Trans: Cam
----------------------------------------------------
“A.”
Bắt đầu bằng tiết lẩm bẩm của ai đó rồi chuyển qua tiếng hét khắp mọi nơi. Công việc mô phỏng và dự đoán của mọi người đã đồng thời diễn ra.
“Bao giờ thì cô ta mới chịu dừng hạ nhân phẩm vậy?”
“Vãiiii…”
Trên màn hình trước mặt họ hiện tại là game thủ tên Rena đang chạy quanh thị trấn, tàn sát cả Npc lẫn người chơi.
“Tiền bối à! Chuyện này tệ quá! Mới đây mà giá trị nhân phẩm cô ta đã rơi xuống -50 rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Tuy đây chỉ là ngày thứ hai mà server hoạt động, người chơi này đã giết Npc hướng dẫn và kéo thị trấn trở nên hỗn loạn. Mặc dù họ đã đoán trước được phần nào nhưng thứ này quá đột ngột rồi.
“Sao, gì hả? Chuyện gì xảy ra thế?”
“Sếp! Nhìn game thủ đó đi!”
“Để tôi xem coi?.... AHAHAHAHA, cô ta bị sao thế? Thật là một kẻ nguy hiểm mà!”
“Đây không phải là lúc để cười đâu sếp.”
Trong khi đó, sau khi tàn sát tất cả mọi người, cô gái rời thị trấn. Và họ đã tính toán tổng thiệt hại của [Thị Trấn Bắt Đầu] và…. bắt đầu thảo luận xem, liệu họ có thể tổ chức một sự kiện ở thị trấn đó trong khi vẫn có đôi mắt xa xăm hay không.
“Sao thế? Cô ấy đã rời khỏi thị trấn rồi đúng không?”
“Đúng là vậy…”
Tuy nhiên, một nhân viên vì thận trọng mà quan sát và theo dõi cô gái ấy lên tiếng với một tông giọng yếu ớt “Chờ, khoan đã…”
“Chuyện gì thế?”
“Người chơi kể trên đã tự sát và hồi sinh trở lại thành phố và tấn công đền thờ rồi.”
“... hả?”
“Giám mục đã bị giết còn đền thờ thì sáng nhất đêm nay rồi…”
“......... cái gì!?”
Người nhân viên còn lại vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn mà kiểm tra nhưng đã quá trễ. Cô gái ấy vẫn tiếp tục cuộc tàn sát sau khi rời đền, phóng hỏa trung tâm thị trấn và chạy tới khu hầm mộ ngầm.
“...”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ai nấy đều choáng váng và kiệt quệ, trừ vị sếp đang cười ha hả trước sự phát triển chóng mặt này.
“... mới ngày đầu tiên mà cô gái này đã đạt giá trị nhân phẩm âm -120 rồi.”
“Mặc dù con số càng cao thì độ khó càng…”
“Sếp ơi, chúng ta phải làm gì đây? Chỉ có mỗi cô ta là nổi bật thôi, đúng không?”
“Chúng ta có nên điều chỉnh trò chơi lại không?”
Vị sếp, người đã luôn cười và chụp ảnh, video về cảnh này cuối cùng cũng bước lại và trả lời câu hỏi từ cấp dưới mình.
“Không sao, chuyện này ổn mà! Hơn thế là tất cả game thủ từ bản beta đều là lũ tay mơ như bao game khác với ít khi hỗn loạn xảy ra nên thế đấy! Ít ra chúng ta phải có ai đó như cô ta xuất hiện!”
“... Chắc chắn ông ta khoái trò này rồi.” (lầm bầm)
“Chơi game này là phải bộc lộ bản chất chứ!”
“Haiz~...”
Chủ nghĩa hưởng thụ thông thường của người đứng đầu không phải là thứ mới bắt đầu gần đây, do đó các nhân viên đã bỏ cuộc và tiếp tục công việc của họ cho sự kiện chính thức đầu tiên.
Tuy nhiên, sau nửa tháng thì….
“Rốt cuộc thì cô ấy thắng ư?!”
“Nỗ lực của chúng ta tới giờ-!!”
"Ooooh......"
"Con quỷ này! Kẻ dị giáo! Quái vật!!"
"Ahahahahahahahahahaha!!!!!"
Trên màn hình đang báo rằng người chơi đó đã khử Alexei, một Npc quan trọng, và thành công đảo chính, khiến lãnh chúa về hưu và trao chức vụ cho một tên thủ lĩnh chống đối xã hội.
“S-sự kiện chính được tổ chức bởi lãnh chúa đã bị hủy rồi…”
“Vậy công sức chúng ta đổ sông, đổ biển rồi sao…?”
“AHAHAHAHAH!!”
Sự kiện chính mà các nhân việc đã dày công chuẩn bị đã dã tràng. Và một lần nữa, họ gặp vấn đề bị thảm - làm việc quá sức.
“Quan trọng là chúng ta xử lý sao đây? Giá trị nhân phẩm của cô ta đã -180 rồi.”
“Quả thật! Vậy chúng ta sắp phải tạo thêm chức nghiệp nâng cao cho nhân phẩm âm -200 sao?”
“Nếu có thì nó đã tới giai đoạn giữa khi cô ta đạt tới -200 rồi.”
“AHAHAHAHAHAHAHA!!!”
Nếu họ chỉnh theo người chơi đó thì nó sẽ hạn chế những người chơi khác… Nếu họ chỉnh cao hơn giá trị nhân phẩm từ phiên bản Beta, chuyện chơi solo sẽ sớm trở thành chuyện viển vông.
“Trời đất, thú vị vãi! Đấy đúng là những thứ tôi muốn thấy đó mấy chú!”
“Toi mong ngày cũng để tâm đến tình huống hiện tại giùm..”
“Xin lỗi, xin lỗi, nhưng không phải như thế cũng hợp trò chơi sao?”
“Đúng là vậy, tuy nhiên, nó sẽ trở nên tầm thường như hàng trăm mấy trò chơi trước đây…”
“Vậy thì trong tương lai, số tân binh học theo cô gái này sẽ tăng và sự hỗn loạn sẽ thêm gay gắt, đúng không~!?”
Trái lại với giọng nói vui vẻ của người quản lý, các nhân viên bắt đầu những việc họ có thể làm với đôi mắt cá chết và lẩm bẩm mấy câu như “Cho tôi vài giây để mua thuốc đau dạ dày…”, “Gần đây, tóc anh ta cũng thưa đi…”, và “Chúng ta phải mau chuẩn bị sự kiện thay thế thôi…”
… Dẫu vậy, vị quản lý lại bị thư ký mình lôi ra hành lang và phạt ngồi quỳ với cái bảng ghi [Tôi là đứa trẻ hư] đeo quanh cổ.
—------------------------------------------------
Thế là tiểu thư Rena đã bóp chết một trong các sự kiện chính thức.
—------------------------------------------------
Cam: Hic, dịch xong k ai nhớ tới chương tui dịch :')
Ai còn nhớ Ellen k? :))