Người dịch: Hoàn Simp Megumi.
Nguồn gốc: Tập truyện tặng cho những ngưởi xem movie trong tuần thứ năm.
------
Năm năm sau
Tháng tám
…
Đó là lúc mà kỳ nghỉ hè của học sinh đang diễn ra. Nhưng đối với những người trưởng thành thì cũng chỉ là một ngày nóng nực.
“Nè, Tomoya-kun, đoạn hội thoại của Mayuri ở đây nghe thực sự không hợp lý chút nào.”
“Ể~, lại nữa hả?”
“Ý em là đoạn hội thoại này thực sự chẳng có tí liên kết gì, liệu chúng ta có nên thực sự cho cái này vào game không? Chẳng phải công ty viết ra đống kịch bản này rất giỏi trong việc đó sao?”
“Mà… họ cũng loại anh ra giữa chừng mà…”
“Xem nào xem nào…? Ahaha, đúng thật nhỉ… như này thì thà anh tự viết có khi còn tốt hơn.”
“Hmm, có vẻ như nếu muốn dựng bối cảnh cho nhân vật thì nên làm từ đầu”
“Nói gì đi nữa thì đống đó sẽ ảnh hưởng đến tận 60 nhân vật đấy!? Làm sao để giải quyết hết trong một tuần bây giờ!”
“Chưa bàn đến việc chúng ta chỉ có bản phác thảo thô của 5 trong 60 nhân vật đó thôi…”
“I-Izumi-chan?”
“Aaa, mồ! Ước gì em có thêm người nào đấy phụ giúp thì tốt biết mấy. Người nào đó… người nào đó giống em!”
“Ng-Nghỉ giai lao! Chúng ta nghỉ giải lao chút nào! Để anh lấy mấy que kem lên nhé!”
Để chống chọi với cái nóng gay gắt này, mặc dù điều hòa đã được bật hết công suất, thế nhưng những luồng khí của mùa hè vẫn cứ thế ùa vào phòng, khung cảnh giờ thật hỗn loạn.
Mặc cho vậy, những người ở đây đều là những người bạn đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm, bất chấp năm tháng hay thời tiết.
Không phải là của một circle sản xuất doujin… mà là của “công ty blessing software”, tuy vậy thì thành viên vẫn như cũ…
Tất nhiên, chúng ta đã quen với những người đó. Hi vọng các độc giả sẽ tự mình nhận ra chủ nhân của những câu nói trong đoạn hội thoại trước đó.
“Mà, dù sao thì, mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp hơn nhiều rồi.”
Michiru Hyoudou nói khi đang chiếm một diện tích không nhỏ trên giường.
Nhân viên của “công ty blessing software”, cũng là một ca sĩ sắp sửa tung ra cú hit lớn dưới danh xưng “mitchie”. Cô ấy là một chuyên gia liên quan đến âm nhạc và là một “tài sản” quý giá của công ty, người luôn tự hào vì bản thân có khả năng đọc bầu không khí tốt nhất trong công ty.
“Ph-Phải rồi nhỉ. Em thì như nào cũng được, nhưng không biết cứ để anh trai em làm việc online mãi như này có sao không…”
Người đang làm việc, chiếm lấy chiếc bàn duy nhất trong phòng, và rụt rè nói câu vừa rồi là Izumi Hashima.
Nhân viên của “công ty blessing software”, cũng là một họa sĩ minh họa thương mại làm việc dưới tên thật của cô ấy. Cô ấy là người thể hiện bộ mặt cho cả công ty và là một “tài sản” quý giá của công ty, người luôn tự hào vì bản thân luôn là có khả năng quan tâm đến mọi người tốt nhất trong công ty.
“Mà, lý do anh không có mặt trực tiếp ở công ty là do anh sợ sẽ không đủ chỗ thôi.”
Người vừa nói là Iori Hashima, người thậm chí còn không xuất hiện ở trong phòng, tiếng của cậu ta phát ra từ chiếc màn hình, với tông giọng như đang muốn khiêu khích điều gì đó một cách tinh tế.
Bất khả chiến bại trong việc bán hàng và quan hệ đối ngoại, đồng thời cũng là giám đốc và producer của “công ty blessing software”. Cậu ấy là một tài sản “quý giá” của công ty cho việc hậu trường, người luôn tự hào vì bản thân có những kỹ năng hữu ích tốt nhất trong công ty.
“Đúng rồi nhỉ, bởi vì cậu chẳng làm được gì ngoài việc mỉa mai và phá vỡ bầu không khí yên bình này.”
“Me-Megumi…?”
Và đó là Megumi Katou, người đang ngồi thẳng lưng và đọc đống tài liệu trên bàn, người cũng đã hoàn toàn bị khiêu khích nhưng vẫn đang cố tỏ ra là mình ổn.
Phó chủ tịch của “công ty blessing software”, cô ấy là một tài sản “quý giá” của công ty cho việc hậu trường, người có những kỹ năng thực tế tốt nhất công ty, và luôn luôn âm thầm thực hiện nhiều nhiệm vụ mà những người không trong ngành thậm chí không nghĩ có tồn tại.
À, nhân tiện thì, người ngồi bên cạnh Megumi là chủ tịch của “công ty blessing software”, Tomoya Aki.
“M-Mà, bỏ qua vấn đề không khí, đúng là chúng ta còn là một circle nhỏ nữa, thế nên làm mọi thứ trong phòng riêng của tôi có hơi…”
“Đúng đúng, nhất là những lúc em định sáng tác bài hát, nếu em quá ồn thì sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”
“Em chưa bao giờ thấy Hyoudou-san hết ồn ào khi ở cạnh mọi người cả, nhưng mà…”
“Chỉ có mỗi một chiếc ghế trong phòng này… Em lại còn là người luôn độc chiếm nó nữa, em thực sự xin lỗi.”
“Mà, nói thật thì anh cũng muốn có một chỗ trong những buổi gặp mặt như này lắm.”
“Vậy à… mọi người đã có một khoảng thời gian vất vả rồi nhỉ… tôi hiểu rồi!”
Trong khi mọi người đang than phiền về sự chật chội của căn phòng, Tomoya đứng phắt dậy, nhanh đến mức như muốn đẩy mọi người ra, thậm chí còn không để ý đến đôi mắt lạnh lùng của Megumi đang nhìn chằm chằm, cậu ấy nắm chặt lấy bàn tay, giống như đã quyết định một điều gì đó.
“Được rồi! Chúng ta sẽ thuê một văn phòng.”
“Tomo~”
“Chủ tịch~”
“Giờ em chỉ ước mình được trả lương cho thứ em đang làm thôi…”
“Tomo~”
“Senpai~”
…Thế nhưng, sự phấn khích mà lời tuyên bố dõng dạc đó đem lại nhanh chóng bị phai mờ bởi một dòng chữ được viết dưới những ký tự rất bé ở góc của bản hợp đồng bất động sản.
“Không sao… Không sao cả! Chúng ta sẽ cho ra sản phẩm trong năm nay, và nếu làm được điều đó, chúng ta sẽ có thêm tiền chia sẻ lợi nhuận hàng tháng trong năm tới. Từ đó…”
“Trước khi nghĩ đến chuyện đó, liệu nó có thành công đến mức có thể có được tiền chia sẻ lợi nhuận không? Con game này…”
“Etou…”
“Etou…”
“Me-Megumi~”
Đó là lúc chủ tịch (Tomoya) đang cố gắng phục hồi không khí về trạng thái ban đầu, thì lại bị “lưỡi kiếm lạnh lùng” của phó chủ tịch (Megumi) xuyên thủng.
À mà tôi sẽ không giải thích tiền chia sẻ lợi nhuận là gì, nếu bạn chưa biết về nó, hãy tự mình tìm hiểu nhé.
“Công ty blessing software”, công ty đã làm một bước chuyển đổi ngoạn mục từ một circle làm doujinshi thành một doanh nghiệp thương mại vào năm ngoái, hiện tại đang phát triển một tựa “social rhythm” game.
Đó là một dự án chủ chốt, là một phần nằm trong chiến dịch truyền thông hỗn hợp liên quan đến một idol anime đã gây được tiếng vang lớn vào năm ngoái. Ngoài nhóm idol đã xuất hiện trong anime, hơn 60 nhân vật mới đã được thêm vào game, khiến dự án này trở thành một dự án có quy mô lớn và nổi tiếng.
Trong quá trình phát triển trò chơi, Tomoya và các thành viên trong công ty đã được yêu cầu bao quát hết tất cả khía cạnh của nhân vật.
Nói cách khác, họ đảm nhiệm vai trò tạo ra các nhân vật (tính cách và ngoại hình), các kịch bản (kịch bản chính của game và kịch bản phụ dành riêng cho các nhân vật), và “hầu như tất cả mọi thứ ngoại trừ thiết kế hệ thống của game”.
Đây là một nhiệm vụ không thể hợp hơn với blessing software, những người luôn yếu hơn trong khoản phát triển và tạo dựng hệ thống so với việc thiết kế đồ họa và bối cảnh, dù quy mô lớn hay nhỏ.
Mà… với từng đó ánh sáng, bóng tối xuất hiện là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
“Thì bởi vì, con game này đã bị nhà thầu cũ bỏ xó vì nghĩ nó không thể bán được mà, nhưng chẳng hiểu sao chúng ta có thể nghĩ rằng sẽ cứu được nó chỉ với những gì còn sót lại đấy, mong rằng tựa game này sẽ bán được chút đỉnh.”
“Đừng nói nữa! Chỉ riêng điều đó.”
“Với cả, nếu công việc đầu tiên chúng ta nhận được sau khi thành lập công ty lại là việc kiểu như “tái chế phế liệu” như này, chẳng phải mọi người sẽ mất động lực và không có cảm giác bản thân vừa đạt được gì đó sao.”
“Anh đã bảo là đừng nói cái đó mà…”
Như đã nói trước đó, việc quảng bá dự án này bước đầu tiến triển khá thuận lợi, nhưng sau khi xem xét một hồi, đây thực sự là một công việc khó nhằn.
Về hệ thống của game thì không có vấn đề gì vì nó chỉ đơn giản là dùng lại sẵn hệ thống của một game cũ khá thành công… Nhưng công ty mà bọn họ đã thuê cho việc thiết kế bản vẽ và kịch bản đã bỏ ngang dự án, chất lượng của game cũng vì thế mà giảm sút và chưa đạt mức có thể bán ra thị trường.
Kết quả là, khi mà Tomoya và công ty của anh ấy tiếp quản dự án này, gần như không có tài liệu hay bất cứ thứ gì khác có thể tham khảo, mặc dù lúc này là đã nửa năm từ khi dự án bắt đầu.
“Nhưng mà, cái công việc đầy rủi ro này, em không thể tin được anh lại có thể bỏ ngang dự án chúng ta đang làm để theo nó đấy.”
Tiện thể thì, “công ty blessing software” thực ra đang phát triển một “original adventure gal game” cho đến đầu năm nay.
Trên trang chủ của công ty đã đưa ra thông báo về việc triển khai dự án, thậm chí key visual đầu tiên của game cũng đã được đăng lên, một lượng lớn người hâm mộ đã có những kỳ vọng khá cao vào dự án này.
Và rồi, vì công việc “tái chế phế liệu” này mà quá trình phát triển phải dừng lại. Hơn thế nữa, vì lý do bảo mật với bên đối tác, bọn họ cũng không thể công bố việc “tái chế” này. Kể từ mùa xuân năm nay, trang web của công ty đã ngừng việc đăng tải và cập nhật thông tin mới. Thậm chí còn có tin đồn rằng dòng tiền của công ty đang xấu đi, hay các thành viên công ty đã bỏ trốn hoặc bị săn lùng.
“Anh giải thích việc đó nhiều lần rồi mà… Sau khi chúng ta hoàn thành dự án này, Maruzu hứa sẽ công bố về cái dự án còn đang dang dở đó.”
“Chính vì thế đấy Tomoya-kun.”
“Chỗ nào chứ Megumi-ku… Không, anh đã nói nhiều lần rồi mà… Chúng ta không nên có bất cứ tranh chấp hay xích mích gì với Maruzu, phải giữ một mối quan hệ tốt giữa cả hai.”
Tiện thể lần nữa, cái “bên đối tác” ở trên, người đã chuẩn bị chiếc chảo lửa này, không ai khác ngoài Maruzu.
Một nhà sản xuất game lớn có trụ sở chính tại Kansai, và có số tác phẩm tiêu biểu nhiều đến nỗi không thể đếm xuể, nhưng có một trong số chúng là không thể không kể đến, đó là series game RPG quy mô lớn “Fields Chronicle”.
Tình cờ thay, “công ty blessing software” lại có một mối quan hệ khá thân thiết với nhà phát triển này từ lúc còn là một circle.
“Nhưng mà, tại sao chúng ta lại phải thông qua bên thứ ba là Maruzu vậy? Chúng ta hoàn toàn có thể tự làm rồi tự bán dưới danh nghĩa công ty của chúng ta luôn mà.”
“Đó thực sự là một quyết định liều lĩnh đến mức không nhận thức được bản thân đang ở đâu luôn đấy Katou-san.”
“…”
“A.”
“A.”
“A.”
À quên mất chưa nói, người đem dự án này từ Maruzu về cho công ty, không phải chủ tịch (Tomoya), cũng không phải phó chủ tịch (Megumi)…
“Cô có hiểu không Katou-san? Ai cũng biết Maruzu là một công ty lớn. Điều đó có nghĩa là họ có một mạng lưới bán hàng và marketing mà chúng ta không thể so sánh được. Chúng ta không thể không tận dụng điều đó. Với cả, nếu một công ty nhỏ như chúng ta lại làm một việc như phát triển kênh bán hàng và marketing của riêng mình thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kiệt sức. Thế nên là bước đầu thì chúng ta phải có một gốc rễ vững chắc, để làm được điều đó, ta phải núp dưới cái bóng của “cái cây lớn đó”, nhưng cô thấy sao?”
“Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời?” (“Tôi không nhớ rằng mình có hỏi về ý kiến của Hasima-kun.”)
“Me-Megumi…?”
“A~A…”
“Nó lại bắt đầu nữa rồi…”
Tóm tắt lại thì, đây là cuộc xung đột giữa giám đốc, một người luôn tìm cách để mở rộng công việc kinh doanh của công ty bất chấp thủ đoạn một cánh hung hãn nhưng cũng rất khôn ngoan, và phó chủ tịch, người luôn nghĩ đến lợi ích tốt nhất của chủ tịch và đưa ra các chiến lược phát triển dài hạn phù hợp với tính cách của cậu ấy, thứ như là kim chỉ nam cho công ty từ những ngày đầu tiên.
Tiện thể thì, tất cả những thành viên còn lại của công ty (bao gồm cả chủ tịch), đều đồng ý với quan điểm của cả hai phe nói trên. Thế nên cuộc nội chiến này chưa bao giờ có điểm dừng.
“Đúng là chúng ta sẽ không có cảm giác bản thân vừa đạt được thành tựu từ dự án này, nhưng cảm giác thỏa mãn khi thành công sẽ rất nhiều. Đây là cơ hội cho công ty của chúng ta, thứ vẫn còn đang hoạt động nhờ số tiền tiết kiệm từ hồi còn là circle, để vươn lên dẫn đầu.”
“Quan điểm ưu tiên tiền bạc và danh tiếng hơn cảm giác vừa đạt được thứ gì đó thật là sai lầm… Tôi nghĩ đó là điển hình của một công ty sẽ rơi vào khủng hoảng tài chính khi phát hiện ra việc giám đốc đã tiêu xài quá hoang phí.”
“Cái ví dụ đó chẳng phải có gì đó sai sai sao Megumi…?”
“Mà, nếu chúng ta còn là một circle thì tôi còn có phần nào hiểu được quan điểm của Katou-san. Nhưng giờ chúng ta đã là một công ty rồi. Chúng ta phải lập kế hoạch kinh doanh, tạo ra lợi nhuận và đảm bảo đời sống vật chất cho nhân viên của mình. Tôi thấy thật không ổn khi một quản lý nói với nhân viên rằng: “Chúng tôi không có tiền để trả cho bạn, nhưng chúng tôi có rất nhiều công việc có thể thúc đẩy được tiềm năng của bạn.”.
“Uwa.”
“A.”
“A.”
“Cũng không phải là tôi muốn bác bỏ điều đó đâu. Những thứ nãy giờ cậu nói chỉ toàn là những thứ cực đoan mà chẳng có lấy một căn cứ…”
Megumi, nói sao nhỉ, cô ấy phản bác có phần hơi yếu ớt…
Nhưng vì cô ấy đã nhanh chóng tự mình đóng chiếc laptop dùng để kết nối cuộc gọi qua Skype nên lời phản bác yếu ớt đó vẫn chưa bị Iori nhìn thấy.
※※※
“Nè Megumi, em uống nốt chỗ sữa này đi.”
“Cảm ơn anh…”
“Em đã bình tĩnh lại một chút chưa?”
“Không có gì, chẳng phải là em cảm thấy khó chịu hay gì đâu…”
Đó là lúc mà Iori rời khỏi Skype (chắc thế), cũng là thời gian để tất cả thành viên nghỉ giải lao… hay đúng hơn là thời gian để Megumi làm nguội cái đầu lại.
Cùng với đồ ngọt nhà làm và ly sữa nóng, toàn bộ công ty, ngoại trừ giám đốc, đang trò chuyện và tìm cách khôi phục tâm trạng tốt cho vị phó chủ tịch quan trọng này.
Mà vấn đề duy nhất là, số đồ ngọt cũng như là đống sữa nóng ấy đều do một mình vị phó chủ tịch chuẩn bị tất cả.
“Daijoubu Megumi-san! Em rất vui vì chị luôn nghĩ đến lợi ích của bọn em, nhưng mà bọn em vẫn có thể cố gắng hết sức mà.”
“Không biết “chị ấy” có thực sự quan tâm đến bọn mình đến vậy không ta…”
“Xin lỗi nhé Izumi-chan. Đã để em thấy vài thứ không nên thấy rồi…”
“Không đâu! Em thấy điều đó không có gì sai cả… Chỉ là em thấy hơi bất ngờ vì độ nghiêm túc của Megumi-san với việc này.”
“Ừm ừm, không phải là không phải là: “Ahh~ phải rồi nhỉ~” như bình thường.”
“…Đấy là tôi của bao nhiêu năm trước vậy Hyoudou-san.”
Và rồi, mặc dù đã có rất nhiều thời gian để bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng thì bọn họ lại quay trở về chủ đề chính của cuộc tranh luận trước đó…
“Mà, anh thực sự xin lỗi. Thực sự thì với tư cách là chủ tịch, anh đã phải suy nghĩ nghiêm túc hơn về đường lối chính sách như vậy của công ty và chia sẻ chúng với mọi người, nhưng anh luôn để mấy việc đó cho Megumi và Iori…”
“Tomoya-kun…”
“Mà cũng biết sao được… Dù gì thì Katou-chan và Hashima-nii-chan cũng chẳng còn nơi nào khác để đi ngoài công ty này ha~”
“Eh…”
“N-Này…”
“Mi-Michiru-san, cái đó…”
Thế nhưng, việc Iori rời khỏi cuộc họp không có nghĩa là sẽ không còn ai khác dẫm lên bãi mìn của Megumi.
“Hai người đều đã tốt nghiệp đại học, nên hai người họ trở thành những người điều hành của công ty là đương nhiên. Không giống như Tomo và Hashima-chan, hai người họ không thể viện cớ bản thân vẫn còn là sinh viên, thế nên hai người chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám vào công ty.”
Nhân tiện thì thông tin chi tiết về tình trạng hiện tại của từng thành viên được trình bày như sau:
Tomoya Aki: sinh viên năm 4 tại đại học Fushigawa, và là chủ tịch của công ty blessing software.
Izumi Hashima: sinh viên năm 3 tại đại học Fushigawa, và là nhân viên của công ty blessing software.
Megumi Katou: phó chủ tịch của công ty blessing software.
Iori Hashima: giám đốc của công ty blessing software.
(Kết) Michiru Hyoudou: nhạc sĩ và nhân viên (hợp đồng) của công ty blessing software.
“Nhưng nếu nghĩ kĩ thì em nghĩ Michiru-san sẽ ít bị ảnh hưởng nhất nếu công ty của chúng ta có tạm đóng cửa đi chăng nữa.”
“Mà, chị thì sao cũng được, nhưng Katou-chan, cậu thực sự đã có một bước đi rất liều lĩnh đấy. Cậu tính như nào nếu công ty thực sự phá sản? Kể cả khi cậu có được Tomo chấp nhận đi chăng nữa, lúc đó cậu vẫn sẽ là một gánh nặng với anh ấy phải không?”
“Mi-Michiru… cái đó…”
“…”
Đáp lại lời nói của Michiru, phản ứng gay gắt của Tomoya có lẽ không phải điểm chính (đối với cậu ấy là thế)…
Mà là phần của Megumi…
“…Không sao cả đâu. Mình đã có kế hoạch cho công việc tiếp theo nếu chuyện đó xảy ra rồi.”
“Megumi!?”
“Thực ra là chú mình có điều hành một công ty ở Shizuoka, và ông ấy luôn chừa một chỗ trống cho mình.”
“Từ từ… từ từ… từ từ đã…”
“Thì mọi người thấy đấy, mình cũng có nhiều kinh nghiệm làm việc không chỉ với mấy công việc văn phòng bình thường, mà còn với các công cụ viết kịch bản và nhiều thứ khác nữa. Khi mình nói với chú về chuyện đó, chú ấy đã coi mình là một tài sản quý giá, và công ty sẽ luôn sẵn sàng chào đón mình vào làm việc.”
“Chờ… chờ chút… đã bảo là chờ chút đã…”
Trong khoảng thời gian “làm nguội đầu” này, có vẻ như bọn họ đã “làm nguội” hơi quá một chút rồi thì phải.
※※※
“Không, thực sự thì, anh biết rằng Megumi luôn quan tâm đến cái công ty này, anh thực sự biết ơn điều đó và chỉ có thể biết cảm ơn em. Đó là lý do vì sao Megumi thực sự quan trọng với “blessing software”, và nhờ có em ở đây, công ty mới luôn ở trong trạng thái ổn định như này.”
“Ah… mồ… Anh nói nhiều quá đấy Tomoya-kun.”
“Xin lỗi…”
Sau đó, thời gian nghỉ ngơi và tiếp tục làm việc trôi qua mà không có bất kỳ biến động nào xảy ra.
Lúc này, chỉ còn chủ tịch (Tomoya) và phó chủ tịch (Megumi) là hai người vẫn còn ở công ty (nhà Tomoya), các thành viên còn lại đều đã về nhà.
“Tại vì, nếu anh thực sự nghĩ vậy, thì anh nên lắng nghe ý kiến của em hơn chứ.”
“Anh có nghe. Ý kiến của Megumi, anh luôn nhớ lấy chúng bằng cả trái tim mình.”
“Kể cả vậy, Tomoya-kun, anh vẫn thiên về chính sách của Hashima-kun hơn phải không? Cái kế hoạch bành trướng quy mô công ty ấy?”
“C-Cái đó thì… etou…”
“Anh đang do dự đấy Tomoya-kun. Vậy là điều vừa nãy em nói đã được xác nhận.”
Mà, kể cả khi hai người họ đang ở một mình, không… chính vì chỉ có hai người họ ở đây, những lời phàn nàn của vị phó chủ tịch kia… hay nói đúng hơn là cảm giác bất an về công ty của cô ấy không hề dấu hiệu giảm sút.
“Anh không muốn công ty… đi theo con đường em đã nói à…”
“…Xin lỗi…”
Megumi nhìn thẳng vào Tomoya, trong khi cậu ấy thì đang từ từ cúi mặt mình xuống sàn nhà.
Cô nhìn từ mái tóc đang ẩm ướt của anh ấy, từng giọt mồ hôi đang chảy trên mặt anh, từ vai đến ngực, xuống đến đầu gối nơi anh đang ôm chúng bằng đôi tay mình.
“Nhưng đó không phải về chuyện của Iori hay Megumi…”
Và chỉ từ hào quang anh ấy đang đột ngột phát ra, Megumi dường như đã hiểu được.
“Chỉ là… chỉ là anh đã quyết định sẽ làm công việc này mặc cho mọi chuyện có ra sao đi nữa.”
“Tại sao?”
Quả nhiên, người đàn ông đang ngồi trước mặt Megumi dường như sẽ không làm mọi thứ theo ý muốn của cô ấy.
“Tại vì… dự án này… là con đường ngắn nhất để chúng ta có thể bắt kịp với “hai người ấy”.”
Và rồi Megumi, một lần nữa cô ấy lại nhận ra điều gì đó.
Hai người mà những đối thủ hiện tại còn lâu mới với tới tầm của bọn họ, là người đồng đội (Eriri), cũng như là đối thủ (Utaha).
“Dù nó có hẹp và khó đi đến mức nào, đây chắc chắn là con đường nhanh nhất.”
Đó là vết sẹo nhưng cũng là kho báu lớn nhất của anh ấy.
“Lỡ như… anh thất bại khi chọn con đường đó thì sao? Anh liệu có bỏ cuộc hay đóng cửa công ty hay không?”
“Không, anh sẽ cố gắng thử đi thử lại.”
“Nếu em trở thành gánh nặng của anh thì sao?”
“Mà, nó có thể trở thành con đường vòng vào lúc cuối, nhưng anh vẫn muốn làm điều đó, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội lớn nhất đang xuất hiện trước mặt ngay lúc này.”
Đối mặt với kho báu đó, anh ấy không thể giữ được lý trí nữa, chiếc hòm kho báu cần sự điên rồ để chinh phục…
“Etou… ý anh là… nói sao nhỉ… chúng ta có thể sẽ trên bờ vực phá sản vào một số thời điểm trong tương lai, nhưng kể cả khi điều đó có xảy ra đi chăng nữa, chúng ta chắc chắn sẽ tìm cách vực dậy…”
“Ah~… Em hiểu rồi. Nếu như chủ tịch chưa bỏ cuộc thì tôi cũng sẽ không đầu hàng.”
“Cảm ơn em rất nhiều!”
Và thế, cậu ấy không chịu buông bỏ kho báu tưởng chừng như vô giá trị đó, đó là sự ngu ngốc của chính mình.
“Thật là, anh là con trai mà…”
“Anh nghĩ anh không còn được gọi là con trai ở cái độ tuổi này đâu.”
Megumi thở dài và đứng dậy, hòa vào là tiếng nước chảy róc rách.
“Em đã về rồi à?”
“Em đi lau người thôi.”
“Có cần anh… lau giúp không…?”
“Ecchi.”
“Không, nhưng mà…”
※※※
“Nếu hai người họ tắm cùng nhau thì chắc chắn sẽ có gì đó xảy ra mà ha~”
“Shhh! Giọng của chị to quá đó Michiru-san!”
Lúc đó, ngay bên ngoài chiếc cửa sổ phòng tắm nơi hai người nói chuyện, có hai nhân viên đáng lẽ đã đi về đang có những biểu cảm vô cùng lạ.
“Cuối cùng thì Katou-chan, cậu ấy không hề có ý định chia tay với Tomo dù là một chút… Đó là lý do tại sao chị không thể tin bất cứ lời nào do vị phó chủ tịch ấy nói ra~”
“Điều đó chẳng phải rõ như ban ngày rồi sao? Thay vào đó, chúng ta cần làm gì trong tình huống này giờ?”
“Hai người họ đã ở trong phòng tắm rất lâu rồi. Chị chỉ muốn lấy đồ chị để quên thôi, nhưng cứ cái đà này thì chắc còn lâu chúng ta mới được vào nhà.”
“Hai người họ thậm chí còn không để ý tiếng chuông cửa.”
“Thật là, nếu biết sự tình ra như này, chị đã đòi lại chìa khóa sơ cua rồi.”
“Nhưng nếu anh ấy biết chuyện này, chắc anh ấy sẽ không trả lại chìa khóa cả đời đâu.”
(Fin)