Phần 1
“Ơ… Sao em lại ở đây?”
“…Kì nghỉ hè của em bắt đầu vào hôm nay.”
“Ồ, vậy à, thế nên em quay trở lại đây?”
“Vâng…”
Natsume trả lời tất cả câu hỏi của Harutora bằng một giọng cứng nhắc.
Cô và cậu đang đứng tựa nhẹ vào thành cầu lấm chấm vết sơn lúc hoàng hôn buông xuống.
Gió thổi nhẹ qua cả hai người, mang theo một chút hơi lạnh.
Mặt trời lặn dần về phía Tây, và bầu trời mênh mông nhanh chóng thu vào màn đêm.
“Em ở đây lâu không?”
“…Khoảng một tuần.”
“Ồ, kì nghỉ hè của Học viện Âm Dương Sư ngắn thế.”
“…Thật ra thì nó không ngắn thế đâu.”
“Hả?”
“Em có nhiều thứ phải làm ở đó.”
“Ửm, anh hiểu.”
Harutora gãi má một cách nhàm chán, liếc nhìn Natsume ra khỏi tầm mắt của mình.
Đầu của cô ấy cúi xuống một chút, nhìn đôi chân của mình. Không biết lí do gì mà cô ấy trông có vẻ hơi giận. Với lại, gương mặt của Natsume luôn có chút dấu hiệu của sự không hài lòng, tương phản với vẻ đẹp của mình.
Cô ấy là một cô gái mà có lẽ dùng từ “đẹp” hợp hơn là “dễ thương”, một con người khiến cho ta cảm thấy ấn tượng về sự bình tĩnh và chững chạc vượt so với độ tuổi thật sự của cô.
Với đôi lông mày dài, cái mũi hếch lên, đôi má mịn màng mỏng như em bé và những đường thẳng mượt mà từ cằm xuống cổ như bông hoa nở rộ trong bóng tối, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Nếu ai đó tìm hiểu kĩ cô ấy hơn sẽ nhận thấy được phẩm giá và tâm hồn mãnh liệt ẩn sâu bên trong trái tim. Mái tóc đen tung bay tự do trong gió không màng tới hình tượng của chính mình.
Khoảng cách giữa hai người chỉ là một mét, thế nhưng họ lại có một cuộc trò chuyện thật khó khăn, và mỗi người đều đang cố gắng lựa những từ ngữ để bắt chuyện.
Và họ cũng chọn những hướng khác nhau để tiến về phía trước.
Họ thân thuộc với nhau nhưng không hiểu lẫn nhau – Điều này làm Harutora cảm thấy bí ẩn. Cả hai đều không gặp nhau từ lâu, nhưng cậu lại chẳng có gì để nói với Natsume cả.
Họ không phải là nhưng người lạ mặt với nhau khi còn nhỏ, nhưng từ khi vào trung học, họ đã giữ cái mối quan hệ này. Natsume sinh ra trong tông gia, được mong chờ là sẽ trở thành một Âm Dương Sư và tập luyện những bài cơ bản từ khi còn bé. Thể chất của cô và những người liên quan đến chuyện này khác xa so với Harutora – một người không hề có chút tài năng trong việc thấy linh hồn cả.
“Cuộc sống ở Học viện Âm Dương Sư của em như thế nào?”
“…’Như thế nào’, ý anh là sao?”
“Ý anh là nó có thú vị không?”
“…Em không biết nữa, em không chắc.”
“A-Anh hiểu. Ừ, sau cùng thì nó khác biệt so với trường trung học bình thường. Điều đó có khiến em cảm thấy mệt mỏi phải không?”
“Nói về sự mệt nhọc, thì trường lớp chẳng là gì so với ‘truyền thống’…”
Harutora ngạc nhiên. Cũng đã một thời gian rồi từ lúc mà cậu ta nghe được từ ấy.
“Hả?”
“Ồ, không có gì, không có gì cả…”
Natsume vội vàng che đậy nó, và Harutora cũng không cố gắng hỏi nữa, ngượng ngùng tìm kiếm một chủ đề mới.
“Thế thì còn Tokyo? Sống ở đó thuận tiện chứ?”
“…Nó khá là thuận tiện.”
“A-anh hiểu. Em chắc là đã gặp vài người bạn mới ở đó nhỉ?”
“Anh nói ‘bạn’ à?”
“Hả? Em không có bạn mới ư?”
“…Em không rõ lắm.”
Chất giọng của Natsume không rõ ràng và câu trả lời thì mơ hồ. Trong tầm mắt của những người không quen biết thì thái độ của cô ấy trông lạnh nhạt và thiếu cảm xúc.
Thật ra, Natsume đã luôn cực kì nhút nhát từ khi còn bé. Con người cô ấy hiện giờ còn kín đáo hơn nữa, nhưng vì đó là Harutora, cô đã nói nhiều hơn so với lúc trò chuyện với người khác.
“Haha, lo lắng làm sao, em chưa bao giờ hòa nhập cả.”
“Vâng.”
“Em chắc không bị bắt nạt nhỉ?”
“Anh không cần quan tâm chuyện đó. Miễn là còn sức mạnh thì không cần phải sợ việc bị coi thường.”
Thái độ khi cô ấy nói rất lịch sự nhưng ngôn từ nói ra thì không hề e rè một chút nào. Cách Natsume đáp trả vẫn không hề thay đổi từ khi còn bé, và Harutora thì không thể không nhăn mặt cười.
“Em vẫn như xưa nhỉ.”
“…Em đang nói sự thật.”
“Nhưng, nếu thế em sẽ không thể kết bạn.”
Harutora đã lỡ lời nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Sau đó, cậu ta nhận ra rằng tâm trạng của Natsume bắt đầu một trong những thay đổi hiếm thấy, cứ như thể là cơn giận đang trào ra ngoài khuôn mặt của cô ấy.
Cậu đã cố ngăn mình lại, nhưng thật không may là đã quá trễ.
“…Vậy, Harutora-kun?”
“Gì thế?”
“Thế em hỏi anh, sau khi vào trung học thì anh đã gặp những người bạn có ích nào rồi?”
“C-có ích… Đã là bạn bè thì liên quan gì nó chứ?”
“Thế à?”
“Đúng vậy. Chỉ cần chúng ta cảm thấy vui vẻ khi bên một ai đó thì đấy có thể xem là bạn bè của nhau rồi?”
Harutora cố gắng không làm rối tung hết lên, trả lời câu nói mang sự ngờ vực của Natsume với một nụ cười.
Tuy vậy, Natsume tiếp tục nói với giọng lạnh lùng:
“Bạn bè là những người mà ta sẽ cùng cạnh tranh và cùng học hỏi.”
“Em cũng biết là đâu phải bạn bè nào cũng như thế?”
“Biết mà, anh không tin chỉ vì anh là một kẻ suốt ngày chỉ biết la cà, và vì thế xung quanh anh toàn là những kẻ vô tích sự”
“…Này”
Giọng nói của Harutora chứa đầy sự giận dữ mà cậu không thể kiềm chế.
Vào lúc đó, ánh mắt Natsume thoáng lên vẻ hối hận.
Nhưng, trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của cô ấy đưa ra ánh nhìn còn đầy tính công kích hơn trước, như thể xua đi sự hối hận của chính mình.
“…Harutora-kun, anh chắc cũng rõ về tình hình hiện tại của nhà Tsuchimikado phải không? Em là người kế thừa tiếp theo, gánh vác sứ mệnh của gia tộc Tsuchimikado. Với trách nhiệm như một người đứng đầu, em không có thời gian để rảnh rỗi hay suốt ngày rong chơi với đám bạn vô tích sự.”
Hình tượng dễ thương của cô ấy thay đổi đột ngột, như thể nó thành một lưỡi dao sắc bén. Không có sự giận dữ trong giọng nói, nhưng nó cứ như là một cây kiếm Nhật được kéo ra khỏi vỏ, đong đầy cách giải quyết bình tĩnh.
Và còn.
“…Em khác với anh.”
Lúc cô ấy nói ra những từ cuối cùng đó, có một nụ cười băng giá với sự khinh bỉ hiện ra trên khuôn mặt. Harutora không thể đáp trả lại thái độ đó của Natsume.
Harutora biết là cô ấy đúng, cả hai người thực sự khác nhau. Không, cậu chỉ thấy giận vì họ khác biệt.
“…Từ ngữ của em vẫn kịch liệt như thường.”
“Những gì em nói lúc nãy đều là sự thật.”
“Đúng như mong đợi từ một thần đồng, luôn khác biệt so với người thường.”
“Đó luôn là sự thật dù có được nói ra từ người thường hay thần đồng cả.”
Harutora cao hơn Natsume nửa cái đầu. Cậu ấy nhìn chằm chằm xuống, nhưng Natsume ngước lên với cái đầu ngẩng cao, và ánh mắt cả hai va vào nhau trông không trung, phản rọi những tia sáng không rõ hình thù.
Nhưng, Harutora thấy rằng tình huống này là không thuận lợi cho mình. Cậu “nợ” Natsume. Cho dù nếu cậu ta cảm thấy rằng mình không có trách nhiệm gì, cậu ta thật sự cảm thấy ân hận.
Vì thế…
“…Em chả dễ thương gì cả.”
Cậu ấy thốt ra những từ đó, nhanh chóng quay đi như thể muốn chạy trốn.
Phản ứng của Natsume sau khi nghe những lời đó khác xa so với thái độ đương đầu mới nãy. Vì Harutora đã quay đi, cậu ta không nhận thấy – đôi mắt của người bạn thuở nhỏ đỏ lên.
“…Đừng lo.”
Natsume tuyệt vọng, giọng nói cô như run lên, nói với Harutora.
“Em không đòi hỏi anh phải thay đổi lối sống hiện tại của mình, cứ tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc của anh. Em sẽ bảo vệ gia tộc Tsuchimikado – gia tộc của chúng ta – bằng chính sức lực của mình.”
Khác biệt so với đòn đánh từ người con trai của phân gia, những từ của Natsume động chạm đến Harutora một cách mạnh mẽ.
Harutora không thể đáp trả gì hơn, và Natsume nhanh chóng kiểm soát bản thân khi thấy sự im lặng của Harutora.
Cô ấy gật đầu nhẹ nhàng với dáng vẻ mà gần như có thể miêu tả là lịch sự thái quá.
“…Chúc ngủ ngon.”
Sau khi nói thế, cô quay phắt đi, bước tới chỗ xuống cầu.
Mái tóc đen đẹp đẽ ấy đáp nhẹ xuống bờ lưng, cô ấy rời đi mà chẳng hề quay lại.
Giải thoát khỏi sự lo lắng và sự chán ghét trong lòng, Harutora nghiến răng.
Cậu ấy không thể di chuyển, và chỉ im lặng nhìn Natsume đi khỏi.
“…Tch.”
Tiếng đánh lưỡi vang lên.
…”Đồ dối trá”.
Harutora phải thừa nhận, cậu ấy thực sự mắc nợ Natsume.
Phần 2
Hôm sau là một ngày đầy nắng, rất thích hợp cho việc tổ chức lễ hội pháo hoa.
Địa điểm của lễ hội là một ngôi đền ở ngoại ô, và có một dòng sông chảy qua sau nó. Có lẽ vì nơi đây đầy ấp người và sự cuồng nhiệt của những người tham gia lễ hội, cái nóng ban ngày dường như hoàn toàn không giảm đi. Âm thanh sống động vang ra thường xuyên, và ánh mặt trời mùa hè hòa lẫn với không khí, như thể chỉ thở thôi cũng có thể nếm trải được hương vị hè hội.
“…Cậu đã không gặp cô gái thần đồng của tông gia được nửa năm rồi, và rồi đánh nhau ngay khi gặp mặt.”
Touji tựa vào bức tường đá lớn bao quanh ngôi đền, nói với vẻ nửa nghi ngờ nửa châm chọc.
Harutora và Touji đã học xong lớp học phụ đạo, và họ đang chờ tại vị trí đã hẹn nhau trước. Hokuto đi trễ và vẫn chưa thấy xuất hiện.
Trong lúc chờ đợi Hokuto đến, Harutora nói cho Touji biết về việc xảy ra tối hôm qua. Cậu không định sẽ nói về nó, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Touji đã thấy được thái độ khác biệt so với hôm qua của Harutora, và thật bất ngờ, người bạn cùng lớp này lại là chuyên gia thuyết phục. Bằng cách nào đó, Harutora không chỉ tiết lộ cuộc nói chuyện trên cầu, mà còn kể hết hoàn toàn mối quan hệ của cậu với Natsume.
“Thật lòng thì cậu nghĩ thế nào?”
“Đồ dở hơi.”
“…Cậu có nói thẳng quá không…”
“Cậu chẳng nói năng được gì. Lần tới mà tớ đi cưa gái thì đừng có mà theo đuôi đấy.”
Touji cười lạnh lùng dưới chiếc băng trên đầu. Harutora ngồi xổm trên nền đất, nhìn vào cậu ta một cách bực bội.
Harutora luôn thể hiện một thái độ tốt nhất có thể, nhưng cuối cùng thì chẳng có nhiều số của các cô gái trong điện thoại của mình – xoàng đến độ có thể đếm được bằng một bàn tay – và nó là một khó khăn lớn lao cho cậu ta để có một sự tiến bộ.
“Tớ thừa nhận là có chút trẻ con… Nhưng em ấy khiêu khích tớ trước.”
“Không quan trọng là ai, cậu sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với phụ nữ.”
Touji thẳng tay phê phán một cách không thương tiếc, nhưng Harutora chẳng thể tập trung sức lực để đáp lễ.
“Nhưng, như với sự mong đợi về một gia tộc lớn, ngay cả phân gia cũng phải tuân theo truyền thống và trở thành thức thần cho tông gia…”
Touji không để ý tới Harutora đang chán nản, lẩm bẩm một cách chế nhạo.
‘Thức thần’ đại diện cho người hầu mà Âm Dương Sư sử dụng, là ‘linh hồn hầu hạ cho chủ nhân của chúng’.
Ví dụ, “Thuật Âm Dương” mà Bộ Âm Dương Sư chính thức theo đuổi chủ yếu sử dụng thức thần nhân tạo được tạo thành bằng cách đặt vào “lõi” là một cái lọ năng lượng ma thuật.
Đó là những thức thần đơn giản mà người sử dụng có thể xài ngay tại chỗ, cũng như bất cứ thức thần tự nhiên nào.
Truyền thống của nhà Tsuchimikado là phân gia phải phục vụ cho tông gia với tư cách của một thức thần.
“Này, chậm lại đã, nếu là thế thì Yakou có thức thần như thế không?”
“Tớ không biết. Tớ nghĩ chắc là ông ấy phải có, dù tớ không rõ cho lắm.”
“Thức thần Hishamaru và Kakugyouki của Yakou… Có phải họ đã từng là người?”
“Tớ đã nói là không biết mà.”
Touji thể hiện một sự tò mò mãnh liệt, nhưng Harutora gạt nó đi như một cách thất thường.
“Hãy suy nghĩ xem, nếu không tính cái thời của Yakou, cậu không nghĩ là bây giờ quá nghiêm khắc để tuân theo ‘truyền thống’ sao? Đúng là tỏ vẻ thông thái mà.”
“… Cậu định nói là ‘thông thái’ à?”
Cái nhìn chằm chằm của Touji trở nên lạnh giá hơn. Mặt của Harutora đỏ bừng lên, cãi lại: “Nó cũng nghĩa như vậy thôi!”
“Trong mọi tình huống thì nó cũng không phù hợp với thời đại! Chả hiểu sao bố tớ mới bảo rằng đừng lo lắng quá.”
“Vậy ư?”
“Không phải như thế sao? Nghĩ đi, ép buộc người khác trở thành thức thần, đó không phải là khước từ quyền con người à! Cái kiểu truyền thống không coi người khác như con người!”
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng việc sử dụng thức thần và bùa chú khi hỏi về kĩ năng ma thuật đặc trưng của Âm Dương Sư.
Tuy nhiên, thức thần là bạn và hộ vệ của pháp sư, và nói một cách thậm tệ hơn thì, họ là kẻ hầu hay nô lệ, có khi là “công cụ”.
Tuy vậy…
“Có nhiều trường hợp con người trở thành thức thần.”
“Đừng nói nhảm, thức thần có thể biến mất ở bất cứ địa điểm hay thời gian nào.”
“Đó là phép ẩn dụ thôi. Đơn giản thì, thức thần thật ra là cấp dưới hành động tuân theo mệnh lệnh chủ nhân. Lấy ví dụ như các ninja phục vụ vào thời Chiến Quốc là một dạng mở rộng của thức thần.”
“…Dù sao thì đó là quá khứ rồi.”
“Từ quan điểm hiện đại, mối quan hệ giữa pháp sư và thức thần giống như huấn luyện viên và vận động viên… Và nó có chút khác biệt ở chỗ là sự tuân lệnh tuyệt đối.”
“Ý cậu là sao, một chút khác biệt ấy! Đó là phần quan trọng nhất!”
Harutora nghĩ về cuộc nói chuyện trên cầu hôm qua. Hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Natsume ư? Không thể. Cậu ấy không thể làm thế. Đó còn không phải là câu hỏi về việc cậu ta còn có khả năng như một Âm Dương Sư hay không.
“…Mặt khác, nếu tớ có thể thấy được tinh linh, dám cá tớ có khả năng cao là có cái kết như vậy lắm…”
Từ giọng của Natsume hôm qua, cô ấy có lẽ không bất ngờ khi gánh trách nhiệm phục hưng gia tộc Tsuchimikado. Đó phải chăng là kết quả của địa vị hay tính cách của cô ấy? Cho dù là thế nào, Harutora cũng không quan tâm đến việc gia nhập với người bạn thơ ấu của mình theo đuổi cái nguyện vọng cao quý ấy.
“Gì mà ‘bạn bè vô dụng’, gì mà ‘trách nhiệm của người thừa kế gia tộc’… Không phải là em ấy đã mệt mỏi với mấy thứ giả dối này rồi sao?”
“Cô ấy khá thẳng thắn đấy.”
“Thế chẳng phải rõ quá rồi sao.”
“’Em cô đơn’… Đó là ý nghĩa thực sự mà người thừa kế tiếp theo của tông gia nói, phải không?”
Touji nhìn Harutora, cái nhìn của cậu ta phút chốc lóe lên ánh sắc nhọn. Những từ ngữ đó là không lường trước với Harutora, khiến cậu há mồm ngơ ngác chẳng biết nói gì suốt một lúc.
“…Natsume, để lộ sự mềm yếu với với mình sao? Nhưng… sao thế được…”
Nhưng, nó không phải là bất khả thi. Những người muốn trở thành Âm Dương Sư chuyên nghiệp đều tập trung tại Học viện Âm Dương Sư nơi mà Natsume đang theo học và tất nhiên là họ hiểu mối quan hệ giữa gia tộc Tsuchimikado và Tsuchimikado Yakou. Natsume, một mình, cùng với những người đó, học Thuật Âm Dương.
Hơn nữa, Natsume có tài năng thiên bẩm, và điều đó rất có thể dẫn tới sự ganh ghét và bực bội. Xét về tính cách của Natsume, thật là khó để tưởng tượng cô ấy tìm được một nhóm bạn vui vẻ hay rửa trôi đi những cảm xúc tiêu cực. Trong trường hợp đó, phải chăng Natsume đang trải qua những tháng ngày không hạnh phúc tại Tokyo?
“…”
Harutora cau mày, trông chán nản và giữ im lặng. Touji cúi đầu xuống để nhìn Harutora với sự quan tâm, như thể là cậu ta nghĩ cậu bạn mình đơn giản và dễ hiểu.
“…Đươc rồi, cậu vừa bị từ chối thôi, đừng có buồn, đó không phải là tận cùng thế giới mà phải không?” Cái nhìn của Touji quay ra đằng sau Harutora trong khi vừa nói vừa nhún vai.
“Cậu nói ai bị từ chối cơ?”
“…Ai vừa mới bị từ chối thế?”
Một giọng nói khủng khiếp cứ như là một ngọn núi lửa sắp phun trào vang lên.
Đó là Hokuto.
Touji nhe răng cười, còn Harutora thì đang ngồi xổm dưới đất nhanh chóng đứng lên. Harutora vội xua tay như thể bảo đó chỉ là sự hiểu nhầm, nhưng cũng nghẹn lại như những từ ngữ chuẩn bị ra khỏi miệng mình.
Mắt cậu mở rộng rồi ngây ra.
Thấy phản ứng của Harutora, Hokuto nói:”…Gì vậy…” và xoay đầu đi, liếc nhìn Harutora vượt khỏi tầm mắt cô ấy. Cô ấy dự định sẽ bình tĩnh lại, nhưng khuôn mặt thì đỏ ửng lên từ sự kì vọng và sự căng thẳng, và ngón chân thì quệt thành những hình tròn lên mặt đất một cách lo lắng.
Touji ho nhẹ.
Harutora vội vàng nói:
“C-Cậu đến trễ, Hokuto.”
“…Xin lỗi.”
Touji lại ho thêm.
“Ừm, không, không sao đâu… Ừ… Chuyện gì xảy ra với cách cậu ăn mặc thế?”
Lần này thì Touji không ho nữa mà thay vào đó là thở dài. Hokuto căng thẳng phồng má lên một cách chậm rãi.
“Không có gì! Tớ chỉ mặc một cái yukata vì tớ sẽ tham dự lễ hội, có gì à?!”
Hokuto hiện đang mặc một chiếc yukata.
Đó là một bộ yukata màu đen, được trang trí với hoa mẫu đơn trắng và bướm gần ở trên, với một chiếc thắt lưng màu hồng tao nhã. Cả thân hình cô ấy tạo một không khí truyền thống và chững chạc, cứ như là một con người hoàn toàn khác so với Hokuto ngày hôm qua.
“Không, không, tớ xin lỗi! Đó thật là… Nhìn thấy cậu ăn mặc thế này, tớ cảm giác là không phải cậu… T-Tớ ngạc nhiên vì diện mạo ấy trông thật bất ngờ, nên tớ nghi ngờ chính đôi mắt của mình…”
Trong lòng Hokuto như thể có một vụ núi lửa phun trào càng ngày càng gần mỗi khi cái miệng bối rối của Harutora được mở ra, dường như nó sẽ phun trào từ miệng núi bất kì lúc nào. Đôi mắt đầy sự phấn khích nhìn chằm chằm vào Harutora dần dần được đong đầy nước mắt. Touji, đứng sau Harutora, che mặt đi vì không thể chịu nổi cảnh này.
Nhưng…
“Nhưng… nó trông đẹp với cậu đấy. Nó thật sự làm tớ ngạc nhiên.”
Trước khoảnh khắc phun trào, cơn giận của Hokuto biến mất.
“…T-Thật ư?”
“Ừ, nói thế nào nhỉ… Nó trông hồn nhiên, và chững chạc hơn bình thường.”
Harutora cũng không biết phải nói gì, do dự một hồi rồi nói hết ra những suy nghĩ thật lòng trong cậu.
Hokuto di chuyển ánh nhìn của mình, như thể là xem xét biểu lộ của Harutora. Cậu ta chưa làm gì đáng chú ý cả, nhưng nhịp tim của mình thì đập nhanh dần.
Không lâu sau, Hokuto biểu lộ sự thỏa mãn của mình, thư giãn và bình tĩnh lại bản thân.
“…Cảm ơn.”
Cô ấy giả vờ bình tĩnh, giữ lại khóe môi của mình khỏi việc hình thành một nụ cười, và cảm ơn cậu ta thầm kín.
Cả hai người họ đắm chìm trong sự im lặng.
Hokuto nhìn chằm chằm xung quanh, trông có vẻ e dè, còn Harutora đứng thẳng, cũng thể hiện một diện mạo lo lắng và sốt ruột. Cả hai dường như đều muốn mở miệng ra, nhưng họ không thể nắm bắt cơ hội.
Sự im lặng tiếp diễn.
Touji lặng thầm đếm tới một trăm.
Sau đó, cậu ta quyết định sẽ không chờ đợi nữa.
“Được rồi, vì Hokuto ở đây nữa, chúng ta nên đi xem thôi nhỉ?”
Harutora và Hokuto gật đầu nhẹ nhàng, như thể thoát khỏi gánh nặng trong lòng.
Thật không may, phong thái chững chạc đó của Hokuto không giữ được lâu.
“Tiếp nào, kẹo bông! Tớ muốn ăn kẹo bông gòn!”
“… Sao cậu không ăn cây kẹo táo ở tay phải và quả chuối ướp sô cô la ở tay trái trước đi.”
“Harutora, ở đó có mặt nạ kìa! Này, cái nào được? Cậu thấy cái nào đẹp hơn?”
“Mặt nạ hề… Không, giỡn thôi! Tớ chỉ đùa, nên đừng đá tớ với với đôi dép nữa!”
“Ồ, cá vàng!”
“Chờ đã! Đừng có chạy nhảy xung quanh khi mà mặc yukata thế chứ! Ai lại có thể mặc yukata mà chạy nhanh thế!?”
Cô ấy vui quá trớn, quá hứng thú đến độ dọa cả một đám học sinh tiểu học đi bên cạnh, hoàn toàn trở về cách cư xử giống con trai của cô ấy.
Touji chết lặng.
“…Cô ấy năm ngoái cũng thế à?”
“Năm ngoái còn tệ hơn ấy chứ.”
Harutora trả lời với một nụ cười khô khan từ sau Hokuto.
Hokuto lâu lâu thường hay có tính trẻ con, nhưng một khi đã tham dự lễ hội này, cô ấy dường như đã thật sự biến thành một đứa trẻ. “Harutora, nhìn này!”, “Harutora, đến đây!” – Mắt cô ấy sáng rực lên khi kéo tay của Harutora, chỉ vào từng gian hàng nối tiếp nhau.
Thật ra, Harutora đôi lúc cảm thấy như không thể đóng kịch, nhưng mộĩ khi thấy nụ cười vô tư của Hokuto, cậu hoàn toàn nuốt đi cơn giận và những lời chế nhạo của mình. Đó là một điều tuyệt vời khi thấy gương mặt vui vẻ thật sự của người khác.
Và còn, khi ở bên cạnh người bạn ngây thơ Hokuto, Harutora không cần phải nhớ về quá khứ.
Đã lâu rồi, từ khi còn là một đứa trẻ nhỏ xíu. Mỗi lần đi đến tông gia, người bạn thơ ấu của cậu ta luôn vui mừng khôn xiết, gương mặt thì ửng lên với sự hạnh phúc.
Cô ấy luôn nghe bất kì điều gì mà Harutora nói, luôn theo chân cậu đến bất kỳ nơi đâu…
Harutora bất chợt tự hỏi mình.
…Có lẽ nào em ấy tham dự lễ hội không?
Harutora không thể tưởng tượng ra được. Có lẽ Natsume đã chẳng còn biết niềm vui là gì, bị trói buộc bởi cái tên Tsuchimikado, và sống một cuộc đời chỉ có học hành và tập luyện mỗi ngày.
Trong khi cậu đang tận hưởng niềm vui thì, cô ấy đang làm gì-
Chỉ sau đó…
“…Harutora?”
Touji thầm lặng gọi ra, và Harutora vội vàng tự trấn tĩnh trong sự ngạc nhiên.
“Gì vậy?”
“Ừ… Không có gì, đừng bận tâm.”
Harutora mỉm cười, bỏ qua mọi chuyện và sự bối rối của cậu ta trở về lại lễ hội.
Mặt trời đang lặn ở đằng đông, và ánh đèn trên các gian hàng cùng với hàng hàng chiếc lồng đèn rọi sáng cả vùng. Buổi biểu diễn pháo hoa sẽ được bắt đầu trong một lúc nữa.
Ngay sau đó, Hokuto, lúc nãy đây còn ngồi xổm trên mặt đất mở to mắt nhìn những đôi mắt bé nhỏ của những chú cá vàng, đứng dậy.
“A! Gì thế? Tớ chưa bao giờ thấy nó trước đây!”
“Ồ, đó là chỗ bắn súng, tiếc làm sao.”
Ngay khi Harutora nói, Hokuto đã chạy đến quầy trò chơi bắn súng.
Harutora vội vàng đuổi theo cô ấy, và Touji cũng đi theo đằng sau. Có một cặp đôi trông giống như là tình nhân đại học đang đón lấy thử thách, và Hokuto đứng qua một bên sau khi phóng thẳng tới, cẩn trọng quan sát chúng.
“…Vậy nó được chơi như vậy à, ta dùng cái súng đồ chơi đó để làm đổ giải thưởng ở kia phải không? Và sau đó thì có thể lấy phần quà đã làm đổ…”
“Cậu chưa chơi ư?”
“Nãy tớ mới nói là chưa bao giờ nhìn thấy nó mà!”
Nói thế, Hokuto trả tiền cho lượt chơi (200 yên) cho chủ gian hàng.
Người chủ đưa cho cô ấy một khẩu súng đồ chơi.
“… Làm sao để sử dụng thứ này?”
Cô ấy nhìn Harutora, và Harutora lấy khẩu súng ra khỏi tay cô ấy, kéo lò xo, và nhét một viên đạn bằng nút vào nòng.
“Rồi, cậu chỉ cần kéo cò.”
“Cảm ơn! Được rồi, xem nào, phần quà nào tớ nên lấy đây?”
“Nghe này, Hokuto, cậu không thể nào lấy được bất cứ thứ nào lớn trong trò chơi này đâu, không chỉ là cậu sẽ không thể bắn trúng, mà có trúng đi chăng nữa, phần quà cũng sẽ không rơi xuống nếu nó quá nặng. Theo lí thuyết thì, cậu nên đặt mục tiêu của mình vào hàng ở ngay phía trước, đó là những thứ tương đối nhẹ.”
“A, trượt rồi.”
“Nghe tớ này!”
Hokuto tự bắn, và chẳng thể bắn trúng bất cứ giải thưởng nào hết. Cô ấy mạnh dạn nhắm cây súng vào hàng cao nhất, mục tiêu là chiếc hộp gói ruy băng, hoàn toàn không chú ý tới ý kiến của Harutora.
Touji ăn con mực nướng mua trước đó, thưởng thức niềm vui vẻ ở ngoài cuộc. Hương vị nồng cháy của nước tương thật ngon miệng.
“Uu, thật là, chả trúng gì cả!”
“Đó là lỗi của cậu.”
“Harutora, tớ muốn phần quà đó.”
“Đừng có phiền phức thế chứ.”
“Thế Touji thì sao? Trông cậu có vẻ giỏi trong mấy dạng trò chơi thế này.”
“Không quan tâm.”
Nghe lại những lời đáp trả lạnh lùng, Hokuto hiện ra ánh nhìn quở trách trông như ‘thật là bất tài’. Sau đó, cô ấy lại trả thêm 200 yên, và lại thử thách trò chơi một lần nữa.
Tất nhiên, mục tiêu của cô ấy là chiếc hộp quấn ruy băng ở trên hàng cao nhất. Cô ấy rướn về phía trước nhiều nhất có thể, kéo nòng, và phần dưới của chiếc yukata bị kéo lên cao, làm cho Harutora đỏ mặt.
Nhưng, cú bắn ra vẫn như thế, không trúng gì cả. Hokuto điên đến độ dậm lên mặt đất.
“Bực mình quá! Còn không thể chạm tới nó nữa!”
“Tớ đã nói là nhắm vào giải thưởng lớn là vô ích mà.”
“Thêm lần nữa!”
“Bỏ đi.”
“Không! Tớ muốn nó!”
Cô ấy đúng là một đứa trẻ. ‘Harutora’. Touji đứng đằng sau cậu, nói ra một cách lười nhác như thể muốn cậu ta nghĩ về cái gì đó. Thì thầm ‘nó có liên quan tới mình à’ trong lòng, Harutora nhận lấy khẩu súng đồ chơi mà Hokuto đưa cho, và trả 200 yên.
“Nhưng tớ rất dở trong trò này đấy…”
Ngay khi cậu ta thú nhận, cú bắn của cậu trượt lần này qua lần khác.
Vận may của Harutora chỉ đơn giản là quá tệ và cho dù cậu ta nhắm vào đâu, viên đạn cũng sẽ bay với hướng không thể tin nổi. Tiền lẻ trong ví cậu bị tiêu đi trong chốc lát và dù như thế, Hokuto vẫn không chịu để cậu ấy đi, và nhanh chóng mất đi 1000 yên.
“Nếu lần này bắn không trúng, bỏ cuộc đi.”
Sau khi nói thế, cậu ta nhét viên đạn cuối vào, rướn người về phía trước.
Tim của Hokuto đập một cách lo lắng khi nhìn vào Harutora.
Sau đó, cô ấy đỏ mặt như thể mới nghĩ ra thứ gì.
Harutora đang nhắm. Hokuto trông có một chút ngập ngùng, nhưng cô ấy vẫn hạ người xuống, đưa mặt vào gần tai của Harutora.
“Nè, Harutora.”
“…Đừng có nói chuyện với tớ ngay lúc này.”
“Nếu cậu lấy được giải thưởng đó thì…”
“Đừng nói chuyện với tớ.”
“Tớ sẽ tặng cậu một nụ hôn.”
Bàn tay cậu ấy mất điều khiển trong giây lát.
Cái nút không hề tiến thẳng với phương hướng đúng như nòng súng tạo thành một hình vòng cung đẹp đẽ, bắn trúng chiếc hộp ngay chính giữa. Chiếc hộp tạo ra một âm thanh trống rỗng, rơi khỏi vị trí.
Hokuto nhảy lên nhảy xuống, hò reo một cách ồn ào. Touji giữ con mực nướng trong miệng, ung dung vỗ tay. Nhưng, Harutora thì lại đang rất bối rối.
“Hokuto, cậu…!”
“Hửm? Tớ à?”
“Ừ, thì, cậu nói là… Nếu tớ lấy được giải…”
“Gì thế? Có gì à, Harutora?”
Hokuto giả bộ dáng điệu ngày thường, cười tươi và nghiêng đầu mình một cách nhẹ nhàng. Đó rõ ràng là nụ cười của một kẻ phạm tội.
‘Tch!’ Harutora hối tiếc chuyện đó, nhưng không khí hiện giờ không phù hợp cho việc đem ra những gì vừa xảy đến hay tiếp tục hỏi. Thật ra, nếu nó xảy đến lần nữa, nó sẽ không dẫn đến rắc rối cho Harutora.
“… Cậu học chiêu đó từ khi nào vậy…”
“Hửm? Tớ chả có gì về thứ cậu nói vừa nãy.”
Hokuto cười phá lên và quay đi, và nhờ vào sự xem xét kĩ hơn, ta có thể nhận thấy là nửa hành động đó là để che giấu cho sự xấu hổ của cô ấy. Dường như là Harutora không phải là người duy nhất sợ những mối nguy không rõ.
Điều gây ngạc nhiên là hộp quà to mà Hokuto cứ bám lấy hóa ra là một chai xà phòng và một cọng rơm.
Một bộ thổi bong bóng cho trẻ em chơi đã được đặt bên trong hộp quà, và đặt nó lên vị trí cao nhất chỉ để đánh lừa khách hàng.
“Thảo nào nó lại rớt xuống chỉ với một cú bắn.”
Touji cười phá lên. Gương mặt của Harutora đỏ bừng khi cậu nhìn vào kết quả công sức vô ích của mình.
Nhưng Hokuto không lấy gì là phiền muộn.
“Không sao, đây là thứ mà tớ muốn.”
Cô ấy tháo cái ruy băng quanh chiếc hộp, khéo léo buộc nó vào tóc của mình.
Chiếc ruy băng có màu hồng đẹp đẽ, cùng màu với thắt lưng trên yukata của Hokuto. Với cái ruy băng được buộc vào tóc, như thể là nó đã được sắp đặt từ trước.
“A.” Harutora tạo ra một âm thanh khen ngợi.
“Thế nào?”
“Cậu cũng theo mấy kiểu thời trang vớ vẩn rồi.”
Harutora nói một cách mỉa mai, chớp lấy thời cơ trả đũa cho việc bị chơi khăm lúc nãy.
Nhưng, Hokuto không nhúc nhích. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt của Harutora bằng một bộ mặt nghiêm túc,
“Dễ thương không?”
“…”
“Nó dễ thương lắm, phải không?”
“…”
“Nói nó dễ thương đi!”
“…Được rồi. Dễ thương, nó dễ thương lắm.”
“Thật à?”
“Tớ đã nói rồi, vì cậu bắt ép tớ phải nói đó…”
“…”
“Dễ thương! Nó rất dễ thương.!”
Harutora chỉ có thể khen nó liên tục để đối phó với ánh nhìn như thể là cô ấy sẽ đập cậu vào bất cứ lúc nào. Hokuto mỉm cười nhẹ nhàng sau khi nghe nó, toàn bộ cơ thể cô ấy thả lỏng ra.
“Tớ thắng rồi.”
“Đ-Được rồi…”
“Thật là, Harutora đúng là Bakatora mà, chả hiểu tâm lí con gái gì cả. Nếu cậu nói một cách tử tế là bộ yukata của tớ dễ thương khi mà cậu nhìn thấy nó, thì tớ đã không phải bỏ phí nhiều công sức rồi.”
“Này, từ từ. Chỉ để cho tớ nói từ “dễ thương”, cậu đã mặc bộ yukata mà cậu không quen đó và khiến tớ chi một 1000 yên trong trò bắn súng chỉ để lấy cái ruy băng đó ư?”
“Tớ thắng.”
“…Rồi, tớ thua.”
Harutora cảm thấy kiệt sức, duỗi vai của mình. Hokuto cười rạng ngời, vui vẻ chơi đùa cùng với cái ruy băng.
“Tớ sẽ trân trọng nó.”
“Gì cơ?”
“Kh…Không có gì.”
Hokuto bẽn lẽn mỉm cười, lấy ra bộ thổi bong bóng.
Cô ấy nhúng đằng trước của cọng rơm vào nước xà phòng, sau đó mím môi lại, thổi vào cọng rơm.
Bong bóng lóe lên trong những sắc màu cầu vồng bay xuyên qua bầu trời đêm.
Một số đứa trẻ đi cùng với ba mẹ chúng reo hò từng người một bởi nhìn thấy bong bóng. Người đang reo hò là một cậu nhóc và một bé gái nhỏ hơn đang kéo tay của cậu bé, trông như là một cặp anh em. Có lẽ sự phản ứng của cặp đó đã khiến Hokuto hài lòng, khi mà cô ấy thổi thêm nhiều bong bóng nữa về phía hai đứa trẻ. Khối bong bóng lơ lửng xung quanh một cách mơ mộng, vỡ ra và biến mất không tiếng động.
…Con người trẻ con này…
Hokuto biến từ một người trưởng thành nói về ruy băng thành một bà chị lớn xác chơi đùa với bọn trẻ, không hề có một dấu tích của phong thái trẻ con thường ngày. Harutora lúc đầu thấy bất ngờ, sau đó là hài hước, không thể nào ngừng việc cười nham nhở.
Hokuto nhận ra là Harutora đang cười mình, và thổi bong bóng vào mặt cậu ta. “Này, đừng có phiền phức thế chứ!” Harutora vội vàng chạy thoát – Hokuto đuổi theo, và cặp anh em cười còn sảng khoái hơn.
Vào khoảnh khắc, nụ cười đã xuất hiện trên gương mặt của mọi người.
Có lẽ là phong cảnh kín đáo này là một kỉ niệm mùa hè đáng nhớ trong tương lai.
“Được rồi… Chúng ta làm gì tiếp đây, Harutora? Nên đi sớm nhỉ?”
Touji ăn xong con mực nướng, và sau khi kiểm tra giờ giấc, thì thầm vào tai của Harutora.
Đã gần đến giờ cho tiết mục bắn pháo hoa, dù họ có thể thấy pháo hoa từ đây, nhưng nó được bắn từ bờ sông, nên khung cảnh ở đó sẽ tốt hơn.
Chỉ ngay sau đó, Hokuto đã hét to lên:”A, chờ tớ nhé! Tí xíu nữa thôi, tớ sẽ trở lại!”, tách khỏi Harutora và Touji, bỗng chạy đâu mất. Harutora và Touji nhìn nhau trong sự ngạc nhiên.
“Cậu ấy định làm gì thế?”
“Ai biết.”
Dù chẳng hiểu gì, họ không nghĩ là sẽ tốt nếu đợi ở đây, nên họ nhún vai và đi theo Hokuto.
Hokuto đã chạy về phía trong ngôi đền.
Họ bước lên một bậc thang nhỏ, qua torii (cánh cổng màu đỏ trong các ngôi đền tại Nhật). Không có các lồng đèn được trang trí quanh ngôi đền nơi mà ema (những mảnh gỗ nhỏ viết lên mong ước của mình) được treo.
“Cậu làm gì vậy?”
“A… K-Không phải tớ đã kêu mấy cậu đợi à?”
Hokuto vội vàng giấu đi ema của mình khi nghe tiếng gọi đột ngột. Không may là dù ánh sáng từ những chiếc đèn bằng đá yếu ớt, những chữ trên ema vẫn có thể rõ ràng trông thấy.
“Tớ mong là Harutora sẽ trở thành một Âm Dương Sư.”
“…Cậu…”
Không khí vui tươi bình thường bỗng đóng băng, và diện mạo lén lút của Hokuto cùng chủ đề mà cậu không định nêu ra vào lúc này kích động cơn giận của cậu.
“…Hokuto, cậu làm thế đã đủ chưa? Tớ tưởng cậu sẽ bỏ qua chuyện đó trong lúc này chứ.”
“Vì…”
“Chả có lí do gì cả! Tại sao cậu lại làm tất cả mọi thứ có thể để khiến tớ trở thành một Âm Dương Sư, chả lẽ cậu ghét tớ sống cuộc sống bình thường lắm ư!?”
“T-Tớ không nói thế, nó chỉ vì Harutora thôi-“
Hokuto tuyệt vọng chối bỏ nó. Nhưng vào lúc này, chủ đề thường làm cậu ấy mệt mỏi và chết điếng người không hiểu vì sao lại gợi lên cơn giận của cậu, và cậu còn cảm thấy sốc.
Cậu ta hiểu lí do.
…”Tớ không có thời giờ để trải qua những ngày trống trải, hay chơi đùa với đám bạn vô tích sự.”
Lời lẽ của Hokuto vang lên trong tai cậu như những lời đầy chỉ trích của người bạn thuở nhỏ.
Nhưng, nó đã sai. Nó không như vậy.
Cậu ta muốn Hokuto ít nhất cũng phải hiểu đây không phải như thế.
“…Này, Hokuto.”
Harutora kiềm lại những cảm xúc kích động của mình, nói từng lời một.
“Có lẽ đúng là tớ đã có một cuộc sống nhàm chán, không tuyệt vời và buông thả, nhưng tớ thích thế. Tớ yêu những ngày tháng có thể cùng cậu và Touji chơi đùa và làm những điều ngốc nghếch mỗi ngày.”
“Dối trá.” Natsume đã chỉ trích cậu như thế này.
Natsume đã nói đúng. Cậu đã phá bỏ đi lời hứa của mình, đã không ở bên cạnh để bảo vệ cô ấy và cố từ bỏ nó để sống một cuộc sống bình thường với những con người bình thường. Cậu không thể làm gì với lời chê trách của Natsume cho cậu vì thế.
Nhưng, đối với Hokuto – Cậu không muốn nghe điều đó, người mà cũng sống một cuộc sống bình thường như cậu, mở miệng ra bác bỏ cuộc sống bình thường của cậu.
“Hokuto…”
Harutora thể hiện suy nghĩ từ tận đáy lòng mình, tiến tới Hokuto một bước. Touji hét to ‘Harutora’ như thể để dừng cậu, nhưng cậu cố lờ nó đi.
Hokuto thể hiện ánh nhìn như thể cô ấy bị dồn vào chân tường, nín thở.
Harutora không cho Hokuto đi, chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Vào lúc này, tớ không muốn thành Âm Dương sư hay giao ước của dòng họ Tsuchimikado phá vỡ đi cuộc sống bây giờ. Có lẽ nào cậu không nghĩ như vậy? Hử, Hokuto?”
Hokuto cắn môi mình.
Sau một hồi im lặng dài và day dứt…
Cô ấy hạ thấp đôi mắt mình, không nói từ nào.
Cách đáp trả của Hokuto mang đến một cơn sốc không lường trước với Harutora, và cậu cảm giác như mình đã bị phản bội.
“…Ồ, thì ra như thế.”
Cậu cảm thấy cơn giận đang sục sôi trong người, nhưng cậu không định kiềm nén nó lại. Cậu ta vươn bàn tay vào đằng sau lưng của Hokuto, lờ đi nước mắt và đánh bật cái tay đang cố cản cậu một cách tuyệt vọng, và tóm lấy ema.
Cậu giật cái ema, liệng nó xuống dưới mặt đất.
Hokuto khóc một cách yếu ớt.
“Cậu đang làm gì vậy!”
Cô ấy chạy đến cái ema đang nằm trên mặt đất, phủi đất cát khỏi nó, và giữ nó thật chặt trong lòng. Như thể là cô ấy chạy đến để bảo vệ cho một thứ quý giá, và đơn giản là không thể chấp nhận trong con mắt hiện thời của Harutora. Cậu ta quay đi một cách ngạo mạn, không để cho chính mình nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Hokuto.
“…Harutora, đồ ngốc!”
Hokuto hét lên, chạy vội đi. Lưng cô ấy biến mất trong khoảnh khắc từ phía bên kia của cánh cổng. Harutora không quay lại. Tiếng lách cách của dép dần dần tan mất, nhưng cậu vẫn nhìn về phía trước.
Sau một hồi dài.
“…Cô ấy đi rồi.”
Touji im lặng nhìn cảnh tương xảy ra, điềm tĩnh mở miệng. Harutora không thể kiềm được cơn giận đang dâng, thì thầm một cách cay đắng:’…Chết tiệt!’
“Ôi trời, đúng là tuổi trẻ, không tệ dâu.”
Touji nói như thường lệ, nhưng Harutora không còn sức để mà đáp lại.
“…Cậu có nghĩ lần này cũng là lỗi của tớ không?”
“Không, lần này Hokuto đã sai rồi.”
Những lời sắc bén của Touji chọc vào tai của cậu và Harutora nhận thấy một cảm giác đặc biệt thâm thúy khi nghe nó. Năng lượng quá sức ban đầu của cậu biến mất, và cậu đổ sập như một quả bóng bị xì hơi.
“Chúc mừng, cậu bị chối từ trong hai tối liên tiếp. Nhìn theo hướng này, cậu đúng là chàng trai dễ bị chọc ghẹo đấy.”
“Im đi. Thật đấy, tớ đang cực kì chán nản lúc này.”
“It’s not only magic that can bite.” (tìm giùm câu thành ngữ nào mà có nghĩa như cậu đã đau rồi người khác còn đau hơn)
“…Thế nghĩa là sao?”
“Ý tớ là, người bị tổn thương là Hokuto còn cảm thấy tệ hơn nữa.”
Harutora không thể làm gì ngoài việc trở nên ủ rũ khi nghe thấy.
Mới ban nãy, đôi mắt của Hokuto đã long lanh những giọt lệ. Harutora đã trở nên tức giận, làm tổn thương Hokuto, và thêm nữa – cậu đã chủ tâm làm thế .
“Cậu sẽ làm gì? Có muốn đuổi theo cô ấy không? Nếu cậu không thể quyết định, vậy để tớ đấm cậu vài phát.”
“Sao lại đấm tớ?”
“Để động viên cậu. Đó là nghĩa vụ của tớ khi những lúc thế này xảy đến.”
Touji cười nham nhở.
Hiện giờ, Touji trông có vẻ chín chắn, nhưng thật ra cậu ta là một kẻ luôn đánh nhau suốt, đấm đá người khác chỉ vì bữa sáng. Harutora giơ tay mình lên, từ chối đề xuất.
Cậu ta bình tĩnh hơn một chút.
…Vượt qua cả lẽ thông thường…
Touji có lẽ đã nói Hokuto sai vì đó là quyết định của bạn cậu. So với người bạn quan trọng hơn là Harutora, Hokuto không ở quanh đây, nên cậu có thể nói cô ấy đã ‘sai’.
Tình bạn là không bắt buộc. Để đẩy lên đỉnh điểm, Hokuto có thể đã không tin rằng Harutora là một ‘người bạn’, và cô ấy tự do để làm thế.
Tất nhiên, Harutora không nghĩ là Hokuto xem thường cậu, và cả hai cũng đã quen nhau một thời gian dài. Nhưng, cho dù Harutora nghĩ Hokuto là một người bạn quan trọng, Hokuto không cần phải trả lời ý kiến của cậu bằng một suy nghĩ hay thái độ tương tự. Mặc dù hai người có xem nhau khác biệt thế nào, đó không phải là lí do để chỉ trích lẫn nhau.
“…Tớ sẽ đuổi theo cô ấy.”
Harutora nhìn lại cuộc sống trước đây của mình. Cả Touji và Hokuto đều là những phần không thể thiếu trong đời cậu.
Ngay sau đó.
“…Chờ đã.”
Bỗng có người lên tiếng.
Âm thanh ấy phát ra từ góc tối của ngôi đền, một người đàn ông mặc đồ màu đen và kính râm. Harutora và Touji nhìn vào bộ đồ hoàn toàn không phù hợp với lễ hội, và vô thức bước nửa bước về phía sau.
“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, nhưng nãy tôi đã nghe cuộc nói chuyện, và nhận ra là có người từ gia tộc Tsuchimikado ở đây.”
Người đàn ông cúi đầu một cách tôn trọng, như thể ông ta chưa nhận thấy phản ứng của cả hai.
Ông ta bày tỏ với Harutora đang bối rối.
“Thật ra là, tôi đang đi tìm người từ gia tộc Tsuchimikado theo lệnh từ chủ nhân. Cậu có thể dành ít thời gian và gặp chủ nhân được chứ?”
Phần 3
Người đàn ông mang Harutora và Touji ra quầy hàng nơi mà họ đã chơi bắn súng trước đây.
Harutora ban đầu tính từ chối khi mà người đàn ông nói cho họ mục đích của mình. Trong lúc này, vấn đề với Hokuto vẫn chưa được giải quyết, và cho dù việc đó không gây phiền hà cho cậu thì cậu vẫn không muốn đi với người lạ mặt này.
Dù Harutora không bằng lòng cho lắm, Touji đã tự mình trả lời, và đó là lí do vì sao mà họ đã rời ngôi đền và hiện đang đi theo người đàn ông.
“Thế tớ sẽ làm gì với Hokuto đây?”
“Tớ sẽ gửi một tin nhắn bảo cô ấy đợi thêm chút nữa.”
Harutora hỏi một cách hoài nghi, nhưng Touji trả lời rất rõ ràng.
Họ đi sau người đàn ông khi đang nói chuyện.
“Tớ biết là cậu quan tâm Hokuto, nhưng ta phải ưu tiên giải quyết chuyện này. Người đó tìm cậu vì biết cậu từ gia tộc Tsuchimikado. Nếu cậu chạy thoát ngay giờ, nó có thể sẽ rắc rối hơn sau này.”
“Vì sao? Họ muốn tìm người nào đó từ gia tộc Tsuchimikado, và không phải là người từ tông gia hay bố tớ sẽ thích hợp hơn hay sao?”
“Điều đó có thể đúng những lúc khác, nhưng họ chủ tâm đến nơi như thế này, và tìm thấy cậu người mà hoàn toàn giống một học sinh. Cậu không cảm thấy lạ ư?”
“Vậy tớ càng có ít lí do…”
“Và có khả năng cao là ông ta không phải là con người.
“Gì?”
“Thú vị không?”
Touji cười trước mặt của Harutora đang chết điếng.
Touji căn bản là một đứa bạn đáng tin cậy, nhưng phần rắc rối là cậu ta thích liều lĩnh vào những chỗ nguy hiểm. Không, thế không phải chính xác hoàn toàn, cậu ta ghét những thứ rắc rối, và chính xác hơn, cái cậu ta thích là sự kích thích.
“…Đúng là ‘thích cuộc sống yên bình’”
“Tớ thích yên bình, nhưng tớ thích kích động nhiều hơn.”
Cậu ta trả lời với giọng điềm tĩnh, mắt cậu đảo xung quanh mà không rẽ vào bất cứ ngõ nào. So với Harutora có đầy linh cảm xấu, cậu trông có vẻ đủ vui để bắt đầu hát hò.
Mọi người đổ xô về bờ sông, còn lễ hội thì vẫn cực kì sống động. Bộ đồ của người đàn ông càng ngày càng nổi bật trong đám đông vui vẻ này.
Người đàn ông mang Touji và Harutora đến một quầy bán xúc xích dạo.
“…Tôi đã mang người tới.”
Không chỉ Harutora, ngay cả Touji cũng ngạc nhiên khi thấy người đó quay lại.
Nhưng người quay lại là một cô gái trẻ.
Tuổi của cô rõ ràng là nhỏ hơn harutora, và cô ta trông như một học sinh cấp hai. Cô ấy nhận lấy một cây xúc xích, xịt một lượng lớn tương cà (dù cô ta còn chả thèm nhìn về phía có mù tạt) trước khi quay lại.
Đôi mắt tròn đó sắc sảo xem xét hình dáng của Harutora và Touji.
“…Hừm, là cậu à.”
Tiếng nói và vẻ ngoài của cô ấy trông giống trẻ con, nhưng thái độ và chất giọng thì lại cực kì hống hách và tự phụ.
Cô ấy có mái tóc màu vàng cột lại theo kiểu đuôi ngựa dài. Quần áo thì như phong cách goth loli, và ở phần trên cơ thể cô ta mặc một cái áo vét ca rô đỏ đen sáng sủa, nhưng ở phần dưới thì lại mặc một cái váy nhỏ được trang trí với nhiều viền ren và hạt nhựa, dưới chân thì đeo một đôi bốt da.
Cái váy kì lạ và lộng lẫy cùng với cảm giác về sự phối hợp không hài hòa nó mang lại trông như là một bông hoa từ vùng Bắc đảo đang nở rộ ẩn chứa nọc độc chết người.
Sau khi cô gái chắc chắn là họ đã đến, cái miệng nhỏ của cô ta cắn một ít xúc xích.
Cô ta nhai từ từ, búng bàn tay không cầm gì một cách thô bạo.
Hình dạng của người đàn ông biến mất cùng với nó.
Mắt của Harutora mở rộng ra, nhưng cậu ta không hề nhìn nhầm. Nơi mà người đàn ông biến mất – khoảng chừng nơi mà trái tim ông ta đã ở đó – xuất hiện một mảnh giấy nhỏ.
Hình dạng của tờ giấy giống như một hình dán, với một hình tam giác được vẽ ở phần phía trên. Hình dạng này tương tự với một con búp bê – dạng thức thần, một loại công cụ.
“Ông ta là một thức thần?”
Harutora thì thầm.
Dựa vào lượng kiến thức ít ỏi của cậu, người đàn ông vừa nãy chỉ là một loại thức thần nhân tạo đơn giản, thứ mà pháp sư sử dụng trực tiếp hay ra mệnh lệnh sẵn và bắt thức thần hành động dựa trên chúng.
Nhưng, một thức thần đơn giản mà nhìn cực giống người thì rất hiếm. Touji đã nhận ra được danh tính của người đàn ông, nhưng Harutora hoàn toàn thất bại trong việc nhận ra người đàn ông chính là một thức thần từ trước đến giờ.
Cô gái nhìn vào Harutora đang bị sốc, tạo ra âm thanh “hở” như một sự chế nhạo.
“Có gì ở đó mà phải sợ chứ, tôi có đặt một kết giới, cậu có thể thấy dễ dàng mà.”
Sau khi cô ta nói thế, Harutora cũng nhận thấy là, thật vậy, hình dáng của người đàn ông bỗng biến mất, nhưng không một ai đi lễ ở gần phát hiện ra. Có lẽ đó chính là điều mà cô gái này nói, đó là một kết giới đã được đặt mang ma thuật nào đó tránh tai mắt của người khác.
Cô gái nhặt lại con búp bê với một cái nhìn bình tĩnh, đặt nó vào trong túi của mình.
“Cô, cô…”
Cô gái này là ai? Touji mở miệng ngay trước cả khi Harutora hoàn thành câu nói của mình:
“…Tôi nhìn thấy cô trong tạp chí. Cô là người trẻ nhất trong ‘Thập Nhị Thiên Tướng’, ‘thần đồng’ Dairenji Suzuka phải không?
Nghe những lời mà Touji nói, Harutora không thể cất nên lời trong một khoảng thời gian dài.
…‘Thập Nhị Thiên Tướng’? Là cô gái đây sao?
Harutora mở to mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, người tạo ra âm thanh ‘Ồ?’, và trông như sẵn sàng đối mặt với hai người họ.
“Cậu cũng khá hiểu biết đấy, nhưng cũng là lẽ thường với một người từ gia tộc Tsuchimikado biết điều đó. Đúng thế, tôi là Dairenji Suzuka.”
Cô gái – Suzuka – tuyên bố, thể hiện cái nhìn thách thức khi cô nhìn vào Touji.
“Xin chào và hân hạnh được làm quen, tôi có nghe đồn thổi về cô, và tôi đã muốn gặp cô từ lâu rồi.”
Cái nhìn của cô ấy thân thiện, nhưng Touji che giấu biểu cảm của cậu bằng một nụ cười bình tĩnh.
“Thật không may, tôi chỉ là người thường, và cậu ta mới là Tsuchimikado.”
“Hả? Tên này ấy à?”
Suzuka chớp mắt mạnh, rồi cau mày, chăm chăm nhìn vào Harutora với một vẻ bối rối, thăm dò cậu ta.
Cô ta còn thậm chí gọi Touji là “cậu” khi nói chuyện với cậu ta, nhưng lại gọi Harutra là “tên này”. Harutora cảm thấy không vui, và không thể đáp trả cái nhìn của Suzuka.
Trông cô ta như thế này thật giống học sinh cấp hai. Không kể đến cái vòng ngắn quanh cổ cô ta hay bộ đồ làm lộ phần vai, cô ta gợi ra một cảm giác yếu ớt và bất lực. Đặc biệt, quần áo và thái độ ngạo mạn trông như một đứa đang tính trở thành người lớn.
Trông kĩ hơn thì, một đống takoyaki, kẹo táo, và kẹo bông gòn được nhét vào cái túi nhựa treo lúc lắc trên khuỷu tay. Cô ta còn nhai một cái xúc xích trong miệng, và như thể là cô ta mua mấy thứ này không hề suy tính trước.
Nhưng, cô gái này thật sự là người sử dụng thức thần đơn giản mới nãy. Không, nếu cô ta thật sự là một trong Thập Nhị Thiên Tướng, một thức thần đơn giản chả là gì cả, sau cùng thì, cô ta là một trong những Âm Dương sư có thứ hạng cao nhất Nhật Bản.
“Hừm, vậy là cậu… Đó đúng là ngoài dự tính một chút. Tôi nghe nói cậu là thần đồng gần nhất sau tôi, nhưng từ cái nhìn đầu tiên trông cậu chẳng là gì cả. Tin đồn đó có thể là giả, phải không…”
Cái cách mà Suzuka thể hiện cảm xúc khá là thẳng thắn, và cô ta trông cực kì thất vọng, ăn nói lỗ mãng.
“…Cậu là cái loại thần đồng gì vậy—“
Harutora cảm thấy tức tối, và định đôi co với cô ta về vấn đề này, nhưng Touji bỗng đặt tay lên vai Harutora.
“Được rồi, bình tĩnh lại. Vậy có nghĩa là danh tiếng của cậu khá là nổi nhỉ, Natsume?”
“Hở?…A.”
Harutora ngạc nhiên, nhìn vào Touji. Touji nháy mắt với cậu.
…Hiểu rồi, cô ta….
Suzuka đã nhầm Harutora với Natsume. Với điều đó, câu hỏi tại sao thức thần của cô ta lại mang một cậu học sinh như Harutora – câu hỏi Touji mới đặt lên mới nãy – đã được giải đáp.
Cô ta đang tìm một người từ gia tộc Tsuchimikado, nhưng nó không có nói rằng người đang tìm là Tsuchimikado Natsume.
“Kệ đi, cho dù tin đồn có thật hay không, tôi cũng không thể mất thời gian với cậu nữa.”
Suzuka nói và bắt đầu sải bước, tỏ một thái độ như là Touji và Harutora sẽ rõ ràng đi theo.
Harutora chớp lấy thời cơ để nhanh chóng bàn luận với Touji một cách nhỏ tiếng.
“…Cô ta không biết Natsume là con gái?”
“…Dường như thế, cô ta còn nói nó là cuộc gặp gỡ đầu tiên gặp cô ấy.”
“…Ta có nên để cô ta hiểu nhầm vậy không? Cô ta là một trong Thập Nhị Thiên Tướng, cậu biết đấy.”
“Đó là lỗi của cô ta.”
Touji trả lời, thái độ vẫn ung dung như thường.
Harutora cảm giác mọi thứ không tốt cho lắm. Vừa nãy, Suzuka quay lại, hỏi rằng ‘Mấy người đang làm gì lén lút vậy?’ với một giọng sắc bén. Harutora đưa Touji một cái nhìn, thấy mắt cậu ta đang biểu lộ ‘tiếp tục đi’, và thở dài.
Cậu ta theo chân Suzuka.
“…Cô có chuyện gì với Nat… à với tôi ư?”
“Ngu ngốc, thế còn vì cái gì mà tôi phải lặn lội từ Tokyo đến nơi khỉ ho cò gáy này.”
Suzuka tiến về phía trước mà không hề rẽ, trả lời với một thái độ kiêu ngạo.
“Nhưng, cũng tốt là tôi đã đặt một mạng lưới tìm kiếm. Dinh thự của nhà Tsuchimikado chắc chắc là có một đống kết giới phiền hà, và tôi đã đang tìm cách để mang cậu ra, nhưng không ngờ là tôi lại bắt gặp cậu ở cái lễ hội quê mùa tồi tàn này. May mắn cho tôi thật.”
Suzuka cười lớn. Có lẽ đây là vận tốt cho cô ta, nhưng nó thì cực kì xui cho Harutora. Nhưng, những thứ như thế vẫn thường xảy ra.
“…Xin lỗi, cô trông có vẻ chơi đùa khá vui cho dù đây chỉ là một lễ hội quê mùa tồi tàn.”
“I-Im đi! Đây là lần đầu tiên tôi đi lễ, nên nó rất mới lạ. Đây chỉ là sự tò mò của trí óc, có vấn đề sao?”
Cô ta trông có vẻ định hăm dọa bằng lời, nhưng thật không may là má cô ta đỏ bừng. Có lẽ cô ta mới đến đây để tham quan lễ hội.
Cô gái này là một trong Thập Nhị Thiên Tướng sao? Harutora tỏ một ánh nhìn hoài nghi, và cậu nhìn về phía Touji, nhưng Touji đang che giấu biểu cảm của mình như trước, tập trung quan sát cô gái.
“…Thế? Cô tìm tôi để làm gì?”
“Một điều nho nhỏ, tôi muốn cậu tham gia buổi thử nghiệm của tôi, và giúp tôi.”
“Thử nghiệm? Thử nghiệm gì cơ?”
“Ờ, cái đó…”
Suzuka chết cứng, và tiến một bước khi trấn tĩnh lại.
“Tôi~ là một thiên tài trong lĩnh vực ma thuật, nhưng vì tôi còn trẻ, bây giờ hầu như mọi cơ sở vật chất thí nghiệm tôi đều có thể tiếp cận. Dù nó chả quan trọng.”
Cô ta nhai cây xúc xích, như là cô ta đang có một cuộc tán gẫu.
“…Vậy?”
“Chủ đề nghiên cứu của tôi thật ra là một khía cạnh của Âm Dương Thuật Tsuchimikado Yakou.”
Harutora nói không lên lời trong một khoảng sau khi nghe.
Cái tên đó là cấm kị trong nhà Tsuchimikado – Không, trong toàn bộ cộng đồng ma thuật Nhật bản.
“Ma thuật hiện đại có sự khác biệt to lớn so với ma thuật thời trước Yakou, cậu hiểu rõ mà, phải không?”
“K-Khác biệt?”
Harutora chết lặng đi bởi câu hỏi bất ngờ. Không như Natsume, Harutora là chẳng liên quan gì tới ma thuật.
Nhưng, Suzuka chả thèm quan tâm đến phản ứng của Harutora.
“Nếu có trong ‘kĩ năng’ ma thuật, nếu chúng ta loại trừ các giáo phái tôn giáo.”
Harutora trả lời với âm thanh mơ hồ: “Ừ…”
Mặt khác, Touji trông có vẻ ngạc nhiên hơn bởi lời giải thích đó.
“Giáo phái tôn giáo? Nó không đơn giản và phổ biến?”
Suzuka nghe trả lời của Touji, và cười với sự khinh miệt.
“Hahaha, đó là câu trả lời trong sách giáo khoa à? Đúng, đó cũng là một lĩnh vực quan trọng, nhưng nhân tố quan trọng nhất để hình thành là ‘Sự ngăn chặn của giáo phái tôn giáo’. Chỉ khi cắt đứt hoàn toàn sợi dây trói buộc giữa tôn giáo và ma thuật ta mới có thể tạo ra tính chất bẻ gãy luật nhân quả của ma thuật. Đây là một cú nhảy vọt cho sự phát triển trong tưởng lai của kĩ năng ma thuật.”
Suzuka quảnh lại nhìn cả hai với một biểu cảm rất hài lòng. Như dự đoán về người có tiêu chuẩn rở thành ‘Âm Dương sư hàng đầu của quốc gia’, cô ta nói hùng hồn với giọng đong đầy sự tự tin.
“Nhưng”. Suzuka tiếp tục giải thích. “Mặt khác, làm chuyện này gây ra một trong những mục tiêu của ma thuật – kĩ thuật và phương pháp của xác định vật thể – bị cấm khỏi hệ thống… Cậu có biết đó là gì không?”
Suzuka hỏi lần nữa. Harutora đã bỏ cuộc từ lâu, và Touji thì không nói gì lần này, chờ đợi cậu trả lời.
Suzuka dừng bước đi, đối mặt họ lần nữa.
Mới nãy, cái nhìn của cô ta trông như đang đùa giỡn bỗng tàn nhẫn một cách bất thường, và mắt cô ta trở nên hung tợn như thể muốn đâm họ với cái nhìn sắc lạnh.
“Sức mạnh tâm linh có liên quan đến sự tồn tại của các linh hồn và thế giới bên kia.” Cô ta nói với giọng nghiêm trọng.
“Sức mạnh… tâm linh?”
Harutora không thể nói trong một lúc, và một ánh sáng sắc bén nháy lên ngang qua mắt của Touji.
Ngay đó, âm thanh yếu ớt của một vụ nổ vang lên từ xa.
Ban đầu, có một tiếng ‘Bùm!’ xé tan không gian, và ngay sau đó, một tiếng ‘Bang’ làm rung chuyển bầu không khí, và những bông hoa ánh lửa khổng lồ bắt đầu nở rộ trên bầu trời.
Pháo hoa.
Màu sắc như đỏ, lục, vàng và lam bừng sáng tráng lệ ở giữa phông nền của bầu trời đêm. Người đi lễ ban đầu đang tham quan các gian hàng đều ngẫng mặt lên, hò hét.
Tiếng vỗ tay và cổ vũ thường vang lên giữa lời ca ngợi. Ánh sáng pháo hoa rọi sáng mặt đất,tạo ra những khoảng tối đẹp đẽ và tuyệt vời.
Suzuka nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm trong say đắm, như những người tham quan.
Đây là lần đầu cô ta ở một lễ hội, và dường như là lần đầu cô ta thấy pháo hoa.
“…Hu, huhu, chúng thật tráng lệ…”
Giọng cô ta khàn khàn, nhưng đôi mắt thì gắn chặt vào pháo hoa, không khác lắm so với phản ứng trước của Hokuto. Bộ dạng của cô ta trượt khỏi thái độ cao ngạo và mạnh mẽ mới nãy đến mức hợp với cô ta – Không, trẻ hơn nữa.
…Đứa trẻ này định làm gì?
Harutora thấy quẫn trí vì lí do nào đó.
Có một sự khác biệt to lớn giữa dáng vẻ cô ta khi xem pháo hoa và biểu cảm đáng sợ mới nãy, và Harutora cảm thấy hoài nghi. Đặc biệt, cô gái này đã nhắc tới sức mạnh tâm linh và âm giới, thứ mang đến cảm giác không thật chút nào, chỉ là sự đồn thổi của điềm báo.
Pháo hoa tỏa sáng, thả xuống những dòng bạc và vàng như mưa.
Harutora ho khù khụ, và Suzuka vội vã nói tiếp.
“Dù sao thì.” Cô tiếp tục nói như chưa có chuyện gì xảy ra. “Các ma thuật hiện đại tôi vừa đề cập tới không có nghĩa là chính gốc. Hệ thống ma thuật chính thống không hề có bất cứ thứ gì liên quan tới linh hồn hay thế giới sau khi con người chết cả.”
“….Sao nào?”
“Hả?” Harutora thốt lên, và Suzuka lập tức cau mày:
“Cậu có bị ngu quá không vậy? Tôi chẳng phải vừa nói hết nghiên cứu của tôi sao? Đơn giản là vậy, hệ thống ma thuật của Tsuchimikado Yakou đã xây dựng nên không giống với cái chúng ta đang thấy bây giờ.”
“Hở, nhưng mà –“
Harutora định nói, nhưng Touji đã tranh lời cậu.
“Chẳng phải hệ thống ma thuật của Yakou chính là cái chính thống mà chúng ta đang dùng sao?”
Touji đã hỏi câu hỏi của Harutora. Cậu đang xem xét khả năng Suzuka nhầm Harutora với Natsume, và nếu như vậy thì để Harutora nói càng ít càng tốt.
Suzuka kiêu ngạo nhìn về phía hai người, như thể chờ câu hỏi này rất lâu rồi.
“Những kẻ ngoại đạo thật kém hiểu biết. Nghe này, đừng có quan tâm tới khái niệm cơ bản hay chính thống, ma thuật của Yakou đã vượt xa những thứ đó, và không đơn giản như ma thuật cơ bản, nó phức tạp hơn rất nhiều và tương lai còn phát triển xa hơn thế nữa. Đống ma thuật hiện giờ chỉ là phế liệu được những kẻ kế thừa của Yakou sử dụng để bù đắp cho sự yếu kém của chính bản thân chúng, vì nó dễ hiểu và dễ làm hơn.”
Suzuka nói một hồi, và nụ cười đắc thắng thoáng qua trên mặt cô. Một nụ cười ngạo nghễ như khinh rẻ cả thế giới này.
“Cứ nghĩ đi, thời điểm mà Yakou đồng ý làm việc cho quân đội để tạo ra hệ thống ma thuật mới, ông đã hoàn thành nó trong một thời gian vô cùng ngắn, vậy nên lẽ dĩ nhiên là có những thứ phức tạp không được ghi chép lại, và không ai có thể làm được những ma thuật đó ngoài Yakou. Ông như một cái bóng khổng lồ mà những người đời sau không thể thoát ra được. Cái mà Tsuchimikado tạo ra chính là ma thuật tối thượng.”
Pháo hoa nở rộ phía trên đầu mọi người. Harutora nín thở, nhìn cô gái trước mắt mình. Không thể tin nổi con người nhỏ bé đó lại có tà khí nhiều như vậy, dù cho cậu không nhìn được tinh linh nhưng trước mắt cậu chính xác là một con quỷ. Suzuka tỏa ra không khí lạnh lẽo đến chết người.
Cuối cùng, cô ấy cất lời:
“Tất nhiên những ma thuật huyền bí liên quan tới linh hồn cũng nằm trong đó, và nó bị thất truyền rồi.”
…Người này….
Harutora đã hiểu, cô gái này – cô gái thậm chí còn trẻ hơn cậu, nhìn yếu ớt và bất lực này – chắc chắn là một Âm Dương sư. Vẻ bề ngoài với bộ quần áo tuyệt đẹp và thái độ kiêu ngạo ấy – chứng minh rõ rằng cô thực sự rất mạnh.
Harutora nuốt nước bọt.
“Cô nói muốn tôi giúp cô hoàn thành thí nghiệm đúng không? Vậy là cô muốn …”
Harutora hỏi, và Suzuka gật đầu xác nhận.
“Phải, tôi muốn cậu giúp tôi hoàn thành nghi thức này. Đừng sợ, nếu cậu ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của tôi thì sẽ không ai bị hại hết.”
Lời nói của cô không hẳn là yêu cầu, mà là mệnh lệnh, thậm chí là một lời đe dọa. Trong suy nghĩ Suzuka, Harutora – không, chính xác hơn là Natsume – phải giúp cô là điều đã được định đoạt.
Nhưng, Harutora vẫn còn một thắc mắc.
“…Được rồi, tôi gần như hiểu hết rồi. Nhưng tại sao cô cần Nat- à cần sự giúp đỡ của tôi? Cô là một trong Thập Nhị Thiên Tướng cơ mà, sẽ có rất nhiều Âm Dương sư tài giỏi cô có thể nhờ, đúng không?”
Dù sao thì Natsume mới chỉ là học viên năm nhất. Nếu đã trở thành Pháp Sư hạng nhất thì không lí gì cô ấy lại cần Natsume cả.
Phản ứng của Suzuka rất lạ, cô chợt sa sầm mặt mũi đi.
“…Tôi không có tâm trạng để chơi đùa đâu, đừng có giả ngu nữa được không?”
“Hả, cô nói cái gì?”
“Lý do duy nhất tôi cần cậu, đó là vì tiền kiếp của cậu.”
“Cái gì …”
Harutora không hiểu Suzuka muốn nói gì, nhưng cậu cảm thấy ớn lạnh và không trả lời được. Bên cạnh cậu, Touji nhìn ảm đạm hơn mọi khi rất nhiều.
Những chùm pháo hoa vẫn chiếu sáng lộng lẫy bầu trời đêm, ánh sáng và bóng tối thay phiên nhau chiếm lĩnh nó với tốc độ chóng mặt.
“Kẻ kế thừa của gia tộc Tsuchimikado, Tsuchimikado Natsume.”
Suzuka nheo mắt, lườm Harutora đang cứng họng, và nói thật chậm rãi.
“Có vẻ những tin đồn cũng đúng, cậu chẳng có chút kí ức về tiền kiếp của mình cả. Hay là nó chỉ là tin đồn thất thiệt… dù sao đi nữa tôi vẫn phải thử, bởi xét cho cùng thì cậu chính là minh chứng cho thấy rằng nghi thức Taizan Fukun đã thành công.”
Suzuka bước một bước về trước, Harutora cảm thấy áp lực và bật lùi lại ngay.
–Con người này thực sự nguy hiểm!
Sống lưng của Harutora lạnh ngắt.
Ngay lúc ấy. Một cái bóng cắt qua khoảng không giữa hai người. Dướng như không hề chịu lực quán tính, nó đột ngột dừng lại và lơ lửng trên không.
Là một con én màu xanh đậm.
Harutora ngạc nhiên nhìn nó và đột ngột có một giọng nói cứng rắn phát ra:
“Dừng lại ngay! Dairenji Suzuka, theo điều luật của bộ luật Âm Dương, cô đã bị bắt!’
Ngay khi con én ngừng nói, cơ thể của nó bỗng vỡ ra. Đôi cánh của nó giang rộng và bắn ra vô số những chiếc lông. Chúng hóa thành những cánh tay tóm chặt Suzuka.
“Đây.. đây là –“
“Một phép trói ư!?”
Touji hét lên.
Trong khi đó, dù bị tấn công bởi con én nhưng Suzuka vẫn cười ngạo nghễ. Cô chỉ hừm nhẹ một tiếng, ném ra cái túi nhựa trên tay mình, và đống tay ấy đột ngột bị chặn lại giữa lưng chừng không.
Một hình nhân khổng lồ nổi lên từ sau lưng Suzuka. Nó trồi ra từ một khoảng không gian nào đó, cao những hai mét, và lộ ra ba cánh tay dài tới hết cơ thể của nó, một con quái vật được làm từ kim loại.
Đó là một con Asura.
“Hả, sao lại có thêm thức thần thế này?!”
Thức thần đó đeo một mặt nạ trắng, và nhìn nó giống máy móc hơn khi mà có sáu cánh tay máy được đặt sau lưng.Nó đứng đó, im lìm và không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì cả, chỉ tỏa ra sự đe dọa kinh người.
Nó nắm lấy những cánh tay từ phía con én, xé nát chúng trong tích tắc. Con én rơi xuống, trở lại thành một tấm bùa rách – đó là một thức thần nhân tạo- và vô vàn mảnh giấy bung ra khi tấm bùa ấy phát nổ.
Kết giới mà Suzuka tạo ra có vẻ đã bị phá vỡ, những người đang đi chơi lễ hội đã nhận ra trận chiến và chạy tán loạn. Tiếng kêu gào vang lên từ mọi phía, những người chủ gian hàng cũng bỏ của chạy lấy người.
Harutora và Touji thì không thể chạy được. Cả hai cố giữ khoảng cách với Suzuka và con thức thần, họ tạm trốn ở một gian hàng bán mì xào.
“Đó là một thức thần nhân tạo của cục Âm Dương. Loại M3 Asura.”
Touji vẫn hào hứng đưa ra nhận xét dù tình huống hỗn loạn thế này.
“Thế con én thì sao?”
“Loại én WA1, một thức thần dạng trói của Tập đoàn Witchcraft.”
“Tớ không hỏi nó là gì, tớ muốn biết ai là người đã phóng chúng ra.”
Như để trả lời câu hỏi của cậu, người đó đột ngột xuất hiện.
“Đứng im, chúng tôi đã phong tỏa hết khu vực này rồi. Đầu hàng đi cô gái.”
Mười người đàn ông mặc đồng phục đang bủa vây Suzuka theo vòng tròn, chĩa súng vào cô. Một số thì giơ sẵn những lá bùa tấn công.
Harutora và Touji ngấp nghé dưới bàn chiên mì.
“Chuyện quái gì thế!?”
“Hình như là các điều tra viên ma thuật?”
Touji bình tĩnh trả lời trong khi Harutora đang hoảng loạn.
Harutora đã từng nghe tên về họ – những người chuyên điều tra về tội phạm ma thuật. Như cái tên của mình, họ làm việc chống lại những âm mưu cũng như hành động có thể phạm luật Âm Dương, đặc biệt những pháp sư hắc ám. Nếu xem pháp sư như lính cứu hỏa hoặc nhân viên cứu hộ trong cộng đồng ma thuật, thì các điều tra viên chính là cảnh sát.
“Nhưng tại sao họ lại đi bắt một trong Thập Nhị Thiên Tướng, chẳng phải họ là đồng nghiệp sao?”
Trong lúc Harutora còn đang thắc mắc, các điều tra viên đã vây chặt Suzuka. Họ hừng hực sát khí, và không thể tin được là đối thủ của họ chỉ là một cô gái ở độ tuổi trung học.
Ánh mắt Suzuka vẫn kiêu ngạo như thường lệ.
“..Các ngươi thật sự phiền phức quá. Các ngươi chẳng học được điều gì từ những thất bại thì phải.”
Suzuka mỉa mai, và thức thần ‘Asura’ luôn sẵn sàng sau lưng cô.
Nhưng những người đó không hề quan tâm tới lời nói của cô:
“Dairenji Suzuka, dù cho cô là pháp sư hạng nhất, cô cũng chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Cô nghĩ đã thoát được đội 2 của chúng tôi khi ở tòa nhà ấy ư? Chúng tôi sẽ bắn đấy, đừng chống cự vô ích.”
Vài thức thần trói buộc dạng én đang lượn lờ trên không trung, và hồng tâm rọi trên người Suzuka không phải chuyện đùa được. Harutora tái mặt, còn Touji thì huýt sáo nhè nhẹ.
Thế nhưng.
“Ta nói ta sẽ chạy khi nào? Đừng nói chuyện buồn cười như thế.”
Vừa nói Suzuka vừa luồn tay ra phía sau, lấy ra một cuốn sách cổ.
Các điều tra viên lập tức di chuyển, họ hô vang các câu thần chú và giải phóng số bùa trên tay mình. Đó là biểu tượng cho “Mộc” – một trong năm nguyên tố cơ bản.
Các bùa chú nhanh chóng biến hình thành một lưới gai quấn chặt lấy Suzuka. Asura di chuyển lên để bảo vệ chủ nhân mình, nhưng không thể ngăn được lưới gai từ tứ phía, và nó bất động ngay lập tức.
Nhưng nhờ có khoảnh khắc đó, cô gái ấy đã kịp có biện pháp đối phó. Cô nâng quyển sách lên bằng cả hai tay, đó là một cuốn sách với bìa cứng – một quyển kinh thánh màu đỏ rực.
“Thật là nhàm chán nếu chỉ dùng thức thần nhân tạo để đấu với các ngươi. Đây là cơ hội để lũ các ngươi được chiêm ngưỡng thức thần của Thiên Tướng đó.”
“Lên nào.” Cô triệu hồi thức thần đồng thời thể hiện một nụ cười tà ác lóe lên trên khuôn mặt mình.
Ánh sáng đã tàn từ khi pháo hoa kết thúc ban nãy, giờ lại bừng sáng trên bầu trời từ quyển kinh thánh ấy. Bìa cuốn sách tự lật tung lên, và các trang bị xé ra một cách thô bạo, từng tờ một bay vào không trung.
Chúng nhảy sư tử, rồi lắp ghép lại thành nhiều hình dạng. Có hổ, rắn, cú, và cả báo nữa. Thoạt nhìn mọi người sẽ nghĩ đây là những origami ( một loại xếp hình bằng giấy ) nhưng chúng sống động như những con vật thật.
“…Lên nào.”
Suzuka hét lên, và hơn năm mươi thức thần lao lên theo lệnh của cô.
“Cái quái gì vậy –“
Harutora và Touji tái mặt, họ nhanh chóng núp xuống dưới quầy sắt.
Như một trận lở tuyết, đàn thức thần của Suzuka tỏa ra xung quanh và đạp đổ tất cả những gian hàng, đèn lồng hay bảng hiệu chúng lướt qua. Lửa bắt đầu lan ra từ những chiếc đèn bị vỡ, và nhanh chóng tạo thành một cơn bão lửa.
Các điều tra viên rút lui từng người một và cố chống trả.
Lửa.
Những thức thần hệ “Mộc” của họ bị đánh tan tác, đặc biệt lại là loại thức thần nhân tạo nên không thể chịu được những tác động mạnh mẽ như vậy.
Nhưng chúng nhanh chóng bảo vệ chủ nhân của mình. Một vài người cố tạo ra lửa để đốt lại thức thần của Suzuka, nhưng chúng quá đông nên không thể giải quyết được cơn bão lửa đang ập tới.
“Làm sao mà chúng ta lại bị cuốn vào trận chiến này cơ chứ?”
“Không ngoài vận đen của cậu Harutora ạ”
“Lỗi của tớ à !?”
Touji đã khiến cả lũ nguy hiểm chỉ vì tính tò mò, và giờ cậu đang trêu là do vận đen của Harutora.
Nhưng họ cũng không thể cười đùa được, tình thế trước mắt như ngàn cân treo sợi tóc, họ có thể chết bất cứ lúc nào.
“Sao vậy? Các người không thể thắng bằng thức thần, vậy hãy đấu bùa chú xem nào?”
Suzuka trêu chọc những điều tra viên đang tái mặt, rồi cười lớn và rút ra đống bùa của mình.
“Thế này sẽ hoàn hảo cho một ngày hè oi bức.”
Suzuka cười lần nữa rồi tung bùa chú ra. Đó là bùa “Thủy”.
Nếu những thức thần kia như tuyết lở, thì đống bùa chú này giống như một cơn lũ quét.
“Wah –“
Harutora và Touji cũng bị nhấn chìm trong nước lũ, la hét khi nước cuốn trôi họ đi. Cả hai cảm thấy khó thở, và tay chân không thể bơi được, nhưng thực sự họ lại không bị ướt. Đây là ma thuật, không phải nước thật.
“Hãy chặn cơn lũ điên cuồng này. Thổ khắc thủy. Order!”
Vài điều tra viên đã phục hồi lại, bắt đầu trận chiến bùa chú. Mặt đất nhanh chóng nhô cao, và cơn lũ bị hấp thụ gần hết.
Những người khác cũng bắt chước, và cuối cùng cũng dập được cơn lũ quét. Suzuka cười khúc khích, các thức thần của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào. Ngay cả người ngoài cuộc cũng thấy cô vượt trội thế nào.
..Cô ta.. quá mạnh ….!
Harutora cũng từng vài lần được chiêm ngưỡng ma thuật, nhưng trận đánh lớn thế này thì là lần đầu tiên cậu chứng kiến tận mắt. Nó còn kinh khủng hơn những gì được chiếu trên ti vi.
“…Tình hình này tệ rồi Harutora, cố chạy thôi!”
“H..Hiểu rồi!”
Harutora lập tức gật đầu với Touji.Nhưng tình thế bây giờ thì bắt cậu bay còn dễ hơn là chạy khỏi đây. Touji lúc đó cũng đang căng thẳng quan sát, và hiển nhiên là cậu ấy cũng đang tuyệt vọng tìm kiếm lối thoát.
Vậy nên –
“Tớ sẽ gặp cậu sau Touji.”
“Hả–“
Harutora chạy nhanh trong khi Touji vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Touji hét lên, nhưng Harutora mặc kệ. Mục tiêu của cô ta là Natsume, mà bây giờ cậu sẽ là Natsume. Cơ hội để cả hai chạy là không thể nếu cậu còn ở cạnh Touji.
Cậu nhào lộn qua các gian hàng, né các thức thần và chạy thục mạng về phía trước.
Touji không đuổi theo, bởi cậu biết tình huống này cậu thuyết phục Harutora cũng vô ích thôi. Tốt nhất cậu nên đi tìm sự trợ giúp, Touji tự nhủ, nhưng vẫn thấy trong lòng bứt rứt.
“A”
Trong nỗ lực né một gian hàng đang đổ sụp, Harutora lao sầm vào một con thức thần có dạng trâu. Cậu cố tránh cặp sừng của nó, nhưng vẫn không tránh khỏi ngã rầm xuống đất.
Ngay lập tức một con ngựa đạp chân tàn nhẫn lên ngực cậu. Harutora vội vã lăn ra, và một con sói đang há răng định ngoạm cậu. Cậu chỉ kịp né nó trong gang tấc.
Các thức thần của Suzuka dường như chỉ chú tâm vào các điều tra viên, và cậu bị tấn công một cách ngẫu nhiên, chúng cũng không hề quan tâm tới cậu lắm.
…Dù sao thì, bây giờ là lúc cậu hành động…!
Harutora trốn trong bóng tối, và Suzuka không nhận ra điều đó. Nếu trận chiến diễn ra thế này thì cậu và Touji có thể trốn thoát thuận lợi.
Nhưng, đời không như là mơ. Harutora đột ngột dừng lại.
Ở sau một gian hàng đổ.. vẫn còn hai đứa trẻ đang trú ở đó.
“Ê này, hai đứa!”
Chúng nghe thấy Harutora gọi và ngẩng đầu lên. Đó là một cậu bé và một cô bé. Harutora bất ngờ, đây là hai đứa trẻ đã nhảy múa khi Hokuto thổi bong bóng lúc nãy.
Chúng có vẻ nhớ Harutora, nhưng có thể do quá sợ hãi nên chúng vội lao về phía cậu.
“Đồ ngốc, tránh đi!”
Một con gấu lớn đang nhảy qua gian hàng đó. Harutora lấy hết sức bình sinh và nhảy ra. Đứa bé gái chợt nhận ra tình huống đáng sợ ấy, chỉ kịp hét lên và ngã lăn ra đất. Anh trai cô bé tái mặt, nhưng khi cậu bé kịp nghĩ tới việc giải cứu người em của mình, bóng của con gấu đã chuẩn bị đổ rạp xuống người cô bé.
Harutora đã không làm được. Cậu tính sẽ dùng cơ thể mình để chắn cho hai đứa, nhưng ngay lúc ấy con gấu lại trở về những tờ giấy và nhẹ nhàng rơi xuống đầu cô bé.
Không chỉ thế tất cả những con vật khác đều trở lại những tờ giấy kinh thánh. Các điều tra viên hết sức bất ngờ khi thấy cảnh tượng này, và không gian chợt trở nên tĩnh lặng.
“…Hả? Tại sao vậy” Harutora lẩm bẩm, và cùng lúc cậu nghe thấy Suzuka đang gầm gừ gì đó.
Cậu quay lại và thấy Suzuka đang trừng mắt nhìn mình, không, cô không nhìn cậu, mà là hai anh em đang nằm sóng xoài trên mặt đất.
–Cô ta.
Cô ta đã cứu hai đứa trẻ ư? Harutora cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng cậu bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung.
“Có chuyện gì thế?” Harutora hốt hoảng nhìn quanh. Đó là thức thần ‘Asura’ đang nâng cậu lên bằng những cánh tay mạnh mẽ của mình.
“Không vui chút nào đâu, chúng ta giải quyết nhanh nào.”
Suzuka ném thêm một loạt bùa “Thủy’” nữa, tạo ra một màn sương mù dày đặc. Harutora thậm chí không thể nhìn thấy chân mình, và tất cả mọi người đều mất tầm nhìn trong giây lát.
“A!”
Các điều tra viên hét lên, nhưng Asura đã quắp lấy Harutora và nhảy vọt ra khỏi đám sương mù ấy. Bây giờ thì nó bé tí tẹo dưới chân cậu. Làm sao có thể nhảy cao được như vậy chứ. Harutora còn nhìn thấy nhiều gian hàng cũng như đền thờ chính phía trước. “Bang”. Một quả pháo hoa nổ tung phía trên cậu.
“Lối này.”
Harutora quay lại hướng vừa phát ra tiếng nói, Suzuka cũng đang ở trên không trung, cưỡi một thức thần dạng thú mà cô mới triệu hồi.
Nghe lệnh của Suzuka, Asura tiếp tục nhảy cao hơn nữa. Họ gần như chạm được tới bầu trời, rồi lại rơi xuống. Asura không bay được, nên nó cứ quắp Harutora đang la hét và nhảy liên tiếp.
Họ chạy qua khu rừng, tới được khu vực đền thờ, và hạ cánh.
Cú va chạm ấy có vẻ khá mạnh, thậm chí Asura cũng bị hiện tượng nhập nhòe, và nó đành quỳ dưới đất để hồi phục.
Asura là một thức thần có thể thực hiện rất nhiều thứ, nhưng nhảy liên tiếp với độ cao như vậy chắc chắn không phải chức năng của nó, và nó chỉ có thể tiếp tục hoạt động nhờ vào dòng năng lượng của Asura.
“A, ahhahaha….”
Asura đã hạ cánh ở góc xa nhất của ngôi đền, đối diện với bờ sông.
Một bên là bức tường đá bao quanh, và một bên là khu rừng rộng lớn. Nơi này khá xa so với chỗ ban nãy, mặt đất ở đây vẫn còn nhiều cỏ dại.
Harutora cố đứng vững trong khi Suzuka nhàn nhã nhảy xuống khỏi con thú.
“Đừng có ngây ra ở đó, chúng sẽ đuổi theo nhanh thôi.”
“C..c..chờ chút đã, đầu tôi vẫn đang quay mòng mòng….”
“Gì chứ? Cậu thật thảm hại. Có thật cậu là người thừa kế của gia tộc không vậy?”
Suzuka không hề thương tiếc mà ném cho Harutora một cái nhìn khinh bỉ. “Không.” Ước gì cậu có thể trả lời như vậy. Nhưng nếu cậu làm vậy thì chắc chắn cô ta sẽ nổi điên lên và giết cậu vì dám lừa gạt cô.
Nhưng mà…
“Này..”
“Gì chứ? Tôi cảnh cáo cậu, không có đường lui đâu –“
“Tại sao cô ngừng trận đánh lại để cứu hai đứa trẻ ấy?”
Suzuka mím môi lại. Harutora để ý rất kĩ khuôn mặt cô, và cô gầm gừ lại để cảnh cáo cậu.
“Mắc mớ gì cậu hỏi những thứ như vậy? Tôi không có gì để giải thích.”
Suzuka trả lời, nhưng đó rõ ràng là che giấu đi sự bối rối của mình, một thái độ dễ hiểu ở tầm tuổi của cô.
“Mà nghĩ kĩ thì ngươi không mang bùa theo à? Ngươi chỉ biết cắm đầu chạy quanh. Ngươi suýt nữa không cứu được chúng, phải chăng ngươi quá tự tin về sức mạnh của mình.”
“…Và cô cứu chúng vì tôi à?”
“…Hừ.”
Suzuka lại yên lặng. Một loạt thắc mắc hiện ra trong đầu Harutora khi cậu nhìn thấy thái độ của cô.
Suzuka là một trong Thập Nhị Thiên Tướng, nhưng lại bị truy bắt bởi các điều tra viên. Họ chỉ bắt giữ bọn tội phạm ma thuật. Tức là, cô ấy đã phạm một tội gì đó, hoặc đang có ý đồ đen tối.
Với trận đánh vừa rồi và cái ma thuật về linh hồn mà cô ta từng nói, chắc hẳn cô ta đang mạo hiểm làm thử nó.
“….Có phải cô đang định dùng ma thuật về linh hồn không?”
Harutora hỏi Suzuka, trong khi vẫn bị giữ chặt bởi Asura.
Khuôn mặt Suzuka bỗng ửng đỏ lên. Cô đã chuẩn bị những lời công kích, nhưng khi Harutora nhìn thẳng vào cô và hỏi như vậy, đôi môi cô lại lắp bắp không nói lên lời.
Ánh mắt cô nhìn Harutora giống khi nãy cô nhìn hai đứa trẻ kia. Đó là ánh mắt của cô gái vô tội.
“….Tôi muốn hồi sinh anh trai mình.”
Suzuka nói khẽ.
Âm thanh pháo hoa vọng lại từ bên kia khu rừng, và Harutora đang sốc.
“H..Hồi sinh, …. Vậy là ….”
Cô ta đang nói gì vậy? Harutora từng nghĩ về điều này nhưng cậu vẫn không tin được. Suzuka không quan tâm tới phản ứng của Harutora, khuôn mặt cô lại cau có như bình thường và quay đi.
“Harutora!”
Harutora mặt tái mét và Suzuka ngay lập tức nhìn về phía tiếng nói phát ra. Đó là một cô gái mặc yukata đang chạy từ phía rừng ra.
Là Hokuto.
Harutora mất cảnh giác, hét lên.
“Đồ ngốc, đừng có tới đây!”
“Không! Hãy thả Harutora ra!”
Hokuto hét lên, và mắt cô biểu lộ rõ quyết tâm sẽ giải cứu cậu, dường như cô không nhận ra con thức thần phía sau.
Và…
“….Harutora?”
Người Suzuka run lên bần bật, và lườm Harutora.
“À…” Harutora bất ngờ thốt lên.
“…Chuyện khỉ gì thế này? Ngươi không phải Tsuchimikado Natsume?”
“À, ừm …”
“Trả lời ta ngay!”
Suzuka đang rất giận dữ, Hokuto xuất hiện đã làm đảo ngược hoàn toàn tình thế.
“…N-Natsume là họ hàng của tôi. Tôi là Tsuchimikado Harutora, một người của phân gia.”
“P..Phân gia? Đồ khốn đừng có đùa nữa!”
Cô nắm chặt lấy áo Harutora, nghiến răng kèn kẹt.
“Ngươi nói dối!”
“À, thực ra thì cô đã nhầm trước.”
“Im đi, đồ khốn, ta sẽ giết ngươi!”
Suzuka điên tiết lên, và Harutora cảm thấy thân thể mình run bắn hết lên.
Hokuto vội chạy qua.
“Đừng có đến đây, đồ xấu xí! Nếu cô đến đây ta sẽ giết hắn.”
Hokuto dừng lại ngay khi Suzuka đe dọa, nhưng cô vẫn tìm cơ hội để tiếp cận hai người.
Hokuto không biết danh tính thực sự của Suzuka và cô cũng chưa thấy trận đánh khi nãy, cũng không biết Asura là một thức thần. Harutora cảm thấy lo nhiều hơn vì cái tính cứng đầu của Hokuto.
Mặt khác Suzuka vẫn nắm chặt ngực Harutora không buông.
Cô ta vẫn còn giận dữ nhưng dường như đang tính toán điều gì đó.
Mất một lúc lâu Suzuka mới nới lỏng đôi tay mình, nhẹ nhàng nói:
“…Ta đã muốn làm chuyện này theo con đường hòa bình…. Mà thôi sao cũng được.”
Làm thế quái nào những hành động từ nãy tới giờ của cô là hòa bình được – Harutora suýt bắn ra khỏi miệng câu nói ấy, nhưng kịp thời ngậm miệng lại.
Suzuka chậm rãi nói với Harutora, người đang bị trói chặt.
“Nhớ cảnh báo với Tsuchimikado Natsume là ‘Ta sẽ tìm ra và bắt cậu ấy’ nghe chưa? Phải là chính ngươi nói nghe chưa!”
“…Được rồi.”
Suzuka đe dọa khiến Harutora miễn cưỡng gật đầu. Suzuka vẫn còn chút bực tức, cô nhìn chằm chằm Harutora, rồi chợt liếc xuống Hokuto.
“…Bạn gái ngươi à?”
“K..Không!”
Harutora hốt hoảng trả lời. Sẽ thật tệ nếu cô ta trút giận dữ lên Hokuto.
“Nói láo, cô ta không giống bạn bình thường của ngươi chút nào.”
“Tôi nói thật, cô ấy chỉ đi cùng tôi tới lễ hội thôi!”
Harutora cuống cuồng bác bỏ, nhưng Suzuka vẫn lườm cậu.
Đột nhiên nụ cười độc ác lại lóe lên trên khuôn mặt Suzuka.
“Đừng, tôi thề không nói dối cô mà …”
Harutora lạnh hết sống lưng, khi mà ngực của cậu bị kéo chặt về phía trước, và Suzuka đột ngột áp lại gần cậu.
Một cảm giác mềm mại chạm nhẹ đôi môi của cậu.
Harutora mở to mắt, và thấy Hokuto đang thở dốc dưới kia.
Suzuka nhắm mắt lại, cánh tay cô luồn nhẹ ra ôm lấy đầu của Harutora. “Nn….” Cô nín thở thật lâu.
Sau khi đã từ từ cưỡng hôn Harutora, Suzuka mới thả cậu ra.
Lúc đó Asura cũng thả Harutora ra, và ném cậu xuống.
Suzuka nở một nụ cười ngạo nghễ, nhìn Harutora đang quỳ dưới đất. Sau đó cô cùng với hai thức thần lao vọt lên màn trời đêm, hét vang lại:
“Darling, nhớ phải gửi tin nhắn đó nhé?”
Suzuka mất hút vào trong màn đêm.
Chỉ còn lại một chút cảm giác trên môi cậu.
Và khi cô ta bỏ đi, thậm chí cô còn nháy mắt với Hokuto.
Harutora chợt nhận ra tình cảnh trớ trêu của mình, và ai biết mọi chuyện còn có thể tệ tới mức nào nữa.
Chẳng kịp suy nghĩ, cậu vội quệt qua khuôn mặt của mình rồi chạy tới bên Hokuto.
“Hokuto, cậu không sao chứ?”
Thức thần của Suzuka đã biến mất, nhưng Hokuto vẫn ngồi như hóa đá ở đó. Tâm trí cô đã bay đi tận nơi nào rồi, nhưng Harutora đoán, không, cậu chắc chắn rằng Hokuto sẽ trở nên giận dữ rồi hét toáng lên: “Đồ quỷ cái!”
Không may là cậu đã đoán sai.
Hokuto từ từ quay mặt qua nhìn Harutora đang chạy tới. Đột nhiên nước mắt cô lăn dài trên má.
“H..Hokuto?”
Harutora hoảng hốt hỏi, nhưng Hokuto không ngừng nức nở, những giọt nước mắt ấy cứ lặng lẽ rơi, và cô bắt đầu òa lên khiến Harutora cực kì đau khổ.
“H..Hokuto? Cậu có bị thương ở đâu không? Đừng sợ, cô ta đi rồi, cậu bình tĩnh lại, được không?”
Harutora khua tay múa chân trước mặt Hokuto, cố dỗ dành cô bằng tất cả lời nói của mình. Pháo hoa vẫn đang nở rộ trên bầu trời đêm, và những tia lửa tóe ra, rơi lả tả xuống đất như một cơn mưa mùa hè.
Dưới ánh sáng đầy rực rỡ ấy –
“Harutora, cậu là đồ ngốc!”
Hokuto cuối cùng cũng chịu nói. Cô vẫn thút thít.
“Như vậy là quá lắm rồi Harutora.. Cậu vứt tấm bùa của tớ xuống đất và còn chẳng thèm đuổi theo tớ… Chỉ có Touji nhắn tin cho tớ…. Tớ đã đợi, đợi cậu rất lâu nhưng không hề thấy. Và rồi cậu bị bắt…. Tớ đã tưởng mọi chuyện đều ổn khi nhìn thấy Touji vẫn ổn, nhưng cậu ấy lại nói cậu bị mang đi đâu đó…”
“Cậu gặp Touji rồi ư?”
“Phải! Và tớ đã rất lo lắng …. Lo cho cậu lắm, tớ đã chạy ngay theo sau cậu, muốn bảo vệ cậu! Nhưng rồi sao? Cậu lại đi hôn cô gái đó! Tớ thật sự đã nhìn sai cậu rồi! Ư ư ư ….”
Hokuto càng lúc càng khóc to. Hokuto cảm giác như không thể thở nổi, cô mặc kệ những giọt nước mắt đang trào ra mà không lau nó đi, cô cảm thấy đau lắm, nhưng cô không thể kìm được những giọt nước mắt của mình.
Harutora không thể làm gì cả.
“Harutora, đồ ngốc, ngốc, ngốc! Tớ ghét cậu, tớ chẳng quan tâm nữa…. ư. ư … không thèm quan tâm cậu nữa đâu ….”
“X..Xin lỗi đã làm cậu lo lắng, tớ thực sự xin lỗi mà …”
“Gì chứ …. Ư .. ư cậu xin lỗi gì cơ chứ, cậu có hiểu cảm giác của tớ không …. Cậu còn hôn cô ta…”
“Cô ta trêu chọc tớ mà, cậu cũng thấy đó. Vả lại tớ mới là người bị cưỡng hôn cơ mà, đáng lý ra tớ mới là đứa phải khóc bây giờ chứ?”
Harutora khó chịu ra mặt, nhưng Hokuto đã dùng tay đẩy cậu ra, nhìn cậu đầy giận dữ.
“Bakatora!”
Hokuto hét lên:
“Ai mà vui vẻ được khi thấy người mình thích bị người khác hôn cơ chứ! Cậu không biết nó đau đớn, cô đơn và khó chịu đến thế nào đâu!”
Bang – một chùm pháo hoa nữa vừa được bắn lên bầu trời.
Những tia lửa rơi xuống làm Hokuto trở lên rực rỡ. Đôi mắt ngấn lệ của cô nhìn chằm chằm vào cậu, một ánh mắt mạnh mẽ nhưng cô đơn.
Hokuto bây giờ là người con gái đẹp nhất cậu từng nhìn thấy trong đời mình.
Hokuto lẩm bẩm khi quay mình đi, cô che mặt mình lại, lau nước mắt rồi bắt đầu chạy đi xa khỏi Harutora.
“—Hokuto!”
Harutora đuổi theo, nhưng cậu sợ cậu chẳng thể thuyết phục nổi Hokuto bây giờ, và càng không thể đuổi cô ấy khi cô chạy hết sức.
Bóng Hokuto khuất dần trong rừng cây.
Chỉ còn lại Harutora và những quả pháo hoa cuối cùng đang tàn lụi phía trên đầu cậu, rồi biến mất hẳn.