Phần 1
Ánh trăng mơ hồ tỏa ánh sáng giữa những đám mây trôi lờ lững.
Cơn bão đã tan, cơn mưa đã tạnh và gió đã ngừng thổi. Ánh trăng tạo cho ta cảm giác những đám mây khổng lồ đang lấp ló trong làn sương. Những tán cây bây giờ lấp lánh sương và bầu trời phản chiếu trên những tấm gương thu nhỏ ấy.
Ngay lúc này Harutora cùng Natsume đang hướng tới ngọn đồi “Đế Vương”, nơi tế đàn được bảo vệ.
Trước đó, Natsume đã triệu hồi một thức thần cổ, một con bạch mã. Harutora thề rằng đó là con ngựa oai vệ nhất cậu từng thấy. Nó được trang bị một yên ngựa màu đen và dây cương màu đỏ, và không ai dám nghi ngờ nếu nói nó là con ngựa của các thánh thần.
Đó là một thức thần của gia tộc Tsuchimikado – Yukikaze.
Nó là một thức thần nhân tạo bậc cao được tạo ra từ thời xa xưa, thậm chí còn xưa hơn cả những thức thần bất diệt.
Natsume ngồi lên yên ngựa trước và Harutora ngồi sát sau cô. Ngay khi Natsume ghì dây cương, con ngựa đã phi nước đại và nhảy lên khỏi mặt đất, không hề có chút khó nhọc nào dù nó phải chở hai người. Thực tế là móng ngựa còn không chạm mặt đất.
Yukikaze vòng từ sân trước của nhà chính, nhảy ra khỏi cửa vào khi nãy Harutora đã đi qua, rồi lao nhanh qua những bậc thang bằng đá mà không chạm vào chúng. Khi họ dần đi xa khỏi ngôi nhà, Yukikaze cũng nâng dần độ cao của mình lên.
Bây giờ họ đang bay trên mặt đất khoảng mười mét, Yukikaze vẫn lao đi như một ngọn gió trên con đường nằm giữa khu rừng và ruộng lúa. Phong cảnh ở gần đó có thể mê hoặc bất cứ ai ở độ cao này, nhưng Harutora chỉ nhìn xuống vài lần.
Tay cậu đang quấn quanh eo của Natsume, trước khi Yukikaze nhảy ra khỏi cửa chính cậu đã do dự, nhưng bây giờ cậu đang buộc phải phó mặc mạng sống của mình cho Natsume.
“U, oa, đ..điều này thật tuyệt!”
“Harutora-kun, tay anh vẫn còn đang run rẩy kìa.”
“Ôi đừng quan tâm tới anh! Bao lâu nữa mới tới ngọn đồi đó?”
“Không lâu đâu, với tốc độ này thì chúng ta sẽ tới ngay thôi.”
Natsume cẩn thận ghì dây cương lại. Dây cương đỏ thít chặt lấy đôi tay mảnh dẻ của cô, khiến cho người con gái đáng ra là nữ tu thì giờ trông giống một nữ chiến binh hơn.
Một con bạch mã phi nước đại qua bầu trời tràn ngập ánh trăng và cô gái trước mặt cậu đang cưỡi nó – Harutora tưởng tượng phong cảnh phía trước chỉ là một giấc mơ thôi. Thật không may là con ngựa này khiến toàn thân cậu xóc lên xóc xuống – Harutora nghĩ rằng mình không khác gì một cái máy run và cậu chỉ biết bám thật chặt vào Natsume.
Nói thế nhưng Harutora cũng có nhiệm vụ riêng của mình. Cậu đang mang trên mình một hòm dụng cụ bằng tre đan. Trong đó hầu hết là những đồ trừ tà của gia tộc Tsuchimikado và cậu cũng đeo một thanh kiếm bên hông, cùng một cây cung trên vai.
Đó là tất cả những thứ Natsume chuẩn bị cho trận chiến ma thuật này. Harutora chỉ giống như lính mới chân ướt chân ráo ra chiến tuyến cùng với tướng quân, hiểu rõ điều đó cậu cũng tự trang bị một hộp bùa cho mình.
Khi nãy cậu cũng đã liên lạc với Touji. Chỉ khi tới nhà chính cậu mới nhận ra một đống cuộc gọi nhỡ toàn của Touji, gọi từ khi cậu còn đang chạy trên đường.
Khi Touji tới được khu công trường thì nơi đó đã tan hoang và cậu đã đánh thức những điều tra viên, sau đó liên lạc lại với cảnh sát. Tất nhiên họ không thể kịp phục hồi linh lực, nhưng nhờ cơn bão đã tan nên viện binh từ Tokyo sắp đến.
Touji đã cực kì lo và giận dữ khi Harutora không nghe máy, nhưng tin nhắn của cậu không hề đề cập tới nó.
Harutora rất biết ơn người bạn tri kỉ của mình và nhắn lại một tin: “Xin lỗi đã kéo cậu vào chuyện này, mọi chuyện tiếp theo cứ để tớ lo.” Sau đó, cậu tắt điện thoại của mình.
“…Harutora-kun!”
Natsume gọi, cậu ngẩng đầu lên. Một chiếc xe tải quen thuộc đang đậu ngay kia.
Chiếc xe đã bị bỏ lại đây, dưới đường đầy những mảnh vỡ của container. Có vẻ Tsuchigumo đã thoát ra ngoài rồi. Vậy ngọn đồi sẽ không xa đây.
“Đúng nó rồi! Em có nhìn thấy con nhện đó không?”
“Chưa, nhưng có vẻ cô ta đã tới được điện thờ.”
“Vậy thì đi thôi!”
“Được rồi, chúng ta đang trên đường tới đó mà.”
Natsume thốt lên và giật dây cương của Yukikaze. Nó nhanh chóng lao vút về phía trước như mũi tên được bắn ra khỏi cung, hướng về phía ngọn đồi. Họ bay ở tầm thấp và theo dấu con Tsuchigumo.
Một âm thanh vang lên ở trước ngực Natsume. Tấm gương thứ ba cô mang theo cũng đã vỡ.
“…Kết giới cuối cùng bị phá rồi.”
“Anh biết. Nhưng chẳng phải nó ngay phía trước sao!”
Khi Natsume còn đang hối hận vì không thể cản bước Suzuka, thì họ đã tới chân đồi rồi.
Có một vòng tròn lớn trên đỉnh đồi được bao quanh bởi cây cổ thụ và một tế đàn bằng đá được dựng lên ở trung tâm.
Đó là điện thờ của ngọn đồi này. Lửa đã được thắp sáng cả bốn góc, có vẻ như Suzuka đã tới. Có hai hình nhân đang chuẩn bị cho buổi lễ và một hình nhân nhỏ hơn đang ra lệnh cho chúng.
Chúng chắc được tạo ra bởi Suzuka, vì bộ đồng phục màu đen chúng mặc rất nổi bật, giống với con mà Harutora đã gặp.
“Tìm thấy cô rồi!”
Harutora hét lên. Có vẻ như Suzuka không nghe được tiếng của cậu, nhưng cô ta đã quay lại.
Harutora không chắc đôi mắt mình có thể chịu được bao lâu khi nhìn vào cô bây giờ. Linh quang xung quanh Suzuka giống như một cơn bão điên cuồng xoay quanh người cô, mãnh liệt và rực rỡ, nhưng có điểm gì đó quái gở, rõ ràng nó bị mất cân bằng. Harutora mới chỉ vừa có được năng lực nhìn thấy tinh linh, nhưng cậu biết cô ta rất mạnh, bởi linh quang của cô đột ngột có sự chuyển biến khi cô nhận ra Harutora và Natsume.
“Tại sao ngươi còn…. đến đây?”
Suzuka nghiến răng, khuôn mặt cô thê lương hết sức, mạnh mẽ vung tay phải của mình lên không trung.
Không phải Harutora hay Natsume mà chính Yukikaze lại cảm nhận được sự nguy hiểm khi cô ta làm vậy. Yukikaze nhảy bổ lên phía trước, làm Harutora và Natsume suýt ngã khỏi nó, nhưng một cột trụ bằng kim loại bắn tới ngay chỗ ban nãy họ vừa đứng.
Con Tsuchigumo đã lao lên tấn công họ. Nó đã ẩn mình từ nãy ở trong rừng, chờ đợi để phục kích bất cứ lúc nào.
“Yukikaze! Quay lại nào!”
Natsume cuống cuồng cầm dây cương để kiềm chế Yukikaze, và nó vội vàng nhảy lên không trung, tiếp tục phi nước đại.
Đòn tấn công của Tsuchigumo đã thất bại, nó đang đu đưa cơ thể khổng lồ của mình ở phía trước. Thân mình bằng thép của nó trông có vẻ mịn và sáng bóng hơn ánh sáng của những ngọn lửa được thắp lên. Kích thước của nó quá lớn, nhưng nó không phù hợp để tấn công trên không, nên sẽ không khó để họ tránh được đòn tấn công của nó, miễn là để ý những sợi tơ nhện được bắn ra bất ngờ.
“Natsume, chúng ta sẽ không thể tiếp cận được tế đàn nếu cứ như thế này!”
“….”
Natsume cau mày, nhìn bao quát xung quanh. Tsuchigumo sẽ không đuổi theo nếu Yukikaze chạy trên không, nhưng như vậy họ cũng không thể tiếp cận tế đàn được. Có lẽ nó đã nhận lệnh tử thủ nơi này và cũng không dễ gì xuyên qua được lớp thép của nó.
Suzuka vẫn đang đứng trên tế đàn, nhìn quanh để kiếm hai người, còn những hình nhân phía sau thì vẫn tiếp tục công việc chuẩn bị.
Harutora không nhìn rõ được chuyện gì đang diễn ra bởi khoảng cách quá xa. Cậu chỉ có thể lờ mờ thấy một chiếc bàn với đồ hiến tế đã được đặt lên. Một miếng bạc trong cái bát đổ, một cuộn lụa trắng, một yên ngựa và giấy. Có cả trống taiko và vài vật để làm lễ bên cạnh.
Một kiện hàng được đặt ở trung tâm bàn thờ.
Harutora rùng mình khi nhìn kiện hàng bị dán kín mít bùa chú. Kiện hàng ấy chỉ to hơn một đứa trẻ chút xíu.
“Có lẽ nào…”
Đó là người anh trai xấu số của Suzuka.
Suzuka đã cố gắng tạo ra một nghi thức cổ, nhưng Harutora cảm thấy nó giống như cô đang chơi đồ hàng với anh mình và anh trai cô giống như một con búp bê. Trò chơi này thật vô lý, xấu xí và khiến cậu đau lòng.
…Chết tiệt…
“Dairenji Suzuka!”
Harutora hét lên và Natsume đang cầm dây cương dựng đứng cả người lên.
“Tôi nói rồi! Kể cả anh trai cô có hồi sinh cũng không hạnh phúc đâu. Đừng để bị ám ảnh nữa, tỉnh lại đi!”
“Im đi! Ta nói rồi, ta sẽ giết ngươi nếu còn gặp lại đó!”
Suzuka gân cổ lên và hét ầm ĩ.
“Ngươi phiền phức quá! Cuộc sống này là của ta, cha mẹ hay ai đi nữa cũng không có quyền quyết định nó! Ta tự quyết định mạng sống của mình! Dù ngươi có nói gì đi nữa ta vẫn sẽ hồi sinh anh trai của mình!”
Sự tức giận của cô khiến linh quang xung quanh trở thành một ngọn lửa điên cuồng, nhưng nó chỉ đốt cháy Suzuka chứ không ảnh hưởng tới thứ gì cả.
“Cô không được làm điều này, cô tốt nhất đừng có dại dột thử nó!”
Natsume khẳng định lại.
Mặt trăng đang soi sáng khuôn mặt cô, Harutora nhìn cô và Suzuka cũng nhận ra ánh mắt Natsume dành cho mình. Natsume không hề nao núng, thái độ của cô rất nghiêm túc trong chuyện này.
“…Ma thuật hiện đại cấm những thứ liên quan tới linh hồn đã mất và thảm họa tinh linh mà do Yakou đem đến là một minh chứng rõ ràng. Chúng ta không nên thử những thứ đó với người thân của mình. Cô không nên can thiệp vào linh hồn của người khác, đó không phải là thứ con người có thể làm được!”
Suzuka trừng mắt nhìn Natsume.
“…Cô cũng là một người của Tsuchimikado à? Tôi không biết cô từ đâu tới, nhưng cô muốn ngăn tôi?”
Tsuchigumo vẫn đang bất động, Natsume nhìn chằm chằm vào Suzuka, nói tiếp:
“Trong quá khứ con người sùng bái tôn giáo, họ tôn thờ thiên nhiên đi kèm với đó là những nỗi sợ hãi trong tâm trí mình, họ tin vào nó một cách mù quáng. Họ tin vào việc cầu nguyện, dù cho nó không hiệu quả. Không, phải nói là họ đã tạo ra lời cầu nguyện. Nghi thức này chỉ có thể được làm bởi họ mà thôi, chúng ta không thể chỉ sao chép nghi lễ mà thành công được!”
Natsume chỉ thẳng ra sự thất bại sẽ tới với Suzuka. Harutora nhìn cô vô cùng ngạc nhiên. Nhưng cậu chợt nhận ra.
Đúng rồi, Natsume đang theo học tại Học Viện Âm Dương Sư. Dù cô ấy chưa phải là Âm Dương Sư chuyên nghiệp với những kĩ năng tuyệt diệu, nhưng phong thái này đáng để người ta tôn trọng cô.
“Các người phiền toái quá…..”
Suzuka nghiến răng khi nghe những lời thuyết giáo của Natsume, ngọn lửa xung quanh cô sáng rực lên:
“Gia tộc Tsuchimikado là những người luôn giữ bí mật về nghi lễ này và cũng chính họ đã thực hiện nó. Vậy chỉ có gia tộc các người mới làm được còn ta thì không thể ư? Đừng có đùa!”
Giọng nói của cô gái run rẩy, như thể cô sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Asura cảm nhận được tâm ý của chủ nhân nó và những hình nhân đã dừng lại. Nghi lễ đã được chuẩn bị.
“Dairenji Suzuka! Dừng nghi lễ lại ngay!”
“Im ngay, ta chắc chắn sẽ làm nghi lễ này tốt hơn gia tộc các người, sợ chết thì hãy chạy đi!”
Sau đó, Suzuka bắt đầu niệm thần chú. Nhưng không phải cho nghi lễ, mà đó là những câu thần chú Âm Dương.
Những hình nhân mặc đồ đen sụp xuống, mọi năng lượng của chúng đổ dồn về phía con Asura đứng kế bên, một cánh tay dài mọc ra từ phía sau lưng nó.
Natsume ngạc nhiên.
“Sao có thể!? Sao cô có thể tự do thay đổi hình dáng của một thức thần nhân tạo của Cục Âm Dương Sư cơ chứ?”
Harutora câm nín, sức mạnh của cô gái này là điều không phải bàn cãi.
Con Asura bất chợt nhảy lên bầu trời, hướng về phía Harutora và Natsume.
“Chết tiệt! Natsume!”
Harutora la lên, Natsume ngay lập tức chú tâm phòng thủ.
Họ tránh được cú húc của Asura khi nó nhảy lên, nhưng từ vị trí cao hơn, nó tung ra những đòn tấn công chớp nhoáng. Natsume buộc phải điều khiển Yukikaze bay xuống thấp.
“Không ổn đâu Natsume, chúng muốn đưa ta vào thế gọng kìm đó!”
Nhưng Harutora đã cảnh báo quá muộn, Tsuchigumo chờ đợi nãy giờ đã nhanh chóng vung chân của mình lên khi Yukikaze đang lao xuống. Natsume chỉ kịp kéo dây cương, làm cho Yukikaze mất đà và trượt đi trong không trung.
–Khỉ thật!
Cứ thế này họ không thể tránh được mất. Nhìn thấy cái chân của Tsuchigumo lao tới, Harutora nhanh chóng tuốt gươm ra và chém lại.
Chỉ với nhát chém ấy mà thanh gươm đã hấp thụ hết linh quang xung quanh cậu, tụ lại thành một điểm trên đầu lưỡi kiếm và cắt đứt được cái chân gớm ghiếc kia, đẩy lùi con Tsuchigumo.
Harutora cảm thấy dư chấn từ đòn tấn công trở lại cánh tay thật kinh khủng. Tuy cắt được chân con nhện nhưng trên thanh kiếm bị hằn một vết cháy xém. Dù đã từng sử dụng kiếm nhưng Harutora không khỏi bần thần.
“C.. cái gì thế này? Thanh kiếm này thật mạnh mẽ!”
“Nó là thanh kiếm hộ vệ đó! Nó đã được rèn từ rất lâu rồi, một thanh kiếm mang sức mạnh tinh linh cổ đại!”
“Hể, thật hả? Nhưng hình như anh vừa làm sứt nó mất rồi –“
“Không thể nào!?”
“À, không nó chỉ mẻ một tí! Một tí thôi!”
“Uuuu…V..Vì tình thế bây giờ hỗn loạn nên nếu có mẻ chút cũng không sao đâu!”
Natsume cố gắng hét lên đầy giận dữ. Bây giờ nó có mẻ cũng là bình thường, nhưng khi nãy rõ ràng cô đã quá nghiêm khắc mà thốt lên ‘không thể nào’.
Kẻ thù vẫn đang ra đòn, Natsume nắm chặt dây cương của Yukikaze giống như nắm lấy hi vọng sống của mình vậy. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc của họ. Harutora suýt ngã ngựa vài lần và sau mỗi lần cậu vung kiếm thì thanh kiếm hộ vệ lại nhận thêm vài hư tổn.
Thanh kiếm này thực sự mạnh mẽ, bởi nó vẫn có quyền năng bảo vệ như thế này dù cho người sử dụng nó – Harutora chỉ là một tay mơ. Chỉ có điều một lượng lớn linh quang xung quanh cậu bị hút đi theo mỗi nhát chém và sự mệt mỏi tích lũy dần dần trên cơ thể Harutora. Bây giờ cậu đã thấm mệt và thở hổn hển.
“Không thể như thế này được đâu Natsume! Anh không giữ được lâu hơn nữa!”
“Em biết rồi!”
“Chắc em cũng phải tham chiến quá!”
“Đừng nói chuyện với em bây giờ!”
Natsume không hề quay đầu lại. Cô ấy rõ ràng đang vật lộn giữa thế đòn tấn công kiểu pháo lăn của Asura và Tsuchigumo.
Một cảm giác ớn lạnh toát ra trong tâm trí Harutora.
…Ê này, đừng bảo cô ấy cực tệ trong thực chiến nhé?
Thần thái của Natsume rõ ràng không còn điềm tĩnh như trước, thậm chí cô đang hoảng loạn. Thật trớ trêu thay bây giờ cậu lại nhìn thấy khoảnh khắc này của Natsume.
Ngay lúc đó –
Uỳnh. Một âm thanh như muốn phá vỡ cả không gian vang lên từ phía tế đàn.
Suzuka đánh mạnh vào chiếc trống taiko đặt trên bàn, làm nó rung dữ dội. Cô tiếp tục vung mạnh dùi trống và chiếc trống taiko lại vang lên âm thanh vọng cả ngọn đồi Đế Vương.
Suzuka đánh sáu nhịp trống, rồi thổi một cái tù và, âm thanh trầm của nó tương phản hoàn toàn với tiếng trống đinh tai nhức óc khi nãy.
Bầu trời rúng động, mọi bụi bẩn trên tế đàn bằng đá được gột sạch.
Harutora biết rằng âm thanh đó chứa năng lượng ma thuật, nhưng cậu không thể không thấy rùng mình khi hồi tù và báo hiệu nghi lễ bắt đầu.
“Ôi không, cô ta đã bắt đầu rồi! Chúng ta phải mau ngăn cô ta lại!”
“Khoan Natsume, phía trên kìa !”
Natsume quá tập trung về phía tế đàn mà không biết Asura ra đòn tấn công từ phía trên một lần nữa. Cô nhanh chóng kéo dây cương, buộc Yukikaze ngoặt hướng một lần nữa.
Hai thức thần đó vẫn thay phiên tấn công, Yukikaze nâng cả hai chân trước lên để tránh một đòn hiểm. Lúc ấy Natsume vẫn còn nắm dây cương, nhưng Harutora đang bận vung kiếm nên không bám kịp.
“Waahhh” Harutora rơi xuống.
Natsume chỉ kịp nhận ra khi Harutora hét lên, cậu đã gần tới mặt đất trước khi cô nghe thấy.
“Hokuto! Làm ơn!”
“…Hokuto?”
Một ánh sáng bừng lên từ phía bên cạnh Yukikaze, trước khi Harutora kịp nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, thì ánh sáng ấy đã tràn ra ngoài không gian như một chất lỏng, nhàn nhã chiếm lĩnh lấy bầu trời đêm.
Đó là một con rồng.
Một con rồng thực thụ đang bay trên bầu trời sau khi được Natsume triệu hồi.
“…Cái quái gì…?”
Con rồng dài tới gần mười mét, có hai sừng trên đầu với một cái mõm dài cùng với vảy vàng phủ khắp cơ thể nó. Mặc dù tứ chi của nó rất ngắn nhưng lại có móng vuốt sắc nhọn như đại bàng. Con rồng trước mặt cậu không lớn như những gì cậu từng tưởng tượng, nhưng nó giống với những giai thoại được lưu truyền trong dân gian Nhật Bản.
Nó nhanh chóng cuộn mình rồi lướt xuống, đón Harutora trước khi cậu ngã xuống đất.
Harutora mau chóng đặt thanh kiếm sang một bên rồi bám chắc vào con rồng.
Vảy nó đáng ra rất cứng, nhưng khi sờ vào thì lại mềm mượt lạ thường.
…Th..Thức thần!?
Tất nhiên nó phải là thức thần rồi, nhưng làm thế nào mà …
“Hokuto? Mày tên là Hokuto ư? Này, Natsume con rồng này là.
Natsume đang cố kéo giãn khoảng cách với Asura, nhưng cô vẫn kịp trả lời Harutora sau khi né một đòn húc của nó.
“Đây là con át chủ bài của em! Thức thần phục vụ và bảo vệ cho người kế thừa gia tộc, một trong số ít con rồng thực thụ còn tồn tại!”
“..Rồng thật ư …”
Harutora vô thức quên mất cái mình quan tâm là tên con rồng, nhìn chằm chằm vào con rồng cậu đang bám.
Thức thần nô lệ khác hẳn với những thức thần nhân tạo, chúng có thể là một con thú, một linh hồn – hay chính xác hơn là chúng từng sống và tồn tại trong quá khứ trước khi trở thành thức thần. Nói cách khác, Hokuto không được tạo ra bởi con người, mà tự nó đã trở thành một thức thần.
Linh quang phủ quanh Hokuto rất mạnh mẽ và quyết liệt. Thậm chí có đôi phần tàn bạo. Hokuto tạo cho ta cảm giác thân thuộc như thú nuôi vậy.
…Nhưng, tại sao lại là Hokuto?
Hầu hết mọi người sẽ liên tưởng tới chòm sao Bắc Đẩu khi nghe tên Hokuto, điều này có vẻ đúng bởi các điện thờ ngày xưa thường tôn thờ cả các chòm sao. Vậy nên một con rồng có tên Hokuto cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng đối với Harutora nó có nhiều ý nghĩa hơn.
“Vậy tại sao em không triệu hồi nó ngay từ đầu chứ!?”
“Em chưa hoàn toàn kiểm soát được! Nó không chịu nghe lời dù đã chấp nhận làm thức thần của em.”
Natsume lườm Hokuto với đôi phần bực bội khi nói. Nhưng con rồng thì bỏ ngoài tai lời than phiền của chủ nhân, nhìn xuống chỗ con Tsuchigumo và tế đàn.
Con rồng rõ ràng đang rất hào hứng, nó không thể hiện rõ tinh thần chiến đấu, mà giống đang lượn lờ ngắm một trò chơi thú vị. Chưa kể đuôi của nó còn vẫy vẫy như một con cún con đang vui mừng. Harutora nhăn nhó.
“…Thật vậy, nhìn có vẻ nó chẳng căng thẳng gì hết.”
“Hokuto! Ta ra lệnh cho ngươi đánh bại thức thần của kẻ thù, ngươi có thể làm được phải không?”
Natsume ra lệnh với khuôn mặt nghiêm trọng chưa từng thấy, nhưng Hokuto ngúng nguẩy cái đầu của mình khó hiểu, nhìn Natsume như muốn hỏi: ‘Kẻ thù nào?’
Lúc đó Asura lại tấn công một lần nữa và Natsume không còn thời gian để đôi co với Hokuto.
Yukikaze nhảy sang một bên né đòn mà không cần lệnh của Natsume đang hoảng loạn.
Hokuto có vẻ ngạc nhiên vì đòn tấn công của Asura. Nó quay người lại, lao tới chỗ Yukikaze vừa đứng, mặc kệ cái người đang bám trên mình nó điên cuồng la hét. Harutora trượt dài tới tận chân sau của Hokuto.
“Uwahhhhh!”
“H..Hokuto!”
Natsume cau có mắng Hokuto từ trên lưng ngựa, nhưng con rồng không quan tâm, trượt tới để bắt đầu trận chiến trên không với Asura.
Dường như đòn tấn công vừa rồi đã khiêu khích máu chiến đấu của Hokuto.
“Con rồng này rất mạnh nhưng tính cách nó chẳng phải quá trẻ con sao!?”
“Nguy hiểm lắm! Harutora-kun, nhảy sang đây đi!”
“Đừng bắt anh làm mấy thứ điên rồ thế chứ!”
Khi Harutora còn đang kêu gào khóc lóc thì Hokuto đã quẫy mạnh mình và Harutora bị văng ra một cách tàn khốc bởi lực li tâm.
Lần thứ hai cậu rơi từ trên trời xuống trong một ngày. Natsume – thực ra là Yukikaze cõng cô – vội vàng chạy tới
“Uwaaaahh!”
“H, Harutora-kun!”
Natsume dang rộng vòng tay, chụp được Harutora bằng tất cả sức lực của cơ thể mảnh dẻ ấy. Cô không thể cản được lực rơi quá mạnh của Harutora và suýt chút nữa thì bổ nhào theo cậu. Harutora cuống cuồng nắm lấy dây cương của Yukikaze, xoay sở mãi và cũng đã thoát khỏi cảnh tan xương nát thịt nếu rơi xuống dưới.
“H..Harutora-kun, Harutora-kun~!”
“Natsume, đừng có hét lên thế nữa! Em có thể thả a.., au, này, có nhất thiết phải xiết chặt tay em thế không hả?”
Natsume khi nãy đã dùng tất cả sức lực để nắm lấy Harutora, còn cậu thì phải cố sống cố chết bám vào Yukikaze để cả hai không lộn nhào. Bây giờ thì hai người ôm lấy nhau và rất dễ rơi, Yukikaze buộc phải chạy chậm lại cũng để hồi phục lại sau pha đón người vừa rồi.
Nhưng Tsuchigumo chẳng đợi hai người, nó tiếp tục phóng chân lên để tấn công.
…Khốn nạn thật!
Harutora đã đánh rơi mất thanh kiếm hộ vệ khi nãy. Cậu nhanh tay lấy ra vài tấm bùa chú cậu mang theo.
Harutora đã từng có một thời tập phóng bùa trước gương mỗi ngày, nhờ thế những động tác ấy cậu vẫn có thể làm một cách thành thục.
“Order!”
Harutora hét lên, ném bùa ra một cách mạnh mẽ. Đó là khẩu quyết để sử dụng bùa chú mà các Điều tra viên cũng đã sử dụng.
Năng lượng ma thuật từ trong Harutora truyền vào tấm bùa bảo vệ, tạo ra môt khiên chắn ánh sáng.
Chân của Tsuchigumo đập nát nó dễ dàng, nhưng từng ý thời gian là đủ để Yukikaze chạy thoát. Nó lấy lại thăng bằng, rồi để cho cả hai ngồi lại ngay ngắn và suýt soát tránh đòn tấn công sau đó của Tsuchigumo.
Họ trở lại mặt đất, nhưng hạ thấp độ cao tức họ sẽ nằm trong phạm vi tấn công chủ yếu của con nhện này. Nếu đòn tấn công tiếp đến ngay bây giờ thì họ chẳng thể đỡ được.
Harutora đưa Natsume – người vẫn đang ôm chặt lấy cậu ra đằng trước, trở lại vị trí phía sau quen thuộc, rồi dang tay ra giống như đang ôm Natsume.
“A! H..Harutora-kun…?
“Natsume, anh sẽ điều khiển dây cương, em sẽ là người chiến đấu nhé!”
“Hử? Được rồi!”
Harutora khép chặt chân vào mình Yukikaze, cầm dây cương thật chặt. Thực ra cậu chỉ cần cầm chặt thôi bởi Yukikaze tự nó cũng biết di chuyển, và cậu sẽ phối hợp nhịp nhàng cùng nó.
Ngay lập tức cách di chuyển của họ đã nhanh nhẹn hơn so với trước. Yukikaze nhảy khéo léo giữa những đòn tấn công của Tsuchigumo trong khi vẫn giữ chắc hai người. Natsume quá bất ngờ, giờ đây khi cô đang trong vòng tay của Harutora, cô cảm thấy vô cùng ngượng.
“H..Harutora-kun, anh đã làm gì thế?”
“Không, anh chẳng làm gì cả, đúng hơn là từ nãy giờ anh chỉ nắm dây cương thôi.”
Khi Natsume vẫn còn tự hoảng loạn với chính mình, Hokuto thì tự tung tự tác, người đáng tin cậy nhất ở đây ngoài cậu chỉ còn con chiến mã này. Bất kể nó là thức thần hay là một con ngựa thì cũng cần khoảng trống để nó đột phá. Cậu nhìn lên bầu trời, Hokuto và Asura vẫn đang quần nhau ở trên đó.
Dường như Hokuto đang áp đảo, chuyển động của nó giống như cá lội trong nước và bộ vảy của nó phản chiếu ánh trăng tạo khung cảnh bầu trời đêm đang được rắc những bụi vàng lấp lánh.
Được rồi, vậy Harutora và Natsume chỉ cần tập trung xử lí Tsuchigumo.
“Anh không còn thời gian để tìm thanh kiếm lúc nãy nữa! Natsume, em có cách nào khác chế ngự con nhện này không?”
“E..em có! Harutora-kun, đưa em cây cung!”
Harutora vòng tay ra sau và gỡ cây cung trên vai xuống cho Natsume ngay tức khắc.
“Thế còn tên thì sao?”
“Em không cần chúng. Đây là cây cung được làm từ gỗ đào và được thẩm thấu ma thuật. Chỉ cần kéo dây cung là nó sẽ tấn công thôi. Nhưng nhiều nhất em chỉ có thể chặn con nhện này thôi, chứ bộ giáp của nó kháng phép rất mạnh.”
Không có cách nào hiệu quả đối với một thức thần quân sự như con nhện này. Nếu họ muốn đốn hạ nó thì ít nhất cần một đống quân nhu và quan trọng hơn là cây cung này được dùng để trừ tà, nó đối phó với thảm họa tinh linh thì tốt hơn.
Nhưng mà….
“Vậy thì cứ chặn nó lại đã. Không cần thiết phải đánh gục nó đâu. Natsume, em sẽ gây áp lực và chặn đường đi của nó, còn Yukikaze, ngươi cứ chờ cơ hội và chạy thẳng tới tế đàn, chúng ta cần phải dừng nghi lễ này lại.”
Tất nhiên sự nguy hiểm của Suzuka không dừng lại ở con Tsuchigumo này, khả năng cho họ chiến thắng khi đối đầu trực diện là rất nhỏ.
Nhưng ngay cả cô ta có là Thập Nhị Thiên Tướng đi chăng nữa thì tâm trí cô ta vẫn phải tập trung cho nghi thức, nếu họ có thể xâm nhập tế đàn thì chưa chắc họ sẽ thua.
“Đ..được rồi. Nhưng mà Harutora-kun, anh là thức thần của em, nên anh phải nghe lệnh của em—“
“Anh biết rồi! Natsume, Yukikaze, lên nào!”
Harutora bỏ qua lời than phiền của Natsume, hét lên và quất mạnh dây cương.
Yukikaze lập tức lao về phía trước mà không hề run sợ trước con nhện to gấp nhiều lần nó. Natsume giương cây cung lên, nhưng cánh tay Harutora đang làm vướng víu khiến cô không thể bắn được.
“Hạ tay anh xuống!”
Vừa nói, Natsume vừa đứng lên khỏi yên ngựa, kéo căng dây cung lên và ngắm. Mái tóc đen dài của cô tung bay trong gió.
Lập tức tơ nhện bắn ra từ phía đầu của con nhện.
Yukikaze vội vã giảm tốc độ, làm Natsume ngã người về phía sau. Harutora một tay nắm lấy dây cương, một tay giữ lấy eo của Natsume khi cô ngã xuống.
“A! Đó.. Đó là m…mông em!”
“Đừng có lo, bắn đi nào!”
“…..Uuuu.”
Đỏ mặt, Natsume ngắm lấy một góc bắn thuận lợi rồi buông dây cung khi họ tới gần Tsuchigumo.
Tiếng dây cung khi thả ra nghe thật dễ chịu.
Tssssss –
Mũi tên mang theo linh lực của Natsume xé gió lao tới. Một làn sóng năng lượng theo sau mũi tên, găm thẳng vào Tsuchigumo.
Harutora nhìn thấy lớp áo giáp dễ dàng đẩy linh lực lại, nhưng khi lớp sóng năng lượng tới, Tsuchigumo tỏ ra e dè. Cơ thể thép của nó không nhúc nhích một lúc, có vẻ bên trong cơ thể nó đang chịu dư chấn khá mạnh và chuyển động của nó bị chậm lại.
“Thành công rồi sao!?”
Yukikaze nắm lấy cơ hội, phi hết nước đại của nó để vòng qua Tsuchigumo và hướng thẳng tới tế đàn.
Thật không may, Tsuchigumo vẫn kịp đẩy chân mình ra để ngáng đường họ.
Yukikaze quẹo phải và Tsuchigumo bò ngang sang, liên tục chém về phía họ bằng những chiếc chân nhện. Sau khi khéo léo né được, Yukikaze tiếp tục hướng về phía tế đàn. Natsume giương cung và bắn thêm một mũi tên nữa.
Lần này dáng bắn của cô ấy thật tuyệt đẹp, đúng chuẩn một cung thủ. Lần này năng lượng bắn ra còn mạnh hơn, Tsuchigumo trúng ngay mặt, và di chuyển của nó chậm lại thêm lần nữa. Nhưng nó đã rút kinh nghiệm. Trước khi bị trúng tên nó đã phun tơ nhện ra và chặn đường họ.
Harutora ném tấm bùa khiên ra kịp lúc, kịp thời chặn lại tơ nhện.
Harutora kéo Natsume ngồi xuống sau khi phóng bùa. Đồng thời Yukikaze đã chạy luồn phía dưới chân của Tsuchigumo.
“…Chúng ta đã thoát chưa!?”
Cậu quay đầu lại. Khi họ vừa chạy ra được, con Tsuchigumo nhanh chóng di chuyển tám cái chân. Nó nhìn chằm chằm vào những kẻ đang chạy đằng xa.
Ngay lúc nó chuẩn bị giơ chân để tấn công, một luồng sáng màu vàng đâm thẳng xuống nó.
Đó là Hokuto. Asura đang bị nó nhai trong miệng, vậy là Hokuto đã thắng trận chiến vừa rồi. Hokuta nhổ Asura ra, chuyển hướng sang con nhện trước mắt. Dù cho được bọc giáp nhưng Tsuchigumo vẫn phải dừng lại trước linh quang đầy bạo lực mà con rồng tỏa ra.
“Xuất chúng! Không thể tin là nó lại mạnh thế được!”
“Tất nhiên rồi! Dù cho nó khá trẻ con nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn giữa nó và những thức thần nhân tạo!”
Natsume trả lời đầy hào hứng. Cục diện trận đấu đã thay đổi, bây giờ Tsuchigumo phải vượt qua Hokuto mới tới được chỗ họ và rõ ràng không còn gì cản bước họ nữa.
Chớp lấy thời cơ này, Harutora điều khiển Yukikaze chạy tới tế đàn trước mặt.
Có bốn cọc lửa ở bốn phía, đang thắp sáng rõ cả tế đàn. Có rất nhiều cánh cổng Torii ở mọi phía, màu đen tượng trưng cho phía bắc, xanh dương tượng trưng cho phía đông, màu đỏ cho phía nam và màu trắng cho phía tây.
Suzuka đang quỳ trước xác chết của anh trai mình ở trung tâm của tế đàn.
Có cơ hội, Harutora nhoài người về đằng trước.
Nhưng.
“…Quá ngây thơ rồi.”
Suzuka thì thầm với giọng thật lạnh lùng, vẫn cúi mặt trước thi thể người anh trai của mình. Ngay lúc đó, những lá bùa bọc cậu ta bong ra và bắn tứ phía.
Cảm tưởng như xác chết đã phát nổ, nhưng không, tất cả đám bùa chú ấy tấn công Harutora như một đàn cá săn mồi.
Natsume lập tức tấn công với cây cung, nhưng trước khi mũi tên kịp chạm vào chúng thì Natsume, Harutora và Yukikaze bị nhấn chìm trong bùa chú.
“Pwah!”
Harutora và Natsume bị đánh bật ra đằng sau như thể họ vừa bị một vòi cứu hỏa đập trúng, người dính đầy bùa chú và ngã xuống đất. Yukikaze vội vã quay lại nhưng chủ nhân của nó đã thành những con tin. Nó kháng cự dữ dội nhưng cũng bị nhấn chìm trong bùa chú.
“Chết tiệt thật! Natsume?”
“E..em không thể kéo chúng ra được.”
Cả hai người bị đè chặt xuống đất, họ cố gắng ngửa người lên nhưng sức nặng của đám bùa chú không cho phép họ dịch chuyển nửa li.
Những lá bùa bọc thi thể của anh trai Suzuka giờ đây đang giữ hai người khỏi quấy rầy nghi lễ. Harutora kinh hoàng nhận ra những chữ trên tấm bùa này dường như được viết bằng máu.
…Không thể nào!
Có ít nhất một nghìn lá bùa trước mặt cậu và tất cả chúng đều được viết bằng máu của Suzuka. Đây là tột đỉnh sự ám ảnh của Suzuka rồi.
Người bị bùa chú đóng chặt trước đó bây giờ đã lộ diện. Đó là một cậu bé chạc tuổi Suzuka – không, chắc hẳn cậu ấy đã chết khi còn bằng tuổi Suzuka bây giờ. Da cậu tái mét, nhưng biểu hiện thanh thản trên khuôn mặt như thể cậu chỉ đang ngủ say.
Suzuka từ từ đứng dậy và nói:
“Tôi, Âm Dương sư Dairenji Suzuka, xin tự hiến tế bản thân mình cho Taizan Fukun, chúa tể của thế giới bên kia….”
Phần 2
Thời cổ đại, Abe no Seimei tiên sinh đã từng thực hiện nghi lễ để cứu sống Chikou, một tu sĩ của chùa Mii-dera, hiến tuổi thọ của một môn đệ khác để kéo dài sự sống cho người kia.
☆
Ánh sáng duy nhất soi lối và sưởi ấm cho cô trong bóng tối của thế giới lạnh lẽo này là nụ cười của anh trai mình. Anh ấy luôn nở nụ cười, cho dù đau đớn, sợ hãi hay mệt mỏi.
Cả hai không bao giờ có đồ chơi hay truyện tranh, vì họ chỉ có giấy nên hai anh em thường chơi origami với nhau.
Nhìn này, Suzuka, đây là người bạn mới của em.
Ngón tay cậu thoăn thoắt gấp tờ giấy lại và nụ cười ấm áp vẫn nở trên môi cậu. Không chỉ tờ giấy, cả Suzuka có lẽ sống được cũng nhờ nụ cười của anh trai cô.
Đó là thứ ma thuật duy nhất cô thấy đáng giá trong tất cả những thứ ghê tởm cô đã học.
Vì vậy–
Suzuka đọc câu thần chú trên cuộn giấy, năng lượng từ cơ thể cô cứ thế dào dạt tràn ra ngoài.
Linh quang xung quanh tế đàn thay đổi mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác đã lạc sang thế giới khác.
Taizan Fukun là một vị thần trong giới Âm Dương, được coi là thần quản lý cuộc sống của con người và cái chết.
Bây giờ Harutora đáng ra đã có được khả năng nhìn thấy tinh linh, nhưng có thứ gì đó đang tới gần bàn thờ mà cậu không thể nhìn thấy hay nghe thấy, chỉ cảm giác có một vật đang tồn tại ở đó. Điều này đã vượt quá giới hạn hiểu biết của con người.
“N..Natsume! Cái đó….!”
“…..Em không biết nữa! Nhưng chắc chắn đó không phải một vị thần…”
Natsume trả lời cậu đầy bất lực. Cả tế đàn đã bị lấp đầy bởi ánh hào quang từ trên trời ụp xuống và cả hai nhìn ngay về phía trung tâm của tế đàn.
Cuộn giấy mà Suzuka vừa đọc giờ lướt nhẹ trong gió tựa như bông, trôi nhẹ nhàng khỏi tay cô khi cô đọc.
Cho tới những từ cuối cùng, một ngọn lửa xanh đột nhiên bắn ra, như thể nó hấp thụ từ ánh hào quang đang chiếu xuống.
“…Aaaa, onii-chan….”
Suzuka hạnh phúc gọi anh trai mình. Cơ thể đáng ra phải nằm bất động thì giờ đã từ từ di chuyển.
Harutora nín thở, còn Natsume thì trừng mắt nhìn cảnh tượng ấy.
Người anh trai ấy mở mí mắt sau nhiều năm.
“Onii-chan!”
Nghe thấy em gái của mình, cậu ta từ từ quay sang nhìn.
“….Suzuka.”
Cậu đứng dậy và Suzuka lao tới, ôm chặt lấy cậu.
“Onii-chan, onii-chan, onii-chan, onii-chan ….”
Suzuka hét vang lên như một cô nhóc. Trong khi đó cơ thể Harutora không ngừng run rẩy, còn mặt Natsume đã tái mét lại. Cậu thậm chí còn nghe cô ấy lẩm bẩm, trong khi vẫn cắn chặt môi mình: “Làm thế nào mà …”
Người anh đã từng chết giờ đang đoàn tụ với người em gái.
Nó đáng ra phải là cuộc hội ngộ đầy cảm động, nhưng Harutora cảm giác có thứ gì đó rất khủng khiếp đang tới.
Cậu không sợ, nhưng cảm thấy ghê tởm thứ này.
Có thể vì đây là cấm thuật, cảm giác khi con người cố thay đổi sự sống và cái chết.
Nhưng Harutora vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.
…Đây là …
Ma thuật linh hồn đã bị lãng quên.
Ma thuật của thần đồng Tsuchimikado Yakou.
Nhưng…
Bất chợt cậu thấy mọi việc rất lạ. Ngay tức khắc người anh trai bất ngờ gỡ tay của Suzuka khỏi người mình.
Khuôn mặt cô ta đang đầy nước mắt thoáng sửng sốt.
“O..Onii-chan.”
“Suzuka….”
“Sao… sao thế anh?”
“Chưa đủ….”
Cậu ta mở đôi mắt khô khốc của mình ra, không chớp lấy dù chỉ một lần. Đưa bàn tay mình vụng về lên vai cô bé.
“Onii-chan?”
Suzuka theo phản xạ lùi lại phía sau, nhưng ngón tay của người anh trai đã bấm chặt xuống, không cho phép cô lùi.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô em gái đang hoảng loạn, thêm lực ở cánh tay và rồi từ từ bóp chặt lấy cổ Suzuka.
“Chưa đủ…. Thế này chưa đủ, Suzuka….”
Gân guốc nổi lên trên bàn tay của cậu, bóp chặt thêm cổ cô bé.
Suzuka tái mét mặt mày.
“C..chờ đã onii-chan! Em sẽ cho anh … em sẽ cho anh cả mạng sống này, nên hãy chờ chút đã …!”
Suzuka chống trả yếu ớt, cô đặt tay lên cánh tay của anh trai cô nhưng không thể thoát ra được.
Cô đã mong chờ sự hồi sinh của anh trai mình, nhưng cơ thể cô chưa sẵn sàng cho cái chết này. Cô cảm thấy choáng váng.
“Xin hãy chờ thêm một chút…. Xin anh….”
Cô thở dốc trong đau đớn, nước mắt lăn dài trên má. Đó không phải giọt nước mắt hạnh phúc, mà là đau đớn, tủi nhục và buồn bã.
Đó là nước mắt của đứa trẻ mà Harutora ghét.
Là nước mắt của kẻ đã giết chết Hokuto.
“…Ughhh!”
Harutora nghiến chặt răng.
Cậu đã tự nhủ rằng cô ta đang nhận những thứ đáng với tội ác của mình. Nếu cô ấy không đến đây, Hokuto sẽ không chết, họ sẽ tiếp tục tận hưởng chuỗi ngày nghỉ hè yên bình bên nhau và nhàn nhã sống ở vùng quê này.
Suzuka đã phá hủy hết mọi thứ.
Suzuka người đã phá hủy mọi thứ bây giờ lại đang khóc vì đau khổ.
Cô đáng bị như thế! Harutora tự dằn lòng mình và tiếp tục quan sát—
“….Chết tiệt! Thằng nhóc chết tiệt này!”
Cậu gầm lên, cố vươn mình để thoát khỏi đám bùa chú. Cậu lắc đầu, chống thẳng hai tay lên, đôi chân cố tạo một điểm tựa để cơ thể điên cuồng của mình chống lại sức nặng của đống bùa chú.
Dường như đống bùa chú ấy đã suy yếu bớt đi khi người chủ của nó đang cận kề cái chết và chúng từ từ bong ra từng chút một.
“Uraaaaaah!”
Harutora hét lên đau đớn.
Cậu dồn hết sức bình sinh, kéo căng mọi cơ bắp trên người mình. Quần áo của cậu rách toạt theo đám bùa bị bong ra, thậm chí cả da thịt cậu cũng bị xé theo, nhưng Harutora vẫn mạnh mẽ đấu tranh với đống búa chú còn lại.
“Nín thở lại đi!”
Natsume hét lên và Harutora nhanh chóng làm theo.
“Hãy đốt cháy những ma thuật dị giáo này! Order!”
Dường như Natsume cũng đang cố hết sức để thoát ra khỏi tình trạng bị trói buộc. Cô vươn được tay phải của mình ra, phóng một lá bùa “Hỏa” về phía Harutora. Ngọn lửa điên cuồng bùng lên, nhanh chóng nhấn chìm cơ thể Harutora.
Cái nóng cháy da cháy thịt thổi bùng qua cơ thể cậu, nhưng sau đó không hề có vết bỏng nào, và cậu còn cảm thấy cái mát mẻ của cơn gió, làm dịu đi trái tim đang loạn nhịp.
Ma thuật của chủ nhân không bao giờ làm hại thức thần của mình, nó chỉ đốt cháy hết đống bùa chú của Suzuka.
“….Được rồi!”
Harutora chạy bắn lên phía trước ngay khi được giải thoát.
Áp lực mà linh quang từ trên trời đang chiếu xuống ngày càng nặng nề, và ở trung tâm của quầng sáng là một kẻ đang cố bóp nát cổ người em gái của mình khi cô ấy vừa khóc vừa cố chấp nhận cái chết đau đớn này.
Cánh tay Suzuka đang cản người anh của mình dần trượt xuống vô lực.
“Thằng nhóc chết tiệt kia!”
Harutora gầm lên, chạy như bay tới kẻ đang điên cuồng ép lấy từng giọt sinh lực cuối cùng của cô gái kia.
Harutora sẽ đánh bay tên khốn kiếp này và kéo cả hai ra ngoài, nhưng chợt ngôi sao năm cánh mà Natsume đã vẽ trên má cậu rạo rực lên. Cơ thể của cậu phát ra một linh quang kì lạ, có một sự liên kết đặc biệt giữa nó và ánh sáng từ trên trời đang rọi xuống. Hắn có thể di chuyển được ắt hẳn là do đang hấp thụ linh quang từ trên kia.
Cậu phải cắt đứt nguồn cấp này.
Nhưng bằng cách nào giờ?
…Tình thế bây giờ…..
Harutora xoay người lại, kéo cái đai của hộp bằng tre mà cậu luôn đeo bên mình, cầm nó bằng một tay.
“Biết thế quái nào được …..!”
Cậu giơ cao chiếp hộp ấy lên và bổ thẳng vào đầu hắn, đập mạnh vào dòng linh lực đang truyền từ trên trời xuống.
Chiếc hộp ấy có những công cụ trừ tà của gia tộc Tsuchimikado, nghi lễ Taizan Fukun lại được tổ chức bởi gia tộc qua nhiều thế hệ. Vậy nên…. Cậu đặt hết hi vọng vào đòn đánh này.
Harutora biết rằng cậu luôn đen đủi, nhưng gia tộc Tsuchimikado luôn là một gia tộc nổi tiếng và đêm nay sẽ đánh dấu sự ra đời một thức thần mới của Tsuchimikado.
“Cố lên nào!”
Lần đầu tiên Harutora thầm cầu nguyện trong tim mình và lần đầu tiên cậu có cảm giác rạo rực như vậy.
Ánh sáng đã bao phủ toàn bộ tế đàn. Một nguồn sức mạnh lớn chưa từng thấy lao thẳng về phía cậu.
Đó là một thực thể cổ đại mà giới Âm Dương Sư gọi tên là Taizan Fukun – hay có thể coi đó là một hiện tượng siêu nhiên mà con người từng quan sát được.
Một vị thần khổng lồ, với linh quang chói mắt chợt rúng động.
Những linh hồn xung quanh bị thu lại.
Ánh sáng nhấp nháy từ trên bầu trời tỏa sáng toàn thế giới—-
Mặt trăng đẹp mê hồn đang treo trên đỉnh bầu trời.
Một người đàn ông ngồi trên tường thành của lâu đài, tay cầm một chén sake đang thưởng trăng. Mùi hương ngọt ngào của rượu lan tỏa trong đêm tối.
“Yakou-sama.”
Phía trong lâu đài, từ nơi ánh trăng không rọi tới, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
“Người vẫn chưa đổi ý ư?”
Người đó hỏi và người đàn ông tên Yakou đang cười gượng gạo, đặt lại chén rượu sang một bên.
“Đúng vậy.” Ông ấy vừa nói vừa mỉm cười. Sau đó…
“Xin lỗi.” Ông ấy nói tiếp, nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt.
Tiếng côn trùng len lỏi vào khoảng không gian tĩnh lặng giữa hai người.
Người kia lặng lẽ nhìn vào ánh mắt mộng mị của chủ nhân mình.
Sau đó, cô từ từ hạ thấp người, cúi đầu và nói:
“Thần vẫn sẽ chờ, dù thời gian có trôi qua bao lâu chăng nữa, bởi thần là thức thần của người.”
Những con côn trùng vẫn miệt mài kêu, như thể chúng đang chơi bản giao hưởng cuối cùng của cuộc đời mình.
Những âm thanh báo hiệu mùa hè sắp hết.
….Hể?
Hình như mình vừa thấy cái gì đó.
Không, là mình thấy một ai đó.
Một cảm giác xa xôi của quá khứ, Harutora chưa từng nhìn thấy cảnh này, nhưng cậu thấy nó rất thân thuộc.
Tim cậu đập loạn nhịp, các nơ ron thần kinh hoạt động hết công suất làm một luồng điện chạy dọc cơ thể cậu.
Thứ đó hẳn phải tồn tại cách đây nhiều năm rồi. Còn bây giờ, chàng trai mười sáu tuổi Tsuchimikado Harutora đang mất dần ý thức, bị thổi bay ra phía sau và—-
“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ! Hỡi năm nguyên tố của đất trời, hãy kết hợp lại đây, Order!”
Natsume hét lớn lên.
Ngay lúc đôi mắt Harutora đang mờ dần, cậu chợt nhìn thấy năm lá bùa đang lao tới phía trên cậu. Ánh sáng kết nối cả năm lá bùa lại, tạo thành một ngôi sao rực rỡ giữa không trung ngăn không cho ánh sáng kia chiếu xuống tế đàn và kéo Harutora trở lại.
“…..A.”
Dựa vào các giác quan, Harutora biết mình đang đứng ở ngay trung tâm của tế đàn, cầm chặt hộp dụng cụ bằng nứa trong tay. Suzuka đã bất tỉnh, còn tên anh trai thì đang nằm bất động dưới chân cậu.
Ngay lúc ấy, Natsume nhảy tới từ phía bên kia.
Cô đẩy Harutora sang một bên, cố lấy lưng mình chắn hết ánh sáng và kéo cậu vào trong lòng mình.
“N..Natsume?”
“Đừng nhìn lên! Linh hồn của anh sẽ bị hút đi đấy!”
Natsume gào lên tuyệt vọng.
Bức tường chắn mà ngôi sao năm cánh tạo ra đã ngăn cách được tế đàn kết nối thế giới kia, nhưng nó không thể chặn những đợt dư chấn mạnh mẽ đang diễn ra xung quanh. Harutora không thể tưởng tượng được cái gì đang diễn ra trước mắt cậu, làm thế nào mà mọi việc lại thành ra thế này. Cậu thấy nghẹn ngào – hơi ấm của Natsume đã giúp cậu bình tĩnh hơn một chút.
Giây phút ấy như kéo dài tựa vĩnh hằng. Hai người ôm chặt lấy nhau, cố che chở thân thể của người kia khỏi bị thương.
Họ chỉ có thể tiến tới đây thôi, khi một Âm Dương Sư trẻ tuổi và một thức thần non nớt đối đầu với một ác thần.
☆
Khi Harutora tỉnh lại, áp lực của linh quang kia đã biến mất.
Cậu mở mắt ra thấy mình vẫn đang nằm tại nơi Natsume đã đẩy cậu tới.
Natsume vẫn đang ôm chặt đầu cậu trong lòng mình, và Harutora nhìn quanh qua khe hở giữa cánh tay cô ấy.
Ngôi sao năm cánh đã biến mất, cảm giác thế giới kì lạ kia cũng không còn nữa. Chỉ còn lại tế đàn bằng đá nằm chơ vơ trên đỉnh đồi.
Harutora nhìn Natsume. Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn và khi nhận ra mình đang ôm chặt cậu đến thế, Natsume vội vã đẩy cậu ra.
Hương thơm nãy giờ bao quanh Harutora chợt nhẹ tan vào không trung.
“….Kết thúc rồi đúng không?”
“….Có thật vậy không?”
Harutora và Natsume hỏi lẫn nhau, cả hai đều cảm thấy chút bất lực trong câu hỏi của mình.
Bên cạnh họ, Suzuka đang từ từ tỉnh dậy khiến cả hai hoảng hốt.
Nhưng.
“…Yukikaze!?”
Yukikaze đang chạy tới tế đàn, nó đang ngậm thanh kiếm hộ vệ trong miệng. Có vẻ như nó đã cố chạy quanh để tìm thanh kiếm hòng bảo vệ chủ nhân của mình.
Harutora chợt cảm thấy ấm áp trong lòng. Yukikaze chạy tới bên cậu, lắc lắc cái đầu và thả thanh kiếm xuống tay Harutora, cậu cầm lấy và chĩa về phía Suzuka, định nói cô ta hãy từ bỏ ý định chống cự đi, nhưng…
“…Tại sao?”
Suzuka tự thì thầm với mình, giọng cô trống rỗng.
Harutora thả lỏng tay và hạ thanh gươm xuống. Suzuka không còn là kẻ thù của cậu nữa rồi. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Chợt, cậu cảm thấy thứ gì đó và ngước nhìn lên, Hokuto đang bay lượn phía trên cậu.
Điều này nói ra thì thật kì lạ, nhưng Hokuto đang nhìn Harutora thật nhàn nhã và hơi suy tư. Môi Harutora chợt cong lên thành một nụ cười.
Khi cậu quay sang nhìn, con Tsuchigumo đã nằm im lìm, hình như nó chẳng thể gây cho Hokuto một chút thiệt hại nào. Cậu đoán là Suzuka khi ngất đi đã không thể truyền năng lượng cho nó, hoặc Tsuchigumo đã không chịu được áp lực của nghi lễ vừa rồi.
Suzuka ôm anh trai mình và khóc nức nở. Cô gục đầu vào người anh trai và rên rỉ.
Harutora quay lại nhìn Natsume đầy cay đắng. Ánh mắt hai người chạm nhau, và Harutora lại quay đi, không thốt lên lời.
Chẳng còn nơi để trút cảm xúc của mình ra, Harutora ngước nhìn lên.
Chỉ có ánh trăng treo hững hờ trên bầu trời đêm.
Phần 3
Khi Harutora bật điện thoại lên và gọi cho Touji, Touji đã trả lời với một giọng bình tĩnh bất thường. Đó là bằng chứng rõ ràng nhất là Touji đang rất tức giận. Harutora cố gắng xin lỗi và giải thích tình hình.
Khi Touji nghe tin Hokuto đã chết, cậu hơi sốc. Harutora cũng chỉ biết ngậm ngùi cùng người bạn thân của mình.
Sau một quãng lâu…
“….Thật sao?”
Touji bình thường sẽ không hỏi kiểu này. Harutora khàn giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Này, Touji, cậu có nhận ra không? Cô ấy…”
“Cô ấy không phải con người?”
“………”
Harutora chợt im lặng.
“Tớ không dám chắc.” Touji trả lời thành thật. “Tớ cũng chưa bao giờ tìm hiểu, nhưng cô ấy vẫn là Hokuto mà chúng ta quen biết.”
“Touji.”
Harutora nghiến chặt răng khi nghe cậu ấy nói câu cuối cùng. Nỗi đau vì mất đi Hokuto đã dịu đi phần nào.
“Tớ sẽ tới đó cùng các điều tra viên, hãy chờ chút nhé.”
“…Hiểu rồi. Touji…”
“Sao?”
“Cảm ơn.” Phía kia đầu dây, Touji hừm nhẹ một tiếng, rồi tắt máy. Cậu ấy vẫn bình tĩnh và mạnh mẽ như mọi khi. Harutora thở dài, gập máy lại.
Sau khi Harutora nói qua tình hình, Natsume khẽ gật đầu với cậu.
Cả hai bước xuống thảm cỏ bên dưới tế đàn. Suzuka vẫn đang ngồi bên anh trai mình suốt bây giờ. Cô rõ ràng không có ý kháng cự, bỏ ngoài tai tất cả những gì hai người nói.
Natsume đề nghị trói cô ấy lại bằng bùa, nhưng Harutora phản đối. Cậu nghĩ rằng họ nên để cô ấy có thời gian yên tĩnh một mình.
Thực ra linh lực của Suzuka tuy có vẻ đã cạn kiệt nhưng Natsume cũng không dám chắc có trói nổi cô ấy không. Cuối cùng họ làm theo Harutora và chỉ đứng một bên quan sát.
“…Này, từ giờ dựa cả vào anh đó.”
“Ừ, anh biết. Nhưng anh không biết mình có thể giải thích chuyện này không.”
“Bất cứ ai nếu ở đây cũng chẳng thể hiểu được chuyện gì đã diễn ra, không chỉ hai ta đâu.”
Harutora đồng ý sâu sắc với nhận xét của Natsume. Cả hai người đã trải qua những chuyện kì lạ và may mắn còn đứng được ở đây.
Nếu giải thích theo ma thuật hiện đại thì linh hồn mà Suzuka triệu hồi và tưởng nhầm là anh trai mình thực chất là một dạng thảm họa tinh linh. Nó giống một thứ gì đó từng được tôn thờ thời xa xưa, nhưng sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại quá lớn – có thể là những tu sĩ với việc cầu nguyện mà Natsume từng nói, ngoài ra thì họ không thể đoán được thêm.
Nhưng sẽ chỉ có Harutora ở lại đây, Natsume sẽ rời đi trước khi các điều tra viên tới. Khi cậu hỏi tại sao, cô chỉ trả lời:
“….Là truyền thống của gia tộc ta.”
Cô cúi đầu, khẽ giấu vẻ bối rối mà không nói gì thêm.
Dù không được hài lòng với câu trả lời của cô nhưng Harutora bây giờ đã là thức thần nên không thể đòi hỏi hơn nữa.
Theo như cậu biết thì phân gia chỉ có một truyền thống phải tuân theo thôi, nhưng tông gia thì khá phức tạp về khoản này. Nhớ lại thì khi ở trên cầu Natsume cũng nói chỉ có truyền thống là phiền phức thôi.
“Dù sao thì anh cũng sẽ ổn thôi. Anh cũng không tò mò lắm đâu.”
“…Xin lỗi.”
Natsume vẫn cúi đầu, dường như cô ấy muốn xin lỗi cậu chân thành. Harutora nhăn nhó nói: “Không sao đâu.”, rồi nhìn lên bầu trời đêm.
Không còn một gợn mây nào, bầu trời rất trong lành và mát mẻ.
“….Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
“Đúng vậy.”
Natsume gật đầu, đồng ý với Harutora.
Nhưng vẫn còn một chuyện mà cậu thấy bứt rứt.
Harutora lấy ra tấm bùa thức thần đã hỏng, vuốt ve nó. Cậu vẫn cảm thấy chán nản, nhưng cảm xúc của cậu cũng giảm đi so với khi trước một chút.
“…Em có thể xem nó một chút được không?”
Natsume hỏi làm Harutora ngạc nhiên.
“Em sửa được ư?”
Cậu đưa tấm bùa cho cô, đầy hi vọng. Tuy nhiên Natsume lắc đầu nhè nhẹ.
“Em xin lỗi, lá bùa này không còn linh quang và với thiệt hại nặng thế này thì không thể sửa được nữa.”
Dù đã đoán vậy nhưng Harutora không thể không rũ người xuống đau khổ.
Nó ngay từ ban đầu đã là một tấm bùa cũ với nhiều dấu vết sửa chữa. Bây giờ nó không chỉ bị thủng mà còn dính nước mưa, bùn và rách rưới. Ai cũng có thể nói rằng nó không thể sửa được nữa.
Nhưng Natsume cầm lá bùa rất nhẹ nhàng, có thể là vì trân trọng người bạn tốt của Harutora, nhưng Harutora cảm thấy ánh mắt cô ấy dịu dàng như đang nhìn một đứa trẻ vậy.
“Người ấy…. Hokuto đã chết chưa? Thức thần có cái như là sự sống hay không?”
Harutora không kìm được liền hỏi Natsume.
Thực sự cậu rất sợ nếu nhận được câu trả lời. Cậu không muốn có thứ gì đó phá hoại những kí ức tốt đẹp giữa cậu và Hokuto.
Thế nhưng câu trả lời của Natsume vượt ngoài mong đợi của cậu.
“Harutora-kun, người tên là Hokuto có khi vẫn còn sống.”
“…..Hử?”
Cậu không hiểu cho lắm. Natsume nhìn thấy Harutora ngơ ngác thì giải thích kĩ hơn.
“Có người nào đó dùng thức thần này để giao tiếp với anh và chắc hẳn người ấy vẫn còn sống ở đâu đó. Nói cách khác thức thần này chỉ được điều khiển bởi người kia, một thức thần dạng giao tiếp. Người ấy vẫn ở thế giới này thôi.”
“…..”
Harutora cứng miệng không thể nói được gì thêm.
Hokuto là một thức thần giao tiếp, được điều khiển bởi người khác. Hay nói cách khác cơ thể Hokuto là thức thần nhưng trái tim cô ấy lại là của người kia.
Cậu đã luôn nói chuyện với người ấy.
Người ấy….. vẫn còn sống ở đâu đó?
Nhưng nếu thế thì…
“Tại sao? Tại sao Hokuto – à không, người ấy lại làm vậy?”
“E..em không rõ, có thể cô ấy có lí do riêng.”
Harutora hoài nghi câu trả lời của Natsume.
“Lý do? Anh không biết nhưng anh và cô ấy chỉ chơi đùa như bạn thân và…. luôn nói những chuyện vô nghĩa….”
“Em đã nói em không biết mà? Em nghĩ Harutora-kun phải biết rõ hơn em chứ.”
“Anh? Tại sao chứ? Anh còn không biết cô ấy là thức thần ….”
“Nhưng cả hai là bạn tốt phải không?”
Natsume nói làm Harutora đờ người ra. Cậu mím chặt môi lại, khuôn mặt đầy đau khổ.
‘Em đã nói dối anh, xin lỗi vì em đã luôn như vậy.’
Cậu lại nhớ về khuôn mặt Hokuto lúc ấy. Nghĩ kĩ thì nhiều chuyện xảy ra nhưng Hokuto vẫn luôn ở bên cậu.
Harutora tự thấy xấu hổ về bản thân mình, cậu chưa bao giờ suy nghĩ về những bí mật của Hokuto, nhưng Hokuto vẫn luôn là Hokuto, điều ấy chắc chắn không thay đổi.
Cô ấy vẫn còn sống. Chẳng còn gì hạnh phúc hơn với cậu nữa.
“Một ngày nào đó….”
“Hả?”
“Một ngày nào đó cô ấy sẽ tới gặp anh phải không?”
Harutora gãi mũi của mình, mỉm cười ngốc nghếch.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm xúc trên khuôn mặt Natsume trở nên hỗn loạn, nhưng …
“…Ừ, chắc chắn rồi.”
Sau đó, cô nhẹ nhàng trao lại lá bùa cho Harutora.
★
Sau khi Touji nhắn tin là họ sắp tới, Natsume cúi chào Harutora rồi cưỡi Yukikaze bay đi.
“…..Cậu thật ngốc đây.”
Suzuka đột nhiên nói khi con bạch mã đã khuất bóng trong màn đêm.
Harutora ngạc nhiên hết sức.
“À, cô … cô tỉnh rồi hả?”
“….Tôi chưa từng ngủ.”
Suzuka ôm chặt đầu gối mình, nhìn Harutora. Cô ấy giấu gần hết khuôn mặt mình nên cậu không thấy hết cảm xúc của cô.
“…Cậu không hề sợ sao? Tôi có thể đã giết cậu một cách dễ dàng.”
Giọng cô ấy run run, nhưng đầy đe dọa. Harutora cau mày, cậu vẫn đứng im và không bỏ chạy, quay lại đối mặt với Suzuka.
“Cô muốn giết tôi rồi chạy ư?”
“………”
“Cô sẽ không làm vậy đúng không”
“…Dựa vào gì mà cậu chắc là tôi sẽ không làm?”
“Tôi không thấy chút sát khí nào cả.”
“……..”
“Được rồi tôi nói dối đấy. Tôi không nhìn thấy cái sát khí hay gì cả, tôi chỉ đơn giản cảm thấy thế thôi.”
Harutora thành thật nói với cô. Dù sao cậu cũng không tin là Suzuka dám giết người, trực giác mách bảo cậu như vậy.
Lời nói của Harutora khiến Suzuka càng cúi mặt sâu hơn.
“…Tại sao lại cứu tôi?”
“Cứu á – khi cô đang bị bóp cổ?”
“………”
“Tôi chỉ cố ngăn chặn nghi lễ thôi chứ không phải muốn cứu cô đâu. Mà dù sao thì tôi cũng là một thành viên của gia tộc Tsuchimikado mà.”
“….Kể cả khi tôi đã giết cô ấy?”
Cô ấy, ý Suzuka là Hokuto. Harutora lặng người đi chút khi Suzuka nói thẳng như vậy, nhưng cuối cùng cậu thả lỏng mình ra.
“….Tôi chỉ nghĩ về một thứ thôi.”
Cậu hít một hơi thật dài, nói từ từ, giọng đã không còn run rẩy.
“Dù sao thì tôi cũng đã sai. Hokuto không phải bị giết bởi cô, cô ấy đã cố cứu tôi.”
Nếu không nghe Natsume nói, sợ rằng cậu không thể bình tĩnh như giờ được. Nhìn vào cảm xúc hiện tại của cậu nhiều người sẽ chê cười bởi suy nghĩ quái quỷ ấy – nhưng có gì sai khi cậu muốn ngừng căm ghét mọi thứ và giải quyết chuyện này thật bình tĩnh? Hokuto sẽ hiểu cho cậu.
“Cô ấy thực sự là một người bạn tốt phải không?”
“….Một lũ ngốc.”
Suzuka lẩm bẩm rồi không nhìn Harutora thêm nữa, chôn mình vào trong cơn nức nở của bản thân. Harutora chỉ đứng lặng nhìn cô. Nhưng cậu cần nói một chuyện nữa.
“…..Nghe này, cô nhớ làm lễ chôn cất cho anh trai thật tử tế nhé.”
Âm thanh của tiếng thổn thức ngày càng to hơn, không giấu diếm nữa. Cô nhẹ nhàng trả lời trong lúc vẫn còn khóc:
“….Vâng.”
Harutora ghi nhận nó trong lòng.
Nước mắt Suzuka vẫn không ngừng rơi.
Touji và những người khác tới sau đó nửa tiếng.
Phần 4
Vụ phá án đã được thông báo hôm sau khi Bộ Âm Dương thông báo đã bắt được Suzuka.
Nhưng trên truyền hình thì họ vẫn giấu danh tính thật sự của cô.
Cha mẹ Harutora trở về nhà từ Tokyo vào sáng sớm, khi Harutora vẫn đang bị giữ để thẩm vấn thêm. Cuối cùng cậu đã phải ở trong sở cảnh sát cả đêm.
Nghe tin, ngay lập tức cha mẹ Harutora lao tới và mắng cậu kịch liệt. Thế nhưng khi nhìn thấy dấu gia huy trên má cậu, khuôn mặt họ không khỏi bất ngờ, cuối cùng chỉ thở dài lặng lẽ.
Nói cho cùng thì họ đã bỏ bao nhiêu công sức để bảo vệ mình khôn lớn tới tận bây giờ? Harutora chỉ trả lời được câu hỏi ấy ở tương lai xa hơn nữa.
Harutora và Touji đã gặp nhau chiều hôm sau.
Cậu giải thích mọi thứ, từ cái chết của Hokuto, rồi mình trở thành thức thần thế nào và trận chiến ở đồi ‘Đế Vương’.
Tất nhiên cậu cũng nói thêm về chuyện Natsume phỏng đoán. Hokuto đã biến mất mãi mãi, nhưng con người của cô ấy vẫn tồn tại.
Touji hỏi một vài câu, dáng vẻ rất quan tâm tới chuyện này.
“…Tớ hiểu rồi, vậy ra tớ đã đoán sai.” Sau khi nghe xong, Touji chợt lẩm bẩm.
“Sai? Sai về chuyện gì cơ?”
Touji chợt làm Harutora ngớ người ra.
“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra.” Touji nhún vai “….Yakou tái sinh ư, à không, chúng ta đã giả định như thế.”
“Ừ.”
“Vậy thức thần của ông ấy thì ở đâu?”
“Thức thần của Yakou á? Ờm, ý cậu là người của phân gia?”
Touji cũng đã từng nói chuyện tương tự ở lễ hội.
“…Phải, tớ đoán Yakou đã có rất nhiều thức thần khi đó. Chỉ là chúng ta không biết số phận của họ khi Yakou tái sinh.”
“Ờ… vậy nên?”
“Khi nghe tin Hokuto là thức thần tớ đã đoán đó là thức thần của Yakou.”
Harutora choáng với suy luận của cậu bạn, còn Touji chỉ nhún vai.
“Chờ đã! Cậu không tin vào chuyện đó chứ?”
“Đó chỉ là đoán thôi…. Có vẻ tớ đã sai, bởi nếu là thức thần của Yakou thì không thể ở dạng giao tiếp được.”
“Ồ, tất nhiên rồi. Làm sao cô ấy quan trọng được như thế.”
“Vậy nên vấn đề về thức thần của Yakou vẫn chưa sáng tỏ.”
“Ai biết được mấy chuyện đó chứ! Nếu chủ nhân của họ chết, thì có thể họ được giải phóng và sống một cuộc sống tự do chẳng hạn.”
Touji luôn nói mấy chuyện khó hiểu, Harutora chỉ biết thở dài và lẩm bẩm. Touji nghe thấy, nở một nụ cười thâm sâu khó lường.
“….Có lẽ họ vẫn đang đi tìm chủ nhân của mình đó.”
“…Vậy họ sẽ phải tìm Natsume ư? Như thế thì đen đủi cho họ quá đi.”
Cậu bâng quơ trả lời, khiến cả hai cười ngặt nghẽo. Kể từ khi kể cho Touji mọi chuyện bây giờ họ mới có thể cười như vậy.
Touji ngả lưng ra phía sau, nhún vai.
“Cô gái bí ẩn vẫn rất bí ẩn cho tới tận phút chót.”
Giọng cậu có vẻ suy tư hơn bình thường.
Tiếng ve sầu kêu đột ngột vang lên.
Những ngày hè nóng như thiêu đốt vẫn còn, nhưng bộ ba Touji, Hokuto, Harutora đã không còn nữa. Với họ mùa hè đã chấm dứt rồi. Cả hai im lặng mất một lúc lâu, ngắm nhìn mùa hè đang dần kết thúc. Và để chào mừng mùa thu tới, họ nhanh chóng tán gẫu một vài chủ đề khác.
Thời gian trôi thật chậm.
Khi kì nghỉ hè chấm dứt, Natsume trở lại Tokyo. Ngay hôm sau, Harutora xin cha mẹ để chuyển trường lên học tại Học viện Âm Dương Sư.
Phần 5
“…Cô ấy chậm quá đi, không biết đã phải chờ Natsume bao lâu rồi nữa….”
Harutora đang phải đứng lạc lõng giữa Tokyo, tay cầm một chiếc túi thể thao và hành lý bên cạnh.
Học viện Âm Dương sư nằm ở trung tâm của ba con phố lớn thuộc quận Shibuya, và Harutora đang chờ Natsume ở cổng ga Shibuya.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Harutora và Natsume đã gửi vài tin nhắn trao đổi và thậm chí có gọi vài cuộc điện thoại. Dù sao thì Harutora bây giờ là thức thần của Natsume và gia huy là ngôi sao năm cánh vẫn in trên má trái cậu như một hình xăm.
“Harutora, nghe kĩ đây, anh phải lên Tokyo càng sớm càng tốt, vì một thức thần phải theo chủ nhân mọi lúc mọi nơi.”
Natsume đã nói với cậu như thế qua điện thoại, giọng cô ấy rất gay gắt, như để che sự xấu hổ của mình – Harutora nghĩ như thế cũng tốt. Cậu đau đớn nhận ra là mình ít được đối xử như một thức thần, mà giống một nô lệ hơn.
Nhưng.
“….Cuối cùng mình cũng đã đến đây.”
Khi cậu nói chuyện về việc chuyển trường, cha mẹ cậu dường như không phản đối. Sau đó cậu bù đầu vào việc chuẩn bị. Cậu phải rút hồ sơ khỏi trường cũ, rồi xin xác nhận để thi tuyển đầu vào của Học Viện. Không có học viên nào chuyển trường trong thời gian gần đây và Harutora tự hỏi có phải cái tên Tsuchimikado đã có tác dụng gì đó – hoặc – có liên quan tới chuyện cậu đã ngăn chặn Dairenji Suzuka.
Dù sao thì Harutora cũng không quan tâm tới chuyện đó.
Cậu là một thức thần và cậu phải làm mọi thứ có thể để giúp Natsume.
31 tháng Tám.
Dường như thời gian đang trôi vô tận trước khi kết thúc kì nghỉ hè này.
“…Em ấy trễ rồi, không hiểu Natsume đang làm gì nữa….”
Cậu đã nhắn tin báo là mình tới ga Shibuya. Nhưng đã một giờ trôi qua và cậu vẫn chưa thấy tăm hơi Natsume đâu. Harutora thở dài liếc nhìn bầu trời.
Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, ngày và đêm đang dần thay thế vị trí của nhau, khiến bầu trời có màu sắc loang lổ của cả hai, tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt.
Mặt trời đang đi dần về phía đường chân trời, cái khoảnh khắc kì diệu khi ánh nắng chưa tắt hết khiến Harutora cười ngốc nghếch khi ngắm nhìn nó.
“Bakatora!”
Ban đầu cậu tưởng đó là ảo giác.
Cậu quay ra nhìn, có người nào đó đang đi thẳng về phía cậu, một người rất nổi bật giữa đám đông. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà bộ đồ cô ấy mặc còn là đồng phục của Học viện Âm Dương Sư, một bộ đồ đen tuyền.
Nhưng ..
“Đã khá lâu rồi, mặc dù tính ra mới được hai tuần nhỉ…. Anh chờ có lâu không? Em hơi… đắn đo không biết nên làm gì, nhưng giờ thì cũng đã đến đây rồi.”
Một học viên của học viện đang đứng trước mặt Harutora, cố hết sức để giấu cảm xúc xấu hổ trên khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy.
Đó là người bạn thời thơ ấu của cậu.
Nhưng cô ấy đang mặc đồng phục nam và nói cũng như một người đàn ông –
Mái tóc đen dài của cô không được thả ra phía sau như thường lệ, mà bị tết lại rủ qua vai cô.
Một dải băng màu hồng cuốn chặt bím tóc của cô, khiến Harutora choáng váng. Một cảm giác déjà vu.
“…Natsume, em đang làm gì thế?”
“Ý anh là gì? Tất nhiên là em tới đón anh rồi!”
“…Giọng em bị sao vậy?”
“Hả, tất nhiên nó là … Đợi đã, cô chú không hề nói cho anh biết sao!?”
Buộc tóc lên cao, mặc đồng phục nam và ăn nói như một người đàn ông. Natsume đột nhiên phẩy tay, cho thấy tính cách thường lệ của mình. Harutora ngây người ra nhìn khi cô ấy ghé lại thì thầm vào tai cậu.
Giọng quen thuộc của Natsume vang lên trong tai cậu:
“Người thừa kế phải ăn mặc như đàn ông khi ra ngoài. Đó là truyền thống của tông gia, Harutora anh không biết gì về nó ư?”
“Anh có biết đâu.”
“Tại sao chứ? Em đã bảo cô và chú giải thích rõ với anh mà.”
“….Anh hiểu rồi.. chắc họ quên đó.”
Khả năng cao là họ quên, mà nếu họ không quên thì cậu cũng đã bận đến chết mấy ngày vừa rồi, làm gì có thời gian nghe họ nói chứ.
Harutora chống chế lại và khuôn mặt Natsume lại đỏ bừng lên.
Dường như kế hoạch ban đầu của cô là cho Harutora biết mình phải cải trang thành nam giới.
Harutora cuối cùng cũng hiểu, đó là tại sao Natsume không muốn cậu gọi là cô, bởi ‘Tsuchimikado Natsume’ là một người đàn ông ở bên ngoài. Một truyền thống quái gở, nhưng Harutora đã là thức thần nên không thể cãi được.
Hai người nhìn nhau rồi lại im lặng.
Harutora cảm thấy khó chịu và Natsume thì run lên đầy xấu hổ, nhìn cô như muốn tự đào hố chôn mình cho rồi. Có lẽ cô ấy chưa thích ứng được tốt.
“…A, dù sao thì mọi chuyện là như thế, Harutora! Anh rõ rồi chứ? Đừng quên anh là thức thần của em, hiểu chưa? Nếu hiểu rồi….”
Natsume lại lớn tiếng lên và bắt đầu chuỗi câu nói lặp đi lặp lại của mình.
Harutora nhàn nhã nói: “Được thôi.”
Natsume bĩu môi, khuôn mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng.
“Anh hiểu rồi. Xin lỗi Natsume, vì lại làm phiền em lần nữa.”
“……….”
Cậu trả lời thật bình tĩnh. Natsume đã lắng nghe hết và cô hỏi lại bằng một giọng thận trọng:
“Anh có thực sự hiểu không đó?”
“Chẳng phải anh vừa nói sao?”
“… Anh biết hết mọi chuyện ư?”
“Anh biết hết rồi.”
Natsume nhìn chằm chằm Harutora, cậu cũng nhìn lại. Có một thỏa thuận ngầm giữa hai người, một niềm vui khôn tả của sự đoàn tụ.
Đôi mắt đen láy của Natsume chứa hết người bạn thời thơ ấu của mình…
“….Em xin lỗi.”
“Hở?”
“….Em xin lỗi vì đã nói dối anh, xin lỗi vì đã luôn lừa dối anh như vậy.”
Cô cúi đầu và xin lỗi cậu. Dải ruy băng hồng khẽ đu đưa theo chuyển động của cô.
“Lúc đầu… em chỉ đang tập một vài ma thuật mới thôi. Sau đó em nghĩ sẽ nói cho anh sự thật, nhưng khi anh nói ‘em không phải giải thích thêm đâu’, em cảm thấy thật an tâm. Em đã sợ khi nói ra Harutora sẽ lại rời xa em …”
Natsume cắn nhẹ môi mình.
Harutora mỉm cười.
“Em ngố quá đấy, sao phải xin lỗi về chuyện đó.”
“Harutora….”
Natsume ngẩng đầu lên, cô nhìn cậu thật nhẹ nhõm. Khuôn mặt cô lại đỏ bừng lên khi cô nhìn cậu trìu mến.
“Nó không giống như là một lời nói dối đúng không? Cha mẹ anh quên nói thôi mà và anh sẽ chẳng xa lánh em chỉ vì em phải hành động như một chàng trai.” Harutora vừa nói vừa cười.
“……………..”
Natsume chớp mắt đầy ngạc nhiên.
“….Hử?”
Harutora không nhận ra phản ứng của Natsume, vẫn điềm nhiêm nói:
“Cơ mà, anh nói với em là ‘em không phải giải thích thêm đâu’ lúc nào ý nhỉ? Anh không có nhớ mình từng nói thế.”
“………….”
Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt Natsume và khi nhận ra hai người đang nói về hai thứ chẳng liên quan, trái tim cô lại càng loạn nhịp khiến mình thêm bối rối.
“….Harutora, có phải anh không để ý gì hết đúng không?”
Natsume vừa nói, vừa cố tình nghịch ngợm dải ruy băng trên tóc mình.
Harutora ngây người ra: “Hả?”
“Anh nói anh biết hết mọi chuyện rồi?”
“Chẳng phải đó là truyền thống gia đình sao? Dù sao thì em đừng lo lắng về nó quá.”
“……….”
Harutora trả lời với thái độ khoan dung hết sức.
Natsume từ từ bình tĩnh lại.
“….Đồ nói dối.”
“Hả? Tại sao?”
“Anh là đồ nói dối! Tại sao anh luôn như thế! Anh chẳng biết cái gì hết, đừng có đùa nữa, Bakatora!”
“Hử, chờ đã ? Ôi ôi sao em đột nhiên nổi điên lên thế?”
Natsume nắm tay lại rồi đấm thùm thụp vào Harutora, nhìn như sắp khóc hơn là đang tức giận. Một người đi tới nhìn chằm chằm vào hai người, nhưng Natsume không dừng lại, cô cứ đấm liên tục vào cái bị thịt Harutora.
“…Nhìn hai người kìa, thật vô vọng quá đi mất.”
Một thanh niên trẻ tuổi đang đeo túi xuất hiện trước mặt họ. Cậu ta đã đứng từ xa và quan sát tất cả.
Natsume ngạc nhiên khi thấy cậu ta.
Nhưng Harutora đã nhanh chóng nói.
“Này, Touji. Cậu đã xong việc với người bạn đó chưa?”
“Tớ chả làm gì cả, chỉ là đến chào hỏi khi trở lại Tokyo thôi. Nhưng chẳng thể ngờ là cậu vẫn đứng đây đó.”
Sau khi nói, Touji chợt quay ánh mắt sắc sảo sang nhìn Natsume.
Harutora vội vã giải thích:
“À, đây là thần đồng của tông gia mà tớ hay nói tới, Tsuchimikado Natsume. Đừng nhầm lẫn nhé vì cô ấy thực sự là một cô gái đó. Chỉ là truyền thống nên mới ăn mặc như thế, nhưng cậu đừng nói cho ai nhé. Và, Natsume, đây là bạn anh—–“
“…Tại sao Touji lại ở đây.”
Natsume thì thầm, hoàn toàn choáng khi thấy cậu ta. Harutora không hiểu cho lắm.
“Anh kể cho em về Touji rồi ư? Đây là Ato Touji, một người luôn đeo chiếc khăn trên đầu, đó là thương hiệu nhé – Guwahhh!”
Trước khi Harutora nói xong Natsume đã kéo cậu lại. Cô nắm áo cậu bằng cả hai tay rồi không ngừng lắc.
“Em hỏi anh tại sao cậu ta ở đây?”
“Ừ, thì, cậu ấy vào học cùng với anh…. Anh đã nói chưa nhỉ?”
“Chưa từng nghe luôn! Và thế quái nào cậu ta vào được chứ? Cậu ta chẳng phải một người ngoại đạo sao?”
Harutora không thể hiểu sao Natsume lại bấn loạn như thế.
Touji nhàn nhã nhìn hai người cãi cọ, rồi bình tĩnh nói:
“Tớ có thể thấy được tinh linh đó.”
Natsume thừ người ra, nhìn chằm chằm vào Touji. Touji chỉ nhún vai lại, như để trả lời.
“Đó là di chứng mà tớ dính phải sau một thảm họa tinh linh, bây giờ thì vẫn hay phải điều trị với các Âm Dương Sư, vậy nên tớ đang cố để tự trở thành một Âm Dương Sư để tự cứu chính mình trong tương lai.”
Natsume há hốc miệng ngạc nhiên.
“….Ra vậy! Mà khoan đã, ý cậu là ….?”
Natsume thận trọng hỏi và Touji nở một nụ cười tà ác.
“Tớ có thể nhận ra đâu là con người, đâu là thức thần và đặc biệt sẽ rất dễ dàng sau khi đã trải qua một quãng thời gian với họ. Nhưng thôi kệ nó đi. Rất vui được gặp cậu Natsume. Dải ruy băng đó rất hợp đó.”
“………..”
Môi Natsume run rẩy và cô từ từ buông Harutora ra. Harutora cảm thấy phản ứng của cô thật kì lạ.
“Hử… Có chuyện gì à?”
Nghe Harutora hỏi một câu bâng quơ như thế, Natsume chỉ biết rên rẩm, còn Touji thì lắc đầu bất lực.
“Harutora.”
“Hả?”
“Nickname Bakatora rất hợp với cậu đó.”
Sau khi Touji nói, Natsume hét lên và mặt lại đỏ bừng như thể cô ấy không thể chịu hơn nữa.
“Kệ nó đi! Bakatora và cậu, đi theo em. Nói cho hai người biết, ở Học Viện hai người sẽ là đàn em của em đó, tốt hơn hết là tự chuẩn bị đi!”
Sau đó cô quay người, quăng mái tóc của mình ra sau lưng và sải bước về trước.
Harutora tròn mắt ngạc nhiên.
“…Chuyện quái gì vậy? Xin lỗi Touji nhé, em ấy không thường như thế đâu.”
“Không, thế này mới là cô ấy chứ.”
Touji mỉm cười, nhanh chóng đi theo Natsusme.
Trí não Harutora đã tới giới hạn rồi, cậu không hiểu được nữa.
Không chỉ Natsume mà Touji cũng kì quái, thậm chí cậu ấy còn phấn khích. Mặc dù không hiểu mọi chuyện nhưng Harutora biết cậu đã bị bỏ rơi lại phía sau, không chỉ về khoảng cách mà còn về câu chuyện ban nãy.
Harutora vò đầu bứt tai, nhưng nếu cậu bị bỏ lại thì sẽ là thảm họa bởi cậu chẳng biết đi về đâu. Harutora mau chóng nhặt hành lý rồi chạy theo hai người.
“Này! Natsume, Touji, hai người đang giấu tớ chuyện gì thế? Chắc chắn là đang giấu mà!”
Mỗi lần cậu nói, Natsume lại càng đi nhanh hơn và dải ruy băng hồng lại nhấp nhô trên mái tóc, lắc qua lắc lại trên lưng cô.
Khi nhìn thấy nó, Harutora chợt cảm thấy có thứ gì đó thoáng qua trong tâm trí cậu.
—-Hử?
Thứ đó lướt qua rất nhanh. Harutora cố vừa suy nghĩ về nó vừa đuổi theo hai người.
Dải ruy băng của chủ nhân cứ lắc nhẹ, chỉ lối cho một thức thần non nớt chạy qua đám đông.
Bánh xe lịch sử của gia tộc Tsuchimikado lại bắt đầu quay dần.