Trauma danshi wa shizuka ni kurashitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 29

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 1 - Chương 20 - Một khó khăn qua đi

Hội thao đã kết thúc với kết quả: đội bóng rổ lớp tôi lọt vào chung kết, còn Miyamoto-san dừng chân ở bán kết. Lúc này, tôi đang ở tầng hai nhà thi đấu, cổ vũ cho Yuki.

Lớp của Miyamoto-san và Obata-san tiến vào chung kết môn bóng bàn, nên cả hai không có mặt ở đây. Yuki thì đang thi đấu trên sân.

Không hiểu sao, khi chỉ có một mình thế này, tôi lại cảm thấy hơi… trống trải. Như thể những người bảo vệ tôi đã biến mất. …Cứ như tôi trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.

Hồi trước, tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ. Rằng tôi có thể bảo vệ những thứ quan trọng với mình, nên tôi đã nghĩ rằng mình là một con người mạnh mẽ.

Nhưng ở cấp hai, tôi nhận ra mình yếu đuối và vô dụng đến thế nào. Tôi bắt đầu nghĩ rằng không cần phải mạnh mẽ nữa. Chỉ cần được sống yên bình, dù chỉ một mình, cũng đủ.

Giờ đây, tôi vẫn mong một cuộc sống bình yên, nhưng đồng thời cũng muốn được ở bên bốn người bạn này. Mối quan hệ kỳ diệu mà tôi đã may mắn có được, tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ nó. Nhưng hiện tại, tôi lại đang được bạn bè che chở… và có lẽ, tôi đang phụ thuộc vào họ quá nhiều.

—Pííí!

Đang mải suy nghĩ, tôi giật mình nhận ra trận đấu đã bắt đầu.

…Hừm. Cả hai đội đều giỏi, nhưng có vẻ đội Yuki hơi bất lợi. Chỉ nhìn một lúc, tôi đã thấy đối thủ chơi thuần thục hơn, như thể họ quen thuộc với trận đấu. Thể hình của họ cũng vượt trội hơn.

“Này.”

“!”

—Thịch!

Giữa tiếng cổ vũ ồn ào át đi mọi âm thanh nhỏ, giọng nói bất ngờ khiến tim tôi đập mạnh. Tôi đang tập trung vào trận đấu, nên khi nghe giọng nói không muốn nghe ấy, cảm giác như tim bị bóp nghẹt. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Như thể giọng của Sumika là tín hiệu, âm thanh xung quanh đột nhiên nhỏ dần…

Hít… Thở… Bình tĩnh. Không sao đâu.

Tôi hít thở sâu, cảm giác cơ thể dần trở lại bình thường.

Tôi đứng cổ vũ ở góc hơi tách biệt khỏi các bạn cùng lớp. Vậy mà Sumika vẫn cố tình đến bắt chuyện…

“…Gì?”

“Trận thứ ba cậu cũng không chơi nghiêm túc, đúng không?”

“…”

“Sao cậu không chịu cố gắng? Hồi cấp hai, nếu là cậu, chắc chắn đã ghi được điểm rồi.”

“…Tớ tập trung phòng ngự. Không hề qua loa.”

“…”

Sumika cau mặt, như muốn nói “Còn định cãi à?” Nhưng cô ấy không nói thêm. Có lẽ vì cô ấy mặc định tôi không nghiêm túc, nên khi bị phủ nhận, cô ấy không biết đáp lại thế nào. …Thật ra, tôi không qua loa. Tôi đã phòng ngự hết sức.

“…Nếu chỉ có vậy, tớ đi được chưa? Bạn tớ đang thi, tớ muốn cổ vũ.”

“…Bạn… bè?”

Giọng Sumika trầm xuống, ánh mắt đầy khinh miệt, xen lẫn chút tức giận.

“…Cậu chưa xin lỗi Ryosuke, đúng không? Vậy mà dám nói đến bạn bè?”

“…”

Tôi đang cố giữ bình tĩnh, nhưng câu nói ấy như một cú đá trời giáng. Tim lại đập mạnh, cảm giác cơ thể mờ nhạt, lạnh buốt. Một cơn buồn nôn như bóp chặt dạ dày dâng lên.

“Xin lỗi, tớ…!”

Tôi vội bước đi, định chạy đến nhà vệ sinh, nhưng chân vướng víu, không đứng vững, ngã nhào, chống tay xuống đất.

“Cậu làm gì—”

—Bốp!

Theo phản xạ, tôi gạt tay Sumika khi cô ấy định đỡ tôi dậy. Rồi trong khoảnh khắc—chỉ một giây hay vài giây, tôi không rõ—ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Cái—”

“…Xin lỗi.”

Tôi vội vàng chạy đến nhà vệ sinh. Khi đến nơi, cảm giác buồn nôn đã dịu đi. Kiểm tra lại, tôi không ướt đẫm mồ hôi, nhưng mồ hôi túa ra nhiều bất thường, và… mắt tôi đã ướt.

“Haa… haa…”

Nhìn vào gương, tôi có cảm giác người trong đó không phải mình. Như thể người ấy đang trách móc tôi. Như thể chính tôi trong gương cũng đang ghê tởm bản thân.

Hít… Thở…

…Chắc ổn rồi.

Hít thở sâu, cảm giác kỳ lạ với người trong gương biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.

…Phù… Trận bóng rổ thế nào rồi nhỉ? Vừa nãy tôi mất cảm giác thời gian, không biết đã bao lâu. Chắc không lâu lắm…

Cảnh giác với Sumika, tôi quay lại nhà thi đấu. Như dự đoán—nói thế có lẽ không hay—đội của Yuki đang bị áp đảo. Nhìn sang nhóm bạn cùng lớp, họ tụ tập hò hét cổ vũ, vỗ tay mỗi khi có điểm, trông rất hào hứng.

…Vui thật…

Vừa nãy tôi còn định cổ vũ nhiệt tình, nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo. Cảm giác này, tôi từng trải qua từ cấp hai trong những sự kiện như thế. Nhưng nỗi cô đơn bây giờ… dường như lớn hơn trước.

Tôi tiếp tục quan sát trận đấu, vẫn cảnh giác với Sumika.

~~~

“Mệt quá…”

Kết quả của đội bóng rổ là á quân. Trận đấu rất hay, nhưng đội Yuki thua. Giờ mọi môn thi đã kết thúc, giờ sinh hoạt cũng xong.

“Hôm nay không có câu lạc bộ, đúng không?”

“Ừ. …À, đi karaoke không? Coi như chúc mừng hội thể thao.”

“Ồ, tìm được rồi!”

Đang nói chuyện, Obata-san bước vào lớp từ cửa sau, theo sau là Miyamoto-san.

“Ô, hai cậu, rảnh không? Bọn tớ đang tính đi karaoke đây.”

“Hay đó! Đi, đi! Tớ cũng không có câu lạc bộ hôm nay!”

“Tớ cũng rảnh!”

Dù vừa trải qua hội thể thao mệt mỏi, Obata-san vẫn hào hứng đồng ý, và Miyamoto-san cũng hưởng ứng. Thấy vậy, tôi hơi áy náy.

“À… xin lỗi. Tớ có ca làm thêm chiều nay.”

“Ồ, vậy để lần sau nhé.”

“Làm ở quán cà phê, đúng không?”

“Ừ. Một quán nhỏ, tư nhân thôi.”

Trả lời Obata-san xong, Miyamoto-san tiếp lời.

“…Vậy thì, tớ muốn ghé quán đó thử…”

“Hả?”

Ơ, sao tự nhiên… Tôi thấy hơi không thoải mái.