Tonari no Kimi de Atama ga Ippai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Chương 03: Ngày n - quyển vở bị nguyền rủa

“Này, tớ tìm thấy một quyển vở bị nguyền rủa đấy.”

“Hả?”

Tôi chẳng biết trả lời ra sao ngoài “Ừ, biết rồi” cả. Tôi có thể nói gì khác trong tình cảnh này đây? Cô ấy cũng không có vẻ gì là nói dối, nhưng tôi có cảm giác người con gái này sẽ thốt ra những điều kỳ quặc về thứ gì đó xa lắc xa lơ cho mà xem. Ngay lúc này, tôi đang rối bời không biết phải đáp lại ra sao.

“Cậu thô lỗ quá rồi đấy.”

“Thì bởi vì, cô cũng biết rồi đấy thôi, làm gì tồn tại thứ gì siêu nhiên như quyển vở bị nguyền đâu.”

“Không, tớ nói thật, không nói dối dù chỉ nửa lời”

Trên bàn học của cổ đang có một quyển sách đến từ một nhà sản xuất bình thường. Hình như nhà sản xuất ấy cũng lớn lắm thì phải, tôi cũng đang dùng sản phẩm của quý công ty đấy mà. Mặt trước lẫn mặt sau của quyển vở đều không ghi họ tên ai hay môn học nào cả. Mép trên của quyển vở có một mảnh giấy trắng nhô ra, nên chắc hẳn quyển vở này cũng đã qua sử dụng rồi. Tuy nhiên, nếu nhìn sơ qua thì nó cũng chẳng có gì bất thường.

“Tự cậu mở ra và kiểm tra quyển vở là biết liền hà.”

Tôi làm theo, và bị sốc ngay tắp lự. Nhìn vào bên trong, đâu đâu cũng thấy tên ai đó được viết bằng chì, nét bút vừa dày vừa đậm quá thể nữa mới chết chứ. Không biết bút chì loại B nào đã được sử dụng đây. Tôi la lên một tiếng kì quặc, trong khi tay thì quăng quyển vở ấy đi, nhưng cô ấy cẩn thận nhặt nó lên.

“Cái gì thế này.”

Tay tôi run hết cả lên, cơn buồn nôn cũng từ đâu xuất hiện.

“Nó hẳn là bị nguyền rồi.”

“Ờm, về phần này thì tôi biết rõ, nhưng…”

“Xin cậu nhẹ tay tí đi, chúng ta đưa nó đến phòng giữ đồ thất lạc nào, biết đâu cô ấy sẽ đến đó để tìm đấy.”

“Cô mang đậm tinh thần của một kẻ thách thức ha?”

Không biết chủ nhân của quyển vở sẽ hành xử như nào nếu biết chúng tôi đã lỡ xem nội dung ở bên trong nhỉ?

“Mà chúng ta vẫn đang còn trong phòng học, hay cô cất tạm quyển vở ấy vào hộc bàn đi.”

“Tôi cá cô sẽ phản đối tôi, dù có đọc suy nghĩ của tôi hay không. Nhưng không phải rất nguy hiểm nếu chúng ta tự mình đi đến khu giữ đồ sao?”

Tôi nói có đúng không?

“Cũng có lý.” 

Ngoài ra, Kisaragi đã nói “cô ấy”, tức chủ nhân của quyển vở là con gái? Thôi kệ mình cũng không muốn dính líu gì sâu tới chuyện này.

“Quan trọng hơn, cô cho tôi xem thứ này chỉ để dọa tôi thôi à?”

“Không không, tớ đâu ngờ được cậu sẽ sợ hãi đến mức đấy. Cho tớ xin lỗi nhé”

Ừ thì đúng cô ấy nghĩ thế thật, và cúi đầu tạ lỗi.

"Tôi không để bụng đâu mà lo, đổi lại, cô tường thuật lại những gì đã xảy ra là được."

"Kể với cậu thì không thành vấn đề. Tớ đang tập hợp các thông tin mà tớ nghe ngóng được lại với nhau. Tớ nghĩ giả thuyết của mình cũng không phải là chuẩn xác 100% nữa."

Tôi muốn biết rõ căn nguyên đáng sợ ẩn sau quyển vở. Đã đâm lao rồi, thì phải theo lao thôi chứ sao.

"Nhưng trước tiên, sao cô lại đưa quyển vở này cho tôi xem?"

"Ờ thì, tớ không muốn chỉ có bản thân là bị nguyền thôi."

Chỉ một từ "tệ hại" thôi là chưa đủ để diễn tả cái lý do này.

"Tớ không biết lời nguyền ấy hoạt động như thế nào, nhưng có lẽ nếu có hai người xem được quyển vở, sức mạnh của lời nguyền sẽ bị phân đôi."

"Nó chắc chắn không giống như cô nói đâu!"

Cô ấy giả vờ nghĩ ngợi trong thoáng chốc. Người con gái này cứ chăm chăm nhìn vào tôi cứ như bản thân đang sử dụng 100% bộ não vậy. Haizz, tôi cũng quen với ánh mắt chằm chặp đó rồi. Sau đó cô ấy buông một hơi thở dài và bắt đầu nói.

"Hmm, tớ không nghĩ cô ấy có thể nguyền chúng ta được. Tớ chắc chắn đối phương chỉ là một con người bình thường thôi. Mà hơn hết, nếu cô ấy có ý định nguyền rủa ai đó, thì mục tiêu chính là người mà cô khắc tên vào quyển vở này. Ta sẽ không bị gì đâu. Thôi, đến lúc rời đi rồi."

Dù cô ấy có nói ổn hay là không, chúng tôi cũng không tài nào biết được cách để chống lại hay hóa giải lời nguyền, nên chúng tôi chỉ có thể rời đ mà không còn cách nào khác.

"Ngay từ đầu cô đã biết rõ tình cảnh của chủ nhân quyển vở nhờ khả năng đọc suy nghĩ rồi, có đúng không? Nhưng tại sao cô lại nhặt nó lên?"

"Nếu có một quyển vở bị rơi trên đường, cậu sẽ không chần chừ nhặt nó lên, phải chứ?"

"Cô lúc đó có mở ra xem không vậy?"

"Ừ, có một cái tên được viết chằng chịt ở sau tấm bìa."

Tôi không biết chủ nhân quyển sách có lối suy nghĩ như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn là trên đời này có tồn tại một loại người như thế, quyển sách này chứng minh cho điều tôi vừa nói.

Tôi không thể hiểu nổi quyển vở này từ khi cô ấy đưa nó cho tôi xem.

"Đến lúc đi vào vấn đề chính rồi. Sao cô ấy lại tạo nên quyển vở này?"

"Ghen."

"Hmm, ghen tuông à."

"Đúng vậy."

"Rùng mình thật."

"Cô ấy không nhắm đến chúng ta mà, vẫn còn ổn chán. Đây là Yandere nhỉ, hay là kuudere ta?"

"Tôi có biết chút gì về vấn đề đó đâu."

"Hiểu rồi, tớ cũng mù tịt như cậu, nên đây vẫn là một câu hỏi đối với tớ."

Không cần phải bàn cãi, sự việc này quả thực rất đáng sợ, nhưng tôi lại thất vọng khi nghe đến lý do quyển vở được tạo ra, một lý do hết sức tầm thường.

Kisaragi nhẹ môi cười, và đột nhiên cửa lớp mở tung ra.

Trước mặt là một nữ sinh thở không ra hơi nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô vội vàng đến lấy quyển vở đang ở trên bàn.

"...Cậu xem chưa?"

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Phải trả lời thế nào đây? Cái bộ mặt lo sợ này đã khai ra chuyện tôi đã xem nội dung ở bên trong rồi, nên tôi đành phải thật lòng.

"Ừm, mình xem rồi, xin lỗi cậu."

Và tôi cúi đầu.

"...Xin cậu đừng nói cho ai khác biết."

Cô ấy lẩm bẩm và rời đi. Tôi đánh mắt sang Kirasagi và thở dài.

"Đời nào tôi có thể hé miệng ra nói về chuyện này được cơ chứ…"

Tuy nhiên, nhìn Kisaragi có vẻ khang khác, cô ấy có đôi chút sững sờ thì phải.

"Cảm giác này… lạ thật đấy. Không thể dự đoán được vào lúc nào sẽ có người đi vào trong đây luôn mà."

"Cô cảm thấy phấn khích đấy à?"

"Chính xác!"