Dù hôm nay đến lượt tôi trực thư viện, nhưng nơi đây lại không có đến dù chỉ một bóng người. Địa lợi nhân hòa, đã đến lúc đọc sách.
“Nên đọc quyển sách nào đây ta, cậu gợi ý cho mình đi?”
Chẹp, hôm nay đáng ra là một ngày thích hợp để bay bổng cùng với những con chữ.
Giọng nói bất chợt ấy khiến tôi phải tạm rời mắt khỏi quyển sách đang đọc. Đoán không sai, cô ấy đang đứng trước mặt mình. Tôi miễn cưỡng đứng dậy trước ánh mắt trông chờ khi bắt chuyện của cô con gái này.
Tôi nghĩ yêu sách là một điều tuyệt vời. Ở lứa chúng tôi, đọc sách được xem như là một chuyện “bất thường”, nên nếu ai đó có ý định đọc sách thì tốt biết bao.
“Cảm ưn vì lời khen.”
“Mà cô thường hay đọc sách không?”
“Hiếm khi lắm, tớ chỉ toàn đọc sách giáo khoa thôi à.”
“Thế cô thích kiểu dẫn chuyện như nào?”
“Chẳng biết nữa.”
“Cô có bị vấp khi đọc một câu nào đó không?”
“Không hề. Để mà nói, tớ không thế ngấm được văn học truyền thống Nhật Bản đâu.”
“Có lẽ không nên cho cô ngẫm vài tác phẩm như thế rồi.”
Nếu ai đó là fan của thể loại văn học này, chắc chắn họ sẽ thích quyển sách kia, nhưng tôi không nằm trong số đó. Nên tôi chỉ đọc chúng khi học thôi.
“Quyển này thì sao, có hay không?”
Cô ấy đột ngột liếc sáng quyển sách tôi cầm trên tay. Tôi nâng cuốn sách lên để cô ấy có thể thấy rõ phần tiêu đề.
“Tôi đang đọc nó, nhưng thật sự rất thú vị.”
“Hmm, cậu chuyện kể về?”
“Một kẻ sát nhân đột nhậ vào nhà một thường dân. Tạo hình kẻ sát nhân khá độc đáo.”
“Áo khoác đỏ, quần thể dục mùa đông, và chiếc khẩu trang. Anh ta rất khả nghi.”
“Ừ thì, anh ta là kẻ sát nhân mà, khả nghi cũng phải thôi.”
Quyển sách này tuy mỏng, nhưng lại rất hay, chứa đựng một cốt truyện khá dễ để nắm bắt. Chắc chắn quyển này khá dễ để tiếp cận với độc giả. Nếu nhơ không nhầm, còn một quyển sách này ở trên kệ nữa.
Tôi đi đến để tìm, và đưa quyển sách cho cô ấy.
“Quyển này thì sao?”
Cô lật qua lật lại quyển sách và nhìn sơ qua, và gật đầu.
“Ừm, tớ sẽ xem quyển này vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu tham gia bàn luận về sách, tôi sẽ luyên thuyên mãi không ngừng mất.
“Nào rảnh thì nói về quyển sách này ha."
"Tôi nghĩ không được rồi. Bản thân sẽ phấn khích quá độ mất. À, đưa thẻ học sinh của cô nào."
"Tớ đang mang nó bên mình đây, cậu định làm gì vậy?"
"Dùng để mượn sách thôi, cho tớ mượn thẻ của cậu một lát."
Tôi dùng máy quét mã vạch trên tấm thẻ, máy tính đã hiển thị thông tin của cô ấy, cũng như hiện ngày mà cô ấy phải trả quyển sách lại.
"Cậu dùng mã vạch vào chuyện này á?"
Tôi giật mình khi thấy cô ấy tò mò nhìn vào mã vạch trên thẻ của mình. Thật luôn.
"Hẳn cô đã được giải thích về nó khi lần đầu đăng ký rồi chứ."
"Khi nào ta, tớ không nhớ."
"Có học sinh nào lại không biết về khả năng này đâu cơ chứ?"
"Tớ chắc chắn còn rất nhiều người hơn caah tưởng đấy."
Một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Liệu mọi người có đến đây thường xuyên hơn nếu biết tính năng này không nhỉ?"
"Tớ nghĩ bản thân sẽ đáp lại rằng 'wow, ý tưởng hay đấy' đó"
Cô ấy cao giọng, chuyện mà cô chưa từng làm trước đây. Buồn cười quá, tôi không nhịn nổi mất rồi.
Không một ai tới thư viện. Khoảng không tĩnh lặng này rất thích hợp dành cho việc đọc sách.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại