gái hoàn hảo và điều đó làm cô ấy rất được lòng mấy tên con trai.
“…”
Ê mà… sao cô ấy cứ nhìn tôi kiểu đó vậy, cứ như thể cô ấy đang quan sát tôi vậy.
Không phải tôi đang nói đùa đâu, vì thực sự ánh mắt cô ấy rất nghiêm túc. Misaki thực sự quan tâm cái cảm nghĩ của tôi về món ăn của cổ hả…
—không đúng, chắc chắn không phải.
Không phải kiểu e thẹn, bồn chồn mong chờ sự khen ngợi của tôi. Như thể cổ đang giấu cái gì vậy—kiểu vậy.
“Có chuyện gì sao?”
“H-hả…”
Tôi đóng nắp chiếc hộp lại, và ngay khi đó ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Một mảng hồng hiện lên nhạt nhòa trên gương mặt nhỏ bé ấy, đôi lông mày khẽ nháy. Ánh mắt Misaki tránh né tôi đầy ngượng ngùng.
“Ý-ý cậu là sao.”
“Đừng có giả ngơ. Cậu biết thừa chúng ta đang trong tình huống nào mà, nên mình cũng chẳng bất ngờ nếu cậu có ý kiến gì đâu.
Tôi biết là mình nên nghe cô ấy nói… Cơ mà Damn tôi đói sắp chết rồi.
“Umm… Cậu, sẽ không giận chứ?”
Cậu không nói làm sao tôi biết được…
Tôi không chắc cô ấy sẽ làm gì khiến tôi nổi giận, tất nhiên tôi không biết tất cả mọi thứ về cổ. Và chắc chắn còn nhiều thứ tôi chưa biết, vậy nên tôi không thể tin tất cả những gì cô ấy nói.
“Được rồi… Vậy…”
Misaki thở dài, rồi với một sự quyết tâm cô ấy liền lên tiếng sau khi chắc rằng không có ai ở gần.
“T-thì từ bây giờ chúng ta có thể… Cứ giả làm một cặp đôi được chứ…?”
“Uhh… sao cậu lại tự nhiên nói về chuyện đó?”
“Đ-đừng có nhìn mình như vậy chứ…!”
Cô ấy hỏi tôi một câu hỏi kì quặc và tôi đáp lại một cách cộc lốc.
Nhận ra lời mình vừa nói, cô ấy liền lấy lòng bàn tay che đi khuông mặt ửng hồng. Nhưng như thế không có nghĩa tôi sẽ dừng lại.
“Mặc dù đã quá trễ để hỏi điều đó cơ mà cũng chẳng sao, dù sao thì chúng ta đã đi xa đến mức này rồi.”
“Ừ, xin lỗi mà…!”
Có lẽ đến thời điểm này thì ai cũng có thể hiểu được cô ấy muốn gì.
Không còn có thể quay lại nữa, cả cái trường này đã coi chúng tôi là một cặp. Cô ấy biết điều đó và cố thuyết phục tôi bằng bữa trưa, hoặc có thể do cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ cứng họng nếu tôi ăn bữa trưa do cô ấy làm.
Dù là vì lý do gì, thì tôi vẫn chưa có ăn.
“Dù sao thì, mình không có giận đâu. Thế nên không cần phải hối lỗi làm gì.”
“Nhưng mình nghĩ nhưng gì mình làm là điều tệ của tệ rồi đó…”
“Lợi dụng mình chứ gì? Mình không phiền đâu, mình biết cậu lo lắng về mấy cái vụ tỏ tình rồi thì cả về việc giả làm bạn gái mình vì Kokoa nữa. Vốn ta chẳng thể tua lại thời gian nên hãy cứ coi nó là vậy đi.”
Tất nhiên tôi cũng chẳng muốn trở thành kẻ thù với cả trường, nhưng mọi thứ vốn đã như vậy rồi. Nếu Misaki có thể sử dụng tôi để thoát khỏi hoàn cảnh của cô ấy, thì tôi luôn sẵn lòng.
Đằng nào tôi cũng chẳng có tình cảm với ai.
“Lý do mà Kokoa-chan nghĩ vậy cũng tại vì mình… không phải Misaki”
“C-cũng đúng nhỉ…”
Khi nhìn lại, tôi mới thấy rằng vì Kokoa chan mà tôi mới phải giả làm bạn trai của cô ấy.
Tôi đã quên truyện đó sau khi cái sự việc giữa chúng tôi bùng nổ.
“Vậy thì mọi chuyện đã rõ rồi đấy.”
Tôi cũng chẳng rảnh hơi để cằn nhằn thêm về cái vấn đề này, một thứ vốn chẳng thể thay đổi và chắc cô ấy cũng hiểu thế nên mới cố thuyết phục tôi bằng bữa trưa, và… như tôi đã nói ở trên.
Nói chung là bây giờ dù có than vãn cũng chẳng giải quyết được vấn đề, và cô ấy cũng chẳng có ý gì xấu cả.
“Raito-kun”
“Bữa trưa này là một lời cảm ơn cũng như là một lời xin lỗi đúng chứ? Nên cứ như thế đi.”
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi, tôi không muốn cứ treo nó ở đó và cứ nhai đi nhai lại đâu.
Nhưng có vẻ cô ấy lại muốn nói gì thêm…
“Nếu… cậu không phiền thì, mình muốn làm bữa trưa cho cậu mỗi ngày… được chứ?”
“Hả?”
“Ý-ý mình là nếu chúng ta đã trong mối quan hệ này rồi, thì hãy để mình thể hiện một chút thành ý…”
Cô ấy nói trong khi ấn hai ngón trỏ một cách lúng túng trước ngực.
Lại nữa à… cô ấy nghiêm túc hay gì thế…
“Cậu không cần phải làm vậy đâu…”
Không chỉ chi phí nguyên liệu rồi lại còn công sức bỏ ra nữa, nó chỉ khiến tôi càng cảm thấy khó sử hơn thôi.
“Không… mình chỉ—, cậu thấy đấy trong mối quan hệ này cậu chẳng được lợi gì… thế nên đây là cách duy nhất để mình có thể đền đáp cho cậu."
Cô ấy nói gì vậy… Chẳng phải đó là tự dước họa vào thân à…
“Đó là cách duy nhất mình có thể đền đáp cậu, xét trên tình hình hiện tại… Hay là còn cách nào khác nhỉ…?”
Nói thật nếu tôi đưa vị trí này cho ai đó thì chắc có cả tá người tình nguyện lao vào cấu xé nhau để giành lấy nó.
Tuy vậy…
“Không phải vậy. Mình tin chắc rằng nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ khiến cậu bị tổn thương.”
Misaki khẽ cúi mặt, che đi khuôn mặt mang vẻ u buồn và có chút đau đớn…
Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy vẫn chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai, dù cho được rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhìn thấy biểu cảm như sắp khóc của Misaki, tôi không khỏi nghĩ đó chính là lý do.
t tự chế :)