Tổng hợp truyện ngắn Saenai Heroine no Sodatekata

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

94 929

Tanaka The Wizard

(Đang ra)

Tanaka The Wizard

Tác phẩm gây tranh cãi từng đoạt "Giải thưởng Narou Con Grand Prize" cuối cùng đã chính thức xuất bản thành sách!

3 7

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

63 100

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

23 191

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

74 969

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

94 1095

Saekano O năm sau - Saekano Sáu năm sau (phần I)

Người dịch: Hoàn Simp Megumi.

Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những ngưởi xem movie trong tuần thứ sáu.

------

Giữa tháng 8…

Lúc mà mọi người đang tận hưởng kì nghỉ Obon của mình, kì nghỉ không chỉ dành cho các học sinh mà cả những người đi làm.

“Đã bảo là chúng ta không nói về chuyện đó nữa mà, cái chúng ta đang nói đến là về chuyện hôn nhân của Megumi mà phải không?”

“Chị chuyển chủ đề nhanh thật đấy onee-chan.”

Trong phòng khách của một ngôi nhà tại Tokyo, có hai giọng nói như đang cãi nhau, một giọng nói như đang bị kích động, cái còn lại như đang rất mệt mỏi với những gì đang diễn ra, nhưng tông của hai giọng nói này lại gần giống nhau.

“Không phải Megumi mới đang là người cố gắng lảng tránh hay sao? Em đã ở bên cậu ấy bao nhiêu năm rồi?”

“Mặc dù ngày nào bọn em cũng gặp nhau, nhưng anh ấy vẫn chưa có dấu hiệu gì cả. Cả onee-chan nữa, chị đừng cư xử như chị biết hết vậy, cũng lâu lắm rồi chị mới về nhà một lần mà.”

Một trong hai giọng nói đó đến từ Megumi Katou, người mà chắc không cần phải giới thiệu thêm nữa. Và chủ nhân của giọng nói còn lại, như mọi người đã nghe rồi, “Onee-chan” của Megumi…

Không, không chỉ những người chỉ xem anime mà ngay cả những độc giả chỉ theo dõi light novel với những con số cũng không hiểu được, xin được giới thiệu, nhân vật siêu hiếm (người xuất hiện trên bìa của cuốn FD2). Tên hiện tại của cô ấy là Hiromi Yoshinaga. Họ trước đó của cô ấy là Katou, và cô ấy là chị gái của Megumi, hơn 6 tuổi…

“Hãy nghĩ cho bố mẹ chút đi. Họ rất muốn thấy em trong bộ váy cưới đấy, chẳng qua họ không thể nói thẳng ra trước mặt em được thôi.”

“Nếu là thế, thì chắc chắn đám cưới của chị đã làm điều đó rồi, thế nên là bố mẹ sẽ không có mấy cái kỳ vọng kiểu vậy vào cô con gái thứ hai đâu.”

Tại một ngôi nhà tại Tokyo… Cụ thể hơn là, trong phòng khách của nhà Katou, có một cảnh khiến bạn phải nhảy ngay vào xem liệu đó có phải một vở kịch thời Showa hay không, một người chị gái về thăm nhà nhân dịp lễ Obon và đào sâu vào chuyện hôn nhân của em gái mình. Tiện thể thì, người ngay từ đầu đã châm lửa cho cuộc chiến này là…

“Nhắc mới nhớ, có phải bạn trai của Megumi-chan hiện tại vẫn là Aki-kun mà đúng không? Nếu là vậy, anh khá chắc là anh đã gặp cậu ấy một lần rồi mà, đúng chứ?”

“Đúng rồi! Đúng là cái cậu Aki-kun đó đấy! Cho em biết tất cả đi Kei-chan… Con bé này không quan tâm em có hỏi bao nhiêu lần, nó nhất định không để em gặp cậu ấy.”

“Keiichi-kun, anh có thể làm ơn im lặng và đừng nói những điều thừa thãi nữa được không?”

“Ô… Ồ… Megumi onee-chan đáng sợ quá nhỉ~, Hatsumi-chan~”

Đó là một chàng trai trẻ, cũng trạc tuổi hai chị em nhà kia, đang gặp khó khăn trong việc dỗ dành đứa trẻ trong vòng tay anh ta. Tên anh ấy là Keiichi Katou, anh họ của chị em nhà Katou (CV: Soma Saito)

“Chẳng phải là từ đầu, tất cả là do Keiichi-kun cứ liên tục nói về Hatsumi-chan nên mọi thứ mới trở nên phiền phức thế này à?”

“Đúng đúng, đừng cho bố mẹ bọn em thấy con anh, họ sẽ đòi có cháu bế mất.”

“Không đời nào anh lại không tự hào về điều đó được, tại vì các em nhìn đi, làm gì có thiên thần nào như này không? Anh đang tính đến việc lan tỏa sự dễ thương này cho cả thế giới thấy.”

“Ah… Đúng là tên phụ huynh ngu ngốc.”

“Ít nhất thì gọi anh ấy là bị tình yêu thương con làm cho ngu ngốc chứ, onee-chan.”

“Nói thế không thể làm anh lung lay được đâu. Hai em sẽ hiểu khi các em có con.”

“Uwa, anh ấy lại bắt đầu rồi đấy.”

“Tại chị nói mấy thứ không cần thiết đấy.”

“Rõ ràng là tại Megumi khiêu khích anh ấy trước mà!”

Lần đầu tiên anh ấy xuất hiện, anh ấy là một sinh viên y khoa đẹp trai rạng ngời, giờ anh ấy đã kết hôn và có một cô con gái, anh ấy đã hoàn toàn biến thành một ông bố ngốc nghếch… đúng hơn là một người cha tốt. Tiếp sau đó, bố mẹ của đôi chị em kia, những người đã luôn hãnh diện và yêu thương hai cô con gái của họ, cũng đã nói: “Đến lúc rồi, Hiromi.”, không chậm trễ, cô con gái lớn của họ cố gắng hướng mũi tên về phía cô em gái: “Không không, để Megumi kết hôn thì sẽ nhanh hơn đó.”. Cứ như thế, một cuộc nội chiến giữa 3 người họ hàng đã xảy ra, đến nỗi mà nếu để người ngoài nhìn vào, họ sẽ thắc mắc liệu ba người này có phải người cùng một nhà không, giờ nó đã gần như biến thành một thứ gì đó hỗn loạn.

“Vậy à, là cậu Aki-kun đó à… Nếu là vậy, hai người chắc phải quen nhau được một thời gian rồi. Anh và Megumi-chan gặp cậu ấy hồi em mới học năm hai cấp 3, đã được 7 năm rồi đúng không?”

“Chả hiểu sao nhưng em đang cảm giác Keiichi-kun đang từ từ biến thành “người họ hàng phiền phức luôn đào lại những chuyện xấu hổ từ ngày xưa lên” vậy nhỉ.”

“Con bé là thế đấy, nhìn bề ngoài thì ngây ngô và vô tội, nhưng sâu bên trong con bé rất quyết đoán… Nghe thì hay nhưng em ấy thù dai lắm đấy.”

“…Và bà mẹ chồng của em, bà suốt ngày chỉ thích châm chọc con bé, em muốn bà ta im lặng đến suốt đời.”

…Tất cả mọi người, từ bố mẹ của đôi chị em, chồng của cô chị và cả vợ của Keiichi, đều chạy cả vào bếp, họ đang cố gắng thoát khỏi cuộc nội chiến này, thứ mà được họ gọi là “chuẩn bị bữa tối”.

“Thật là, đây là lí do em không thích tụ họp gia đình đấy. Quả nhiên em nên đi lo cho công việc của em thì đúng hơn.”

“Nhưng không phải tuần này công ty em nghỉ sao? Cậu chủ tịch (Aki-kun) cũng về Nagano mà.”

“Ah… mồ… anh về sớm chút đi được không Tomoya-kun.”

※ ※ ※

“Thế? Aki-kun thì sao? Chẳng phải đã đến lúc em phải kết hôn rồi sao.”

“Đã bảo là đây không phải là nơi để bàn về chuyện đó rồi mà, đây là nơi để mọi người tưởng nhớ về tổ tiên đó.”

Trong căn phòng rộng rãi của một ngôi nhà ở một tỉnh nào đó (tỉnh Nagano)… hay đúng hơn là trong một căn phòng lớn có trải thảm tatami, cũng có hai giọng nói như đang tranh luận về một vấn đề gì đó, một giọng nói như đang bị kích động, cái còn lại như đang rất mệt mỏi với những gì đang diễn ra.

“Em đang nói gì thế? Buổi lễ đã xong từ lâu rồi, từ lúc này, chúng ta nên bàn về chuyện của tương lai hơn là nhắc lại những việc ở quá khứ.”

“Đúng đúng, chú cũng chắc là tổ tiên của chúng ta cũng đang rất hứng thú với chuyện hôn nhân của hậu duệ của họ.”

“Tomoya-kun trông có vẻ rất nổi tiếng, chắc cháu cũng phải có một hay hai cô bạn gái gì đó rồi chứ.”

“Thật là. Lâu lắm rồi cô mới thấy cháu, vẫn đẹp trai như ngày nào.”

“Quả nhiên mình không nên về đây mà…”

Không, kể từ lúc đó, số người có giọng điệu như đang tò mò một thứ gì đó ngày một tăng lên, và chỉ có một, một cậu trai trẻ bị lâm vào tình thế (dầu ăn) không còn nơi nào để chạy. Tất nhiên, đó là Tomoya Aki, người mà chắc cũng không cần phải giới thiệu thêm nữa, và còn lại là đủ người từ già đến trẻ, có cả những người đến từ một gia đình có họ là “Hyoudou”, đã tụ tập tại đây tỉnh Nagano, quê hương của họ nhân dịp lễ Obon.

“Nhưng mà Tomoya-kun này, công ty của cháu đang hoạt động tốt mà đúng không? Vậy nên, đương nhiên là cháu sẽ phải luôn luôn trong “trạng thái sẵn sàng” chứ?”

“Nói mới nhớ, giờ cháu là chủ tịch của một công ty mà nhỉ.”

“Còn trẻ mà đã giỏi vậy rồi!”

“Thật đấy, hồi chú bằng tuổi cháu chú vẫn đang vùi đầu vào sách vở.”

“K-Không đâu. Nó chỉ là một công ty nhỏ thôi…”

Giữa biển người đang hỏi Tomoya, người đã bắt đầu cuộc hội thoại, và cũng là người tò mò nhất, Yasutaka Hyoudou, người con trai lớn thứ hai của nhà Hyoudou, người mà đã tách ra ở riêng gần Tokyo, còn có bác của Tomoya, chú của cậu và…

“Tomo đã có bạn gái, họ hẹn hò được sáu năm rồi. Hai người họ bắt con chờ hơi lâu rồi.”

“Michiru!?”

Vừa dứt câu, một người cuối cùng đã bị kích động, ông ấy là bố của Michiru Hyoudou, người mà trước đó cũng tham gia vào cuộc “đàn áp” Tomoya.

“Thật là, ước gì mình cũng được trải nghiệm cảm giác ở cùng người mình yêu từ sáng đến đêm ở nơi làm việc. Ghen tỵ quá!”

“Đồ phản bội này!”

Mặc dù mồm của cô ấy vẫn đang nhấm nháp món inari sushi, làm cho những lời nói không được rõ cho lắm, thế nhưng từng lời nói của Michiru đều như các nhát đâm vào đúng điểm yếu của Tomoya kèm theo một sự ác ý không hề nhẹ.

“À đúng rồi, hình như Micchan làm cho công ty của Tomo-chan mà đúng không?”

“Thế, con có biết bạn gái của Tomoya-kun không?”

“Cô ấy là người như thế nào? Nói cho bọn ta biết đi.”

“Không, không, như nào nhỉ… à đúng rồi, thay vào đó nói về Michiru đi. Cái cậu mà từ ban nhạc lớn năm ngoái ấy.”

“Ấy chết, em lại lỡ dành tình yêu của đời mình cho âm nhạc mất rồi. Thế nên là kịch bản đấy đẹp, đáng tiếc là nó không xảy ra.”

“Ể, thế à? Dù sao thì Micchan cũng đã trở thành một cô gái xinh đẹp mà.”

“Ở Tokyo thì chắc sẽ gặp được nhiều người tốt mà đúng không? Phí phạm quá.”

“Chú biết một chàng trai tốt lắm, để chú mai mối cho nhé? Cậu ấy làm việc ở bưu điện gần đây.”

“Không, hình như cậu ấy còn làm người mẫu cho quảng cáo trên TV nữa… và còn nhiều thứ nữa, chú không nhớ hết nổi.”

Và thế là mặc dù Tomoya-kun đã nỗ lực một cách tuyệt vọng để điều hướng dư luận sang một hướng khác, thế nhưng do “luật (nói đúng hơn là định kiến) của xã hội chốn thôn quê quá khắc nghiệt”, kế hoạch của cậu đã thất bại.

“Không~, cháu hiện tại không hứng thú với đàn ông, sao mọi người không quay lại chủ đề chính là bạn gái của Tomo đi.”

Đó là khoảnh khắc mà cuộc chiến thí nhau của hai đôi bạn trẻ kết thúc với chiến thắng dành cho Michiru.

“Thật là, Tomoya-kun đã trưởng thành rồi nhỉ, còn con bé nhà chú thì vẫn như này mãi.”

“H-Hả!?”

“Mi-Michiru?”

Bầu không khí đột nhiên thay đổi hoàn toàn, khi người mà trước đó còn đang liên tục hỏi Tomoya, đột nhiên quay sự chú ý về phía con gái mình.

“Con bé đã như vậy từ hồi cấp ba rồi. Tomoya-kun thì học ở một trường tư thục tốt, còn con bé thì…”

“Bố đừng nói về chuyện đó lúc này chứ! Còn trước mặt mọi người nữa!”

“B-Bình tĩnh lại nào hai người.”

“Ngay cả khi đã tốt nghiệp rồi, con bé vẫn cứ thế mãi, vẫn cứ theo đuổi giấc mơ kỳ quái như trở thành ca sĩ hay gì đó.”

“Bố nhầm rồi. Bố hoàn toàn không để ý đến con gái mình chút nào.”

“T-Thực ra, đến cháu cũng như chị ấy, cũng chỉ theo đuổi giấc mơ của mình thôi…”

“Với cả, phần lớn lỗi là tại Tomoya-kun mà Michiru mới trở nên như này đấy! Tại em không chấp nhận Michiru nhà anh đấy!”

“A-Anh đang nói gì thế!?”

“Thì tại năm nào hai em chẳng dính lấy nhau mỗi khi về đây. Đến mức anh từng nghĩ nếu em không kiếm được vợ, thì em sẽ về đây rước con bé nhà anh ấy chứ, nhưng giờ em đã có vợ rồi, tiếc thật.”

Cùng lúc đó, người nào tinh mắt sẽ nhận ra, có rất nhiều chai rượu sake rỗng đang nằm rải rác xung quanh Yasutaka…

“Em vẫn chưa kết hôn mà! Với cả, ý em là, hai bọn em là họ hàng mà."

“Em nói gì vậy? Anh đã nói chuyện với bố em về chuyện đó nhiều lần rồi.”

“Cái-… từ từ. Bố, mẹ, điều đó có đúng không!?”

Bố mẹ Tomoya lúc đó đang ở phía sau hành lang, uống bia và hoàn toàn bơ cậu…

※ ※ ※

“Ahh, ngày hôm nay mệt thật đấy, mặc dù nó là lễ Obon.”

“Keiichi-kun, anh ấy đã trở thành một ông già phiền toái rồi nhỉ.”

Tối hôm đó, trong phòng của Megumi tại căn nhà của gia đình Katou, một cô em gái đang nằm trên giường, nhìn xuống sàn nhà, và một cô chị gái nằm trên chiếc futon được trải trên sàn nhà, nhìn lên trên chiếc giường. Việc hai chị em tụ tập như này đã trở thành một truyền thống hàng năm, thậm chí là bỏ mặc chồng một mình ở trong phòng.

“Thật là, có con gái dễ thương thì được rồi, nhưng có nhất thiết phải kéo người khác vào không.”

Sau khi dùng bữa tối, chàng họ hàng (Keiichi) và gia đình anh ấy đi về cùng với cô con gái đang ngủ say trong vòng tay yêu thương của họ. Tiếp sau đó, trong khi hai chị em vẫn còn đang nói lời tạm biệt đến cô thiên thần bé nhỏ kia, thì có một tiếng chuông báo hiệu hiệp hai của cuộc gặp mặt gia đình vang lên, lần này là họp mặt cùng với chính phụ huynh của hai cô.

“Thế, chị tính sao về chuyện con cái đây?”

“Giờ đâu phải cứ có con mới được coi là vợ chồng đâu~”

Rồi sau đó, sau một hồi giao đấu quyết liệt, cô chị cũng đưa trận chiến về được thế hòa, bằng việc cô ấy liên tục niệm câu thần chú phòng thủ đó nhiều lần mà không thấy chán.

“Vậy là, chị không muốn à?”

“Muốn chứ…”

“Onee-chan.”

Chắc có lẽ anh chồng đã luôn luôn phải chịu đựng những lời nửa vời như này.

“Chỉ là, một chút, cho chị một chút thời gian nữa, chị nghĩ cứ như này một khoảng thời gian nữa thì tốt hơn.”

“Nhưng chị đã ngoài 30 rồi, nếu chị muốn có con thì chị nên quyết định sớm đi…”

“Em im lặng một chút được không, em gái yêu.”

Có lẽ bình thường thì đây sẽ là lúc câu chuyện kết thúc.

“Thế, bỏ chuyện của chị sang một bên, còn em thì định như nào? Chuyện con cái ấy.”

“Thì, em đang có vấn đề phải giải quyết trước khi tính đến chuyện đó.”

“Vậy à. Thế cái “vấn đề” đó là gì?”

“…”

Cô em gái, cũng như phía bên kia chiến tuyến, không có cách nào để điều hướng dư luận sang một hướng khác.

“Em có định kết hôn không?”

“Giờ đâu phải cứ kết hôn mới được coi là một cặp đâu~”

“Vậy là, em không muốn à?”

“…”

Và cô ấy không có đủ can đảm để đưa ra bất cứ lí do nào để bào chữa cho mình như cô chị gái đã làm.

“Sao em lại im lặng rồi? Em đã ở bên người ta được 6 năm rồi đúng chứ?”

“Nửa số đó là do công việc thôi.”

“Ngày nào em cũng đến nhà cậu ấy mà đúng chứ?”

“Đó là nơi em làm việc mà. Với cả những người khác cũng ở đó nữa.”

“Vậy là em đã mệt mỏi với cậu ấy rồi à? Hay em chán cậu ta rồi?”

“…”

“Em thực sự chẳng quyết đoán tí nào nhỉ.”

“Không phải… như thế…”

“Anh ấy có nhiều khuyết điểm. Anh ấy thật thà nhưng bướng bỉnh, anh ấy mặc dù không lừa dối em nhưng cũng không bao giờ đưa ra câu trả lời em muốn.”

“Nếu là vậy… em muốn bỏ cậu ta à.”

“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Vì ngay cả em cũng không hoàn hảo.”

“Thật là…”

Thế nhưng, mặc dù cô ấy có nghĩ tính cách “vô lý” của em gái mình có phiền phức đi chăng nữa, cô ấy cũng chưa từng ghét bỏ hay cố gắng né tránh nó, kể cả lúc này.

“Hôn nhân không khó đến như thế đâu. Tất cả những gì em cần làm là cầu hôn, tổ chức lễ cưới, chiêu đãi những người dến dự, nếu thấy chán thì ly hôn thôi.”

“Nếu thế thì em phải là người cầu hôn à? Em không nghĩ nó là một ý tưởng hay đâu.”

“Cái đó thì làm thế nào cũng được mà.”

Đó chắc chắn là cách cô chị gái chơi đùa em gái mình bằng tất cả tình yêu thương.

“Em cũng như chị thôi. Cho em một chút, một chút thời gian nữa.”

“Gì cơ? Chẳng lẽ em định chờ, để có thể gặp được một chàng trai tốt hơn hả?”

“Ý em không phải vậy. Đúng là ngoài kia có nhiều chàng trai tốt hơn Tomoya-kun thật.”

“Vậy có nghĩa là, "marriage blue" hả? Thậm chí em còn chưa quyết định kết hôn.”

“… Em nghĩ không phải như thế đâu.”

“Thế là gì…”

“À này nhé onee-chan, bọn em hiện tại đang điều hành một công ty, và công ty của bọn em mới chỉ ổn định được một thời gian, vậy nên…”

“blessing software.”

Game đầu tiên là một idol game được phát hành bởi Maruzu. Sau đó là game thứ hai, phát hành năm nay, là một trò chơi phiêu lưu tình yêu được phát triển với quy mô lớn trong ba năm kể từ khi công ty thành lập. Mặc dù vẫn mượn thương hiệu Maruzu, nhưng logo và tên của nhà phát triển – “blessing software”, vẫn được hiển thị trên bao bì. Tựa game nhanh chóng được đón nhận nhiệt tình nhờ sức ảnh hưởng của thương hiệu Maruzu, đồ họa đẹp mắt, sức quyến rũ của nhân vật và cốt truyện được xây dựng khéo léo.

“Bây giờ là khoảng thời gian quan trọng nhất.”

“Bọn em không có thời gian để nghĩ đến việc hôn nhân.”

“Em không thể tạo cho Tomoya-kun cái áp lực đó được.”

“Từ lúc nào mà mọi chuyện… Vậy, em tính khi nào thì được…”

※ ※ ※

“Chà, chuyện vừa rồi tệ thật nhỉ, cho cả hai chúng ta.”

“Thật là, sẽ không có lần sau nữa đâu. Đây sẽ là lễ Obon cuối cùng ở nơi này!”

Đêm khuya, tại sảnh của nhà Hyoudou, hai người họ hàng (Tomoya và Michiru) ngồi cạnh nhau ngoài hiên, tận hưởng khung cảnh về đêm mà chỉ có thể thấy ở vùng quê.

“Không phải năm ngoái em cũng nói thế sao Tomo?”

“Nhất định là năm sau họ vẫn sẽ hỏi cho mà xem.”

Bộ yukata được bà của hai người may cho, có lẽ để dùng cho hôm nay, thật vừa vặn với họ. Nghĩ đến điều đó làm cho Tomoya lại nhút chí đi phần nào.

“Nhưng mà, cảm ơn nhé, Tomo.”

“Về điều gì?”

“Iyaa, chẳng hiểu sao mà, lâu lắm rồi chị mới thấy em làm điều gì đó ra dáng quản lý của chị đấy.”

“C-Chỉ là em không thể chịu được việc mọi người không biết chị tài giỏi đến nhường nào mà thôi.”

Lúc ấy đang có khoảng 10 người ở trong căn phòng đó, có người thì đang ôn lại những chuyện của ngày xưa, có người thì đã say ngướt và ngủ quên mất… Sau sự việc giữa Michiru và cha cô, Tomoya đi khắp nơi, bật cho từng người xem PV bài hát mới của Michiru và bảo với mọi người rằng cô ấy là một nghệ sĩ nổi tiếng của một hãng thu âm lớn. Cậu ấy làm điều ấy như thể đó là một niểm đam mê cháy bỏng, như đang quay trở lại hồi còn học cấp ba.

“Mà, cũng không trách được. Giờ, đối với mọi người trong nhà này, Tomo như là anh hùng trong mắt tất cả mọi người mà.”

“Cái đó là nhờ danh tiếng em tích được từ nhỏ đấy.”

Một phần cũng là vì đa số những người anh em họ cùng trang lứa với Tomoya đều là con gái, cậu là người con trai duy nhất, một cậu thanh niên Tokyo và hiếm khi về quê, nên cậu luôn được bà và những người trong gia đình yêu quý. Điều đó từ góc nhìn của Michiru mà nói, thật không công bằng cho cô chút nào, thế nhưng…

“Và cả đối với chị nữa.”

Michiru nhìn Tomoya với ánh mắt trìu mến khi nói câu đó.

“Nhưng giờ chị cũng tuyệt lắm mà đúng không? Thậm chí chị đã có thể sánh ngang với hai người đó…”

“Vậy à~ Còn chị thì cảm thấy, bản thân mình mới chỉ đang bắt đầu sự nghiệp của mình thôi.”

Hai người cùng tưởng tượng ra một hình ảnh giống nhau, một hình ảnh của hai người từng là đồng đội sát cánh giờ đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp.

“Nhưng kể cả khi chị có trở lên to lớn đến mức nào đi chăng nữa, chị vẫn sẽ luôn là một phần của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau theo đuổi ước mơ của chính mình.”

“Mà, chị cũng coi nó như là một thứ để có thêm thu nhập thôi.”

“Dù sau thì, cảm ơn nhé, Michiru.”

“…”

Bình thường thì mấy lời như vậy sẽ bị Michiru gạt qua một cách nhẹ nhàng, như cái cách mà cô cảm ơn Tomoya trước đó. Nhưng lúc này, Michiru lại không giống như cái “bình thường” ấy, trong chốc lát, cô cảm thấy như bản thân đang nghẹn ngào thứ gì đó.

“Thế, Tomo, giờ em định thế nào?”

“Về chuyện gì?”

Cậu ấy có lẽ biết Michiru đang muốn nói về cái gì.

“Cái đó thì… là về chuyện vừa nãy bố chị cũng hỏi rồi ấy.”

“Cái…”

Đó là lúc người anh hùng duy nhất đối với Michiru và gia đình cô ấy, phải bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo của cuộc đời

“Katou-chan… em định thế nào với cô ấy?”

Sớm thôi, vào một ngày không xa, cậu ấy sẽ đem người bạn đời của mình đến nơi này, mặc dù điều đó khiến cậu ấy cảm thấy hơi khó chịu một chút.

“Nếu cô ấy đã sẵn sàng, liệu em có chấp nhận không?”

“C-Cái này… à thì…”

“Nói thật thì, nếu em đã có ý định, thì giờ là lúc thích hợp nhất đấy. Công ty của em đã ổn định rồi mà.”

“Cái đó… nghĩ thì dễ hơn làm…”

Điều này làm anh ấy nhớ lại sự tuyệt vọng mà công ty phải trải qua khi Maruzu cho biết số lượng sản phẩm bán được trong ngày một, hay sự khó chịu khi biết rằng tựa game lớn của một công ty khác phát hành cùng ngày với tựa game của mình. Nhưng rồi, sau đó là sự nhẹ nhõm khi nhận được yêu cầu in thêm bản sao mặc cho lượng sản phẩm bán ra ngày một rất thấp.

Sự ngạc nhiên khi số bản sao bán ra ngày hai tăng đột biến. Những giọt nước mắt hạnh phúc khi thấy tựa game của mình được bàn tán sôi nổi trên các diễn đàn.

“À phải rồi nhỉ, Katou-chan, cô ấy đã có khoảng thời gian khó khăn rồi nhỉ, có thể sánh với, à không… thậm chí là hơn cả Tomo ấy chứ.”

“Ừm.”

Những kỷ niệm đó là sự trộn lẫn giữa những thứ mà cậu ấy muốn nhớ mãi và muốn quên đi.

Mặc dù nét mặt của cô ấy lúc đó vẫn nhạt nhòa như mọi ngày, nhưng chắc chắn, cảm xúc của cô ấy cũng giống với chàng trai kia, chỉ riêng khuôn mặt đó, cậu ấy muốn nhớ, từ hiện tại cho đến cả tương lai sau này, mãi mãi.

“Thế có nghĩa là, em…”

※ ※ ※

“Từ lúc nào mà mọi chuyện… Vậy, em tính khi nào thì được…”

“Hai năm… em nghĩ… là vậy…”

※ ※ ※

“Thế có nghĩa là, em…”

“Năm nay… ừm, nhất định là năm nay.”

(Fin)

5b98b3bf-2eec-4641-9476-096a58b1c73f.jpg

“マリッジブルー” (marijji buruu), tiếng anh là “post-wedding blue”. Nó đề cập đến cảm giác buồn bã, lo lắng hoặc thất vọng mà một số cá nhân có thể trải qua sau khi kết hôn. Hiện tượng này có thể xảy ra do nhiều yếu tố khác nhau như việc thích nghi với cuộc sống hôn nhân, đối mặt với những trách nhiệm mới hoặc nhận ra rằng hôn nhân có thể không đáp ứng được mong đợi của một người.