Người dịch: Hoàn Simp Megumi.
Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những ngưởi xem movie trong tuần thứ bảy.
------
Cái nóng của mùa he oi bức đang từ từ nhường chỗ cho những cơn gió thu mát mẻ. Ngày và đêm dần kéo dài ngang nhau, và có một…
Ngày đặc biệt.
***
Ngày 23 tháng 9.
“Phòng khách sẽ là nơi làm việc, còn phòng bên cạnh sẽ để nghỉ ngơi và cũng sẽ có phòng để thành viên nữ thay đồ. Tất nhiên là nơi này sẽ được trang bị đầy đủ nhà tắm, nên nếu nhiều việc thì ta có thể qua đêm ở đây luôn.”
“À rồi rồi, một môi trường thật tuyệt vời để vắt khô tất cả mọi người nhỉ.”
“À thì… với tư cách là chủ tịch, anh sẽ cố gắng để ngăn điều đó xảy ra, nhưng giờ thì anh vẫn chưa đủ tự tin để khẳng định nó, dù sao thì chúng ta vẫn chưa hoàn thành xong các thủ tục mà.”
Đó là một căn phòng trên tầng 5 của một căn chung cư gần nhà ga. Từ căn phòng này, ta có thể nhìn thấy hầu hết… dù không phải tất cả Ikebukuro.
“Thế, em nghĩ sao về chỗ này? Anh định lấy nó luôn…”
“Anh hỏi Hashima-kun chưa? Ý cậu ta như nào?”
“Iori bảo cứ quyết định theo ý của hai đứa mình.”
“Hmm…”
Chủ tịch của Blessing Software, Tomoya Aki và phó chủ tịch, Megumi Katou, hai người đứng đầu của một công ty game nhỏ hiện đang bận rộn đi tìm một chỗ để làm văn phòng mới, nơi sẽ thay thế căn phòng trên tầng hai của nhà Aki.
“Nhưng mà, mặc dù địa điểm khá tốt, phòng khách cũng khá là rộng rãi, nhưng giá thì không phải hơi đắt sao?”
Megumi, người chưa chuẩn bị kỹ càng cho việc này, đang cầm trên tay một chồng tài liệu dày cộm về bất động sản, nhanh chóng giở đến trang có thông tin liên quan đến một thứ, chi phí.
Thực ra, mọi chuyện bắt đầu từ việc sáng nay, Tomoya đột nhiên hỏi “Anh đang định đi xem nhà để làm văn phòng mới cho công ty mình, em đi với anh nhé.”, tất nhiên ngay sau đó là lời trách móc “Chẳng phải anh nên báo trước cho em để lên kế hoạch và chuẩn bị cho việc quan trọng như này sao?”
“Tạm thời thì anh đã tính hết tiền thuê cả năm, tiền đặt cọc, tiền reikin (đại loại thì nó như là một khoản tiền để bày tỏ lòng biết ơn đến chủ nhà trong văn hóa Nhật) và tất cả chi phí cho cơ sở vật chất của văn phòng.”
“Thế nên là?”
“…Chúng ta sẽ tiêu gần hết số tiền mà Maruzu thưởng…”
“…Chủ tịch à.”
Vào khoảnh khắc Megumi lật đến trang cuối cùng của tập tài liệu, con số được ghi trên đó có hơi khác so với những gì cô ấy tưởng tượng… Megumi đặt tay lên trán như một cách để bình tĩnh lại, đôi đồng tử cô ấy dãn ra, và cũng đã lâu lắm rồi, đôi mắt ấy mới quay trở lại, nhìn chằm chằm vào Tomoya một cách lạnh lùng.
(Chắc không cần hình minh hoạ đâu nhỉ ?)
“À cũng không sao hết, bởi vì anh biết đấy, nếu chúng ta hết sạch tiền, thì chúng ta sẽ không bị đánh thuế nữa phải không?”
“Và rồi đến cả ngân hàng cũng không cho chúng ta mượn tiền nữa phải không?”
Mặc dù cách nói của Megumi có hơi phóng đại, nhưng điều đó đúng đấy. Mong các bạn độc giả cẩn thận.
“C-Chính vì thế nên giờ chúng ta cần có một cuộc họp. Tổ chức một cuộc họp nào Megumi! Cùng bắt đầu và triển khai dự án mới càng sớm càng tốt. Chúng ta cần khời động một dự án mới để đảm bảo công ty hoạt động ổn định.”
“Thế? Anh có chắc là anh định thuê chỗ này không? Hay là anh nên chờ chúng ta có thêm một chút tiền, hoặc tìm một chỗ khác nhỏ hơn, rẻ hơn chẳng hạn…”
“Không, bắt buộc phải là lúc này… và phải là chỗ này.”
“…”
Trước sự cứng đầu của Tomoya, Megumi…
“Thế thì cần gì hỏi em, anh có thể tự quyết định theo ý của mình mà ta?”
Hay đó là những gì mà cô ấy định nói, nhưng sợ mọi người sẽ nghĩ xấu về cô và gán cho cô những biệt danh khó nghe, Megumi nuốt lại nhũng lời đó vào trong lòng.
“Với cả, anh đã làm sẵn một bản thiết kế cho văn phòng của chúng ta rồi. Nhìn nè.”
“Đã bảo là, kể cả anh có cho em thấy nó thì cũng… Hả?”
Thế rồi, Megumi nhìn vào bản thiết kế, mặc dù trong lòng vẫn đang còn chút bực bội vì sự cứng đầu của Tomoya, cô vẫn kìm nén lại và xem qua bản vẽ.
“Có bảy cái bàn à…”
Lúc này vẻ mặt của Megumi đang tỏ ra chút khó chịu.
“À thì đó là lí do vì sao chúng ta cần một căn to như này…”
“À…”
Giờ Megumi dường như đã hiểu được mọi chuyện…
“Dự án tiếp theo của chúng ta, bọn mình sẽ mời thêm một vài creator… Một nhà văn cực nổi tiếng, và một họa sĩ thần thánh.”
Những gì cậu ấy muốn không phải là tiền, mà là lòng tin của người dùng và của cộng đồng.
Cả hai thứ đó, cậu và nhóm của cậu đã đạt được chỉ trong vòng 6 tháng.
“Chính vì thế, năm tiếp theo sẽ là năm mà “Công ty Blessing Software” làm một bước nhảy vọt.”
Cuối cùng thì sau nhiều năm cố gắng, họ cuối cùng cũng đạt đến “đỉnh cao”.
Và rồi…
“Đưa ra lí do đó… không công bằng…”
“Xin lỗi…”
“Nếu anh cứ như vậy… thì em… sao mà phản đối được…”
“Xin lỗi nhé.”
Không biết đã bao nhiêu lần Megumi đã bị lừa bởi bộ dạng này của Tomoya rồi, cậu ấy cố gắng tỏ ra mình có thể lo được nhưng thật ra bản thân lại chưa chuẩn bị gì. Thế nhưng… Megumi không quan tâm đến việc bản thân có bị lừa như vậy, cô ấy vẫn không thay đổi ý định của mình.
“Giấc mơ của chúng ta, cũng đến lúc anh biến nó thành sự thật rồi nhỉ, đã đến lúc anh phải đối mặt với nó rồi nhỉ.”
“Mà, vấn đề chính là liệu hai người họ có chấp nhận lời đề nghị chúng ta đưa ra không.”
“Hai người họ, đều đã trở nên rất thành công rồi nhỉ.”
“…Nếu bị từ chối, thì phải làm sao đây?”
“Phải rồi ha, đặt thêm một cái bàn vào chỗ trống này thì sao? Nếu cứ như này thì em sợ chúng ta sẽ không có nơi để họp mất.”
“K-Không, ý anh không phải vậy…”
Và cứ như vậy, hai người nở những nụ cười gượng gạo, nhưng trông chúng vẫn tràn ngập hạnh phúc như thường lệ…
“Vậy, quyết định rồi nhỉ? Mà cũng phải công nhận, cứ dùng phòng của Tomoya-kun làm nơi làm việc suốt thì cũng khổ cho bố mẹ anh quá.”
“Mà, bố mẹ anh đã bỏ cuộc lâu rồi…”
Không…
“Tạm thời thì, em nghĩ cứ giữ nơi này cho mình sớm thì tốt hơn nhỉ? Chúng ta nên đi đến chỗ đại lý để đặt cọc thôi nhỉ.”
“K-Không, chờ chút đã.”
“Aki-kun?”
“Thực ra, có một thứ nữa… anh muốn cho em xem…”
Điều hạnh phúc thực sự… vẫn còn ở phía trước…
※※※
“Em thấy phòng khách tuy nhỏ hơn so với nơi hiện tại của chúng ta, nhưng đằng nào bọn mình cũng chỉ là một nhóm nhỏ, nên em nghĩ sẽ ổn thôi.”
“…”
Bối cảnh lúc này là khoảng mười giây sau khi hai người họ bước ra khỏi căn phòng vừa nãy, tiếp tục đi trên hành lang, đến trước một chiếc cửa…
“Với cả, mấy căn phòng khác cũng khá rộng… vừa đủ để đặt vào một chiếc giường lớn đấy.”
Thế rồi, cô ấy thấy trên tập tài liệu là một bản thiết kế của một căn nhà nữa, có view giống như căn trước, nhưng với bố cục khác…
“Mà… dù sao thì sống ngay cạnh nơi làm việc đều có cả mặt lợi và hại, nhỉ ?”
Nói tóm lại là, căn phòng bên cạnh.
“Chờ… Chờ chút đã. Nơi này là…?”
Sau khi vào căn hộ đó, Megumi đã đứng hình, không nói nên lời trong khoảng ba phút. Ngay sau khi lấy lại được ý thức, cô ngước nhìn Tomoya như đang muốn một lời giải thích đến từ cậu ấy, và rồi sau khi nghe câu trả lời, cô ấy lại chìm vào tĩnh lặng…
“Đây là… nhà của Megumi… và anh…”
“…”
Cậu ấy nói câu đó với vẻ mặt đỏ bừng, kèm theo là sự lo lắng, căng thẳng.
Và rồi, Megumi cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói được phát ra từ tông giọng run rẩy và khuôn mặt đỏ bừng đó.
“E-E-Etou…”
“T-Thì, em thấy đấy, em cũng nói trước đó rồi phải không? Cứ ở nhà mãi thì chắc cũng khó cho bố mẹ em lắm.”
“Lẽ nào anh định ra ở riêng thật ư?”
“Em phản đối hả?”
“Ý em không phải thế… Hoàn toàn không phải là thứ em đang muốn nói…”
Megumi đã buồn giờ nhìn còn thất vọng hơn trước đó rất nhiều.
“Cái đó, thì ý em là, tiền của công ty, đã tiêu hết rồi đúng không? Tomoya-kun, số tiền này anh lấy đâu ra…”
“Mà, hổi còn đi học anh cũng có đi làm thêm, với cả đống doujinshi nữa…”
“Thế thì anh nên dùng đống tiền này để mua quần áo chứ không phải chỉ để mua đồ Otaku! Anh sắp hết quần áo để mặc rồi phải không? Em không thể ngờ được Tomoya-kun lại có số tiền tiết kiệm đến như này.”
“À thì, đó không phải là chuyện chúng ta nên nói bây gi-“
“N-Nói tóm, nói tóm lại là…”
Bầu không khí đang ngày càng khó xử, nặng nề hơn. Giống như lúc hai người họ làm hòa sau cuộc cãi nhau đầu tiên vậy.
“Thế nhưng mà, tính riêng tiền thuê chỗ này và mua đồ trong nhà, chúng cũng tốn của anh 90% số tiền tiết kiệm đấy.”
“Quả nhiên như thế thì không được nhỉ… nếu chỉ 10% còn lại thì không thể mua được manga hay đĩa anime nữa đúng chứ?”
“K-Không, ngược lại thì…”
Và rồi, phần khó nhất đối với Tomoya cũng đã đến. Bởi vì…
“Số tiền còn lại ấy, anh cũng đã dùng rồi.”
“A.”
Khoảnh khắc cậu ấy lấy chiếc hộp nhỏ ấy ra cũng là lúc cậu thực sự muốn thấy phản ứng của cô.
“E-Etou, anh nghĩ là gần như mọi thứ cũng đã xong rồi. Nhưng còn em thì sao?”
Nếu như là Megumi thường ngày, cô ấy chắc đã nói: “Cái đó thì sao cũng được mà~” hay gì đó giống vậy…
“Đ-Đây là quà sinh nhật cho em hả?”
“…Xin lỗi, nếu chỉ là sinh nhật của em mà anh phải làm đến như này, thì chắc anh sẽ phá sản mất.”
“Ugh…”
“Chính vì vậy, anh muốn em hiểu rằng việc anh đang làm có ý nghĩa sâu xa hơn…”
“À… nè…”
Lúc này, Megumi đã nhận ra, cô ấy có lẽ đang phản ứng thái quá.
“Hôm nay, em lớn hơn anh một tuổi, nên hãy để em nói…”
“Không phải chứ… ba tháng nữa thì đằng nào cũng trở về như cũ thôi mà Katou-senpai.”
Megumi có lẽ cũng đã đoán được Tomoya đang chuẩn bị định làm gì. Nếu cậu ấy định nói ra “câu hỏi mà chỉ được nói một lần trong cả cuộc đời” ấy, giọng nói của cậu ấy sẽ trở nên run rẩy, vẻ mặt sẽ bối rối. Tiên đoán trước được điều đó, cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi đáp lại một cách bình tĩnh…
“B-Bây giờ chúng ta vẫn đang ở “chế độ làm việc” đúng không? Giờ đâu phải là lúc thích hợp để nói về chuyện đó đâu đúng không?”
“N-Nhưng mà, Megumi lại là người để ý đến không khí đến mức đó à?”
“Tất nhiên phải để ý rồi! Đó là chuyện chỉ xảy ra một lần trong đời mà!"
Nhưng mà ngày hôm nay, thật sự là một ngày “bất ổn”, đầu tiên là việc Tomoya gọi Megumi đi xem nhà mà không báo trước. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật của cô ấy, mặc dù cô ấy có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ tự nhủ trong đầu “chắc hôm nay anh ấy sẽ làm gì đó cho mình”. Thế nhưng cô ấy đã phòng thủ quá hớ hênh khi thấy Tomoya căng thẳng đến mức đó.
“V-Vậy thì chúng ta có thể nghiêm túc hơn một chút được không? Sau chuyện này, anh có đặt bàn ở một nhà hàng Ý rất đắt đấy, không hiểu sao còn có cả hoa trên bàn ở đó nữa.”
“Nhìn anh như vậy, em sắp không nhịn được cười nữa rồi.”
“Thế em muốn anh phải làm sao…”
Tự mình giải quyết đi chứ. Hãy nỏi hết những gì bản thân đang nghĩ ra…
“Nguy rồi… Thế này thì nguy thật rồi…”
“G-Gì thế?”
Nhưng mà, thực sự thì, có lẽ Megumi cũng không hoàn toàn đoán được trước chuyện này. Vì suy cho cùng, hôm nay là sinh nhật cô ấy, nếu có một ngày để làm chuyện đó, thì đó chỉ có thể là ngày hôm nay
“Tại vì… tại vì… nếu cứ như này, onee-chan sẽ cười em mất.”
“Xin lỗi, anh không hiểu em đang nói gì.”
Nhưng mà nếu lỡ chuyện đó xảy ra, thì lời hứa của Megumi với chị rằng “sẽ không kết hôn trong hai năm nữa” sẽ bị phá vỡ.
“Nếu em chấp nhận vào lúc này, em sẽ bị chị em trêu chọc suốt phần đời còn lại đấy. Anh thấy chuyện đó có ổn không, Tomoya-kun?”
“E-Etou, anh không thể nói nếu em không cho anh biết được hoàn cảnh…”
Thế là, mặc dù đèn xanh đã bật cho cả hai người, nhưng tạm thời chúng ta phải bỏ chuyện đó qua một bên. Thực sự thì chẳng hiểu sao mọi chuyện lại đi theo hướng này.
※※※
“Chuyện là như vậy đó.”
“Xin lỗi, anh vẫn không hiểu gì cả, nên anh vẫn không thể nói được…”
Megumi hít một hơi thật sâu, cô ấy nắm chặt lấy tay của Tomoya bằng cả đôi tay của mình. Và rồi cô ấy bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra giữa cô và chị mình vào tháng trước… Thực sự thì, hai người đang làm gì vậy, thật không thể hiểu được…
“Đó là do Tomoya-kun, anh không biết chị em có thể đáng sợ đến mức nào…”
“Tất nhiên là sao anh biết được… Tại Megumi nhất định không để anh được gặp chị ấy mà.”
“Thì bởi… nếu anh mà gặp chị ấy, thì anh sẽ lại được biết những thứ “thậm chí còn chưa từng tồn tại” lắm.”
Thực ra thì Tomoya cũng muốn biết cái “thứ đó” là thứ gì, nhưng nhìn vào biểu cảm của Megumi, thì trông có vẻ như những thứ đó đối với cô ấy mà nói, là những thứ rất chí mạng.
“T-Tóm lại là, chúng ta vẫn còn chuyện phải lo về công ty mà phải không? Lúc này đâu phải là thời điểm tốt để tính đến chuyện kết hôn, đúng không?”
“U…Ừ…”
Thế rồi, sau khoảng một lúc im lặng, Tomoya, người dường như rất buồn, cuối cùng cũng lên tiếng nói với Megumi…
“Thế có nghĩa là, nếu là hai năm nữa, thì em sẽ có thể đồng ý đúng không?”
“Ừm…”
“Thế à… hai năm à… có vẻ hơi lâu nhỉ…”
“Cái… cái đó…”
Megumi nói với giọng điệu còn lo lắng hơn cả Tomoya.
“Nhưng mà… nếu đó là điều Megumi muốn…”
“Chờ… chờ chút đã… anh thực sự định chờ thật à?”
“Thực sự thì, em muốn anh phải làm gì vậy!?”
Nếu là thế thật thì hơi căng đấy.
“T-Thế thì, hôm nay nhé luôn nhé? Tạm thời thì chúng ta cứ hoãn việc này lại, hãy cùng bình tĩnh và suy nghĩ về nó sau nhé.”
“Em không nghĩ cứ kết thúc ngay như vậy là tốt đâu…”
“Không, hoãn lại không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc rồi đâu.”
“Kể cả vậy, chúng mình vẫn phải quyết định rằng có nên kết thúc chuyện này bằng cách hoãn nó lại mà phải không? Quả nhiên là anh quá đáng lắm…”
“K-Không, a-anh… xin lỗi em!”
“Tại sao anh lại cười hả?”
“Thế nên anh… xin lỗi nhé.”
Nhưng mà, lúc này, Tomoya lại thấy hoài niệm, Megumi giờ đây giống hệt với Megumi ngày trước, cô ấy vẫn cứ như một đứa trẻ được nuông chiều vậy. Cậu nhớ lại Megumi ngày trước, Megumi của mùa đông ấy, của 7 năm trước, ngày mà cậu đã không kiểm chế được cảm xúc của mình, ngày mà cậu đã thực sự cảm thấy mình đã thực sự yêu cô gái này.
“Thế thì, chúng ta… sẽ không hoãn lại nữa. Được chứ?”
“…Được…”
Tomoya từ từ hạ thấp gối xuống, Megumi đứng cao hơn một chút.
“Bây giờ… em có thể trả lời anh được không?”
“…Em đồng ý.”
Hai người họ áp trán vào nhau.
“Vậy thì, Megumi.”
“U… Ừm.”
“…”
“Etou… etou…”
“…”
“Etou…”
“N-Này…”
Hai người đang ở gần nhau đến nỗi thiếu chút nữa là môi họ sẽ chạm nhau. Mặc dù cô ấy đã trở lại như hồi cô ấy còn là một người con gái, nhưng thực sự thì, vẫn không thể bỏ được phần tính cách ở hiện tại.
“A-Anh… anh sẽ không làm em hối hận… Cảm xúc của anh… dành cho em… Anh có lẽ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành để xứng với em… Nhưng mà… từ giờ… mong được em giúp đỡ.”
Ngay sau câu “mong được giúp đỡ”, Megumi khẽ đặt tay của mình lên môi Tomoya.
“OK, được rồi, được rồi mà.”
“À… anh còn thiếu “từ giờ và mãi mãi” nữa.”
“M-Megumi!”
“Hmm…”
Và rồi, như để giải tỏa tất cả những gì đã kìm nén suốt, hai người họ hôn nhau một cách say đắm… Sau nụ hôn dài, độ mãnh liệt của tình yêu của họ vẫn không hề thuyên giảm. Họ ôm lấy nhau, cảm nhận cơ thể của nhau đắm đuối…
“Anh định ôm em đến khi nào nữa…”
“…”
“Chiếc nhẫn đó… anh không định… trao cho em à?”
Lúc đó, Tomoya ôm chặt đến mức Megumi gần như không thể di chuyển, chỉ có thể phản kháng bằng lời nói.
“Cứ giữ như này một tiếng nữa, được không?”
“Mồ…”
Kể cả khi cô ấy nhận ra việc phản kháng lúc này là vô ích, Megumi vẫn cố gắng lấy hết sức, dùng hết những gì mình có để thoát ra.
“Thật là, anh yêu em đến mức nào vậy, Tomoya-kun?”
“Xin lỗi…”
“Thực sự thì, mình yêu người con gái này đến mức nào vậy?”
“Quả nhiên là… em…”
“…?”
“Em vẫn mãi là… một nữ chính nhàm chán.”
“Thế… có nghĩa là sao chứ…”
Nghe thấy điều đó, Megumi như bất ngờ vì người này lại yêu mình đến mức ấy. Cô ấy mỉm cười và chỉ biết thở dài…
“Mồ… thực sự là hết cách với anh luôn.”
(Fin)