Trauma danshi wa shizuka ni kurashitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1139

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 1

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 20

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3727

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

29 114

Tập 1 - Chương 23 - Tin nhắn

“Này, Ishikawa, cảm ơn cậu nhé! Cứu tinh của tớ luôn đấy!”

“Buổi sáng tốt lành. Trưa trả ơn cũng được nha.”

Khi tôi đến trường, Obata đã đứng chờ trước cửa lớp với quyển vở của tôi trên tay.

“Cậu biết đấy, hôm nay có mấy môn có tiết, nên tớ muốn trả sớm. À, nhân tiện, tớ muốn hỏi chút… về Địa lý, chỗ này nghĩa là sao?”

Obata đưa lại tôi vở Sinh học và Địa lý, còn vở Địa lý thì cô ấy mở sẵn trên tay.

“Chỗ nào? …À, cái này hả. Không phức tạp lắm đâu, để tớ giải thích…”

Obata gật gù lắng nghe khi tôi giải thích phần mà hôm qua tôi đã kẻ xanh.

Chúng tôi đứng nép vào một góc hành lang để nói chuyện, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy có vài ánh mắt nhìn mình… Ừm…

Lướt qua khóe mắt, tôi thấy một người đang nhìn về phía này. Khi liếc sang, tôi nhận ra đó là Sumika, cô ấy vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét vừa bước vào lớp. Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy như đang bị quan sát, hơi khó chịu… và có chút không thoải mái.

“Hử? Sao thế?”

“À, không, không có gì.”

Có lẽ tôi trông như đang ngẩn ra, nên Obata lo lắng hỏi.

“Thật không?”

“Ừ. Giải thích thế này ổn chứ?”

“Chắc là ổn!”

…Thật sự ổn không đấy? Cái “chắc là” này nghe sao mà đáng lo thế…

“Cảm ơn cậu nhiều lắm! …Mà, tớ toàn dựa dẫm vào cậu nhỉ. À, cậu cho tớ mượn vở, nên lần tới tớ sẽ mời cậu gì đó để cảm ơn nhé!”

“Thôi, không cần đâu. Tớ cũng được Obata giúp nhiều mà, chuyện này có gì đâu.”

“…”

Tôi nói mà không nghĩ ngợi gì, nhưng Obata đột nhiên im lặng.

…Hử, tôi lỡ nói gì sai sao?

“Ơ, sao thế?”

“À, không… tớ chỉ nghĩ, cậu ổn thật không…”

“…”

“Ý là, hồi đại hội thể thao lần trước, trông cậu khổ sở lắm…”

Tự nhiên nhắc chuyện xa lắc thế… À, chắc vì lần đó Obata đã giúp tôi. Nhưng tôi không cố ý nhắc chuyện đó, chỉ muốn nói là bình thường cô ấy cũng giúp tôi nhiều thôi.

“…Tớ ổn mà.”

Tôi đáp, và đột nhiên Obata cúi xuống, ghé sát mặt nhìn tôi từ dưới lên. Bình thường dù có chạm mắt, tôi cũng không cảm thấy bị nhìn chằm chằm, nên lần này giật mình thật sự.

“Vậy à… Ừ, được rồi.”

“…À, Obata? Chắc phải vào lớp rồi đấy?”

“Ừ, đúng ha.”

Khuôn mặt gần sát ấy tách ra. …Hình như lần đầu gặp, cô ấy cũng nhìn tôi kiểu này thì phải.

“…Này.”

“Hử?”

“…Thôi, không có gì.”

Obata nói vậy, rồi hét lên “Cảm ơn vì quyển vở nhé!” trước khi chạy nhanh về lớp mình.

…Ơ, tò mò quá. Cô ấy định nói gì vậy? …Mà, nếu cô ấy bảo không có gì, chắc tôi không nên nghĩ nhiều quá.

Khi tôi định vào lớp, Yuki vừa đến.

“Yo, chào, Shota.”

“Chào, Yuki.”

“Vở hôm qua hả?”

“Ừ. Obata vừa trả lại tớ xong.”

“Hờ.”

Yuki đáp qua loa, nghe cứ như chẳng quan tâm lắm. Nói thế nào nhỉ, không phải cậu ấy ghét Obata, nhưng so với cách cậu ấy nói chuyện với Miyamoto, thì với Obata có vẻ… cẩu thả hơn? Mà chắc không phải ghét, nếu ghét thì cậu ấy đã chẳng nói chuyện với Obata rồi.

Sau hai tháng chơi cùng, tôi nhận ra Yuki là kiểu người rất cá tính, không dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. …Mà, việc cậu ấy cứ bám lấy tôi chắc cũng đủ nói lên điều đó rồi. Cậu ấy ghét gì thì nói thẳng, thích gì thì làm. Không phải kiểu không chịu được gì, nhưng cậu ấy không thích chịu đựng những thứ không cần thiết.

Chắc cậu ấy cũng chẳng để tâm đến ánh mắt người khác. Thật đáng ngưỡng mộ. Còn tôi thì lúc nào cũng lo lắng về cách người khác nhìn mình. Chỉ cần bước vào lớp, ngồi xuống ghế, tôi đã cảm thấy những ánh mắt ác ý hay nghi ngờ đâm vào. …Có thể tôi hơi ảo tưởng, nhưng dù sao thì khi ở cùng bốn người, cảm giác đó chỉ giảm đi chút thôi, chứ không biến mất. …Nghĩ vậy thì lúc ở chỗ làm thêm với Miyamoto, tôi thấy thoải mái hơn nhiều.

“À, nhân tiện, ngày cuối thi cậu rảnh không?”

“Ơ, à, ừ. Thứ Tư, tớ định đi làm thêm, nhưng mọi người bảo thi xong chắc mệt, nên nghỉ cho khỏe. Thế là rảnh.”

“Vậy lần này đi karaoke với cả nhóm nhé?”

“Nghe hay đấy. Nếu mọi người rảnh thì đi thôi.”

“Để tớ hỏi xem.”

Yuki lấy điện thoại ra nghịch, và ngay lập tức điện thoại tôi kêu ting ting. Chắc cậu ấy nhắn vào nhóm chat bốn người của chúng tôi.

Tôi mở ứng dụng nhắn tin, định thêm gì đó cho hai cô gái, nhưng tay khựng lại. Ngoài nhóm bốn người, tôi thấy một thông báo từ một cuộc trò chuyện khác.

Tôi đã tắt thông báo nên không để ý, hóa ra là tin nhắn từ mẹ.

Lần cuối mẹ nhắn là sau khi tôi về nhà, hỏi tôi đi làm thêm có ổn không. Lần này nhắn đột ngột thế này làm tôi hơi bất ngờ. Là chuyện gì nhỉ?

Trước tiên, tôi trả lời tin nhắn của Yuki về việc “ngày cuối thi rảnh thì đi karaoke” bằng cách xác nhận tôi rảnh, rồi mới mở tin nhắn của mẹ.

Nội dung là hỏi tôi sắp thi rồi, có ổn không. Có vẻ mẹ nhắn vì biết gần đến kỳ thi. Mẹ còn hỏi có nên qua nấu ăn cho tôi không… Nhưng tôi ổn mà. Thi gần đến đâu thì tôi cũng không đến mức bận rộn đến nỗi không nấu ăn được. Với lại… tôi không muốn mẹ qua lắm. Chắc mẹ cũng không thực sự muốn đến đâu.

Tôi nhắn lại “Con ổn” thì chuông vào lớp reo. Tiết một là tự học, cô giáo có nói thế… Giờ làm gì nhỉ?

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Tác note:

Thông báo

Kể từ khoảng ba chương trước, truyện đã nhận được 108 lượt “like”. Hài hước thật, đúng bằng số phiền não trong Phật giáo luôn!

Tui phân tích và dịch đoạn note của lão tác nhé nghe nó hơi khó hiểu: Nguyên văn: 道締邪見 無色界苦締 辺執見 十纏嫉 十纏悔 無色界苦締戒禁取見 煩悩の名前ってかっこいいな……。 Dịch sát nghĩa: Tà kiến ngăn cản con đường. Khổ đau trong vô sắc giới, biên chấp kiến. Mười triền phiền não: ghen tị. Mười triền phiền não: hối hận. Khổ đau trong vô sắc giới, giới cấm thủ kiến. Tên của các phiền não nghe ngầu thật… ------------------------------------------------------------------ Trans: tui dịch ra còn dell hiểu lão tác viết cái j ạ.....