<Góc nhìn của Sieg>
"—ước mơ làm anh hùng chỉ là lời nói suông thôi sao?"
Nghe vậy, Sieg liền tức giận và vung nắm đấm về phía đối phương.
Thế nhưng, nắm đấm đó chỉ trúng vào khoảng không.
"Tại sao chứ…!!"
Nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ bí ẩn tránh đòn tấn công của cậu như thể không có chuyện gì xảy ra, dù cho hắn chẳng hề di chuyển một bước, Sieg bắt đầu nghĩ rằng cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một giấc mơ.
'Tại sao... tại sao mình lại không thể đánh trúng được…!!??'
Từ nhỏ, Sieg đã rất ngưỡng mộ cha của mình, Rain.
Một người cha mạnh mẽ và hiền hậu.
Vì ông là đội trưởng kỵ sĩ đoàn của Lyon nên hai cha con rất hiếm khi gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp, Sieg đều xin cha huấn luyện cho mình.
Dĩ nhiên, Sieg chưa từng thắng được cha mình.
Dù vậy, Sieg vẫn luôn tin tưởng, rằng khoảng cách ấy rồi sẽ được rút ngắn lại. Rồi một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ bắt kịp ông.
Nhưng hiện thực thì lạnh lùng đến tàn nhẫn, và cũng tàn khốc đến vô vọng.
"Ra đòn tốt đấy." — Kẻ đeo mặt nạ nói.
Kẻ đối diện với Sieg ăn mặc một cách kỳ quặc.
Hắn chỉ đeo một chiếc mặt nạ xám che kín khuôn mặt. Phần mắt có chút khe hở, nhưng từ đôi mắt đó không thể thấy được chút cảm xúc nào. Trên người là bộ đồ quý tộc kiểu cổ điển.
Thế nhưng, điều kỳ lạ nhất không phải là vẻ bề ngoài, mà là thái độ của hắn.
Kỳ lạ, lịch sự một cách thái quá.
"Nào, Sieg-kun, cậu có thể tấn công từ bất cứ hướng nào."
Hắn không chỉ biết tên cậu, mà còn nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, đầy thân thiện.
Tuy vậy, trái ngược với giọng điệu đó là một sức mạnh áp đảo và đầy bạo lực.
"UAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!"
Nắm đấm lại hụt.
Ngay khi Sieg lao vào, đối phương lập tức phản công.
"…Guhh!!!"
Một cú đấm găm thẳng vào cơ thể khiến toàn thân cậu bị chấn động mạnh.
Từ cú đấm đó, Sieg đã cảm nhận được một sự khác biệt—một sự chênh lệch đẳng cấp đến kinh hoàng.
'Không thể nào... sao khoảng cách lại lớn đến vậy…!!'
Dù suýt bất tỉnh, Sieg vẫn vùng dậy chống trả.
Cậu không tự phụ. Cậu đã nỗ lực. Rất nhiều.
Ngày này qua ngày khác, Sieg không ngừng cố gắng.
Ngay cả cha cậu cũng từng nói rằng Sieg không có tài năng.
Bởi vì Sieg gần như không có ma lực.
Dù cậu có khao khát sức mạnh để cứu người đến đâu, nhưng nếu không có ma lực, thì đến một lúc nào đó… cậu sẽ chạm đến giới hạn.
Mọi người trong làng đều chê cười cậu.
"Sống yên lành là được rồi, đừng có mơ mộng làm mạo hiểm giả hay anh hùng trong khi chẳng có ma lực."
Nhưng Sieg vẫn cắn răng mà nỗ lực.
Một sự nỗ lực không thua bất kỳ ai.
Chính điều đó—và chỉ điều đó—là niềm kiêu hãnh của Sieg.
Vì thế nên, cậu không thể để mình gục ngã tại đây.
"UAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!!!"
Sieg gào lên.
Cậu tự khích lệ bản thân rồi lao vào kẻ đeo mặt nạ.
Nhưng ngay lúc đó, cậu cảm nhận được thứ gì đó nóng rát trên mặt.
Đà tấn công bị cắt đứt.
Cú đá từ bên hông khiến cậu bị hất văng.
"Tốt đấy." — Kẻ đeo mặt nạ nói, vẫn bình thản chờ đợi.
Hắn hoàn toàn giữ thế bị động.
Sự chênh lệch về thực lực lớn đến mức không cần phải ngụy biện gì thêm.
'Không được… như thế này thì không được…!'
Ngoài ra, trong lòng Sieg còn mang theo một sự lo lắng.
'Mình phải nhanh lên…!'
Thực ra, lý do Sieg đến đây là vì nghe tin ngôi làng bên cạnh, Haven, bị bọn cướp tấn công.
Ở Haven có một cô gái tên Iris, người mà Sieg mới quen biết gần đây. Dù là một tiểu thư quý tộc nhưng cô không hề kiêu căng, luôn đối xử bình đẳng với mọi người và có một trái tim đầy chính nghĩa.
Chính vì thế, trước khi kịp nhận ra, cơ thể Sieg đã tự hành động. Cậu phải đến Haven.
Nhưng lại không thể chạm tới.
"Ừm ừm, tốt lắm."
Nắm đấm của cậu, cú đá của cậu, mọi thứ cậu tung ra đều không thể đánh trúng hắn.
Cậu thậm chí còn không thể hình dung ra cảm giác đánh trúng là như thế nào nữa.
"Không tệ, không tệ chút nào."
Bị ném mạnh xuống đất.
Bóng tối bắt đầu bao phủ tâm trí.
Con đường mà mình đã chọn, lại u tối và mù mịt đến vậy sao? Đỉnh cao mà mình hướng đến, lại xa xăm đến thế sao?
"UAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!!!"
Sieg gào lên và lao vào gã đeo mặt nạ.
Không biết đã bị phản đòn bao nhiêu lần.
Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm rạp trên đất.
Đầu óc cậu mơ hồ và không thể suy nghĩ được gì.
"Phù… cũng đến lúc rồi nhỉ." — Một giọng nói vang lên từ phía trên đầu.
Ánh sáng trước mắt dần vụt tắt.
Có lẽ mình sẽ chết ở đây.
Nhưng, Sieg không thể chấp nhận điều đó.
"—Ai cho phép..."
Cậu không thể chấp nhận.
"Chết ở cái nơi như thế này hảaaaaaa!!!"
Cậu dồn hết sức lực còn lại.
Không được bỏ cuộc.
Đúng vậy, nếu gục ngã tại đây, thì cậu sẽ không còn là chính mình nữa.
Vì vậy—
"—Không đời nào tôi chịu thua đâuuuuuuu!!!!!!!"
Ngay khoảnh khắc đó, một nguồn sức mạnh bùng nổ khắp cơ thể cậu.
Cậu bật dậy và đạp mạnh xuống đất, trong chớp mắt đã áp sát kẻ đeo mặt nạ.
Có lẽ đó là đòn tấn công vào thời điểm hoàn hảo nhất..
Kẻ địch đã hoàn toàn mất cảnh giác.
Và đó là một cú đấm lý tưởng hơn bao giờ hết.
Cơ thể bị dồn đến giới hạn đã đạt đến mức độ sắc bén chưa từng có.
'Mình có thể đánh trúng!'
Sieg tin chắc điều đó.
Nắm đấm hướng về phía kẻ đeo mặt nạ.
Cú đấm đó sẽ chạm tới hắn, kẻ đã lơ là vì nghĩ rằng trận đấu đã kết thúc.
Lẽ ra là như vậy…
Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Sieg đã chứng kiến một điều không thể tin nổi.
Khi đang lao tới trong tuyệt vọng, cậu nhìn thấy kẻ đeo mặt nạ không hề tỏ ra nao núng hay sợ hãi… mà lại đang vỗ tay.
"Cái... gì!?"
Có thể thấy rõ một sự vui sướng tột độ đang trào dâng từ hắn.
"Tuyệt vời..."
Lời khen ngợi tuôn trào từ kẻ đang đứng trước mặt cậu.
"Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời đấy, Sieg-kun!!!!!"
Và rồi—
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cú đấm chắc chắn sẽ trúng kia lại trúng vào khoảng không, và trong nháy mắt, kẻ bí ẩn kia lại biến mất.
"Hả..."
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau.
"Sieg-kun."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
"Không thể tin được. Cậu đã khiến tôi phải dùng đến cả cường hóa cơ thể bằng ma lực đấy. Quả nhiên cậu rất tuyệt vời."
Tuyệt vọng.
Nghe thấy giọng nói từ phía sau, Sieg đã nhận ra một sự thật và không thể ngừng run rẩy.
'Không thể nào…'
Người này... đến giờ vẫn chưa hề dùng ma lực.
Sieg gần như không có ma lực. Chính vì vậy, cậu hiểu rõ hơn ai hết về tầm quan trọng của ma lực.
Ma lực giống như một nguồn năng lượng. Nếu dùng ma lực để cường hóa cơ thể, sức chiến đấu sẽ tăng lên vượt bậc.
Và kẻ đứng đằng sau lưng cậu... cho đến giờ vẫn chưa hề dùng đến nó.
Điều đó có nghĩa là… hắn còn ít nhất một, không, thậm chí hai bậc sức mạnh nữa chưa được thể hiện.
"UAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!"
Lúc này, cậu đã chẳng còn quan tâm đến hình thức hay gì nữa.
Vừa quay người lại là cậu lập tức tung nắm đấm.
Nhưng, đòn tấn công đó đã không thể chạm tới hắn.
"Không không, cậu thật sự rất tuyệt vời đấy. Cậu chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa." — Kẻ đeo mặt nạ nói.
Cùng lúc đó, Sieg cảm nhận được một cú đánh vào gáy.
"…Khụ!"
"Vậy nên bây giờ—"
Tầm nhìn thu hẹp, ý thức dần mất đi.
"—Hãy ngủ đi. Người anh hùng tương lai."
Thật đúng là một trò hề lố bịch.
Cố gắng đến thế, nỗ lực đến thế, vậy mà cuối cùng lại chẳng thể bảo vệ được gì.
Không thể bảo vệ được người bạn mà cậu vừa mới quen, cậu chỉ là một kẻ bại trận thảm hại nằm sấp trên mặt đất.
Rốt cuộc, cậu cũng chỉ là một kẻ mơ mộng muốn được trở thành anh hùng.
Vậy mà lại được gọi là "anh hùng tương lai" ư…?
Lời nói vui vẻ ấy cứ văng vẳng bên tai Sieg, không dứt.
Nhân vật chính, Sieg đã bị một kẻ địch mạnh mẽ và đầy bí ẩn đẩy vào con đường đen tối.