Lần đầu tiên tôi gặp người con gái này chính là lúc cô ấy đang nhảy lên nhảy xuống trước mặt mình.
(Trước giờ bản thân cứ ngỡ câu nói “trắng như tuyết” là để ám chỉ đến người đã khuất, nhưng nay mình nhận ra rằng nó cũng dùng để miêu tả một người còn sống. Làn da của cô thấp thoáng hiện ra dưới bộ đồng phục chỉnh tề đang mang trên người, một làn da nhợt nhạt và trắng đến không tưởng. Trái lại, mái tóc đen bồng bềnh và óng ả của cô thực sự rất thu hút, cho dù đứng khá xa cũng có thể nhìn thấy được mái tóc đẹp đẽ ấy. Nếu hôm đó có thêm chút gió nữa, cô ấy sẽ không khác gì một nữ chính trong một bộ light novel cả, kèm theo đó là một hành động kiểu ‘fuusaa’. Còn giờ thì người con gái này đang chăm chăm nhìn vào tôi với con mắt sáng rực. Một chất giọng nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi hồng quyến rũ của cô, nhưng vẫn có vài lời đồn về cái tật nói dối của cổ. Để mà nói, thì mình cho rằng cô ấy là một nữ chính vô dụng, vậy đấy. Không biết các chàng trai cô gái ở ngoài kia có hình mẫu lý tưởng như nào, nhưng ít ra cô ấy không phải gu của mình. Nếu có thể, mình muốn tìm một ai đó khác sở hữu khả năng vô hiệu cái năng lực kia để thế chỗ, còn tôi đây xin cáo lui.)
Không thể nào, mình không làm thế được. Đời nào tôi có thế làm vậy khi cô ấy có thể đọc được hết tù tì các ý nghĩ của tôi chứ. Xấu hổ chết đi mất. Muốn độn thổ luôn cho rồi.
“Tớ nghĩ xấu hổ cũng chẳng có gì làm lạ. Nhưng có điều, cậu để sẵn sàng để cho tớ nghe những suy nghĩ của mình chưa đó?”
Gác lại suy nghĩ của tôi qua một bên, cô ấy nhìn vào tôi cứ như chẳng có chút bận tâm về cái suy nghĩ vừa rồi, sắc thái cổ cũng chẳng có chút gì đổi thay cả.
“Xin lỗi nhé, là lỗi của tôi.”
“Lời xin lỗi đó của cậu chẳng có nhiều ý nghĩa gì với tớ cả.”
“Biết mà, nhung có làm gì được đâu.”
“À mà này, ‘Fuusaa’ chính xác là gì thế?”
“Không có gì đâu, kệ nó đi. Tôi thực sự rất xin lỗi.”
Tôi cá chắc là có giải thích thì cô ấy cũng không hiểu mô tê gì đâu. Ước rằng có từ ngữ nào có thể làm toát lên vẻ đẹp hút hồn của mái tóc đen óng ấy khi được tung bay trong gió.
“Cỏ vẻ cậu thấy phiền khi bị tớ đọc suy nghĩ nhỉ, tớ thực lòng xin lỗi cậu.”
“Cô cũng bỏ thời gian ra làm mấy thứ linh tinh với tôi đấy thôi, ổn cả mà. Cô nói vậy khiến tôi cảm thấy có lỗi lắm đấy.”
“Đừng làm thế. Mà cậu không có dù chỉ một chút lo lắng luôn à? Tớ thực sự có thể đọc được suy nghĩ giống như mấy lời đồn đoán kia đó.”
Tôi chỉ biết cái tin đồn là thật nhờ đích thân cô ấy thừa nhận. Đứng trước tôi đây là Nao Kisaragi, người bị toàn trường xa lánh vì dính phải một tin đồn về bản thân cô. Tôi đã từng thán phục cái bầu không khí cởi mở và ngoại hình xinh đẹp của cô nữ sinh này. Hơn thế nữa, khi tôi được nghe về tin đồn ấy, thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là lời đồn đoán ấy liệu có đúng hay không, hơn là tin hay lo lắng về chuyện đó. Tôi cứ đinh ninh rằng lời đồn chỉ đơn giản xuất phát từ ai đó đem lòng ganh ghét cô ấy mà thôi.
“Ừ, cũng có lẽ đó là căn nguyên của lời đồn. Nhưng tớ thực sự có thể đọc được suy nghĩ của người khác đấy.”
“Cô có thấy phiền phức không vậy?”
Cô ấy có đôi chút ngập ngừng.
“Ừm. phải đó. Tớ thực sự, thực sự thấy phiền chết đi được. Tớ cứ nghe thấy những suy nghĩ khác nhau vang vọng trong đầu mình mãi không thôi.”
“Cô cũng đang đọc suy nghĩ của thằng này rồi, tôi nói có đúng không?”
“Ờm… Ừm, đúng thế. Tớ vẫn đang tìm cách để vô hiệu cái khả năng này khi không có cậu bên cạnh đây. Nên cho tớ ở cạnh cậu một lát thôi, xin đó”
“Tôi nói cô đi tìm một ai khác thì sao?”
“Chẳng có người đó đâu.”
“Sao cứ nhất thiết là tôi thế?”
“Tớ chỉ biết vậy thôi, năng lực của tớ không bao giờ phản chủ mà.”
“Dừng nói những điều như thế cho tôi nhờ.”
“Dù gì thì kết quả cũng chẳng thay đổi gì nhiều, thế nên, xin hãy chiếu cố tớ nhé.”
“Đừng có tự quyết định như thế chứ.”
“Có vẻ bây giờ cậu chỉ muốn về nhà sớm để chơi gal game lấy chủ đề là em gái mà thôi.”
“Hả?”
“È hèm, Cho tớ xin lỗi, nhưng cậu sẽ ở lại đây với tớ một lát chứ?”
Vẫn một chất giọng đều đều như mọi khi. Tuy nhiên, hình như cô ấy có gì đó hơi thất vọng thì phải.
“Xin cậu đấy.”
“Ừm, cũng xin cô đối tốt lại với tôi là được.”
Mặt khác, tôi không thể biết được sẽ xấu hổ tới nhường nào nếu những suy nghĩ của tôi tất thảy đều bị đọc to ra ngoài không thiếu một chữ. Đoán là tôi phải ở đây với cô gái này thêm chút nữa rồi.